Dưới ánh nhìn chăm chú “Mỉm cười” của Dung Hoan, Tạ Nhu bị nhân viên mời ra khỏi phòng thay đồ, giờ phút đó cô ta cảm thấy mất mặt từ nhỏ đến lớn chưa từng có.

Nếu nói, từ nhỏ đến lớn có ai thể hiện thái độ với cô ta, vậy vẫn là Dung Hoan ở đại học S bốn năm trước. Không ngờ bốn năm sau, Dung Hoan lại lần nữa sỉ nhục cô ta!

Tạ Nhu tức giận đến sắc mặt lúc trắng lúc đỏ. Ai ngờ vừa đi đến cửa thì nhìn thấy phía đối diện có một người đàn ông mặc áo len màu đen đi tới.

Cô ta thấy rõ khuôn mặt người đàn ông, đồng tử phóng đại, kinh ngạc đến nghẹn họng nhìn trân trối.

Trí nhớ Tạ Nhu không quá tốt, nhưng người đàn ông trước mắt này không có gì thay đổi, cô ta liếc mắt một cái là nhận ra, còn không phải là chú của Dung Hoan - Phó Tư Diễn à?!

Chỉ thấy ánh mắt lạnh băng anh đối diện với tầm mắt của cô ta, đáy mắt hiện cảm xúc chán ghét giống như đúc khi Dung Hoan nhìn cô ta. Rồi sau đó tầm mắt anh nhìn ra phía cô, nhìn thấy cô tay phía sau cô ta thì đưa tay vẫy một cái: “Hoan Hoan.”

Tạ Nhu nhìn thấy, Dung Hoan đi đến bên cạnh Phó Tư Diễn, được anh ôm lấy. Người đàn ông nhỏ giọng nói gì đó với cô, trên mặt tràn đầy cưng chiều.

Bọn họ...??!!

Thật ra đêm nay đặt bao hết luôn hoàn toàn là ý của Phó Tư Diễn. Vừa rồi lúc Dung Hoan đi vào phòng thay quần áo gặp phải Tạ Nhu thì đã gửi tin nhắn cho Phó Tư Diễn, nói giỡn mình “Thật xui xẻo”.

Phó Tư Diễn phát hiện trong lòng cô không thoải mái nên lén ra quyết định, bao hết chỗ này, không cho người khác làm cô nhóc trong lòng ngột ngạt.

Đợi lâu không thấy Dung Hoan quay về, anh sợ cô xảy ra chuyện gì bèn đến đây tìm cô.

Dung Hoan nhìn thấy bạn trai, nào còn rảnh chèn ép Tạ Nhu. Cô xoay người kéo Phó Tư Diễn muốn đi, lại bị giọng nữ phía sau ngăn lại.

“Dung Hoan, cậu và chú cậu... Hai người có quan hệ gì?!” Tạ Nhu không thể tin vào hai mắt của mình, sao Dung Hoan lại ở bên cạnh chú của cậu ta chứ!

Dung Hoan quay đầu nhìn cô ta một cái, còn chưa mở miệng, đỉnh đầu đã truyền đến giọng nam lạnh như băng sương: “Liên quan gì đến cô?”

“...” Tạ Nhu hoàn toàn cứng họng.

-

Trên đường trở về suối nước nóng, cô nhóc nhìn chung quanh phong cảnh, ngâm nga khúc hát, tâm trạng dường như cực kỳ tốt. Phó Tư Diễn xoa xoa đầu cô, cười hỏi cô: “Sao vui vẻ vậy?”

“Đương nhiên vui vẻ rồi, cậu ta không ở đây làm em chướng mắt. Anh không biết vừa rồi cậu ta lại nói bậy ở sau lưng em. Sao lớn vậy rồi mà còn như học sinh cấp một thế chứ.”

Anh nghe nói vậy thì sắc mặt cũng sầm lại, Dung Hoan thấy vậy khoác lấy cánh tay anh, dịu dàng nói: “Không sao đâu, không phải anh đã đuổi cậu ta đi giúp em rồi à? Hơn nữa vừa rồi còn giúp em châm chọc cậu ta.”

Anh gật đầu, cũng không muốn vì người ngoài làm ảnh hưởng tâm trạng.

Đi về ao nước nóng, Dung Hoan nhìn về phía người đàn ông chưa thay quần áo, nghi hoặc hỏi: “Anh không ngâm à?”

Ánh mắt Phó Tư Diễn dừng trên váy cô, yết hầu lên xuống một cái, rồi sau đó kéo cô vào trong ngực, lòng bàn tay vuốt ve chiếc cằm nhọn của cô, giọng khàn khàn: “Cô nhóc muốn tắm uyên ương với anh à?”

Sắc mặt Dung Hoan lập tức nhiễm màu hồng đào, không dám ngẩng đầu nhìn vào mắt anh, trong miệng khẽ lẩm bẩm, lén gạt đi tâm tư nhỏ của mình: “Không có, là vừa rồi anh tự nói ở trên xe...”

Người đàn ông nhếch môi cười: “Vậy Hoan Hoan không muốn thì em ngâm một mình ở đây. Anh qua bên cạnh uống chút trà.”

Dứt lời, anh cúi đầu hôn cô một cái rồi buông bàn tay bên hông cô ra, xoay người rời đi.

Hở? Cứ vậy mà đi? Dung Hoan hơi ngây ra.

Cô xoay người nhìn ao lớn nước nóng đã tỏa khói, thở dài một tiếng: “Em ngâm một mình thì một mình.”

Ngón chân trắng thăm dò vào trong nước, gợi lên gợn sóng nhàn nhạt. Độ ấm trong nước rất vừa vặn, cô chậm rãi đi vào, thân mình dần dần bao phủ trong suối nước nóng hôi hổi.

Cô dựa vào bên cạnh ao, cảm giác gân cốt căng chặt khắp người đều được thả lỏng, cả người thoải mái thích ý. Cô duỗi tay lấy cái rổ đặt ở bên cạnh ao, rải cánh hoa hồng trong rổ vào trong nước, hương hoa hồng nhàn nhạt trộn cùng mùi dược liệu lập tức đưa lên chóp mũi.

Dung Hoan thưởng thức cánh hoa hồng, đầu ngón tay xanh nhạt gợi lên bọt nước. Cô phát hiện một người yên tĩnh lại cũng nhàm chán.

Phó Tư Diễn này, vậy mà thật sự bỏ cô ở lại đây một mình...

Cô dứt khoát an tâm hưởng thụ nước ôn tuyền đắt đỏ, đoạn cổ tay bị sái giờ phút này hơi nóng, cảm giác thoải mái hơn nhiều. Ngâm một lúc, cô mở mắt ra, duỗi tay đi lấy nước sạch ở bên cạnh thì nghe thấy một loạt tiếng bước chân đè thấp.

Cô quay đầu nhìn, vậy mà là Phó Tư Diễn!

Bên hông người đàn ông quấn khăn tắm, lộ ra nửa người trên gầy nhưng rắn chắc, anh đi về phía cô, sau đó xuống ao.

Cô ngây người, lúc hoàn hồn thì đã bị anh ôm, xoay người đè ở cạnh ao.

Anh nhìn gương mặt ửng đỏ của cô, cong môi cười: “Ngâm suối nước nóng xong không nhận ra bạn trai rồi à?”

“Anh... không phải anh bảo không ngâm à?”

“Sao có thể.” Anh cúi đầu ngậm lấy vành tai cô. Hơi thở nặng thêm: “Khoảnh khắc tốt đẹp như vậy, sao anh có thể tha cho em.”

Dung Hoan cảm giác nước bắt đầu kích động ở dưới, thân hình nóng bỏng của người đàn ông dán lên, khiến cô không thể động đậy.

Nụ hôn của anh dần chuyển xuống môi cô, dẫn đường cho cô từng bước đánh mất lý trí, trầm luân với anh.

Cô vô thức đưa tay ôm lấy cổ anh, Phó Tư Diễn thấy vậy, cảm giác dã thú trong lòng kêu gào phải phá tan nhà giam. Môi anh đi xuống, tạo một vệt đỏ bừng trên cổ cô. Ngón tay anh đi xuống, cô biết được điểm đích của anh, ánh mắt mê ly muốn đẩy anh ra: “Đừng...”

Anh nhỏ giọng mê hoặc: “Trong nước cảm giác sẽ càng tốt.”

Dung Hoan cảm thấy độ nóng trong suối nước nóng càng tăng cao, bao vây lấy thân thể, mình như hòa tan thành một con cá, bị Phó Tư Diễn nắm chặt ở lòng bàn tay.

Còn chưa bao lâu, trong đầu cô đột nhiên hiện lên một ánh sáng trắng, dựa vào đầu vai anh thở phì phò, cảm thấy mình như muốn chết.

Phó Tư Diễn giơ tay chà lau nước mắt trên mặt cô, nhỏ giọng cười: “Sao Hoan Hoan có thể nhanh như vậy...”

Má cô ửng hồng, nghe vậy thẹn thùng đến muốn tránh ra. Cô nức nở xô đẩy anh, tức giận nha...

Chờ cô bình phục, anh ôm cô yên lặng ngâm suối nước nóng, hai người nói về chuyện ăn tết.

“Tết năm nay, Hoan Hoan có muốn đi đâu không?” Anh hỏi.

Cô suy nghĩ: “Ừm... muốn đi đâu á? Ông không bắt ở nhà à.”

“Nếu em muốn đi đâu du dịch thì chúng ta có thể đi riêng mấy ngày.”

“Thật ra hình như ở cùng với anh thì chỗ nào cũng tốt cả.” Cô ngửa ngây ngô cười với anh.

Anh sờ đầu cô: “Cái miệng nhỏ ngọt vậy?”

Cô dựa vào đầu vai anh, đột nhiên nhớ tới một chuyện, hơi tò mò: “Này Phó Tư Diễn... Anh nói xem hai người Vũ Lương với Minh Dao, có phải đã làm cái đó...”

“Cái nào?”

“Chính là cái đó ấy...” Cô thẹn thùng đến không dám nói ra.

Người đàn ông nhướng mày nhìn nét mặt cô, cố nén cười, không tha cho cô: “Anh không hiểu em đang nói gì.”

Cô thở phì phì trừng anh một cái rồi quay mặt qua chỗ khác không để ý tới anh.

Anh cười kéo cô về: “Được rồi, trêu em thôi. Em cảm thấy sao? Trưa hôm nay em cũng nhìn thấy bao trong ngăn kéo rồi.”

Dung Hoan kinh ngạc: “Nhưng mà không phải bọn họ mới ở bên nhau à?” Vũ Lương này, không khỏi quá vội rồi?

Anh nhéo mũi cô: “Không phải Vũ Lương quá vội vàng, mà là anh quá dung túng với em, gì cũng đều theo em.”

Cô ôm xấu hổ. Cũng phải, nếu theo suy nghĩ của chính Phó Tư Diễn, cô đã sớm bị ăn mấy lần rồi...

“Sao vậy, cô nhóc thích tiết tấu nhanh à?” Giọng anh đến gần cô.

“Không có...!”

Anh cúi người lại lần nữa ngậm lấy môi cô, qua một lát anh khom lưng duỗi tay luồn qua dưới hai đầu gối cô, bế ngang cô lên đi ra khỏi suối nước nóng.

Cô sợ hãi hô lên: “Anh muốn đi đâu thế...”

Anh đưa cô qua từng hàng núi giả, đột nhiên một phòng gỗ cổ hiện ra ở trước mắt, giường ở bên trong lớn đến làm đôi mắt người ta phát hoảng.

Anh trả lời cô: “Ngâm lâu rồi, có thể nghỉ ngơi một chút.”

Lời nói đầy hàm xúc sâu xa.

-

Sáng sớm hôm sau.

Ánh nắng ấm ngày giữa đông xuyên qua từng tầng mây mù trong núi, không khí tươi mới, quay chung quanh núi Thiên Mộc.

Dung Hoan cảm nhận được sức nặng đặt bên hông, chậm rãi mở mắt. Cô được Phó Tư Diễn ôm vào trong ngực.

Thân thể người đàn ông phập phồng theo hơi thở, ánh mắt theo nắng ngoài cửa sổ chiếu vào, cô thấy rõ mặt anh.

Trong đầu cô hiện lên hình ảnh tối qua, vừa tức vừa bực. Tối hôm qua trở về phòng, hai người lăn lộn đến sau nửa đêm mới ngủ. Tuy rằng anh không thể “danh chính ngôn thuận” ăn được, nhưng mà đổi các loại phương thức làm cô tước vũ khí đầu hàng. Cô khóc la mệt mỏi, anh mới tha cho cô.

Cô rón ra rón rén dậy đi đến phòng tắm, phát hiện mình eo đau chân đau, trên cổ đều là vệt đỏ.

Quá mức...

Việc này làm cô tức giận đến không muốn quan tâm Phó Tư Diễn. Sáng sớm lúc cô soi gương đeo khăn quàng cổ. Người đàn ông đứng ở bên cạnh cô, vẻ mặt dịu dàng bất đắc dĩ.

“Hoan Hoan. Đừng giận anh, nhé?”

Ánh mắt cô căn bản không rơi lên người anh, cố ý lạnh như băng đưa cho anh một câu: “Em không muốn nói chuyện với anh.”

Phó · rất · tủi thân · Tư Diễn:...

Cô cầm khăn quàng cổ che một lúc lâu mới đại công cáo thành. Hai người ra khỏi phòng, đi tụ họp với Vũ Lương và Minh Dao.

Nhìn thấy Minh Dao, Dung Hoan đi về phía cô ấy, vứt Phó Tư Diễn ở phía sau một mình.

“Hoan Hoan, buổi sáng tốt lành nha.”

“Ừm.”

“Đi nhà ăn trước, ăn bữa sáng rồi lại xuống núi.” Vũ Lương nói.

Dung Hoan và Minh Dao đi ở phía trước. Vũ Lương cười vỗ vỗ bả vai người anh em, vẻ mặt cười xấu xa: “Sao cậu chọc Hoan Hoan tức giận chứ? Không phải đêm hôm qua không làm người ta vừa lòng đấy chứ?”

Anh ấy vừa nói chuyện, đã ăn ngay một cái khuỷu tay, anh ấy đau hô một tiếng: “Mẹ kiếp, tên nhà cậu...”

Phó Tư Diễn nào phải không làm Dung Hoan vừa lòng, mà là vừa lòng quá mức...

Phía trước, Minh Dao nhìn về phía khuôn mặt hơi tiều tụy của Dung Hoan: “Tối hôm qua không ngủ ngon à?”

“Ờm...”

Minh Dao cười xấu xa: “Không sao, không sao! Về sau quen là được rồi.”

Dung Hoan: “???”

-

Sau khi đến nhà ăn, mấy người được người làm dẫn đến phòng bao riêng đã đặt sẵn. Sau khi Dung Hoan ngồi xuống, vốn định ngồi cùng Minh Dao, ai ngờ Minh Dao liếc Phó Tư Diễn ở phía sau một tiếng, cười hì hì nói: “Tí nữa thì em ngồi sai chỗ rồi.”

Dung Hoan:...

Người đàn ông tự nhiên ngồi xuống bên cạnh Dung Hoan, vì thế anh nhìn thấy cô nhóc nhìn anh một cái, sau đó lại lần nữa “Khó chịu” quay mặt qua chỗ khác, nhất định không chịu để ý đến anh nữa.

Ai biết cô như vậy, ở trong mắt Phó Tư Diễn lại là đáng yêu chưa bao giờ thấy. Nếu không phải bận tâm còn có những người khác ở đây, anh chắc chắn phải ôm cô qua, xoa một trận.

Người phục vụ đưa thực đơn lên, Phó Tư Diễn đẩy thực đơn đến trước mặt Dung Hoan, giọng điệu chứa ý cười: “Muốn ăn gì?”

Dung Hoan thoáng liếc qua, nhìn các món kiểu cung đình Trung Quốc rực rỡ muôn màu, lập tức cảm thấy bụng kêu òng ọc hai tiếng.

Nhưng ngay sau đó cô lạnh tanh quay mặt đi: “Tự anh gọi đi...”

Anh thấy vậy, đè khóe miệng đang nhếch lên xuống, ngồi xích lại gần cô, hạ giọng: “Cục cưng, em giận anh thế nào cũng được, nhưng không thể không ăn cơm.”

Cô khẽ cắn môi, còn chưa nói gì thì anh đã nói tiếp: “Hoặc là anh gọi cho em?”

Cô cam chịu, anh bắt đầu lật thực đơn. Dung Hoan nghe Phó Tư Diễn gọi đồ ăn với người phục vụ, phát hiện tất cả đều phù hợp khẩu vị của cô...

Anh đã hiểu cô đến trình độ này rồi sao?

Trên mặt Dung Hoan không có thay đổi gì, trong lòng lại như ăn mật.

Ở phía đội diện, Vũ Lương và Minh Dao chứng kiến hết từng hành động của hai người, Minh Dao nhỏ giọng nói thầm: “Sao lại hai người lại mâu thuẫn nhỉ? Tối hôm qua suối nước nóng đẹp như vậy, một giấc ngủ dậy không nên là tình chàng ý thiếp à?”

Vũ Lương cười khẽ, bắt đầu nói đùa: “Có khi là phương diện kia không hài hòa.”

Minh Dao thiếu chút phun ra ngụm trà rau diếp: “Sao có thể?! Nhìn anh Phó có vẻ...”

Vũ Lương đưa sang một ánh mặt lạnh băng: “Em biết rõ vậy?”

Minh Dao trừng anh: “Ý em không phải vậy.”

“Không được nghĩ đến người đàn ông khác. Em chỉ cần nhớ kỹ…” Môi mỏng của anh để sát vào bên tai cô: “Anh có thể làm em không thể xuống giường là được.”

Minh Dao: “...”

“Anh cút đi.” Cô nói.

“Vậy tối hôm qua ai mặc thành như thế quyến rũ anh?”

Sắc mặt Minh Dao hoàn toàn đỏ bừng: “Anh còn nói nữa thì em không để ý đến anh nữa.” Rõ ràng đang yên đang lành nói về người khác, sao chủ đề lại bị dẫn đến việc kia chứ?

Vũ Lương cười ôm eo cô, trở về chính đề: “Có vài người không thể nhìn bề ngoài, không phải tất cả các cặp tình nhân đều ăn ý giống chúng ta.”

Phó Tư Diễn ở bên kia không nghĩ tới bị anh em “Nghi ngờ năng lực”, giờ phút này đã gọi xong món, trả thực đơn cho phục vụ. Anh thoáng nhìn phát hiện trên di động của Dung Hoan lộ rõ mấy ảnh bánh bao.

Đây là mấy tấm ảnh bánh bao cực kỳ đáng yêu, có thỏ con, mèo con còn có con hổ và cùng bé heo.

Dung Hoan chỉ là vừa hay lướt di động, có vài viết là đang nói cách làm bánh bao đáng yêu ở nhà thế nào. Dung Hoan cũng không biết mình bị làm sao, cho dù lớn như vậy nhưng vẫn thích mấy thứ ấu trĩ này.

Có thể là vì khi còn nhỏ, bánh bao ở cửa chung cư sẽ bán bánh bao như vậy. Chỉ có mỗi sáng cuối tuần, mẹ mới có thể cho cô mua bánh bao đáng yêu này, cho cô ăn xong là có thể vui vẻ đi đánh đàn.

Bên tai vang lên âm thanh: “Hoan Hoan thích cái này à?”

Dung Hoan quay đầu nhìn thấy ánh mắt của Phó Tư Diễn, anh như đang nói, cô thẹn thùng vội tắt bài viết đi, hầm hừ quay mặt sang chỗ khác.

-

Bốn người ăn xong bữa sáng rồi dọn đồ, xuống núi Thiên Mộc. Bởi vì tối hôm qua Dung Hoan không ngủ ngon, cho nên sau khi lên xe, mí mắt đã bắt đầu rũ xuống.

Phó Tư Diễn lái xe, quay đầu nhìn cô che miệng ngáp, vì thế duỗi tay hạ chỗ tựa lưng của cô xuống: “Đi ngủ một lát.”

Dung Hoan nhắm mắt lại, không thắng nổi cơn buồn ngủ, một đường ngủ mất.

Đến Quan Hải Cư, xe vào gara, Phó Tư Diễn nhìn thấy cô nhóc vẫn còn ngủ.

Anh xuống xe vòng sang ghế phụ, nhẹ nhàng bế ngang cô lên, đi vào trong nhà. Dung Hoan không hề phát hiện, vẫn đắm chìm trong giấc ngủ say.

Anh đau lòng.

Tối hôm qua đúng là đã lăn lộn cô nhóc đến thảm.

Vừa chạm vào cô, anh luôn không kiềm chế được, lý trí bảo anh dừng lại, nhưng mà thân thể lại không tự chủ được.

Đặt cô lên giường ở phòng ngủ, anh yên lặng ngồi cạnh cô. Qua một lát, anh nhớ đến gì đó, đứng dậy đi ra ngoài gọi điện thoại cho Kế Sâm.

Dung Hoan ngoan ngoãn kiên định ngủ một buổi sáng, lúc tỉnh lại, đã là giữa trưa.

Cô nhỏm người dậy, phát hiện mình tỉnh ở căn phòng quen thuộc, Phó Tư Diễn không thấy.

Cô xuống giường đi xuống lầu thì nghe thấy phòng bếp truyền đến âm thanh. Tiếng bước chân cô đến gần, làm Phó Tư Diễn xoay người, lập tức đi về phía cô, ôm cô đi đến phòng khách: “Cuối cùng nhóc lười đã tỉnh rồi à?”

“Dạ...” Cô ngây ngốc dụi mắt.

“Có đói bụng không?”

“Có hơi hơi. Anh đang chuẩn bị cơm trưa à?”

“Ừm, hiện tại phòng bếp là của một mình anh, em không thể đi vào.”

“?” Người này lại đang làm gì thế.

Anh cúi đầu nắm lấy tay phải cô, xem kỹ: “Hôm nay cảm thấy thế nào?”

“Không đau.” Cô cảm thấy hôm nay cô có thể đánh đàn.

Anh nhẹ nhàng xoay giúp cô: “Hôm nay anh không phải đi làm, có thể ở cạnh em. Buổi chiều chúng ta lại đi bệnh viện kiểm tra.”

“Không cần đâu...” Sắp khỏi rồi mà.

“Nghe lời.” Anh véo mũi cô.

Phó Tư Diễn để cô xem TV một mình ở phòng khách trước, anh sắp nấu xong cơm rồi, Dung Hoan thấy anh giữ dáng vẻ thần bí, trong lòng cũng rất tò mò.

Anh trở lại phòng bếp, hơn mười phút sau, lên tiếng gọi cô.

Cô đi vào thì phát hiện trên mặt bàn vậy mà bày một đĩa bánh bao đủ kiểu dáng phim hoạt hình mà sáng nay cô nhìn thấy ở trên di động!

Cô còn tưởng rằng anh đi ra ngoài mua, nhưng mà tầm mắt vừa chuyển thì nhìn thấy lồng hấp, bột mì và chày cán bột ở bên cạnh: “Anh tự làm á?!”

Phó Tư Diễn nhướng mày cười: “Không tin anh giỏi vậy?”

Cả người cô ngây ra thì nghe được anh giải thích: “Sáng nay không phải em xem cái này à? Chỉ cần Hoan Hoan thích, anh sẽ làm cho em.”

Đây là đối xử với cô gái như trẻ con nà.

Anh ôm eo cô từ sau lưng, giọng điệu trầm thấp lưu luyến: “Không giận anh nữa, nhé? Ta đảm bảo về sau lúc em bảo dừng, anh sẽ dừng ngay, không bao giờ khiến em cảm thấy khó chịu nữa.”

Thật ra cô cũng không thấy khó chịu, chỉ là sau đó thể lực thật sự chống đỡ hết nổi... Sở dĩ cô không để ý đến anh, cũng chỉ đơn thuần muốn trêu anh thôi. Không nghĩ ngờ anh lại làm cho cô nhiều “Bé dễ thương” như này.

Cô xoay người, nhón chân ôm lấy cổ anh, môi đỏ cong lên: “Được rồi, tha thứ cho anh đó.”

Anh nâng mặt cô lên, hôn cô.

Qua một lát, cô đẩy anh: “Em đói bụng...”

Anh buông cô ra, cười cầm đũa, kẹp một cái bánh bao “Mèo con” lên đưa đến bên miệng cô. Cô hé miệng cắn một miếng, chợt khen: “Không phồng như ở bên đường, nhưng cũng không tệ lắm.”

“Chỉ cũng không tệ lắm á?”

Cô cười nói: “Không, không, không, là cực kỳ ngon.”

-

Buổi chiều, Dung Hoan đi đến phòng đàn định luyện đàn, Phó Tư Diễn bèn ở cạnh cô. Bài đầu tiên cô đàn với tốc độ bình thường, phát hiện không cảm thấy cổ tay đau, xem ra đã sắp khỏi hẳn rồi.

Nhưng mà vài ngày không đánh đàn, lập tức cảm thấy mới lạ, luyện mấy bài đều phải dừng mấy chỗ nhỏ, có hơi bực bội.

Cô dừng đàn, phiền muộn đi đến ghế sofa tìm Phó Tư Diễn, vẻ mặt buồn rầu.

Anh ôm cô vào trong ngực: “Cô nhóc làm sao thế, mặt ủ mày ê?”

“Em phát hiện em không còn giỏi như trước kia nữa.”

Anh cười: “Còn không phải là mấy ngày không đàn, không quen thôi mà. Nói bậy gì đó.”

“Mấy ngày tới đây em phải tranh thủ luyện đàn.”

Phó Tư Diễn hiểu rõ có lẽ thời gian cô ở bên anh sẽ giảm mạnh.

Lúc này, tiếng chuông di động đặt ở bên cạnh anh vang lên, Dung Hoan cầm lấy nhìn, vậy mà là Dung Khang Đạt.

Hai người đều hơi ngây ra. Anh nhận máy, đầu bên kia giọng vang dội khó chịu của ông cụ truyền đến: “Cháu dẫn cháu gái cưng của bác đi đâu rồi? Vất vả lắm bác mới về một chuyến, hai đứa chỉ biết trải qua thế giới của hai người à?!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện