Tưởng Hạo cùng Schilling ở sát vách không biết là nói chuyện gì, Thư Loan xem TV một lúc đang chuẩn bị trở về phòng ngủ, lại nghe thấy tiếng chuông cửa vang lên.

Tưởng Hạo và Schilling đương nhiên sẽ không bấm chuông cửa, bọn họ có chìa khoá, mà cha của cậu cũng sẽ không ôn hòa bấm chuông cửa hẳn hoi như thế.

Là ai? Thư Loan nghi hoặc tiến lên mở cửa, nhưng nhìn thấy ở cửa là người trong suy đoán, cha của cậu.

“Thư Loan.” người đàn ông cười híp mắt.

Mặt Thư Loan không hề có cảm xúc lùi lại mấy bước.

Không phải sợ.

Tưởng Hạo ở cách vách, cậu gọi một tiếng là sẽ tới.

“Ai nha! Đừng phòng bị với tao như thế.” Nhìn người đàn ông dường như  không có địch ý một chút nào, chỉ cười híp mắt nói: “Trước kia là do tao không đúng, ai, chúng ta không động thủ, không động thủ.”

Thư Loan liền chuẩn bị đóng cửa lại.

“Ai ai ai.”

Người đàn ông đưa tay chặn cửa lại: “Đừng tuyệt tình như vậy, tốt xấu gì tao cũng là cha của mày đấy.”

Đối với thái độ lấy lòng của người đàn ông  này Thư Loan không lạ gì, trước đây mỗi khi mẹ của cậu làm thợ may thật vất vả mới có thể kiếm được một ít tiền lời, hoặc là cậu nhận được học bổng ở trường thì sau đó người đàn ông này sẽ lấy thái độ như vậy đến đòi tiền bọn họ để đi đánh bạc, nếu không chịu cho thì phải chịu đòn.

Nhưng bây giờ cậu không sợ ông ta.

Bây giờ người đàn ông này không thể nào thương tổn đến cậu nữa.

Thư Loan lạnh lùng nói một câu: “Buông tay.”

“Thằng con bất hiếu này! Dám đối xử với người cha thân sinh của mình như vậy sao? Bây giờ mày làm minh tinh phát đạt, ở căn phòng lớn, ăn được ăn, ngủ với người đẹp, liền xem thường cha mày đúng hay không? Bây giờ cha mày không có cả chỗ ở, một miếng cơm cũng không có mà ăn!”

Thư Loan cười lạnh.

“Mục đích là đòi tiền đúng không?”

“Sao nói khó nghe như vậy, đây không phải là trách nhiệm của mày sao? Không có tao sẽ có mày sao?” Người đàn ông  chống nạnh nói: “Mày là đại minh tinh rồi mà? Mày không cho tao tiền tao sẽ nói với những phóng viên rằng mày phát đạt liền bẻ gãy tay cha thân sinh, sau đó ném ra đường!”

Trong lòng Thư Loan cảm thấy buồn cười, nói tới mức làm như cậu sẽ để ý tới chuyện đó vậy.

“Mày không cho tao tiền, tao không có chỗ ở, tao sẽ ngủ ở trước cửa nhà mày!” Bộ dạng của người đàn ông là “lợn chết không sợ bỏng nước sôi”.”Phịch” một tiếng ngồi xuống đất.

Thư Loan nhìn chằm chằm người đàn ông.

“Bộp!”

Một xấp tiền bị ném tới trước măt người đàn ông, Tưởng Hạo nghe thấy âm thanh gây rối liền đi ra từ nhà bên cạnh và: “Số tiền này đủ cho ông ở khách sạn và ăn cơm trong nhiều ngày, đi tìm việc làm tự mình kiếm tiền đi, sau này cũng đừng trở lại tìm Loan Loan nữa.”

Người đàn ông vừa nhìn thấy Tưởng Hạo thì tay bắt đầu cảm thấy đau đớn, thực lực của hai người cách nhau quá xa, trong lòng vẫn còn hơi sợ, liền cầm tiền ảo não bò lên cười nói: “Sớm làm như vậy không phải là tốt hơn sao? Trước đây tao nuôi mày, bây giờ mà phải nuôi tao chứ sao.”

Nói xong liền ôm lấy cọc tiền rời đi.

Thư Loan nhìn Tưởng Hạo chằm chằm.

Tưởng Hạo ôm lấy vai Thư Loan đi vào cùng cậu và nói: “Cho ông ta cũng được, vừa rồi nếu em không cho ông ta nhất định sẽ quấn quít lấy em, thứ nhất nếu báo cảnh sát thì chúng ta cũng không nói lại hắn. Thứ hai chúng ta đã cho ông ta rất nhiều tiền, hiện tại cho dù nháo đến truyền thông chúng ta cũng không phải sợ gì cả.”

Thư Loan nhíu mày nói: “Nháo đến truyền thông cũng không có chuyện gì.”

“Loan Loan ngốc, thế nào gọi là không có gì. Em là nhân vật công chúng, vẫn rất có tên tuổi, không giống với anh.” Tưởng Hạo xoa xoa đỉnh đầu Thư Loan nói: “Em phải chú ý chút, nếu không truyền thông sẽ viết linh tinh về em.”

Schilling cũng phụ họa nói: “Đúng, đừng vì chuyện không đâu mà tự phá huỷ danh dự của mình, cũng chớ bị tổn thương bởi lời nói của những người khác.”

Về phòng và sau khi rửa mặt xong, Thư Loan định đi ngủ luôn, gần đây câu rất hay buồn ngủ.

Thư Loan kéo chăn, chui trong chăn nghĩ về chuyện ngày hôm nay Tưởng Hạo cùng Schilling đi ra ngoài.

” Loan Loan.” Sau khi rửa mặt xong Tưởng Hạo, cởi áo khoác lên giường ôm lấy Thư Loan.

Thư Loan hơi co người lại, lui khỏi cái ôm của  Tưởng Hạo quay lưng lại với anh.

Tưởng Hạo cũng không thèm để ý, hỏi: “Làm sao vậy?”

“Anh cùng Schilling nói chuyện gì.”

“Chỉ là một vài việc nhỏ, cũng không có gì đâu.”

Thư Loan im lặng không lên tiếng.

Tưởng Hạo nhận ra được dường như tâm trạng của Thư Loan không ổn, liền nói thêm: “Là chuyện trong quân đội.”

“Là bí mật sao?”

“Ặc… Cũng không tính là vậy”

“Vậy tại sao còn muốn giấu em, tại sao không nói cho em biết.”

Tưởng Hạo sững sờ.

Thư Loan thấp giọng nói: “Anh không tín nhiệm em.”

“Không thể nào.” Tưởng Hạo hơi dịch người sang, tiến lên ôm lấy Thư Loan rồi nói: “Nếu như anh không tín nhiệm em, vậy anh còn có thể tín nhiệm ai chứ?”

Thư Loan xẹp miệng.

Tưởng Hạo hết cách với Thư Loan rồi, đành phải giải thích: “Không nói cho em là vì không muốn em lo lắng, em thật sự muốn nghe sao?”

Thư Loan có chút tức giận, bất mãn nói: “Anh đã nói bất luận em gặp phải chuyện gì cũng phải nói hết cho anh, chúng ta chia sẻ cùng nhau. Tại sao đến lúc này anh còn giấu em? Anh xem thường em sao?”

Tưởng Hạo hôn lên gò má Thư Loan một cái.

“Được, lần này là anh sai rồi, anh sẽ nói hết cho em nghe.”

Tưởng Hạo cẩn thận nói lại chuyện của  Bennett cho Thư Loan nghe.

“Nhưng không cần lo lắng, thời điểm trước đây khi tổ chức truy sát anh đều không chuyện gì, lần này vẻn vẹn chỉ có một người, đương nhiên là sẽ không gây ra chuyện lớn gì đâu.” Tưởng Hạo bóp bóp lòng bàn tay Thư Loan nói: “Ngủ đi.”

“Ừm.” Tay Thư Loan kề sát ở ngực Tưởng Hạo nói: “Anh phải cẩn thận.”

“Được.”

“Sau này chuyện gì đều phải nói cùng em, có lẽ em không giúp được gì…” Thư Loan nghiêm túc nói: “Nhưng em muốn biết.”

“Tuân mệnh.” Tưởng Hạo cười nhẹ. Đối với việc Thư Loan lưu ý cùng quan tâm đến anh, anh rất được lợi mà.

Bên ngoài trời mưa, giọt mưa đánh vào cửa sổ. Nhưng bên trong phòng, là một đêm ấm áp.

——————

“Leng keng!”

“Cược đại hay  cược tiểu?”

“Đại đại đại! Nhất định phải chọn đại!”

“Trời đất! Thư gia ra tay thật là hào phóng.”

Trong không gian ánh đèn tối tăm trong không gian tiếng người huyên náo, tiếng ồn vang lên không ngừng.

Người đàn ông, Thư Thái cầm lấy một đống chip đánh bạc, vui sướng ngồi đánh.  Đã rất nhiều năm rồi ông không đánh cược, tay ngứa đến mức không chịu nổi rồi.

Trước khi ông bị vào tù sòng bạc này đã làm ăn phát đạt đông khách, không ngờ rằng thời gian đã trôi qua nhiều năm, hôm nay sau khi ông ra tù vẫn náo nhiệt như vậy, xem ra chỗ dựa sau lưng cũng thật là mạnh mẽ.

“Phải rồi! Gia ta đương nhiên có tiền.” Thư Thái cười ha hả.

“Thư gia, tiền là từ đâu tới a?” Một người đàn ông đứng ở bên cạnh, hắn nghe người ta nói người đàn ông này mới ra tù, nhưng bây giờ xem ra cực kì hào phóng, khi đặt cược toàn cược số tiền lớn.

“Con trai của ta a. Ta vô dụng, liền dựa vào khuôn mặt mà ta sinh cho nó để kiếm lời được không ít tiền. Ha ha ha, bây giờ cho lão tử một chút cũng không tính là gì.

Trong lòng mọi người hiểu rõ,còn tưởng rằng Thư Thái đã bán luôn con trai mình.

Chẳng trách nhiều tiền như vậy.

Thật sự không có người nghĩ đến minh tinh, dù sao nhìn bộ dạng của Thư Thái này, nghĩ thế nào cũng không tưởng tượng ra được con trai của ông sẽ  làm một công việc hẳn hoi nghiêm túc.

“Thư tiên sinh.”

Đang lúc chơi đến hài lòng, một người đàn ông chợt vỗ vỗ vào vai Thư Thái.

“Mời đi cùng tôi một chuyến.”

Thư Thái sững sờ, quay đầu nói: “Anh là ai vậy?”

Người đàn ông  bỗng nhiên rút ra một con dao chĩa về cạnh eo của Thư Thái lạnh lùng nói: “Mời đi cùng tôi một chuyến.”

Cả người Thư Thái cứng đờ.

Trong số những người còn lại có không ít người nhìn thấy con dao kia, nhưng sau khi kinh ngạc thì cũng không nói gì, đã lăn lộn ở nơi như vậy, đã không còn cảm thấy kinh ngạc và học được cách bo bo giữ mình từ lâu.

Thư Thái nuốt một ngụm nước bọt, ngoan ngoãn rời đi cùng người đàn ông kia.

Người đàn ông  dẫn Thư Thái đến một phòng khách.

Bên trong phòng khách cách âm rất tốt, âm nhạc mở rất lớn. Bên trong có rất nhiều người đang đứng hoặc đang ngồi, nhưng Thư Thái vẫn có thể thấy, kẻ cầm đầu ngồi ở chính giữa , mọi người đều vây quanh, cung phụng lấy lòng là một người đàn ông nước ngoài tóc vàng. Người đàn ông có thân hình cao gầy, tựa trên ghế salông, bên cạnh có một người phụ nữ rót rượu cho hắn.

Người đàn ông tóc vàng đưa tay về hướng Thư Thái cười nói: “Xin chào, tôi tên là  Bennett.”

Thư Thái hít sâu một hơi, đè xuống nỗi sợ hãi trong lòng tiến lên bắt tay với  Bennett.

Sau đó  Bennett vỗ tay cái độp.

“Bộp…!”

Thư Thái còn không kịp lấy lại tinh thần đã bị  người đàn ông dẫn ông đến đây đạp ngã, Thư Thái nằm rạp trên mặt đất, cũng không kịp cảm nhận cảm giác đau đớn trên người, chỉ nhìn mấy người này với vẻ mặt mông lung.

Bennett cười nhẹ giọng chỉ trích người đàn ông vừa động thủ  nói: “Tại sao lại đối xử với khách mời của chúng ta như thế.”

Người phụ nữ có diện mạo xinh đẹp  bên cạnh  Bennett lập tức nũng nịu nói tiếp: “Nhưng người đàn ông này thiếu nợ Hoa Tường Vi Đen rất nhiều a, còn giảo hoạt trốn vào trong tù. Tính toán xem, lợi tức của mấy năm qua cũng không ít đâu.”

Mặt Thư Thái trắng bệch, cả người bắt đầu run.

Đúng rồi!

Ông đã quên mất chuyện này!

Trước đây vốn dĩ ông muốn đem Thư Loan bán cho Hoa Tường Vi Đen để trả nợ, nhưng mà không kịp bán thì đã bị đưa vào tù.

Nhưng mà, khế ước vẫn được lập, số tiền ông nợ cũng không bởi vậy mà bị huỷ bỏ.

Không ngờ rằng nhiều năm như vậy, Hoa Hồng Đen vẫn không quên đòi nợ… Thư Thái cảm thấy sống lưng phát lạnh.

“Tôi… Có thể bán con trai của tôi bán cho mấy người… Nó, dung mạo của nó rất đẹp.”

“Cũng đã lâu rồi.” Người đàn ông dẫn ông đến châm chọc nói: “Tính cả lãi, con trai của ông còn chưa đủ nhét kẽ răng. Trừ phi là lấy mạng chó của ông và con trai của ông ra đền.”

Thư Thái há to miệng, nhìn người đàn ông với đôi mắt tràn đầy hoảng sợ

“Đừng, đừng giết tôi… Con trai của tôi, mấy người, mấy người cứ tùy ý!”

Bennett lắc lắc đầu, nhìn Thư Thái với đôi mắt đầy xem thường.

Vẻ mặt sợ chết rất khó coi.

“Còn có một biện pháp.”

“Cái gì?” Thư Thái đột nhiên ngẩng đầu.

Người đàn ông rút ra một tấm hình ném tới trước mặt Thư Thái.

“Có nhận ra người này không?”

Thư Thái cả kinh, gật đầu như giã tỏi.

“Quen biết một chút!”

Đây không phải là người đàn ông vẫn luôn ở bên cạnh con trai của mình sao? Nếu như đoán không lầm, thì chắc hẳn là bạn trai của con trai mình.

Thư Thái hung ác nói: “Chính người đàn ông này đã bẻ gẫy tay ta!”

“Rất tốt, chúng ta hợp tác.”  Bennett ôm ngực nói: “Tôi muốn mạng của người đàn ông, nếu như thành công, số nợ của ông sẽ được xóa bỏ.”

Thư Thái trợn to mắt.

Có chuyện tốt như vậy sao?

“Được được được!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện