“Nương nương, người nên dùng bữa sáng rồi.” Tĩnh Doanh nhìn bóng lưng đơn bạc của Vệ Minh Khê, chỉ ngắn ngủi ba tháng, vậy mà tựa hồ dài như đã ba năm, hầu như mỗi ngày Tĩnh Doanh đều thấy Vệ Minh Khê ngẩn người đứng bên bờ tường hoàng cung, làm cho tư vị trong lòng nàng cực kỳ không thoải mái. Có đôi khi Tĩnh Doanh nghĩ, thống khổ nhất không phải là Dung Vũ Ca - người đã ra đi, mà là Vệ Minh Khê, kẻ ở lại bất lực không thể làm gì.

“Nàng đi đã ba tháng, nàng thật đã đi rồi…” Vệ Minh Khê nhàn nhạt nói, vẻ như nỗi đau xót kia đã được chữa lành, nhưng chỉ có mình Vệ Minh Khê biết, nàng đã dành toàn bộ thời gian suốt ba tháng mới có thể tiếp nhận được sự thật Dung Vũ Ca đã ra đi và thực tế sẽ không bao giờ trở về nữa. Và dù cho tuyệt vọng như thế nào, nàng phát hiện cuộc sống vẫn phải tiếp tục theo vòng xoay của nó, ngoại trừ phải chấp nhận sự thật này cũng không còn cách nào khác, mà loại thống khổ này, so với cái chết còn làm cho Vệ Minh Khê khó chịu hơn.

“Nàng sẽ trở về, nhất định sẽ trở về.” Tĩnh Doanh an ủi, những lời này, ngay cả Tĩnh Doanh cũng không thể nào thuyết phục bản thân mình, lần này Dung Vũ Ca đi, có lẽ vĩnh viễn cũng không gặp lại nàng.

Trong lòng Vệ Minh Khê cũng biết những lời này mong manh đến nhường nào, nhưng nàng thà rằng để mình tự gạt mình còn hơn. Lúc này ngoại trừ tự lừa dối bản thân ra, làm cho mình còn có chút hy vọng, Vệ Minh Khê không còn biện pháp nào nữa. Nàng hy vọng thời gian có thể làm phai mờ tất cả nỗi đau này, nhưng cũng sợ hãi sau khi nỗi đau này phai nhạt, tình yêu của Dung Vũ Ca cũng theo đó mà nhạt nhòa, xem ra vẫn không có giải pháp nào cả, Vệ Minh Khê yếu ớt cười khổ.

Vệ Minh Khê cầm lấy cây lược gỗ đào, tự mình chải tóc, Tĩnh Doanh thấy vậy, đưa tay định lấy cây lược trong tay Vệ Minh Khê nhưng nàng lắc đầu, ý bảo để tự mình làm. Đã lâu rồi Vệ Minh Khê không nhìn mình trong gương, trông nàng có vẻ già đi rất nhiều, phát hiện này làm cho tâm lý nàng bắt đầu khủng hoảng, nàng vốn lớn tuổi hơn Dung Vũ Ca, hôm nay lại càng lộ vẻ già nua, nếu Dung Vũ Ca nhìn thấy nhất định sẽ ghét bỏ nàng.

Cho tới bây giờ chưa từng có khắc nào Vệ Minh Khê lại để ý đến dung nhan mình như vậy, trước kia nàng chẳng bao giờ bận tâm năm tháng trôi qua, cho rằng hết thảy cứ thuận theo tự nhiên là được rồi, nhưng bây giờ khi nhìn thấy hình ảnh tiều tụy của mình trong gương, kia sắc mặt tái nhợt như tờ giấy trắng, gầy đến nỗi xương gò má cũng nhô ra, già đi rất nhiều, khiến cho nàng càng nhìn càng kích động hoảng loạn, nàng không biết mình có thể đợi được Dung Vũ Ca trở về hay không, cũng không biết phải đợi bao nhiêu năm, chỉ sợ không đợi được đến khi người đó trở về, dung nhan mình đã phai tàn, mà Dung Vũ Ca vẫn còn trẻ trung sinh động…

Vệ Minh Khê nhìn mình trong gương, ngón tay áp vào gương mặt của mình, xem ra Vệ Minh Khê bất quá cũng chỉ là một phàm phu tục tử tầm thường, cũng sẽ để ý đến dung nhan của mình. Vì sao trước kia nàng chưa bao giờ để ý, chỉ biết Dung Vũ Ca thích nó, nhưng nếu khuôn mặt này già đi, Dung Vũ Ca có còn thích hay không? Vệ Minh Khê không xác định được, lại càng hoảng hốt hơn, có lẽ chỉ có giây phút này Vệ Minh Khê mới biết rõ bản thân nàng yêu Dung Vũ Ca bao nhiêu, sợ bị nàng ghét bỏ đến bao nhiêu.

Tĩnh Doanh nhìn dáng vẻ kinh hoảng của Vệ Minh Khê, ban đầu nàng vẫn không hiểu, cho đến khi thấy những ngón tay run rẩy của Vệ Minh Khê cầm phấn hồng phết loạn lên đôi gò má tái nhợt, Tĩnh Doanh đột nhiên hiểu ra, bỗng chốc chóp mũi cay cay. Dung Vũ Ca sẽ hối hận, nàng vĩnh viễn sẽ không biết Vệ Minh Khê yêu nàng nhiều đến mức độ nào.

Vệ Minh Khê lau đi vết phấn hồng trên mặt, khuôn mặt tái nhợt, dù đã phết một chút hồng nhưng cũng không che dấu được vẻ tiều tụy, ngược lại còn chẳng ra gì, Vệ Minh Khê nở nụ cười tự giễu.

“Già rồi…” Vệ Minh Khê hạ chiếc lược gỗ trong tay nàng xuống, ngay cả một đầu đầy tóc đen cũng đã trộn lẫn vài sợi bạc, tâm Vệ Minh Khê như nước lặng chùng xuống.

“Nương nương…” Tĩnh Doanh lo lắng gọi.

“Ta không sao, hài tử kia tên gọi là gì?” Vệ Minh Khê đột nhiên hỏi về hài tử Dung Vũ Ca sinh ra, đứa nhỏ sinh ra cũng đã ba tháng, Vệ Minh Khê chưa gặp qua dù chỉ một lần, Vệ Minh Khê không phải là người giận chó đánh mèo, chỉ là thân mình còn lo chưa xong, làm sao còn tinh lực để quan tâm đến đứa bé này.

“Hoàng Thượng đặt là Mộ Ca, phong hiệu Phượng Dương công chúa.” Tĩnh Doanh nhanh nhẹn hồi đáp, đây là hiện tượng tốt, lần đầu tiên kể từ khi Dung Vũ Ca bỏ đi nương nương hỏi đến người khác.

“Mộ Ca, Mộ Ca…” Vệ Minh Khê thì thào lặp lại hai lần.

“ Hoàng Thượng xử lý vấn đề Hoàng Hậu biến mất như thế nào?” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng hỏi.

“Hoàng Thượng công bố với bên ngoài sau khi Hoàng Hậu sinh hạ long chủng, thân thể nhiễm phải quái bệnh nên đã đưa đến Đông Đô trường kỳ tĩnh dưỡng…” Việc Hoàng thượng không công bố Hoàng Hậu khó sanh mà chết mà chỉ nói là dưỡng bệnh, chứng tỏ Hoàng Thượng và nương nương đều hy vọng có một ngày Dung Vũ Ca sẽ trở về.

“Như vậy cũng tốt…” Vệ Minh Khê nói mơ hồ.

Dù cho Cao Hiên có ngốc đến mấy cũng loáng thoáng biết việc Dung Vũ Ca ra đi cùng một đêm kia, nhất định có liên quan đến hài tử này, nhưng hắn không dám suy đoán nhiều, vì hắn mềm yếu, cho nên hắn cũng không muốn biết một chút nào. Dung Vũ Ca đi rồi, nhìn mẫu hậu khổ sở, hắn cũng không nói ra lời trách móc nào, đối với các nàng mà nói, hắn bất quá chỉ là người dư thừa. Đứa bé vừa sinh ra đã thu hút hết mọi chú ý của hắn, cũng phân tán cảm xúc tổn thương trong lòng hắn.

Vệ Minh Khê ôm lấy đứa trẻ từ tay Cao Hiên, chăm chú nhìn hài tử đang ngủ say trong lòng, hài tử này nhìn không giống Dung Vũ Ca, cũng không giống Hiên nhi, so với tuyệt thế dung nhan của mẫu thân và sự tuấn tú của phụ thân, ngũ quan sơ khai của nó có vẻ bình thường, không giống Dung Vũ Ca từ khi sinh ra đã có dáng dấp mỹ nhân, kém cỏi hơn rất nhiều. Hài tử này chính là thân tôn nữ của nàng, trên người có dòng máu của mình và nữ nhân mình yêu thương nhất, tuy rằng hài tử này sinh ra làm mình mất đi nữ nhân tâm ái, nhưng Vệ Minh Khê biết, đứa nhỏ vốn vô tội, mọi tội lỗi đều do nàng gây nên, chưa kể nàng còn phải xin lỗi hài tử này, khiến nó từ nhỏ đã mất đi mẫu thân.

Vệ Minh Khê dùng ngón cái nhẹ nhàng vỗ về chơi đùa hai má đứa trẻ, trẻ con ngây ngô, khanh khách nở nụ cười, làm cho vần vũ mây đen trên mặt Vệ Minh Khê khẽ tràn ra chút ý cười. Vô luận như thế nào, tân sinh mệnh chào đời cũng tiếp thêm chút sức sống và hy vọng.

Có lẽ sẽ có hy vọng…

***

Sáu năm sau.

“Đã qua nhiều năm như thế, nó vẫn xấu xí như vậy, không giống hài tử Dung gia một chút nào…” Dung Quý nhìn nữ oa đang chơi đùa trong nội viện tướng quân phủ, thở dài nói. Công bằng mà nói, nữ oa này kỳ thật diện mạo cũng coi như thanh tú, nhưng như thế nào cũng thấy bình thường, so với Dung Vũ Ca năm đó thật kém quá xa. Người Dung gia vốn luôn sinh ra tuấn nam mỹ nữ nên dung mạo hài đồng này đương nhiên sẽ bị Dung Quý nói xấu.

“Oa nhi này vừa không giống Dung gia chúng ta, vừa không giống họ Cao, cũng không giống họ Vệ, không biết là giống ai nữa, nếu không phải ta tận mắt thấy nó sinh ra, thật đúng là hoài nghi có phải đang nuôi giùm con người khác hay không. Tuy rằng xấu thì có xấu một chút, nhưng nhìn lâu vẫn rất khả ái. Mà tiểu Vũ Ca cũng thật nhẫn tâm, đã nhiều năm như vậy, không nghe cũng không hỏi, một lần cũng chưa từng gặp nó…” Liễu Tam nương vừa nhìn vừa thao thao bất tuyệt.

“Oa nhi này tướng mạo so với tiểu Vũ Ca còn đại khí hơn, không thể khinh thường, ngày sau cũng không giống mẫu thân của nó chỉ biết nữ nhi tình trường, sợ là so với mẫu thân còn có tiền đồ hơn.” Dung Quý cảm thán nói, kỳ thật y nói cái này cũng có căn cứ, lúc Cao Mộ Ca một tuổi trảo cư (1), cái gì cũng không lấy, hết lần này đến lần khác đều cầm lấy ngọc tỷ truyền quốc, làm cho mọi người sợ hãi không thôi.

Cao Hiên sủng ái Phượng Dương công chúa bao nhiêu, cả nước đều biết, lúc nàng ba tuổi, hắn lâm triều cũng mang theo nàng, nói cũng kỳ quái, nữ oa bình thường tại triều đường buồn tẻ, nhất định sẽ nhàm chán vô cùng, nhưng tiểu công chúa này lại hoàn toàn bất đồng, ngồi trên long ỷ với Cao Hiên, chăm chú lắng nghe mọi người bàn luận chuyện quốc gia đại sự, không nghịch cũng không nháo, lúc đầu các đại thần còn nói không ra thể thống gì, nhưng sau cũng quen, coi như bình thường.

Đại khái cũng chỉ có Phượng Dương công chúa này có cơ hội ngồi trên long ỷ, mệnh túc đã có vài phần ngụ ý nữ đế bên trong.

---------------------o0o---------------------

(1) trảo cư: tục lệ truyền thống của người Trung Quốc thời xưa, khi hài tử được một tuổi sẽ bày ra một loạt đồ vật đủ loại cho hài tử chọn ( bút, kiếm, túi hương,…) để chúc hài tử may mắn và cũng một phần đoán tính cách và mệnh hài tử sau này. ( vd nếu chọn kiếm thì có thiên hướng lớn lên thích võ nghệ, nghiên bút thì lớn lên có thiên hướng thích văn chương,… ở đây Mộ Ca chọn ngọc tỷ truyền quốc, có thiên hướng mệnh đế vương nên mới khiến mọi người sợ hãi)
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện