Edit: Phạmnhi
Mặt Kiều Hồng Diệp tràn đầy châm chọc, không hề kiềm chế, trước kia ngại vì ba, cô ta đều thấp hơn Hà Gia Tư một đầu ở mọi nơi, nhưng bây giờ ba vì tiền cả cô ta cũng không cần, đối với cô ta nhẹ thì nhục mạ nặng thì đánh, nếu làm cô ta bị ủy khuất nhiều như vậy, tại sao cô ta còn muốn nghĩ cho Hà Gia Tư? Hà Gia Tư ngoại trừ gia cảnh hơn cô ta, còn có gì mà so với cô ta?!
Trong lòng Hà Gia Tư lúc này đang cảm thấy uất hận, việc cô ta bị thua thiệt náo động lớn như vậy, làm việc tính toán vài chục năm của nhà họ Hà tan thành bọt nước, nhà họ Hà gia đương nhiên sẽ tra xét, lấy được kết quả không phải là Cảnh Vân Chiêu, mà là một tên lưu manh, nhưng lúc này Kiều Hồng Diệp nói ra điều này, trong lòng cô ta đã rõ ràng.
Tất nhiên là Cảnh Vân Chiêu mua chuột lưu manh thay thế cô ra tay!
Một mũi tên hạ hai con, phá hủy hai người, dáng vẻ Cảnh Vân chiêu giả bộ l thanh cao, bên ngoài giữ khoảng cách với Đường Tử Hoa, nhưng sau lưng không ngờ lại âm hiểm như vậy!
Chỉ là, cô ta sẽ không bỏ qua cho Cảnh Vân Chiêu, nhưng tương tự cũng sẽ không bỏ qua cho Kiều Hồng Diệp!
Xét đến cùng, nếu không phải Kiều Hồng Diệp bán đứng cô ta, cô ta cũng sẽ không bị một tên lưu manh chà đạp, chuyện hôm nay lan truyền rộng rãi trong trường học ở huyện Hoa Ninh này, đợi cô ta trở về Ninh thị, tất nhiên sẽ có người kiểm tra chuyện cô ta làm trong khoảng thời gian này ở huyện Hoa Ninh, đến lúc đó cô ta có mười cái miệng cũng không nói rõ được!
Dù như thế nào, cô ta cũng không thể ở lại Ninh thị, sau khi trở về, cô ta chỉ có thể ra nước ngoài một thời gian, đợi gió lặng sóng thì trở về.
Về phần Đường Tử Hoa. . . . . .
Hà Gia Tư cắn răng, cô ta không chiếm được, Cảnh Vân Chiêu cũng đừng nghĩ! Coi như cô ta đi, cũng có biện pháp xử lý hai người bọn họ!
Hà Gia Tư tức hận lên xe, xe hơi đi nhanh, nhanh chóng rời khỏi ranh huyện Hoa Ninh.
Kiều Hồng Diệp trở về thị trấn Ninh Hương, nhưng án kiện này làm ầm ĩ lâu như vậy, đã sớm lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong trấn.
Người bên ngoài, lan truyền Kiều Hồng Diệp là người ác độc âm hiểm, hôm nay người người tránh xa cô ta, Kiều Uý Dân ghét bỏ đứa con gái này làm ông ta mất mặt, lại liên lụy đến tiền đồ của ông ta, đối với Kiều Hồng Diệp càng không sắc mặt tốt, ngay cả em trai của Kiều Hồng Diệp Kiều Tử Châu cũng cảm thấy mất mặt, Chủ nhật khi về nhà tránh được nên tránh.
Kiều Hồng Diệp ở nhà phụ trách chăm sóc Kiều Uý Dân ăn, mặc, ở, đi, những ngón tay ngọc ngà thon dài luôn luôn trắng noãn của cô ta, nhưng sau vài ngày, cũng có hơi xù xì.
Hơn nữa hôm nay một khi cô ta mặc đồ đáng yêu xinh đẹp một chút, lúc ra cửa mua thức ăn chắc chắn sẽ có người khác mắng cô ta là hồ ly tinh, thậm chí ngay cả đứa bé không hiểu chuyện cũng xông lên vừa cào vừa cấu.
Một tuần lễ sau, Kiều Hồng Diệp thông minh hơn một chút, đổi lại quần áo cũ trước kia của Diệp Cầm.
Người dựa vào ăn mặc, không có quần áo xinh đẹp, không có phong cách học sinh, hơn nữa không có thiện cảm của người khác, hôm nay nhìn Kiều Hồng Diệp từ xa giống như một bà mụ già lôi thôi, nếu không phải có gương mặt trẻ tuổi một chút, ném ở trong đám người sẽ không có ai có thể nhận ra được.
Nếu như Cảnh Vân Chiêu thấy được Kiều Hồng Diệp lúc này, sợ là nhịn không được sẽ cảm thán một phen.
Kiều Hồng Diệp lại đi trên con đường cũ của cô kiếp trước.
Hôm nay cô ta mặc quần áo cũ là đồ Cảnh Vân Chiêu mặc ở kiếp trước, kiếm sống giống cô như đúc, ngay cả bị người nhục mạ ít nhiều đều có giống nhau.
Hại người hại mình, kiếp trước hại người, kiếp này phong thủy luân chuyển.
Mà khi Kiều Hồng Diệp đang trải qua "Cuộc sống đau khổ", chương trình học lớp mười của Cảnh Vân Chiêu sắp kết thúc.
Thi cuối kỳ lại tới, mà công việc giao cho Bạch Du An có chút khởi sắc.
Bạch Du An chọn trúng nhà xưởng có bốn năm chỗ, vị trí tương đối sạch sẽ, diện tích cũng lớn, ở ngoại ô huyện Hoa Ninh cũng không tính là Tấc Đất Tấc Vàng, lấy tài lực trước mắt của Cảnh Vân Chiêu, căn bản không có bất kỳ áp lực gì.
Bốn phía xung quanh trong nhà xưởng, có hai chỗ xung quanh có thị trấn, vốn cũng muốn làm rượu buôn bán, vừa đúng lúc có thể lợi dụng, nhưng Cảnh Vân Chiêu cảm thấy vị trí quá xa xôi, trực tiếp lắc đầu bác bỏ, hơn nữa về sau muốn mở rộng diện tích nhà xưởng, hai chỗ trong thị trấn không thuận lợi cho sự phát triển sau này.
Mặt Kiều Hồng Diệp tràn đầy châm chọc, không hề kiềm chế, trước kia ngại vì ba, cô ta đều thấp hơn Hà Gia Tư một đầu ở mọi nơi, nhưng bây giờ ba vì tiền cả cô ta cũng không cần, đối với cô ta nhẹ thì nhục mạ nặng thì đánh, nếu làm cô ta bị ủy khuất nhiều như vậy, tại sao cô ta còn muốn nghĩ cho Hà Gia Tư? Hà Gia Tư ngoại trừ gia cảnh hơn cô ta, còn có gì mà so với cô ta?!
Trong lòng Hà Gia Tư lúc này đang cảm thấy uất hận, việc cô ta bị thua thiệt náo động lớn như vậy, làm việc tính toán vài chục năm của nhà họ Hà tan thành bọt nước, nhà họ Hà gia đương nhiên sẽ tra xét, lấy được kết quả không phải là Cảnh Vân Chiêu, mà là một tên lưu manh, nhưng lúc này Kiều Hồng Diệp nói ra điều này, trong lòng cô ta đã rõ ràng.
Tất nhiên là Cảnh Vân Chiêu mua chuột lưu manh thay thế cô ra tay!
Một mũi tên hạ hai con, phá hủy hai người, dáng vẻ Cảnh Vân chiêu giả bộ l thanh cao, bên ngoài giữ khoảng cách với Đường Tử Hoa, nhưng sau lưng không ngờ lại âm hiểm như vậy!
Chỉ là, cô ta sẽ không bỏ qua cho Cảnh Vân Chiêu, nhưng tương tự cũng sẽ không bỏ qua cho Kiều Hồng Diệp!
Xét đến cùng, nếu không phải Kiều Hồng Diệp bán đứng cô ta, cô ta cũng sẽ không bị một tên lưu manh chà đạp, chuyện hôm nay lan truyền rộng rãi trong trường học ở huyện Hoa Ninh này, đợi cô ta trở về Ninh thị, tất nhiên sẽ có người kiểm tra chuyện cô ta làm trong khoảng thời gian này ở huyện Hoa Ninh, đến lúc đó cô ta có mười cái miệng cũng không nói rõ được!
Dù như thế nào, cô ta cũng không thể ở lại Ninh thị, sau khi trở về, cô ta chỉ có thể ra nước ngoài một thời gian, đợi gió lặng sóng thì trở về.
Về phần Đường Tử Hoa. . . . . .
Hà Gia Tư cắn răng, cô ta không chiếm được, Cảnh Vân Chiêu cũng đừng nghĩ! Coi như cô ta đi, cũng có biện pháp xử lý hai người bọn họ!
Hà Gia Tư tức hận lên xe, xe hơi đi nhanh, nhanh chóng rời khỏi ranh huyện Hoa Ninh.
Kiều Hồng Diệp trở về thị trấn Ninh Hương, nhưng án kiện này làm ầm ĩ lâu như vậy, đã sớm lan truyền khắp phố lớn ngõ nhỏ trong trấn.
Người bên ngoài, lan truyền Kiều Hồng Diệp là người ác độc âm hiểm, hôm nay người người tránh xa cô ta, Kiều Uý Dân ghét bỏ đứa con gái này làm ông ta mất mặt, lại liên lụy đến tiền đồ của ông ta, đối với Kiều Hồng Diệp càng không sắc mặt tốt, ngay cả em trai của Kiều Hồng Diệp Kiều Tử Châu cũng cảm thấy mất mặt, Chủ nhật khi về nhà tránh được nên tránh.
Kiều Hồng Diệp ở nhà phụ trách chăm sóc Kiều Uý Dân ăn, mặc, ở, đi, những ngón tay ngọc ngà thon dài luôn luôn trắng noãn của cô ta, nhưng sau vài ngày, cũng có hơi xù xì.
Hơn nữa hôm nay một khi cô ta mặc đồ đáng yêu xinh đẹp một chút, lúc ra cửa mua thức ăn chắc chắn sẽ có người khác mắng cô ta là hồ ly tinh, thậm chí ngay cả đứa bé không hiểu chuyện cũng xông lên vừa cào vừa cấu.
Một tuần lễ sau, Kiều Hồng Diệp thông minh hơn một chút, đổi lại quần áo cũ trước kia của Diệp Cầm.
Người dựa vào ăn mặc, không có quần áo xinh đẹp, không có phong cách học sinh, hơn nữa không có thiện cảm của người khác, hôm nay nhìn Kiều Hồng Diệp từ xa giống như một bà mụ già lôi thôi, nếu không phải có gương mặt trẻ tuổi một chút, ném ở trong đám người sẽ không có ai có thể nhận ra được.
Nếu như Cảnh Vân Chiêu thấy được Kiều Hồng Diệp lúc này, sợ là nhịn không được sẽ cảm thán một phen.
Kiều Hồng Diệp lại đi trên con đường cũ của cô kiếp trước.
Hôm nay cô ta mặc quần áo cũ là đồ Cảnh Vân Chiêu mặc ở kiếp trước, kiếm sống giống cô như đúc, ngay cả bị người nhục mạ ít nhiều đều có giống nhau.
Hại người hại mình, kiếp trước hại người, kiếp này phong thủy luân chuyển.
Mà khi Kiều Hồng Diệp đang trải qua "Cuộc sống đau khổ", chương trình học lớp mười của Cảnh Vân Chiêu sắp kết thúc.
Thi cuối kỳ lại tới, mà công việc giao cho Bạch Du An có chút khởi sắc.
Bạch Du An chọn trúng nhà xưởng có bốn năm chỗ, vị trí tương đối sạch sẽ, diện tích cũng lớn, ở ngoại ô huyện Hoa Ninh cũng không tính là Tấc Đất Tấc Vàng, lấy tài lực trước mắt của Cảnh Vân Chiêu, căn bản không có bất kỳ áp lực gì.
Bốn phía xung quanh trong nhà xưởng, có hai chỗ xung quanh có thị trấn, vốn cũng muốn làm rượu buôn bán, vừa đúng lúc có thể lợi dụng, nhưng Cảnh Vân Chiêu cảm thấy vị trí quá xa xôi, trực tiếp lắc đầu bác bỏ, hơn nữa về sau muốn mở rộng diện tích nhà xưởng, hai chỗ trong thị trấn không thuận lợi cho sự phát triển sau này.
Danh sách chương