Chung quy cũng không đành lòng, buổi tối thấy thê tử hầu hạ hắn rửa mặt rửa tay, chờ nhìn thấy thê tử cúi người xuống thay hắn cởi đôi ủng để rửa chân thì, Lục Lưu mới không nhịn được đưa tay ngăn lại: “Diệu Diệu, không cần …” nói xong liền nắm mười ngón tay nhỏ không dính nước xuân thủy, bảo, “Ta tự mình làm sẽ xong ngay.”
Giang Diệu không đứng lên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn thoáng qua hắn, uyển chuyển cười một tiếng trả lời: “Cứ để cho ta làm đi.”
Nàng mang áy náy trong lòng, lại không nỡ rời xa Lục Lưu, chỉ muốn ba ngày còn lại cố hầu hạ hắn thậttốt. Nàng nâng chân hắn cởi tất vải, chậm rãi bỏ chân vào bên trong thau nước âm ấm. Chân nam nhân to hơn nữ nhân rất nhiều, huống hồ vừa xem qua chân nhỏ của nhi tử mập, bây giờ nhìn lại hai chân Lục Lưu, trông không khác gì cái thuyền nhỏ là mấy. Giang Diệu ra sức chà xát thay hắn, múc nước trong vắt xối lên, làm như vậy thật nhiều lần. Rửa chân xong, mới dùng khăn vải sạch sẽ lau hai bàn chân to đến sạch sành sanh mới thôi.
Lục Lưu cúi đầu, lẳng lặng nhìn thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp đang ngồi trước mặt mình.
Giang Diệu ngẩng đầu nhìn hắn, cười với hắn, nói: “Xong rồi.”
nói xong liền bật cười khanh khách.
Có lẽ là do ngồi xổm quá lâu, khi đứng dậy nhanh quá, làm Giang Diệu đầu váng mắt hoa một trận, thân thể hơi nghiêng ngả một chút, liền muốn bật ngửa về phía sau.
Vẫn nhờ Lục Lưu vươn cánh tay dài ra, cẩn thận ôm Giang Diệu vào trong ngực, thở dài một tiếng, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Nàng đã được nuông chiều từ nhỏ, loại chuyện này cứ để người hầu làm, sau này không cho phép làm nữa.”
Đây là... Chê nàng vô dụng sao.
Mặt Giang Diệu nóng lên một chút, trong lòng lại ảo não vạn phần, xác thực cảm thấy mình không có công dụng gì. Nhưng hôm nay nghe hắn nói như vậy, thật ra trong lòng có chút cảm giác khó chịu.
Nhận ra hắn buông lỏng tay, nhưng Giang Diệu vẫn không chịu tách khỏi vòng ôm của hắn, cả cơ thể nghiêm túc dựa vào ngực hắn, nói: “Ta không được việc gì cả, vậy sao chàng lại để mắt đến ta?”
Giang Diệu nỗ lực suy nghĩ một chút ưu điểm của mình nằm ở chỗ nào, nhưng ngoại trừ gia thế tốt hơn một chút, tướng mạo trông đoan trang hơn một chút... Nhưng Lục Lưu nào phải loại người nông cạn đâu? Nghĩ tới những lời Lục Hành Chu nói với nàng hôm nay, Lục Hành Chu nhẫn tâm ra sao, cùng với việc Tạ Nhân chết... Giang Diệu càng phát hiện ra ông trời quá mức thiên vị cho nàng.
Nàng lẩm bẩm nói: “Lục Lưu, đến cùng chàng yêu ta ở điểm nào?”
Câu này, kỳ thực nàng muốn hỏi hắn từ lâu.
Thân phận hắn như vậy, muốn thành thân với loại cô nương có gia thế như nàng, nội trong Vọng thành cũng có thể bốc ra một nắm lớn, vì sao vẫn cứ khăn khăng coi trọng người vụng về như nàng chứ? Mà Lục Lưu và nàng khác nhau hoàn toàn. Nam nhân như Lục Lưu, rất dễ dàng làm người ta thích.
Lục Lưu dừng một chút, lại tiếp tục dùng hai tay cẩn thận ôm nàng, nói: “Ta cũng không biết, mơ mơ màng màng lại đi yêu nàng.”
Giọng điệu này, hình như có chút tiếc nuối.
Giang Diệu ngọt ngào trong lòng, cảm thấy loại tình yêu này đâu phải như đồ vật mà nói ra được, chỉ thầm mong Lục Lưu có thể mơ mơ màng màng lâu thêm chút nữa. Nhưng nghe giọng điệu của hắn, như là trong lòng hắn rất chua xót, bèn bày ra một bộ dáng đố phụ, nhéo eo cứng ngắc của hắn, nói, “Vậy sao? Giờ mới hối hận à?” Nàng ngẩng mặt nhỏ lên từ trong lòng ngực của hắn, nâng cằm hắn lên nghiêm túc nói, “Ta nói cho chàng biết, hối hận cũng đã muộn màng…”
Hài tử đã sinh rồi, dù hắn có hối hận, cũng phải phụ trách đến cùng.
Rốt cuộc Lục Lưu cũng nở nụ cười, lại nói: “Chưa rửa tay.”
Đôi tay này của nàng vừa mới thay hắn rửa chân đó. Giang Diệu nghe xong, nói lầm bầm: “Ta khôngchê chàng, nhưng chàng lại ghét bỏ ta …” nói xong liền nổi lên tính xấu, dùng sức ở trên mặt hắn bóp mấy cái.
Bởi vậy, cuối cùng cũng coi như là đánh vỡ không khí im ắng lúc nãy.
Tâm tình Giang Diệu tốt hơn một chút, lại xoa xoa mặt hắn mấy cái, cuối cùng hai người mới cùng nhau lăn lên giường. Nếu là ngày thường, tất nhiên Lục Lưu sẽ như con sói độc ác ăn nàng sạch sẽ, nhưng lúc này chỉ yên lặng.
Hôm nay Giang Diệu cũng mặc kệ nhi tử, trước đó nàng đã bàn giao công việc cho Hứa ma ma, chỉ vì muốn đêm nay phải cố gắng hầu hạ hắn. hiện nay thấy Lục Lưu không vui, Giang Diệu nhỏ giọng hỏi: “Còn tức giận à?”
Sao Lục Lưu không biết thê tử cẩn thận. Cúi đầu nhìn nàng, mới đưa tay vỗ vỗ phần gáy quấn băng gạc của nàng.
Giang Diệu như là bị người nắm bảy tấc, yếu ớt nói: “Vết thương không sâu, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi.”
Thấy bộ dáng của nàng như thế, lửa giận trong lòng Lục Lưu bị hâm nóng lên một lần nữa.
hắn hít sâu một hơi, có chút tức giận đến mức không kiềm chế được, bèn một tay nâng người nàng lên, xoay cả cơ thể lại để nàng nằm nhoài lên đùi mình, lột tiết khố ra xong liền dùng sức đánh mấy cái, âmthanh bôm bốp, làm Giang Diệu cũng ngẩn người, chờ phản ứng lại, cảm giác đầu tiên không phải là đau rát, mà là xấu hổ khó có thể diễn tả thành lời. Tiểu hài tử bị đánh mông là chuyện bình thường, ba ca ca kia của nàng, khi còn bé không ít lần bị cha đánh qua, nhưng xưa nay nàng là bảo bối của cha mẹ, từ nhỏ đến lớn không nỡ động một đầu ngón tay của nàng... Bây giờ lớn rồi, đúng là so với Lục Lưu... Giang Diệu cắn cắn môi, mới cảm giác được cái mông kia hơi đau đau, nhưng vào lúc này, nàng nào dám oan ức? Chỉ mong Lục Lưu có thể phát tiết hết sự tức giận, bèn ngoan ngoãn rũ mắt xuống, tùy ý hắn đánh chửi.
Sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên Lục Lưu tức giận với nàng như vậy.
Nghe hắn bực bội, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Vốn tưởng rằng nàng là người thông minh, nhưng hôm nay lại không có đầu óc như vậy, lúc đó là do nàng may mắn, chỉ bị sơ sơ vết thương ngoài da, nhưng lỡ lần sau vận may không tới, chẳng lẽ để Triệt nhi mồ côi mẹ từ nhỏ sao? Còn Lục Hành Chu có rắp tâm gì với nàng, chẳng lẽ trong lòng nàng còn không biết? Giang Diệu, chính nàng không yêu quý chính mình, sao có thể quan tâm bảo vệ tới người thân của nàng được? Hay là nàng muốn nói, trong lòng nàng cũng yêu thích Lục Hành Chu, nhìn y cầu xin nàng, nàng liền nhẹ dạ đi gặp mặt riêng với y!”
Lúc này Giang Diệu mới không nhịn được, oan ức nói: “Ta không có.”
Nàng tự cho mình thông quá mức. Chính bản thân nàng cũng nhìn ra được chuyện này, nhất định Lục Lưu đã sớm biết rồi... Nàng luôn miệng nói chính mình phải sống hạnh phúc, chuyện đời trước, đã là quá khứ thì cứ để cho nó trôi vào quá khứ, nhưng trong lòng vẫn còn khúc mắc với Lục Hành Chu. Y hại chết nàng, làm sao nàng có khả năng tha thứ cho y đơn giản như thế? Nhưng là bây giờ nhìn Lục Hành Chu và Tạ Nhân rơi vào kết cục như vậy, kỳ thực trong lòng nàng không cảm thấy vui sướng chút nào.
Những chuyện này, chỉ có một mình nàng trải qua.
Lục Hành Chu kiếp này và Lục Hành Chu kiếp trước không giống nhau, ngay cả Tạ Nhân cũng vậy.
Người nhớ kỹ tất cả những thứ này, cũng chỉ có nàng mà thôi.
Nàng có thể gả cho Lục Lưu, là món hời lớn nhất đời này nàng có được. Nhưng dù hạnh phúc, cũng sẽcó lúc nhớ lại bản thân mình nằm hiu quạnh trong giếng cạn đen thui, lặng lẽ chờ đợi tử vong... Khi đó nàng cực kỳ hận Tạ Nhân và Lục Hành Chu, nhưng khi mở mắt ra một lần nữa, không ngờ mình trở lại lúc sáu tuổi, mà khi đó Tạ Nhân cũng chỉ là hài tử bảy tuổi, mặc dù nàng hận, cũng không cách nào hãm hại một hài tử bảy tuổi. Nhìn thấy cha mẹ các ca ca quan tâm yêu thương, nàng nỗ lực quý trọng chính mình, mà thời điểm nhìn thấy Tạ Nhân và Lục Hành Chu, không chỉ một lần tự nhắc nhở mình, quên hết đi, bọn họ chẳng còn nhớ gì nữa. Chuyện đời trước, đời này sẽ không xảy ra lần hai.
Còn có Lục Lưu.
hắn chú ý tới nàng của đời này, không chỉ vì nàng lớn lên từ gia đình hạnh phúc, không buồn không lo. Nếu nhìn thấy mình đời trước ăn năn hối hận, bệnh tật triền miên, căn bản hắn sẽ không coi trọng nàng. Mà nàng cũng rất vui mừng, đời này nàng ở trong mắt Lục Lưu, là người luôn hạnh phúc vui sướng.
Giang Diệu nằm nhoài trên đùi của hắn, khóc nức nở lẩm bẩm nói: “Ta không có…” Nàng yêu Lục Lưu, lòng nàng chỉ có mình Lục Lưu, nàng có ngốc, cũng hiểu nam nhân tốt như Lục Lưu không phải cầu mà có được, nên phải nắm lấy thật chặt.
Nhìn nàng khóc đến đau lòng, lúc này Lục Lưu mới phục hồi tinh thần lại.
Liếc mắt nhìn qua nơi bị hắn dùng sức đánh đến sưng đỏ, nhất thời Lục Lưu có chút tự trách, nhưng hắn không nghĩ tới, nàng sẽ khóc tức tưởi như thế.
Lục Lưu giơ tay xoay mặt nàng lại, thấy nàng nước mắt giàn giụa, mới dùng sức ôm chặt thân thể run rẩy của nàng, an ủi: “Đừng khóc …”
hắn đánh nàng, cũng vì quan tâm sợ nàng tùy hứng, chỉ mong nàng khắc sâu trong trí nhớ. Những lúc hắn không có thứ mình muốn, sẽ không có bao nhiêu cảm xúc, mà khi hắn thật vất vả mới được, nếu lại mất đi, hắn cũng không biết mình sẽ biến thành hình dáng gì. Hình ảnh nàng tràn ngập trong lòng hắn, thời điểm nàng đối mặt với Lục Hành Chu, ai nói hắn không thấy? Nàng đã sinh con dưỡng cái cho hắn, hắn còn hy vọng xa vời gì một nương mười lăm tuổi thành thục hiểu chuyện?
... Chung quy nàng vẫn còn quá nhỏ.
Lục Lưu dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt nàng sạch sẽ, nhìn bộ dáng nước mắt nước mũi hòa vào nhau, nếu nói xinh đẹp chính là gạt người, Lục Lưu dừng một chút, mới dùng sức hôn lên, đặt khối thân thể mềm mại thơm tho này dưới thân, dùng sức thỏa thích đòi lấy.
một đêm đánh nhau kịch liệt, làm Giang Diệu thắm thiết lĩnh hội được thể lực Lục Lưu.
Hóa ra trước đây nàng luôn coi thường hắn, còn dám cười hắn không có khí lực... Lục Lưu luôn dung túng nhân nhượng với nàng, xác thực so với tưởng tượng của nàng đã tốt hơn nhiều lắm.
Ngày hôm sau Giang Diệu tỉnh lại, theo bản năng sờ sờ đệm giường bên cạnh.
Người đã không còn ở đây.
Giang Diệu mệt đến cả người như bị thứ gì ép ở chính giữa, nhưng nàng quyết tâm làm một thê tử tốt, nên không tham ngủ, cắn răng, leo xuống giường nhỏ.
Hai chân Giang Diệu như nhũn ra, run lập cập cơ hồ đứng cũng không được, đơn giản ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, mà cái mông mới đặt xuống, lại đau đến muốn trào nước mắt... Nhớ tới màn ân ái tối hôm qua, Giang Diệu bắt đầu nức nở, lúc thức dậy nam nhân nhân này rất nhẫn tâm, còn tàn nhẫn nữa... Đánh mạnh như thế, nhất định đã sưng lên rồi, mà ngay cả thuốc mỡ cũng không bôi cho nàng, chính là muốn nàng nhớ kỹ nỗi đau này, khắc sâu vào đầu không được quên.
Giang Diệu thở dài một tiếng, cẩn thận từng li từng tí ngồi lên ghế, thông qua cái gương trước mặt nhìn mình một chút.
Mà nữ tử trong gương, hai mắt sưng đỏ, dưới bầu mắt là một quầng thăm, tóc tùm la tùm lum. Giang Diệu giật mình ngay tại chỗ, cũng nhờ vậy mà con sâu ngủ trong người nàng bị đuổi đi rồi. Giang Diệu thở dài một tiếng, cảm thấy bản thân mình không khác bà thím già là mấy, vội vàng gọi Mặc Cầm và Bảo Cân, hậu hạ nàng đi tịnh thất tắm rửa một phen.
Ngâm mình ở trong thùng nước tắm, cuối cùng Giang Diệu cũng cảm thấy thoải mái một chút.
Còn Bảo Cân và Mặc Cầm, hôm qua đến phiên hai nha hoàn trực đêm. Hai người là biết nguyên nhân Vương gia tức giận, cũng cảm thấy thấy Vương gia nổi nóng là bình thường, Vương phi bị thương, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện, nhất định Vương gia lo lắng đến hỏng rồi. Cũng may Vương phi là người hiểu chuyện, tự mình hầu hạ Vương gia, vốn nghĩ rằng tình cảm vợ chồng nhỏ rất tốt, khẳng định Vương gia sẽ nguôi giận ngay, ấy vậy mà đêm qua hai nàng ở bên ngoài hậu viện, lại nghe được tiếng Vương gia đánh Vương phi, còn làm Vương phi đau đến nỗi bật khóc.
Bình thường, tiếng Vương phi tất nhiên là loại âm thanh khiến người ta đỏ mặt tim đạp kia, nhưng tiếng khóc tối hôm qua, nghe thật là thương tâm.
Ngay cả Bảo Cân hầu hạ Vương phi mình nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy Vương phi như thế....
Hai nha hoàn còn đang lo lắng, bỗng nhiên tiếng khóc dừng lại, thay thế là âm thanh ám muội bất ngờ truyền ra...
Nhất thời hai nha hoàn có chút tò mò tình hình của tiểu vợ chồng kia.
Nhưng sau đó, động tĩnh kia càng lúc càng lớn...
Hai nha hoàn vừa nhớ tới, liền cảm thấy gương mặt nóng rát. không ngờ hai người lăn lộn suốt mộtđêm, lúc này trông bộ dáng của Giang Diệu chính là. yêu. Quá. Độ. Mà hai nha hoàn cũng không cảm thấy bất ngờ. Nghĩ lại xem, hai vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, lại nói bởi vì lo lắng cho Vương phi, cho nên vào lúc này, cũng coi như là hòa hảo rồi đi.
Nhưng Giang Diệu cũng không dám nghĩ mọi chuyện dễ dàng như vậy, nhớ tới bộ dáng nhẫn tâm của Lục Lưu vào tối hôm qua, nàng liền cảm thấy trước đây mình tự cho là thông minh quen rồi. Còn chuyện Lục Hành Chu, bởi vì trước giờ hắn luôn thiếu cảm giác an toàn, sẽ không nghi ngờ nàng với Lục Hành Chu có cái gì chứ?
Nàng không muốn nhìn thấy hắn dùng một bộ mặt “hồng hạnh xuất tường” để nhìn mình, liền quyết định hôm nay bất luận ra sao cũng phải nói rõ ràng với hắn —— trong lòng nàng chỉ có hắn, đời trước nàng không yêu Lục Hành Chu, đời này lại gặp người tốt như hắn, mắc mớ gì phải đi yêu tên ngụy quân tử kia, như vậy chẳng khác nào có mắt không tròng.
Giang Diệu mới vừa tắm xong, liền nghe được bên ngoài có động tĩnh, biết nhất định là Lục Lưu vừa vào cung trở về, vội vàng hướng về phía Bảo Cân nói: “Ta sẽ xong ngay lập tức, ngươi nghĩ cách giữ Vương gia lại thay ta.”
Bảo Cân ngẩn người.
Điệu bộ này... Còn chưa hòa giải sao?
Có điều Bảo Cân cũng không hỏi thêm, vội vội vàng gật đầu, liền đi ra ngoài pha trà cho Vương gia.
Giang Diệu mỉm cười, lau cơ thể thật sạch sẽ, lấy ra một bộ y phục đẹp đẽ từ tủ quần áo, lại tỉ mỉ trang điểm một phen, nhìn trong gương xuất hiện người thủy nộn long lanh kiều diễm như hoa đào, mới thoả mãn ưỡn ngực lên, vội bước ra bên ngoài.
Vừa ra ngoài, Giang Diệu nhìn khắp bốn phía, nụ cười trên mặt cứng đờ. Bên trong nhà này, sao khôngthấy bóng người Lục Lưu đâu cả?
Nhất thời Giang Diệu giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, cho đến khi thấy Bảo Cân bày ra vẻ mặt tự trách, mới mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “không trách ngươi…”
Tác giả có lời muốn nói: •
Hai ngày nay viết phần kết, cho nên mới chậm so với trước một chút, thế nhưng càng phải khẳng định ~
Điểm này yên tâm.
—— chương tiếp theo nhất định ngày hôm nay không có, nhóm muội muội ngủ đi, ngủ ngon moaz! (*╯3╰)
Còn có vấn đề phiên ngoại, khả năng sẽ không có phiên ngoại... Bởi vì phần lớn cũng đã rất viên mãn.
--- Ed: Tác giả làm bà con đau tim X﹏X
Giang Diệu không đứng lên, ngẩng khuôn mặt nhỏ nhìn thoáng qua hắn, uyển chuyển cười một tiếng trả lời: “Cứ để cho ta làm đi.”
Nàng mang áy náy trong lòng, lại không nỡ rời xa Lục Lưu, chỉ muốn ba ngày còn lại cố hầu hạ hắn thậttốt. Nàng nâng chân hắn cởi tất vải, chậm rãi bỏ chân vào bên trong thau nước âm ấm. Chân nam nhân to hơn nữ nhân rất nhiều, huống hồ vừa xem qua chân nhỏ của nhi tử mập, bây giờ nhìn lại hai chân Lục Lưu, trông không khác gì cái thuyền nhỏ là mấy. Giang Diệu ra sức chà xát thay hắn, múc nước trong vắt xối lên, làm như vậy thật nhiều lần. Rửa chân xong, mới dùng khăn vải sạch sẽ lau hai bàn chân to đến sạch sành sanh mới thôi.
Lục Lưu cúi đầu, lẳng lặng nhìn thân hình nhỏ nhắn xinh đẹp đang ngồi trước mặt mình.
Giang Diệu ngẩng đầu nhìn hắn, cười với hắn, nói: “Xong rồi.”
nói xong liền bật cười khanh khách.
Có lẽ là do ngồi xổm quá lâu, khi đứng dậy nhanh quá, làm Giang Diệu đầu váng mắt hoa một trận, thân thể hơi nghiêng ngả một chút, liền muốn bật ngửa về phía sau.
Vẫn nhờ Lục Lưu vươn cánh tay dài ra, cẩn thận ôm Giang Diệu vào trong ngực, thở dài một tiếng, vừa bực mình vừa buồn cười nói: “Nàng đã được nuông chiều từ nhỏ, loại chuyện này cứ để người hầu làm, sau này không cho phép làm nữa.”
Đây là... Chê nàng vô dụng sao.
Mặt Giang Diệu nóng lên một chút, trong lòng lại ảo não vạn phần, xác thực cảm thấy mình không có công dụng gì. Nhưng hôm nay nghe hắn nói như vậy, thật ra trong lòng có chút cảm giác khó chịu.
Nhận ra hắn buông lỏng tay, nhưng Giang Diệu vẫn không chịu tách khỏi vòng ôm của hắn, cả cơ thể nghiêm túc dựa vào ngực hắn, nói: “Ta không được việc gì cả, vậy sao chàng lại để mắt đến ta?”
Giang Diệu nỗ lực suy nghĩ một chút ưu điểm của mình nằm ở chỗ nào, nhưng ngoại trừ gia thế tốt hơn một chút, tướng mạo trông đoan trang hơn một chút... Nhưng Lục Lưu nào phải loại người nông cạn đâu? Nghĩ tới những lời Lục Hành Chu nói với nàng hôm nay, Lục Hành Chu nhẫn tâm ra sao, cùng với việc Tạ Nhân chết... Giang Diệu càng phát hiện ra ông trời quá mức thiên vị cho nàng.
Nàng lẩm bẩm nói: “Lục Lưu, đến cùng chàng yêu ta ở điểm nào?”
Câu này, kỳ thực nàng muốn hỏi hắn từ lâu.
Thân phận hắn như vậy, muốn thành thân với loại cô nương có gia thế như nàng, nội trong Vọng thành cũng có thể bốc ra một nắm lớn, vì sao vẫn cứ khăn khăng coi trọng người vụng về như nàng chứ? Mà Lục Lưu và nàng khác nhau hoàn toàn. Nam nhân như Lục Lưu, rất dễ dàng làm người ta thích.
Lục Lưu dừng một chút, lại tiếp tục dùng hai tay cẩn thận ôm nàng, nói: “Ta cũng không biết, mơ mơ màng màng lại đi yêu nàng.”
Giọng điệu này, hình như có chút tiếc nuối.
Giang Diệu ngọt ngào trong lòng, cảm thấy loại tình yêu này đâu phải như đồ vật mà nói ra được, chỉ thầm mong Lục Lưu có thể mơ mơ màng màng lâu thêm chút nữa. Nhưng nghe giọng điệu của hắn, như là trong lòng hắn rất chua xót, bèn bày ra một bộ dáng đố phụ, nhéo eo cứng ngắc của hắn, nói, “Vậy sao? Giờ mới hối hận à?” Nàng ngẩng mặt nhỏ lên từ trong lòng ngực của hắn, nâng cằm hắn lên nghiêm túc nói, “Ta nói cho chàng biết, hối hận cũng đã muộn màng…”
Hài tử đã sinh rồi, dù hắn có hối hận, cũng phải phụ trách đến cùng.
Rốt cuộc Lục Lưu cũng nở nụ cười, lại nói: “Chưa rửa tay.”
Đôi tay này của nàng vừa mới thay hắn rửa chân đó. Giang Diệu nghe xong, nói lầm bầm: “Ta khôngchê chàng, nhưng chàng lại ghét bỏ ta …” nói xong liền nổi lên tính xấu, dùng sức ở trên mặt hắn bóp mấy cái.
Bởi vậy, cuối cùng cũng coi như là đánh vỡ không khí im ắng lúc nãy.
Tâm tình Giang Diệu tốt hơn một chút, lại xoa xoa mặt hắn mấy cái, cuối cùng hai người mới cùng nhau lăn lên giường. Nếu là ngày thường, tất nhiên Lục Lưu sẽ như con sói độc ác ăn nàng sạch sẽ, nhưng lúc này chỉ yên lặng.
Hôm nay Giang Diệu cũng mặc kệ nhi tử, trước đó nàng đã bàn giao công việc cho Hứa ma ma, chỉ vì muốn đêm nay phải cố gắng hầu hạ hắn. hiện nay thấy Lục Lưu không vui, Giang Diệu nhỏ giọng hỏi: “Còn tức giận à?”
Sao Lục Lưu không biết thê tử cẩn thận. Cúi đầu nhìn nàng, mới đưa tay vỗ vỗ phần gáy quấn băng gạc của nàng.
Giang Diệu như là bị người nắm bảy tấc, yếu ớt nói: “Vết thương không sâu, mấy ngày nữa sẽ ổn thôi.”
Thấy bộ dáng của nàng như thế, lửa giận trong lòng Lục Lưu bị hâm nóng lên một lần nữa.
hắn hít sâu một hơi, có chút tức giận đến mức không kiềm chế được, bèn một tay nâng người nàng lên, xoay cả cơ thể lại để nàng nằm nhoài lên đùi mình, lột tiết khố ra xong liền dùng sức đánh mấy cái, âmthanh bôm bốp, làm Giang Diệu cũng ngẩn người, chờ phản ứng lại, cảm giác đầu tiên không phải là đau rát, mà là xấu hổ khó có thể diễn tả thành lời. Tiểu hài tử bị đánh mông là chuyện bình thường, ba ca ca kia của nàng, khi còn bé không ít lần bị cha đánh qua, nhưng xưa nay nàng là bảo bối của cha mẹ, từ nhỏ đến lớn không nỡ động một đầu ngón tay của nàng... Bây giờ lớn rồi, đúng là so với Lục Lưu... Giang Diệu cắn cắn môi, mới cảm giác được cái mông kia hơi đau đau, nhưng vào lúc này, nàng nào dám oan ức? Chỉ mong Lục Lưu có thể phát tiết hết sự tức giận, bèn ngoan ngoãn rũ mắt xuống, tùy ý hắn đánh chửi.
Sau khi kết hôn, đây là lần đầu tiên Lục Lưu tức giận với nàng như vậy.
Nghe hắn bực bội, dùng giọng điệu bình tĩnh nói: “Vốn tưởng rằng nàng là người thông minh, nhưng hôm nay lại không có đầu óc như vậy, lúc đó là do nàng may mắn, chỉ bị sơ sơ vết thương ngoài da, nhưng lỡ lần sau vận may không tới, chẳng lẽ để Triệt nhi mồ côi mẹ từ nhỏ sao? Còn Lục Hành Chu có rắp tâm gì với nàng, chẳng lẽ trong lòng nàng còn không biết? Giang Diệu, chính nàng không yêu quý chính mình, sao có thể quan tâm bảo vệ tới người thân của nàng được? Hay là nàng muốn nói, trong lòng nàng cũng yêu thích Lục Hành Chu, nhìn y cầu xin nàng, nàng liền nhẹ dạ đi gặp mặt riêng với y!”
Lúc này Giang Diệu mới không nhịn được, oan ức nói: “Ta không có.”
Nàng tự cho mình thông quá mức. Chính bản thân nàng cũng nhìn ra được chuyện này, nhất định Lục Lưu đã sớm biết rồi... Nàng luôn miệng nói chính mình phải sống hạnh phúc, chuyện đời trước, đã là quá khứ thì cứ để cho nó trôi vào quá khứ, nhưng trong lòng vẫn còn khúc mắc với Lục Hành Chu. Y hại chết nàng, làm sao nàng có khả năng tha thứ cho y đơn giản như thế? Nhưng là bây giờ nhìn Lục Hành Chu và Tạ Nhân rơi vào kết cục như vậy, kỳ thực trong lòng nàng không cảm thấy vui sướng chút nào.
Những chuyện này, chỉ có một mình nàng trải qua.
Lục Hành Chu kiếp này và Lục Hành Chu kiếp trước không giống nhau, ngay cả Tạ Nhân cũng vậy.
Người nhớ kỹ tất cả những thứ này, cũng chỉ có nàng mà thôi.
Nàng có thể gả cho Lục Lưu, là món hời lớn nhất đời này nàng có được. Nhưng dù hạnh phúc, cũng sẽcó lúc nhớ lại bản thân mình nằm hiu quạnh trong giếng cạn đen thui, lặng lẽ chờ đợi tử vong... Khi đó nàng cực kỳ hận Tạ Nhân và Lục Hành Chu, nhưng khi mở mắt ra một lần nữa, không ngờ mình trở lại lúc sáu tuổi, mà khi đó Tạ Nhân cũng chỉ là hài tử bảy tuổi, mặc dù nàng hận, cũng không cách nào hãm hại một hài tử bảy tuổi. Nhìn thấy cha mẹ các ca ca quan tâm yêu thương, nàng nỗ lực quý trọng chính mình, mà thời điểm nhìn thấy Tạ Nhân và Lục Hành Chu, không chỉ một lần tự nhắc nhở mình, quên hết đi, bọn họ chẳng còn nhớ gì nữa. Chuyện đời trước, đời này sẽ không xảy ra lần hai.
Còn có Lục Lưu.
hắn chú ý tới nàng của đời này, không chỉ vì nàng lớn lên từ gia đình hạnh phúc, không buồn không lo. Nếu nhìn thấy mình đời trước ăn năn hối hận, bệnh tật triền miên, căn bản hắn sẽ không coi trọng nàng. Mà nàng cũng rất vui mừng, đời này nàng ở trong mắt Lục Lưu, là người luôn hạnh phúc vui sướng.
Giang Diệu nằm nhoài trên đùi của hắn, khóc nức nở lẩm bẩm nói: “Ta không có…” Nàng yêu Lục Lưu, lòng nàng chỉ có mình Lục Lưu, nàng có ngốc, cũng hiểu nam nhân tốt như Lục Lưu không phải cầu mà có được, nên phải nắm lấy thật chặt.
Nhìn nàng khóc đến đau lòng, lúc này Lục Lưu mới phục hồi tinh thần lại.
Liếc mắt nhìn qua nơi bị hắn dùng sức đánh đến sưng đỏ, nhất thời Lục Lưu có chút tự trách, nhưng hắn không nghĩ tới, nàng sẽ khóc tức tưởi như thế.
Lục Lưu giơ tay xoay mặt nàng lại, thấy nàng nước mắt giàn giụa, mới dùng sức ôm chặt thân thể run rẩy của nàng, an ủi: “Đừng khóc …”
hắn đánh nàng, cũng vì quan tâm sợ nàng tùy hứng, chỉ mong nàng khắc sâu trong trí nhớ. Những lúc hắn không có thứ mình muốn, sẽ không có bao nhiêu cảm xúc, mà khi hắn thật vất vả mới được, nếu lại mất đi, hắn cũng không biết mình sẽ biến thành hình dáng gì. Hình ảnh nàng tràn ngập trong lòng hắn, thời điểm nàng đối mặt với Lục Hành Chu, ai nói hắn không thấy? Nàng đã sinh con dưỡng cái cho hắn, hắn còn hy vọng xa vời gì một nương mười lăm tuổi thành thục hiểu chuyện?
... Chung quy nàng vẫn còn quá nhỏ.
Lục Lưu dùng ống tay áo lau nước mắt trên mặt nàng sạch sẽ, nhìn bộ dáng nước mắt nước mũi hòa vào nhau, nếu nói xinh đẹp chính là gạt người, Lục Lưu dừng một chút, mới dùng sức hôn lên, đặt khối thân thể mềm mại thơm tho này dưới thân, dùng sức thỏa thích đòi lấy.
một đêm đánh nhau kịch liệt, làm Giang Diệu thắm thiết lĩnh hội được thể lực Lục Lưu.
Hóa ra trước đây nàng luôn coi thường hắn, còn dám cười hắn không có khí lực... Lục Lưu luôn dung túng nhân nhượng với nàng, xác thực so với tưởng tượng của nàng đã tốt hơn nhiều lắm.
Ngày hôm sau Giang Diệu tỉnh lại, theo bản năng sờ sờ đệm giường bên cạnh.
Người đã không còn ở đây.
Giang Diệu mệt đến cả người như bị thứ gì ép ở chính giữa, nhưng nàng quyết tâm làm một thê tử tốt, nên không tham ngủ, cắn răng, leo xuống giường nhỏ.
Hai chân Giang Diệu như nhũn ra, run lập cập cơ hồ đứng cũng không được, đơn giản ngồi xuống nghỉ ngơi một lúc, mà cái mông mới đặt xuống, lại đau đến muốn trào nước mắt... Nhớ tới màn ân ái tối hôm qua, Giang Diệu bắt đầu nức nở, lúc thức dậy nam nhân nhân này rất nhẫn tâm, còn tàn nhẫn nữa... Đánh mạnh như thế, nhất định đã sưng lên rồi, mà ngay cả thuốc mỡ cũng không bôi cho nàng, chính là muốn nàng nhớ kỹ nỗi đau này, khắc sâu vào đầu không được quên.
Giang Diệu thở dài một tiếng, cẩn thận từng li từng tí ngồi lên ghế, thông qua cái gương trước mặt nhìn mình một chút.
Mà nữ tử trong gương, hai mắt sưng đỏ, dưới bầu mắt là một quầng thăm, tóc tùm la tùm lum. Giang Diệu giật mình ngay tại chỗ, cũng nhờ vậy mà con sâu ngủ trong người nàng bị đuổi đi rồi. Giang Diệu thở dài một tiếng, cảm thấy bản thân mình không khác bà thím già là mấy, vội vàng gọi Mặc Cầm và Bảo Cân, hậu hạ nàng đi tịnh thất tắm rửa một phen.
Ngâm mình ở trong thùng nước tắm, cuối cùng Giang Diệu cũng cảm thấy thoải mái một chút.
Còn Bảo Cân và Mặc Cầm, hôm qua đến phiên hai nha hoàn trực đêm. Hai người là biết nguyên nhân Vương gia tức giận, cũng cảm thấy thấy Vương gia nổi nóng là bình thường, Vương phi bị thương, suýt chút nữa đã xảy ra chuyện, nhất định Vương gia lo lắng đến hỏng rồi. Cũng may Vương phi là người hiểu chuyện, tự mình hầu hạ Vương gia, vốn nghĩ rằng tình cảm vợ chồng nhỏ rất tốt, khẳng định Vương gia sẽ nguôi giận ngay, ấy vậy mà đêm qua hai nàng ở bên ngoài hậu viện, lại nghe được tiếng Vương gia đánh Vương phi, còn làm Vương phi đau đến nỗi bật khóc.
Bình thường, tiếng Vương phi tất nhiên là loại âm thanh khiến người ta đỏ mặt tim đạp kia, nhưng tiếng khóc tối hôm qua, nghe thật là thương tâm.
Ngay cả Bảo Cân hầu hạ Vương phi mình nhiều năm như vậy, cũng chưa từng thấy Vương phi như thế....
Hai nha hoàn còn đang lo lắng, bỗng nhiên tiếng khóc dừng lại, thay thế là âm thanh ám muội bất ngờ truyền ra...
Nhất thời hai nha hoàn có chút tò mò tình hình của tiểu vợ chồng kia.
Nhưng sau đó, động tĩnh kia càng lúc càng lớn...
Hai nha hoàn vừa nhớ tới, liền cảm thấy gương mặt nóng rát. không ngờ hai người lăn lộn suốt mộtđêm, lúc này trông bộ dáng của Giang Diệu chính là. yêu. Quá. Độ. Mà hai nha hoàn cũng không cảm thấy bất ngờ. Nghĩ lại xem, hai vợ chồng đầu giường cãi nhau cuối giường làm hòa, lại nói bởi vì lo lắng cho Vương phi, cho nên vào lúc này, cũng coi như là hòa hảo rồi đi.
Nhưng Giang Diệu cũng không dám nghĩ mọi chuyện dễ dàng như vậy, nhớ tới bộ dáng nhẫn tâm của Lục Lưu vào tối hôm qua, nàng liền cảm thấy trước đây mình tự cho là thông minh quen rồi. Còn chuyện Lục Hành Chu, bởi vì trước giờ hắn luôn thiếu cảm giác an toàn, sẽ không nghi ngờ nàng với Lục Hành Chu có cái gì chứ?
Nàng không muốn nhìn thấy hắn dùng một bộ mặt “hồng hạnh xuất tường” để nhìn mình, liền quyết định hôm nay bất luận ra sao cũng phải nói rõ ràng với hắn —— trong lòng nàng chỉ có hắn, đời trước nàng không yêu Lục Hành Chu, đời này lại gặp người tốt như hắn, mắc mớ gì phải đi yêu tên ngụy quân tử kia, như vậy chẳng khác nào có mắt không tròng.
Giang Diệu mới vừa tắm xong, liền nghe được bên ngoài có động tĩnh, biết nhất định là Lục Lưu vừa vào cung trở về, vội vàng hướng về phía Bảo Cân nói: “Ta sẽ xong ngay lập tức, ngươi nghĩ cách giữ Vương gia lại thay ta.”
Bảo Cân ngẩn người.
Điệu bộ này... Còn chưa hòa giải sao?
Có điều Bảo Cân cũng không hỏi thêm, vội vội vàng gật đầu, liền đi ra ngoài pha trà cho Vương gia.
Giang Diệu mỉm cười, lau cơ thể thật sạch sẽ, lấy ra một bộ y phục đẹp đẽ từ tủ quần áo, lại tỉ mỉ trang điểm một phen, nhìn trong gương xuất hiện người thủy nộn long lanh kiều diễm như hoa đào, mới thoả mãn ưỡn ngực lên, vội bước ra bên ngoài.
Vừa ra ngoài, Giang Diệu nhìn khắp bốn phía, nụ cười trên mặt cứng đờ. Bên trong nhà này, sao khôngthấy bóng người Lục Lưu đâu cả?
Nhất thời Giang Diệu giống như một quả bóng cao su bị xì hơi, cho đến khi thấy Bảo Cân bày ra vẻ mặt tự trách, mới mỉm cười, giọng điệu nhẹ nhàng nói: “không trách ngươi…”
Tác giả có lời muốn nói: •
Hai ngày nay viết phần kết, cho nên mới chậm so với trước một chút, thế nhưng càng phải khẳng định ~
Điểm này yên tâm.
—— chương tiếp theo nhất định ngày hôm nay không có, nhóm muội muội ngủ đi, ngủ ngon moaz! (*╯3╰)
Còn có vấn đề phiên ngoại, khả năng sẽ không có phiên ngoại... Bởi vì phần lớn cũng đã rất viên mãn.
--- Ed: Tác giả làm bà con đau tim X﹏X
Danh sách chương