Ánh sáng mặt trời xuyên qua mây mù chiếu xuống, dừng trên sườn mặt Trạng nguyên.
Sắc mặt Tô Doanh khẽ biến, cuống quít tiến lên hành đại lễ.
"Vi thần không biết Hoàng Thượng ở đây, kinh động thánh giá, mong Hoàng Thượng thứ tội!"
Tĩnh Nhi nhíu mày: "Tô đại nhân cũng tới cầu phúc sao?"
Tô Doanh vội phủ nhận: "Vi thần rảnh rỗi không có gì làm, cho nên tới đây tìm phương trượng luận kinh, không ngờ Hoàng Thượng cũng ở đây."
Tĩnh Nhi khẽ cười: "Luận kinh? Trạng nguyên lang tài cao bát đẩu lại muốn xuất gia sao?"
Sắc mặt Tô Doanh ửng đỏ, xấu hổ lên tiếng: "Dạ không, kinh Phật có thể giúp người tĩnh tâm." Đặc biệt sau lần đó diện thánh, hắn càng thêm cần mẫn tới đây. Cũng không biết vì sao, mỗi lần nhớ tới những lời hoàng đế nói, Tô Doanh liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, hắn luôn cảm thấy sự tình không hẳn là như vậy. Chỉ có ở nơi thanh tịnh như thế này mới có thể khiến hắn không còn nhớ tới cảnh tượng ngày ấy.
Nhưng...
Hắn còn đang nghĩ, thiếu niên trước mặt đã phất áo đứng dậy. Nàng nghĩ nghĩ, đi tới trước mặt hắn, đưa ra quyết định: "Trẫm hôm nay cũng có chuyện phiền lòng, vậy thì cùng Tô ái khanh đi nghe một lát. Các ngươi cứ nói chuyện, trẫm chỉ ngồi một bên."
"Hoàng..."
Tô Doanh còn chưa nói xong, người trước mặt đã nâng bước rời khỏi. Hắn thở dài một tiếng, lúc này cũng không thể nói gì, chỉ đành đuổi theo Tĩnh Nhi.
Lúc Mạnh Ninh mang đồ trở về, thấy trong Phật đường không một bóng người, nàng kinh hãi, vội vàng đi tìm xung quanh. Mọi nơi tìm kiếm đều không thấy Tĩnh Nhi, Mạnh Ninh không khỏi sốt ruột. Mới có một lát, Hoàng Thượng rốt cuộc có thể đi đâu? Chẳng lẽ là tới biệt viện phía sau thăm Mục thái phi sao?
Mạnh Ninh lập tức phủ nhận, Hoàng Thượng để ý tới suy nghĩ của thái phi, nhất định sẽ không vạch trần lời nói dối thiện ý của bà ấy. Chỉ là, Hoàng Thượng rốt cuộc đã đi đâu?
Mạnh Ninh đang vô cùng ảo não, lúc này lại có một thái giám hoang mang từ bên ngoài chạy vào.
Nàng và Hoàng Thượng cải trang đi tuần, giờ phút này lại có cung nhân tìm tới đây, nhất định đã xảy ra đại sự!
..................
Trong thiện phòng, Tĩnh Nhi khoanh chân an tĩnh ngồi một bên. Tô Doanh nói rất có lý, ngồi ở đây, tâm tình của nàng cũng tốt hơn một chút.
Âm thanh ầm ĩ từ bên ngoài truyền tới, nàng mở to mắt, lúc này có tiếng một tiểu sai di truyền tới: "Phương trượng, Mạnh tiểu thư nói Hoàng Thượng mất tích, nhờ ngài hỗ trợ đi tìm."
Tĩnh Nhi mở to hai mắt, cả người đứng lên.
Cánh cửa bị đẩy ra, Mạnh Ninh nhìn thấy Tĩnh Nhi, nàng kinh hãi, không chút chần chờ tiến nhanh lại, nói nhỏ bên tai Tĩnh Nhi: "Hoàng Thượng, có cấp báo gọi ngài hồi cung!"
Nếu không xảy ra đại sự, Mạnh Ninh tuyệt đối sẽ không có thần sắc như vậy.
Bên ngoài Ngự thư phòng, Tôn tướng quân thấy Tĩnh Nhi đi qua, ông vội xoay người hành lễ. Tĩnh Nhi vung tay, nói: "Chuyện gì?"
"Hoàng Thượng..." Tôn tướng quân đi theo vào, thấp giọng: "Quân Đông Việt đã phá một thành của Tây Lương ta."
Tĩnh Nhi dừng bước, âm sắc thâm trầm: "Sai lầm của ai?"
Tôn tướng quân thoáng chần chờ, sau đó trả lời: "Thế tử của Hiện Vũ Vương."
"Con trai của Lục bá?" Tĩnh Nhi nhíu mày, phất áo ngồi xuống, sau đó mới nói, "Truyền hắn vào kinh."
Tôn tướng quân gật đầu, nhẹ giọng hỏi: "Hoàng Thượng, ngài nghĩ có phải Hiện Vũ Vương muốn mượn thế lực của Đông Việt..." Câu kế tiếp ông không nói, với bì ông tin vị hoàng đế trẻ tuổi này sớm đã biết rõ.
Càn Khánh năm thứ hai, Tây Lương xảy ra nội loạn, các vị Vương gia năm đó tham dự chỉ có mình Hiện Vũ Vương bảo toàn thực lực, không chút hao tổn. Mọi người đều nói Hiện Vũ Vương là một kẻ ngốc nghếch, nhưng Tĩnh Nhi lại không cho là thế.
Sắc mặt nàng vẫn chưa thay đổi, chỉ cười cười: "Có phải hay không trẫm truyền hắn tới chẳng phải sẽ biết hay sao?"
Sắc mặt Tô Doanh khẽ biến, cuống quít tiến lên hành đại lễ.
"Vi thần không biết Hoàng Thượng ở đây, kinh động thánh giá, mong Hoàng Thượng thứ tội!"
Tĩnh Nhi nhíu mày: "Tô đại nhân cũng tới cầu phúc sao?"
Tô Doanh vội phủ nhận: "Vi thần rảnh rỗi không có gì làm, cho nên tới đây tìm phương trượng luận kinh, không ngờ Hoàng Thượng cũng ở đây."
Tĩnh Nhi khẽ cười: "Luận kinh? Trạng nguyên lang tài cao bát đẩu lại muốn xuất gia sao?"
Sắc mặt Tô Doanh ửng đỏ, xấu hổ lên tiếng: "Dạ không, kinh Phật có thể giúp người tĩnh tâm." Đặc biệt sau lần đó diện thánh, hắn càng thêm cần mẫn tới đây. Cũng không biết vì sao, mỗi lần nhớ tới những lời hoàng đế nói, Tô Doanh liền cảm thấy cả người không được tự nhiên, hắn luôn cảm thấy sự tình không hẳn là như vậy. Chỉ có ở nơi thanh tịnh như thế này mới có thể khiến hắn không còn nhớ tới cảnh tượng ngày ấy.
Nhưng...
Hắn còn đang nghĩ, thiếu niên trước mặt đã phất áo đứng dậy. Nàng nghĩ nghĩ, đi tới trước mặt hắn, đưa ra quyết định: "Trẫm hôm nay cũng có chuyện phiền lòng, vậy thì cùng Tô ái khanh đi nghe một lát. Các ngươi cứ nói chuyện, trẫm chỉ ngồi một bên."
"Hoàng..."
Tô Doanh còn chưa nói xong, người trước mặt đã nâng bước rời khỏi. Hắn thở dài một tiếng, lúc này cũng không thể nói gì, chỉ đành đuổi theo Tĩnh Nhi.
Lúc Mạnh Ninh mang đồ trở về, thấy trong Phật đường không một bóng người, nàng kinh hãi, vội vàng đi tìm xung quanh. Mọi nơi tìm kiếm đều không thấy Tĩnh Nhi, Mạnh Ninh không khỏi sốt ruột. Mới có một lát, Hoàng Thượng rốt cuộc có thể đi đâu? Chẳng lẽ là tới biệt viện phía sau thăm Mục thái phi sao?
Mạnh Ninh lập tức phủ nhận, Hoàng Thượng để ý tới suy nghĩ của thái phi, nhất định sẽ không vạch trần lời nói dối thiện ý của bà ấy. Chỉ là, Hoàng Thượng rốt cuộc đã đi đâu?
Mạnh Ninh đang vô cùng ảo não, lúc này lại có một thái giám hoang mang từ bên ngoài chạy vào.
Nàng và Hoàng Thượng cải trang đi tuần, giờ phút này lại có cung nhân tìm tới đây, nhất định đã xảy ra đại sự!
..................
Trong thiện phòng, Tĩnh Nhi khoanh chân an tĩnh ngồi một bên. Tô Doanh nói rất có lý, ngồi ở đây, tâm tình của nàng cũng tốt hơn một chút.
Âm thanh ầm ĩ từ bên ngoài truyền tới, nàng mở to mắt, lúc này có tiếng một tiểu sai di truyền tới: "Phương trượng, Mạnh tiểu thư nói Hoàng Thượng mất tích, nhờ ngài hỗ trợ đi tìm."
Tĩnh Nhi mở to hai mắt, cả người đứng lên.
Cánh cửa bị đẩy ra, Mạnh Ninh nhìn thấy Tĩnh Nhi, nàng kinh hãi, không chút chần chờ tiến nhanh lại, nói nhỏ bên tai Tĩnh Nhi: "Hoàng Thượng, có cấp báo gọi ngài hồi cung!"
Nếu không xảy ra đại sự, Mạnh Ninh tuyệt đối sẽ không có thần sắc như vậy.
Bên ngoài Ngự thư phòng, Tôn tướng quân thấy Tĩnh Nhi đi qua, ông vội xoay người hành lễ. Tĩnh Nhi vung tay, nói: "Chuyện gì?"
"Hoàng Thượng..." Tôn tướng quân đi theo vào, thấp giọng: "Quân Đông Việt đã phá một thành của Tây Lương ta."
Tĩnh Nhi dừng bước, âm sắc thâm trầm: "Sai lầm của ai?"
Tôn tướng quân thoáng chần chờ, sau đó trả lời: "Thế tử của Hiện Vũ Vương."
"Con trai của Lục bá?" Tĩnh Nhi nhíu mày, phất áo ngồi xuống, sau đó mới nói, "Truyền hắn vào kinh."
Tôn tướng quân gật đầu, nhẹ giọng hỏi: "Hoàng Thượng, ngài nghĩ có phải Hiện Vũ Vương muốn mượn thế lực của Đông Việt..." Câu kế tiếp ông không nói, với bì ông tin vị hoàng đế trẻ tuổi này sớm đã biết rõ.
Càn Khánh năm thứ hai, Tây Lương xảy ra nội loạn, các vị Vương gia năm đó tham dự chỉ có mình Hiện Vũ Vương bảo toàn thực lực, không chút hao tổn. Mọi người đều nói Hiện Vũ Vương là một kẻ ngốc nghếch, nhưng Tĩnh Nhi lại không cho là thế.
Sắc mặt nàng vẫn chưa thay đổi, chỉ cười cười: "Có phải hay không trẫm truyền hắn tới chẳng phải sẽ biết hay sao?"
Danh sách chương