Tạ Nhân thành thật không nghĩ tới, Giang Diệu nhanh như thế đã trở về. Lại xem tư thế Lục Hành Chu nhìn Giang Diệu, sao có thể là ánh mắt của chất nhi nhìn thẩm thẩm? Lập tức trên mặt Tạ Nhân không còn cảm giác vui sướng vừa rồi.
Từ khi ả gả cho Lục Hành Chu, liền không lý do bị hắn lạnh nhạt, ả nuốt giận vào bụng, cố gắng làm tốt, cuối cùng hắn coi như cũng ôn nhu đối với mình. Nhưng mẹ chồng Mạnh thị của ả cũng không dễ trêu? Nghĩ biện pháp nhét người vào phòng của Lục Hành Chu,một chút cũng không nhìn được Lục Hành Chu đối tốt với ả.
Nam nhân nào trong phòng không có ai? Tạ Nhân cũng nhịn, nhưng ở tháng thứ hai, Mạnh thị để Lục Hành Chu nạp cháu gái Mạnh Miểu mà bà rất thích làm thiếp.Vốn Tạ Nhân nghĩ Lục Hành Chu sẽ khôngđồng ý, không ngờ Lục Hành Chu lại gật đầu. không chỉ nạp Mạnh Miểu, sau khi Mạnh Miểu vào cửa, Lục Hành Chu rất sủng ái nàng ta,khiến cho Tạ Nhân có cảm giác nguy hiểm.
hiện nay Tạ Nhân cũng đã hiểu.
Lục Hành Chu làm sao yêu thích Mạnh Miểu? Chỉ là Mạnh Miểu mềm mại thuận theo, một đôi mắt to long lanh nước, có mấy phần giống Giang Diệu.Tạ Nhân tức giận đến cắn răng, nhưng cũng không dám nói gì, làm gì.
Đợi khi nghe được một loạt tiếng vó ngựa, nhìn lại, liền thấy một thanh niên trẻ mặc bộ áo gấm màu nâu,tuấn mỹ đến không giống người. Nam tử ghìm dây cương, dừng lại ở bên cạnh xe ngựa, sau đó giơ tay nhấc mành lên.
Giang Diệu cũng kinh hỉ, không nghĩ tới Lục Lưu nhanh như vậy đã từ trong cung trở về, ngẩng đầu nhìn hắn trên mặt liền nở nụ cười, nói: "Ta tưởng chàng muốn nói nhiều chuyện hơn với hoàng thượng đấy."
Tiểu tử trong lồng ngực Giang Diệu nhìn thấy cha, cũng vung vẩy hai tay a a a a gọi, ý tứ là muốn ôm một cái.
Giang Diệu cúi đầu dụ dỗ tiểu tử, nói: "Triệt nhi ngoan, đợi một lát cha sẽ trở lại ôm con."
Tiểu tử không hiểu, chỉ muốn ôm một cái.
Đợi Giang Diệu dỗ xong nhi tử, một lần nữa ngẩng đầu nhìn Lục Lưu mới nhìn thấy Lục Hành Chu và Tạ Nhân ở đối diện cửa hàng phía trước, nụ cười cứng đờ.
Nhìn thẳng vào đôi mắt của Giang Diệu, Lục Hành Chu mới phục hồi tinh thần, lúc này mới nghiêng đầu nói với Tạ Nhân bên cạnh: "Ngươi nhìn bên kia có phải là tam thúc cùng tam thẩm thẩm, nghĩ đến tam thúc vừa mới trở về, chúng ta đi qua gặp gỡ bọn họ đi."
Tạ Nhân gật đầu, theo Lục Hành Chu đi gặp hai người.
Lục Hành Chu đi tới bên cạnh xe ngựa, đầu tiên là hành lễ với Lục Lưu gọi một tiếng tam thúc, sau mới khéo léo hỏi: "Tam thúc trở về lúc nào? Chất nhi nên tự mình đi đón tam thúc thím ba."
Giữa hai lông mày Lục Lưu không còn cảm giác ôn hòa với người nhà, ngồi trên lưng ngựa, ở trên cao nhìn xuống nói: "Tối hôm qua vừa mới trở lại."
Lục Lưu vốn ít nói, Lục Hành Chu sớm đã biết. Khi còn bé hắn đã kính trọng vị tam thúc này, sau lại có chút sợ hãi hắn, khi ở trước mặt Giang Diệu, hắn đột nhiên có chút căm ghét chính mình không lý do lại lộ ra cảm giác sợ hãi ở trước mặt Lục Lưu. Mắt thấy mành xe ngựa đã hạ xuống, hắn không nhìn thấy người bên trong, nhưng ngờ ngợ có thể nghe được âm thanh của trẻ con a a a a bên trong.Lúc nãy ở cách đó không xa hắn nhìn thấy bộ dáng của tiểu đường đệ béo trắng hoạt bát này,khuôn mặt rất giống tam thúc của hắn.
Màn xen ngựa bị một bàn tay nhỏ trắng nõn nà nắm chặt,phía sau liền lộ ra khuôn mặt tinh xảo nhỏnhắn đáng yêu
Đôi mắt đen láy của tiểu tử nhìn Lục Hành Chu, nha nha kêu vài tiếng, giống như không sợ người lạ, liên tiếp cười với hắn.
Lần đầu tiên Lục Hành Chu nhìn thấy hài tử này, cũng cảm thấy hắn rất được người yêu thích, liền cười mỉm cười nói: "Tiểu đường đệ thực sự đáng yêu."
Tạ Nhân cũng phụ họa nói: "Đúng đấy,nhìn cảm giác còn lớn hơn so với Tề anh em một chút."
Tề anh em trông miệng Tạ Nhân, là nhi tử Lục Tư Tề của Tạ Nhân và Lục Hành Chu. Nếu không phải ả vào cửa không lâu đã truyền ra tin tức có thai, Mạnh thị không biết sẽ gây khó dễ cho ả như thế nào? May mà ả sinh được nhi tử, Mạnh thị kia dù không thích ả, nhưng cũng coi tôn nhi béo trắng là bảo bối...
Nhưng mỗi lần Tạ Nhân nhìn thấy mặt hài tử kia không có chút nào giống Lục Hành Chu, tâm trạng liền lo lắng, chỉ sợ sẽ bị người phát hiện. Nhưng Mạnh thị kia lại là người ngu xuẩn, ôm tôn nhi ở trước mặt thân thích khoe khoang, nói tôn nhi và Lục Hành Chu khi còn bé giống như đúc...
Tạ Nhân nhìn Lục Lưu ngồi trên lưng ngựa một chút,cảm thấy nam nhân như thế này, mới là tuấn mỹ dung nhân thế gian hiếm có. Lại nhìn Lục Hành Chu, cũng biết rõ người ta không muốn để ý hắn, vẫn còn câu được câu không nói chuyện với người ta, cũng cảm thấy mất mặt.
Đợi phía trước con đường lưu thông, Lục Lưu mới ý tứ gật đầu, kẹp chặt bụng ngựa cùng xe ngựa đi về phía Trấn Quốc Công phủ.
Lục Hành Chu chỉ có thể thu lại ánh mắt, nói với Tạ Nhân: "Ngươi về trước đi, ta còn có chút việc phải xử lý."
Làm gì có chuyện gì! Trong lòng Tạ Nhân tức giận, xoắn khăn ở trong tay, nhưng biết Lục Hành Chu yêuthích nữ tử ôn nhu ngoan ngoãn, cũng gật đầu căn dặn một phen, cũng không hỏi điều gì khác, trực tiếp lên xe ngựa.
Xe ngựa vững vàng đi về phía Trấn Quốc Công phủ, vừa nãy nhìn thấy Lục Hành Chu cùng Tạ Nhân, tâm trạng tốt của Giang Diệu cũng bị ảnh hưởng một chút.
Giang Diệu nắm tay nhỏ mềm mại của nhi tử trong lồng ngực,tùy ý hắn nắm đầu ngón tay của mình chơi.
Tuy Giang Diệu ở Dân Châu,nhưng cũng biết một ít tin tức trong Vọng Thành, Lục Hành Chu này, theo bối phận, là chất nhi của nàng. Nàng tất nhiên biết lúc thi điện Lục Hành Chu thể hiện xuất sắc, được Cảnh Huệ đế phong là Thám Hoa, bây giờ vào hàn lâm hiên, cũng coi như cho Mạnh thị một ít thể diện. Nếu không phải Lục Hành Chu đã thú Tạ Nhân, với tài học của hắn, sợ là bà mối đều đến xé rách ngưỡng cửa...
Giang Diệu suy nghĩ một chút, cảm thấy việc với Lục Hành Chu đã là chuyện cũ trước kia. Nếu khôngphải lúc ở Tuyên Vương phủ,ngôn từ của Lục Hành Chu đối với nàng không tốt, nàng đã sớm coi hắn là người qua đường.
Giang Diệu nắm bàn tay nhỏ của nhi tử, đưa đến bên miệng mình hôn một cái,cong môi cười.
Tiểu tử hơi nhếch miệng,đôi mắt to ướt nhẹp nhìn mẫu thân, thấy mẫu thân hôn tay của mình, cũng có chút thèm ăn, nước dãi chảy ra, liền đặt một tay nhỏ khác vào trong miệng,mắt híp lại,chẹp chẹp mút ngón tay cái.
Từ khi ả gả cho Lục Hành Chu, liền không lý do bị hắn lạnh nhạt, ả nuốt giận vào bụng, cố gắng làm tốt, cuối cùng hắn coi như cũng ôn nhu đối với mình. Nhưng mẹ chồng Mạnh thị của ả cũng không dễ trêu? Nghĩ biện pháp nhét người vào phòng của Lục Hành Chu,một chút cũng không nhìn được Lục Hành Chu đối tốt với ả.
Nam nhân nào trong phòng không có ai? Tạ Nhân cũng nhịn, nhưng ở tháng thứ hai, Mạnh thị để Lục Hành Chu nạp cháu gái Mạnh Miểu mà bà rất thích làm thiếp.Vốn Tạ Nhân nghĩ Lục Hành Chu sẽ khôngđồng ý, không ngờ Lục Hành Chu lại gật đầu. không chỉ nạp Mạnh Miểu, sau khi Mạnh Miểu vào cửa, Lục Hành Chu rất sủng ái nàng ta,khiến cho Tạ Nhân có cảm giác nguy hiểm.
hiện nay Tạ Nhân cũng đã hiểu.
Lục Hành Chu làm sao yêu thích Mạnh Miểu? Chỉ là Mạnh Miểu mềm mại thuận theo, một đôi mắt to long lanh nước, có mấy phần giống Giang Diệu.Tạ Nhân tức giận đến cắn răng, nhưng cũng không dám nói gì, làm gì.
Đợi khi nghe được một loạt tiếng vó ngựa, nhìn lại, liền thấy một thanh niên trẻ mặc bộ áo gấm màu nâu,tuấn mỹ đến không giống người. Nam tử ghìm dây cương, dừng lại ở bên cạnh xe ngựa, sau đó giơ tay nhấc mành lên.
Giang Diệu cũng kinh hỉ, không nghĩ tới Lục Lưu nhanh như vậy đã từ trong cung trở về, ngẩng đầu nhìn hắn trên mặt liền nở nụ cười, nói: "Ta tưởng chàng muốn nói nhiều chuyện hơn với hoàng thượng đấy."
Tiểu tử trong lồng ngực Giang Diệu nhìn thấy cha, cũng vung vẩy hai tay a a a a gọi, ý tứ là muốn ôm một cái.
Giang Diệu cúi đầu dụ dỗ tiểu tử, nói: "Triệt nhi ngoan, đợi một lát cha sẽ trở lại ôm con."
Tiểu tử không hiểu, chỉ muốn ôm một cái.
Đợi Giang Diệu dỗ xong nhi tử, một lần nữa ngẩng đầu nhìn Lục Lưu mới nhìn thấy Lục Hành Chu và Tạ Nhân ở đối diện cửa hàng phía trước, nụ cười cứng đờ.
Nhìn thẳng vào đôi mắt của Giang Diệu, Lục Hành Chu mới phục hồi tinh thần, lúc này mới nghiêng đầu nói với Tạ Nhân bên cạnh: "Ngươi nhìn bên kia có phải là tam thúc cùng tam thẩm thẩm, nghĩ đến tam thúc vừa mới trở về, chúng ta đi qua gặp gỡ bọn họ đi."
Tạ Nhân gật đầu, theo Lục Hành Chu đi gặp hai người.
Lục Hành Chu đi tới bên cạnh xe ngựa, đầu tiên là hành lễ với Lục Lưu gọi một tiếng tam thúc, sau mới khéo léo hỏi: "Tam thúc trở về lúc nào? Chất nhi nên tự mình đi đón tam thúc thím ba."
Giữa hai lông mày Lục Lưu không còn cảm giác ôn hòa với người nhà, ngồi trên lưng ngựa, ở trên cao nhìn xuống nói: "Tối hôm qua vừa mới trở lại."
Lục Lưu vốn ít nói, Lục Hành Chu sớm đã biết. Khi còn bé hắn đã kính trọng vị tam thúc này, sau lại có chút sợ hãi hắn, khi ở trước mặt Giang Diệu, hắn đột nhiên có chút căm ghét chính mình không lý do lại lộ ra cảm giác sợ hãi ở trước mặt Lục Lưu. Mắt thấy mành xe ngựa đã hạ xuống, hắn không nhìn thấy người bên trong, nhưng ngờ ngợ có thể nghe được âm thanh của trẻ con a a a a bên trong.Lúc nãy ở cách đó không xa hắn nhìn thấy bộ dáng của tiểu đường đệ béo trắng hoạt bát này,khuôn mặt rất giống tam thúc của hắn.
Màn xen ngựa bị một bàn tay nhỏ trắng nõn nà nắm chặt,phía sau liền lộ ra khuôn mặt tinh xảo nhỏnhắn đáng yêu
Đôi mắt đen láy của tiểu tử nhìn Lục Hành Chu, nha nha kêu vài tiếng, giống như không sợ người lạ, liên tiếp cười với hắn.
Lần đầu tiên Lục Hành Chu nhìn thấy hài tử này, cũng cảm thấy hắn rất được người yêu thích, liền cười mỉm cười nói: "Tiểu đường đệ thực sự đáng yêu."
Tạ Nhân cũng phụ họa nói: "Đúng đấy,nhìn cảm giác còn lớn hơn so với Tề anh em một chút."
Tề anh em trông miệng Tạ Nhân, là nhi tử Lục Tư Tề của Tạ Nhân và Lục Hành Chu. Nếu không phải ả vào cửa không lâu đã truyền ra tin tức có thai, Mạnh thị không biết sẽ gây khó dễ cho ả như thế nào? May mà ả sinh được nhi tử, Mạnh thị kia dù không thích ả, nhưng cũng coi tôn nhi béo trắng là bảo bối...
Nhưng mỗi lần Tạ Nhân nhìn thấy mặt hài tử kia không có chút nào giống Lục Hành Chu, tâm trạng liền lo lắng, chỉ sợ sẽ bị người phát hiện. Nhưng Mạnh thị kia lại là người ngu xuẩn, ôm tôn nhi ở trước mặt thân thích khoe khoang, nói tôn nhi và Lục Hành Chu khi còn bé giống như đúc...
Tạ Nhân nhìn Lục Lưu ngồi trên lưng ngựa một chút,cảm thấy nam nhân như thế này, mới là tuấn mỹ dung nhân thế gian hiếm có. Lại nhìn Lục Hành Chu, cũng biết rõ người ta không muốn để ý hắn, vẫn còn câu được câu không nói chuyện với người ta, cũng cảm thấy mất mặt.
Đợi phía trước con đường lưu thông, Lục Lưu mới ý tứ gật đầu, kẹp chặt bụng ngựa cùng xe ngựa đi về phía Trấn Quốc Công phủ.
Lục Hành Chu chỉ có thể thu lại ánh mắt, nói với Tạ Nhân: "Ngươi về trước đi, ta còn có chút việc phải xử lý."
Làm gì có chuyện gì! Trong lòng Tạ Nhân tức giận, xoắn khăn ở trong tay, nhưng biết Lục Hành Chu yêuthích nữ tử ôn nhu ngoan ngoãn, cũng gật đầu căn dặn một phen, cũng không hỏi điều gì khác, trực tiếp lên xe ngựa.
Xe ngựa vững vàng đi về phía Trấn Quốc Công phủ, vừa nãy nhìn thấy Lục Hành Chu cùng Tạ Nhân, tâm trạng tốt của Giang Diệu cũng bị ảnh hưởng một chút.
Giang Diệu nắm tay nhỏ mềm mại của nhi tử trong lồng ngực,tùy ý hắn nắm đầu ngón tay của mình chơi.
Tuy Giang Diệu ở Dân Châu,nhưng cũng biết một ít tin tức trong Vọng Thành, Lục Hành Chu này, theo bối phận, là chất nhi của nàng. Nàng tất nhiên biết lúc thi điện Lục Hành Chu thể hiện xuất sắc, được Cảnh Huệ đế phong là Thám Hoa, bây giờ vào hàn lâm hiên, cũng coi như cho Mạnh thị một ít thể diện. Nếu không phải Lục Hành Chu đã thú Tạ Nhân, với tài học của hắn, sợ là bà mối đều đến xé rách ngưỡng cửa...
Giang Diệu suy nghĩ một chút, cảm thấy việc với Lục Hành Chu đã là chuyện cũ trước kia. Nếu khôngphải lúc ở Tuyên Vương phủ,ngôn từ của Lục Hành Chu đối với nàng không tốt, nàng đã sớm coi hắn là người qua đường.
Giang Diệu nắm bàn tay nhỏ của nhi tử, đưa đến bên miệng mình hôn một cái,cong môi cười.
Tiểu tử hơi nhếch miệng,đôi mắt to ướt nhẹp nhìn mẫu thân, thấy mẫu thân hôn tay của mình, cũng có chút thèm ăn, nước dãi chảy ra, liền đặt một tay nhỏ khác vào trong miệng,mắt híp lại,chẹp chẹp mút ngón tay cái.
Danh sách chương