Edit: Elodie – Beta: Hann
Giang Hàn đi rồi, Lê Nhã Phù ở nhà một mình buồn chán. Cô chuẩn bị gọi điện thoại cho Hàn Văn Quân, không ngờ rằng nhỏ kia lại ăn ý với mình như thế, gọi điện đến trước rồi.
“Nghe nói cậu xuất viện rồi?”
“Ừa, mới ra viện mấy hôm trước.”
“Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Ở chỗ anh tớ.”
Hàn Văn Quân cũng biết chuyện Giang Hàn là anh trai cô, là bạn thân của Lê Nhã Phù, Hàn Văn Quân đã biết chuyện cô có anh trai từ lâu.
Hàn Văn Quân nói: “Nói đến anh cậu, tớ cảm thấy anh cậu chơi chó phết đấy.”
“Sao thế?”
“Tớ nghi ngờ rằng lần đó anh ấy tặng vé giảm giá cho tớ là để tiếp cận cậu.”
Lê Nhã Phù: “…”
Như thế thật à? Nếu thật sự là như vậy thì cũng hơi chó thật.
“Lát nữa đi ăn trưa cùng nhau không?” Hàn Văn Quân lại hỏi.
“Được. Chúng ta đến công ty của Giai Giai ăn.” Mạnh Giai Giai không nhàn như hai người họ, bình thường nếu ba người muốn hẹn nhau thì đều hẹn ở gần công ty Mạnh Giai Giai.
Hàn Văn Quân do dự một chút rồi nói: “Gần đây tâm trạng của Giai Giai không được tốt lắm, có lẽ không có tâm trạng ngồi ăn cùng chúng ta đâu.”
“Sao thế?”
“Cậu ấy và anh Tề chia tay rồi.”
Tin tức này khiến Lê Nhã Phù vô cùng kinh ngạc: “Chia tay? Sao lại thế được?”
“Trước hết, tớ đến gặp cậu đã, gặp nhau rồi chúng ta sẽ nói chi tiết hơn.”
Hàn Văn Quân lái xe đến đón cô. Sau khi lên xe, Lê Nhã Phù hỏi: “Rốt cuộc thì sao mà chuyện của Giai Giai và anh Tề lại trở nên như thế? Vì sao lại chia tay?”
“Không chỉ chia tay mà anh Tề còn muốn kết hôn ngay. Cậu biết kết hôn với ai không, nói ra nhất định cậu sẽ giật mình.”
Mạnh Giai Giai và anh Tề chia tay cũng đã đủ khiến cô sốc rồi, nhưng không những thế mà anh Tề còn muốn kết hôn? Lê Nhã Phù bị hai tin tức bất ngờ liên tiếp này oanh tạc. Cô cảm thấy không có gì khiến cô có thể kinh ngạc hơn nữa, nhưng câu nói tiếp theo của Hàn Văn Quân vẫn cứ như một quả bom, dội thẳng vào trái tim vốn đã bị sốc của cô.
“Chu Thiến.”
“Chu Thiến?” Lê Nhã Phù không dám tin vào tai mình nữa “Sao lại thế được? Cậu đang nói đùa đúng không?”
“Cậu thấy tớ như đang đùa giỡn lắm à?”
Tuy có đôi lúc Hàn Văn Quân khá không đáng tin, nhưng Lê Nhã Phù rất hiểu cô ấy, cô ấy sẽ không lấy chuyện của bạn mình ra đùa giỡn.
Lê Nhã Phù thật sự không thể tin được, tại sao lại như thế? Anh Tề và Giai Giai chia tay thì cũng thôi đi, thế mà còn muốn kết hôn với Chu Thiến? Anh ấy hiểu rõ hơn mối quan hệ giữa Chu Thiến và Giai Giai như thế nào hơn ai hết mà.
Mẹ Chu Thiến là mẹ kế của Giai Giai, nhưng thủ đoạn giúp bà ta trèo lên cái ghế này cũng hề vẻ vang chút nào.
Cuộc hôn nhân của cha mẹ Mạnh Giai Giai là thuộc kiểu liên hôn. Sau khi Mạnh Giai Giai lên cấp ba, sức khoẻ mẹ cô có vấn đề, mãi không thấy chuyển biến tốt đẹp, thế nên nhà họ Mạnh thuê người về chăm sóc mẹ cô.
Người này chính là mẹ của Chu Thiến. Bà ta lợi dụng việc chăm sóc mẹ Giai Giai để tiếp cận bố cô ấy, sau đó thành công leo lên giường của bố Giai Giai, đã thế còn mang thai nữa. Một mặt nước mắt dài nước mắt ngắn nói xin lỗi mẹ Giai Giai, mắt khác thì công khai tự do tự tại trong nhà người ta.
Sức khỏe của mẹ Mạnh Giai Giai vốn đã không tốt, đã vậy còn gặp phải cú sốc như thế nên không lâu sau đã qua đời. Mẹ Mạnh Giai Giai vừa đi, vốn liếng kinh doanh suốt bao năm qua của cả gia đình cũng bị bà ta cướp mất. Nhờ có mẹ mình mà Chu Thiến nhảy một bước lên tiên thành phượng hoàng, một cô gái bình thường chẳng có chút thành tích gì lập tức thăng cấp thành thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc, hưởng thụ hết thảy mọi thứ vốn thuộc về Mạnh Giai Giai.
Mạnh Giai Giai hận hai mẹ con nhà này biết bao nhiêu, người làm bạn trai như anh Tề sao có thể không biết.
Anh Tề tên thật là Tề Minh. Anh ta và Mạnh Giai Giai biết nhau từ khi còn nhỏ, hai người họ cũng có thể xem là thanh mai trúc mã. Hồi còn đi học, Tề Minh vẫn luôn thích chạy theo sau Mạnh Giai Giai, thế nên, bình thường ba chị em bọn họ đi chơi thì nhất định sau đuôi sẽ có thêm một cậu cu li nhỏ là Tề Minh.
Không ngoài dự đoán, về sau hai người họ đã chính thức ở bên nhau. Lê Nhã Phù vô cùng hâm mộ hai người họ. Quen biết nhau từ nhỏ, hiểu rõ nhau, tình yêu của họ cũng thật đẹp. Cô vốn tưởng mình sẽ có thể chứng kiến một câu chuyện tình yêu từ đồng phục đến váy cưới vô cùng thuần khiết và đẹp đẽ cơ chứ.
“Sao có thể thế được? Sao anh Tề có thể làm như thế?”
Hàn Văn Quân bĩu môi nói: “Đừng có mà tin dăm ba mấy cái chân tình của đám đàn ông. Bây giờ đám người ấy khôn lắm. Với gia cảnh của Tề Minh mà nói, lấy được Mạnh Giai thì cũng tạm gọi là trèo cao rồi. Thế nhưng anh ta không cam tâm. Cậu cũng biết mà, dã tâm của mẹ kế Giai Giai rất lớn, giờ đây trên tay còn nắm giữ cổ phần của công ty nhà họ Mạnh. Mạnh Giai Giai cũng chỉ là một nhân viên cấp cao bình thường ở công ty, sao có thể bì kịp với bà mẹ kế đang là cổ đông được. So với Mạnh Giai Giai thì cưới được Chu Thiến có lợi hơn nhiều.”
Nói thật thì cuộc đời Mạnh Giai Giai cũng quá thảm thương. Tục ngữ có câu, có mẹ kế rồi cũng sẽ có cha dượng. Từ sau khi mẹ cô ấy qua đời, dưới sự quấy rối của mẹ kế, bố Mạnh Giai Giai không đoái hoài gì đến cô ấy nữa, cổ phần của công ty cũng không chia cho cô ấy, chỉ cho một chức vụ nào đó ở công ty để cô ấy tự sinh tự diệt.
Nhưng Lê Nhã Phù vẫn không thể tin được: “Dù là như vậy thì vì sao lại là Chu Thiến? Tề Minh biết Mạnh Giai Giai hận hai mẹ con họ như thế nào mà.”
Hàn Văn Quân nói: “Cậu nghĩ thử xem, nếu anh ta mà muốn lấy một cô tiểu thư hàng thật giá thật thì với cái điều kiện gia đình sa cơ thất thế kia của anh ta, người ta cũng thấy chướng mắt. Mấu chốt là Chu Thiến coi trọng anh ta. Vì mẹ Chu Thiến nắm cổ phần công ty trong tay nên anh ta đã nhanh chóng đá Giai Giai để lao vào vòng tay của Chu Thiến.”
“Nực cười thật đấy. Thế nhưng Tề Minh đã yêu Giai Giai lâu như thế, sau có thể vì tiền mà buông bỏ tình cảm suốt bao năm qua như vậy?”
“Ngồi nói chuyện tình cảm với đàn ông như cậu mới là nực cười ấy. Đối với đàn ông, con đường sự nghiệp quan trọng hơn tình yêu nhiều.”
“…”
Đột nhiên, Lê Nhã Phù nghĩ tới Bạch Quân Diễm. Rõ ràng Bạch Quân Diễm không thích cô nhưng lại đưa cô về biệt thự của hắn, làm ra vẻ âu yếm, tình cảm mặn nồng, không phải là vì ích lợi hết sao? “Nhưng còn có chuyện làm cậu sốc hơn nữa là hôm nay chính là ngày mà hai bên gia đình của Chu Thiến và Tề Minh gặp mặt nhau. Là chị kế, chốc nữa Giai Giai còn phải về nhà chúc phúc hai người họ.”
“…”
Vẻ mặt của Lê Nhã Phù đã khó coi đến mức không từ ngữ nào có thể hình dung nổi: “Sao chẳng ai nói cho tớ biết chuyện này? Trong một lúc mà tớ phải tiêu hoá nhiều chuyện như thế thì chắc đầu tớ sẽ phát nổ mất.”
“Cậu bị thương vẫn còn đang nằm viện, Giai Giai không muốn cho cậu biết.”
“…”
“Giai Giai hẹn ta lát nữa đến nhà họ Mạnh, cậu đi không?”
Lê Nhã Phù hoàn hồn lại, nói: “Đi, đương nhiên là muốn đi rồi.”
Tất nhiên cô phải đến làm chỗ dựa cho chị em tốt của mình rồi.
Lê Nhã Phù và Hàn Văn Quân ăn chút gì đó, sau đi dạo một lúc rồi mới đến tìm Mạnh Giai Giai. Trùng hợp đúng vào lúc Mạnh Giai Giai chuẩn bị tan sở, Lê Nhã Phù và Hàn Văn Quân ngồi trong xe đợi cô ấy.
Sau khi ba người họ gặp nhau, Mạnh Giai Giai chẳng có chút gì gọi là khác thường cả, lúc nhìn thấy Lê Nhã Phù cô ấy còn vô cùng kinh ngạc: “Sao Nhã Phù lại đến đây? Tớ nghe nói cậu xuất viện rồi? Mấy ngày nay bận quá nên tớ cũng chưa qua thăm cậu được, đừng trách tớ nha.”
Thật sự trông dáng vẻ của cô ấy như thế không có tí gì là mới thất tình cả. Nhưng Lê Nhã Phù hiểu rất rõ, Giai Giai là một cô gái vô cùng mạnh mẽ, lát nữa đến nhà họ Mạnh có khi còn xem như chẳng có chuyện gì mà chúc Tề Minh với Chu Thiến trăm năm hạnh phúc. Nhưng Lê Nhã Phù cũng rất rõ rằng đằng sau nụ cười ấy là trái tim đang rỉ máu và nỗi đau không thể nguôi ngoai.
Thế nên, nhìn thấy dáng vẻ như không có chuyện gì của Mạnh Giai Giai, lòng Lê Nhã Phù khó chịu theo. Nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh rồi nói với cô ấy: “Một bữa cơm cũng không thể thiếu, nếu không sẽ không tha thứ cho cậu đâu.”
Mạnh Giai Giai bật cười, bước tới ôm lấy bả vai của cô: “Yên tâm, không thể thiếu của cậu.”
Nhà họ Mạnh rất tưng bừng. Cả nhà Tề Minh đều ở đây. Bạch Quân Diễm cũng đã có mặt. Lúc ba người bọn họ bước vào, bầu không khí náo nhiệt ban đầu lại bị chiếm trọn bởi cảm giác ngượng ngùng kỳ lạ ngay lập tức.
Không chỉ vì Mạnh Giai Giai là bạn gái cũ của Tề Minh, mà vì vị hôn thê cũ của Bạch Quân Diễm và anh ta cũng có mặt ở cùng một chỗ cũng khiến người khác thấy lúng túng.
Khi nhìn thấy Mạnh Giai Giai, rõ ràng ánh mắt của Tề Minh hơi tối sầm lại. Trong ấn tượng của Lê Nhã Phù, Tề Minh luôn là một người đàn ông dịu dàng và ân cần, hay bị Giai Giai bắt nạt, nhưng có bị bắt nạt thì anh ta cũng vẫn rất vui. Tề Minh là người yêu mến Mạnh Giai Giai nhất, Giai Giai bị cảm mãi vẫn chưa hết thì anh ta có thể sợ đến mức bật khóc.
Lê Nhã Phù thật sự không hiểu, rõ ràng yêu nhiều đến thế, sao có thể làm ra chuyện tổn thương Giai Giai như vậy? Với đàn ông, lợi ích thực sự quan trọng đến thế sao?
Chu Thiến thấy họ tiến vào, chắc cũng là vì công khai đánh dấu chủ quyền nên cô ta choàng tay mình vào tay Tề Minh. Tề Minh cũng không gạt ra, chỉ cúi đầu xuống, không nhìn ba người họ.
Giữa bầu không khí vừa yên ắng vừa gượng gạo này, chỉ nghe thấy tiếng cái gì đó kêu lạch cạch một tiếng. Ai đó quăng đồ về phía đám Lê Nhã Phù, nhưng cũng không trúng vào người các cô.
Lê Nhã Phù nhìn qua, thấy một đứa bé trai đang đứng trên cầu thang. Cậu bé là con trai mà mẹ Chu Thiến sinh cho bố của Mạnh Giai Giai, cũng nhờ vào thằng nhóc này mà năm đó mẹ Chu Thiến thành công trèo lên đầu người khác, gả cho bố Mạnh Giai Giai.
Cậu bé này được chiều hư rồi, còn chĩa khẩu súng trên tay về phía các cô, nói đúng hơn là về phía Mạnh Giai Giai.
“Cút ngay đi đồ xấu xa, đừng tới nhà của tôi nữa!” Thằng bé nói với Mạnh Giai Giai.
Mẹ Chu Thiến tên Chu Tuệ. Bà ta vội vàng giao đứa bé cho bảo mẫu bảo họ mang đi chỗ khác, rồi lại nói với các cô: “Tiểu Tinh không hiểu chuyện, các cháu đừng so đo với nó. Mau qua đây ngồi đi.”
Ngoại hình Chu Tuệ cũng không phải là vô cùng xinh đẹp gì, nhưng lại là một người phụ nữ hiền lạnh an phận trong ấn tượng của người khác. Cần mẫn làm việc, tính tình ôn hoà nhã nhặn, dù bây giờ đã gả cho người có tiền nhưng phong cách ăn mặc vẫn rất giản dị. Nhưng chính người phụ nữ nhìn có vẻ lương thiện này lại có lòng tham không đáy, dã tâm sâu hun hút, không chỉ thành công ngồi lên địa vị của người khác mà còn chiếm được cổ phần công ty của nhà họ Mạnh.
Đám Lê Nhã Phù ngồi xuống, bầu không khí trong phòng mới tốt lên một chút. Mọi người tự do trò chuyện với nhau, dù sao hôm nay chủ yếu là để gia đình hai nhà gặp mặt, cho nên chủ đề cơ bản là hôn sự của Tề Minh và Chu Thiến. Hôn sự diễn ra rất vội, hai nhà bàn bạc sẽ tổ chức vào hai tháng sau.
Lúc ăn cơm, lớp người trẻ ngồi một bàn, bậc cha chú ngồi một bàn. Vì vấn đề địa vị nên Bạch Quân Diễm được sắp xếp ngồi với bậc cha chú, đúng như dự đoán của Lê Nhã Phù. Mạnh Giai Giai mời rượu Chu Thiến và Tề Minh, chúc bọn họ trăm năm hòa hợp như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lê Nhã Phù và Hàn Văn Quân liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được tia đau lòng và tiếc nuối trong mắt nhau.
Dùng bữa xong, Lê Nhã Phù đi vào nhà vệ sinh ở trên lầu. Nhà họ Mạnh có nhà vệ sinh cả lầu trên và lầu dưới nhưng lúc này lầu dưới đang có người dùng. Ra khỏi nhà vệ sinh, điện thoại của Lê Nhã Phù vang lên, là Giang Hàn gọi tới.
“Anh à?”
“Anh nghe dì nói em đi chơi với bạn. Khi nào thì về?”
Lê Nhã Phù thành thật nói cho anh biết: “Hiện tại em đang ở nhà họ Mạnh. Mạnh Giai Giai xảy ra một vài chuyện, em đến đây chăm sóc cậu ấy.”
“Chừng nào thì em về? Anh đến đón em.”
“Không cần phiền phức như thế đâu. Đêm nay em không về. Em và Hàn Văn Quân tính chút nữa sẽ cùng về chỗ ở của Mạnh Giai Giai. Cậu ấy thất tình, chúng em muốn an ủi cậu ấy.”
“Bạch Quân Diễm ở đó không?” Giang Hàn lại hỏi.
Bạch Quân Diễm có quan hệ thân thích với nhà họ Mạnh, hẳn là Giang Hàn cũng biết.
“Có.”
“Vậy anh lại càng muốn đi. Lỡ cái tên khốn đó lại làm gì em thì sao bây giờ?”
“…”
Chính miệng Giang Hàn gọi Bạch Quân Diễm là tên khốn nghe cũng hợp phết đấy chứ. Anh thành công chọc cho Lê Nhã Phù nở nụ cười.
“Thế cũng được.” Lê Nhã Phù lên tiếng.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, cô vừa quay người lại, đã thấy có một người đứng cách đó không xa, là Bạch Quân Diễm.
Lê Nhã Phù cũng không muốn làm loạn với hắn ngay tại nhà người khác, thế nên chỉ lịch sự hỏi một câu: “Anh Bạch muốn dùng nhà vệ sinh?”
Bạch Quân Diễm không nói gì. Lê Nhã Phù cảm thấy ánh nhìn của hắn có hơi kỳ lạ, nhưng cô cũng không hỏi nhiều. Đang tính đi vòng qua hắn mà hắn đã chặn lại.
Lê Nhã Phù nhìn về phía hắn: “Có chuyện gì sao?”
Bạch Quân Diễm híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt mình. Hắn nghĩ tới những lời Tô Cẩm Tuyết từng nói với mình.
“Cô ấy vốn dĩ không yêu anh.”
“Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất. Chỉ cần trong lòng cô ấy thật sự có anh thì khi nghe được những lời này cũng sẽ không phản ứng như thế.”
Nếu ngay từ đầu Lê Nhã Phù đã không yêu hắn, vậy cô tiếp cận hắn với mục đích gì? Hơn nữa, hắn không tin là cô không yêu hắn. Hắn nhớ tới cô gái đứng dưới bầu trời đầy sao, hai mắt sáng ngời rồi nói với hắn: “Đúng vậy, em thích anh đó.”
Còn cả cái lần bọn họ cùng đi trượt tuyết đó, cô và hắn cùng chơi một trò chơi. Nếu cô thắng, hắn sẽ đồng ý làm bạn trai cô. Thực ra thì khả năng trượt tuyết của hắn rất lợi hại, nhưng lần đó cô là người thắng. Về sau hắn nghĩ lại, có lẽ ngày đó hắn cố ý để cho cô thắng mình.
Hắn còn nhớ rõ vẻ mặt của cô lúc ấy, vừa vui mừng vừa kích động, như thẳng cả thế giới vậy.
Sao cô có thể không yêu hắn được chứ. Hắn không tin.
Lê Nhã Phù cảm thấy Bạch Quân Diễm thật sự rất kỳ lạ, chặn không cho cô đi nhưng lại im lặng chẳng nói lời nào.
“Anh muốn làm gì?”
“Lê Nhã Phù, em lừa gạt anh sao?” Hắn hỏi.
Ánh mắt nhìn về phía cô của Bạch Quân Diễm rất nặng nề. Cô cũng không hiểu vì sao hắn lại hỏi vấn đề này.
“Tôi lừa anh cái gì?”
Đột nhiên Bạch Quân Diễm bước từng bước tới gần: “Anh không thích bị người khác lừa gạt, thế nên tốt nhất là em nên chưa từng lừa anh cái gì.”
Nghe nói thế, trong lòng Lê Nhã Phù nhất thời vang lên mấy tiếng ‘lộp bộp’. Sao tự dưng Bạch Quân Diễm lại nói đến vấn đề này? Chẳng lẽ Bạch Quân Diễm nhìn ra vốn ngay từ đầu cô tiếp cận hắn không phải là vì thích hắn rồi sao? Nhưng mà dù gì bây giờ cô và hắn cũng đã chia tay rồi, hắn lấn cấn vụ này thì được ích lợi gì? Hơn nữa, dù hắn có biết thì sao, cô cũng chẳng hơi đâu mà đi xin lỗi hắn.
Lê Nhã Phù đang muốn mở miệng nhưng lại có một người xuất hiện ở đầu cầu thang, hướng về phía bên này rồi nói: “Quân Diễm, bố anh gọi em qua.” Người đến gọi là anh họ của Bạch Quân Diễm, anh ruột của Mạnh Duyệt.
Có lẽ thực sự có việc phải xử lý, Bạch Quân Diễm không đợi cô trả lời mà xoay người rời đi ngay. Lê Nhã Phù cũng chuẩn bị xuống lầu lại chạm mặt Mạnh Duyệt đang đứng đầu cầu thang. Mạnh Duyệt dựa người vào tường, hai tay khoanh trước ngực, hiển nhiên là cố ý đứng đây đợi cô.
Thấy cô xuất hiện, quả nhiên Mạnh Duyệt bước về phía cô rồi nói: “Chuyện lần trước ở Áo Chính tôi bị cô tát một cái tôi vẫn chưa quên đâu. Vốn cứ tưởng cô gả cho anh họ tôi thành chị dâu nên sẽ không so đo nữa, nhưng hiện tại cô đã chia tay với anh họ tôi, cô nói xem tôi có nên tát trả lại một cái cho huề nhau không?”
Mạnh Duyệt chạy tới trước mặt Lê Nhã Phù, nói mấy lời này như đang thách thức cô.
Lê Nhã Phù nhíu nhíu nói: “Hôm nay là ngày tốt của Chu Thiến đấy, cô thực sự muốn phá hỏng chuyện tốt của người ta sao?”
“Người bị tôi đánh cũng chẳng phải cô ta, tôi phá hỏng chuyện tốt của cô ta hồi nào?”
“Cô cho là cô đánh thì tôi sẽ không đáp trả sao? Chị em của tôi còn ở đây, họ sẽ giúp tôi. Hơn nữa, chắc cô cũng biết, tâm trạng Giai Giai đang không tốt, chúng tôi chẳng ngại làm ầm lên đâu, khiến cho tất cả mọi người cùng khó chịu chung luôn.”
Rõ ràng Mạnh Duyệt có hơi do dự một chút, nhưng rồi cô ta nhanh chóng hừ một tiếng: “Cô nghĩ tôi sẽ sợ các người sao?”
“Ây, Mạnh Duyệt.” Giọng của Hàn Văn Quân vang lên từ phía sau.
Mạnh Duyệt nhìn lại, quả nhiên là Hàn Văn Quân đã lên đây.
“Tôi nhắc nhẹ với cô một chút nhé. Tuy là Lê Nhã Phù và Bạch Quân Diễm đã chia tay, nhưng bây giờ cô ấy đã có một người anh trai vô cùng lợi hại. Còn nhớ ông chủ của Áo Chính không, chính là cái người khiến cô sợ tới mức không hé được nửa lời ấy, là anh trai của Nhã Phù đó.”
Bị nhắc đến chuyện không vui, Mạnh Duyệt cười lạnh một tiếng rồi nói: “Cùng lắm cũng là mở một cái quán bar thôi, có gì tốt đẹp mà dám cậy thế nạt người vậy?”
Đúng lúc này Chu Thiến cũng lên lầu góp vui, Mạnh Duyệt lập tức hướng về phía cô ta: “Chu thiến, cô lại đây. Thấy Lê Nhã Phù không. Lần trước cô ta tát tôi một cái, bây giờ cô tát trả lại thay tôi đi.”
Chu Thiến không ngờ mình tới hít drama mà cuối cùng drama lại chạy tới chỗ mình, vẻ mặt cô ta hơi gượng gạo, có vẻ rất khó xử.
Lúc mẹ Chu Thiến còn chưa đoạt vị thành công thì Chu Thiến chính là cái đuôi suốt ngày theo sau Mạnh Giai Giai ké ăn ké uống. Về sau, mẹ cô ta thành công ăn trên đầu người ta, cô ta vô cùng chướng mắt Mạnh Giai Giai, thậm chí còn cảm thấy việc mình từng là cái đuôi của Mạnh Giai Giai chính là nỗi nhục nhã lớn nhất, vì thế cô ta biến thành cái đuôi của Mạnh Duyệt. Có cô tiểu thư được nuông chiều đến mức coi trời bằng vung như Mạnh Duyệt làm chỗ dựa, tài bắt nạt kẻ yếu của Chu Thiến lại càng lợi hại hơn bất kì ai.
Thế nhưng cô ta lại không dám chọc đến đám người Lê Nhã Phù. Tốt xấu gì Lê Nhã Phù cũng có một người bố giỏi giang, Hàn Văn Quân cũng có một người anh rể khiến người khác phải kiêng dè, dù sao Mạnh Giai Giai cũng là chị kế của cô ta. Trong mấy người này cô ta chẳng dám chọc đến người nào, cùng lắm chỉ nói xấu sau lưng, nào dám đối đầu trực tiếp với họ.
Huống hồ Lê Nhã Phù lại là người được cưng nhất trong nhóm. Bình thường Hàn Văn Quân và Mạnh Giai Giai đều vô cùng che chở cô.
Dù có Mạnh Duyệt làm chỗ dựa thì Chu Thiến cũng không dám động tay động chân.
Chu Thiến cười ngượng ngùng rồi nói: “À ừm… tôi còn có chuyện phải xuống lầu. Tôi đi trước.” Nói xong cô ta bèn vác theo khuôn mặt xám ngát mà xuống lầu.
Mạnh Duyệt bĩu môi: “Nhát gan thế không biết.”
Lúc này lại có một người giúp việc đến nói với Lê Nhã Phù: “Cô Lê, anh trai cô đã đến rồi.”
Vừa nghe thấy, Mạnh Duyệt đã bật cười thành tiếng: “Đi nào. Anh cô đã đến rồi thì tôi đây cũng rất muốn nhìn xem anh ta lợi hại tới cỡ nào.”
Mấy người họ đi xuống lầu, thấy Giang Hàn đang ngồi trong phòng khách. Người nhà họ Mạnh và Bạch Quân Diễm đang trò chuyện với anh. Cảnh tượng này rất hài hòa, trên mặt mọi người ai cũng mang theo vẻ khách sáo.
Giang Hàn nhìn cô hỏi: “Khi nào thì đi?”
Lê Nhã Phù quay sang nhìn Mạnh Giai Giai, Mạnh Giai Giai cũng không tính nán lại đây lâu, nói: “Bây giờ đi luôn.”
Giang Hàn đang muốn nói tạm biệt với người nhà họ Mạnh thì lại thấy Mạnh Duyệt bước lên, nói: “Anh Giang, lần trước trong quán bar anh từng uy hiếp tôi, không phải bây giờ nên nói xin lỗi rồi sao?”
Ánh mắt Giang Hàn đảo về phía cô ta, Mạnh Duyệt vô thức rùng mình một cái. Nhưng cô ta nghĩ chỗ này là nhà mình, cũng chẳng phải bên ngoài, bố và anh trai cô ta cũng đều ở đây, cô ta mà sợ anh như thế thì quá mất mặt rồi.
Không ngờ rằng cô ta còn chưa đợi được câu xin lỗi của Giang Hàn thì bố cô ta đã quát lớn. Mạnh Gia Quốc mắng cô ta: “Sao con lại vô lễ như vậy? Còn không mau xin lỗi anh Giang đi!”
Mạnh Duyệt không phục, nói: “Bố không nhớ sao. Lần trước con từng nói với bố rồi đó. Đây chính là người đã uy hiếp con trong quán bar ngày hôm đó.”
Mạnh Gia Quốc không quản được cô ta. Ông ta vội vàng nói với Giang Hàn: “Anh Giang à, thật ngại quá, từ nhỏ Mạnh Duyệt đã bị mẹ nó chiều hư. Cậu đừng quan tâm đến nó.”
Giang Hàn khách sáo: “Không sao. Tôi cũng không chấp nhặt với con nít.”
Trước Mạnh Duyệt còn có hai người anh trai, bình thường ỷ vào việc được các anh yêu thương nên cô ta ngang ngược đủ đường. Cô ta không hiểu vì sao bố mình phải khép nép xin lỗi Giang Hàn. Còn đang muốn lên tiếng, cô ta đã bị anh cả mình kéo sang một bên.
Tuy bình thường Mạnh Duyệt có tính kiêu căng nhưng cô ta sợ anh cả với anh họ Bạch Quân Diễm nhất. Anh cả nhà họ Mạnh đen mặt răn dạy cô: “Em làm loạn cái gì đấy?”
Mạnh Duyệt nói: “Anh cả, người này chính là Giang Hàn. Lần ở Áo Chính đó anh ta uy hiếp em.”
“Mạnh Duyệt!” Anh cả nhà họ Mạnh lớn tiếng quát cô ta: “Tốt nhất là em đừng có làm loạn nữa. Khoảng cách giữa chúng ta và người như Giang Hàn rất lớn. Đừng có chọc giận anh ta, nghe chưa?”
“Cùng lắm cũng chỉ là ông chủ quán bar thôi mà, mọi người kiêng dè anh ta như thế làm gì?”
“Im miệng ngay cho anh!” Anh cả nhà họ Mạnh nói xong còn quay đầu lại ngó nghiêng một chút, sau khi xác nhận là không có ai mới nói tiếp: “Em biết anh ta làm gì ở Mỹ không? Nếu lại chọc giận anh ta thì có lẽ em chết thế nào cũng không ai biết. Quay về phòng của em đi, đừng đứng đây làm mình làm mẩy.”
Bên này, nhóm Giang Hàn cũng đang tạm biệt người nhà họ Mạnh.
Bạch Quân Diễm vừa uống trà vừa nói với Mạnh Gia Quốc: “Cậu cả, cậu nên dạy lại Mạnh Duyệt thì tốt hơn. Tính em ấy như vậy rất dễ gặp rắc rối. Nếu thực sự chọc vào người không nên chọc thì không ai có thể giúp được đâu.”
Mạnh Gia Quốc nói với vẻ mặt cay đắng: “Cậu cũng nghĩ thế. Chỉ là mẹ nó… rất chiều nó.”
Bạch Quân Diễm buông tách trà xuống: “Như thế này đi. Giam em ấy ở nhà một tháng, để em ấy dần tỉnh ra. Tốt nhất là tháng này đừng để em ấy đi đâu.”
Người cháu trai có quyền có thế đã nói vậy, dù có là bậc cha chú, Mạnh Gia Quốc cũng phải nghe theo. Ông ta gật đầu: “Được. Cứ làm như lời cháu nói đi.”
Lê Nhã Phù đã đồng ý với Hàn Văn Quân rằng đêm nay sẽ cùng nhau chăm sóc cho Mạnh Giai Giai, thế nên sau khi ra khỏi nhà họ Mạnh, Lê Nhã Phù lập tức nói tạm biệt với Giang Hàn.
“Có muốn để anh đưa sang đó không?” Giang Hàn hỏi cô.
“Không cần, em ngồi xe của Văn Quân ra đó là được.”
Giang Hàn lại nói: “Sáng mai anh đến đón em đi thay thuốc.”
“Được.”
Sau khi lên xe, Hàn Văn Quân nói với cô: “Anh của cậu đúng là lợi hại quá đi mất. Ngay cả đám người lớn tuổi của nhà họ Mạnh cũng phải chừa mặt mũi cho anh ấy. Bình thường Vệ Nhất Lăng cũng hay nói với tớ là đừng chọc đến anh ấy. Có phải anh trai cậu hung dữ lắm không?”
Lê Nhã Phù nói: “Không hề.”
Anh cô sẽ nấu cơm cho cô, còn có thể kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ, dịu dàng muốn chết, không hề hung dữ chút nào.
Nhưng mà cũng không thể phủ nhận, bây giờ anh cô rất cừ, cừ vô cùng cừ luôn, không phải ai dám gây chuyện với anh.
Hàn Văn Quân mua rượu rồi uống với Mạnh Giai Giai. Vì bị thương nên Lê Nhã Phù không thể uống rượu, Hàn Văn Quân mua nước trái cây cho cô. Ba người đi đến chỗ ở hiện tại của Mạnh Giai Giai, cùng là nơi trước kia Mạnh Giai và Tề Minh ở với nhau.
Mấy lời an ủi thì cũng xem như lời nói gió bay. Loại đàn ông thế này thì nhớ nhung làm gì cho mệt. Cóc ba chân khó tìm thế mà vẫn tìm được, mấy thằng đàn ông thì có là gì. Mắc gì cứ phải một lòng một dạ với người ta. Thế nên, đối mặt với sự an ủi từ hai người bạn của mình, Mạnh Giai Giai tỏ vẻ kiên cường như mọi khi.
“Yên tâm đi, tớ quên anh ta lâu rồi.” Nói xong, cô ấy lại nốc thêm một chai rượu vào bụng, uống xong lại bắt đầu ôm mặt khóc: “Vì sao lại như thế này? Vì sao anh ta lại trở nên như thế? Rõ ràng chúng tớ đã lên kế hoạch là nửa năm sau sẽ kết hôn. Anh ta còn nói muốn dẫn tớ đến Hokkaido hưởng tuần trăng mật. Nhưng tại sao vừa chớp mặt một cái anh ta đã ở bên người phụ nữ khác, mà người phụ nữ này lại còn là Chu Thiến?”
Lê Nhã Phù và Hàn Văn Quân liếc nhìn nhau, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm. Được rồi, bật khóc là được rồi, chỉ sợ cô ấy kiềm nén cảm xúc, như vậy mới đáng sợ nhất.
“Cậu khóc cái gì mà khóc?” Hàn Văn Quân đẩy cô ấy, rồi lại túm tay kéo đến ban công: “Học theo tớ nè, cam đoan là hét ra xong sẽ không sao nữa luôn.” Nói xong, Hàn Văn Quân lập tức ngẩng mặt lên trời mà hết: “Mẹ nó các người chết hết đi!” Rồi lại vẫy tay về phía Mạnh Giai Giai: “Đến lượt cậu.”
Mạnh Giai Giai lau nước mắt, nói: “Không ổn lắm đâu. Nói như vậy có bất lịch sự quá không?”
Hàn Văn Quân nói: “Vậy cậu lịch sự một xíu đi.”
Mạnh Giai Giai hắng giọng một cái, rồi lại hét về phía khoảng không: “Mẹ nó mời các người đi chết giùm cái!”
Hàn Văn Quân: “…”
Lê Nhã Phù: “…”
Hàn Văn Quân nhịn cười nhìn cô ấy hỏi: “Có phải thấy đỡ hơn rồi không?”
Mạnh Giai Giai nấc lên vài cái rồi phất phất tay: “Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa không nghĩ nữa, mệt. Tớ đi ngủ đây.”
Đến đêm, Hàn Văn Quân ngủ cùng Mạnh Giai Giai. Vì vết thương trên cánh tay vẫn chưa lành hẳn nên Lê Nhã Phù ngủ một mình một phòng. Lúc ngủ, cô mơ màng cảm thấy có người đang ôm lấy mình từ phía sau. Lê Nhã Phù biết là Hàn Văn Quân, hỏi cô ấy: “Giai Giai đâu?”
“Đang ngủ.”
“Cậu sang đây chen chúc với tớ làm gì, sao không ngủ với cậu ấy tiếp đi?”
“Cơ thể bé Nhã Phù mềm mịn, ôm rất thoải mái.” Lúc nói lời này, cô ấy còn bật cười theo kiểu lưu manh: “Nào, lại đây để chị yêu kiểm tra xem có lớn thêm chút nào không nào?”
Lê Nhã Phù gỡ tay cô ấy ra: “Cậu cũng có mà sao không tự sờ của mình đi?”
Hàn Văn Quân nói: “Sờ lớn nhiều quen rồi, muốn sờ kiểu nhỏ nhỏ như của cậu cơ.”
Lê Nhã Phù: “…”
Ngực Hàn Văn Quân thuộc cúp G. Mặc dù Lê Nhã Phù cũng thuộc cup C lận, nhưng so với cậu ấy thì đúng là nhỏ thật. Lê Nhã Phù cũng không thể nói gì hơn.
Hàn Văn Quân là một cô bạn lưu manh, điều này Lê Nhã Phù cũng quen rồi. Con gái với nhau sờ soạng một tí thì cũng chả sao, Lê Nhã Phù cũng không so đo việc cô ấy chiếm hời từ mình. Dù sao cô ấy cũng là một kẻ nghiện sờ mó có ngực cup G, cũng chẳng mất mát gì.
Lê Nhã Phù cảm thấy có lẽ do hành vi lưu manh của Hàn Văn Quân nên tối hôm đó cô nằm mơ, một giấc mộng xuân. Cô mơ thấy cô đi học bơi, người dạy cô bơi tất nhiên là Giang Hàn, à không, là Lê Hướng Dương, Lê Hướng Dương của năm mười tám tuổi. Lúc đầu thì là dạy cô bơi, nhưng sau đó anh lại đè cô đến sát mép bể bơi, lột hết toàn bộ quần áo của cô ra.
Sau đó, Lê Nhã Phù vừa ngẩng mặt lên thì người trước mặt đã biến thành Giang Hàn. Anh có một ánh mắt lạnh lùng và thâm trầm, bả vai rộng hơn so với Lê Hướng Dương, trước ngực còn có một hình xăm hình quái thú rất đáng sợ.
Lê Nhã Phù giật mình tỉnh giấc. Cô chỉ cảm thấy cả người mình ướt đẫm mồ hôi, Hàn Văn Quân đang nằm bên cạnh ôm lấy cô, mơ hồ nói: “Bé Nhã Phù, ngủ tiếp một lát nữa đi.”
Sao có thể mơ giấc mơ như vậy được trời ơi. Cứ ù ù cạc cạc thế nào ấy nhờ!!!
Đã mơ thấy giấc mơ đáng sợ như thế thì sau này sao cô dám nhìn mặt anh mình nữa đây?!!
——————–
Giang Hàn đi rồi, Lê Nhã Phù ở nhà một mình buồn chán. Cô chuẩn bị gọi điện thoại cho Hàn Văn Quân, không ngờ rằng nhỏ kia lại ăn ý với mình như thế, gọi điện đến trước rồi.
“Nghe nói cậu xuất viện rồi?”
“Ừa, mới ra viện mấy hôm trước.”
“Bây giờ cậu đang ở đâu?”
“Ở chỗ anh tớ.”
Hàn Văn Quân cũng biết chuyện Giang Hàn là anh trai cô, là bạn thân của Lê Nhã Phù, Hàn Văn Quân đã biết chuyện cô có anh trai từ lâu.
Hàn Văn Quân nói: “Nói đến anh cậu, tớ cảm thấy anh cậu chơi chó phết đấy.”
“Sao thế?”
“Tớ nghi ngờ rằng lần đó anh ấy tặng vé giảm giá cho tớ là để tiếp cận cậu.”
Lê Nhã Phù: “…”
Như thế thật à? Nếu thật sự là như vậy thì cũng hơi chó thật.
“Lát nữa đi ăn trưa cùng nhau không?” Hàn Văn Quân lại hỏi.
“Được. Chúng ta đến công ty của Giai Giai ăn.” Mạnh Giai Giai không nhàn như hai người họ, bình thường nếu ba người muốn hẹn nhau thì đều hẹn ở gần công ty Mạnh Giai Giai.
Hàn Văn Quân do dự một chút rồi nói: “Gần đây tâm trạng của Giai Giai không được tốt lắm, có lẽ không có tâm trạng ngồi ăn cùng chúng ta đâu.”
“Sao thế?”
“Cậu ấy và anh Tề chia tay rồi.”
Tin tức này khiến Lê Nhã Phù vô cùng kinh ngạc: “Chia tay? Sao lại thế được?”
“Trước hết, tớ đến gặp cậu đã, gặp nhau rồi chúng ta sẽ nói chi tiết hơn.”
Hàn Văn Quân lái xe đến đón cô. Sau khi lên xe, Lê Nhã Phù hỏi: “Rốt cuộc thì sao mà chuyện của Giai Giai và anh Tề lại trở nên như thế? Vì sao lại chia tay?”
“Không chỉ chia tay mà anh Tề còn muốn kết hôn ngay. Cậu biết kết hôn với ai không, nói ra nhất định cậu sẽ giật mình.”
Mạnh Giai Giai và anh Tề chia tay cũng đã đủ khiến cô sốc rồi, nhưng không những thế mà anh Tề còn muốn kết hôn? Lê Nhã Phù bị hai tin tức bất ngờ liên tiếp này oanh tạc. Cô cảm thấy không có gì khiến cô có thể kinh ngạc hơn nữa, nhưng câu nói tiếp theo của Hàn Văn Quân vẫn cứ như một quả bom, dội thẳng vào trái tim vốn đã bị sốc của cô.
“Chu Thiến.”
“Chu Thiến?” Lê Nhã Phù không dám tin vào tai mình nữa “Sao lại thế được? Cậu đang nói đùa đúng không?”
“Cậu thấy tớ như đang đùa giỡn lắm à?”
Tuy có đôi lúc Hàn Văn Quân khá không đáng tin, nhưng Lê Nhã Phù rất hiểu cô ấy, cô ấy sẽ không lấy chuyện của bạn mình ra đùa giỡn.
Lê Nhã Phù thật sự không thể tin được, tại sao lại như thế? Anh Tề và Giai Giai chia tay thì cũng thôi đi, thế mà còn muốn kết hôn với Chu Thiến? Anh ấy hiểu rõ hơn mối quan hệ giữa Chu Thiến và Giai Giai như thế nào hơn ai hết mà.
Mẹ Chu Thiến là mẹ kế của Giai Giai, nhưng thủ đoạn giúp bà ta trèo lên cái ghế này cũng hề vẻ vang chút nào.
Cuộc hôn nhân của cha mẹ Mạnh Giai Giai là thuộc kiểu liên hôn. Sau khi Mạnh Giai Giai lên cấp ba, sức khoẻ mẹ cô có vấn đề, mãi không thấy chuyển biến tốt đẹp, thế nên nhà họ Mạnh thuê người về chăm sóc mẹ cô.
Người này chính là mẹ của Chu Thiến. Bà ta lợi dụng việc chăm sóc mẹ Giai Giai để tiếp cận bố cô ấy, sau đó thành công leo lên giường của bố Giai Giai, đã thế còn mang thai nữa. Một mặt nước mắt dài nước mắt ngắn nói xin lỗi mẹ Giai Giai, mắt khác thì công khai tự do tự tại trong nhà người ta.
Sức khỏe của mẹ Mạnh Giai Giai vốn đã không tốt, đã vậy còn gặp phải cú sốc như thế nên không lâu sau đã qua đời. Mẹ Mạnh Giai Giai vừa đi, vốn liếng kinh doanh suốt bao năm qua của cả gia đình cũng bị bà ta cướp mất. Nhờ có mẹ mình mà Chu Thiến nhảy một bước lên tiên thành phượng hoàng, một cô gái bình thường chẳng có chút thành tích gì lập tức thăng cấp thành thiên kim tiểu thư cành vàng lá ngọc, hưởng thụ hết thảy mọi thứ vốn thuộc về Mạnh Giai Giai.
Mạnh Giai Giai hận hai mẹ con nhà này biết bao nhiêu, người làm bạn trai như anh Tề sao có thể không biết.
Anh Tề tên thật là Tề Minh. Anh ta và Mạnh Giai Giai biết nhau từ khi còn nhỏ, hai người họ cũng có thể xem là thanh mai trúc mã. Hồi còn đi học, Tề Minh vẫn luôn thích chạy theo sau Mạnh Giai Giai, thế nên, bình thường ba chị em bọn họ đi chơi thì nhất định sau đuôi sẽ có thêm một cậu cu li nhỏ là Tề Minh.
Không ngoài dự đoán, về sau hai người họ đã chính thức ở bên nhau. Lê Nhã Phù vô cùng hâm mộ hai người họ. Quen biết nhau từ nhỏ, hiểu rõ nhau, tình yêu của họ cũng thật đẹp. Cô vốn tưởng mình sẽ có thể chứng kiến một câu chuyện tình yêu từ đồng phục đến váy cưới vô cùng thuần khiết và đẹp đẽ cơ chứ.
“Sao có thể thế được? Sao anh Tề có thể làm như thế?”
Hàn Văn Quân bĩu môi nói: “Đừng có mà tin dăm ba mấy cái chân tình của đám đàn ông. Bây giờ đám người ấy khôn lắm. Với gia cảnh của Tề Minh mà nói, lấy được Mạnh Giai thì cũng tạm gọi là trèo cao rồi. Thế nhưng anh ta không cam tâm. Cậu cũng biết mà, dã tâm của mẹ kế Giai Giai rất lớn, giờ đây trên tay còn nắm giữ cổ phần của công ty nhà họ Mạnh. Mạnh Giai Giai cũng chỉ là một nhân viên cấp cao bình thường ở công ty, sao có thể bì kịp với bà mẹ kế đang là cổ đông được. So với Mạnh Giai Giai thì cưới được Chu Thiến có lợi hơn nhiều.”
Nói thật thì cuộc đời Mạnh Giai Giai cũng quá thảm thương. Tục ngữ có câu, có mẹ kế rồi cũng sẽ có cha dượng. Từ sau khi mẹ cô ấy qua đời, dưới sự quấy rối của mẹ kế, bố Mạnh Giai Giai không đoái hoài gì đến cô ấy nữa, cổ phần của công ty cũng không chia cho cô ấy, chỉ cho một chức vụ nào đó ở công ty để cô ấy tự sinh tự diệt.
Nhưng Lê Nhã Phù vẫn không thể tin được: “Dù là như vậy thì vì sao lại là Chu Thiến? Tề Minh biết Mạnh Giai Giai hận hai mẹ con họ như thế nào mà.”
Hàn Văn Quân nói: “Cậu nghĩ thử xem, nếu anh ta mà muốn lấy một cô tiểu thư hàng thật giá thật thì với cái điều kiện gia đình sa cơ thất thế kia của anh ta, người ta cũng thấy chướng mắt. Mấu chốt là Chu Thiến coi trọng anh ta. Vì mẹ Chu Thiến nắm cổ phần công ty trong tay nên anh ta đã nhanh chóng đá Giai Giai để lao vào vòng tay của Chu Thiến.”
“Nực cười thật đấy. Thế nhưng Tề Minh đã yêu Giai Giai lâu như thế, sau có thể vì tiền mà buông bỏ tình cảm suốt bao năm qua như vậy?”
“Ngồi nói chuyện tình cảm với đàn ông như cậu mới là nực cười ấy. Đối với đàn ông, con đường sự nghiệp quan trọng hơn tình yêu nhiều.”
“…”
Đột nhiên, Lê Nhã Phù nghĩ tới Bạch Quân Diễm. Rõ ràng Bạch Quân Diễm không thích cô nhưng lại đưa cô về biệt thự của hắn, làm ra vẻ âu yếm, tình cảm mặn nồng, không phải là vì ích lợi hết sao? “Nhưng còn có chuyện làm cậu sốc hơn nữa là hôm nay chính là ngày mà hai bên gia đình của Chu Thiến và Tề Minh gặp mặt nhau. Là chị kế, chốc nữa Giai Giai còn phải về nhà chúc phúc hai người họ.”
“…”
Vẻ mặt của Lê Nhã Phù đã khó coi đến mức không từ ngữ nào có thể hình dung nổi: “Sao chẳng ai nói cho tớ biết chuyện này? Trong một lúc mà tớ phải tiêu hoá nhiều chuyện như thế thì chắc đầu tớ sẽ phát nổ mất.”
“Cậu bị thương vẫn còn đang nằm viện, Giai Giai không muốn cho cậu biết.”
“…”
“Giai Giai hẹn ta lát nữa đến nhà họ Mạnh, cậu đi không?”
Lê Nhã Phù hoàn hồn lại, nói: “Đi, đương nhiên là muốn đi rồi.”
Tất nhiên cô phải đến làm chỗ dựa cho chị em tốt của mình rồi.
Lê Nhã Phù và Hàn Văn Quân ăn chút gì đó, sau đi dạo một lúc rồi mới đến tìm Mạnh Giai Giai. Trùng hợp đúng vào lúc Mạnh Giai Giai chuẩn bị tan sở, Lê Nhã Phù và Hàn Văn Quân ngồi trong xe đợi cô ấy.
Sau khi ba người họ gặp nhau, Mạnh Giai Giai chẳng có chút gì gọi là khác thường cả, lúc nhìn thấy Lê Nhã Phù cô ấy còn vô cùng kinh ngạc: “Sao Nhã Phù lại đến đây? Tớ nghe nói cậu xuất viện rồi? Mấy ngày nay bận quá nên tớ cũng chưa qua thăm cậu được, đừng trách tớ nha.”
Thật sự trông dáng vẻ của cô ấy như thế không có tí gì là mới thất tình cả. Nhưng Lê Nhã Phù hiểu rất rõ, Giai Giai là một cô gái vô cùng mạnh mẽ, lát nữa đến nhà họ Mạnh có khi còn xem như chẳng có chuyện gì mà chúc Tề Minh với Chu Thiến trăm năm hạnh phúc. Nhưng Lê Nhã Phù cũng rất rõ rằng đằng sau nụ cười ấy là trái tim đang rỉ máu và nỗi đau không thể nguôi ngoai.
Thế nên, nhìn thấy dáng vẻ như không có chuyện gì của Mạnh Giai Giai, lòng Lê Nhã Phù khó chịu theo. Nhưng cô vẫn giữ vẻ mặt bình tĩnh rồi nói với cô ấy: “Một bữa cơm cũng không thể thiếu, nếu không sẽ không tha thứ cho cậu đâu.”
Mạnh Giai Giai bật cười, bước tới ôm lấy bả vai của cô: “Yên tâm, không thể thiếu của cậu.”
Nhà họ Mạnh rất tưng bừng. Cả nhà Tề Minh đều ở đây. Bạch Quân Diễm cũng đã có mặt. Lúc ba người bọn họ bước vào, bầu không khí náo nhiệt ban đầu lại bị chiếm trọn bởi cảm giác ngượng ngùng kỳ lạ ngay lập tức.
Không chỉ vì Mạnh Giai Giai là bạn gái cũ của Tề Minh, mà vì vị hôn thê cũ của Bạch Quân Diễm và anh ta cũng có mặt ở cùng một chỗ cũng khiến người khác thấy lúng túng.
Khi nhìn thấy Mạnh Giai Giai, rõ ràng ánh mắt của Tề Minh hơi tối sầm lại. Trong ấn tượng của Lê Nhã Phù, Tề Minh luôn là một người đàn ông dịu dàng và ân cần, hay bị Giai Giai bắt nạt, nhưng có bị bắt nạt thì anh ta cũng vẫn rất vui. Tề Minh là người yêu mến Mạnh Giai Giai nhất, Giai Giai bị cảm mãi vẫn chưa hết thì anh ta có thể sợ đến mức bật khóc.
Lê Nhã Phù thật sự không hiểu, rõ ràng yêu nhiều đến thế, sao có thể làm ra chuyện tổn thương Giai Giai như vậy? Với đàn ông, lợi ích thực sự quan trọng đến thế sao?
Chu Thiến thấy họ tiến vào, chắc cũng là vì công khai đánh dấu chủ quyền nên cô ta choàng tay mình vào tay Tề Minh. Tề Minh cũng không gạt ra, chỉ cúi đầu xuống, không nhìn ba người họ.
Giữa bầu không khí vừa yên ắng vừa gượng gạo này, chỉ nghe thấy tiếng cái gì đó kêu lạch cạch một tiếng. Ai đó quăng đồ về phía đám Lê Nhã Phù, nhưng cũng không trúng vào người các cô.
Lê Nhã Phù nhìn qua, thấy một đứa bé trai đang đứng trên cầu thang. Cậu bé là con trai mà mẹ Chu Thiến sinh cho bố của Mạnh Giai Giai, cũng nhờ vào thằng nhóc này mà năm đó mẹ Chu Thiến thành công trèo lên đầu người khác, gả cho bố Mạnh Giai Giai.
Cậu bé này được chiều hư rồi, còn chĩa khẩu súng trên tay về phía các cô, nói đúng hơn là về phía Mạnh Giai Giai.
“Cút ngay đi đồ xấu xa, đừng tới nhà của tôi nữa!” Thằng bé nói với Mạnh Giai Giai.
Mẹ Chu Thiến tên Chu Tuệ. Bà ta vội vàng giao đứa bé cho bảo mẫu bảo họ mang đi chỗ khác, rồi lại nói với các cô: “Tiểu Tinh không hiểu chuyện, các cháu đừng so đo với nó. Mau qua đây ngồi đi.”
Ngoại hình Chu Tuệ cũng không phải là vô cùng xinh đẹp gì, nhưng lại là một người phụ nữ hiền lạnh an phận trong ấn tượng của người khác. Cần mẫn làm việc, tính tình ôn hoà nhã nhặn, dù bây giờ đã gả cho người có tiền nhưng phong cách ăn mặc vẫn rất giản dị. Nhưng chính người phụ nữ nhìn có vẻ lương thiện này lại có lòng tham không đáy, dã tâm sâu hun hút, không chỉ thành công ngồi lên địa vị của người khác mà còn chiếm được cổ phần công ty của nhà họ Mạnh.
Đám Lê Nhã Phù ngồi xuống, bầu không khí trong phòng mới tốt lên một chút. Mọi người tự do trò chuyện với nhau, dù sao hôm nay chủ yếu là để gia đình hai nhà gặp mặt, cho nên chủ đề cơ bản là hôn sự của Tề Minh và Chu Thiến. Hôn sự diễn ra rất vội, hai nhà bàn bạc sẽ tổ chức vào hai tháng sau.
Lúc ăn cơm, lớp người trẻ ngồi một bàn, bậc cha chú ngồi một bàn. Vì vấn đề địa vị nên Bạch Quân Diễm được sắp xếp ngồi với bậc cha chú, đúng như dự đoán của Lê Nhã Phù. Mạnh Giai Giai mời rượu Chu Thiến và Tề Minh, chúc bọn họ trăm năm hòa hợp như chẳng có chuyện gì xảy ra.
Lê Nhã Phù và Hàn Văn Quân liếc mắt nhìn nhau, cả hai đều thấy được tia đau lòng và tiếc nuối trong mắt nhau.
Dùng bữa xong, Lê Nhã Phù đi vào nhà vệ sinh ở trên lầu. Nhà họ Mạnh có nhà vệ sinh cả lầu trên và lầu dưới nhưng lúc này lầu dưới đang có người dùng. Ra khỏi nhà vệ sinh, điện thoại của Lê Nhã Phù vang lên, là Giang Hàn gọi tới.
“Anh à?”
“Anh nghe dì nói em đi chơi với bạn. Khi nào thì về?”
Lê Nhã Phù thành thật nói cho anh biết: “Hiện tại em đang ở nhà họ Mạnh. Mạnh Giai Giai xảy ra một vài chuyện, em đến đây chăm sóc cậu ấy.”
“Chừng nào thì em về? Anh đến đón em.”
“Không cần phiền phức như thế đâu. Đêm nay em không về. Em và Hàn Văn Quân tính chút nữa sẽ cùng về chỗ ở của Mạnh Giai Giai. Cậu ấy thất tình, chúng em muốn an ủi cậu ấy.”
“Bạch Quân Diễm ở đó không?” Giang Hàn lại hỏi.
Bạch Quân Diễm có quan hệ thân thích với nhà họ Mạnh, hẳn là Giang Hàn cũng biết.
“Có.”
“Vậy anh lại càng muốn đi. Lỡ cái tên khốn đó lại làm gì em thì sao bây giờ?”
“…”
Chính miệng Giang Hàn gọi Bạch Quân Diễm là tên khốn nghe cũng hợp phết đấy chứ. Anh thành công chọc cho Lê Nhã Phù nở nụ cười.
“Thế cũng được.” Lê Nhã Phù lên tiếng.
Sau khi nói chuyện điện thoại xong, cô vừa quay người lại, đã thấy có một người đứng cách đó không xa, là Bạch Quân Diễm.
Lê Nhã Phù cũng không muốn làm loạn với hắn ngay tại nhà người khác, thế nên chỉ lịch sự hỏi một câu: “Anh Bạch muốn dùng nhà vệ sinh?”
Bạch Quân Diễm không nói gì. Lê Nhã Phù cảm thấy ánh nhìn của hắn có hơi kỳ lạ, nhưng cô cũng không hỏi nhiều. Đang tính đi vòng qua hắn mà hắn đã chặn lại.
Lê Nhã Phù nhìn về phía hắn: “Có chuyện gì sao?”
Bạch Quân Diễm híp mắt lại, nhìn chằm chằm vào người phụ nữ trước mặt mình. Hắn nghĩ tới những lời Tô Cẩm Tuyết từng nói với mình.
“Cô ấy vốn dĩ không yêu anh.”
“Phụ nữ hiểu phụ nữ nhất. Chỉ cần trong lòng cô ấy thật sự có anh thì khi nghe được những lời này cũng sẽ không phản ứng như thế.”
Nếu ngay từ đầu Lê Nhã Phù đã không yêu hắn, vậy cô tiếp cận hắn với mục đích gì? Hơn nữa, hắn không tin là cô không yêu hắn. Hắn nhớ tới cô gái đứng dưới bầu trời đầy sao, hai mắt sáng ngời rồi nói với hắn: “Đúng vậy, em thích anh đó.”
Còn cả cái lần bọn họ cùng đi trượt tuyết đó, cô và hắn cùng chơi một trò chơi. Nếu cô thắng, hắn sẽ đồng ý làm bạn trai cô. Thực ra thì khả năng trượt tuyết của hắn rất lợi hại, nhưng lần đó cô là người thắng. Về sau hắn nghĩ lại, có lẽ ngày đó hắn cố ý để cho cô thắng mình.
Hắn còn nhớ rõ vẻ mặt của cô lúc ấy, vừa vui mừng vừa kích động, như thẳng cả thế giới vậy.
Sao cô có thể không yêu hắn được chứ. Hắn không tin.
Lê Nhã Phù cảm thấy Bạch Quân Diễm thật sự rất kỳ lạ, chặn không cho cô đi nhưng lại im lặng chẳng nói lời nào.
“Anh muốn làm gì?”
“Lê Nhã Phù, em lừa gạt anh sao?” Hắn hỏi.
Ánh mắt nhìn về phía cô của Bạch Quân Diễm rất nặng nề. Cô cũng không hiểu vì sao hắn lại hỏi vấn đề này.
“Tôi lừa anh cái gì?”
Đột nhiên Bạch Quân Diễm bước từng bước tới gần: “Anh không thích bị người khác lừa gạt, thế nên tốt nhất là em nên chưa từng lừa anh cái gì.”
Nghe nói thế, trong lòng Lê Nhã Phù nhất thời vang lên mấy tiếng ‘lộp bộp’. Sao tự dưng Bạch Quân Diễm lại nói đến vấn đề này? Chẳng lẽ Bạch Quân Diễm nhìn ra vốn ngay từ đầu cô tiếp cận hắn không phải là vì thích hắn rồi sao? Nhưng mà dù gì bây giờ cô và hắn cũng đã chia tay rồi, hắn lấn cấn vụ này thì được ích lợi gì? Hơn nữa, dù hắn có biết thì sao, cô cũng chẳng hơi đâu mà đi xin lỗi hắn.
Lê Nhã Phù đang muốn mở miệng nhưng lại có một người xuất hiện ở đầu cầu thang, hướng về phía bên này rồi nói: “Quân Diễm, bố anh gọi em qua.” Người đến gọi là anh họ của Bạch Quân Diễm, anh ruột của Mạnh Duyệt.
Có lẽ thực sự có việc phải xử lý, Bạch Quân Diễm không đợi cô trả lời mà xoay người rời đi ngay. Lê Nhã Phù cũng chuẩn bị xuống lầu lại chạm mặt Mạnh Duyệt đang đứng đầu cầu thang. Mạnh Duyệt dựa người vào tường, hai tay khoanh trước ngực, hiển nhiên là cố ý đứng đây đợi cô.
Thấy cô xuất hiện, quả nhiên Mạnh Duyệt bước về phía cô rồi nói: “Chuyện lần trước ở Áo Chính tôi bị cô tát một cái tôi vẫn chưa quên đâu. Vốn cứ tưởng cô gả cho anh họ tôi thành chị dâu nên sẽ không so đo nữa, nhưng hiện tại cô đã chia tay với anh họ tôi, cô nói xem tôi có nên tát trả lại một cái cho huề nhau không?”
Mạnh Duyệt chạy tới trước mặt Lê Nhã Phù, nói mấy lời này như đang thách thức cô.
Lê Nhã Phù nhíu nhíu nói: “Hôm nay là ngày tốt của Chu Thiến đấy, cô thực sự muốn phá hỏng chuyện tốt của người ta sao?”
“Người bị tôi đánh cũng chẳng phải cô ta, tôi phá hỏng chuyện tốt của cô ta hồi nào?”
“Cô cho là cô đánh thì tôi sẽ không đáp trả sao? Chị em của tôi còn ở đây, họ sẽ giúp tôi. Hơn nữa, chắc cô cũng biết, tâm trạng Giai Giai đang không tốt, chúng tôi chẳng ngại làm ầm lên đâu, khiến cho tất cả mọi người cùng khó chịu chung luôn.”
Rõ ràng Mạnh Duyệt có hơi do dự một chút, nhưng rồi cô ta nhanh chóng hừ một tiếng: “Cô nghĩ tôi sẽ sợ các người sao?”
“Ây, Mạnh Duyệt.” Giọng của Hàn Văn Quân vang lên từ phía sau.
Mạnh Duyệt nhìn lại, quả nhiên là Hàn Văn Quân đã lên đây.
“Tôi nhắc nhẹ với cô một chút nhé. Tuy là Lê Nhã Phù và Bạch Quân Diễm đã chia tay, nhưng bây giờ cô ấy đã có một người anh trai vô cùng lợi hại. Còn nhớ ông chủ của Áo Chính không, chính là cái người khiến cô sợ tới mức không hé được nửa lời ấy, là anh trai của Nhã Phù đó.”
Bị nhắc đến chuyện không vui, Mạnh Duyệt cười lạnh một tiếng rồi nói: “Cùng lắm cũng là mở một cái quán bar thôi, có gì tốt đẹp mà dám cậy thế nạt người vậy?”
Đúng lúc này Chu Thiến cũng lên lầu góp vui, Mạnh Duyệt lập tức hướng về phía cô ta: “Chu thiến, cô lại đây. Thấy Lê Nhã Phù không. Lần trước cô ta tát tôi một cái, bây giờ cô tát trả lại thay tôi đi.”
Chu Thiến không ngờ mình tới hít drama mà cuối cùng drama lại chạy tới chỗ mình, vẻ mặt cô ta hơi gượng gạo, có vẻ rất khó xử.
Lúc mẹ Chu Thiến còn chưa đoạt vị thành công thì Chu Thiến chính là cái đuôi suốt ngày theo sau Mạnh Giai Giai ké ăn ké uống. Về sau, mẹ cô ta thành công ăn trên đầu người ta, cô ta vô cùng chướng mắt Mạnh Giai Giai, thậm chí còn cảm thấy việc mình từng là cái đuôi của Mạnh Giai Giai chính là nỗi nhục nhã lớn nhất, vì thế cô ta biến thành cái đuôi của Mạnh Duyệt. Có cô tiểu thư được nuông chiều đến mức coi trời bằng vung như Mạnh Duyệt làm chỗ dựa, tài bắt nạt kẻ yếu của Chu Thiến lại càng lợi hại hơn bất kì ai.
Thế nhưng cô ta lại không dám chọc đến đám người Lê Nhã Phù. Tốt xấu gì Lê Nhã Phù cũng có một người bố giỏi giang, Hàn Văn Quân cũng có một người anh rể khiến người khác phải kiêng dè, dù sao Mạnh Giai Giai cũng là chị kế của cô ta. Trong mấy người này cô ta chẳng dám chọc đến người nào, cùng lắm chỉ nói xấu sau lưng, nào dám đối đầu trực tiếp với họ.
Huống hồ Lê Nhã Phù lại là người được cưng nhất trong nhóm. Bình thường Hàn Văn Quân và Mạnh Giai Giai đều vô cùng che chở cô.
Dù có Mạnh Duyệt làm chỗ dựa thì Chu Thiến cũng không dám động tay động chân.
Chu Thiến cười ngượng ngùng rồi nói: “À ừm… tôi còn có chuyện phải xuống lầu. Tôi đi trước.” Nói xong cô ta bèn vác theo khuôn mặt xám ngát mà xuống lầu.
Mạnh Duyệt bĩu môi: “Nhát gan thế không biết.”
Lúc này lại có một người giúp việc đến nói với Lê Nhã Phù: “Cô Lê, anh trai cô đã đến rồi.”
Vừa nghe thấy, Mạnh Duyệt đã bật cười thành tiếng: “Đi nào. Anh cô đã đến rồi thì tôi đây cũng rất muốn nhìn xem anh ta lợi hại tới cỡ nào.”
Mấy người họ đi xuống lầu, thấy Giang Hàn đang ngồi trong phòng khách. Người nhà họ Mạnh và Bạch Quân Diễm đang trò chuyện với anh. Cảnh tượng này rất hài hòa, trên mặt mọi người ai cũng mang theo vẻ khách sáo.
Giang Hàn nhìn cô hỏi: “Khi nào thì đi?”
Lê Nhã Phù quay sang nhìn Mạnh Giai Giai, Mạnh Giai Giai cũng không tính nán lại đây lâu, nói: “Bây giờ đi luôn.”
Giang Hàn đang muốn nói tạm biệt với người nhà họ Mạnh thì lại thấy Mạnh Duyệt bước lên, nói: “Anh Giang, lần trước trong quán bar anh từng uy hiếp tôi, không phải bây giờ nên nói xin lỗi rồi sao?”
Ánh mắt Giang Hàn đảo về phía cô ta, Mạnh Duyệt vô thức rùng mình một cái. Nhưng cô ta nghĩ chỗ này là nhà mình, cũng chẳng phải bên ngoài, bố và anh trai cô ta cũng đều ở đây, cô ta mà sợ anh như thế thì quá mất mặt rồi.
Không ngờ rằng cô ta còn chưa đợi được câu xin lỗi của Giang Hàn thì bố cô ta đã quát lớn. Mạnh Gia Quốc mắng cô ta: “Sao con lại vô lễ như vậy? Còn không mau xin lỗi anh Giang đi!”
Mạnh Duyệt không phục, nói: “Bố không nhớ sao. Lần trước con từng nói với bố rồi đó. Đây chính là người đã uy hiếp con trong quán bar ngày hôm đó.”
Mạnh Gia Quốc không quản được cô ta. Ông ta vội vàng nói với Giang Hàn: “Anh Giang à, thật ngại quá, từ nhỏ Mạnh Duyệt đã bị mẹ nó chiều hư. Cậu đừng quan tâm đến nó.”
Giang Hàn khách sáo: “Không sao. Tôi cũng không chấp nhặt với con nít.”
Trước Mạnh Duyệt còn có hai người anh trai, bình thường ỷ vào việc được các anh yêu thương nên cô ta ngang ngược đủ đường. Cô ta không hiểu vì sao bố mình phải khép nép xin lỗi Giang Hàn. Còn đang muốn lên tiếng, cô ta đã bị anh cả mình kéo sang một bên.
Tuy bình thường Mạnh Duyệt có tính kiêu căng nhưng cô ta sợ anh cả với anh họ Bạch Quân Diễm nhất. Anh cả nhà họ Mạnh đen mặt răn dạy cô: “Em làm loạn cái gì đấy?”
Mạnh Duyệt nói: “Anh cả, người này chính là Giang Hàn. Lần ở Áo Chính đó anh ta uy hiếp em.”
“Mạnh Duyệt!” Anh cả nhà họ Mạnh lớn tiếng quát cô ta: “Tốt nhất là em đừng có làm loạn nữa. Khoảng cách giữa chúng ta và người như Giang Hàn rất lớn. Đừng có chọc giận anh ta, nghe chưa?”
“Cùng lắm cũng chỉ là ông chủ quán bar thôi mà, mọi người kiêng dè anh ta như thế làm gì?”
“Im miệng ngay cho anh!” Anh cả nhà họ Mạnh nói xong còn quay đầu lại ngó nghiêng một chút, sau khi xác nhận là không có ai mới nói tiếp: “Em biết anh ta làm gì ở Mỹ không? Nếu lại chọc giận anh ta thì có lẽ em chết thế nào cũng không ai biết. Quay về phòng của em đi, đừng đứng đây làm mình làm mẩy.”
Bên này, nhóm Giang Hàn cũng đang tạm biệt người nhà họ Mạnh.
Bạch Quân Diễm vừa uống trà vừa nói với Mạnh Gia Quốc: “Cậu cả, cậu nên dạy lại Mạnh Duyệt thì tốt hơn. Tính em ấy như vậy rất dễ gặp rắc rối. Nếu thực sự chọc vào người không nên chọc thì không ai có thể giúp được đâu.”
Mạnh Gia Quốc nói với vẻ mặt cay đắng: “Cậu cũng nghĩ thế. Chỉ là mẹ nó… rất chiều nó.”
Bạch Quân Diễm buông tách trà xuống: “Như thế này đi. Giam em ấy ở nhà một tháng, để em ấy dần tỉnh ra. Tốt nhất là tháng này đừng để em ấy đi đâu.”
Người cháu trai có quyền có thế đã nói vậy, dù có là bậc cha chú, Mạnh Gia Quốc cũng phải nghe theo. Ông ta gật đầu: “Được. Cứ làm như lời cháu nói đi.”
Lê Nhã Phù đã đồng ý với Hàn Văn Quân rằng đêm nay sẽ cùng nhau chăm sóc cho Mạnh Giai Giai, thế nên sau khi ra khỏi nhà họ Mạnh, Lê Nhã Phù lập tức nói tạm biệt với Giang Hàn.
“Có muốn để anh đưa sang đó không?” Giang Hàn hỏi cô.
“Không cần, em ngồi xe của Văn Quân ra đó là được.”
Giang Hàn lại nói: “Sáng mai anh đến đón em đi thay thuốc.”
“Được.”
Sau khi lên xe, Hàn Văn Quân nói với cô: “Anh của cậu đúng là lợi hại quá đi mất. Ngay cả đám người lớn tuổi của nhà họ Mạnh cũng phải chừa mặt mũi cho anh ấy. Bình thường Vệ Nhất Lăng cũng hay nói với tớ là đừng chọc đến anh ấy. Có phải anh trai cậu hung dữ lắm không?”
Lê Nhã Phù nói: “Không hề.”
Anh cô sẽ nấu cơm cho cô, còn có thể kể chuyện cổ tích trước khi đi ngủ, dịu dàng muốn chết, không hề hung dữ chút nào.
Nhưng mà cũng không thể phủ nhận, bây giờ anh cô rất cừ, cừ vô cùng cừ luôn, không phải ai dám gây chuyện với anh.
Hàn Văn Quân mua rượu rồi uống với Mạnh Giai Giai. Vì bị thương nên Lê Nhã Phù không thể uống rượu, Hàn Văn Quân mua nước trái cây cho cô. Ba người đi đến chỗ ở hiện tại của Mạnh Giai Giai, cùng là nơi trước kia Mạnh Giai và Tề Minh ở với nhau.
Mấy lời an ủi thì cũng xem như lời nói gió bay. Loại đàn ông thế này thì nhớ nhung làm gì cho mệt. Cóc ba chân khó tìm thế mà vẫn tìm được, mấy thằng đàn ông thì có là gì. Mắc gì cứ phải một lòng một dạ với người ta. Thế nên, đối mặt với sự an ủi từ hai người bạn của mình, Mạnh Giai Giai tỏ vẻ kiên cường như mọi khi.
“Yên tâm đi, tớ quên anh ta lâu rồi.” Nói xong, cô ấy lại nốc thêm một chai rượu vào bụng, uống xong lại bắt đầu ôm mặt khóc: “Vì sao lại như thế này? Vì sao anh ta lại trở nên như thế? Rõ ràng chúng tớ đã lên kế hoạch là nửa năm sau sẽ kết hôn. Anh ta còn nói muốn dẫn tớ đến Hokkaido hưởng tuần trăng mật. Nhưng tại sao vừa chớp mặt một cái anh ta đã ở bên người phụ nữ khác, mà người phụ nữ này lại còn là Chu Thiến?”
Lê Nhã Phù và Hàn Văn Quân liếc nhìn nhau, cả hai cùng thở phào nhẹ nhõm. Được rồi, bật khóc là được rồi, chỉ sợ cô ấy kiềm nén cảm xúc, như vậy mới đáng sợ nhất.
“Cậu khóc cái gì mà khóc?” Hàn Văn Quân đẩy cô ấy, rồi lại túm tay kéo đến ban công: “Học theo tớ nè, cam đoan là hét ra xong sẽ không sao nữa luôn.” Nói xong, Hàn Văn Quân lập tức ngẩng mặt lên trời mà hết: “Mẹ nó các người chết hết đi!” Rồi lại vẫy tay về phía Mạnh Giai Giai: “Đến lượt cậu.”
Mạnh Giai Giai lau nước mắt, nói: “Không ổn lắm đâu. Nói như vậy có bất lịch sự quá không?”
Hàn Văn Quân nói: “Vậy cậu lịch sự một xíu đi.”
Mạnh Giai Giai hắng giọng một cái, rồi lại hét về phía khoảng không: “Mẹ nó mời các người đi chết giùm cái!”
Hàn Văn Quân: “…”
Lê Nhã Phù: “…”
Hàn Văn Quân nhịn cười nhìn cô ấy hỏi: “Có phải thấy đỡ hơn rồi không?”
Mạnh Giai Giai nấc lên vài cái rồi phất phất tay: “Thôi bỏ đi, không nghĩ nữa không nghĩ nữa, mệt. Tớ đi ngủ đây.”
Đến đêm, Hàn Văn Quân ngủ cùng Mạnh Giai Giai. Vì vết thương trên cánh tay vẫn chưa lành hẳn nên Lê Nhã Phù ngủ một mình một phòng. Lúc ngủ, cô mơ màng cảm thấy có người đang ôm lấy mình từ phía sau. Lê Nhã Phù biết là Hàn Văn Quân, hỏi cô ấy: “Giai Giai đâu?”
“Đang ngủ.”
“Cậu sang đây chen chúc với tớ làm gì, sao không ngủ với cậu ấy tiếp đi?”
“Cơ thể bé Nhã Phù mềm mịn, ôm rất thoải mái.” Lúc nói lời này, cô ấy còn bật cười theo kiểu lưu manh: “Nào, lại đây để chị yêu kiểm tra xem có lớn thêm chút nào không nào?”
Lê Nhã Phù gỡ tay cô ấy ra: “Cậu cũng có mà sao không tự sờ của mình đi?”
Hàn Văn Quân nói: “Sờ lớn nhiều quen rồi, muốn sờ kiểu nhỏ nhỏ như của cậu cơ.”
Lê Nhã Phù: “…”
Ngực Hàn Văn Quân thuộc cúp G. Mặc dù Lê Nhã Phù cũng thuộc cup C lận, nhưng so với cậu ấy thì đúng là nhỏ thật. Lê Nhã Phù cũng không thể nói gì hơn.
Hàn Văn Quân là một cô bạn lưu manh, điều này Lê Nhã Phù cũng quen rồi. Con gái với nhau sờ soạng một tí thì cũng chả sao, Lê Nhã Phù cũng không so đo việc cô ấy chiếm hời từ mình. Dù sao cô ấy cũng là một kẻ nghiện sờ mó có ngực cup G, cũng chẳng mất mát gì.
Lê Nhã Phù cảm thấy có lẽ do hành vi lưu manh của Hàn Văn Quân nên tối hôm đó cô nằm mơ, một giấc mộng xuân. Cô mơ thấy cô đi học bơi, người dạy cô bơi tất nhiên là Giang Hàn, à không, là Lê Hướng Dương, Lê Hướng Dương của năm mười tám tuổi. Lúc đầu thì là dạy cô bơi, nhưng sau đó anh lại đè cô đến sát mép bể bơi, lột hết toàn bộ quần áo của cô ra.
Sau đó, Lê Nhã Phù vừa ngẩng mặt lên thì người trước mặt đã biến thành Giang Hàn. Anh có một ánh mắt lạnh lùng và thâm trầm, bả vai rộng hơn so với Lê Hướng Dương, trước ngực còn có một hình xăm hình quái thú rất đáng sợ.
Lê Nhã Phù giật mình tỉnh giấc. Cô chỉ cảm thấy cả người mình ướt đẫm mồ hôi, Hàn Văn Quân đang nằm bên cạnh ôm lấy cô, mơ hồ nói: “Bé Nhã Phù, ngủ tiếp một lát nữa đi.”
Sao có thể mơ giấc mơ như vậy được trời ơi. Cứ ù ù cạc cạc thế nào ấy nhờ!!!
Đã mơ thấy giấc mơ đáng sợ như thế thì sau này sao cô dám nhìn mặt anh mình nữa đây?!!
——————–
Danh sách chương