Trước phong hậu một ngày, Đế vương phái các quan viên bộ Lễ tế thiên đọa cùng Thái miếu, cũng đích thân đến điện Phụng Tiên cung kính hành lễ. Ngày hôm sau, các Loan Nghi Vệ bắt đầu bày pháp giá lỗ bộ bên ngoài điện Thái Hòa, trang hoàng nghi giá Hoàng hậu cùng các bậc thềm bên ngoài cửa cung; các nhạc khí của bộ Lễ nhạc được sắp xếp bên ngoài điện Thái Hòa, sau đó bộ Lễ cùng các quan viên Hồng Lô Tự xếp chương án về phía Nam chính giữa Thái Hòa Điện, xếp sách án về hướng Tây, ngọc án về hướng Đông, hai long đình nằm khuất hai bên cánh cửa. Nội giám bày trí đan bệ cho đến cửa cung, tiết án được đặt chính giữa cung điện, hướng về phía Nam, sách án bảo án ở hai bên trái phải chính đường, trước tiết án có hương án. Đến giờ lành, quan viên bộ Lễ dâng kim sách, kim bảo, sách văn, bảo văn đặt ở trong Long Đình.
Lỗ bộ 鹵簿 các nghi vệ hầu hạ.
Cung điện đời xưa đều chuộng sắc đỏ, cho nên gọi sân hè nhà vua là đan bệ 丹陛.
Phượng giá lộng lẫy của Hoàng hậu sẽ dừng trước cửa Thái Hòa Điện, sau đó quỳ lạy hành lễ trước chương án, sách án cùng ngọc án, nghe quan viên bộ Lễ đọc sách văn, nhận kim sách, kim bảo, sao đó đi tới điện Kim Loan cùng Hoàng đế nhận bách quan đương triều bái lại, sau đó quay về Khôn Trữ cung, cùng Thái hậu nhận triều bái của các mệnh phụ phu nhân.
Mỗi một bước đều dài dòng rườm rà, ban đêm còn có tiệc tối, nhất thiết phải làm xa hoa long trọng mới thể hiện được địa vị tôn quý của Hoàng hậu. Lễ bộ Thượng thư nghĩ đến tâm tư của Hoàng đế, lại tăng thêm ba phần điển nghi, trình cho Đế vương thẩm duyệt.
“Bỏ quỳ lại chương án, sách án, ngọc án, bỏ quá trình đọc sách văn, trực tiếp trao kim sách, kim bảo, bỏ tiệc tối đi.” Chu Vũ Đế vừa xem tấu chương vừa dùng ngự bút gạch xóa, bỏ toàn bộ những trình tự không cần thiết, chỉ để lại hai khoản quan viên cùng mệnh phụ bái lạy.
Lễ bộ Thượng thư vâng dạ tuân mệnh, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, không hiểu được rốt cuộc Hoàng thượng đang nghĩ gì. Đại điển phong hậu đơn giản này quả thực xưa nay chưa từng có, chẳng lẽ Hoàng thượng chỉ giả vờ sủng ái Hoàng quý phi? Nếu y như vậy mà tổ chức đại điển phong hậu, có thể nghĩ Hoàng hậu sẽ bị tổn thương đến mức nào, khó mà sống yên trong chốn hậu cung này.
Nhưng chỉ một lát sau, lời kế tiếp của Đế vương khiến ông biết, ông đã nghĩ quá nhiều rồi.
Chu Vũ Đế xem kỹ lại, lại viết thêm một dòng lên tấu chương —— lệnh cho toàn bộ Thái y trong Thái y viện phụ tá trong suốt hành trình, không thể buông lỏng.
“Được rồi, đi xuống chuẩn bị đi! Hết thảy vì phượng thể Hoàng hậu.” Ngữ khí Hoàng đế vô cùng thận trọng. Lễ bộ Thượng thư không dám hành lễ, vội vàng tuân mệnh.
Đại điển phong hậu được thông báo, bách quan mỗi người một suy nghĩ, ngoại trừ cận thần của thiên tử, rất nhiều người có ý khinh thị tân tấn Hoàng hậu, cũng có cung phi âm thầm châm biếm, rục rịch mưu đồ. Nhưng trước ngày phong hậu, Đế vương đích thân tế thiên, tế Thái miếu, ba quỳ chín lại trước điện Phụng Tiên, thái độ thành kính, đến lúc này mới trấn an được suy nghĩ của mọi người.
Ngày phong hậu, Chu Vũ Đế đúng giờ Dần tỉnh dậy, thấy cô bé đang cuộn người say sưa trong lòng mình, khuôn mặt tĩnh lặng ngoan ngoãn, hắn mỉm cười. Ngày hôm nay Tang Du sẽ trở thành thê tử của hắn, sau này cùng sóng vai bước đi giữa phồn hoa trần thế, cùng chung hỉ nộ ái ố, không còn cô đơn giữa cuộc đời này nữa.
Đầu ngón tay hắn từ từ vuốt lên từng đường nét khuôn mặt nàng, khuôn mặt lộ nét mê muội, nhất thời nhìn đến ngây ngốc. Mãi cho đến khi bên ngoài có tiếng động vang lên, Thường Hỉ đứng ngoài mạn giường nhỏ giọng bẩm báo, “Giờ Mẹo đã đến, Hoàng thượng nên thức dậy” hắn mới sực tỉnh, phát hiện mình đã si ngốc nhìn nàng hơn một canh giờ.
Hắn buồn cười, nhẹ nhàng lay Tang Du dậy. Nếu là trước đây, tất nhiên hắn sẽ xáp vào vừa hôn vừa sờ, hết liếm lại cắn, dùng cách của A Bảo đánh thức nàng. Nhưng bây giờ Tang Du nôn nghén mệt mỏi, không những chẳng thiết ăn uống mà cả ngày buồn ngủ, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt khiến hắn đau lòng không thôi. Nếu không có chuyện quan trọng, hắn luôn nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, để nàng ngủ khi mặt trời lên cao.
Nhưng hôm nay thì khác, nếu chờ nàng tự dậy thì đại điển phong hậu cũng bị bỏ lỡ.
“Tang Du, mau dậy thôi, hôm nay là ngày vui của hai chúng ta.” Xoa xoa bóp bóp chóp mũi Tang Du, trong giọng nói của hắn tràn đầy ý cười.
Mạnh Tang Du hết nghiêng trái nghiêng phải né, nhưng vấn đề là đối phương rất dai, bám riết không tha. Cuối cùng nàng kéo chăn lên, tự cuốn mình lại thành một cái kén, chỉ lộ ra mái tóc đen dài.
Trong mắt Chu Vũ Đế đầy ý cười, ôm cả người và chăn vào lòng, vuốt lên cái bụng đã hơi to ra của nàng, dịu dàng dụ dỗ, “Ngoan nào, nàng nên thức dậy rồi! Như chúng ta đã bàn trước, nàng chỉ cần đi qua để bách quan cùng mệnh phụ yết kiến là được, tuyệt đối sẽ không mệt. Xong việc nàng còn có thể về ngủ tiếp, như vậy được không?”
Hắn cọ cọ trán với kén tằm, kén tằm giật giật, một hồi lâu sau mới ‘lột xác, thò khuôn mặt ngái ngủ ra ngoài.
“Ngươi phải cam đoan xong việc lập tức cơ!” Nàng còn ngáp ngắn ngáp dài nhấn mạnh.
“Ta cam đoan.” Chu Vũ Đế nín cười, vuốt vuốt mấy sợi tóc lộn xộn của nàng vào nếp. Tang Du càng ngày càng chân thật hơn với hắn, mỗi một động tác nho nhỏ như thế này đều có thể khiến hắn mừng rỡ muốn điên.
Quả thực chủ tử mình ngày càng ngày càng lấn lướt Hoàng thượng! Phùng ma ma âm thầm lắc đầu, cùng Ngân Thúy và Bích Thủy bước vào. Bày dụng cụ rửa mặt để một bên, Phùng ma ma vừa định đến cạnh giường giúp chủ tử rửa mặt chải đầu đã bị Hoàng thượng tự nhận lấy. Đã quen Hoàng thượng làm, bà cũng lập tức buông tay, lui sang một bên.
Chu Vũ Đế lau mặt và tay cho Tang Du, lại thay áo yếm màu đỏ thẫm, thấy khuôn mặt nhợt nhạt của nàng nổi bật trên màu áo lót, hắn nheo nheo mắt, hôn lên má nàng một cái. Ôm lấy Tang Du vừa ngủ lại, hắn chải đầu cho nàng, lại mang giày vào, cẩn thận mặc một chiếc ngoại bào rồi mới bế đến bàn ăn đặt bên ngoài. Lúc này Chu Vũ Đế lại ‘chính thức’ gọi Tang Du dậy một lần nữa.
“Tang Du, ăn sáng thôi. Măng chua, thịt, bánh hấp, còn có hành nhúng tương, nàng ngửi thấy không, rất thơm.” Một tay hắn giữ lấy eo nàng, một tay ra sức phẩy phẩy đưa mùi chua chua của mấy món ăn lan ra. Bởi vì khẩu vị kì dị của Tang Du, hắn cũng bắt đầu làm quen ăn mấy món ăn dân dã này.
Mạnh Tang Du chảy nước miếng, rốt cuộc cũng từ từ mở mắt. Thấy mình nhẹ nhàng khoan khoái, quần áo chỉnh tề, cô vừa lòng cho hắn một nụ hôn chào buổi sáng. Chu Vũ Đế cười khẽ, cầm một miếng bánh hấp, lại quấn hành nhúng đầy tương cuốn lại đưa cho nàng, dịu dàng nói, “Ăn đi.”
“Cám ơn.” Mạnh Tang Du cầm lấy, dung sức cắn một miếng, tướng ăn cũng không lấy gì làm tao nhã. Nhưng Chu Vũ Đế biết đây là bộ mặt chân thật nhất của Tang Du, nụ cười càng lúc càng tươi.
Đám người Phùng ma ma nhất tề cúi đầu, trong lòng âm thầm cảm thán: Từ khi chủ tử mang thai, thật sự Hoàng thượng càng ngày càng hiền lành.
Dùng bữa sáng xong, Thường Hỉ mang triều phục Hoàng hậu vào nội điện, các cung nhân tới hầu hạ hai người thay y phục. Triều phục Hoàng đế đơn giản khí phách, chỉ một lát đã mặc xong, còn Mạnh Tang Du đang vật lộn từ triêu quan, triêu châu, triêu bào rồi lại triêu quái. Tuy triều phục Hoàng quý phi cũng màu hoàng kim, nhưng không thể sánh bằng triều phục lộng lẫy của Hoàng hậu.
Triều phục Hoàng hậu thêu chín chim phượng bằng tơ vàng, đính trân châu và ngọc, từ xa nhìn lại vô cùng lóa mắt. Trên đỉnh triêu quan được khảm một con phượng chín đuôi bằng vàng, mỗi một chi tiết lông đuôi đều được khả đá quý ngũ sắc, chính giữa miệng phượng còn ngậm một viên ngọc trai cực lớn, phát ra ánh sáng lung linh. Chỉ cần bộ trang phục này cũng đã đủ để nữ nhân khắp thiên hạ điên cuồng, khó trách nhiều phi tần trong cung sống chết cũng muốn trèo lên Hậu vị.
Thứ nhất tỳ sương thứ hai mật đường, giờ khắc này Mạnh Tang Du không hề có bao nhiêu vui sướng, mà chỉ lo lắng cho mười cân nặng trên đầu mình. Cô dùng cả hai tay đỡ triêu quan, từng bước đi cứng ngắc rề rà đi tới trước mặt vị Hoàng đế đang cười toe toét kia, ngửa cổ oán hận, “Ngươi còn nói không phiền, chỉ cần một đống trang sức này có thể đè chết ta!”
(giáp chi thạch tín, ất chi mật đường – đại ý ở đây chỉ có một số chuyện, đối với vài người là “thạch tín” (đau khổ, chuyện không tốt), với một số khác là “mật đường” (hạnh phúc chẳng hạn). Mỗi chúng ta đều có sự lựa chọn của riêng mình, cho dù người ngoài cho rằng đó là sai lầm, sẽ dẫn đến kết cục không tốt. Chỉ có kẻ uống nước mới biết nước ấm lạnh như thế nào.)
“Ngày lành không được nói lung tung!” Chu Vũ Đế sờ lên đôi môi đang chu ra của nàng, bất đắc dĩ nói, “Nàng cứ dựa vào trẫm trước, đến Thái Hòa Điện cố gắng nửa canh giờ là được.”
Hai người nắm tay bước vào ngự giá, Chu Vũ Đế khẽ nghiêng người để Tang Du có thể dựa vào vai hắn. Sức nặng đè xuống khiến hắn nhíu nhíu mày, quả thực triêu quan này rất nặng, chắc lại phải giản lược đại điển một lần nữa.
Nhưng lúc này đã không còn kịp, tất cả đều đã được bố trí sắp xếp sẵn, ngự giá cũng đã đến Thái Hòa Điện.
“Trẫm vào trước chờ nàng ở Kim Loan Điện.” Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, trong đôi mắt sâu đầy tình yêu cùng mong chờ.
Mạnh Tang Du bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, quyến luyến cọ cọ lên vai hắn một lúc. Hai người lẳng lặng ôm nhau, đợi nhạc bắt đầu tấu lên mới cùng nhau hạ kiệu. Đế vương đi chính điện trước, sau khi Hoàng hậu nhận kim sách, kim bảo ở tiền điện xong mới cùng Đế vương chậm rãi bước lên ngự tòa dưới ánh nhìn chăm chú của văn võ bách quan.
Vì đã được Hoàng đế căn dặn, các lễ nghi sách văn được tinh giản, chỉ trong vòng nửa tách trà nhỏ đã đọc xong. Hai tay Mạnh Tang Du nhận kim sách, kim bảo, bước lên tấm thảm đỏ mềm mại, từng bước một hướng về phía Kim Loan Điện. Các ngự y đi theo ẩn mình trong bách quan tham dự đại điển, tầm mắt gắn chặt vào Hoàng hậu, không dám buông lỏng.
Bước vào chính điện, các đại thần đứng hai bên nhất tề nhìn về phía tân tấn Hoàng hậu. Một bóng dáng màu hoàng kim dần rõ ràng, khuôn mặt diễm lệ, khí phách ung dung quý phái, vững vàng trước vạn ánh mắt chú mục, khiến bất cứ ai có ý khinh khi cũng phải dè chừng.
Thời điểm Hoàng hậu vừa xuất hiện, Đế vương ở ngự tòa liền đứng lên, tiến tới hai bước, tuy cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khóe môi run nhè nhẹ trên khuôn mặt tuấn mỹ kia vẫn để lộ tâm trạng kích động của hắn. Theo lý, Hoàng thượng chỉ cần ngồi chờ trong điện, đợi Hoàng hậu bước lên đài cao, đứng lên đỡ một chút là được. Hành động vội vã bức thiết của Hoàng thượng như vậy lại khiến các quần thần bên dưới phải cân nhắc một phen.
Mạnh Tang Du ngẩng đầu ưỡng ngực nhìn về phía người đàn ông ở trên đài cao, bước chân không nhanh không chậm. Vừa đặt chân lên bậc thềm đầu tiên, bỗng nhiên hắn bước xuống, vươn tay về phía nàng.
Đế vương hạ mình nghênh đón, từ khi Đại Chu khai quốc tới nay chưa có một Hoàng hậu nào nhận được thù vinh như vậy. Ai dám nói Hoàng hậu không được Đế vương coi trọng? Nhất định là xàm ngôn! Những triều thần vì đại điển đơn giản mà khinh thị Hoàng hậu rùng mình, vội vàng cúi đầu xuống.
Mạnh Tang Du bình thản nắm lấy bàn tay hắn, cảm giác được mồ hôi âm ẩm bên trong, cô nhíu mày. Lo tới mức chảy mồ hôi luôn sao? Hắn chờ mong khắc này đến vậy? Cô ngửng đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt nồng nàn chăm chú kia, trong đầu đột nhiên trống rỗng.
Chu Vũ Đế mỉm cười siết chặt tay nàng, kéo nàng đứng sát cạnh mình. Hắn rất muốn rất muôn hôn lên môi Tang Du, dùng nụ hôn mãnh liệt nhất bày tỏ hạnh phúc của mình, nhưng ánh mắt lướt qua quần thần bên dưới, không thể không ép mình kềm lại.
“Từ nay về sau, nàng chính là thê tử của ta.” Hắn ghé vào tai nàng nói nhỏ, sự thỏa mãn bộc lộ ngay trong từng câu chữ.
“Từ nay về sau, ngươi chính là phu quân của ta.” Mạnh Tang Du hoàn hồn, lần đầu tiên nghiêm cẩn nhìn về phía hắn, lần đầu tuyên bố ‘chủ quyền bản thân’, mỗi một chữ đều khí phách. Nếu trốn không thoát, nếu người đàn ông này có vài phần thật lòng, vậy thì cô sẽ dùng hạnh phúc cả đời này đánh cược một lần. Trải qua hai kiếp, trái tim này cũng đã đủ cứng cỏi để chấp nhận thất bại.
Phu quân. Chu Vũ Đế cẩn thận nghiền ngẫm hai chữ vừa vô cùng thân thiết vừa nóng rẫy kia, nắm lấy vai nàng cười hạnh phúc. Mạnh Tang Du nhìn lại, thản nhiên mỉm cười.
Hoàng đế uy vũ khí phách, Hoàng hậu cao quý tuyệt lệ, hai bóng người hoàng kim đứng trên đài cao, thân mật gắn bó, ‘tương đắc ích chương’ (hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh; cùng bổ sung cho nhau thì càng tốt, càng hay), hình ảnh khắc sâu vào trong mắt mỗi quần thần quỳ dưới.
Đế hậu tương hợp, quả thật là may mắn của Đại Chu! HẾT
Lỗ bộ 鹵簿 các nghi vệ hầu hạ.
Cung điện đời xưa đều chuộng sắc đỏ, cho nên gọi sân hè nhà vua là đan bệ 丹陛.
Phượng giá lộng lẫy của Hoàng hậu sẽ dừng trước cửa Thái Hòa Điện, sau đó quỳ lạy hành lễ trước chương án, sách án cùng ngọc án, nghe quan viên bộ Lễ đọc sách văn, nhận kim sách, kim bảo, sao đó đi tới điện Kim Loan cùng Hoàng đế nhận bách quan đương triều bái lại, sau đó quay về Khôn Trữ cung, cùng Thái hậu nhận triều bái của các mệnh phụ phu nhân.
Mỗi một bước đều dài dòng rườm rà, ban đêm còn có tiệc tối, nhất thiết phải làm xa hoa long trọng mới thể hiện được địa vị tôn quý của Hoàng hậu. Lễ bộ Thượng thư nghĩ đến tâm tư của Hoàng đế, lại tăng thêm ba phần điển nghi, trình cho Đế vương thẩm duyệt.
“Bỏ quỳ lại chương án, sách án, ngọc án, bỏ quá trình đọc sách văn, trực tiếp trao kim sách, kim bảo, bỏ tiệc tối đi.” Chu Vũ Đế vừa xem tấu chương vừa dùng ngự bút gạch xóa, bỏ toàn bộ những trình tự không cần thiết, chỉ để lại hai khoản quan viên cùng mệnh phụ bái lạy.
Lễ bộ Thượng thư vâng dạ tuân mệnh, trong lòng lại vô cùng kinh ngạc, không hiểu được rốt cuộc Hoàng thượng đang nghĩ gì. Đại điển phong hậu đơn giản này quả thực xưa nay chưa từng có, chẳng lẽ Hoàng thượng chỉ giả vờ sủng ái Hoàng quý phi? Nếu y như vậy mà tổ chức đại điển phong hậu, có thể nghĩ Hoàng hậu sẽ bị tổn thương đến mức nào, khó mà sống yên trong chốn hậu cung này.
Nhưng chỉ một lát sau, lời kế tiếp của Đế vương khiến ông biết, ông đã nghĩ quá nhiều rồi.
Chu Vũ Đế xem kỹ lại, lại viết thêm một dòng lên tấu chương —— lệnh cho toàn bộ Thái y trong Thái y viện phụ tá trong suốt hành trình, không thể buông lỏng.
“Được rồi, đi xuống chuẩn bị đi! Hết thảy vì phượng thể Hoàng hậu.” Ngữ khí Hoàng đế vô cùng thận trọng. Lễ bộ Thượng thư không dám hành lễ, vội vàng tuân mệnh.
Đại điển phong hậu được thông báo, bách quan mỗi người một suy nghĩ, ngoại trừ cận thần của thiên tử, rất nhiều người có ý khinh thị tân tấn Hoàng hậu, cũng có cung phi âm thầm châm biếm, rục rịch mưu đồ. Nhưng trước ngày phong hậu, Đế vương đích thân tế thiên, tế Thái miếu, ba quỳ chín lại trước điện Phụng Tiên, thái độ thành kính, đến lúc này mới trấn an được suy nghĩ của mọi người.
Ngày phong hậu, Chu Vũ Đế đúng giờ Dần tỉnh dậy, thấy cô bé đang cuộn người say sưa trong lòng mình, khuôn mặt tĩnh lặng ngoan ngoãn, hắn mỉm cười. Ngày hôm nay Tang Du sẽ trở thành thê tử của hắn, sau này cùng sóng vai bước đi giữa phồn hoa trần thế, cùng chung hỉ nộ ái ố, không còn cô đơn giữa cuộc đời này nữa.
Đầu ngón tay hắn từ từ vuốt lên từng đường nét khuôn mặt nàng, khuôn mặt lộ nét mê muội, nhất thời nhìn đến ngây ngốc. Mãi cho đến khi bên ngoài có tiếng động vang lên, Thường Hỉ đứng ngoài mạn giường nhỏ giọng bẩm báo, “Giờ Mẹo đã đến, Hoàng thượng nên thức dậy” hắn mới sực tỉnh, phát hiện mình đã si ngốc nhìn nàng hơn một canh giờ.
Hắn buồn cười, nhẹ nhàng lay Tang Du dậy. Nếu là trước đây, tất nhiên hắn sẽ xáp vào vừa hôn vừa sờ, hết liếm lại cắn, dùng cách của A Bảo đánh thức nàng. Nhưng bây giờ Tang Du nôn nghén mệt mỏi, không những chẳng thiết ăn uống mà cả ngày buồn ngủ, dưới mắt còn có quầng thâm nhàn nhạt khiến hắn đau lòng không thôi. Nếu không có chuyện quan trọng, hắn luôn nhẹ tay nhẹ chân xuống giường, để nàng ngủ khi mặt trời lên cao.
Nhưng hôm nay thì khác, nếu chờ nàng tự dậy thì đại điển phong hậu cũng bị bỏ lỡ.
“Tang Du, mau dậy thôi, hôm nay là ngày vui của hai chúng ta.” Xoa xoa bóp bóp chóp mũi Tang Du, trong giọng nói của hắn tràn đầy ý cười.
Mạnh Tang Du hết nghiêng trái nghiêng phải né, nhưng vấn đề là đối phương rất dai, bám riết không tha. Cuối cùng nàng kéo chăn lên, tự cuốn mình lại thành một cái kén, chỉ lộ ra mái tóc đen dài.
Trong mắt Chu Vũ Đế đầy ý cười, ôm cả người và chăn vào lòng, vuốt lên cái bụng đã hơi to ra của nàng, dịu dàng dụ dỗ, “Ngoan nào, nàng nên thức dậy rồi! Như chúng ta đã bàn trước, nàng chỉ cần đi qua để bách quan cùng mệnh phụ yết kiến là được, tuyệt đối sẽ không mệt. Xong việc nàng còn có thể về ngủ tiếp, như vậy được không?”
Hắn cọ cọ trán với kén tằm, kén tằm giật giật, một hồi lâu sau mới ‘lột xác, thò khuôn mặt ngái ngủ ra ngoài.
“Ngươi phải cam đoan xong việc lập tức cơ!” Nàng còn ngáp ngắn ngáp dài nhấn mạnh.
“Ta cam đoan.” Chu Vũ Đế nín cười, vuốt vuốt mấy sợi tóc lộn xộn của nàng vào nếp. Tang Du càng ngày càng chân thật hơn với hắn, mỗi một động tác nho nhỏ như thế này đều có thể khiến hắn mừng rỡ muốn điên.
Quả thực chủ tử mình ngày càng ngày càng lấn lướt Hoàng thượng! Phùng ma ma âm thầm lắc đầu, cùng Ngân Thúy và Bích Thủy bước vào. Bày dụng cụ rửa mặt để một bên, Phùng ma ma vừa định đến cạnh giường giúp chủ tử rửa mặt chải đầu đã bị Hoàng thượng tự nhận lấy. Đã quen Hoàng thượng làm, bà cũng lập tức buông tay, lui sang một bên.
Chu Vũ Đế lau mặt và tay cho Tang Du, lại thay áo yếm màu đỏ thẫm, thấy khuôn mặt nhợt nhạt của nàng nổi bật trên màu áo lót, hắn nheo nheo mắt, hôn lên má nàng một cái. Ôm lấy Tang Du vừa ngủ lại, hắn chải đầu cho nàng, lại mang giày vào, cẩn thận mặc một chiếc ngoại bào rồi mới bế đến bàn ăn đặt bên ngoài. Lúc này Chu Vũ Đế lại ‘chính thức’ gọi Tang Du dậy một lần nữa.
“Tang Du, ăn sáng thôi. Măng chua, thịt, bánh hấp, còn có hành nhúng tương, nàng ngửi thấy không, rất thơm.” Một tay hắn giữ lấy eo nàng, một tay ra sức phẩy phẩy đưa mùi chua chua của mấy món ăn lan ra. Bởi vì khẩu vị kì dị của Tang Du, hắn cũng bắt đầu làm quen ăn mấy món ăn dân dã này.
Mạnh Tang Du chảy nước miếng, rốt cuộc cũng từ từ mở mắt. Thấy mình nhẹ nhàng khoan khoái, quần áo chỉnh tề, cô vừa lòng cho hắn một nụ hôn chào buổi sáng. Chu Vũ Đế cười khẽ, cầm một miếng bánh hấp, lại quấn hành nhúng đầy tương cuốn lại đưa cho nàng, dịu dàng nói, “Ăn đi.”
“Cám ơn.” Mạnh Tang Du cầm lấy, dung sức cắn một miếng, tướng ăn cũng không lấy gì làm tao nhã. Nhưng Chu Vũ Đế biết đây là bộ mặt chân thật nhất của Tang Du, nụ cười càng lúc càng tươi.
Đám người Phùng ma ma nhất tề cúi đầu, trong lòng âm thầm cảm thán: Từ khi chủ tử mang thai, thật sự Hoàng thượng càng ngày càng hiền lành.
Dùng bữa sáng xong, Thường Hỉ mang triều phục Hoàng hậu vào nội điện, các cung nhân tới hầu hạ hai người thay y phục. Triều phục Hoàng đế đơn giản khí phách, chỉ một lát đã mặc xong, còn Mạnh Tang Du đang vật lộn từ triêu quan, triêu châu, triêu bào rồi lại triêu quái. Tuy triều phục Hoàng quý phi cũng màu hoàng kim, nhưng không thể sánh bằng triều phục lộng lẫy của Hoàng hậu.
Triều phục Hoàng hậu thêu chín chim phượng bằng tơ vàng, đính trân châu và ngọc, từ xa nhìn lại vô cùng lóa mắt. Trên đỉnh triêu quan được khảm một con phượng chín đuôi bằng vàng, mỗi một chi tiết lông đuôi đều được khả đá quý ngũ sắc, chính giữa miệng phượng còn ngậm một viên ngọc trai cực lớn, phát ra ánh sáng lung linh. Chỉ cần bộ trang phục này cũng đã đủ để nữ nhân khắp thiên hạ điên cuồng, khó trách nhiều phi tần trong cung sống chết cũng muốn trèo lên Hậu vị.
Thứ nhất tỳ sương thứ hai mật đường, giờ khắc này Mạnh Tang Du không hề có bao nhiêu vui sướng, mà chỉ lo lắng cho mười cân nặng trên đầu mình. Cô dùng cả hai tay đỡ triêu quan, từng bước đi cứng ngắc rề rà đi tới trước mặt vị Hoàng đế đang cười toe toét kia, ngửa cổ oán hận, “Ngươi còn nói không phiền, chỉ cần một đống trang sức này có thể đè chết ta!”
(giáp chi thạch tín, ất chi mật đường – đại ý ở đây chỉ có một số chuyện, đối với vài người là “thạch tín” (đau khổ, chuyện không tốt), với một số khác là “mật đường” (hạnh phúc chẳng hạn). Mỗi chúng ta đều có sự lựa chọn của riêng mình, cho dù người ngoài cho rằng đó là sai lầm, sẽ dẫn đến kết cục không tốt. Chỉ có kẻ uống nước mới biết nước ấm lạnh như thế nào.)
“Ngày lành không được nói lung tung!” Chu Vũ Đế sờ lên đôi môi đang chu ra của nàng, bất đắc dĩ nói, “Nàng cứ dựa vào trẫm trước, đến Thái Hòa Điện cố gắng nửa canh giờ là được.”
Hai người nắm tay bước vào ngự giá, Chu Vũ Đế khẽ nghiêng người để Tang Du có thể dựa vào vai hắn. Sức nặng đè xuống khiến hắn nhíu nhíu mày, quả thực triêu quan này rất nặng, chắc lại phải giản lược đại điển một lần nữa.
Nhưng lúc này đã không còn kịp, tất cả đều đã được bố trí sắp xếp sẵn, ngự giá cũng đã đến Thái Hòa Điện.
“Trẫm vào trước chờ nàng ở Kim Loan Điện.” Hắn nhẹ nhàng hôn lên môi nàng, trong đôi mắt sâu đầy tình yêu cùng mong chờ.
Mạnh Tang Du bị hắn nhìn đến ngượng ngùng, quyến luyến cọ cọ lên vai hắn một lúc. Hai người lẳng lặng ôm nhau, đợi nhạc bắt đầu tấu lên mới cùng nhau hạ kiệu. Đế vương đi chính điện trước, sau khi Hoàng hậu nhận kim sách, kim bảo ở tiền điện xong mới cùng Đế vương chậm rãi bước lên ngự tòa dưới ánh nhìn chăm chú của văn võ bách quan.
Vì đã được Hoàng đế căn dặn, các lễ nghi sách văn được tinh giản, chỉ trong vòng nửa tách trà nhỏ đã đọc xong. Hai tay Mạnh Tang Du nhận kim sách, kim bảo, bước lên tấm thảm đỏ mềm mại, từng bước một hướng về phía Kim Loan Điện. Các ngự y đi theo ẩn mình trong bách quan tham dự đại điển, tầm mắt gắn chặt vào Hoàng hậu, không dám buông lỏng.
Bước vào chính điện, các đại thần đứng hai bên nhất tề nhìn về phía tân tấn Hoàng hậu. Một bóng dáng màu hoàng kim dần rõ ràng, khuôn mặt diễm lệ, khí phách ung dung quý phái, vững vàng trước vạn ánh mắt chú mục, khiến bất cứ ai có ý khinh khi cũng phải dè chừng.
Thời điểm Hoàng hậu vừa xuất hiện, Đế vương ở ngự tòa liền đứng lên, tiến tới hai bước, tuy cố gắng giữ bình tĩnh, nhưng khóe môi run nhè nhẹ trên khuôn mặt tuấn mỹ kia vẫn để lộ tâm trạng kích động của hắn. Theo lý, Hoàng thượng chỉ cần ngồi chờ trong điện, đợi Hoàng hậu bước lên đài cao, đứng lên đỡ một chút là được. Hành động vội vã bức thiết của Hoàng thượng như vậy lại khiến các quần thần bên dưới phải cân nhắc một phen.
Mạnh Tang Du ngẩng đầu ưỡng ngực nhìn về phía người đàn ông ở trên đài cao, bước chân không nhanh không chậm. Vừa đặt chân lên bậc thềm đầu tiên, bỗng nhiên hắn bước xuống, vươn tay về phía nàng.
Đế vương hạ mình nghênh đón, từ khi Đại Chu khai quốc tới nay chưa có một Hoàng hậu nào nhận được thù vinh như vậy. Ai dám nói Hoàng hậu không được Đế vương coi trọng? Nhất định là xàm ngôn! Những triều thần vì đại điển đơn giản mà khinh thị Hoàng hậu rùng mình, vội vàng cúi đầu xuống.
Mạnh Tang Du bình thản nắm lấy bàn tay hắn, cảm giác được mồ hôi âm ẩm bên trong, cô nhíu mày. Lo tới mức chảy mồ hôi luôn sao? Hắn chờ mong khắc này đến vậy? Cô ngửng đầu nhìn, bắt gặp ánh mắt nồng nàn chăm chú kia, trong đầu đột nhiên trống rỗng.
Chu Vũ Đế mỉm cười siết chặt tay nàng, kéo nàng đứng sát cạnh mình. Hắn rất muốn rất muôn hôn lên môi Tang Du, dùng nụ hôn mãnh liệt nhất bày tỏ hạnh phúc của mình, nhưng ánh mắt lướt qua quần thần bên dưới, không thể không ép mình kềm lại.
“Từ nay về sau, nàng chính là thê tử của ta.” Hắn ghé vào tai nàng nói nhỏ, sự thỏa mãn bộc lộ ngay trong từng câu chữ.
“Từ nay về sau, ngươi chính là phu quân của ta.” Mạnh Tang Du hoàn hồn, lần đầu tiên nghiêm cẩn nhìn về phía hắn, lần đầu tuyên bố ‘chủ quyền bản thân’, mỗi một chữ đều khí phách. Nếu trốn không thoát, nếu người đàn ông này có vài phần thật lòng, vậy thì cô sẽ dùng hạnh phúc cả đời này đánh cược một lần. Trải qua hai kiếp, trái tim này cũng đã đủ cứng cỏi để chấp nhận thất bại.
Phu quân. Chu Vũ Đế cẩn thận nghiền ngẫm hai chữ vừa vô cùng thân thiết vừa nóng rẫy kia, nắm lấy vai nàng cười hạnh phúc. Mạnh Tang Du nhìn lại, thản nhiên mỉm cười.
Hoàng đế uy vũ khí phách, Hoàng hậu cao quý tuyệt lệ, hai bóng người hoàng kim đứng trên đài cao, thân mật gắn bó, ‘tương đắc ích chương’ (hợp nhau lại càng tăng thêm sức mạnh; cùng bổ sung cho nhau thì càng tốt, càng hay), hình ảnh khắc sâu vào trong mắt mỗi quần thần quỳ dưới.
Đế hậu tương hợp, quả thật là may mắn của Đại Chu! HẾT
Danh sách chương