Sáng hôm sau, nàng mang theo một tay nải, rời khỏi Mê
Vực. Theo hướng bắc, mất gần hai ngày đi ngựa, nàng đến được biên giới Thần
Nguyệt quốc, thêm hai ngày nữa, mới đến được Bách thành- kinh thành của Thần
Nguyệt.
Bách thành vô cùng rộng lớn, dân ở đây đông đúc, phần lớn đều là quý tộc, quan lại, tiểu thương, khung cảnh phồn hoa sung túc, các dãy hàng quán mở dọc theo suốt con đường dài, lầu cao nhà gác, xa hoa cực điểm, người đi lại tấp nập, tiếng rao bán, tiếng trả giá, vang lên khắp nơi, thể hiện rõ ra, nơi đây, có bao nhiêu là giàu có, thịnh vượng.
Theo như những gì Uyển Nghi đọc được trong thư phòng Vô Cực cung, nơi nàng xuyên đến là một đại lục tồn tại ở một thời không nào đó nhưng không được ghi lại trong lịch sử, đại lục Tinh Nguyệt. Trên đại lục này, có bốn đế quốc cùng nhau thống trị.
Nam Nguyệt quốc ở phía nam, Triệu Nguyệt quốc ở phía tây, Phượng Nguyệt quốc ở phía đông và Thần Nguyệt quốc ở phía bắc, đều lấy một chữ ”Nguyệt” trong Tinh Nguyệt để đặt tên quốc gia của mình. Bốn quốc gia tồn tại song song, không bên nào xâm lấn bên nào, chủ trương duy trì hòa bình trong đại lục, đồng thời dùng các mối quan hệ hữu hảo để củng cố, kìm giữ đối phương. Nói là quan hệ hữu hảo, thực chất là hôn nhân chính trị. Hoàng hậu Nam Nguyệt là công chúa của Thần Nguyệt, quận chúa và công chúa Triệu Nguyệt bị gả sang Thần Nguyệt, cống nạp vào hậu cung. Hoàng tử của Thần Nguyệt là hạt nhân của Phượng Nguyệt còn công chúa Phượng Nguyệt là phi tần của Hoàng đế Triệu Nguyệt.
Bốn quốc gia chế trụ bốn hướng, mà trong khi đó, Mê Vực lại nằm ở vị trí trung tâm. Đệ tử của Vô Cực cung, ẩn dạng ở trong tất cả các đế quốc, trên giang hồ, người vừa nghe cái tên “Vô Cực cung” là đã sợ đến mức tái xanh mặt mũi rồi. Bởi đó chính là tổ chức sát thủ cường đại nhất, lớn mạnh nhất, thế lực rộng nhất, tàn nhẫn nhất và kinh khủng nhất.
Bách thành, kinh thành rộng lớn nhất tứ quốc, nhưng phân nửa số tửu lâu, khách điếm, thanh lâu, trà lâu, dược đường,… ở đây, đều thuộc quyền sở hữu của Vô Cực cung, mà những người làm trong đó, lẽ dĩ nhiên, cũng là đệ tử thuộc Vô Cực cung.
Lâm Uyển Nghi lần đầu đến Bách thành, cũng bị dọa cho choáng váng bởi khung cảnh phồn thịnh ở đây. Nàng sớm đã dịch dung thành một cô nương bình thường, bằng không, vẻ ngoài của nàng đảm bảo sẽ rất gây chú ý. Nàng chọn một khách điếm rồi đi vào. Đối sự xuất hiện của nàng, có không ít khách nhân ngạc nhiên. Dù sao ở cổ đại, nữ tử vốn chỉ ở trong khuê phòng chờ xuất giá, số nữ tử ra ngoài một mình như vậy, chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhìn trang phục của Uyển Nghi, không khó đoán ra, nàng là người trong giới giang hồ. Uyển Nghi không chú ý đến ánh mắt mọi người, nàng thẳng lưng, tiêu sái bước vào khách điếm, chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. Tiểu nhị cười sáng lạn, tiến đến, niềm nở hỏi:
“ Quan khách muốn dùng gì?”
Nàng nhàn nhạt đáp:
“ Chọn những món ngon nhất rồi bưng lên đây!”
Trong lúc không ai để ý tới, nàng nhẹ nhàng ấn vào tay tiểu nhị một vật, nháy mắt với hắn rồi lại ngồi khoanh tay nhắm mắt dưỡng thần. Tiểu nhị không chút dấu vết đem vật kia thu vào tay áo, cúi đầu hướng nàng:
“ Quan khách đợi chút, tại hạ sẽ nói nhà bếp nhanh chóng chuẩn bị!”
Tiểu nhị đi rồi, nàng an tĩnh ngồi nhắm mắt. Trên lầu hai của một khách điếm đối diện, có một ánh mắt nhìn nàng tràn đầy hiếu kì.
Lát sau, đồ ăn được mang lên, nàng phất tay cho người lui đi, thản nhiên cầm đũa, bắt đầu ăn. Tướng ăn của nàng cực kì chậm rãi, nhàn nhã, có phong thái, lại lộ ra khí chất cao quý, không giống với kẻ phàm phu tục tử. Ăn xong, nàng ưu nhã lau miệng, rất kín đáo rút mảnh giấy được giấu dưới đế bát ra, nắm trong tay. Uyển Nghi đứng dậy, thu dọn tay nải, cầm kiếm, đoạn bước ra ngoài. Ở cửa bỗng nhiên xuất hiện một đám người. Đi đầu là một nữ nhân, cả người hoa phục mĩ lệ, tóc vấn lên cầu kì cắm đầy ngọc sai cùng chân châu hạt, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, thân hình nhẹ nhàng lả lướt. Đi theo sau nàng ta còn có hai nha hoàn mặt mũi thanh tú cùng một đám nô bộc. Ánh mắt tất cả người trong điếm đều nhìn về phía nàng ta. Uyển Nghi không có hứng thú liếc nhìn lấy một cái, lách mình đi ra ngoài. Vô tình, nàng đụng phải vị nữ tử kia, nàng ta khẽ “a” một tiếng, thân thể nghiêng ra sau. Theo phản xạ, Uyển Nghi vội đưa tay ra đỡ. Kéo được nàng ta đứng vững rồi, nàng hỏi:
“ Cô nương, có sao không?”
Đột nhiên, nữ tử kia hất tay nàng ra, lau vào khăn, giận dữ nói:
“ Ngươi… ngươi, ai cho ngươi động vào ta?”
Nha hoàn đi sau nàng ta cũng quát lên:
“ Sao ngươi dám động bàn tay bẩn thỉu đó vào người tiểu thư của chúng ta? Ngươi, cái tiện nhân đáng chết!”
Dứt lời, một cái tát thật mạnh đã in lên gương mặt của Uyển Nghi. Một bên mặt của nàng bị đánh sưng lên, làn da trắng nõn in hình dấu năm ngón tay đỏ hồng. Uyển Nghi nhìn chằm chằm vào cái người vừa đánh mình, trong mắt lóe lên từng tia nhìn tàn nhẫn, lạnh lẽo. Nha hoàn kia thoáng cái run sợ, nhưng chưa kịp lùi về, cổ của nàng ta đã bị bóp chặt. Nha hoàn kia run rẩy hỏi:
“ Tiện… tiện… tiện nhân, ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Uyển Nghi cười lạnh lẽo:
“ Những kẻ dám khinh miệt ta, từ trước tới nay, chưa từng có kết cục tốt. Ngươi cũng giống bọn chúng vậy, kẻ ngu ngốc không xứng đáng được sống!”
Răng rắc… Tiếng xương vỡ vụn vang lên, nha hoàn kia gương mặt tím tái, hai mắt trợn ngược, đầu ngoẹo sang một bên, tắt thở. Uyển Nghi không chút để ý thả tay ra, cái xác rớt bịch trên mặt đất. Nàng chán ghét rút khăn ra lau tay rồi vất đi, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của nữ tử kia cùng đám nô bộc đứng sau, cười lạnh. Nàng quát:
“ Tránh ra!”
Đám người kia giật bắn mình, vội vàng tách ra, Uyển Nghi chậm rãi bước ra ngoài. Đến khi thân ảnh nàng khuất dần, nữ tử kia mới ngồi thụp xuống, bù lu bù loa khóc lớn. Trưởng quầy thở dài lắc đầu, điểm điểm mi tâm bất đắc dĩ. Cung chủ của bọn họ thật tàn nhẫn mà! Uyển Nghi thong thả bước trên đường, lướt qua ánh nhìn chăm chú của mọi người, kín đáo lách mình vào một góc nhỏ. Nàng thở dài nhìn bộ dạng bản thân. Ăn mặc như vậy kì quái lắm sao? Vì cớ gì người xung quanh cứ nhìn nàng như thể nàng là sinh vật lạ vậy? Bị nhìn như vậy thật không dễ chịu chút nào, xem ra nàng nên đổi một bộ nam trang thì hơn. Mở lòng bàn tay, nàng đem mảnh giấy giở ra. Trên đó ghi rõ ràng ba chữ “Bách Hoa lâu”. Uyển Nghi siết tay, mảnh giấy liền hóa thành bột bụi, theo gió phân tán. Nàng quay lại đường lớn, nhanh chóng tìm một y phường đi vào (“y” ở đây xin hiểu là y phục). Nàng chọn cho mình một bộ nam y màu lam, rồi đi vào phòng trong thay. Thay đồ xong, Uyển Nghi dùng dây ruy băng buộc tóc lên cao cho ra dáng một nam tử, vuốt mái sang một bên, cầm lấy bảo kiếm cùng tay nải ung dung bước ra ngoài. Nhất thời không khí ồn ào của y phường nháy mắt ngưng lại, mọi người nhìn về phía nàng với ánh mắt kinh diễm. Uyển Nghi đảo mắt qua, thầm cảm thấy không khí trong phường thập phần quái dị, còn cả ánh mắt của mọi người nữa. Vì lẽ gì mà tất cả nữ tử ở đây, ngay cả thêu nương cũng nhìn nàng bằng ánh mắt cháy bỏng, lửa nóng tràn ngập còn nam tử lại nhìn nàng mà tóe cả điện, dường như hận muốn đục trên người nàng vài cái lỗ? Uyển Nghi đi đến quầy tính tiền, cố tránh đi ánh mắt mọi người. Nàng đặt một nén bạc trên bàn rồi nhanh chóng rời đi. Ra khỏi phường, nàng lại gặp tình trạng tương tự. Nữ nhân nhìn nàng đến ngây ngốc còn nam nhân thì nghiến răng nghiến lợi. Nàng níu một cô nương trên đường, vừa mới hỏi Bách Hoa lâu ở đâu, thì vị cô nương kia đã đỏ lừ hết mặt, xong khi nhìn thấy mặt nàng, nàng ta lại hét lên một tiếng rồi ôm mặt chạy vội đi. Uyển Nghi khó hiểu nhìn theo. Cuối cùng, nàng dứt khoát chọn một gã nam tử đang đi, níu lại rồi hỏi:
“ Vị đại ca này, có thể cho tiểu đệ mạn phép hỏi một câu không?”
Nam nhân kia quay lại. Gương mặt chữ điền, khuôn mày sắc bén, cặp mắt ưng mạnh mẽ mang theo khí thế ép người, thân hình cao to rắn chắc, nàng đứng chỉ đến ngực hắn. Nam nhân kia nhìn nàng từ đầu đến chân, cuối cùng mới mở miệng hỏi, âm giọng trầm thấp, cũng rất dễ nghe:
“ Muốn hỏi gì?”
Nàng hỏi:
“ Bách Hoa lâu là nơi nào? Nó nằm ở đâu?”
Nam nhân kia trố mắt nhìn nàng, ha ha cười:
“ Tiểu đệ ngươi là người nơi khác phải không? Bách Hoa lâu cũng không biết! Đó là thanh lâu nổi tiếng nhất Bách thành này!”
Uyển Nghi đơ hai giây, rồi như ngẫm ra cái gì đó, nàng gật gật đầu, hướng nam tử kia thi lễ, cười nói:
“ Đa tạ vị đại ca đây chỉ dẫn, tiểu đệ mạn phép đi trước!”
Nàng phất tay áo rời đi, nam nhân kia còn bần thần đứng lại. Hồi lâu hắn chắt lưỡi, thở dài:
“ Tên tiểu tử này, hắn mà là nữ nhân, không biết sẽ có bao nhiêu người tình nguyện dâng hiến trái tim đây?”
Hắn lẩm bẩm xong cũng quay người đi. Theo chỉ dẫn của hắn, Uyển Nghi đến được Bách Hoa lâu- kĩ viện nổi tiếng nhất kinh thành.
Bách thành vô cùng rộng lớn, dân ở đây đông đúc, phần lớn đều là quý tộc, quan lại, tiểu thương, khung cảnh phồn hoa sung túc, các dãy hàng quán mở dọc theo suốt con đường dài, lầu cao nhà gác, xa hoa cực điểm, người đi lại tấp nập, tiếng rao bán, tiếng trả giá, vang lên khắp nơi, thể hiện rõ ra, nơi đây, có bao nhiêu là giàu có, thịnh vượng.
Theo như những gì Uyển Nghi đọc được trong thư phòng Vô Cực cung, nơi nàng xuyên đến là một đại lục tồn tại ở một thời không nào đó nhưng không được ghi lại trong lịch sử, đại lục Tinh Nguyệt. Trên đại lục này, có bốn đế quốc cùng nhau thống trị.
Nam Nguyệt quốc ở phía nam, Triệu Nguyệt quốc ở phía tây, Phượng Nguyệt quốc ở phía đông và Thần Nguyệt quốc ở phía bắc, đều lấy một chữ ”Nguyệt” trong Tinh Nguyệt để đặt tên quốc gia của mình. Bốn quốc gia tồn tại song song, không bên nào xâm lấn bên nào, chủ trương duy trì hòa bình trong đại lục, đồng thời dùng các mối quan hệ hữu hảo để củng cố, kìm giữ đối phương. Nói là quan hệ hữu hảo, thực chất là hôn nhân chính trị. Hoàng hậu Nam Nguyệt là công chúa của Thần Nguyệt, quận chúa và công chúa Triệu Nguyệt bị gả sang Thần Nguyệt, cống nạp vào hậu cung. Hoàng tử của Thần Nguyệt là hạt nhân của Phượng Nguyệt còn công chúa Phượng Nguyệt là phi tần của Hoàng đế Triệu Nguyệt.
Bốn quốc gia chế trụ bốn hướng, mà trong khi đó, Mê Vực lại nằm ở vị trí trung tâm. Đệ tử của Vô Cực cung, ẩn dạng ở trong tất cả các đế quốc, trên giang hồ, người vừa nghe cái tên “Vô Cực cung” là đã sợ đến mức tái xanh mặt mũi rồi. Bởi đó chính là tổ chức sát thủ cường đại nhất, lớn mạnh nhất, thế lực rộng nhất, tàn nhẫn nhất và kinh khủng nhất.
Bách thành, kinh thành rộng lớn nhất tứ quốc, nhưng phân nửa số tửu lâu, khách điếm, thanh lâu, trà lâu, dược đường,… ở đây, đều thuộc quyền sở hữu của Vô Cực cung, mà những người làm trong đó, lẽ dĩ nhiên, cũng là đệ tử thuộc Vô Cực cung.
Lâm Uyển Nghi lần đầu đến Bách thành, cũng bị dọa cho choáng váng bởi khung cảnh phồn thịnh ở đây. Nàng sớm đã dịch dung thành một cô nương bình thường, bằng không, vẻ ngoài của nàng đảm bảo sẽ rất gây chú ý. Nàng chọn một khách điếm rồi đi vào. Đối sự xuất hiện của nàng, có không ít khách nhân ngạc nhiên. Dù sao ở cổ đại, nữ tử vốn chỉ ở trong khuê phòng chờ xuất giá, số nữ tử ra ngoài một mình như vậy, chỉ đếm trên đầu ngón tay. Nhìn trang phục của Uyển Nghi, không khó đoán ra, nàng là người trong giới giang hồ. Uyển Nghi không chú ý đến ánh mắt mọi người, nàng thẳng lưng, tiêu sái bước vào khách điếm, chọn một chiếc bàn cạnh cửa sổ rồi ngồi xuống. Tiểu nhị cười sáng lạn, tiến đến, niềm nở hỏi:
“ Quan khách muốn dùng gì?”
Nàng nhàn nhạt đáp:
“ Chọn những món ngon nhất rồi bưng lên đây!”
Trong lúc không ai để ý tới, nàng nhẹ nhàng ấn vào tay tiểu nhị một vật, nháy mắt với hắn rồi lại ngồi khoanh tay nhắm mắt dưỡng thần. Tiểu nhị không chút dấu vết đem vật kia thu vào tay áo, cúi đầu hướng nàng:
“ Quan khách đợi chút, tại hạ sẽ nói nhà bếp nhanh chóng chuẩn bị!”
Tiểu nhị đi rồi, nàng an tĩnh ngồi nhắm mắt. Trên lầu hai của một khách điếm đối diện, có một ánh mắt nhìn nàng tràn đầy hiếu kì.
Lát sau, đồ ăn được mang lên, nàng phất tay cho người lui đi, thản nhiên cầm đũa, bắt đầu ăn. Tướng ăn của nàng cực kì chậm rãi, nhàn nhã, có phong thái, lại lộ ra khí chất cao quý, không giống với kẻ phàm phu tục tử. Ăn xong, nàng ưu nhã lau miệng, rất kín đáo rút mảnh giấy được giấu dưới đế bát ra, nắm trong tay. Uyển Nghi đứng dậy, thu dọn tay nải, cầm kiếm, đoạn bước ra ngoài. Ở cửa bỗng nhiên xuất hiện một đám người. Đi đầu là một nữ nhân, cả người hoa phục mĩ lệ, tóc vấn lên cầu kì cắm đầy ngọc sai cùng chân châu hạt, gương mặt trang điểm tỉ mỉ, thân hình nhẹ nhàng lả lướt. Đi theo sau nàng ta còn có hai nha hoàn mặt mũi thanh tú cùng một đám nô bộc. Ánh mắt tất cả người trong điếm đều nhìn về phía nàng ta. Uyển Nghi không có hứng thú liếc nhìn lấy một cái, lách mình đi ra ngoài. Vô tình, nàng đụng phải vị nữ tử kia, nàng ta khẽ “a” một tiếng, thân thể nghiêng ra sau. Theo phản xạ, Uyển Nghi vội đưa tay ra đỡ. Kéo được nàng ta đứng vững rồi, nàng hỏi:
“ Cô nương, có sao không?”
Đột nhiên, nữ tử kia hất tay nàng ra, lau vào khăn, giận dữ nói:
“ Ngươi… ngươi, ai cho ngươi động vào ta?”
Nha hoàn đi sau nàng ta cũng quát lên:
“ Sao ngươi dám động bàn tay bẩn thỉu đó vào người tiểu thư của chúng ta? Ngươi, cái tiện nhân đáng chết!”
Dứt lời, một cái tát thật mạnh đã in lên gương mặt của Uyển Nghi. Một bên mặt của nàng bị đánh sưng lên, làn da trắng nõn in hình dấu năm ngón tay đỏ hồng. Uyển Nghi nhìn chằm chằm vào cái người vừa đánh mình, trong mắt lóe lên từng tia nhìn tàn nhẫn, lạnh lẽo. Nha hoàn kia thoáng cái run sợ, nhưng chưa kịp lùi về, cổ của nàng ta đã bị bóp chặt. Nha hoàn kia run rẩy hỏi:
“ Tiện… tiện… tiện nhân, ngươi… ngươi muốn làm gì?”
Uyển Nghi cười lạnh lẽo:
“ Những kẻ dám khinh miệt ta, từ trước tới nay, chưa từng có kết cục tốt. Ngươi cũng giống bọn chúng vậy, kẻ ngu ngốc không xứng đáng được sống!”
Răng rắc… Tiếng xương vỡ vụn vang lên, nha hoàn kia gương mặt tím tái, hai mắt trợn ngược, đầu ngoẹo sang một bên, tắt thở. Uyển Nghi không chút để ý thả tay ra, cái xác rớt bịch trên mặt đất. Nàng chán ghét rút khăn ra lau tay rồi vất đi, nhìn vẻ mặt khiếp sợ của nữ tử kia cùng đám nô bộc đứng sau, cười lạnh. Nàng quát:
“ Tránh ra!”
Đám người kia giật bắn mình, vội vàng tách ra, Uyển Nghi chậm rãi bước ra ngoài. Đến khi thân ảnh nàng khuất dần, nữ tử kia mới ngồi thụp xuống, bù lu bù loa khóc lớn. Trưởng quầy thở dài lắc đầu, điểm điểm mi tâm bất đắc dĩ. Cung chủ của bọn họ thật tàn nhẫn mà! Uyển Nghi thong thả bước trên đường, lướt qua ánh nhìn chăm chú của mọi người, kín đáo lách mình vào một góc nhỏ. Nàng thở dài nhìn bộ dạng bản thân. Ăn mặc như vậy kì quái lắm sao? Vì cớ gì người xung quanh cứ nhìn nàng như thể nàng là sinh vật lạ vậy? Bị nhìn như vậy thật không dễ chịu chút nào, xem ra nàng nên đổi một bộ nam trang thì hơn. Mở lòng bàn tay, nàng đem mảnh giấy giở ra. Trên đó ghi rõ ràng ba chữ “Bách Hoa lâu”. Uyển Nghi siết tay, mảnh giấy liền hóa thành bột bụi, theo gió phân tán. Nàng quay lại đường lớn, nhanh chóng tìm một y phường đi vào (“y” ở đây xin hiểu là y phục). Nàng chọn cho mình một bộ nam y màu lam, rồi đi vào phòng trong thay. Thay đồ xong, Uyển Nghi dùng dây ruy băng buộc tóc lên cao cho ra dáng một nam tử, vuốt mái sang một bên, cầm lấy bảo kiếm cùng tay nải ung dung bước ra ngoài. Nhất thời không khí ồn ào của y phường nháy mắt ngưng lại, mọi người nhìn về phía nàng với ánh mắt kinh diễm. Uyển Nghi đảo mắt qua, thầm cảm thấy không khí trong phường thập phần quái dị, còn cả ánh mắt của mọi người nữa. Vì lẽ gì mà tất cả nữ tử ở đây, ngay cả thêu nương cũng nhìn nàng bằng ánh mắt cháy bỏng, lửa nóng tràn ngập còn nam tử lại nhìn nàng mà tóe cả điện, dường như hận muốn đục trên người nàng vài cái lỗ? Uyển Nghi đi đến quầy tính tiền, cố tránh đi ánh mắt mọi người. Nàng đặt một nén bạc trên bàn rồi nhanh chóng rời đi. Ra khỏi phường, nàng lại gặp tình trạng tương tự. Nữ nhân nhìn nàng đến ngây ngốc còn nam nhân thì nghiến răng nghiến lợi. Nàng níu một cô nương trên đường, vừa mới hỏi Bách Hoa lâu ở đâu, thì vị cô nương kia đã đỏ lừ hết mặt, xong khi nhìn thấy mặt nàng, nàng ta lại hét lên một tiếng rồi ôm mặt chạy vội đi. Uyển Nghi khó hiểu nhìn theo. Cuối cùng, nàng dứt khoát chọn một gã nam tử đang đi, níu lại rồi hỏi:
“ Vị đại ca này, có thể cho tiểu đệ mạn phép hỏi một câu không?”
Nam nhân kia quay lại. Gương mặt chữ điền, khuôn mày sắc bén, cặp mắt ưng mạnh mẽ mang theo khí thế ép người, thân hình cao to rắn chắc, nàng đứng chỉ đến ngực hắn. Nam nhân kia nhìn nàng từ đầu đến chân, cuối cùng mới mở miệng hỏi, âm giọng trầm thấp, cũng rất dễ nghe:
“ Muốn hỏi gì?”
Nàng hỏi:
“ Bách Hoa lâu là nơi nào? Nó nằm ở đâu?”
Nam nhân kia trố mắt nhìn nàng, ha ha cười:
“ Tiểu đệ ngươi là người nơi khác phải không? Bách Hoa lâu cũng không biết! Đó là thanh lâu nổi tiếng nhất Bách thành này!”
Uyển Nghi đơ hai giây, rồi như ngẫm ra cái gì đó, nàng gật gật đầu, hướng nam tử kia thi lễ, cười nói:
“ Đa tạ vị đại ca đây chỉ dẫn, tiểu đệ mạn phép đi trước!”
Nàng phất tay áo rời đi, nam nhân kia còn bần thần đứng lại. Hồi lâu hắn chắt lưỡi, thở dài:
“ Tên tiểu tử này, hắn mà là nữ nhân, không biết sẽ có bao nhiêu người tình nguyện dâng hiến trái tim đây?”
Hắn lẩm bẩm xong cũng quay người đi. Theo chỉ dẫn của hắn, Uyển Nghi đến được Bách Hoa lâu- kĩ viện nổi tiếng nhất kinh thành.
Danh sách chương