Dung Hoan ngây người chừng ba giây, sau đó vui vẻ ôm chầm lấy anh: "Vui chứ! Cực kỳ vui! Anh tốt nhất..."

Có thể cùng người mình thích cùng nhau đi xem buổi hòa nhạc, đến tận bây giờ vẫn là chuyện cô vẫn luôn nhớ nhung muốn làm a a a...

Phó Tư Diễn vỗ vào gáy cô, khẽ mỉm cười nói nhỏ vào tai cô: "Thích không cần nói nhiều lời, tối nay trở về lại nói với anh."

Sắc mặt cô từng chút từng chút đỏ ửng lên như trái anh đào, vội vàng rút tay về, trong lòng thầm mắng anh một câu "Lưu manh"...

Buổi hòa nhạc bắt đầu, khi Dung Hoan nhìn thấy Tiêu Thừa Chi, thì cô cùng với các fan hâm mộ tại nơi này đều hét đến chói tai.

Phó Tư Diễn ở bên cạnh:...

Phần tiếp theo khi hát đến bài "Độc Nguyện", Tiêu Thừa Chi nói: "Tôi biết có rất nhiều fan hâm mộ đến tận bây giờ vẫn thích bài hát cũ này, cảm ơn mọi người đã tới đây ngày hôm nay, bài hát này xin dành tặng mọi người."

Dung Hoan vui vẻ cầm tay Phó Tư Diễn, nói chuyện lớn tiếng hơn để anh nghe rõ: "Đây là em thích nhất!!"

Phó Tư Diễn sờ gáy cô một cái nói: "Anh biết."

Một tuần trước, anh trả lời tin nhắn của Tiêu Thừa Chi: "Hoan Hoan cực kỳ thích nghe "Độc nguyện", nếu được cậu có thể hát bài này."

Dung Hoan quơ quơ cây đèn huỳnh quang trong tay rồi hát theo, hòa cùng với tiếng hát của mọi người, khi hát đến đoạn cao trào "Nhớ nhung trong lòng muốn chạy, muốn ngừng nhưng không ngừng được." còn cảm động đến mức rơi nước mắt.

Một mặt là bị bầu không khí ở nơi đây thổi phồng cảm xúc, mặt khác, đây là khi cô vừa mới bắt đầu thích Phó Tư Diễn, lời bài hát như viết lên tình cảm trong lòng của cô.

Bây giờ người ở bên cạnh, thật tốt, cuối cùng thì anh cũng là của cô.

-

Sau khi buổi hòa nhạc kết thúc, Dung Hoan la hét đến khàn cả giọng, mà Phó Tư Diễn cũng ăn gần cả một thùng giấm rồi...

Đi ra khỏi cung thể thao, Dung Hoan vui vẻ kéo lấy cánh tay anh, chỉ chỉ phía trước, giọng nói vừa ngọt ngào vừa nũng nịu: "Tư Diễn, em muốn cái bong bóng đó ~"

Phía trước có một ông cụ lớn tuổi đang bán bong bóng huỳnh quang, bên trong còn có gấu con và thỏ con nữa, có rất nhiều cô bé đến mua.

Dung Hoan nhìn chằm chằm thì bị Phó Tư Diễn gõ vào gáy, cô tủi thân chu môi, ai ngờ lại thấy anh bước đến chỗ bán bong bóng! Một phút sau, anh lại mang bong bóng về cho cô.

Cô nhếch môi nhận lấy: "Tư Diễn anh tốt thật đó ---" Cô vừa dứt lời, nhón chân lên, không để ý đến dòng người đang đi lại xung quanh, chủ động dâng đôi môi đỏ mọng của mình lên cho anh.

Anh sững sờ một lúc, sau đó nhanh chóng ôm lấy cô.

Cuối cùng anh ngừng lại, dựa trán mình vào trán cô lưu luyến nói: "Cái miệng nhỏ nhắn này bôi mật à, sao ngọt thế."

Cô phát hiện ánh mắt của người qua đường đang dần nhìn sang, xấu hổ cúi thấp đầu, Phó Tư Diễn nắm lấy tay cô, tiếp tục đi về phía trước.

Vốn dĩ tâm trạng còn đang khó chịu, nhưng chỉ cần một cái hôn đơn giản của cô thì đã biến mất như chẳng có gì xảy ra nữa.

Sau khi lên xe, Dung Hoan vui vẻ nhìn bong bóng trong tay mình, kéo Phó Tư Diễn sang chụp với anh mấy tấm hình. Cô tựa vào ngực anh, giống như một con chim nhỏ, xung quanh hai người cũng như đang được bao phủ bởi bầu không khí ngọt ngào.

Anh cúi đầu hôn lên chóp mũi cô, nhỏ giọng nói: "Tất cả thời gian tiếp theo của tối hôm nay đều thuộc về anh."

-

Sau khi đóng chặt rèm cửa sổ, bên trong phòng chỉ còn ánh sáng nhàn nhạt tỏa ra từ ánh đèn màu vàng cam, trên chiếc giường kingsize, người đàn ông ôm cô gái nhỏ vào lòng hôn, hơi thở trầm thấp của người đàn ông từng đợt từng đợt vang lên.

Trên tấm thảm cạnh mép giường, là bộ váy ngủ cùng với khăn tắm, còn có quần áo lót.

Dung Hoan nhắm chặt hai mắt, ngón tay bóp lấy đầu bả vai anh, lộ ra từng dấu ngón tay nhạt màu, mắt cô khép hờ.

Môi của anh rơi xuống đôi môi anh đào căng mọng của cô, trong lúc răng đang miêu tả đôi môi đỏ mọng của cô thì Dung Hoan vẫn còn chút mơ hồ, chỉ cảm thấy lo lắng từ từ tăng lên.

"Tư Diễn..."

Một lúc lâu sau, môi anh từ từ rời đi, nói với cô từng chữ từng chữ âu yếm, thấy vẻ mặt cô đỏ ửng lên như thế nói: "Hoan Hoan thấy xấu hổ sao?"

"Dạ..." Sắc mặt cô từng tầng từng lớp đỏ ửng lên.

Anh cười, đáy lòng bị dáng vẻ dễ thương này của cô dần lấp đầy.

Chóp mũi cô hồng hồng, sau một lát nhẹ nhàng đẩy bả vai cô, anh biết cô sợ, suy nghĩ một hồi vẫn không muốn sớm thế này.

"Cục cưng, có thể để anh làm thế không?" Anh khàn giọng hỏi.

Cô nhìn anh thế này cũng thấy rất đau lòng, vòng tay qua cổ anh, im lặng trấn an anh. Một lát sau, anh đan chặt mười ngón tay với cô, cô cắn môi không dám mở mắt, dáng vẻ này lại chọc cười anh, không nhịn được muốn đùa với cô nói: "Sợ sao?"

"Ừm, em..." Cô nhẹ giọng nói: "Không có đâu."

Vừa nói xong, bầu không khí dần trở nên nóng hơn. Người đàn ông khẽ hừ một tiếng, ôm chặt cô hơn.

"Hoan Hoan, đây là..." Anh cắn rái tay cô: "Dạy dỗ."

Vẻ mặt cô đỏ bừng lên.

Anh nói gì ở bên tai cô, cô đều làm theo cái đấy, nghe lời đến mức khiến mắt anh càng sâu hơn.

Nụ hôn ấm áp của người đàn ông từ từ cướp đi hơi thở của cô, Dung Hoan vốn đang muốn đẩy anh ra nhưng cũng từ từ thôi không đẩy nữa.

Không khí từ từ ấm dần lên.

Cô có thể chơi nhạc cực kỳ giỏi, ngón tay lưu loát trên phím đàn, mà giờ khắc này cô chỉ thuộc về anh.

Tối hôm nay, trong phòng rất yên tĩnh, tình yêu không tiếng động phát ra. Dung Hoan cảm thấy, không có gì tốt hơn việc có thể ở bên anh, điều này khiến cô cảm thấy vui vẻ hơn.

Anh hướng dẫn cho cô từng bước từng bước, Dung Hoan giống như con thuyền nhỏ phiêu du trên biển, như lục bình trôi trên bàn tay anh.

Cuối cùng, cô co rút người trong lồng ngực của anh, mặt biển dần yên tĩnh, thuyền nhỏ cũng từ từ lái đến cảng.

Cô nhẽ giọng lẩm bẩm: "Muốn tắm..."

Anh cười: "Anh ôm em đi tắm."

Xả nước xong, anh và cô cùng ngồi vào bồn tắm, vừa mới đầu cô cũng xấu hổ không muốn, nhưng sau đó cũng từ từ buông bỏ ngại ngùng, không làm kiêu nữa, ngoan ngoãn tựa đầu lên vai anh.

Anh tắm rửa giúp cô, phát hiện trên làn da trắng như tuyết của cô xuất hiển vào mảng đỏ, nhìn thấy có chút giật mình.

Anh đau lòng nói: "Xin lỗi cục cưng."

Cô lắc đầu, thật ra làm mấy loại chuyện này cô cũng rất... vui vẻ, chỉ cần là việc có liên quan đến anh, cô đều sẵn lòng đồng ý.

Sau khi giúp cô tắm rửa xong, cả người từ trên xuống dưới của anh lại bắt đầu không ổn, sau khi ôm cô trở về phòng, anh lại đến nhà vệ sinh tắm một lần nữa...

Lúc trở về, cô gái nhỏ nhìn anh, đầu nhỏ lại co rúc vào trong chăn, anh cười kéo cô từ trong chăn ra.

"Phó Tư Diễn..." Bây giờ cô rất mắc cỡ không dám đối diện với anh.

"Ừ." Anh nhỏ giọng đáp lại, xem giờ: "Sắp một giờ rồi, buồn ngủ không?"

Cô gật đầu, sau đó anh ôm cô cùng nhau ngủ.

Một lát sau: "Hoan Hoan, em đừng dựa sát vào anh quá..."

"Hả?"

"Anh sợ buổi tối anh lại không ngủ được."

"..."

-

Sau khi đi xem buổi hòa nhạc về, mối quan hệ của hai người càng trở nên gần gũi hơn, Phó Tư Diễn vì muốn dành nhiều thời gian bên cô nên giảm đi xã giao rất nhiều, thường xuyên cùng cô đi biểu diễn khắp nơi. Danh tiếng Dung Hoan ngày càng lớn, sau khi công khai trên Weibo, cô đăng một vài hoạt động ngày thường, cũng có rất nhiều người vào bình luận.

Rất nhiều người cực kỳ thích cô, nói cô là tiên nữ đàn piano, là kiểu thoát ly trần thế, khí chất lạnh nhạt điềm tĩnh rất dễ nhìn thấy được.

Nếu như ở trong mắt người ngoài, thì tính cách của Dung Hoan là kiểu người hướng nội thanh cao, nhưng chỉ khi đứng trước mặt Phó Tư Diễn, cô mới có thể lộ ra vẻ mặt cô gái nhỏ ngoan ngoãn dính người như thế.

Thật ra thì từ nhỏ không có nhà để được quan tâm và yêu thương, khiến cô vẫn luôn thiếu cảm giác an toàn, đặc biệt sau khi mẹ cô mất, tính cách cô càng bị khóa chặt lại, cô không muốn nói yêu thương là bởi vì sợ bị tổn thương, cho đến khi gặp Phó Tư Diễn.

Trước mặt những người trong nhà trước kia cô không hay làm nũng, nhưng ở trước mặt anh lại rất hay làm, trước kia chưa từng lười biếng hay nghịch ngợm, nhưng trước mặt anh cô đều làm cả, trước kia có thể thoải mái không quan tâm, nhưng ở trước mặt anh, anh đều làm vì cô.

Anh giống như đã lắp đầy từng chỗ từng chỗ trên người cô.

Thời gian dần trôi qua, từ từ, thời gian cũng đến tháng mười hai, lúc giáng sinh, Vũ Lương gửi lời mời Dung Hoan và Phó Tư Diễn đến nhà ăn cơm tối. Cũng biết được Bạch Ngưng mang thai nên mọi người đều rất vui vẻ, muốn tụ họp một chút.

Chạng vạng tối, Phó Tư Diễn đưa Dung Hoan đến nhà họ Lương, vừa vào cửa, Dung Hoan đã thấy Bạch Ngưng và Tiêu Thừa Chi ngồi trên ghế sofa, vui vẻ chạy đến.

"Hoan Hoan, đã lâu không gặp." Bạch Ngưng sờ đầu cô, Dung Hoan nhìn bụng cô, ánh mắt sáng rực lên, quan tâm hỏi cô ấy: "Bây giờ chị thấy khỏe không? Có khó chịu gì hay không?"

"Nhìn Hoan Hoan còn lo lắng hơn anh ấy nhỉ." Tiêu Thừa Chi cười nhạt giải thích: "Cô ấy không sao đâu, mỗi ngày đều ăn uống như bình thường, cũng hệt như con heo nhỏ vậy."

Người phụ nữ nổi giận, giả vờ muốn đánh anh ấy: "Anh mới là con heo nhỏ!"

Hai người liếc mắt đưa tình, Vũ Lương ở bên cạnh không nhìn nổi nữa nói: "Nơi này là chỗ của mấy người độc thân đấy, hai người có thể chú ý một chút không thế."

Phó Tư Diễn kéo Dung Hoan trở về, cười một tiếng: "Sợ rằng không phải rồi, tôi và Hoan Hoan cũng là một đôi rồi."

"Má nó! Mấy người khi dễ tôi phải không!"

Mọi người đều bật cười.

Nói chuyện một hồi, Bạch Ngưng nói đến phòng bếp giúp đỡ, Tiêu Thừa Chi không yên tâm về cô ấy nên cũng vội vàng đi theo, Dung Hoan đang muốn đi thì bị Vũ Lương kéo sang một bên, nói có chuyện muốn nói với cô.

Vũ Lương không để ý đến ánh mắt lạnh lùng của Phó Tư Diễn, cứ thế kéo Dung Hoan đi, cô ngây người nói: "Chú Vũ Lương?"

"Hoan Hoan, chú có chuyện cần phải đặc biệt xin lỗi cháu, chú muốn kiểm điểm với cháu trước."

"???"

Vũ Lương bất đắc dĩ nói: "Hôm nay chuyện chúng ta tụ họp bị em gái chú biết được, gần đây cô ấy một mình ở thành phố Lâm này, bố mẹ chú không phải là muốn tối nay chú đưa cô bé đi ăn cơm sao, cho nên đợi lát nữa... Cháu hiểu chứ?"

Cô ngạc nhiên: "Là chị Vũ Tử sao?"

"Ừ." Vũ Lương có chút khổ sợ vì sợ lát nữa Dung Hoan sẽ không vui, bởi vì lúc đầu Vũ Tử rất thích Phó Tư Diễn.

Ai ngờ chẳng qua Dung Hoan chỉ cười, không có chút để ý nào nói: "Không sao đâu, cháu không ngại."

"Cảm ơn cảm ơn." Vũ Lương thở phào nhẹ nhõm.

Dung Hoan trở về thì nhìn thấy vẻ mặt đầy nghi ngờ của Phó Tư Diễn, anh hỏi: "Vũ Lương lại nói gì với em thế?"

Dung Hoan nói với anh xong, thấy sắc mặt anh không tốt lắm, cô vội vàng an ủi: "Em không tức giận đâu, thật đó."

"Không sao, vừa khéo để cô ta nhìn quan hệ của chúng ta, để cô ta hoàn toàn mất đi cái suy nghĩ này."

Một lát sau, Vũ Tử đến, vừa vào cửa, cô ta đã xách theo chai rượu vang cười cong cả mắt, vui vẻ nói: "Anh họ, đây là rượu vang em mang cho mọi người đấy."

"Được rồi vào đi."

Vũ Tử nhìn đông ngó tây, vẻ mặt đầy mong chờ: "Này, anh Tư Diễn đâu rồi?"

Cô ta đi vào phòng khách, thấy Phó Tư Diễn đang ngồi trên ghế sofa với một cô gái, cô gái ngồi xếp bằng, được Phó Tư Diễn ôm trong lòng, hai người hình như đang nói chuyện gì đấy, trên mặt còn mang theo ý cười.

Vũ Tử ngây người!!!

Đây là ý gì đâu??!!!

Vũ Lương đi vòng qua Vũ Tử, đi đến bên cạnh hai người nói: "Vũ Tử, để anh giới thiệu cho em, đây là bạn gái Phó Tư Diễn, Dung Hoan."

Vũ Tử khó tin: "Đây chẳng phải là cháu gái của anh Tư Diễn hay sao?"

Phó Tư Diễn đứng lên, lạnh nhạt nhìn cô ta nói: "Bây giờ là bạn gái, không được à?"

Vũ Lương kéo tay Vũ Tử sang, kéo cô ta vào phòng bếp, Vũ Tử khó chịu: "Sao Phó Tư Diễn có thể thích cô ta được chứ! Mối quan hệ của hai người bọn họ..."

"Em nhỏ tiếng chút cho anh! Người ta cũng chẳng phải người thân cùng dòng máu, em kích động cái gì thế."

"Nhưng mà..."

"Đừng gây chuyện có nghe không, không được phép dính vào Phó Tư Diễn nữa."

Vũ Tử khó chịu chu môi, người đàn ông cô ta thích nhiều năm như thế lại đang ở bên cạnh người khác! Dựa vào đâu chứ!

Buổi tối lúc ăn cơm, Phó Tư Diễn nắm tay Dung Hoan đi vào, ngồi bên cạnh cô. Dung Hoan nhìn thấy ánh mắt đầy phẫn nộ của Vũ Tử ở phía đối diện, trong lòng cũng cảm thấy ngột ngạt không nói nên lời...

Lúc ăn cơm, Vũ Tử cũng xem như đã cảm nhận được trình độ cưng chiều bạn gái của Phó Tư Diễn, trong ấn tượng của cô ta, anh là người lạnh lùng, kiêu ngạo, khác xa hoàn toàn với anh bây giờ.

-

Sau khi ăn xong, mọi người cùng nhau ăn trái cây, Vũ Tử cầm lấy, nói: "Em đưa sang cho bọn họ."

Vũ Tử bưng dĩa trái cây đến phía sau. Phát hiện chỉ có mỗi Dung Hoan.

"Anh Tư Diễn đâu?"

Dung Hoan hoảng sợ run lên: "Anh ấy đi nhà vệ sinh rồi."

Vũ Tử đánh giá cô, trong lòng thấy khó chịu: "Là cô theo đuổi Phó Tư Diễn sao?"

Dung Hoan chỉ thờ ơ liếc mắt nhìn cô ta và nói: "Là anh ấy theo đuổi tôi."

"... Sao có thể thế được!"

"Tôi cần phải báo cáo với cô sao?"

Vũ Tử nghẹn họng không nói nên lời.

Ngay lúc Dung Hoan nghĩ là cô ta không còn gì để nói nữa, thì Vũ Tử đột nhiên nói: "Vậy cô thật sự hiểu rõ về anh Tư Diễn sao? Anh ấy từng chủ động nói về chuyện của bố mẹ mình cho cô sao?"

Dung Hoan ngạc nhiên.

- --

Tác giả có lời muốn nói:

Yên tâm, chỉ là cơn sóng nhỏ thôi, bây giờ tình cảm của hai người vững chắc lắm.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện