Giữa mùa thu ban đêm có hơi lạnh, nhưng Giang Diệu lại bị nóng đến thở hổn hển, có điều đêm nay nàng có chút phân tâm, lo lắng ngày mai ở tiệc mừng thọ của Tống phủ sẽ ứng phó không được. Hình như nam nhân nhận ra nàng đang thất thần, mới trừng phạt nhẹ một chút, làm Giang Diệu chịu khôngnổi. Nàng há miệng cắn lên bả vai nam nhân một cái, nhưng nó quá cứng, thật đau.
Gò má nàng hồng hồng nói: “Lục Lưu…” Giọng nói yểu điệu, nghe vào tai như đang oán giận.
Trán Lục Lưu thấm một lớp mồ hôi mỏng, ôm thân thể mềm mại tinh tế của thê tử, nói: “Đừng suy nghĩ nhiều.”
hắn quá thông minh, trong lòng nàng muốn cái gì, hắn đều biết hết. Giang Diệu có chút ão não. Nàng tự xưng là thông minh, nhưng cũng chỉ là một chút khôn vặt thôi, ở trước mặt Lục Lưu, căn bản bao nhiêu cũng không đủ dùng. Nàng ôm thân thể hắn, không cho hắn cử động, chỉ muốn lẳng lặng nhìn hắn như thế, bĩu bĩu môi nói lầm bầm: “Ta nên quen chàng sớm hơn một chút.”
Lục Lưu hơi dừng động tác, nhẹ nhàng vỗ về gò má thê tử, nói: “không có muộn.”
Giang Diệu cười cười, hiểu hàm ý trong lời hắn nói. Cũng phải nha, nàng mới sáu tuổi đã biết hắn, quả thật không tính là muộn lắm. Đáng tiếc khi đó nàng rất sợ hắn, không dám quá gần gũi với hắn, đến bước cuối cùng mới thả lỏng phòng bị, nhưng hắn lúc đó... Lúc đó sau khi lão Vương phi tạ thế, hắngiúp đỡ Cảnh Huệ Đế bước lên đế vị, nên nếu lui tới Trấn Quốc Công phủ sẽ không tốt, mà nàng lại là một bé gái được nuôi dưỡng ở khuê phòng, tất nhiên không có cơ hội tiếp xúc với hắn nữa. Bởi vì kiếp này có quá nhiều biến hóa, bình thường nàng hay quan tâm đến tin tức của hắn nhiều hơn đời trước, thỉnh thoảng nghe người bên ngoài đồn đại là hắn tàn hại trung lương, còn không thì dùng thủ đoạn độc ác bức bách hiền thần, việc xấu đầy rẫy, tội lỗi chồng chất, nhưng trong lòng nàng vẫn có mộtgiọng nói nho nhỏ, kiên định nhắc nhở nàng rằng: hắn không phải loại người như vậy.
Lục ca ca của nàng không xấu.
... Nhưng dù sao nàng vẫn xa lánh hắn.
Lục Lưu vuốt đầu của nàng, lẳng lặng nói: “Nếu mai muốn ra ngoài, thì đêm nay nên ngủ sớm chút.” nóixong, liền bày ra tư thế muốn ôm nàng ngủ.
Hiếm khi thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, nhưng Giang Diệu lại không muốn, dù sao sinh con chính là chuyện quan trọng nhất, không được lười biếng. Nàng đỏ mặt do dự một chút, sau đó giơ tay véo véo cánh tay mạnh mẽ của hắn.
Dù sao cũng là phu thê, chỉ cần làm ra một cử chỉ mờ ám, liền có thể nhìn ra tâm tư của đối phương. Lục Lưu nắm tay nàng nhấn nhấn bên cạnh mình một chút, chóp mũi chống lên mũi nàng, trầm giọng nói: “Muốn một lần nữa?”
Con ngươi Giang Diệu óng ánh, chế nhạo nói: “không phải là Lục ca ca không còn sức chứ?” nói tới loại chuyện ngượng ngùng này. Giang Diệu rũ mắt cong môi, thầm nghĩ: Quả nhiên, sống với người da mặt dày một thời gian, nàng cũng biến thành người da mặt dày.
Lại thấy một khắc sau, đôi mắt nam nhân trở nên u trầm, trực tiếp đè lên người nàng, lại thoải mái tràn trề thêm hai lần nữa.
•
Đại thọ bảy mươi tuổi của Tống lão thái gia, hơn một nửa là những gia đình phú hào có danh vọng ở Dân Châu đều tới. Vào lúc này mặc một bộ áo cà sa bằng lụa màu xanh ngọc có đoàn hoa mai, nam tử khoảng hơn năm mươi tuổi đang chiêu đãi khách nhân, trông tinh thần sáng láng, khuôn mặt có vẻ hiền lành.
không ai khác chính là Tống đại gia của Tống phủ.
Tống đại gia đang trò chuyện với bạn tốt vừa mới đến, lại nghe gã sai vặt chạy tới bẩm báo, nói: “Chủ nhân, Tuyên Vương mang Tuyên Vương phi đến chúc thọ lão thái gia.”
Nụ cười Tống đại gia hơi cứng lại.
Ba ngày trước một mình Tuyên Vương phi đến gặp lão thái thái, cùng lão thái thái phát sinh tranh chấp, lão thái thái tức giận đến té xỉu tại chỗ, giờ khắc này còn ở trên giường nhỏ nghỉ ngơi đây. Tuyên Vương phi là người có thân phận cao quý, nhưng dù sao cũng là vãn bối, lần đầu tới cửa, lại làm cho lão thái thái tức giận thành bộ dáng này, quả thật là chuyện không nên. Nhưng mặt khác, y nghe thê tử nói vị Vương phi này trông rất non nớt, bộ dáng so với khuê nữ chưa có chồng cũng không khác nhau là mấy, tuổi nàng còn nhỏ, nhưng rất có khí phách, ở trước mặt lão thái thái luôn uy nghiêm từ xưa đến nay, nhưng không có chút sợ hãi nào khi lâm nguy, đúng là giỏi đến thê tử của y cũng phải tán thưởng.
Từ nhỏ Tống đại gia đã bị Tống lão thái thái quản thúc rất nghiêm, cho tới bây giờ y đã hơn năm mươi tuổi, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi đối với vị mẹ già này, tính ra bây giờ, y lại không bằng một tiểu cô nương mới vừa cập kê.
Tống lão gia một lần nữa nở nụ cười, quay về bạn tốt chắp tay, nói: “Trước tiên Tống mỗ rất xin lỗi vì không tiếp được.” Liền đi ra bên ngoài tự mình nghênh đón vị ngoại tôn và ngoại tôn tức này.
Thấy một chiếc xe ngựa quý khí có màn che màu xanh làm bằng lụa dừng lại trước cửa Tống phủ.
Sau một khắc, có một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào mang thắt lưng ngọc đi xuống. Nam tử có khí chất hào hoa phú quý, dung mạo không tầm thường, lại nhìn phía bên phải xe ngựa này treo bài tử của vương phủ, mới biết vị này chính là Tuyên Vương vừa tới Dân Châu.
Tuy người Dân Châu chưa từng gặp Tuyên Vương, nhưng đại danh đỉnh đỉnh của Tuyên Vương cũng đãtừng nghe thấy, bây giờ thấy hắn xuống ngựa, lại thấy trong xe ngựa còn có thêm một người nữa, đầu tiên vén rèm lên, chính là một đôi tay ngọc nhỏ dài. Có lẽ phần lớn chính là Giang thị thê tử của Tuyên Vương. không ngờ vị Tuyên Vương này, gương mặt vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng lúc nắm tay thê tử bên trong xe, đỡ người đi xuống, chợt biến thành dáng dấp ôn nhu như nước.
Cho đến khi nhìn rõ tướng mạo mới thấy vị Tuyên Vương phi này có bộ dáng nhỏ xinh mỹ mạo, trông dáng dấp nhiều lắm cũng chỉ có mười bốn, mười lắm tuổi là cùng.
Giang Diệu theo Lục Lưu xuống xe ngựa, nàng mặc bộ váy dài vướng víu không thoải mái tý nào, chỉ có thể bước chậm một chút. Nàng đứng kế Lục Lưu, nhìn người bên cạnh hành lễ, lần đầu tiên có một loại cảm giác thê bằng phu quý.
Tống đại gia mới vừa tới cửa, liền nhìn thấy đôi vợ chồng nhỏ này. Y nhìn dáng vẻ đường hoàng của Lục Lưu, cũng kinh diễm một trận, lúc này mới tiến lên hành lễ: “Vương gia.”
Lục Lưu liếc mắt nhìn Tống đại gia trước mặt, khẽ mở môi mỏng nói: “Cữu cữu không cần đa lễ.”
Vị này chính là gia chủ Tống gia hiện tại, mà gia chủ Tống gia, cũng là cậu lớn của Lục Lưu.
Giang Diệu hiểu được, nếu như người Tống gia có quan hệ tốt với Lục Lưu một chút, cũng sẽ không tới mức độ xa lạ như vậy. Nhưng trực giác nhìn người của nàng trước giờ rất chuẩn, thấy vị gia chủ Tống gia này, có dáng dấp điển hình của nhà họ Tống, đặc biệt trên người không có lệ khí lạnh lẽo như Tống lão thái thái kia. Giang Diệu ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Cữu cữu.”
Tống đại gia cười tủm tỉm gật đầu, cực kỳ vui mừng, trông bộ dáng y, có vẻ như thật tâm mong chờ bọn họ đến.
Tống đại gia cũng đã mười mấy năm không thấy vị ngoại tôn này, nhưng trông tướng mạo Lục Lưu, giữa ánh mắt có hơi giống Tống lão thái gia, mà khí chất tự phụ như vậy, tất nhiên chỉ cần nhín mộtchút là nhận ra ngay. Tuy dung mạo nam tử trước mặt rất xuất chúng, nhưng sắc mặt tràn đầy lạnh lẽo, làm gì còn bóng dáng như khi còn bé, ngồi ở trong lồng ngực của y làm nũng, bướng bỉnh ngây thơ, là một đứa bé trai nhỏ nhắn trắng trẻo? Tình cảm anh em ruột của Tống đại gia và mẫu thân Lục Lưu khá tốt, hiện nay thấy Lục Lưu không chỉ trưởng thành, mà còn có thành tựu như vậy, cũng rất vui mừng. Y thân thiết nở nụ cười, nói: “Đến là tốt rồi, trời vừa mới sáng ngoại tổ phụ của con đã nhắc con, nếu con không tới, chắc ông ấy sẽ chống gậy tới tìm con mất.”
Hiển nhiên Tống đại gia đang hàn huyên với Lục Lưu, nhưng trông Lục Lưu không có chút ý muốn trả lời nào. Giang Diệu thấy Tống đại gia nở nụ cười lúng túng, hiểu được y vẫn quan tâm tới cháu ngoại Lục Lưu này, lập tức thay phu quân mình nói tiếp, nở nụ cười xinh đẹp đáp: “Vương gia nói rồi, hôm nay là ngày mừng thọ của lão gia, cho dù chàng bận rộn đi nữa cũng sẽ đến.”
Giang Diệu chịu trả lời, Tống đại gia cũng không tính là mất mặt mũi, nhưng dù sao cũng không dám tiếp tục nói chuyện phiếm với cháu ngoại trai trầm mặc ít lời này, lập tức dẫn người vào trong.
hiện tại Tống lão gia đang ở ngay tiền thính.
Tống đại gia dẫn đôi vợ chồng nhỏ nhưng thân phận cao quý này đi gặp cha của y. Giang Diệu đóng vai nhân vật thê tử đàng hoàng ngoan ngoãn, như chim nhỏ nép vào cơ thể Lục Lưu đứng ở bên cạnh, cho hắn đủ mặt mũi của nam nhân. Tiếp theo lúc gặp Tống lão thái gia, thấy tóc ông đã hoa râm, nhưng sắc mặt lại rất hồng hào, trông thật là cường tráng, nhìn thấy Lục Lưu, cũng lộ ra nụ cười rõ ràng tươi rói.
Lục Lưu hướng về Tống lão thái gia hành lễ xong, thái độ có thêm mấy phần cung khiêm (1) nói: "Ngoại tổ phụ."
(1) Cung khiêm: cung kính + khiêm nhường
Tống lão thái gia cười cười, nói: “Đến là tốt rồi.” Lại liếc nhìn Giang Diệu cùng hành lễ với phu quân bên cạnh, càng vui mừng hơn nữa gật đầu, lúc này mới dẫn Lục Lưu giới thiệu cho bạn tốt của mình.
Ở đây chỉ toàn nam tân, tuy nàng thân là trưởng bối, nhưng dù sao Giang Diệu ở đây cũng rất bất tiện. Lục Lưu không từ chối nhiệt tình của Tống lão thái gia, chỉ xoay người nhìn thê tử một chút, nói: “Ta đimột lát sẽ trở về.”
Giang Diệu "Vâng" một tiếng, liền đứng tại chỗ như thế, nhìn Tống lão gia cười thật vui vẻ, nhiệt tình giới thiệu cho lão hữu - vị này chính là cháu ngoại của ông. Đây cũng chỉ là một chuyện bình thường, nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy trên người Lục Lưu toát ra loại tình thân ấm áp này, từ khi lão Vương phi đi rồi, bên người Lục Lưu hầu như không có ai quan tâm, cho dù có Cảnh Huệ Đế và trưởng công chúa, nhưng dù sao bọn họ không cùng thế hệ.
Nhìn giờ khắc này Lục Lưu yên lặng đứng bên cạnh Tống lão gia, nghiễm nhiên là một vãn bối ngoan ngoãn ôn hòa, lại làm cho viền mắt Giang Diệu có hơi cay cay.
Nam nhân này, lúc nào bên ngoài cũng lạnh như băng, nhưng lại cẩn thận từng li từng tí lén lút che giấu một trái tim ấm áp. Có lẽ hắn, cũng rất nhớ vị ngoại tổ phụ này nha. Bằng không, cũng sẽ khôngchọn đến Dân Châu.
Sau khi gặp qua Tống lão gia, Giang Diệu liền bị Tống Yên kéo đi trong sân cùng nói chuyện với các nữ quyến. Giang Diệu vội thông báo với Lục Lưu một tiếng, lập tức đi theo.
đi trên đường, Tống Yên nhỏ giọng nói: “Biểu tẩu thật biết nghe lời, chuyện gì đều phải hỏi qua biểu ca, có một thê tử ngoan ngoãn như vậy, biểu ca thật là có phúc.”
Giang Diệu thẹn thùng mỉm cười, thầm nghĩ: Những lúc ở nhà, mọi chuyện Lục Lưu đều nghe nàng hết.
Bị Tống Yên mang tới nội viện, trong sân đám nữ quyến tụm năm tụm ba tán gẫu, đánh bài, cực kỳ náo nhiệt. Cho đến khi biết được vị tiểu cô nương trẻ tuổi này là Tuyên Vương phi thì đám nữ quyến lập tức hành lễ. Sau đó có hai tiểu cô nương xông tới. Hai tiểu cô nương đều mặc xiêm y màu hồng giống nhau, có điều một người là màu xanh ngọc, người còn lại màu hồng phấn như hoa anh đào.
Tiểu cô nương mặc váy hồng nhạt, vẻ mặt kinh ngạc đánh giá Giang Diệu, nói: “Tỷ chính là biểu tẩu ngày ấy tranh luận với tổ mẫu…”
Chuyện này cũng không phải chuyện tốt đẹp gì cho cam. Giang Diệu muốn trả lời, sau một khắc, lại thấy tiểu cô nương nhìn mình một cái rồi giơ ngón tay cái lên, đôi mắt sáng lấp lánh nói: “thật là lợi hại. Từ nhỏ muội đã sợ tổ mẫu, chỉ cần một cái ánh mắt của bà ấy muội liền túng. không nghĩ tới tuổi biểu tẩu không hơn ta là mấy, nhưng khí phách như vậy.”
một cô nương khác hơi cao và gầy mặc một bộ váy trơn đẹp đẽ không lên tiếng.
Lúc này Giang Diệu có chuẩn bị mà đến, cũng coi như là làm đủ hình thức, hiểu được này hai tiểu cônương này là cô nương chi thứ hai của Tống phủ, Tống Tư hơi hoạt bát chút, còn vị mà yên tĩnh khôngnói lời nào, chính là tỷ tỷ Tống Tịnh.
Tuổi Giang Diệu còn nhỏ, nhưng dù sao thân phận vẫn rành rành ở đó, La thị thân là đương gia chủ mẫu, tất nhiên không dám để một đám tiểu cô nương tiếp đón nàng, trùng hợp thiếu mất một người đánh bài, nên lôi kéo Giang Diệu ngồi xuống.
Trông La thị nhiệt tình như vậy, Giang Diệu cũng không từ chối. Huống hồ Giang Diệu cũng rất ngứa ngáy trong lòng, bèn ngồi xuống đánh bài với La thị, Tần thị và hai vị mợ cùng một vị phu nhân khác. Trông Giang Diệu tuổi còn nhỏ vậy thôi, nhưng đánh bài không tệ, nàng nghe La thị hướng dẫn chơi xong, biết cách đánh bài ở Dân Châu không khác Vọng thành là mấy, cũng bình tĩnh bắt đầu chơi.
Vốn dĩ La thị cũng chỉ hướng dẫn cho có, không hi vọng Giang Diệu có bao nhiêu năng lực, nhưng hiệnnay thấy mỗi lần nàng đánh ra bài, trông khá ra dáng, mà mới lần thứ nhất đã thắng, tất nhiên khôngdám coi khinh nàng.
La thị rất mê đánh bài. Bình thường chỉ cần rảnh rỗi một chút, liền tụ tập với nhóm bạn thân. Nhưng khi nàng ấy chơi bài có một tật xấu, đó là đánh bài phải suy nghĩ thật lâu, nhưng lại không chịu được người khác chậm chạp, chỉ cần chậm một chút, nàng ấy liền hối thúc, nhiều lần như thế, nên mới tranh luận ầm ĩ lên.
Tuy nói lúc này Giang Diệu thắng, nhưng La thị chưa tới mức thua không dậy nổi, nhìn kĩ thuật Giang Diệu đánh bài có vẻ trình độ khá tốt, ra bài vừa nhanh vừa chuẩn, đúng là rất hợp với tâm ý La thị, chỉ đánh mới vài lần, miệng liền kêu “Diệu Diệu” cực kỳ nhiệt tình.
Mấy ngày nay Giang Diệu đang rất nhàm chán, hôm nay chơi với vị đại cữu mẫu La thị vài cây bài, cũng rất vui vẻ, chỉ chốc lát sau, nàng lập tức gần gũi với nàng ấy hơn hẳn.
Giang Diệu không dám thắng quài, đôi khi cũng cố tình nhường La thị với Tần thị, để cho các nàng thắng mình vài lần, đại gia có qua có lại, chơi như vậy mới vui vẻ nha. Lúc này La thị thắng, nở nụ cười xán lạn gom bạc, quay về khuê nữ bên cạnh nói: “A Yên con phải nhìn biểu tẩu con mà học hỏi…”
Tống Tên không giỏi chuyện này, nên không cảm thấy hứng thú gì mấy, tuy La thị đã dạy vài lần, nhưng bởi vì khuê nữ hơi ngốc, nên cũng không ép nàng học nữa. Tống Yên còn đang khâm phục vị biểu tẩu này, vừa nghe mẫu thân nói như vậy, tiểu cô nương không nhịn được nữa, mím môi nói lầm bầm: “Mẫu thân cũng bắt đầu thiên vị biểu tẩu…”
La thị cười cười gom ngân phiếu về phía mình, vốn dĩ thấy ngoại tôn tức xinh đẹp nhỏ nhắn, lúc trước là chủ nhân kim tôn ngọc quý, còn bây giờ đường đường là một Vương phi, chỉ sợ là mắt cao hơn đầu, nhưng vừa rồi tiếp xúc, mới nhận ra tiểu cô nương chỉ có thể làm người khác yêu mến mà không ghét được, trông rất xinh đẹp mà tính tình cũng rất tốt, vào những thời khắc mấu chốt, không giống loại người kia chỉ biết khóc sướt mướt lau nước mắt. Dù sao ngày ấy đối mặt với khí thế của lão thái thái, La thị đều thấy toàn bộ. Chỉ thầm oán mình không có vận mệnh tốt như vậy.
Còn bên này, Tống lão thái gia đang cùng nói chuyện với Lục Lưu trên hành lang, ông đứng từ xa quan sát tiểu cô nương trong số bốn người ngồi chung quanh bàn đánh bài, nhìn ngoại tôn tức nở nụ cười long lanh, lạnh nhạt nói: “Chính là nàng sao?”
Lục Lưu ngước mắt nhìn đằng kia, thấy thê tử cười trông rất vui vẻ, cũng lộ ra chút nhu tình, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Tống lão thái gia nói: “Tiểu cô nương này, vừa mới nhìn ta, trông rất khách khí, quả nhiên là cô nương được giáo dưỡng rất tốt. Nhưng trông bên ngoài của nàng, e là có tính tình hoạt bát. Vậy cũng được đi, con quá mức lạnh lùng, bên người nên có thêm ai đó náo nhiệt một chút... Chỉ là, tháng năm con thành thân xong, tháng tám liền đến Dân Châu, trong lòng tiểu cô nương khó tránh khỏi việc buồn phiền, con đừng quá chú tâm vào công việc, phải quan tâm con bé nhiều hơn.” Ông sống lâu tuổi cũng đã cao rồi, những chuyện quá khứ đều bị ông coi nhẹ, có điều lúc ông còn trẻ, cũng do quá mức bận rộn, bây giờ nghĩ lại, ông mất nhiều hơn được.
Hiếm khi Lục Lưu cung thuận, nói: “Chuyện này nàng đã biết trước.”
Lần này lại đến phiên Tống lão thái gia sửng sốt. Ông sảng khoái nở nụ cười, vỗ vỗ vai ngoại tôn, nói: “Ánh mắt nhìn người của con thật không tệ, người có gia thế như vậy, nhưng đồng ý tới đây cùng chịu khổ với con, rời xa người nhà, quả thật rất hiếm có.” Ông lại vỗ mấy lần, thở dài một hơi, nói, “Có thể thấy con thành thân, coi như là ta không làm thất vọng ước nguyện của mẹ con.”
Lục Lưu khẽ mím môi mỏng, không lên tiếng.
Tống lão thái gia nói: “Tính cách của ngoại tổ mẫu con, con cũng hiểu rõ mà. Chuyện của Vân Dao là kích thích lớn nhất đối với bà ấy, bà…” nói xong lại cảm thấy không ổn lắm, dù sao lúc trước ông cũng phản đối con rể tái giá với tiểu nữ nhi, nhưng mà khi đó, tiểu nữ nhi của ông lại âm thầm qua lại với con rể, nên cũng chỉ có thể gả cho y. Hơn nữa thê tử lại cực lực muốn thành toàn cho tiểu nữ nhi, ông không có cách nào khác, nên mới gật đầu đồng ý.
Tống lão thái gia vốn nghĩ rằng: Tiểu nữ nhi này có thể thay thế tỷ tỷ chăm sóc ngoại tôn nhỏ tuổi đáng thương, cũng coi như thỏa đáng. Nếu như đổi thành người khác, tất nhiên sẽ không tha cho ngoại tôn như cái đinh trong mắt, dù sao có ngoại tôn ở đây, vị trí Thế tử của Tuyên Vương phủ, tất nhiên khôngai khác ngoài hắn. Nhưng ai có thể nghĩ rằng, người dì này, còn không bằng người ngoài...
Vốn dĩ con rể đã đem nguyên nhân cái chết của thê tử mình đổ hết lên người ngoại tôn đáng thương này, hơn nữa tiểu nữ nhi của ông gả vào cửa, cứ ghé lỗ tai y nhắc mãi, nói hắn là sát tinh, nếu khôngcon rể ông sẽ không càng lúc càng ghét đứa con trai này, thậm chí hồ đồ đến bỏ bé trai chỉ mới bốn tuổi tới trong ngọn núi có đầy dã thú, nhất quyết không chịu nhận đứa con ruột này.
Tống lão thái gia nói: “Thôi, nếu con ghi hận thì cứ ghi hận đi.”
Dù sao hồi đó lúc hài tử này bất lực nhất, cửa lớn của Tống phủ bọn họ vẫn đóng chặt, không thèm hỏi han ngó ngàng tới hắn, tùy ý để đứa nhỏ này một mình không ai giúp đỡ, ở ngoài cửa khóc một hồi lâu vẫn không ai quan tâm, cuối cùng chỉ có thể trở lại Tuyên Vương phủ.
Gò má nàng hồng hồng nói: “Lục Lưu…” Giọng nói yểu điệu, nghe vào tai như đang oán giận.
Trán Lục Lưu thấm một lớp mồ hôi mỏng, ôm thân thể mềm mại tinh tế của thê tử, nói: “Đừng suy nghĩ nhiều.”
hắn quá thông minh, trong lòng nàng muốn cái gì, hắn đều biết hết. Giang Diệu có chút ão não. Nàng tự xưng là thông minh, nhưng cũng chỉ là một chút khôn vặt thôi, ở trước mặt Lục Lưu, căn bản bao nhiêu cũng không đủ dùng. Nàng ôm thân thể hắn, không cho hắn cử động, chỉ muốn lẳng lặng nhìn hắn như thế, bĩu bĩu môi nói lầm bầm: “Ta nên quen chàng sớm hơn một chút.”
Lục Lưu hơi dừng động tác, nhẹ nhàng vỗ về gò má thê tử, nói: “không có muộn.”
Giang Diệu cười cười, hiểu hàm ý trong lời hắn nói. Cũng phải nha, nàng mới sáu tuổi đã biết hắn, quả thật không tính là muộn lắm. Đáng tiếc khi đó nàng rất sợ hắn, không dám quá gần gũi với hắn, đến bước cuối cùng mới thả lỏng phòng bị, nhưng hắn lúc đó... Lúc đó sau khi lão Vương phi tạ thế, hắngiúp đỡ Cảnh Huệ Đế bước lên đế vị, nên nếu lui tới Trấn Quốc Công phủ sẽ không tốt, mà nàng lại là một bé gái được nuôi dưỡng ở khuê phòng, tất nhiên không có cơ hội tiếp xúc với hắn nữa. Bởi vì kiếp này có quá nhiều biến hóa, bình thường nàng hay quan tâm đến tin tức của hắn nhiều hơn đời trước, thỉnh thoảng nghe người bên ngoài đồn đại là hắn tàn hại trung lương, còn không thì dùng thủ đoạn độc ác bức bách hiền thần, việc xấu đầy rẫy, tội lỗi chồng chất, nhưng trong lòng nàng vẫn có mộtgiọng nói nho nhỏ, kiên định nhắc nhở nàng rằng: hắn không phải loại người như vậy.
Lục ca ca của nàng không xấu.
... Nhưng dù sao nàng vẫn xa lánh hắn.
Lục Lưu vuốt đầu của nàng, lẳng lặng nói: “Nếu mai muốn ra ngoài, thì đêm nay nên ngủ sớm chút.” nóixong, liền bày ra tư thế muốn ôm nàng ngủ.
Hiếm khi thấy hắn ngoan ngoãn như vậy, nhưng Giang Diệu lại không muốn, dù sao sinh con chính là chuyện quan trọng nhất, không được lười biếng. Nàng đỏ mặt do dự một chút, sau đó giơ tay véo véo cánh tay mạnh mẽ của hắn.
Dù sao cũng là phu thê, chỉ cần làm ra một cử chỉ mờ ám, liền có thể nhìn ra tâm tư của đối phương. Lục Lưu nắm tay nàng nhấn nhấn bên cạnh mình một chút, chóp mũi chống lên mũi nàng, trầm giọng nói: “Muốn một lần nữa?”
Con ngươi Giang Diệu óng ánh, chế nhạo nói: “không phải là Lục ca ca không còn sức chứ?” nói tới loại chuyện ngượng ngùng này. Giang Diệu rũ mắt cong môi, thầm nghĩ: Quả nhiên, sống với người da mặt dày một thời gian, nàng cũng biến thành người da mặt dày.
Lại thấy một khắc sau, đôi mắt nam nhân trở nên u trầm, trực tiếp đè lên người nàng, lại thoải mái tràn trề thêm hai lần nữa.
•
Đại thọ bảy mươi tuổi của Tống lão thái gia, hơn một nửa là những gia đình phú hào có danh vọng ở Dân Châu đều tới. Vào lúc này mặc một bộ áo cà sa bằng lụa màu xanh ngọc có đoàn hoa mai, nam tử khoảng hơn năm mươi tuổi đang chiêu đãi khách nhân, trông tinh thần sáng láng, khuôn mặt có vẻ hiền lành.
không ai khác chính là Tống đại gia của Tống phủ.
Tống đại gia đang trò chuyện với bạn tốt vừa mới đến, lại nghe gã sai vặt chạy tới bẩm báo, nói: “Chủ nhân, Tuyên Vương mang Tuyên Vương phi đến chúc thọ lão thái gia.”
Nụ cười Tống đại gia hơi cứng lại.
Ba ngày trước một mình Tuyên Vương phi đến gặp lão thái thái, cùng lão thái thái phát sinh tranh chấp, lão thái thái tức giận đến té xỉu tại chỗ, giờ khắc này còn ở trên giường nhỏ nghỉ ngơi đây. Tuyên Vương phi là người có thân phận cao quý, nhưng dù sao cũng là vãn bối, lần đầu tới cửa, lại làm cho lão thái thái tức giận thành bộ dáng này, quả thật là chuyện không nên. Nhưng mặt khác, y nghe thê tử nói vị Vương phi này trông rất non nớt, bộ dáng so với khuê nữ chưa có chồng cũng không khác nhau là mấy, tuổi nàng còn nhỏ, nhưng rất có khí phách, ở trước mặt lão thái thái luôn uy nghiêm từ xưa đến nay, nhưng không có chút sợ hãi nào khi lâm nguy, đúng là giỏi đến thê tử của y cũng phải tán thưởng.
Từ nhỏ Tống đại gia đã bị Tống lão thái thái quản thúc rất nghiêm, cho tới bây giờ y đã hơn năm mươi tuổi, nhưng trong lòng vẫn còn sợ hãi đối với vị mẹ già này, tính ra bây giờ, y lại không bằng một tiểu cô nương mới vừa cập kê.
Tống lão gia một lần nữa nở nụ cười, quay về bạn tốt chắp tay, nói: “Trước tiên Tống mỗ rất xin lỗi vì không tiếp được.” Liền đi ra bên ngoài tự mình nghênh đón vị ngoại tôn và ngoại tôn tức này.
Thấy một chiếc xe ngựa quý khí có màn che màu xanh làm bằng lụa dừng lại trước cửa Tống phủ.
Sau một khắc, có một nam tử trẻ tuổi mặc cẩm bào mang thắt lưng ngọc đi xuống. Nam tử có khí chất hào hoa phú quý, dung mạo không tầm thường, lại nhìn phía bên phải xe ngựa này treo bài tử của vương phủ, mới biết vị này chính là Tuyên Vương vừa tới Dân Châu.
Tuy người Dân Châu chưa từng gặp Tuyên Vương, nhưng đại danh đỉnh đỉnh của Tuyên Vương cũng đãtừng nghe thấy, bây giờ thấy hắn xuống ngựa, lại thấy trong xe ngựa còn có thêm một người nữa, đầu tiên vén rèm lên, chính là một đôi tay ngọc nhỏ dài. Có lẽ phần lớn chính là Giang thị thê tử của Tuyên Vương. không ngờ vị Tuyên Vương này, gương mặt vẫn luôn lạnh nhạt, nhưng lúc nắm tay thê tử bên trong xe, đỡ người đi xuống, chợt biến thành dáng dấp ôn nhu như nước.
Cho đến khi nhìn rõ tướng mạo mới thấy vị Tuyên Vương phi này có bộ dáng nhỏ xinh mỹ mạo, trông dáng dấp nhiều lắm cũng chỉ có mười bốn, mười lắm tuổi là cùng.
Giang Diệu theo Lục Lưu xuống xe ngựa, nàng mặc bộ váy dài vướng víu không thoải mái tý nào, chỉ có thể bước chậm một chút. Nàng đứng kế Lục Lưu, nhìn người bên cạnh hành lễ, lần đầu tiên có một loại cảm giác thê bằng phu quý.
Tống đại gia mới vừa tới cửa, liền nhìn thấy đôi vợ chồng nhỏ này. Y nhìn dáng vẻ đường hoàng của Lục Lưu, cũng kinh diễm một trận, lúc này mới tiến lên hành lễ: “Vương gia.”
Lục Lưu liếc mắt nhìn Tống đại gia trước mặt, khẽ mở môi mỏng nói: “Cữu cữu không cần đa lễ.”
Vị này chính là gia chủ Tống gia hiện tại, mà gia chủ Tống gia, cũng là cậu lớn của Lục Lưu.
Giang Diệu hiểu được, nếu như người Tống gia có quan hệ tốt với Lục Lưu một chút, cũng sẽ không tới mức độ xa lạ như vậy. Nhưng trực giác nhìn người của nàng trước giờ rất chuẩn, thấy vị gia chủ Tống gia này, có dáng dấp điển hình của nhà họ Tống, đặc biệt trên người không có lệ khí lạnh lẽo như Tống lão thái thái kia. Giang Diệu ngoan ngoãn gọi một tiếng: “Cữu cữu.”
Tống đại gia cười tủm tỉm gật đầu, cực kỳ vui mừng, trông bộ dáng y, có vẻ như thật tâm mong chờ bọn họ đến.
Tống đại gia cũng đã mười mấy năm không thấy vị ngoại tôn này, nhưng trông tướng mạo Lục Lưu, giữa ánh mắt có hơi giống Tống lão thái gia, mà khí chất tự phụ như vậy, tất nhiên chỉ cần nhín mộtchút là nhận ra ngay. Tuy dung mạo nam tử trước mặt rất xuất chúng, nhưng sắc mặt tràn đầy lạnh lẽo, làm gì còn bóng dáng như khi còn bé, ngồi ở trong lồng ngực của y làm nũng, bướng bỉnh ngây thơ, là một đứa bé trai nhỏ nhắn trắng trẻo? Tình cảm anh em ruột của Tống đại gia và mẫu thân Lục Lưu khá tốt, hiện nay thấy Lục Lưu không chỉ trưởng thành, mà còn có thành tựu như vậy, cũng rất vui mừng. Y thân thiết nở nụ cười, nói: “Đến là tốt rồi, trời vừa mới sáng ngoại tổ phụ của con đã nhắc con, nếu con không tới, chắc ông ấy sẽ chống gậy tới tìm con mất.”
Hiển nhiên Tống đại gia đang hàn huyên với Lục Lưu, nhưng trông Lục Lưu không có chút ý muốn trả lời nào. Giang Diệu thấy Tống đại gia nở nụ cười lúng túng, hiểu được y vẫn quan tâm tới cháu ngoại Lục Lưu này, lập tức thay phu quân mình nói tiếp, nở nụ cười xinh đẹp đáp: “Vương gia nói rồi, hôm nay là ngày mừng thọ của lão gia, cho dù chàng bận rộn đi nữa cũng sẽ đến.”
Giang Diệu chịu trả lời, Tống đại gia cũng không tính là mất mặt mũi, nhưng dù sao cũng không dám tiếp tục nói chuyện phiếm với cháu ngoại trai trầm mặc ít lời này, lập tức dẫn người vào trong.
hiện tại Tống lão gia đang ở ngay tiền thính.
Tống đại gia dẫn đôi vợ chồng nhỏ nhưng thân phận cao quý này đi gặp cha của y. Giang Diệu đóng vai nhân vật thê tử đàng hoàng ngoan ngoãn, như chim nhỏ nép vào cơ thể Lục Lưu đứng ở bên cạnh, cho hắn đủ mặt mũi của nam nhân. Tiếp theo lúc gặp Tống lão thái gia, thấy tóc ông đã hoa râm, nhưng sắc mặt lại rất hồng hào, trông thật là cường tráng, nhìn thấy Lục Lưu, cũng lộ ra nụ cười rõ ràng tươi rói.
Lục Lưu hướng về Tống lão thái gia hành lễ xong, thái độ có thêm mấy phần cung khiêm (1) nói: "Ngoại tổ phụ."
(1) Cung khiêm: cung kính + khiêm nhường
Tống lão thái gia cười cười, nói: “Đến là tốt rồi.” Lại liếc nhìn Giang Diệu cùng hành lễ với phu quân bên cạnh, càng vui mừng hơn nữa gật đầu, lúc này mới dẫn Lục Lưu giới thiệu cho bạn tốt của mình.
Ở đây chỉ toàn nam tân, tuy nàng thân là trưởng bối, nhưng dù sao Giang Diệu ở đây cũng rất bất tiện. Lục Lưu không từ chối nhiệt tình của Tống lão thái gia, chỉ xoay người nhìn thê tử một chút, nói: “Ta đimột lát sẽ trở về.”
Giang Diệu "Vâng" một tiếng, liền đứng tại chỗ như thế, nhìn Tống lão gia cười thật vui vẻ, nhiệt tình giới thiệu cho lão hữu - vị này chính là cháu ngoại của ông. Đây cũng chỉ là một chuyện bình thường, nhưng nàng chưa bao giờ cảm thấy trên người Lục Lưu toát ra loại tình thân ấm áp này, từ khi lão Vương phi đi rồi, bên người Lục Lưu hầu như không có ai quan tâm, cho dù có Cảnh Huệ Đế và trưởng công chúa, nhưng dù sao bọn họ không cùng thế hệ.
Nhìn giờ khắc này Lục Lưu yên lặng đứng bên cạnh Tống lão gia, nghiễm nhiên là một vãn bối ngoan ngoãn ôn hòa, lại làm cho viền mắt Giang Diệu có hơi cay cay.
Nam nhân này, lúc nào bên ngoài cũng lạnh như băng, nhưng lại cẩn thận từng li từng tí lén lút che giấu một trái tim ấm áp. Có lẽ hắn, cũng rất nhớ vị ngoại tổ phụ này nha. Bằng không, cũng sẽ khôngchọn đến Dân Châu.
Sau khi gặp qua Tống lão gia, Giang Diệu liền bị Tống Yên kéo đi trong sân cùng nói chuyện với các nữ quyến. Giang Diệu vội thông báo với Lục Lưu một tiếng, lập tức đi theo.
đi trên đường, Tống Yên nhỏ giọng nói: “Biểu tẩu thật biết nghe lời, chuyện gì đều phải hỏi qua biểu ca, có một thê tử ngoan ngoãn như vậy, biểu ca thật là có phúc.”
Giang Diệu thẹn thùng mỉm cười, thầm nghĩ: Những lúc ở nhà, mọi chuyện Lục Lưu đều nghe nàng hết.
Bị Tống Yên mang tới nội viện, trong sân đám nữ quyến tụm năm tụm ba tán gẫu, đánh bài, cực kỳ náo nhiệt. Cho đến khi biết được vị tiểu cô nương trẻ tuổi này là Tuyên Vương phi thì đám nữ quyến lập tức hành lễ. Sau đó có hai tiểu cô nương xông tới. Hai tiểu cô nương đều mặc xiêm y màu hồng giống nhau, có điều một người là màu xanh ngọc, người còn lại màu hồng phấn như hoa anh đào.
Tiểu cô nương mặc váy hồng nhạt, vẻ mặt kinh ngạc đánh giá Giang Diệu, nói: “Tỷ chính là biểu tẩu ngày ấy tranh luận với tổ mẫu…”
Chuyện này cũng không phải chuyện tốt đẹp gì cho cam. Giang Diệu muốn trả lời, sau một khắc, lại thấy tiểu cô nương nhìn mình một cái rồi giơ ngón tay cái lên, đôi mắt sáng lấp lánh nói: “thật là lợi hại. Từ nhỏ muội đã sợ tổ mẫu, chỉ cần một cái ánh mắt của bà ấy muội liền túng. không nghĩ tới tuổi biểu tẩu không hơn ta là mấy, nhưng khí phách như vậy.”
một cô nương khác hơi cao và gầy mặc một bộ váy trơn đẹp đẽ không lên tiếng.
Lúc này Giang Diệu có chuẩn bị mà đến, cũng coi như là làm đủ hình thức, hiểu được này hai tiểu cônương này là cô nương chi thứ hai của Tống phủ, Tống Tư hơi hoạt bát chút, còn vị mà yên tĩnh khôngnói lời nào, chính là tỷ tỷ Tống Tịnh.
Tuổi Giang Diệu còn nhỏ, nhưng dù sao thân phận vẫn rành rành ở đó, La thị thân là đương gia chủ mẫu, tất nhiên không dám để một đám tiểu cô nương tiếp đón nàng, trùng hợp thiếu mất một người đánh bài, nên lôi kéo Giang Diệu ngồi xuống.
Trông La thị nhiệt tình như vậy, Giang Diệu cũng không từ chối. Huống hồ Giang Diệu cũng rất ngứa ngáy trong lòng, bèn ngồi xuống đánh bài với La thị, Tần thị và hai vị mợ cùng một vị phu nhân khác. Trông Giang Diệu tuổi còn nhỏ vậy thôi, nhưng đánh bài không tệ, nàng nghe La thị hướng dẫn chơi xong, biết cách đánh bài ở Dân Châu không khác Vọng thành là mấy, cũng bình tĩnh bắt đầu chơi.
Vốn dĩ La thị cũng chỉ hướng dẫn cho có, không hi vọng Giang Diệu có bao nhiêu năng lực, nhưng hiệnnay thấy mỗi lần nàng đánh ra bài, trông khá ra dáng, mà mới lần thứ nhất đã thắng, tất nhiên khôngdám coi khinh nàng.
La thị rất mê đánh bài. Bình thường chỉ cần rảnh rỗi một chút, liền tụ tập với nhóm bạn thân. Nhưng khi nàng ấy chơi bài có một tật xấu, đó là đánh bài phải suy nghĩ thật lâu, nhưng lại không chịu được người khác chậm chạp, chỉ cần chậm một chút, nàng ấy liền hối thúc, nhiều lần như thế, nên mới tranh luận ầm ĩ lên.
Tuy nói lúc này Giang Diệu thắng, nhưng La thị chưa tới mức thua không dậy nổi, nhìn kĩ thuật Giang Diệu đánh bài có vẻ trình độ khá tốt, ra bài vừa nhanh vừa chuẩn, đúng là rất hợp với tâm ý La thị, chỉ đánh mới vài lần, miệng liền kêu “Diệu Diệu” cực kỳ nhiệt tình.
Mấy ngày nay Giang Diệu đang rất nhàm chán, hôm nay chơi với vị đại cữu mẫu La thị vài cây bài, cũng rất vui vẻ, chỉ chốc lát sau, nàng lập tức gần gũi với nàng ấy hơn hẳn.
Giang Diệu không dám thắng quài, đôi khi cũng cố tình nhường La thị với Tần thị, để cho các nàng thắng mình vài lần, đại gia có qua có lại, chơi như vậy mới vui vẻ nha. Lúc này La thị thắng, nở nụ cười xán lạn gom bạc, quay về khuê nữ bên cạnh nói: “A Yên con phải nhìn biểu tẩu con mà học hỏi…”
Tống Tên không giỏi chuyện này, nên không cảm thấy hứng thú gì mấy, tuy La thị đã dạy vài lần, nhưng bởi vì khuê nữ hơi ngốc, nên cũng không ép nàng học nữa. Tống Yên còn đang khâm phục vị biểu tẩu này, vừa nghe mẫu thân nói như vậy, tiểu cô nương không nhịn được nữa, mím môi nói lầm bầm: “Mẫu thân cũng bắt đầu thiên vị biểu tẩu…”
La thị cười cười gom ngân phiếu về phía mình, vốn dĩ thấy ngoại tôn tức xinh đẹp nhỏ nhắn, lúc trước là chủ nhân kim tôn ngọc quý, còn bây giờ đường đường là một Vương phi, chỉ sợ là mắt cao hơn đầu, nhưng vừa rồi tiếp xúc, mới nhận ra tiểu cô nương chỉ có thể làm người khác yêu mến mà không ghét được, trông rất xinh đẹp mà tính tình cũng rất tốt, vào những thời khắc mấu chốt, không giống loại người kia chỉ biết khóc sướt mướt lau nước mắt. Dù sao ngày ấy đối mặt với khí thế của lão thái thái, La thị đều thấy toàn bộ. Chỉ thầm oán mình không có vận mệnh tốt như vậy.
Còn bên này, Tống lão thái gia đang cùng nói chuyện với Lục Lưu trên hành lang, ông đứng từ xa quan sát tiểu cô nương trong số bốn người ngồi chung quanh bàn đánh bài, nhìn ngoại tôn tức nở nụ cười long lanh, lạnh nhạt nói: “Chính là nàng sao?”
Lục Lưu ngước mắt nhìn đằng kia, thấy thê tử cười trông rất vui vẻ, cũng lộ ra chút nhu tình, nhàn nhạt “Ừ” một tiếng.
Tống lão thái gia nói: “Tiểu cô nương này, vừa mới nhìn ta, trông rất khách khí, quả nhiên là cô nương được giáo dưỡng rất tốt. Nhưng trông bên ngoài của nàng, e là có tính tình hoạt bát. Vậy cũng được đi, con quá mức lạnh lùng, bên người nên có thêm ai đó náo nhiệt một chút... Chỉ là, tháng năm con thành thân xong, tháng tám liền đến Dân Châu, trong lòng tiểu cô nương khó tránh khỏi việc buồn phiền, con đừng quá chú tâm vào công việc, phải quan tâm con bé nhiều hơn.” Ông sống lâu tuổi cũng đã cao rồi, những chuyện quá khứ đều bị ông coi nhẹ, có điều lúc ông còn trẻ, cũng do quá mức bận rộn, bây giờ nghĩ lại, ông mất nhiều hơn được.
Hiếm khi Lục Lưu cung thuận, nói: “Chuyện này nàng đã biết trước.”
Lần này lại đến phiên Tống lão thái gia sửng sốt. Ông sảng khoái nở nụ cười, vỗ vỗ vai ngoại tôn, nói: “Ánh mắt nhìn người của con thật không tệ, người có gia thế như vậy, nhưng đồng ý tới đây cùng chịu khổ với con, rời xa người nhà, quả thật rất hiếm có.” Ông lại vỗ mấy lần, thở dài một hơi, nói, “Có thể thấy con thành thân, coi như là ta không làm thất vọng ước nguyện của mẹ con.”
Lục Lưu khẽ mím môi mỏng, không lên tiếng.
Tống lão thái gia nói: “Tính cách của ngoại tổ mẫu con, con cũng hiểu rõ mà. Chuyện của Vân Dao là kích thích lớn nhất đối với bà ấy, bà…” nói xong lại cảm thấy không ổn lắm, dù sao lúc trước ông cũng phản đối con rể tái giá với tiểu nữ nhi, nhưng mà khi đó, tiểu nữ nhi của ông lại âm thầm qua lại với con rể, nên cũng chỉ có thể gả cho y. Hơn nữa thê tử lại cực lực muốn thành toàn cho tiểu nữ nhi, ông không có cách nào khác, nên mới gật đầu đồng ý.
Tống lão thái gia vốn nghĩ rằng: Tiểu nữ nhi này có thể thay thế tỷ tỷ chăm sóc ngoại tôn nhỏ tuổi đáng thương, cũng coi như thỏa đáng. Nếu như đổi thành người khác, tất nhiên sẽ không tha cho ngoại tôn như cái đinh trong mắt, dù sao có ngoại tôn ở đây, vị trí Thế tử của Tuyên Vương phủ, tất nhiên khôngai khác ngoài hắn. Nhưng ai có thể nghĩ rằng, người dì này, còn không bằng người ngoài...
Vốn dĩ con rể đã đem nguyên nhân cái chết của thê tử mình đổ hết lên người ngoại tôn đáng thương này, hơn nữa tiểu nữ nhi của ông gả vào cửa, cứ ghé lỗ tai y nhắc mãi, nói hắn là sát tinh, nếu khôngcon rể ông sẽ không càng lúc càng ghét đứa con trai này, thậm chí hồ đồ đến bỏ bé trai chỉ mới bốn tuổi tới trong ngọn núi có đầy dã thú, nhất quyết không chịu nhận đứa con ruột này.
Tống lão thái gia nói: “Thôi, nếu con ghi hận thì cứ ghi hận đi.”
Dù sao hồi đó lúc hài tử này bất lực nhất, cửa lớn của Tống phủ bọn họ vẫn đóng chặt, không thèm hỏi han ngó ngàng tới hắn, tùy ý để đứa nhỏ này một mình không ai giúp đỡ, ở ngoài cửa khóc một hồi lâu vẫn không ai quan tâm, cuối cùng chỉ có thể trở lại Tuyên Vương phủ.
Danh sách chương