Hôm sau, Uyển Nghi cùng Tiểu Ngữ được phân phó đến Đông viện. Hai nàng được cấp một căn phòng trong viện, giống như những nha hoàn khác. Vì chuyện đột nhiên được "thăng chức" này, hai người Uyển Nghi liền bị đem ra làm đề tài bàn tán trong phủ. Từ nô tì giặt đồ ở hậu viện, trong một ngày liền nhảy lên vị trí nha hoàn nhất đẳng, còn được hầu hạ trong viện của Vương gia, đây đều là mơ ước của tất cả nô tì trong phủ này a! Nha hoàn nhất đẳng có vị trí cao hơn nhị đẳng và tam đẳng, tùy thời cũng có thể sai vặt nha hoàn cấp thấp hơn mình, bình thường đãi ngộ cũng tốt hơn, cuối năm còn có tiền thưởng, công việc cũng nhẹ hơn. Việc duy nhất bọn họ cần làm, chính là hầu hạ chủ tử cho thật tốt. Hơn thế, nha hoàn nhất đẳng, còn là đối tượng để được chọn làm nha hoàn thông phòng! Nếu như được chủ tử ưa thích, lựa chọn để sủng ái, thì vị trí của họ ở trong phủ, sẽ chính là từ chim sẻ hóa thành phượng hoàng. Đối với những nữ tử có thân phận nô tì, nha hoàn, đây chính là mong ước cả đời của họ, nhưng với người hiện đại như Lâm Uyển Nghi mà nói, nàng chính là hận đến nghiến răng nghiến lợi cái loại được gọi là "đãi ngộ " này. Cái gì là một bước chim sẻ hóa phượng hoàng? Nói thẳng ra thì là dùng chính trinh tiết nữ nhân của mình để đổi lấy địa vị mà thôi! So với thanh lâu kĩ nữ cũng không có khác gì! Lúc Uyển Nghi đem chuyện này nói với Tiểu Ngữ, nàng sợ tới mức nhảy dựng lên, vội vàng bịt miệng Uyển Nghi lại:

" Tiểu Nghi, không thể nói vậy đâu!"

Uyển Nghi đang rất buồn bực trong lòng, nên trực tiếp đem cái tay kia gạt ra:

" Có gì là không đúng, ta nói đây còn không phải thật?"

Tiểu Ngữ cắn môi:

" Nhưng nếu được gia chú ý, thì đó chính là phúc của nô tì như chúng ta a..."

Uyển Nghi trực tiếp bỏ qua:

"Cái gì gọi là phúc? Bọn nam nhân đó chẳng qua chỉ coi các nàng là công cụ phát tiết thôi! Hay gọi là cái máy đẻ hài tử cũng không sai! Sau khi chơi chán rồi thì liền đem họ ném ra sau đầu, liếc cũng thèm liếc một cái! CMN, cái thứ "phúc" đó, lão nương đây không thiết đâu!"

Tiểu Ngữ nhìn Uyển Nghi mà không thể tin nổi, miệng nàng há ra vừa vặn có thể đút lọt mấy quả trứng, hai mắt trừng lớn, run run nửa ngày cũng không thể thốt ra được một câu. Nàng thật có chút bất ngờ, không thể ngờ Tiểu Nghi nói đến phương diện này lại có vẻ kích động như vậy. Rốt cuộc, lâm vào tình trạng "chết lâm sàng" nửa ngày trời, Tiểu Ngữ mới rặn ra được một câu:

" Tiểu Nghi... chúng ta chỉ là nô tì thôi..."

Uyển Nghi nhìn Tiểu Ngữ, thở dài nói:

" Tiểu Ngữ, chúng ta là phận nô tì, chẳng lẽ chúng ta không phải người sao? Chúng ta cũng có tôn nghiêm chứ! Ngươi cam chịu cảnh bị người đem ra chơi đùa chán rồi bị vất đi như một thứ đồ bị hỏng sao?"

Tiểu Ngữ bất giác thốt lên:

" Tiểu Nghi a, suy nghĩ của ngươi thực khó mà hình dung nổi!"

Uyển Nghi ngửa đầu, nhìn lên trần phòng, hồi lâu mới nói:

" Đúng vậy, suy nghĩ của ta, từ trước đến nay, chưa có người nào hiểu được. Vậy nên, quan niệm của ta, không thể dung nhập với quan niệm của các ngươi được. Người ở đây coi nam nhân như bầu trời của họ, nhưng đối với ta, bọn họ chẳng qua là đất đá ven đường thôi."

Tiểu Ngữ tò mò hỏi:

" Ngươi không tin sẽ có tình yêu sao? Dù có tam thê tứ thiếp, nhưng lòng vẫn dành cho một người duy nhất, ngươi không tin trên đời sẽ có chuyện đó sao?"

Uyển Nghi cười nhạt:

" Không tin! Chính là vì sống tại thời đại này, cái chuyện hoang đường đó sẽ không xảy ra! Nếu một nam nhân thật lòng yêu một nữ nhân, thì sẽ không cưới nữ nhân khác về, cái thứ tình cảm đó vốn không đáng tin!"

Tiểu Ngữ trầm mặc. Lúc này, đột nhiên Uyển Nghi tiến sát về phía Tiểu Ngữ, tà tà nhìn khuôn mặt nàng, cuối cùng mới hạ một câu:

" Tiểu Ngữ, vì ngươi là người thân thiết với ta, ta thật tình khuyên ngươi một câu: trên đời này, có hai loại nam nhân ngươi tuyệt đối không nên động tâm. Một, chính là Hoàng đế. Hai, là huynh đệ của Hoàng đế, chính là Vương gia. Mấy hạng người này chính là nam nhân cặn bã không nên yêu, nếu yêu rồi, nhận lại cũng chỉ có đau khổ mà thôi!"

Tiểu Ngữ mở to mắt, hồi lâu mới gật đầu. Uyển Nghi, nói cũng không phải sai. Không phải người ta vẫn nói, vô tình nhất là bậc Đế vương sao? Nhưng Tiểu Ngữ vẫn không thể nhịn được mà hỏi một câu:

" Tiểu Nghi, sao ngươi lại quan niệm về Vương gia và Hoàng đế như vậy?"

Uyển Nghi cười tà, đặt người nằm xuống giường, hai tay gối sau đầu, vắt chân chữ ngũ, hỏi một cách bí ẩn:

" A Ngữ, ngươi có biết, người ở chỗ ta sống gọi Vương gia cùng Hoàng đế là gì không?"

Tiểu Ngữ lắc đầu. Uyển Nghi cười nửa miệng, trực tiếp phun ra một câu:

" Ngựa giống!"

Ở trên nóc viện, Ảnh vừa nghe cái giật mình, trượt chân lăn mấy vòng rớt bịch xuống đất đau điếng!

Uyển Nghi ngáp dài, kéo chăn lên đắp, ngái ngủ nói:

" Thôi, A Ngữ, ngủ đi, mai chúng ta phải làm việc đấy!"

Tiểu Ngữ vốn bị câu nói của nàng làm cho phần hồn bay lên chín tầng mây, lúc này mới vừa hoàn hồn, liếc xuống Uyển Nghi, lại thấy nàng đã sớm trùm chăn đánh một giấc, bèn lắc đầu chán nản. Uyển Nghi nàng, đúng là cái gì cũng nói ra được! Thổi tắt ngọn nến trên bàn, Tiểu Ngữ cũng nằm xuống ngủ.

Lúc này, ở ngoài viện, Ảnh lồm cồm bò dậy từ trên đất, nhìn vào trong phòng đã tắt nến, khóe miệng giật giật liên hồi. Hắn phi thân lên, biến mất vào màn đêm.

" Ảnh, sao bộ dạng ngươi lại lôi thôi vậy?" Nam Cung Dạ Kỳ khóe miệng nhếch lên, mắt hoa đào tà tà nhìn về phía Ảnh.

" Không có gì, bất quá là bị tiểu thư đả kích thôi!" Ảnh hơi run rẩy đáp.

" Nàng đã nói gì?" Nam Cung Dạ Kỳ trưng ra bộ dạng lười biếng, đưa ly trà lên khẽ thổi, nhấp vào một ngụm.

" Nàng nói, Vương cùng Hoàng thượng giống nhau..." Ảnh ngập ngừng nói, mắt lén nhìn về phía chủ tử.

" Bọn ta là huynh đệ cùng một mẫu phi sinh ra, giống nhau là phải thôi!" Nam Cung Dạ Kỳ không chút để tâm nói. Hắn nốc một ngụm trà lớn.

Ảnh lắc đầu, hít một hơi thật sâu, nói:

" Ý nàng không phải vậy, nàng nói, ở chỗ nàng sống Vương cùng Hoàng thượng đều bị gọi chung thành một loại..."

Nam Cung Dạ Kỳ nhếch môi cười hứng thú:

" Là gì? Có phải hay không đều là mĩ nam tử hào hoa phong nhã, vạn vạn người mê? Hửm?"

Ảnh trợn tròn mắt. Chủ tử của hắn, trình độ tự kỉ thật quá cao siêu! Cuối cùng, Ảnh vẫn nhẫn tâm đem đắc ý trong lòng Nam Cung Dạ Kỳ một phát đập vỡ:

" Không phải, nàng nói mọi người gọi Vương cùng Hoàng thượng, đều là một bọn ngựa giống..."

Phụt. Ngụm trà vừa vào miệng kia nháy mắt phun ra, nước trà theo một độ cong hoàn mĩ bắn đầy án thư.

Nam Cung Dạ Kỳ giật giật khóe miệng, hỏi lại:

" Nàng đã nói như vậy?"

" Vâng!" Ảnh thành thực gật đầu.

" Nàng đã nói vậy?"

" Không sai!" Ảnh đáp, hồ nghi liếc nhìn chủ tử nhà mình. Hắn nói đảm bảo độ chuẩn xác cao, Vương vì cái gì cứ hỏi?

" Ngươi đảm bảo ngươi không có nghe nhầm?"

" Vương, tai ta còn chưa có bị hỏng!" Ảnh bực mình giậm chân, rồi nghĩ nghĩ gì đó, lại đế thêm một câu:

" Vương, ngài cứ nhìn bộ dạng của ta đi, chính là vì bị tiểu thư dọa mà trượt chân lăn từ trên nóc viện xuống đó! Đến bây giờ bàn tọa của ta vẫn đang đau đây này!"

Nam Cung Dạ Kỳ mém chút là ngất xỉu. Hắc Ảnh thị vệ lạnh lùng vô cảm của hắn a, từ khi nào lại biết nói đùa rồi? Tuy tinh thần bị đả kích trầm trọng, nhưng hình tượng vẫn cần phải giữ, vì thế, Triệt vương của chúng ta lại ngồi thẳng người lên, ưu nhã từ trong ngực áo xuất ra khăn tay, chấm chấm chút nước trà dính lại bên miệng, sau khi cất khăn đi, rồi hướng Ảnh phất tay:

" Được rồi, lui đi!"

Ảnh bất mãn hừ một cái, xoay người liền biến mất.

Uyển Nghi mơ ngủ ngáp một cái, nặng nề mở hai mi mắt nặng trĩu ra. Sáng sớm nay nàng bị Tiểu Ngữ cấp tốc lôi dậy, vốn đang ngủ lại bị quấy rầy, nàng bực mình liền cứ vậy để Tiểu Ngữ tùy ý làm gì thì làm, còn bản thân thì tiếp tục ngủ. Sau đó, nàng bị Tiểu Ngữ lôi đi đâu đó, hình như là viện của quản gia, sau khi quản gia nói một hồi cái gì gì đó, nàng cứ vậy mà vô thức đi lung tung, trong khi chân chính là vẫn đang trong tình trạng ngủ say. Lúc này, Uyển Nghi mới nhìn xuống bản thân, đầu tóc, y phục đều chỉnh tề, nhưng quái lạ, sao tay nàng có cảm giác nằng nặng. Uyển Nghi nhìn xuống, ngây ngốc một hồi nhìn vật nàng đang bê trên tay. Thau nước này dùng để cho ai rửa mặt a? Mà còn nữa, nơi nàng đang đứng này, sao lại quen thế nhỉ? Hì

nh như nó giống, nó giống, giống viện của Vương gia nhà nàng...thì phải... Đầu óc Lâm Uyển Nghi loạn thành một nắm rơm, ừ thì đúng đây là viện của Triệt vương, nhưng mà... nàng đứng ở nơi này mà làm gì a? Còn nữa, bê chậu nước này, rốt cuộc là để làm gì đây? Lâm Uyển Nghi vắt óc, cố nghĩ lại xem này là chuyện gì. Nhưng đến lúc nàng nhớ lại được thì...

Gió thổi qua...

Uyển Nghi trực tiếp tiến vào trạng thái chết lâm sàng...

Nếu như có thanh kiếm ở đây, nàng thật muốn đem hai người quản gia và nha đầu Tiểu Ngữ kia ra lăng trì. Thật giỏi lắm! Dám tính kế để nàng đi hầu tên Vương gia chết tiệt gì đó rửa mặt. Hảo tốt a! Thù này, Uyển Nghi nàng nhất định ghi nhớ!

Cùng lúc, ở hai nơi, có hai con người đồng thời rùng mình.

Uyển Nghi tính trực tiếp đẩy cửa đi vào, nhưng rồi lại nghĩ nghĩ gì đó, nàng lại đưa tay lên gõ cửa:

" Vương gia, nô tì đem nước rửa mặt đến."

Im lặng.

" Vương gia, ngài đã tỉnh chưa?"

Vẫn lại im lặng.

Gương mặt Uyển Nghi không lộ ra chút thần sắc nào, nàng liền quay đầu, có vẻ chán nản nói:

" Aizz, xem ra là vương gia chưa tỉnh, mình hay cứ đi về trước, để lát nữa mình bảo Tiểu Mai tỉ tỉ đến thay vậy..."

Nàng đang tính xoay người đi, từ trong phòng vang lên thanh âm nam tử trầm thấp, mê hoặc:

" Vào đi!"

Uyển Nghi đắc ý cười cười, đẩy cửa đi vào, đi thẳng vào gian trong. Nàng đặt thau nước trên bàn, hướng phía trong giường cúi đầu:

" Thỉnh Vương gia ngồi dậy rửa mặt!"Một bàn tay trắng dài vươn ra, vén mành lụa lên. Uyển Nghi chăm chú nhìn vào bàn tay này. Bình thường, người cầm kiếm nhiều, trên tay sẽ nổi lên vết chai, mà sao tay của vị Triệt vương này, lại mịn màng vậy nhỉ? Lúc này, người trên giường cũng đã ló mặt ra, Uyển Nghi vừa nhìn đến, hô hấp đột nhiên có điểm khó khăn, hai mắt xinh đẹp cũng mở to, kinh ngạc vạn phần. Nam nhân này, thực là xinh đẹp quá mức đi! Nghe đồn Triệt vương gia lớn lên yêu nghiệt, nàng cũng không để tâm cho lắm, nhưng nhìn thấy diện mạo chân thật của hắn, lại ở khoảng cách gần như vậy, Uyển Nghi không khỏi có chút si ngốc mà nhìn. Hắn nghiêng người ngồi trên giường, màn sa hơi lay động, hé ra khuôn mặt tuyệt mĩ, khiến lòng người không khỏi rung động thật sâu, hình dáng cơ thể rắn chắc nam tính, bộ ngực hơi lộ ra ngoài kia đảm bảo sẽ khiến tất cả nữ tử không kìm được xịt máu mũi, tuyệt đối là cực phẩm. Khuôn mặt hắn nhu hòa, từng đường nét trên mặt giống như một tác phẩm nghệ thuật được khắc họa một cách tỉ mỉ, thuần thục, hàng lông mày dày và dài, cái mũi thẳng tắp, cao một cách hoàn mĩ, đôi môi hồng nhuận, mắt phượng dài hẹp, xếch lên tà mị, đôi con ngươi đen nhánh như hắc ngọc trân quý, đen đến mức trở nên sâu thẳm khó dò, lại phát ra tia sáng ma mị, quang mang, dường như muốn rút hết linh hồn của người đối diện vào trong đó. Vẻ đẹp của hắn quá yêu diễm, khiến người khác có cảm giác hít thở không thông. Nhưng Uyển Nghi vẫn có thể nhận ra, vẻ đẹp của hắn, là sự kết hợp của hai vẻ đẹp trái ngược. Trong trẻo, tinh khiết của tiên tử, và... tàn nhẫn, thị huyết của Tu La địa ngục...

Uyển Nghi không khỏi thầm nuốt nước miếng, này một cái nam nhân, mà lại có thể đẹp đến như vậy, ngay cả nữ tử cũng không bằng. Ông trời thật quá bất công đi! Độ yêu nghiệt của người này, nếu đem so với Xích Hỏa mà nàng từng gặp, tuyệt đối chỉ có hơn chứ không kém! Nhưng mà bất quá, Uyển Nghi ngẩn người cũng không quá lâu, mĩ nam nhân lúc còn ở hiện đại nàng nhìn như cơm bữa, đối với khái niệm "trai đẹp" cũng đã luyện thành miễn dịch luôn rồi! Nàng rất nhanh chóng dời đi tầm mắt, xắn tay áo lên, cầm khăn nhúng ướt rồi đưa đến trước mặt hắn, ngữ khí nhàn nhạt nói:

" Vương gia, thỉnh rửa mặt!"

Nam Cung Dạ Kỳ nhìn vẻ mặt bình thản của nàng thì có chút thất vọng. Nàng không bị sắc đẹp của hắn quyến rũ a, bất quá cũng chỉ ngẩn người một lúc thôi, sao lại vậy a? Không lẽ mị lực của hắn đã giảm rồi sao? Uyển Nghi cảm nhận được một đạo ánh mắt cứ dán lên mặt mình, thực rất không thoải mái, vậy nên, nàng trực tiếp đem khăn mặt phủ thẳng lên mặt Nam Cung Dạ Kỳ rồi mới bắt đầu lau. Xong xuôi, nàng khom người thi lễ với hắn rồi bưng thau nước đi thẳng ra ngoài. Giờ lại đến lượt Triệt Vương gia ngây ngốc một hồi. Nàng, không phải nên hầu hạ hắn cả tắm rửa lẫn thay đồ sao? Sao lại chỉ lau cho hắn mỗi cái mặt vậy?

Lát sau, có hai gia nhân khiêng một dục thùng đẩy cửa đi vào, theo sau là hai nha hoàn, bọn họ căng lên bình phong rồi bắt đầu giúp Nam Cung Dạ Kỳ thay đồ. Triệt Vương gia không nói lời nào, hậm hực vác gương mặt đen sì bước vào dục thùng, rồi cứ vậy tiếp tục vác khuôn mặt đít nồi đó vào cung thượng triều, cả buổi trên thân toàn phát ra hàn khí, báo hại cả ngày hôm đó, Hoàng đế cùng toàn bộ triều thần, mồ hôi mẹ mồ hôi con thi nhau chảy xuống, thấp thỏm bất an không ngừng!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện