Edit: Elodie – Beta: Hann
Cả người anh hơi cứng đờ lại. Thế nhưng anh không đẩy cô ra, chỉ nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”
Lê Nhã Phù cảm thấy tim mình đang đập nhanh vô cùng, cũng không biết có phải là di chứng sau khi làm chuyện xấu hay không. Cô cố gắng hết sức thuyết phục bản thân rằng phải thật bình tĩnh, phải để anh cảm thấy đây chỉ là một cái ôm bình thường như bao cái ôm khác, chỉ là sự gần gũi giữa anh trai và em gái thôi chứ không phải vì mấy suy nghĩ lung tung lộn xộn khác.
Cô dán mặt mình lên lưng anh, nơi chóp mũi đều là hơi thở của anh, mùi thuốc lá nhàn nhạt, ngoài ra còn có một mùi thơm thoang thoảng. Cô cảm thấy mình như bị mùi hương này đè nghẹn ở cổ, sắp sửa không thể thở nổi nữa rồi. Nhưng cô lại như người có khuynh hướng tự ngược, không chịu buông anh ra, đã thế còn hít một hơi thật sâu.
“Không có gì. Muốn ôm anh một cái.” Cô ra vẻ bình tĩnh, nói.
Cô không muốn anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình, không thể để anh phát hiện ra những suy nghĩ bậy bạ của mình. Cô muốn anh cảm thấy cô thực sự chỉ muốn một cái ôm bình thường, không có ý gì khác.
Ý khác là ý gì cơ? Cô không chỉ thích anh mà ngày càng có những suy nghĩ không nên có đối với người đàn ông mà cô gọi là anh trai này.
Tuy anh không phải anh ruột, hai người họ không hề có một chút quan hệ huyết thống nào, nhưng năm đó mẹ nuôi anh như con ruột của mình. Trong mối quan hệ giữa anh và cô, anh chính là anh trai, còn cô chính là em gái.
Nếu linh hồn đang ở trên trời của mẹ biết được cô có suy nghĩ bẩn thỉu đó với anh trai mình thì liệu bà có hoá thành một tia chớp đánh cô luôn không? Lúc đầu, khi gặp lại anh, cô thực sự nghĩ rằng anh và cô sẽ là hai anh em, chỉ cần có thể ở bên anh, làm anh em suốt đời cũng không sao. Nhưng từ sau khi mơ thấy hai giấc mộng xuân kia, cô phát hiện hình như cô thực sự thích anh rồi, việc cũng ăn cơm hay nói chuyện với anh dần dần không thể khiến cô thỏa mãn nữa. Cô muốn gần anh thêm một chút, thân thiết hơn một chút.
Quả nhiên là anh đã bị cô lừa, nghĩ rằng cô thực sự chỉ muốn một cái ôm, thế nên không đẩy cô ra, mặc cô ôm lấy mình.
Thật ra còn có thêm một nguyên nhân nữa khiến Giang Hàn không đẩy cô ra. Anh bị sự gần gũi đột ngột của cô làm cho mơ màng. Trước kia cô chưa bao giờ muốn lại gần anh chứ đừng nói đến chuyện ôm ấp như thế này, ngay cả việc nói chuyện với anh nhiều thêm đôi ba câu cô cũng lười.
Mặc dù từ lần gặp lại nhau vừa rồi thái độ của cô đối với anh đã tốt lên rất nhiều, nhưng cô đột nhiên ôm anh như thế khiến anh rất kinh ngạc. Kinh ngạc xong anh lại thấy vui mừng. Hình như cô trở nên dính lấy anh hơn, giống như hồi đó cô hay bám dính lấy mẹ vậy. Cô thích dính lấy anh, điều này chứng minh cô đã coi anh là người đáng để tin tưởng nhất.
Lê Nhã Phù không biết suy nghĩ của anh. Cô tranh thủ nhân lúc này tham lam hưởng thụ cảm giác ôm anh, mãi đến khi cô nghe anh nói: “Cứ ôm như thế có ảnh hưởng đến vết thương không?”
Lúc này Lê Nhã Phù mới nhận ra mình đã ôm anh được một lúc lâu. Liệu anh có phát hiện ra gì không? Có phát hiện ra suy nghĩ vô liêm sỉ thầm kín của cô không? Lê Nhã Phù vội vàng buông anh ra. Giang Hàn xoay người đứng đối diện với cô. Lê Nhã Phù không dám đối diện với anh dù chỉ một chút. Cô biết anh có một đôi mắt rất nhạy bén. Lẽ nào anh đã nhìn thấu suy nghĩ của cô rồi?
Lê Nhã Phù càng nghĩ càng loạn. Cô rất rõ rằng càng loạn thì càng phải tỏ ra bình tĩnh, càng phải làm ra vẻ rằng mọi hành động của cô đều bình thường, nhất định không được cảm thấy tội lỗi hay hoảng sợ về hành động của mình, nếu không sẽ bị nhìn thấu một cách dễ dàng. Thậm chí cô còn muốn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mà cách ứng phó của cô là khi anh nhìn về phía mình, cô lập tức lao đến rồi ôm chầm lấy anh từ phía trước.
Giang Hàn: “…”
Giang Hàn nhìn cái đầu nhỏ trong lòng mình. Vậy là bé Nhã Phù nhà anh hoàn toàn nhận anh là anh trai rồi đúng không? Nếu không sao có thể dính lấy anh như thế được? Ôm từ phía sau chưa đủ, còn muốn từ phía trước? Kiều làm nũng như mong được an ủi này như đang xoa dịu trái tim anh.
“Anh cảm thấy hình như gần đây em có rất nhiều tâm sự. Vì chuyện của bạn nên tâm trạng em không tốt à?” Anh hỏi cô.
“…”
Anh đoán sai rồi. Lê Nhã Phù thở phào nhẹ nhõm. Thôi cứ để anh nghĩ là mình buồn vì chuyện của bạn bè nên muốn được an ủi đi.
Thế nên hẳn là anh không phát hiện ra cô ôm anh là vì suy nghĩ muốn chiếm lấy anh xấu xa kia đâu nhỉ?
Thật ra thì Lê Nhã Phù lo lắng thái quá rồi. Giang Hàn không bao giờ nghĩ tới hướng đó cả. Trong mắt anh Lê Nhã Phù là một cô bé vô cùng đơn thuần trong sáng. Anh nghĩ rằng lúc trước khi mẹ nuôi còn sống cô cũng rất thích dính lấy mẹ nuôi, bây giờ mẹ nuôi đã mất, cô bắt đầu dính lấy anh. Điều này chứng tỏ rằng trong lòng cô, tầm quan trọng của mẹ nuôi và anh cũng ngang ngang nhau đúng không?
Anh vô cùng thích việc cô ỷ lại mình thế này. Hành động đó cho thấy cô thực sự xem anh là anh trai cô, là người thân của cô.
Thế thì lúc cô làm nũng mẹ nuôi sẽ làm thế nào nhỉ? Anh nhớ lại, rồi học theo mẹ nuôi, một tay vòng qua eo cô, tay còn lại xoa xoa đầu, sau đó hôn một cái lên trán.
Lê Nhã Phù: “…”
Lê Nhã Phù cảm nhận được tay anh đang đặt trên eo mình, trên trán còn có cảm giác hơi ươn ươn và ấm áp. Cô đột ngột ngẩng đầu nhìn lên.
Anh… anh… anh làm gì cô thế này? Anh hôn lên trán cô á?
Đúng lúc anh cũng nhìn cô, ánh mắt anh còn mang theo vẻ dịu dàng. Đã hôn trán cô thì thôi đi, đằng này còn cố tình dùng ánh mắt cưng chiều mê hoặc chết người đó mà nhìn cô nữa. Lê Nhã Phù cảm giác cô sắp tèo tới nơi rồi.
Giang Hàn không hiểu Lê Nhã Phù nhìn anh như thế là có ý gì, thế nên anh hỏi lại với vẻ mặt mông lung: “Lúc em làm nũng với mẹ nuôi không phải bà ấy cũng đáp lại em như vậy sao?”
Lê Nhã Phù: “…”
!!!
Vậy là lúc nãy anh học theo mẹ cô sao? Quả thật mỗi lần làm nũng với mẹ bà đều ôm cô rồi hôn lên trán cô.
Thế nên anh chỉ xem cô là một đứa trẻ thôi sao?
Lê Nhã Phù chỉ cảm thấy trong lòng mình có một vạn câu fuck đang trực trào nhảy ra khỏi miệng. Nhưng cô không thể phản bác lời anh nói, cũng không thể nói rằng mình ôm anh không phải để làm nũng mà chỉ để chiếm hời từ anh thôi được.
Lê Nhã Phù khóc không ra nước mắt. Cô vùi đầu vào lòng anh, nói với giọng điệu không mặn không nhạt: “Quên rồi.”
“Anh nhớ hình như là vậy.”
“À.”
Có vẻ như cô không hài lòng cho lắm. Giang Hàn nghi ngờ, có phải do anh làm chưa tốt không. Anh đoán có lẽ do anh tự cho là đúng, không nên học theo mẹ nuôi mà hôn lên trán cô. Dù sao bây giờ Lê Nhã Phù cũng đã trưởng thành rồi, không phải sao?
Thế nhưng cô vẫn ôm anh, không có ý buông ra, có lẽ không muốn so đo với anh nữa. Ừm, vậy lần sau chú ý hơn.
“Buồn ngủ à?” Giang Hàn hỏi cô.
“Em không ngủ được. Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện.” Nếu anh muốn học theo mẹ mà yêu thương cô, muốn xem cô như cô bạn nhỏ, vậy thì cô cũng diễn theo ý anh thôi. Thế nên, Lê Nhã Phù ngẩng đầu, cố ý bày ra vẻ mặt đáng thương: “Lúc em không ngủ được ngoài việc đọc truyện cho em ra mẹ còn ngủ với em nữa cơ.”
Giang Hàn sợ bản thân hiểu lầm ý của cô nên dò hỏi: “Em muốn anh ngủ với em?”
Cô gật đầu, vẻ mặt kiểu “chẳng lẽ không nên làm thế à.”
Giang Hàn: “…”
Giang Hàn im lặng một lúc lâu. Lê Nhã Phù hơi lo lắng. Cô nói vậy có nguy hiểm quá không? Nếu để anh nhìn ra mục đích không thể để anh biết thì làm sao đây?
Không ngờ, sau khi do dự một lúc, Giang Hàn nói với cô: “Anh là con trai, ngủ với em thì không ổn lắm. Anh bảo dì ngủ với em được không?”
Lê Nhã Phù thở phào nhẹ nhõm. May quá, chưa bị anh nhìn thấu.
Lê Nhã Phù trưng vẻ mặt mất mát như trẻ con không được kẹo: “Thôi bỏ đi. Em chậm nhiệt, không có thói quen ngủ cùng người không quen.” Cô buông anh ra: “Em quen dần là được.”
Nói xong, cô trở về phòng. Chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô lên tiếng, người nọ đẩy cửa bước vào. Quả nhiên là Giang Hàn. Lê Nhã Phù đưa lưng về phía anh, nở nụ cười xấu xa như âm mưu đen tối đã được thực hiện. Biết ngay là anh sẽ đến mà.
Giang Hàn đi đến bên giường cô rồi ngồi xuống, trên tay anh còn cầm một quyển truyện: “Muốn anh kể chuyện cho em nghe một lát không? Đợi em ngủ rồi anh đi.”
Lại muốn kể chuyện cho cô nghe? Quả nhiên là anh đã coi cô như một cô bạn nhỏ mất rồi.
Lê Nhã Phù cũng không tham lam nữa. Cô nhích người sang, tựa cơ thể mình lên người anh. Giang Hàn mở sách bắt đầu kể chuyện. Nhưng mà cũng là người trưởng thành rồi, nghe mấy câu chuyện như thế cô cũng thấy hoa mắt chóng mặt.
Chỉ thế này, Lê Nhã Phù không cam tâm. Cô nghĩ một lúc rồi nói với anh: “Lúc ngủ không được em sẽ xoa bụng mẹ.”
Giang Hàn hỏi cô: “Em muốn xoa bụng anh?”
Cô ngồi dậy, hỏi anh: “Được không ạ?”
Nghe bản thân mình đặt câu hỏi theo phong cách ngây thơ vô tội của mấy bạn nhỏ thế này, Lê Nhã Phù cảm thấy mình thật sự rất vô liêm sỉ.
Giang Hàn đang do dự, có lẽ đang suy nghĩ xem để cô xoa bụng như thế liệu có thích hợp không. Lê Nhã Phù thử thăm dò, với tay tháo cúc áo anh, nhưng mới tháo được một cúc đã bị anh giữ chặt tay lại.
Cô nhìn anh, trên mặt còn có vẻ mất mát: “Không được sao ạ?”
Giang Hàn chỉ do dự một chút rồi buông tay cô ra, ý là tuỳ cô muốn làm thế nào cũng được. Lê Nhã Phù điều chỉnh nhịp thở, từ từ cởi từng chiếc cúc trên áo anh.
Mãi lúc lâu sau toàn bộ ngực anh hoàn toàn hiện ra trước mắt. Lê Nhã Phù nhìn chằm chằm vào cơ thể anh. Con quái vật trên ngực anh có hai mắt đỏ như máu, nhưng giờ phút này cô thấy nó cũng không quá đáng sợ, thậm chí còn cảm thấy nó đang dụ dỗ cô, giống như Giang Hàn vậy.
Lồng ngực anh phập phồng theo nhịp thở. Đối với cô mà nói, ngay cả hành động phập phồng như vậy cũng là một loại mê hoặc.
Lê Nhã Phù cũng không biết rốt cuộc thì bản thân mình muốn gì nữa. Rõ ràng trước đó mọi thứ đều rất tốt, anh là anh cô, nhưng bây giờ mọi chuyện lại vượt quá tầm kiểm soát. Tất cả đều tại mấy giấc mộng xuân chết tiệt kia.
Không, cho dù không có mộng xuân, sớm muộn gì cũng có một ngày cô phát hiện ra bản thân mình có suy nghĩ không an phận với anh.
Thấy lồng ngực anh rộng mở như thế, Lê Nhã Phù mới ý thức lại được rằng mình đã làm ra chuyện vô liêm sỉ đến cỡ nào. Anh dung túng cho cô, nghĩ rằng cô vô cùng thiếu cảm giác an toàn, nhưng cô nào như thế, cô lại lợi dụng sự dung túng ấy mà chiếm của hời từ anh.
Trong nháy mắt, Lê Nhã Phù nhìn rõ bản thân mình.
Cô lại nằm xuống bên cạnh anh nói: “Em ngủ đây.”
Anh lại hỏi: “Không xoa nữa?”
“Không xoa nữa.”
“Sao thế?”
Lê Nhã Phù không nói nên lời. Giang Hàn lại nghĩ chắc vì cô không quen lắm, không quá thích ứng chuyện người bản thân ỷ lại chuyển từ mẹ sang anh.
Không sao, anh sẽ giúp cô thích ứng.
Thế nên, anh đã nắm lấy tay cô rồi đặt nó lên bụng mình.
Lê Nhã Phù: “…”
Dưới lòng bàn tay là cái chạm vào làn da nóng bỏng và cơ bụng rắn chắc của anh. Lê Nhã Phù thở gấp. Cô thấy hai má mình bắt đầu nóng lên, nhanh chóng kéo chăn che hết nữa mặt, sợ bị anh nhìn thấy.
Cơ thể Lê Nhã Phù cơ thể cứng ngắc một lúc lâu, thậm chí còn không dám nhúc nhích. Cô cảm thấy tay mình như bị phỏng, nhưng không có ý định rút tay về.
Không giống với bụng mềm của mẹ, bụng anh rất cứng. Từ nhỏ cô đã không có bố ở bên, cũng không tiếp xúc thân mật với bạn trai cũ. Lúc này cô mới biết được hoá ra cơ thể của con trai lại cứng như thế. Không hiểu sao nhưng cô cảm thấy nó mang lại cảm giác an toàn cho người khác.
Lê Nhã Phù từ từ bình tĩnh lại. Nhưng cô không dám sờ loạn, chỉ lẳng lặng đặt tay lên bụng anh. Một lần nữa, anh kể chuyện cho cô nghe. Không ngờ là cô có thể ngủ thiếp đi trong bầu không khí kì lạ này.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Giang Hàn đã không còn bên giường cô. Lê Nhã Phù thấy anh trong phòng bếp. Anh đang đứng đó làm trứng ốp la. Vừa thấy anh cô lại nhớ lại dáng vẻ trước kia của Lê Hướng Dương khi nấu ăn. Nhớ tới Lê Hướng Dương cô lại muốn ôm anh, dù sao cũng từng ôm rồi.
Thế nên, ngựa quen đường cũ, Lê Nhã Phù bước tới, ôm anh từ phía sau. Anh hơi sửng sốt, nhưng rồi lại nghĩ bây giờ bé Nhã Phù rất thích dính lấy mình, cảm thấy bản thân cũng nên quen dần đi, vậy nên từ từ thả lỏng cơ thể, mặc cho cô ôm.
“Hôm nay anh không tập thể dục à?”
“Tập rồi.”
“Vậy sao hôm nay anh lại là người làm bữa sáng?”
“Dì ra ngoài lấy đồ rồi.”
Lê Nhã Phù gật đầu.
“Đói rồi sao? Gần xong rồi.”
Cô cọ đầu lên lưng anh: “Hơi hơi.”
“Ra ngoài đợi anh một lát, cẩn thận kẻo dầu bắn lên tay.” Anh nói.
Lê Nhã Phù buông anh ra, ngoan ngoãn ra ngoài đợi. Sau khi ăn xong Giang Hàn tới công ty như bình thường. Lê Nhã Phù trở về phòng rồi nằm lăn lộn trên giường. Vậy là bây giờ cô có thể ôm anh mà không cần lo lắng gì nữa rồi đúng không? Cô nhớ lại cảm giác ngày hôm qua khi ôm anh, tim đập nhanh, cả người rạo rực như nổi lửa, đã thế cơ thể của anh còn vừa cứng lại vừa nóng.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên. Lê Nhã Phù cầm lên thì thấy người gọi là Bạch Quân Diễm.
“Anh Bạch tìm tôi có việc gì?”
Hôm ở nhà họ Mạnh, vì có việc nên Bạch Quân Diễm chưa thể nói chuyện với Lê Nhã Phù xong. Hắn vẫn muốn tìm cơ hội, nhưng lại nghe nói bây giờ Lê Nhã Phù đang ở cùng Giang Hàn. Có Giang Hàn ở đó, hắn gần như không có cơ hội nhìn thấy cô, thế nên muốn hẹn cô ra gặp mặt. Có một vấn đề khiến hắn bận lòng trong suốt thời gian qua, hắn muốn gặp cô để hỏi cho rõ ràng.
“Có thời gian rảnh không? Anh muốn nói chuyện với em một chút.”
“Chúng ta không còn gì để nói hết. Sau nay anh cũng đừng gọi cho tôi nữa.”
Lê Nhã Phù cúp điện thoại. Bạch Quân Diễm gọi lại thì màn hình hiển thị máy bận, thử mấy lần đều thế, hắn biết cô đã chặn số hắn rồi.
Chỉ vậy thôi mà đã chặn hắn rồi? Không muốn liên lạc với hắn? Thậm chí còn không muốn nói chuyện?
Một Lê Nhã Phù lạnh nhạt với hắn như lúc này và một Lê Nhã Phù vừa thấy hắn đã mỉm cười của khi xưa quả thật khác biệt hoàn toàn. Những lời Tô Cẩm Tuyết từng nói lần lượt hiện lên trong đầu hắn. Hắn biết rõ mình có rất nhiều việc cần hoàn thành, cũng biết rõ hơi sức đâu mà đi quan tâm mấy chuyện riêng tư này, nhưng hắn cứ cố tình so đo, so đo xem liệu có phải Lê Nhã Phù vẫn luôn lừa hắn hay không.
Bạch Quân Diễm gọi cho Mạnh Giai Giai. Hắn nói thẳng với cô ấy: “Hẹn Lê Nhã Phù ra ngoài giúp anh. Anh biết em đang nghĩ gì. Em muốn trả thù những người đó, anh có thể giúp em. Có anh trợ giúp em sẽ làm ít được nhiều.”
Mạnh Giai Giai im lặng một lúc rồi nói: “Em chỉ có thể gọi điện thoại giúp anh. Cô ấy có ra hay không em không chắc được.”
Lê Nhã Phù mới cúp điện thoại không được bao lâu thì Mạnh Giai Giai gọi tới. Lê Nhã Phù đoán rằng hẳn là do Bạch Quân Diễm bày mưu tính kế, quả nhiên vừa nhận điện thoại, Mạnh Giai Giai đã nói ngay với cô: “Anh họ tớ nhờ tớ hẹn cậu ra ngoài. Anh ấy là cấp trên của tớ, bảo tớ giúp thì tớ cũng chỉ có thể giúp. Nếu cậu không muốn ra thì tớ từ chối giúp cậu.”
Không ngờ Bạch Quân Diễm lại kiên nhẫn như thế. Cô đã chặn số hắn mà hắn còn nhờ Mạnh Giai Giai gọi cho cô. Nếu cô từ chối, hắn lại tiếp tục nhờ người khác. Lê Nhã Phù cũng đoán được sơ sơ vì sao Bạch Quân Diễm lại đến tìm mình, nói chung là nói rõ với hắn cũng tốt.
Lê Nhã Phù nói: “Tớ sẽ liên lạc với anh ta. Cậu làm việc đi.”
Sau khi cúp máy, Lê Nhã Phù gửi tin nhắn cho Bạch Quân Diễm: “Tôi chọn địa điểm, chọn xong gọi lại cho anh.”
Bên kia chỉ nhắn lại một chữ: “Được.”
Lê Nhã Phù nghĩ một lúc rồi gọi cho Mạnh Giai Giai: “Giai Giai, cậu biết số điện thoại của Tô Cẩm Tuyết không?”
Tô Cẩm Tuyết từng được Bạch Quân Diễm sắp xếp cho vị trí quản lý của cửa hàng nhà họ Mạnh Mạnh, hẳn là Mạnh Giai Giai sẽ có thông tin liên lạc của cô ta. Mạnh Giai Giai không hỏi nhiều, trực tiếp gửi số cho cô.
Thật ra Lê Nhã Phù tìm Tô Cẩm Tuyết là có nguyên nhân. Ngày đó, khi ở trong biệt thự của Bạch Quân Diễm, Tô Cẩm Tuyết nói thẳng trước mặt Bạch Quân Diễm rằng hắn không yêu cô, ở bên cô cũng chỉ vì muốn lợi dụng cô. Có lẽ Tô Cẩm Tuyết không biết chuyện Lê Nhã Phù không thích Bạch Quân Diễm, cố ý nói những lời như thế với vị hôn phu cũ đã ở bên Bạch Quân Diễm ba năm không phải là vì muốn kích thích cô sao?
Nếu đã như vậy thì chúng ta làm tổn thương lẫn nhau đi.
Đương nhiên, nguyên nhân chính vẫn là nếu có Tô Cẩm Tuyết ở đó, cô sẽ dễ thoát thân hơn một chút, giảm thiểu nguy cơ bị Bạch Quân Diễm bắt lại không cho đi.
Đầu dây bên phía Tô Cẩm Tuyết nhanh chóng nhận máy.
“Cô Tô, là tôi, Lê Nhã Phù.”
Khi Lê Nhã Phù đặt phòng xong thì Tô Cẩm Tuyết cũng đã đến. Tô Cẩm Tuyết đồng ý đến không nằm ngoài dự tính của Lê Nhã Phù. Rõ ràng cô ta vẫn chưa hết hy vọng với Quân Diễm, biết rõ rằng Bạch Quân Diễm hẹn Lê Nhã Phù ra đây sẽ nói những lời khiến bản thân đau lòng như lại vẫn cứ đến.
Lê Nhã Phù lên tiếng chào hỏi cô ta: “Cô Tô, không ngờ rằng cô sẽ đến thật.”
Có vẻ Tô Cẩm Tuyết cũng không muốn nhiều lời với cô. Cô ta hỏi: “Khi nào Bạch Quân Diễm đến?”
“Lúc tôi xuống lầu anh ta nói với tôi còn vài phút nữa, chắc sẽ sớm thôi.”
Tô Cẩm Tuyết đi tới phía sau bức bình phong.
Phòng Lê Nhã Phù đã đặt theo phong cách cổ phong, lâu lâu sẽ có người đến chơi đàn tranh, phía sau bức bình phong là vị trí cho họ ngồi chơi đàn.
Chưa được bao lâu đã có tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào. Lê Nhã Phù lên tiếng. Cửa bị đẩy ra, Bạch Quân Diễm bước vào.
Trà đã được pha sẵn. Lê Nhã Phù từ tốn thưởng trà. Khi hắn tiến vào, cô cũng chỉ điềm nhiên ngẩng đầu liếc nhìn một cái. Bạch Quân Diễm ngồi xuống ghế đối diện cô: “Gọi món gì chưa?”
“Không gọi. Tôi thấy chúng ta sẽ nói xong nhanh thôi.”
“Tôi đói rồi, ăn trước rồi nói sau.”
Lê Nhã Phù không cho hắn một giây nào để mà cò kè mặc cả. Cô nói: “Tôi đến gặp anh Bạch đây cũng chỉ vì Giai Giai, hy vọng anh biết rằng tôi không có nhiều thời gian như vậy.”
“Bây giờ em chán ghét anh thế sao? Ngay cả việc cùng ăn một bữa mà em cũng không tình nguyện? Là vì những lời lần trước Tô Cẩm Tuyết nói ở biệt thự sao?”
Lê Nhã Phù không trả lời.
Có lẽ Bạch Quân Diễm thấy cô có khúc mắc là vì chuyện đó, thế nên hắn lại nói với cô: “Anh không muốn làm Tô Cẩm Tuyết tổn thương, thế nên mới nói dối với cô ấy rằng anh ở bên em là vì muốn lợi dụng em. Xin lỗi em, anh không muốn khiến em đau lòng như vậy.”
Lê Nhã Phù cười lạnh trong lòng, cũng không biết lúc này Tô Cẩm Tuyết đang tránh sau bức bình phong nghe thế cảm thấy thế nào đây.
“Anh muốn gặp tôi để giải thích chuyện này?”
Bạch Quân Diễm dựa vào ghế, hơi nheo mắt lại, khí thế ngút trời của người bề trên như đang cảnh cáo người khác không nên giở trò trước mặt hắn.
“Lần trước ở nhà họ Lê anh hỏi em một câu nhưng em vẫn chưa trả lời. Em đã từng lừa gạt anh chưa?”
Lê Nhã Phù cũng không muốn quanh co lòng vòng với hắn nữa. Cô thực sự không muốn có bất kỳ vướng mắc nào với Bạch Quân Diễm, thế nên ý định duy nhất là nói rõ ràng.
“Mẹ kế tôi mong muốn tôi tiếp cận anh, tốt nhất là có quan hệ thông gia luôn. Tập đoàn Cát Tường của nhà họ Trình muốn hợp tác với anh, cần tài nguyên của Vạn Hào.”
Dường như cách hắn nhìn cô không có gì thay đổi. Vẻ mặt của hắn như được bao phủ bởi một lớp sương mù, sâu đến mức người khác không thể đoán được: “Thế nên, tiếp cận anh không phải vì thích, mà là vì muốn lợi dụng anh?”
“Gần như là thế.”
“Anh nhớ anh đã từng nói với em, anh không thích bị người khác lừa gạt.”
Lê Nhã Phù cười: “Anh Bạch, tôi lừa người thế đấy, nhưng anh thì không lừa tôi sao? Lúc đó anh ở bên tôi chẳng phải là vì cần một cô vợ nên tiện tay sao? Tôi biết khi đó trong lòng anh có người phụ nữ khác, cũng đã xem qua bức tranh anh vẽ cô ấy, còn có lần anh muốn say rồi ôm tôi nhưng gọi tên người ta, nhưng anh vẫn luôn miệng nói yêu tôi. Anh muốn mang một người vợ về cho gia đình, tôi muốn thỏa mãn nhu cầu của mẹ kế bằng đống tài nguyên sau lưng anh, chúng ta lợi dụng lẫn nhau, vô cùng công bằng, không ai nợ ai. Thế nên, anh đừng nói với tôi bằng giọng điệu áp bức người khác như vậy.”
Bạch Quân Diễm cảm thấy lòng tự trọng của bản thân bị tổn thương nặng nề. Hắn thật không ngờ mình lại rảnh rỗi tới mức cố ý chạy tới hỏi xem rốt cuộc là Lê Nhã Phù có lừa hắn không. Hắn đã qua cái tuổi đặt chuyện tình cảm phụ nữ lên hàng đầu rồi, nhưng lại nhạt nhẽo tới mức hẹn Lê Nhã Phù ra hỏi này hỏi nọ. Mà hắn lại nghe chính miệng cô thừa nhận rằng cô lừa dối hắn ngay từ ban đầu, càng phi lý hơn nữa là nghe cô nói vậy xong lòng hắn bùng bùng lửa giận.
Nhưng không có cách nào để trút được cơn tức giận này, bởi vì cô nói rất đúng, bởi vì hắn cũng từng lừa gạt cô. Lửa giận thiêu đốt khiến hắn khó chịu, nhưng ngay cả tư cách để tức giận hắn cũng không có.
Bạch Quân Diễm chưa bao giờ tưởng tượng rằng có ngày mình lại rơi vào thế bị động như vậy. Hắn từng lộ ra vẻ hèn mọn vì chuyện tình cảm, đau thấu tâm can, gần như không thể chuyên tâm làm tốt việc gì. Vốn tưởng rằng trải qua nhiều năm kinh nghiệm như vậy hắn có thể đối mặt với bất cứ chuyện gì, nhưng không ngờ lại đụng phải Lê Nhã Phù, người phụ nữ mà anh chưa từng để trong lòng.
Lê Nhã Phù lại hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Sau một hồi tâm trạng phức tạp cuối cùng hắn cũng có thể làm cho bản thân mình bình tĩnh lại. Hắn hỏi: “Quan hệ giữa em và Giang Hàn là thế nào?”
Câu hỏi này khiến Lê Nhã Phù rất khó chịu. Cô nói: “Anh ấy là anh tôi.”
“Cũng không phải anh ruột.”
Lê Nhã Phù thật sự vô cùng chán ghét giọng điệu như nhìn thấu tất cả mọi chuyện này của hắn. Giọng cô lạnh đi: “Chúng ta đã chia tay, tôi và Giang Hàn có quan hệ thế nào cũng không tới lượt anh quan tâm đâu nhỉ?”
Bạch Quân Diễm bị chặn đứng, không thể phản bác.
“Nếu không còn gì nữa thì tôi đi trước.”
Nói xong, cô đứng dậy rời đi ngay. Vất vả lắm mới có thể hẹn ra đây, sao hắn có thể thả người dễ dàng như vậy được? Cho nên lúc Lê Nhã Phù đì ngang qua, hắn nắm lấy cổ tay cô. Vết thương của Lê Nhã Phù còn chưa lành hẳn, trùng hợp làm sao, hắn lại bắt trúng tay đang bị thương. Nghe thấy Lê Nhã Phù hít mạnh một hơi, lúc này hắn mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, vội vàng buông tay.
Hắn đứng lên, đi đến trước mặt cô rồi hỏi: “Làm đau em?”
“Còn chuyện gì sao?”
“Em thật sự chán ghét anh thế sao? Không muốn nán lại chỗ anh dù chỉ một giây?” Giọng điệu của hắn mềm mỏng hơn một chút: “Dù chúng ta đã chấm hết, nhưng cũng từng bên nhau nhiều năm như vậy, ngay cả làm bạn bè cũng không thể sao?”
“Người như tôi không có khả năng làm bạn với anh Bạch đây đâu.”
Nói xong, cô muốn lách qua hắn, Bạch Quân Diễm lại vươn tay ra ngăn cô lại.
“Được. Ân oán đã qua không nhắc lại nữa, chúng ta nói chuyện hiện tại.”
“Hiện tại? Chúng ta đã chẳng còn gì để nói nữa. Anh quên chúng ta đã chia tay rồi sao?”
“Thì sao? Chia tay thì không thể bắt đầu lại một lần nữa sao?” Hắn nhìn cô, nói.
Hắn nói như thể chuyện đương nhiên, thế là hắn nói bắt đầu lại thì cô phải bắt đầu lại sao? Hắn cũng chẳng phải là người có quyền quyết định, nghĩ rằng cứ nói ra là người khác phải tuân theo à?
Đã vậy thì phải nói cho hắn biết rằng cô cũng không muốn chừa bất cứ cơ hội nào cho hắn nữa!
——————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tui biết là mấy cô không muốn gặp thằng cha họ Bạch này, nhưng tui muốn ngược hắn một chút, tiện để anh trai ăn dấm luôn.
Bây giờ có vẻ anh trai đang che dấu rất tốt, nhưng mà đến khi bị nữ chính trêu chọc thì sẽ lộ nguyên hình thôi.
Cả người anh hơi cứng đờ lại. Thế nhưng anh không đẩy cô ra, chỉ nghiêng đầu hỏi: “Sao thế?”
Lê Nhã Phù cảm thấy tim mình đang đập nhanh vô cùng, cũng không biết có phải là di chứng sau khi làm chuyện xấu hay không. Cô cố gắng hết sức thuyết phục bản thân rằng phải thật bình tĩnh, phải để anh cảm thấy đây chỉ là một cái ôm bình thường như bao cái ôm khác, chỉ là sự gần gũi giữa anh trai và em gái thôi chứ không phải vì mấy suy nghĩ lung tung lộn xộn khác.
Cô dán mặt mình lên lưng anh, nơi chóp mũi đều là hơi thở của anh, mùi thuốc lá nhàn nhạt, ngoài ra còn có một mùi thơm thoang thoảng. Cô cảm thấy mình như bị mùi hương này đè nghẹn ở cổ, sắp sửa không thể thở nổi nữa rồi. Nhưng cô lại như người có khuynh hướng tự ngược, không chịu buông anh ra, đã thế còn hít một hơi thật sâu.
“Không có gì. Muốn ôm anh một cái.” Cô ra vẻ bình tĩnh, nói.
Cô không muốn anh nhìn thấy khuôn mặt đỏ bừng của mình, không thể để anh phát hiện ra những suy nghĩ bậy bạ của mình. Cô muốn anh cảm thấy cô thực sự chỉ muốn một cái ôm bình thường, không có ý gì khác.
Ý khác là ý gì cơ? Cô không chỉ thích anh mà ngày càng có những suy nghĩ không nên có đối với người đàn ông mà cô gọi là anh trai này.
Tuy anh không phải anh ruột, hai người họ không hề có một chút quan hệ huyết thống nào, nhưng năm đó mẹ nuôi anh như con ruột của mình. Trong mối quan hệ giữa anh và cô, anh chính là anh trai, còn cô chính là em gái.
Nếu linh hồn đang ở trên trời của mẹ biết được cô có suy nghĩ bẩn thỉu đó với anh trai mình thì liệu bà có hoá thành một tia chớp đánh cô luôn không? Lúc đầu, khi gặp lại anh, cô thực sự nghĩ rằng anh và cô sẽ là hai anh em, chỉ cần có thể ở bên anh, làm anh em suốt đời cũng không sao. Nhưng từ sau khi mơ thấy hai giấc mộng xuân kia, cô phát hiện hình như cô thực sự thích anh rồi, việc cũng ăn cơm hay nói chuyện với anh dần dần không thể khiến cô thỏa mãn nữa. Cô muốn gần anh thêm một chút, thân thiết hơn một chút.
Quả nhiên là anh đã bị cô lừa, nghĩ rằng cô thực sự chỉ muốn một cái ôm, thế nên không đẩy cô ra, mặc cô ôm lấy mình.
Thật ra còn có thêm một nguyên nhân nữa khiến Giang Hàn không đẩy cô ra. Anh bị sự gần gũi đột ngột của cô làm cho mơ màng. Trước kia cô chưa bao giờ muốn lại gần anh chứ đừng nói đến chuyện ôm ấp như thế này, ngay cả việc nói chuyện với anh nhiều thêm đôi ba câu cô cũng lười.
Mặc dù từ lần gặp lại nhau vừa rồi thái độ của cô đối với anh đã tốt lên rất nhiều, nhưng cô đột nhiên ôm anh như thế khiến anh rất kinh ngạc. Kinh ngạc xong anh lại thấy vui mừng. Hình như cô trở nên dính lấy anh hơn, giống như hồi đó cô hay bám dính lấy mẹ vậy. Cô thích dính lấy anh, điều này chứng minh cô đã coi anh là người đáng để tin tưởng nhất.
Lê Nhã Phù không biết suy nghĩ của anh. Cô tranh thủ nhân lúc này tham lam hưởng thụ cảm giác ôm anh, mãi đến khi cô nghe anh nói: “Cứ ôm như thế có ảnh hưởng đến vết thương không?”
Lúc này Lê Nhã Phù mới nhận ra mình đã ôm anh được một lúc lâu. Liệu anh có phát hiện ra gì không? Có phát hiện ra suy nghĩ vô liêm sỉ thầm kín của cô không? Lê Nhã Phù vội vàng buông anh ra. Giang Hàn xoay người đứng đối diện với cô. Lê Nhã Phù không dám đối diện với anh dù chỉ một chút. Cô biết anh có một đôi mắt rất nhạy bén. Lẽ nào anh đã nhìn thấu suy nghĩ của cô rồi?
Lê Nhã Phù càng nghĩ càng loạn. Cô rất rõ rằng càng loạn thì càng phải tỏ ra bình tĩnh, càng phải làm ra vẻ rằng mọi hành động của cô đều bình thường, nhất định không được cảm thấy tội lỗi hay hoảng sợ về hành động của mình, nếu không sẽ bị nhìn thấu một cách dễ dàng. Thậm chí cô còn muốn giả vờ như chưa có chuyện gì xảy ra.
Mà cách ứng phó của cô là khi anh nhìn về phía mình, cô lập tức lao đến rồi ôm chầm lấy anh từ phía trước.
Giang Hàn: “…”
Giang Hàn nhìn cái đầu nhỏ trong lòng mình. Vậy là bé Nhã Phù nhà anh hoàn toàn nhận anh là anh trai rồi đúng không? Nếu không sao có thể dính lấy anh như thế được? Ôm từ phía sau chưa đủ, còn muốn từ phía trước? Kiều làm nũng như mong được an ủi này như đang xoa dịu trái tim anh.
“Anh cảm thấy hình như gần đây em có rất nhiều tâm sự. Vì chuyện của bạn nên tâm trạng em không tốt à?” Anh hỏi cô.
“…”
Anh đoán sai rồi. Lê Nhã Phù thở phào nhẹ nhõm. Thôi cứ để anh nghĩ là mình buồn vì chuyện của bạn bè nên muốn được an ủi đi.
Thế nên hẳn là anh không phát hiện ra cô ôm anh là vì suy nghĩ muốn chiếm lấy anh xấu xa kia đâu nhỉ?
Thật ra thì Lê Nhã Phù lo lắng thái quá rồi. Giang Hàn không bao giờ nghĩ tới hướng đó cả. Trong mắt anh Lê Nhã Phù là một cô bé vô cùng đơn thuần trong sáng. Anh nghĩ rằng lúc trước khi mẹ nuôi còn sống cô cũng rất thích dính lấy mẹ nuôi, bây giờ mẹ nuôi đã mất, cô bắt đầu dính lấy anh. Điều này chứng tỏ rằng trong lòng cô, tầm quan trọng của mẹ nuôi và anh cũng ngang ngang nhau đúng không?
Anh vô cùng thích việc cô ỷ lại mình thế này. Hành động đó cho thấy cô thực sự xem anh là anh trai cô, là người thân của cô.
Thế thì lúc cô làm nũng mẹ nuôi sẽ làm thế nào nhỉ? Anh nhớ lại, rồi học theo mẹ nuôi, một tay vòng qua eo cô, tay còn lại xoa xoa đầu, sau đó hôn một cái lên trán.
Lê Nhã Phù: “…”
Lê Nhã Phù cảm nhận được tay anh đang đặt trên eo mình, trên trán còn có cảm giác hơi ươn ươn và ấm áp. Cô đột ngột ngẩng đầu nhìn lên.
Anh… anh… anh làm gì cô thế này? Anh hôn lên trán cô á?
Đúng lúc anh cũng nhìn cô, ánh mắt anh còn mang theo vẻ dịu dàng. Đã hôn trán cô thì thôi đi, đằng này còn cố tình dùng ánh mắt cưng chiều mê hoặc chết người đó mà nhìn cô nữa. Lê Nhã Phù cảm giác cô sắp tèo tới nơi rồi.
Giang Hàn không hiểu Lê Nhã Phù nhìn anh như thế là có ý gì, thế nên anh hỏi lại với vẻ mặt mông lung: “Lúc em làm nũng với mẹ nuôi không phải bà ấy cũng đáp lại em như vậy sao?”
Lê Nhã Phù: “…”
!!!
Vậy là lúc nãy anh học theo mẹ cô sao? Quả thật mỗi lần làm nũng với mẹ bà đều ôm cô rồi hôn lên trán cô.
Thế nên anh chỉ xem cô là một đứa trẻ thôi sao?
Lê Nhã Phù chỉ cảm thấy trong lòng mình có một vạn câu fuck đang trực trào nhảy ra khỏi miệng. Nhưng cô không thể phản bác lời anh nói, cũng không thể nói rằng mình ôm anh không phải để làm nũng mà chỉ để chiếm hời từ anh thôi được.
Lê Nhã Phù khóc không ra nước mắt. Cô vùi đầu vào lòng anh, nói với giọng điệu không mặn không nhạt: “Quên rồi.”
“Anh nhớ hình như là vậy.”
“À.”
Có vẻ như cô không hài lòng cho lắm. Giang Hàn nghi ngờ, có phải do anh làm chưa tốt không. Anh đoán có lẽ do anh tự cho là đúng, không nên học theo mẹ nuôi mà hôn lên trán cô. Dù sao bây giờ Lê Nhã Phù cũng đã trưởng thành rồi, không phải sao?
Thế nhưng cô vẫn ôm anh, không có ý buông ra, có lẽ không muốn so đo với anh nữa. Ừm, vậy lần sau chú ý hơn.
“Buồn ngủ à?” Giang Hàn hỏi cô.
“Em không ngủ được. Gần đây xảy ra rất nhiều chuyện.” Nếu anh muốn học theo mẹ mà yêu thương cô, muốn xem cô như cô bạn nhỏ, vậy thì cô cũng diễn theo ý anh thôi. Thế nên, Lê Nhã Phù ngẩng đầu, cố ý bày ra vẻ mặt đáng thương: “Lúc em không ngủ được ngoài việc đọc truyện cho em ra mẹ còn ngủ với em nữa cơ.”
Giang Hàn sợ bản thân hiểu lầm ý của cô nên dò hỏi: “Em muốn anh ngủ với em?”
Cô gật đầu, vẻ mặt kiểu “chẳng lẽ không nên làm thế à.”
Giang Hàn: “…”
Giang Hàn im lặng một lúc lâu. Lê Nhã Phù hơi lo lắng. Cô nói vậy có nguy hiểm quá không? Nếu để anh nhìn ra mục đích không thể để anh biết thì làm sao đây?
Không ngờ, sau khi do dự một lúc, Giang Hàn nói với cô: “Anh là con trai, ngủ với em thì không ổn lắm. Anh bảo dì ngủ với em được không?”
Lê Nhã Phù thở phào nhẹ nhõm. May quá, chưa bị anh nhìn thấu.
Lê Nhã Phù trưng vẻ mặt mất mát như trẻ con không được kẹo: “Thôi bỏ đi. Em chậm nhiệt, không có thói quen ngủ cùng người không quen.” Cô buông anh ra: “Em quen dần là được.”
Nói xong, cô trở về phòng. Chưa được bao lâu đã nghe thấy tiếng gõ cửa. Cô lên tiếng, người nọ đẩy cửa bước vào. Quả nhiên là Giang Hàn. Lê Nhã Phù đưa lưng về phía anh, nở nụ cười xấu xa như âm mưu đen tối đã được thực hiện. Biết ngay là anh sẽ đến mà.
Giang Hàn đi đến bên giường cô rồi ngồi xuống, trên tay anh còn cầm một quyển truyện: “Muốn anh kể chuyện cho em nghe một lát không? Đợi em ngủ rồi anh đi.”
Lại muốn kể chuyện cho cô nghe? Quả nhiên là anh đã coi cô như một cô bạn nhỏ mất rồi.
Lê Nhã Phù cũng không tham lam nữa. Cô nhích người sang, tựa cơ thể mình lên người anh. Giang Hàn mở sách bắt đầu kể chuyện. Nhưng mà cũng là người trưởng thành rồi, nghe mấy câu chuyện như thế cô cũng thấy hoa mắt chóng mặt.
Chỉ thế này, Lê Nhã Phù không cam tâm. Cô nghĩ một lúc rồi nói với anh: “Lúc ngủ không được em sẽ xoa bụng mẹ.”
Giang Hàn hỏi cô: “Em muốn xoa bụng anh?”
Cô ngồi dậy, hỏi anh: “Được không ạ?”
Nghe bản thân mình đặt câu hỏi theo phong cách ngây thơ vô tội của mấy bạn nhỏ thế này, Lê Nhã Phù cảm thấy mình thật sự rất vô liêm sỉ.
Giang Hàn đang do dự, có lẽ đang suy nghĩ xem để cô xoa bụng như thế liệu có thích hợp không. Lê Nhã Phù thử thăm dò, với tay tháo cúc áo anh, nhưng mới tháo được một cúc đã bị anh giữ chặt tay lại.
Cô nhìn anh, trên mặt còn có vẻ mất mát: “Không được sao ạ?”
Giang Hàn chỉ do dự một chút rồi buông tay cô ra, ý là tuỳ cô muốn làm thế nào cũng được. Lê Nhã Phù điều chỉnh nhịp thở, từ từ cởi từng chiếc cúc trên áo anh.
Mãi lúc lâu sau toàn bộ ngực anh hoàn toàn hiện ra trước mắt. Lê Nhã Phù nhìn chằm chằm vào cơ thể anh. Con quái vật trên ngực anh có hai mắt đỏ như máu, nhưng giờ phút này cô thấy nó cũng không quá đáng sợ, thậm chí còn cảm thấy nó đang dụ dỗ cô, giống như Giang Hàn vậy.
Lồng ngực anh phập phồng theo nhịp thở. Đối với cô mà nói, ngay cả hành động phập phồng như vậy cũng là một loại mê hoặc.
Lê Nhã Phù cũng không biết rốt cuộc thì bản thân mình muốn gì nữa. Rõ ràng trước đó mọi thứ đều rất tốt, anh là anh cô, nhưng bây giờ mọi chuyện lại vượt quá tầm kiểm soát. Tất cả đều tại mấy giấc mộng xuân chết tiệt kia.
Không, cho dù không có mộng xuân, sớm muộn gì cũng có một ngày cô phát hiện ra bản thân mình có suy nghĩ không an phận với anh.
Thấy lồng ngực anh rộng mở như thế, Lê Nhã Phù mới ý thức lại được rằng mình đã làm ra chuyện vô liêm sỉ đến cỡ nào. Anh dung túng cho cô, nghĩ rằng cô vô cùng thiếu cảm giác an toàn, nhưng cô nào như thế, cô lại lợi dụng sự dung túng ấy mà chiếm của hời từ anh.
Trong nháy mắt, Lê Nhã Phù nhìn rõ bản thân mình.
Cô lại nằm xuống bên cạnh anh nói: “Em ngủ đây.”
Anh lại hỏi: “Không xoa nữa?”
“Không xoa nữa.”
“Sao thế?”
Lê Nhã Phù không nói nên lời. Giang Hàn lại nghĩ chắc vì cô không quen lắm, không quá thích ứng chuyện người bản thân ỷ lại chuyển từ mẹ sang anh.
Không sao, anh sẽ giúp cô thích ứng.
Thế nên, anh đã nắm lấy tay cô rồi đặt nó lên bụng mình.
Lê Nhã Phù: “…”
Dưới lòng bàn tay là cái chạm vào làn da nóng bỏng và cơ bụng rắn chắc của anh. Lê Nhã Phù thở gấp. Cô thấy hai má mình bắt đầu nóng lên, nhanh chóng kéo chăn che hết nữa mặt, sợ bị anh nhìn thấy.
Cơ thể Lê Nhã Phù cơ thể cứng ngắc một lúc lâu, thậm chí còn không dám nhúc nhích. Cô cảm thấy tay mình như bị phỏng, nhưng không có ý định rút tay về.
Không giống với bụng mềm của mẹ, bụng anh rất cứng. Từ nhỏ cô đã không có bố ở bên, cũng không tiếp xúc thân mật với bạn trai cũ. Lúc này cô mới biết được hoá ra cơ thể của con trai lại cứng như thế. Không hiểu sao nhưng cô cảm thấy nó mang lại cảm giác an toàn cho người khác.
Lê Nhã Phù từ từ bình tĩnh lại. Nhưng cô không dám sờ loạn, chỉ lẳng lặng đặt tay lên bụng anh. Một lần nữa, anh kể chuyện cho cô nghe. Không ngờ là cô có thể ngủ thiếp đi trong bầu không khí kì lạ này.
Sáng hôm sau tỉnh lại, Giang Hàn đã không còn bên giường cô. Lê Nhã Phù thấy anh trong phòng bếp. Anh đang đứng đó làm trứng ốp la. Vừa thấy anh cô lại nhớ lại dáng vẻ trước kia của Lê Hướng Dương khi nấu ăn. Nhớ tới Lê Hướng Dương cô lại muốn ôm anh, dù sao cũng từng ôm rồi.
Thế nên, ngựa quen đường cũ, Lê Nhã Phù bước tới, ôm anh từ phía sau. Anh hơi sửng sốt, nhưng rồi lại nghĩ bây giờ bé Nhã Phù rất thích dính lấy mình, cảm thấy bản thân cũng nên quen dần đi, vậy nên từ từ thả lỏng cơ thể, mặc cho cô ôm.
“Hôm nay anh không tập thể dục à?”
“Tập rồi.”
“Vậy sao hôm nay anh lại là người làm bữa sáng?”
“Dì ra ngoài lấy đồ rồi.”
Lê Nhã Phù gật đầu.
“Đói rồi sao? Gần xong rồi.”
Cô cọ đầu lên lưng anh: “Hơi hơi.”
“Ra ngoài đợi anh một lát, cẩn thận kẻo dầu bắn lên tay.” Anh nói.
Lê Nhã Phù buông anh ra, ngoan ngoãn ra ngoài đợi. Sau khi ăn xong Giang Hàn tới công ty như bình thường. Lê Nhã Phù trở về phòng rồi nằm lăn lộn trên giường. Vậy là bây giờ cô có thể ôm anh mà không cần lo lắng gì nữa rồi đúng không? Cô nhớ lại cảm giác ngày hôm qua khi ôm anh, tim đập nhanh, cả người rạo rực như nổi lửa, đã thế cơ thể của anh còn vừa cứng lại vừa nóng.
Đúng lúc này, điện thoại vang lên. Lê Nhã Phù cầm lên thì thấy người gọi là Bạch Quân Diễm.
“Anh Bạch tìm tôi có việc gì?”
Hôm ở nhà họ Mạnh, vì có việc nên Bạch Quân Diễm chưa thể nói chuyện với Lê Nhã Phù xong. Hắn vẫn muốn tìm cơ hội, nhưng lại nghe nói bây giờ Lê Nhã Phù đang ở cùng Giang Hàn. Có Giang Hàn ở đó, hắn gần như không có cơ hội nhìn thấy cô, thế nên muốn hẹn cô ra gặp mặt. Có một vấn đề khiến hắn bận lòng trong suốt thời gian qua, hắn muốn gặp cô để hỏi cho rõ ràng.
“Có thời gian rảnh không? Anh muốn nói chuyện với em một chút.”
“Chúng ta không còn gì để nói hết. Sau nay anh cũng đừng gọi cho tôi nữa.”
Lê Nhã Phù cúp điện thoại. Bạch Quân Diễm gọi lại thì màn hình hiển thị máy bận, thử mấy lần đều thế, hắn biết cô đã chặn số hắn rồi.
Chỉ vậy thôi mà đã chặn hắn rồi? Không muốn liên lạc với hắn? Thậm chí còn không muốn nói chuyện?
Một Lê Nhã Phù lạnh nhạt với hắn như lúc này và một Lê Nhã Phù vừa thấy hắn đã mỉm cười của khi xưa quả thật khác biệt hoàn toàn. Những lời Tô Cẩm Tuyết từng nói lần lượt hiện lên trong đầu hắn. Hắn biết rõ mình có rất nhiều việc cần hoàn thành, cũng biết rõ hơi sức đâu mà đi quan tâm mấy chuyện riêng tư này, nhưng hắn cứ cố tình so đo, so đo xem liệu có phải Lê Nhã Phù vẫn luôn lừa hắn hay không.
Bạch Quân Diễm gọi cho Mạnh Giai Giai. Hắn nói thẳng với cô ấy: “Hẹn Lê Nhã Phù ra ngoài giúp anh. Anh biết em đang nghĩ gì. Em muốn trả thù những người đó, anh có thể giúp em. Có anh trợ giúp em sẽ làm ít được nhiều.”
Mạnh Giai Giai im lặng một lúc rồi nói: “Em chỉ có thể gọi điện thoại giúp anh. Cô ấy có ra hay không em không chắc được.”
Lê Nhã Phù mới cúp điện thoại không được bao lâu thì Mạnh Giai Giai gọi tới. Lê Nhã Phù đoán rằng hẳn là do Bạch Quân Diễm bày mưu tính kế, quả nhiên vừa nhận điện thoại, Mạnh Giai Giai đã nói ngay với cô: “Anh họ tớ nhờ tớ hẹn cậu ra ngoài. Anh ấy là cấp trên của tớ, bảo tớ giúp thì tớ cũng chỉ có thể giúp. Nếu cậu không muốn ra thì tớ từ chối giúp cậu.”
Không ngờ Bạch Quân Diễm lại kiên nhẫn như thế. Cô đã chặn số hắn mà hắn còn nhờ Mạnh Giai Giai gọi cho cô. Nếu cô từ chối, hắn lại tiếp tục nhờ người khác. Lê Nhã Phù cũng đoán được sơ sơ vì sao Bạch Quân Diễm lại đến tìm mình, nói chung là nói rõ với hắn cũng tốt.
Lê Nhã Phù nói: “Tớ sẽ liên lạc với anh ta. Cậu làm việc đi.”
Sau khi cúp máy, Lê Nhã Phù gửi tin nhắn cho Bạch Quân Diễm: “Tôi chọn địa điểm, chọn xong gọi lại cho anh.”
Bên kia chỉ nhắn lại một chữ: “Được.”
Lê Nhã Phù nghĩ một lúc rồi gọi cho Mạnh Giai Giai: “Giai Giai, cậu biết số điện thoại của Tô Cẩm Tuyết không?”
Tô Cẩm Tuyết từng được Bạch Quân Diễm sắp xếp cho vị trí quản lý của cửa hàng nhà họ Mạnh Mạnh, hẳn là Mạnh Giai Giai sẽ có thông tin liên lạc của cô ta. Mạnh Giai Giai không hỏi nhiều, trực tiếp gửi số cho cô.
Thật ra Lê Nhã Phù tìm Tô Cẩm Tuyết là có nguyên nhân. Ngày đó, khi ở trong biệt thự của Bạch Quân Diễm, Tô Cẩm Tuyết nói thẳng trước mặt Bạch Quân Diễm rằng hắn không yêu cô, ở bên cô cũng chỉ vì muốn lợi dụng cô. Có lẽ Tô Cẩm Tuyết không biết chuyện Lê Nhã Phù không thích Bạch Quân Diễm, cố ý nói những lời như thế với vị hôn phu cũ đã ở bên Bạch Quân Diễm ba năm không phải là vì muốn kích thích cô sao?
Nếu đã như vậy thì chúng ta làm tổn thương lẫn nhau đi.
Đương nhiên, nguyên nhân chính vẫn là nếu có Tô Cẩm Tuyết ở đó, cô sẽ dễ thoát thân hơn một chút, giảm thiểu nguy cơ bị Bạch Quân Diễm bắt lại không cho đi.
Đầu dây bên phía Tô Cẩm Tuyết nhanh chóng nhận máy.
“Cô Tô, là tôi, Lê Nhã Phù.”
Khi Lê Nhã Phù đặt phòng xong thì Tô Cẩm Tuyết cũng đã đến. Tô Cẩm Tuyết đồng ý đến không nằm ngoài dự tính của Lê Nhã Phù. Rõ ràng cô ta vẫn chưa hết hy vọng với Quân Diễm, biết rõ rằng Bạch Quân Diễm hẹn Lê Nhã Phù ra đây sẽ nói những lời khiến bản thân đau lòng như lại vẫn cứ đến.
Lê Nhã Phù lên tiếng chào hỏi cô ta: “Cô Tô, không ngờ rằng cô sẽ đến thật.”
Có vẻ Tô Cẩm Tuyết cũng không muốn nhiều lời với cô. Cô ta hỏi: “Khi nào Bạch Quân Diễm đến?”
“Lúc tôi xuống lầu anh ta nói với tôi còn vài phút nữa, chắc sẽ sớm thôi.”
Tô Cẩm Tuyết đi tới phía sau bức bình phong.
Phòng Lê Nhã Phù đã đặt theo phong cách cổ phong, lâu lâu sẽ có người đến chơi đàn tranh, phía sau bức bình phong là vị trí cho họ ngồi chơi đàn.
Chưa được bao lâu đã có tiếng gõ cửa từ bên ngoài vọng vào. Lê Nhã Phù lên tiếng. Cửa bị đẩy ra, Bạch Quân Diễm bước vào.
Trà đã được pha sẵn. Lê Nhã Phù từ tốn thưởng trà. Khi hắn tiến vào, cô cũng chỉ điềm nhiên ngẩng đầu liếc nhìn một cái. Bạch Quân Diễm ngồi xuống ghế đối diện cô: “Gọi món gì chưa?”
“Không gọi. Tôi thấy chúng ta sẽ nói xong nhanh thôi.”
“Tôi đói rồi, ăn trước rồi nói sau.”
Lê Nhã Phù không cho hắn một giây nào để mà cò kè mặc cả. Cô nói: “Tôi đến gặp anh Bạch đây cũng chỉ vì Giai Giai, hy vọng anh biết rằng tôi không có nhiều thời gian như vậy.”
“Bây giờ em chán ghét anh thế sao? Ngay cả việc cùng ăn một bữa mà em cũng không tình nguyện? Là vì những lời lần trước Tô Cẩm Tuyết nói ở biệt thự sao?”
Lê Nhã Phù không trả lời.
Có lẽ Bạch Quân Diễm thấy cô có khúc mắc là vì chuyện đó, thế nên hắn lại nói với cô: “Anh không muốn làm Tô Cẩm Tuyết tổn thương, thế nên mới nói dối với cô ấy rằng anh ở bên em là vì muốn lợi dụng em. Xin lỗi em, anh không muốn khiến em đau lòng như vậy.”
Lê Nhã Phù cười lạnh trong lòng, cũng không biết lúc này Tô Cẩm Tuyết đang tránh sau bức bình phong nghe thế cảm thấy thế nào đây.
“Anh muốn gặp tôi để giải thích chuyện này?”
Bạch Quân Diễm dựa vào ghế, hơi nheo mắt lại, khí thế ngút trời của người bề trên như đang cảnh cáo người khác không nên giở trò trước mặt hắn.
“Lần trước ở nhà họ Lê anh hỏi em một câu nhưng em vẫn chưa trả lời. Em đã từng lừa gạt anh chưa?”
Lê Nhã Phù cũng không muốn quanh co lòng vòng với hắn nữa. Cô thực sự không muốn có bất kỳ vướng mắc nào với Bạch Quân Diễm, thế nên ý định duy nhất là nói rõ ràng.
“Mẹ kế tôi mong muốn tôi tiếp cận anh, tốt nhất là có quan hệ thông gia luôn. Tập đoàn Cát Tường của nhà họ Trình muốn hợp tác với anh, cần tài nguyên của Vạn Hào.”
Dường như cách hắn nhìn cô không có gì thay đổi. Vẻ mặt của hắn như được bao phủ bởi một lớp sương mù, sâu đến mức người khác không thể đoán được: “Thế nên, tiếp cận anh không phải vì thích, mà là vì muốn lợi dụng anh?”
“Gần như là thế.”
“Anh nhớ anh đã từng nói với em, anh không thích bị người khác lừa gạt.”
Lê Nhã Phù cười: “Anh Bạch, tôi lừa người thế đấy, nhưng anh thì không lừa tôi sao? Lúc đó anh ở bên tôi chẳng phải là vì cần một cô vợ nên tiện tay sao? Tôi biết khi đó trong lòng anh có người phụ nữ khác, cũng đã xem qua bức tranh anh vẽ cô ấy, còn có lần anh muốn say rồi ôm tôi nhưng gọi tên người ta, nhưng anh vẫn luôn miệng nói yêu tôi. Anh muốn mang một người vợ về cho gia đình, tôi muốn thỏa mãn nhu cầu của mẹ kế bằng đống tài nguyên sau lưng anh, chúng ta lợi dụng lẫn nhau, vô cùng công bằng, không ai nợ ai. Thế nên, anh đừng nói với tôi bằng giọng điệu áp bức người khác như vậy.”
Bạch Quân Diễm cảm thấy lòng tự trọng của bản thân bị tổn thương nặng nề. Hắn thật không ngờ mình lại rảnh rỗi tới mức cố ý chạy tới hỏi xem rốt cuộc là Lê Nhã Phù có lừa hắn không. Hắn đã qua cái tuổi đặt chuyện tình cảm phụ nữ lên hàng đầu rồi, nhưng lại nhạt nhẽo tới mức hẹn Lê Nhã Phù ra hỏi này hỏi nọ. Mà hắn lại nghe chính miệng cô thừa nhận rằng cô lừa dối hắn ngay từ ban đầu, càng phi lý hơn nữa là nghe cô nói vậy xong lòng hắn bùng bùng lửa giận.
Nhưng không có cách nào để trút được cơn tức giận này, bởi vì cô nói rất đúng, bởi vì hắn cũng từng lừa gạt cô. Lửa giận thiêu đốt khiến hắn khó chịu, nhưng ngay cả tư cách để tức giận hắn cũng không có.
Bạch Quân Diễm chưa bao giờ tưởng tượng rằng có ngày mình lại rơi vào thế bị động như vậy. Hắn từng lộ ra vẻ hèn mọn vì chuyện tình cảm, đau thấu tâm can, gần như không thể chuyên tâm làm tốt việc gì. Vốn tưởng rằng trải qua nhiều năm kinh nghiệm như vậy hắn có thể đối mặt với bất cứ chuyện gì, nhưng không ngờ lại đụng phải Lê Nhã Phù, người phụ nữ mà anh chưa từng để trong lòng.
Lê Nhã Phù lại hỏi: “Còn chuyện gì nữa không?”
Sau một hồi tâm trạng phức tạp cuối cùng hắn cũng có thể làm cho bản thân mình bình tĩnh lại. Hắn hỏi: “Quan hệ giữa em và Giang Hàn là thế nào?”
Câu hỏi này khiến Lê Nhã Phù rất khó chịu. Cô nói: “Anh ấy là anh tôi.”
“Cũng không phải anh ruột.”
Lê Nhã Phù thật sự vô cùng chán ghét giọng điệu như nhìn thấu tất cả mọi chuyện này của hắn. Giọng cô lạnh đi: “Chúng ta đã chia tay, tôi và Giang Hàn có quan hệ thế nào cũng không tới lượt anh quan tâm đâu nhỉ?”
Bạch Quân Diễm bị chặn đứng, không thể phản bác.
“Nếu không còn gì nữa thì tôi đi trước.”
Nói xong, cô đứng dậy rời đi ngay. Vất vả lắm mới có thể hẹn ra đây, sao hắn có thể thả người dễ dàng như vậy được? Cho nên lúc Lê Nhã Phù đì ngang qua, hắn nắm lấy cổ tay cô. Vết thương của Lê Nhã Phù còn chưa lành hẳn, trùng hợp làm sao, hắn lại bắt trúng tay đang bị thương. Nghe thấy Lê Nhã Phù hít mạnh một hơi, lúc này hắn mới ý thức được chuyện gì đang xảy ra, vội vàng buông tay.
Hắn đứng lên, đi đến trước mặt cô rồi hỏi: “Làm đau em?”
“Còn chuyện gì sao?”
“Em thật sự chán ghét anh thế sao? Không muốn nán lại chỗ anh dù chỉ một giây?” Giọng điệu của hắn mềm mỏng hơn một chút: “Dù chúng ta đã chấm hết, nhưng cũng từng bên nhau nhiều năm như vậy, ngay cả làm bạn bè cũng không thể sao?”
“Người như tôi không có khả năng làm bạn với anh Bạch đây đâu.”
Nói xong, cô muốn lách qua hắn, Bạch Quân Diễm lại vươn tay ra ngăn cô lại.
“Được. Ân oán đã qua không nhắc lại nữa, chúng ta nói chuyện hiện tại.”
“Hiện tại? Chúng ta đã chẳng còn gì để nói nữa. Anh quên chúng ta đã chia tay rồi sao?”
“Thì sao? Chia tay thì không thể bắt đầu lại một lần nữa sao?” Hắn nhìn cô, nói.
Hắn nói như thể chuyện đương nhiên, thế là hắn nói bắt đầu lại thì cô phải bắt đầu lại sao? Hắn cũng chẳng phải là người có quyền quyết định, nghĩ rằng cứ nói ra là người khác phải tuân theo à?
Đã vậy thì phải nói cho hắn biết rằng cô cũng không muốn chừa bất cứ cơ hội nào cho hắn nữa!
——————–
Tác giả nói ra suy nghĩ của mình:
Tui biết là mấy cô không muốn gặp thằng cha họ Bạch này, nhưng tui muốn ngược hắn một chút, tiện để anh trai ăn dấm luôn.
Bây giờ có vẻ anh trai đang che dấu rất tốt, nhưng mà đến khi bị nữ chính trêu chọc thì sẽ lộ nguyên hình thôi.
Danh sách chương