Đầu xuân, ánh mặt trời buổi sáng sớm xuyên qua khe hở của bức rèm dày nặng đi vào phòng, vầng sáng kéo dài đến mép giường. Trên thảm ở cạnh giường là áo sơmi, quần tây của nam nằm rải rác, còn có mảnh vải mỏng tối hôm qua bị người đàn ông xé nát.

Lộn xộn mà kiều diễm.

Dung Hoan vẫn ở cảnh trong mơ, lại cảm nhận được bên hông có một nguồn lực mạnh mẽ giam cầm cô trong ngực anh. Cần cổ trắng nõn của cô cảm thấy hơi ngứa, là hơi thở từ chóp mũi của người đàn ông phun ra dừng ở chỗ sau cổ.

Cô chậm rãi mở mắt ra, cảm nhận được rõ ràng nhiệt độ nóng rực kề sát phía sau lưng.

Rồi sau đó, những hình ảnh kiều diễm mê loạn tối hôm qua lập tức hiện lên trong lòng…

Đến sau đó cô ưm ư xin tha, anh lại càng dữ dội càng gấp rút hơn, từng chút từng chút như bất mãn đòi lấy. Từ giường đến cửa sổ rồi cuối cùng lại đến phòng tắm, anh thì thầm ở bên tai lời âu yếm làm người ta nóng lên, vừa dịu dàng vừa cuồng nhiệt, cùng cô đắm chìm trong niềm vui sướng.

Nhưng lần đầu tiên thỏa mãn như vậy để lại hậu quả là giờ phút này toàn thân cô như tan thành từng mảnh, tóc dài ẩm ướt dính ở sống lưng, nơi nào đó còn vừa căng vừa xót.

Cô muốn xuống giường đi tắm rửa, cô vừa định khẽ đẩy cái tay anh đang đặt bên hông ra, giọng trầm thấp khàn khàn của người đàn ông lại chui vào lỗ tai: “Lại muốn chạy trốn đi đâu?”

Cô quay đầu chống lại đôi mắt đen của Phó Tư Diễn, sắc mặt cô đỏ lên, nhỏ giọng ngập ngừng: “Em muốn đi tắm...”

Anh giơ tay gạt sợi tóc ướt dính ở sau tai cô, dịu dàng nói: “Nằm với anh thêm chốc lát, anh đi với em.”

“Không đâu.” Bài học tối hôm qua rõ ràng trước mắt.

Anh lặng lẽ cong môi, tầm mắt đột nhiên dừng trên sống lưng bóng loáng của cô. Giờ phút này toàn thân cô không quần áo dán ở trên người anh, mấu chốt là cô dùng đôi mắt trong suốt ướt dầm dề nhìn anh, thuần khiết đến làm người ta muốn bắt nạt. Anh chỉ nhìn thoáng qua đã cảm thấy chỗ nào đó một lần nữa sống lại.

Yêu tinh nhỏ.

Dung Hoan đột nhiên cảm thấy anh nắm chặt cánh tay của cô, sau đó hôn từng cái lên sống lưng cô, dừng lại chỗ xương bướm, hôn đến thành kính lại dịu dàng. Cô bị hôn đến run người: “Anh đừng...”

“Không sao đâu cục cưng, anh chỉ hôn thôi.”

Cô bị anh hôn đến cả người nhũn ra, cuối cùng anh kìm nén dừng lại, xoay người cô lại kéo về ngực mình. Dung Hoan có thể rõ ràng cảm nhận được nơi nào đó của anh đang ngẩng đầu.

Hơi thở dồn dập của anh dừng trên đỉnh đầu cô, Dung Hoan tự giác không dám nhúc nhích.

Qua một lát, cô ngửa đầu cắn vào cằm anh một cái, khẽ hừ nhẹ một tiếng. Anh cười khẽ nắm cằm cô: “Làm sao vậy? Mèo con muốn cắn người?”

“Ngày hôm qua anh cũng cắn em...”

Hiện tại khắp người cô đều là dấu vết mờ ám mà anh để lại.

Anh nhếch môi ôm sát cô lại: “Được rồi! Em muốn cắn vào đâu cũng được.”

Hai người yên tĩnh ôm nhau một lát, anh đột nhiên hỏi cô: “Nơi đó có đau không?”

Mặt cô nóng lên, không biết nên trả lời thế nào. Anh bèn quấn lấy cô, ép cô nói ra suy nghĩ chân thật. Biết được cô nhóc hơi khó chịu, anh xốc chăn lên, tỏ vẻ muốn xem chỗ đó. Cô xấu hổ đến muốn đẩy anh ra, hai cổ tay nhỏ xinh đã bị một bàn tay to của anh bao lấy.

“Hoan Hoan ngoan, anh chỉ nhìn một cái.”

“Ưm...” Cảm thấy thẹn quá mà QAQ.

Anh cúi đầu dò xét một phen, nhưng mà một lần nữa ôm cô, trấn an: “Đợi chút nữa anh đi mua cho em thuốc, bôi vào thì không có việc gì. Về sau anh đảm bảo sẽ nhẹ một chút.”

“Dạ.” Cô cảm động với sự ân cần của anh, ngón tay xanh nhạt nâng lên ôm lấy cổ anh, tư thế này anh có thể ôm cô càng chặt.

Anh đột nhiên trở mình, ép cô xuống dưới người, lại trở mình, để cô ở trên, rồi sau đó lại lật vài vòng giống như đang dẫn cô chơi trò chơi. Cô ngây ngốc cười thành tiếng: “Phó Tư Diễn, anh lại quậy. Anh buông em ra...”

Cuối cùng dừng ở tư thế anh trên cô dưới, giọng anh trầm xuống, “Lại quên gọi anh thế nào rồi? Tối hôm qua đã nhắc nhở em rất nhiều lần.”

Cô cụp mi, đáy mắt như chứa đầy ánh sáng nhỏ vụn, mở miệng giọng mềm mại: “Chồng…”

“Gọi thêm tiếng nữa nào.”

“Chồng ơi”

Anh cảm thấy thỏa mãn nhéo mũi cô, sau đó đứng dậy bế cô đi vào phòng tắm.

Hai người rửa mặt xong đã là một tiếng sau, anh khoác khăn tắm đi ra ngoài, đến tủ quần áo lấy áo ngủ mới cho cô. Khi trở lại phòng tắm, anh đưa áo ngủ cho cô, thuận tiện hỏi về “Bảo bối” ngày hôm qua: “Là Hoan Hoan tự mình muốn mặc à?”

Da mặt Dung Hoan hơi mỏng chợt đỏ lên, định giả chết không trả lời. Cuối cùng cô vẫn bị anh vây đến không thể động đậy: “Nói hay không?” Anh giả vờ muốn hôn cô.

Cô lập tức nhận thua: “Là Phán Phán nói với em... Về sau em không mặc nữa.”

Anh hơi nhíu mày: “Sao lại không mặc?” Anh xoa bóp vành tai nhỏ của cô, nói giọng khàn khàn: “Mặc như vậy rất đẹp, sau này mặc nhiều thêm chút nữa.”

Dung Hoan: “...” Lưu manh.

Hai người đi ra khỏi phòng tắm, Dung Hoan lâu sạch tóc, ngồi vào đầu giường muốn sấy, nhưng mà người đàn ông đã cầm lấy nói với cô: “Anh sấy cho em.”

Dung Hoan sửng sốt, mặt mày cong lên: “Sao hôm nay anh ngoan thế nhỉ?”

Anh liếc cô lại nghênh đón nụ cười khanh khách của cô. Cô ngoan ngoãn ngồi ở trước mặt anh, sấy một lát, giọng anh xuyên qua tiếng gió vù vù truyền đến tai cô: “Ngày đầu tiên kết hôn anh đã đi công tác, cho nên muốn ở bên bà Phó nhiều hơn.”

Trong cô lòng ấm áp, chờ anh sấy tóc xong, cô ôm lấy anh: “Không sao! Về sau chúng ta còn nhiều thời gian mà.”

Anh xoa xoa đầu cô: “Mấy ngày nay anh không bận, đều ở nhà với em.”

Cô đứng ở trên giường, cười với anh. Anh lập tức hiểu ý, đứng ở phía trước đưa lưng về phía cô cõng cô đi xuống lầu.

Đi đến nhà ăn, Phó Tư Diễn nhìn thấy một bàn bữa tối tinh xảo thì sửng sốt. Cô bĩu môi nói: “Đây cũng là niềm vui bất ngờ mà ngày hôm qua muốn làm cho anh, đáng tiếc anh về muộn quá.”

Vì chuẩn bị cho anh một phần bò bít tết, cô còn luyện tập trước mấy lần.

Anh đặt cô xuống, hôn lên mu bàn tay của cô: “Cục cưng vất vả rồi.”

“Được rồi trêu anh thôi, về sau lại làm cho anh.” Cô bưng đĩa đồ ăn nói: “Đừng ăn cái này nữa...”

Ai ngờ anh lấy đĩa đồ ăn và dao nĩa về, dứt khoát ngồi xuống ăn. Anh cắt một miếng bò bít tết bỏ vào trong miệng, nhai nhai: “Ăn rất ngon.”

Dung Hoan sửng sốt: “Anh đừng ăn, đồ để qua đêm rồi.”

“Không sao! Đồ em làm sao anh lại không ăn được.” Anh cười nói: “Hương vị vẫn ngon.”

Người này đúng là không chê tí nào...

Cuối cùng cô đành phải nói: “Anh ăn chậm một chút, em đi hâm nóng sữa bò cho anh.”

-

Hai người ăn bữa sáng xong, Phó Tư Diễn đi phòng phòng xử lý chút việc, Dung Hoan đi ra vườn sau tưới hoa rồi ra cửa, đi vài bước đã đến bờ biển.

Hôm nay thời tiết rất tốt, mang theo chút gió nhẹ, thổi lên mặt cực kỳ thoải mái. Cô dạo bước ở bờ biển, di động đột nhiên vang lên: “Cô gái, thế nào tối hôm qua có phải ngày tốt cảnh đẹp vui sướng vô cùng không?”

Tiếng cười gian của Hề Phán truyền đến.

Dung Hoan bị cô ấy nói mà mặt đỏ tai hồng: “Cậu đủ rồi nhé, quan tâm tớ vậy á.”

“Ui da cần phải quan tâm mà. Đây chính là chủ ý mà tớ ra đó, tớ nói cậu nghe...” Hề Phán hạ giọng: “Lần trước sau khi tớ làm vậy, cậu không biết đấy Cố Viễn Triệt nhìn cao ngạo lạnh lùng như vậy đều hí hí hí... Ui chao, đàn ông đều không chống cự được đâu.”

“... Hề Phán, cậu thật sự nên bị chồng trị cho một trận.”

Hề Phán nhớ lại cảm giác eo lưng đau mấy ngày trước, lập tức nhận thua: “Tớ đã bị trị đủ rồi.”

Cố Viễn Triệt chính là cầm thú đội lốt người.

Dung Hoan cười nói: “Được rồi cảm ơn chủ ý thúi của cậu...”

“Không cần khách sáo! Tự cậu chú ý sức khỏe một chút, nhìn dáng vẻ cậu gầy trơ xương, lăn lộn mấy cái đã tan thành từng mảnh.”

“... Hề Phán!”

Hề Phán cười hì hì cúp máy, đột nhiên sau tai rơi xuống giọng khàn khàn: “Không phải người nào đó mới lăn lộn vài cái đã tan thành từng mảnh à?”

Cô ấy sợ tới mức quay đầu nhìn thấy Cố Viễn Triệt, không biết khi nào người này đã xuống nghe lén cô nói chuyện.

“Cố Viễn Triệt!” Cô vừa tức vừa thẹn muốn chạy, lại bị anh bế lên trên lầu, thuận tiện cắn một cái vào má cô.

Cô trừng mắt đạp chân: “Anh muốn làm gì chứ...”

“Hôm nay anh không phải đi làm, ở nhà hầu hạ em cho tốt.”

“Anh thế này là hầu hạ á?!”

“Đợi lát nữa em sẽ biết thế nào là hầu hạ.”

Sắc mặt Hề Phán đỏ bừng, vòng tay ôm chặt cổ anh, giọng nhỏ đi vài phần: “Tối hôm qua vừa mới làm.”

“Anh thấy trạng thái thân thể của em rất tốt, còn đề xuất ý kiến cho bạn thân...” Anh đi vào phòng, đè cô ở trên cửa, nụ hôn nồng nhiệt rơi xuống đồng thời giọng cũng mang cười: “Anh cũng muốn nhìn xem người nào đó lăn lộn vài cái sẽ tan thành từng mảnh.”

Hề Phán:...

-

Bên kia, Dung Hoan dạo bờ biển xong trở về biệt thự thì nhận được điện thoại của một cô bé ở phòng làm việc. Cô bé mở miệng giọng điệu hơi thẹn thùng, quanh co lòng vòng hỏi công việc của Phó Tư Diễn. Hóa ra cô bé nghe nói Phó Tư Diễn là giảng viên môn kinh tế học đại học S từ chỗ Hồ Hinh, em gái của cô bé vừa vặn cũng đang học nghiên cứu sinh chuẩn bị luận văn thạc sĩ nên muốn kéo chị của mình nhìn xem có thể tìm Phó Tư Diễn hỏi một vài vấn đề không.

“Chị Dung Hoan, nói yêu cầu này với chị thật ngại quá. Nếu chị cảm thấy thầy Phó không tiện cũng không sao ạ.”

Dung Hoan có ấn tượng khá tốt với cô bé này, tuổi cũng xấp xỉ cô, tính cách cực kỳ rộng rãi, ngày thường làm việc cũng rất cần mẫn. Dung Hoan ngẫm nghĩ rồi đồng ý với cô ấy sẽ hỏi Phó Tư Diễn xem.

Về đến nhà cô nói chuyện này với Phó Tư Diễn, anh nói có thể.

“Sao anh dễ nói chuyện thế hì hì.” Cô cười.

“Đổi thành người khác thì chưa chắc anh đã có thời gian, nhưng Hoan Hoan nói thì lại khác.”

“Chiều nay em đến phòng làm việc một chuyến, anh đi với em nhé?”

“Ừ.”

Buổi chiều, Dung Hoan và Phó Tư Diễn đi đến phòng làm việc. Mọi người cầm kẹo mừng và món quà nhỏ tinh xảo mà hai người phân phát, không khỏi hâm mộ thét chói tai: “Hai người đã đăng ký kết hôn à?”

“Ừm, đăng ký mấy ngày rồi.”

“Oa ~~ Cảm ơn chị Dung Hoan và anh Phó! Chúc hai người bách niên hảo hợp, sớm sinh quý tử, khi nào uống rượu mừng thế?”

Dung Hoan nhìn về phía Phó Tư Diễn, gãi gãi đầu: “Anh ấy toàn quyền phụ trách, chị không biết.”

Người đàn ông cười khẽ: “Có lẽ khoảng tháng tư, đến lúc đó mời mọi người đến.”

“Được đó, chúng em nhất định sẽ đi phong bì to!”

Dung Hoan và Phó Tư Diễn đi đến văn phòng, người đàn ông nói với cô: “Nhân viên ở phòng làm việc của em rất hoạt bát.”

Cô cười cười: “Đúng vậy, ai nấy đều rất ầm ĩ.”

Lúc này cô bé gọi điện thoại buổi sáng đến gõ cửa, hỏi hiện tại Phó Tư Diễn có thời gian không. Dung Hoan để cô ấy dẫn thẳng em gái vào. Em gái cô ấy tên Dương Hiểu, mặc váy trắng đi giày vải thoạt nhìn cực kỳ có khí chất học sinh. Cô ấy nhìn thấy nghệ sĩ piano nổi tiếng Dung Hoan này, phản ứng có phần lúng túng: “Em chào chị, chị Dung Hoan...”

Dung Hoan mỉm cười: “Chào em, vào đi. Vị này là chồng chị.”

Dương Hiểu nhìn thấy Phó Tư Diễn thì vô thức sửng sốt. Cô ấy vốn cho rằng giảng viên sắp gặp hẳn đã hơi đứng tuổi, thậm chí bụng phệ, nhưng không ngờ lại đẹp trai như vậy...

Sau khi Dương Hiểu ngồi xuống, Dung Hoan cho rót nước cho cô ấy, thuận tiện ngâm trà cho Phó Tư Diễn.

Cô đi qua đặt nước xuống rồi hỏi bọn anh: “Vào phòng nghỉ nhỏ bên trong nhé, sẽ yên tĩnh hơn.” Cô sợ cô ở đây sẽ ảnh hưởng đến hai người.

Dương Hiểu còn chưa trả lời, Phó Tư Diễn đã mở miệng từ chối: “Không có việc gì, ở đây luôn đi.” Dương Hiểu cũng cười nói: “Không sao ạ.”

Dung Hoan nhún vai: “Vậy hai người nói chuyện trước đi.”

Hồ Hinh vào tìm cô, nói vài việc sau đó rời đi. Dung Hoan về sofa, thêm nước cho bọn họ, đang muốn rời đi, tay lại bị người đàn ông nắm lấy: “Ngồi đây với anh một lát.”

Hai cô gái đều sửng sốt, Dung Hoan nói: “Có làm phiền đến hai người không?”

Anh không trả lời, mà dứt khoát kéo tay cô, để cô ngồi vào bên cạnh anh.

Vốn sợ cô sẽ ảnh hưởng đến anh, ai ngờ người đàn ông này không chịu ảnh hưởng chút nào, vẫn nghiêm trang nói chuyện. Tầm mắt cô lặng lẽ dừng ở trên người anh, chỉ thấy anh đeo kính gọng vàng, lật xem tài liệu trong tay, sắc mặt nghiêm trang lạnh nhạt.

Cô bỗng nhiên nhớ lại dáng vẻ điên cuồng trầm luân của anh với cô tối hôm qua, đối lập hoàn toàn với dáng vẻ cấm dục hiện tại...

Làm người ta miên man bất định.

Cô vô thức nhìn đến mê mẩn, đột nhiên người đàn ông dừng nói, quay đầu bắt lấy tầm mắt của cô.

Sau đó anh giơ tay khẽ xoa đầu cô, bên môi nhếch lên nụ cười hứng thú: “Bà Phó à, em khiêm tốn lại tí đi. Anh bị em nhìn đến không nói chuyện bình thường được này.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện