Edit: Phạmnhi

Mặt Cảnh Vân Chiêu không thay đổi, nghe lời cầu xin của Kiều Hồng Diệp, không lộ ra bất kỳ ý định tha thứ nào.

Mặc dù thái độ như vậy có vẻ hơi cứng rắn đối với người khác, nhưng Cảnh Vân Chiêu không thể kiềm chế được muốn chèn ép trái tim Kiều Hồng Diệp, nhìn cô ta mặt mày xám tro tuyệt vọng kêu rên, cô lại cảm thấy tâm trạng vui vẻ.

Cảnh Vân Chiêu ngoắc ngoắc môi: "Cô bị Kiều Uý Dân đánh chết liên quan gì tới tôi? Tôi chỉ biết, tôi không thể để cô sống nữa."

"Chị, chị... tại sao chị có thể làm như vậy chứ? Dù nói thế nào chúng ta đều là chị em lớn lên cùng nhau!" Kiều Hồng Diệp không cam lòng nói.

"Tôi họ Cảnh." Cảnh Vân Chiêu hừ lạnh lùng một tiếng, tỏ rõ mình không liên quan đến nhà họ Kiều.

Thái độ kiên quyết làm thể xác và tinh thần Kiều Hồng Diệp run rẩy, cúi đầu nhìn hình rải rác trên bàn, hận không có một mồi đốt sạch sẽ tất cả! Cô ta đã cầu xin Cảnh Vân Chiêu tha thứ một cách thấp hèn như vậy, nhưng cô vẫn không để ý đến cảm nhận của cô ta!

"Từ nhỏ đã như vậy, Cảnh Vân Chiêu, con người chị vẫn làm tôi cảm thấy chán ghét!" Sắc mặt Kiều Hồng Diệp dữ tợn, hung hăng nói một câu.

Cô ta đột nhiên sắc bén thét lên một tiếng làm Tô Sở sợ hết hồn, không nhịn được vỗ vỗ bộ ngực ʘʘ, Kiều Hồng Diệp cũng quá kinh khủng, bình thường dịu dàng động lòng người, không ngờ tới lúc chó cùng dứt giậu (bị đẩy đến đường cùng phải làm liều) lại có vẻ mặt khủng bố như vậy!

Trong mắt giống như phun lửa, Kiều Hồng Diệp chỉ vào Cảnh Vân Chiêu, "Hoắc" lập tức đứng dậy: "Cái đồ tiện chủng!"

"Ngay cả cha mẹ cũng không biết là ai đồ hoang đường, chị cho rằng ngươi rất lợi hại phải không? Tôi cho Cảnh Vân Chiêu chị biết, nếu tôi có trộm vặt móc túi, tôi sẽ tìm người cường bức Hà Gia Tư thì thế nào, tôi còn là cao hơn ngươi! Chị là do mẹ ta nhặt về, cả đời chị nên mặc kệ mà làm đầy tớ cho tôi đánh tôi mắng, chị bây giờ có thể áp chế tôi rất vui mừng? Nhưng chị sớm muộn gì cũng sẽ gặp báo ứng! Chỉ bằng chị số mệnh tiện chủng cũng muốn bước vào nhà họ Đường? Hà Gia Tư không được chị càng đừng nghĩ!"

Xé nát da mặt giả tạo của Kiều Hồng Diệp, dáng vẻ giương nanh múa vuốt lập tức hiện ra ở trước mặt mọi người.

Sắc mặt Đường Tử Hoa trở nên khó coi, bởi vì cậu Cảnh Vân Chiêu đã bị hiểu lầm không chỉ một lần, không ngờ đến bây giờ Kiều Hồng Diệp còn tưởng cậu và Cảnh Vân Chiêu có gì với nhau!

Hơn nữa, lời này lại xuất phát từ miệng một cô gái như vậy.

Cảnh Vân chiêu là cô nhi không cha không mẹ, nhưng từ trước giờ cậu không bao giờ cảm thấy Cảnh Vân Chiêu đê tiện hơn người khác.

Nhà họ Kiều, một gia đình như vậy, nếu như ban đầu không nuôi dưỡng Cảnh Vân Chiêu, không chừng họ đã bỏ qua cho Cảnh Vân Chiêu!

Trong không khí phảng phất như muốn đông lại, Tô Sở chưa bao giờ gặp qua tình huống như thế, nhất thời nghèo từ ngữ, nhưng lại sợ Cảnh Vân Chiêu vì vậy mà khổ sở, cho nên lộ vẻ mặt giận dữ, tiếc thương cho Cảnh Vân Chiêu, mà Cam Cẩn Thần cũng như vậy, nhưng cậu tin tưởng Cảnh Vân Chiêu đủ bình tĩnh, có năng lực giải quyết.

"Thật ra tôi nghĩ người trèo cao nhà họ Đường phải là cô chứ?" Một lát sau, trong phòng yên tĩnh đột nhiên phát lên một tiếng giễu cợt, chỉ nghe Cảnh Vân Chiêu lại nói: "Mắng đủ rồi? Ở trong mắt ta, bây giờ cô ngoại trừ kêu gào mấy câu, năng lực gì cũng không có, cũng muốn so cao quý hơn tôi? Tôi không thích so sánh với súc vật."

Cảnh Vân Chiêu nói xong, đưa tay sắp xếp hình ảnh lại một chút.

Trừ những thứ này ra, thật ra còn có một bộ video, một bản sao luu, hiện tại chỉ cần cô nhắn một tin nhắn, người của Hoa Tặc biết lập tức đem những thứ đồ này giao cho cảnh sát.

Lấy điện thoại di động ra, soạn một tin nhắn, gửi đi sau khi xác nhận.

"Phối hợp tốt thỉnh cầu tôi xử lý khoan hồng, dù sao nếu như ngươi bị thu nhận giáo dục, tôi còn chơi thế nào được?" Cảnh Vân Chiêu liếc cô ta một cái, đưa một xấp lá thư giao đến tay cô ta: "Về phần những thứ này, bên trong là cuộc sống lần đầu tiên của cô, đưa cho cô lưu lại làm kỷ niệm."
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện