- Tần nhị phu nhân. Bà nên nhớ, bà chỉ là vợ hai của Tần Nhạc. Mãi mãi không thể thay thế vị trí Đại phu nhân......

Câu nói của Quan Chấn Khiêm như một nhát dao chí mạng đâm sâu vào trái tim của Lũy Mẫn

Anh nói đúng, cho dù lấy nhau cũng gần 10 năm, nhưng mà dường như ai ai trong Tần gia đều gọi bà là "Tần nhị phu nhân", bà chưa bao giờ được nghe một tiếng "Tần phu nhân". Tuy mọi người nhìn vào thì Tần Nhạc luôn quan tâm bà, nhưng người ở trong cuộc mới biết, Tần Nhạc quan tâm bà đều là để đánh bóng danh tiếng. Tần Nhạc quan tâm Ngọc Nha cũng chỉ để cho người ta hiểu rằng "À, cha dượng vẫn yêu thương con gái riêng của vợ"

Nhưng đến cái này Cửu Cửu hiến mắt cho Ngọc Nha rồi mất tích. Dường như Tần Nhạc biến thành một con người khác, từ trước đến giờ Tần Nhạc chưa bao giờ ra tay đánh bà, vậy mà khi nghe bác sĩ nói rằng người hiến mắt là Cửu Cửu. Ông đã ngang nhiên ngay giữa bệnh viện mà đánh bà một cái, cho đến bây giờ bà vẫn nhớ như in cái ngày hôm đó

Khi Quan Chấn Khiêm nhắc lại việc này. Lũy Mẫn giống như là người mất hồn, bà ta đứng loạng choạng nhưng cũng may là có Tần Ngọc Nha đỡ lấy. Nhìn thấy mẹ mình bị sỉ nhục như vậy, cô ta cũng tức giận không kém

- Quan Chấn Khiêm, anh quá đáng rồi đó

- Tôi quá đáng? Thì cô làm gì tôi?

Quan Chấn Khiêm nhếch môi cười. Cửu Cửu nảy giờ nghe qua nghe lại cũng đã rất mệt rồi. Nên cô kéo nhẹ tay anh

- Khiêm, tiếng cún sủa làm em nhức đầu quá. Chúng ta về, hơi đâu mà cải

- Được, tùy ý em bà xã. À mẹ, mẹ về luôn hay không?

Quan Chấn Khiêm sau khi yêu chiều Cửu Cửu rồi thì mới nhớ tới người mẹ ruột kia

- Thôi, con đưa con bé về trước đi. Mẹ có hẹn với Cao phu nhân đi shopping rồi

Dịch Lan Tuyết cười nhẹ. Quan Chấn Khiêm gật đầu rồi ôm eo Cửu Cửu bước đi, dáng vóc hiên ngang với ngũ quan tinh xảo của anh làm cho không ít nữ nhân say mê. Nhưng tiếc là... Trong lòng của anh đã có nữ nhân của riêng mình rồi

- Khiêm, anh đúng là yêu nghiệt _ Cửu Cửu mỉm cười

- Yêu nghiệt? Thế nào là yêu nghiệt. Em nói xem, bà xã? _ Quan Chấn Khiêm khẽ cười cưng chiều

- Hứ, anh đi đến đâu. Chỗ đó liền có ong bướm bám theo _ Cửu Cửu phồng má

- Bà xã, em không sợ con nó cười sao? _Quan Chấn Khiêm dịu dàng nói

- Sợ gì chứ. Anh sẽ quản mà. Đúng không? _ Cửu Cửu chu môi nũng nịu

- Đúng, đúng. Bà xã của anh là nhất. Về thôi

[.....................]

Tối ngày hôm đó. Vẫn như thường lệ là tất mọi người dùng xong bữa tối liền ngồi cùng nhau ở phòng khách. Cửu Cửu dịu dàng ngồi trong lòng của Quan Chấn Khiêm để anh cưng chiều. Dịch Lan Tuyết và Quan Phàn thấy như vậy cũng mỉm cười an tâm. Tuy nhiên, phía bên kia lại chỉ còn có Tần Ngọc Nha, còn Quan Khiếu Luân lại đi tụ tập với bạn

- Ngọc Nha, sao con không quản thằng Luân lại _ Dịch Lan Tuyết nhíu mày

- Mẹ.... Con...

- Ở đó mà mẹ với con. Sau này thằng Luân mà đưa con bồ nhí về hay là bế một đứa bé về thì con đừng hối hận. _ Dịch Lan Tuyết lắc đầu ngán ngẩm

- Chắc Luân không làm vậy đâu. Mẹ yên tâm _ Tần Ngọc Nha cười gượng

- Đời mà, ai biết được. Người ta nói, ngựa quen đường cũ. Lúc trước thế nào bây giờ vẫn thế thôi

Cửu Cửu vừa được Chấn Khiêm đút ăn hoa quả, vừa nói. Làm cho Ngọc Nha chột dạ

- Chị dâu yên tâm. Anh ấy chỉ yêu mình em thôi, anh ấy yêu em rất nhiều. Chắc sẽ không như vậy đâu _ Tần Ngọc Nha cười

- yêu em rất nhiều hay là yêu rất nhiều em? _ lần này của Quan Chấn Khiêm

- ...... _ Tần Ngọc Nha im lặng

[...............]

Đến gần 22h thì tất cả mọi người đều về phòng để nghỉ ngơi. Vậy mà bấy giờ Quan Khiếu Luân mới mò về. Mà về còn nồng nặc muid rượu

Tần Ngọc Nha chỉ biết thở dài rồi đỡ cậu ta về phòng.

Không biết lí do gì mà dục hỏa của Quan Khiếu Luân lại nổi dậy. Nhưng.... Tội cho Tần Ngọc Nha rằng, khi cậu ta cùng Tần Ngọc Nha ân ái thì luôn miệng gọi tên của một cô gái khác. Nhưng có lẽ vì quá nhấn chìm vào nhục dục nên Tần Ngọc Nha không nghe rõ hoặc có thể là không nghe thấy

Phòng của Quan Khiếu Luân dường như tường cách âm rất kém nên những tiếng rên rỉ chói tai của hai người họ đều lọt vào tai của cả nhà. Cửu Cửu bực tức đâm ra khó ngủ. Cô định bụng đi sang phòng hai người họ để nhắc nhở thì cũng nhìn thấy Dịch Lan Tuyết bước từ trên tầng đi xuống với nét mặt trải dài vạch đen

Dịch Lan Tuyết nói với cô rằng cứ về phòng, ở đây để bà giải quyết.

Dịch Lan Tuyết bước đến cửa phòng của hai người họ. Mạnh bạo bật tung cánh cửa ra, làm cho hai người họ đang ân ái liền giật mình mà kéo chăn chặn lại

- Hai đứa bây có làm gì thì nhỏ nhỏ cho người ta ngủ. Nếu không thì kéo ra đường mà ra sức la hét. Ở đây có người cần được nghỉ ngơi. Hai ông bà già này cần được ngủ sớm. Cửu Cửu đang mang thai nên cần nghỉ ngơi nhiều. Ở đó mà rên rên, chói tai chết đi được! Một là làm trong im lặng.... Hai là ra đường làm. Còn rên lớn bà thiến hết!!

[........................]

Mô phật:>

#Yu
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện