“Dung Vũ Ca, đừng để ta lại phải nhìn thấy bộ dáng tiểu thư ngang ngược của ngươi một lần nữa.” Vệ Minh Khê nghe thấy thanh âm hai thiếu nữ cãi nhau liền quay đầu lãnh đạm nói một câu, sau đó tiếp tục hướng Tụ hiền các tầng cao nhất đi đến. Vệ Minh Khê tuy rằng dung túng Dung Vũ Ca hơn so với trước kia, nhưng cũng không có nghĩa Vệ Minh Khê thích nhìn thấy bộ dáng được cưng chiều không nói phải trái của Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca nghe vậy, lại thấy Vệ Minh Khê lãnh đạm xoay người rời đi thì lòng khẽ nhói đau. Chỉ cần nghe Vệ Minh Khê nói không muốn thấy bộ dáng của mình như vậy thôi, trong lòng liền khó chịu, trên đời này, duy độc Vệ Minh Khê không giống người khác cưng chìu mình.
Dung Vũ Ca có tính tình như vậy cũng không thể trách nàng. Dù gì nàng là người có bối cảnh quyền lực nhất trong số hoàng thân quốc thích, không những vậy Cao Hàn từ nhỏ đã thương yêu chiều chuộng, nâng niu nàng như viên dạ minh châu trong lòng bàn tay. Mỗi khi nàng cùng các công chúa khác cãi nhau, dù đánh cho công chúa mặt mày tím bầm, vậy mà khi các nàng ấy chạy tới cáo trạng với Cao Hàn thì y chỉ ôm lấy mỗi mình nàng, chỉ sợ nàng bị người khác khi dễ, mà người bị khi dễ là các công chúa ngược lại bị xử phạt vô cùng nghiêm khắc.
Từ đó về sau mỗi khi hoàng tử công chúa nào thấy Dung Vũ Ca, không người nào không cúi đầu nịnh bợ lấy lòng nàng. Cao Hiên cũng theo đó bị Dung Vũ Ca khi dễ mà không có lấy một câu oán hận nào.
Dung gia lão phu phụ lại càng khoa trương hơn, hoàn toàn dung túng Dung Vũ Ca theo hướng vô pháp vô thiên. Có thể nói, trong thiên hạ này ngoại trừ Vệ Minh Khê cùng Vũ Dương công chúa thì không có người nào có thể làm cho Dung Vũ Ca kiêng kị.
“Được rồi, người ta sẽ nghe lời nàng mà, không được không để ý tới người ta đó!” Dung Vũ Ca hướng Vệ Minh Khê hô. Vệ Minh Khê nói như thế nào thì cứ làm y theo như thế là tốt nhất. Ngày hôm qua nàng cũng thế, vì ngoại nhân mà tức giận mình, cho nên đêm qua bị đuổi xuống giường một chút cũng không dám trái ý.
Tuy rằng trong lòng Dung Vũ Ca đầy một bụng ủy khuất, nhưng tuyệt đối không dám làm trái ý Vệ Minh Khê, chỉ sợ Vệ Minh Khê thật sự chán ghét mình quá ngang ngược. Dung Vũ Ca phát hiện mình thực rất nghe lời Vệ Minh Khê, ngay cả mẫu thân cũng không thể khiến nàng vâng lời như thế.
Vệ Minh Khê giảm cước bộ, khóe miệng khẽ nhếch lên. Dung Vũ Ca tuy rằng được nuông chiều, nhưng cũng coi như biết nghe lời, điều này làm cho Vệ Minh Khê cảm thấy Dung Vũ Ca coi như vẫn còn chút khả ái. Vệ Minh Khê vốn không biết rằng trong thiên hạ, duy nhất chỉ có nàng mới có khả năng làm cho Dung Vũ Ca nghe lời thế thôi.
Hải Đường nhìn theo, trong lòng cực kì không thoải mái. Người trước mặt rõ ràng là loại không biết kiêng kỵ chuyện gì, tựa hồ ai cũng không sợ, nhưng vì sao đối với thanh y nam tử bề ngoài lạnh lùng kia lại nhu thuận đến thế.
Hải Đường không thích Dung Vũ Ca ngoan ngoãn nghe lời Vệ Minh Khê, nàng thà rằng Dung Vũ Ca đối với ai cũng đều ngang tàng không kiêng nể còn hơn. Nàng tuy không thích Vệ Chỉ, nhưng cũng không thể tìm ra ở Vệ Chỉ có tật xấu nào……
“Sao ngươi phải nghe lời hắn như vậy?” Hải Đường không vui hỏi.
“Ai cần ngươi lo!” Dung Vũ Ca nói xong, đột nhiên hít sâu một hơi dài: “Ta nói này tiểu muội muội, ngươi đừng cứ mãi quấn quít lấy ca ca, ca ca đã có người trong lòng rồi, không có hứng thú với tiểu nha đầu như ngươi đâu ……” So với ngữ khí nửa câu đầu rất không khách khí, nửa câu sau ngữ khí lại vô cùng hòa ái dễ gần, người ta đã đáp ứng mẫu hậu thì sẽ làm theo như những gì mẫu hậu muốn.
Hải Đường thẹn đỏ cả mặt, tâm tư vốn đơn thuần nay lại bị Dung Vũ Ca tại chỗ vạch trần, trong lòng vô cùng khó chịu: “Ai thích ngươi, ngươi…ngươi là đồ xú nam tử……” Hải Đường hướng Dung Vũ Ca quát.
Nếu bình thường Dung Vũ Ca bị người khác lớn tiếng, khẳng định cũng sẽ quát lại, nhưng Dung Vũ Ca không biết đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, không những không giận mà còn cười, vẻ mặt không có chút nào hảo ý.
“Là ca ca sai rồi, Hải Đường đáng yêu như thế, nhất định có rất nhiều công tử theo đuổi. Phía trên phong cảnh rất đẹp, Hải Đường có muốn cùng ta lên lầu ngắm cảnh không?” Dung Vũ Ca trưng ra bộ dáng đúng chuẩn một tên công tử chuyên môn đi dụ dỗ thiếu nữ nhà lành ngây ngô không biết gì.
Hải Đường nhìn Dung Vũ Ca kia tuấn mỹ đến cực hạn, có chút thất thần, nàng đột nhiên cảm giác Dung Vũ Ca giờ phút này như thần tiên lạc đến chốn này, vô luận tính cách Dung Vũ Ca có ác liệt cỡ nào, nhưng Dung Vũ Ca quả thật có vẻ bê ngoài không thể chê vào đâu được, dễ dàng mê hoặc các thiếu nữ nhỏ bé ngây thơ chưa đủ đạo hạnh.
Hải Đường lấy lại tinh thần, mặc dù trong lòng vui sướng, nhưng cũng biết Dung Vũ Ca đột nhiên thay đổi sắc mặt nhất định đang có chủ ý quái quỷ gì đó.
“Được thôi, để xem ai sợ ai!” Hải Đường rất muốn biết Dung Vũ Ca rốt cuộc có ý định gì, nên vẫn làm như bất mãn mà mạnh miệng nói.
-----------------------------------
Tầng cao nhất ở Tụ hiền các có quang cảnh vô cùng đẹp, chẳng những có thể nhìn toàn cảnh Giang Lăng thành, hơn nữa còn có thể thấy dòng Lăng giang sóng biếc cuộn trào, khung cảnh vô cùng hoành tráng a! Vệ Minh Khê nhìn mà cảm khái!
“Hải Đường muội muội, ngươi xem, ngọn núi kia có phải là Võ Lâm sơn hay không?” thanh âm thân thiết của Dung Vũ Ca đột nhiên truyền đến tai Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê có chút kinh ngạc, vừa rồi còn đối người ta hung hãn thế, sao lúc này lại thân thiết đến thế? Vệ Minh Khê nghi hoặc nhìn về phía Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca cùng Hải Đường đang dựa vào nhau rất gần, Dung Vũ Ca còn chủ động nắm tay Hải Đường, hiển nhiên Dung Vũ Ca không biết hành động này của nàng đã tạo thành ảnh hưởng thế nào với tiểu cô nương đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy chỉ thấy một màu đỏ ửng.
Nhìn một màn này, Vệ Minh Khê đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, nhưng chỉ cố chuyển tầm mắt, tiếp tục bất động thanh sắc trông về phía xa ngắm cảnh.
Dung Vũ Ca vì được nuông chiều quá mức, quả thật có chút làm cho người ta đau đầu, nhưng nếu nàng chủ động lấy lòng, Vệ Minh Khê tin tưởng trong thiên hạ không ai có thể chống đỡ được một Dung Vũ Ca ôn tình, huống chi một tiểu cô nương chưa hiểu rõ thế thái nhân tình, làm sao chống đỡ được mị lực của Dung Vũ Ca, dễ dàng buông hạ vũ khí đầu hàng.
Vệ Minh Khê không biết mình làm sao vậy, rõ ràng chính mình hy vọng Dung Vũ Ca không kiêu ngạo hống hách, có thể cùng tiểu cô nương kia hoà thuận vui vẻ, nhưng khi thấy các nàng thật sự ở cạnh nhau, trong lòng lại không thể nào cao hứng nổi.
Đương nhiên người vốn không có kinh nghiệm gì về phương diện tình cảm như Vệ Minh Khê không ý thức được mình đang ghen, mà chính Vệ Minh Khê cũng không nguyện ý thừa nhận mình là người nhỏ nhen như thế.
Dung Vũ Ca len lén nhìn về phía Vệ Minh Khê, sao không có chút phản ứng gì vậy? Dung Vũ Ca trong lòng do dự, nếu đổi lại là nàng thì nàng đã sớm xông lại đây, trong lòng cũng đã sớm tan nát thành nhiều mảnh rồi. Nhưng sắc mặt mẫu hậu dù một chút cũng không biến đổi, chẳng lẽ mẫu hậu không sợ mình và người khác thân mật sao?
Trong lòng Dung Vũ Ca y như đưa đám! Không được, không được khóc.
“Kia đương nhiên là Võ Lâm sơn! Thế nhân đều biết Võ Lâm sơn ở sau Tụ hiền các, ngươi sao ngốc thế……” Hải Đường toàn lực cố ý duy trì bộ dáng đáng ghét của Dung Vũ Ca, nhưng thanh âm lại thực thẹn thùng.
Ngu ngốc ư? Thôi ta nhịn, Dung Vũ Ca hít một hơi, nàng đương nhiên biết đó là Võ Lâm sơn, chẳng qua vì không có đề tài nào để nói mà thôi. Nếu không phải muốn mẫu hậu vì mình mà ghen một lần thì đâu cần phải giả bộ ngu ngốc như thế này?
“Trên núi kia có phải có một toà miếu hay không?” Dung Vũ Ca lại hỏi, ngữ khí càng thêm vô cùng thân thiết, ánh mắt thỉnh thoảng liếc trộm Vệ Minh Khê. Hu hu, Vệ Minh Khê sao vẫn không thèm nhìn qua vậy!
“Ngu ngốc, đó là thư viện, Giang Lăng thư viện, sao trên đời có người ngốc như ngươi chứ!” Hải Đường không khách khí quở trách Dung Vũ Ca. Ngốc quá sức tưởng tượng, Hải Đường trong lòng khi dễ nghĩ, nhưng vẫn cảm thấy hắn có điểm khả ái.
“Vậy à!?” Dung Vũ Ca lại nhìn Vệ Minh Khê ,nàng vẫn cứ điềm nhiên coi mình và Hải Đường như không tồn tại. Vệ Minh Khê đáng ghét! Sao một chút phản ứng cũng không có? Hừ, còn lần nữa mà vẫn không để ý, nàng chắc chắn sẽ tức giận.
“Hải Đường, gió lớn quá, hình như có hạt cát rơi vào mắt ta, Hải Đường thổi giúp ta đi……” Thanh âm đáng thương của Dung Vũ Ca tiếp truyền đến tai Vệ Minh Khê, mà Vệ Minh Khê vẫn như trước bất động thanh sắc.
Giờ phút này Dung Vũ Ca vô cùng ai oán, nàng thật sự tức giận, Vệ Minh Khê thì ra một chút cũng không thèm để ý đến mình! Người lẽ ra phải ghen thì không tức giận, nhưng kẻ đi trêu hoa ghẹo nguyệt ngược lại đầy một bụng oán khí .
Kỳ thật người bình thường đều biết đây là tầng cao nhất ở Tụ hiền các, cao hơn mặt đất những mười thước, cho dù gió có thổi to hơn nữa thì cát căn bản cũng không thổi được đến đây, hơn nữa giờ là mùa xuân, nào có gió lớn như thế đâu? Dung Vũ Ca đơn thuần là đang giả bộ, đương nhiên người thông minh như Vệ Minh Khê đã hiểu ra, cũng sáng tỏ Dung Vũ Ca rốt cuộc muốn làm cái gì.
Biết rõ Dung Vũ Ca bất quá đang đùa giỡn nàng bằng một trò hí kịch vụng về, nhưng điều không thể phủ nhận là bộ dáng vụng về này so với cái gì khác cũng có nhiều tác dụng hơn. Vệ Minh Khê nghe Dung Vũ Ca cứ trái một câu Hải Đường, phải một câu Hải Đường, trong lòng lại càng không thoải mái.
Hải Đường ngửi được một cỗ hương hoa dễ chịu, lại nhìn Dung Vũ Ca tiến đến trước mặt mình, dung nhan kia so với mình còn xinh đẹp hơn bội phần, dù muốn cũng tìm không ra một chút tỳ vết nào trên mặt. Hải Đường không hiểu sao tim mình lại đột nhiên đập rộn ràng, gương mặt phút chốc hồng lên như trái táo.
Dung Vũ Ca nhìn mặt Hải Đường đỏ ửng, trong lòng lại càng thêm buồn bực. Ngươi đỏ mặt làm cái gì, người ta đâu phải muốn câu dẫn ngươi! Nhưng mà Dung Vũ Ca à, cái này mà không tính là câu dẫn thiếu nữ vô tri thì cái gì mới phải đây?
Vệ Minh Khê rốt cục cũng phải đảo mắt về phía Dung Vũ Ca cùng Hải Đường, Hải Đường đang đỏ mặt thổi hạt cát vô hình trong mắt Dung Vũ Ca. Vệ Minh Khê khẽ nheo mắt, nhưng rất nhanh liền khôi phục trạng thái bình thường, lập tức xoay người đi vào lầu các bên trong, bắt đầu lật xem mấy tàng thư trân quý, cố cưỡng chế trái tim đang mất bình tĩnh của mình.
Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê tiến vào tàng thất, không biểu hiện dù chỉ một tia hờn giận, rốt cục cũng không nhịn được tính khí công chúa của mình nữa.
“Được rồi, không cần thổi nữa!” Dung Vũ Ca lãnh đạm nói, mặt đổi sắc so với lật sách còn nhanh hơn, xoay người chuẩn bị đi tìm Vệ Minh Khê kêu khóc om sòm.
Hải Đường lẳng lặng nhìn Dung Vũ Ca, đột nhiên ý thức được, hắn cùng mình chẳng qua là biểu diễn cho người khác nhìn, chỉ là lợi dụng mình mà thôi. Nước mắt trong nháy mắt từ từ chảy xuống, không biết vì sao trong lòng có chút đau. Hải Đường chạy ra khỏi Tụ hiền các, nàng cũng không biết chính mình rốt cuộc làm sao vậy?
-------------------------------------------------
Vệ Minh Khê đang mở ra một quyển sách thì bị Dung Vũ Ca đoạt lấy.
“Vệ Minh Khê, ngươi sao một chút cũng không để ý!” Dung Vũ Ca tức giận chất vấn.
“Cái gì?” Vệ Minh Khê làm bộ như nghe không hiểu, trong lòng nàng vốn cũng có chút giận, nhưng nhìn thấy bộ dáng Dung Vũ Ca hùng hổ như muốn bốc hoả, ngược lại tự dưng hết giận.
“Vệ Minh Khê!” Dung Vũ Ca gầm nhẹ, hết lần này đến lần khác nàng thực sự không có biện pháp với Vệ Minh Khê, chỉ biết trừng mắt chằm chằm nhìn nàng thôi.
“Ở ngoài cung không được phép kêu loạn tên ta!” Vệ Minh Khê nhàn nhạt nói, vẻ vân đạm phong thanh (điềm nhiên bình thản) của nàng hoàn toàn chọc giận Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca đột nhiên ôm lấy Vệ Minh Khê, đem nàng ép lên giá sách rồi cường hôn nàng, hàng loạt thư tịch trên giá đều nhất loạt bị rơi xuống đất. Vệ Minh Khê bị ép tới mức không cách nào nhúc nhích, nàng đột nhiên cảm thấy mình rất vô tội, Dung Vũ Ca đi trêu hoa ghẹo nguyệt, mình không ăn giấm chua chẳng lẽ cũng là lỗi của mình sao?
Lúc môi Dung Vũ Ca chạm đến môi Vệ Minh Khê bất giác lại biến thành ôn nhu. Nàng đối với nữ nhân này vốn chưa bao giờ có thể tức giận quá nhiều.
Dung Vũ Ca vươn đầu lưỡi liếm hàm răng đang đóng chặt của Vệ Minh Khê, nữ nhân này luôn thích đem lòng mình phong bế thật chặt, mà nàng thì vẫn luôn hi vọng Vệ Minh Khê có thể coi trọng mình hơn một chút.
Vệ Minh Khê dần dần buông lỏng, để cho đầu lưỡi Dung Vũ Ca xâm nhập, cũng theo Dung Vũ Ca hôn càng ngày càng nhiệt tình, lưỡi cùng lưỡi dung hoà. Bị Dung Vũ Ca khiêu khích, Vệ Minh Khê bất tri bất giác đưa tay quấn quanh cổ Dung Vũ Ca.
Có thể cho phép Dung Vũ Ca ở bên ngoài làm càn như vậy thực tình rất hiếm thấy ở Vệ Minh Khê, nhưng cũng chỉ có Vệ Minh Khê biết rõ vừa rồi vì nhìn thấy Hải Đường vì Dung Vũ Ca mà thổi cát, bộ dáng vô cùng thân thiết đó khiến lòng nàng đau như dao cắt đến thế nào.
Dung Vũ Ca yêu vô cùng những giờ phút hiếm hoi được Vệ Minh Khê nhiệt tình thế này, khi tay nàng đang muốn thâm nhập nội y Vệ Minh Khê thì bị Vệ Minh Khê ngăn lại .
“Nơi này không được!” Vệ Minh Khê cự tuyệt Dung Vũ Ca cứ điềm nhiên chẳng phân biệt được nơi nào mà cầu hoan, đây là địa phương diễn ra thiên hạ luận tài, thánh khiết như thế, nàng làm sao có thể cùng Dung Vũ Ca ở chỗ này mà làm chuyện như vậy đây? Vệ Minh Khê đối với việc vừa rồi mình nhiệt tình hôn lại Dung Vũ Ca tự dưng cảm thấy có chút xấu hổ.
“Ừ……” Dung Vũ Ca ngữ khí có chút mất mát, lại nghe lời nàng không làm tiếp chuyện gì quá phận, chỉ ôm chặt lấy Vệ Minh Khê, bình ổn xao động trong lòng.
“Dung Vũ Ca, buông ta ra đi……” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng khẩn cầu, như ở trong lòng tình nhân mà làm nũng.
Dung Vũ Ca thật sự rất yêu Vệ Minh Khê lúc này, giờ mới có cảm giác Vệ Minh Khê như tình nhân chân chính, ngọt ngào như mật.
“Không được, để cho ta ôm một chút, chỉ một chút thôi……” Dung Vũ Ca làm nũng nói, nàng hận không thể lúc nào cũng ở bên Vệ Minh Khê, dù một phút cũng không rời xa.
“Vậy…chỉ một chút thôi đấy.” Vệ Minh Khê đối với Dung Vũ Ca hiếm hoi dung túng nói.
Dung Vũ Ca nghe vậy, lại thấy Vệ Minh Khê lãnh đạm xoay người rời đi thì lòng khẽ nhói đau. Chỉ cần nghe Vệ Minh Khê nói không muốn thấy bộ dáng của mình như vậy thôi, trong lòng liền khó chịu, trên đời này, duy độc Vệ Minh Khê không giống người khác cưng chìu mình.
Dung Vũ Ca có tính tình như vậy cũng không thể trách nàng. Dù gì nàng là người có bối cảnh quyền lực nhất trong số hoàng thân quốc thích, không những vậy Cao Hàn từ nhỏ đã thương yêu chiều chuộng, nâng niu nàng như viên dạ minh châu trong lòng bàn tay. Mỗi khi nàng cùng các công chúa khác cãi nhau, dù đánh cho công chúa mặt mày tím bầm, vậy mà khi các nàng ấy chạy tới cáo trạng với Cao Hàn thì y chỉ ôm lấy mỗi mình nàng, chỉ sợ nàng bị người khác khi dễ, mà người bị khi dễ là các công chúa ngược lại bị xử phạt vô cùng nghiêm khắc.
Từ đó về sau mỗi khi hoàng tử công chúa nào thấy Dung Vũ Ca, không người nào không cúi đầu nịnh bợ lấy lòng nàng. Cao Hiên cũng theo đó bị Dung Vũ Ca khi dễ mà không có lấy một câu oán hận nào.
Dung gia lão phu phụ lại càng khoa trương hơn, hoàn toàn dung túng Dung Vũ Ca theo hướng vô pháp vô thiên. Có thể nói, trong thiên hạ này ngoại trừ Vệ Minh Khê cùng Vũ Dương công chúa thì không có người nào có thể làm cho Dung Vũ Ca kiêng kị.
“Được rồi, người ta sẽ nghe lời nàng mà, không được không để ý tới người ta đó!” Dung Vũ Ca hướng Vệ Minh Khê hô. Vệ Minh Khê nói như thế nào thì cứ làm y theo như thế là tốt nhất. Ngày hôm qua nàng cũng thế, vì ngoại nhân mà tức giận mình, cho nên đêm qua bị đuổi xuống giường một chút cũng không dám trái ý.
Tuy rằng trong lòng Dung Vũ Ca đầy một bụng ủy khuất, nhưng tuyệt đối không dám làm trái ý Vệ Minh Khê, chỉ sợ Vệ Minh Khê thật sự chán ghét mình quá ngang ngược. Dung Vũ Ca phát hiện mình thực rất nghe lời Vệ Minh Khê, ngay cả mẫu thân cũng không thể khiến nàng vâng lời như thế.
Vệ Minh Khê giảm cước bộ, khóe miệng khẽ nhếch lên. Dung Vũ Ca tuy rằng được nuông chiều, nhưng cũng coi như biết nghe lời, điều này làm cho Vệ Minh Khê cảm thấy Dung Vũ Ca coi như vẫn còn chút khả ái. Vệ Minh Khê vốn không biết rằng trong thiên hạ, duy nhất chỉ có nàng mới có khả năng làm cho Dung Vũ Ca nghe lời thế thôi.
Hải Đường nhìn theo, trong lòng cực kì không thoải mái. Người trước mặt rõ ràng là loại không biết kiêng kỵ chuyện gì, tựa hồ ai cũng không sợ, nhưng vì sao đối với thanh y nam tử bề ngoài lạnh lùng kia lại nhu thuận đến thế.
Hải Đường không thích Dung Vũ Ca ngoan ngoãn nghe lời Vệ Minh Khê, nàng thà rằng Dung Vũ Ca đối với ai cũng đều ngang tàng không kiêng nể còn hơn. Nàng tuy không thích Vệ Chỉ, nhưng cũng không thể tìm ra ở Vệ Chỉ có tật xấu nào……
“Sao ngươi phải nghe lời hắn như vậy?” Hải Đường không vui hỏi.
“Ai cần ngươi lo!” Dung Vũ Ca nói xong, đột nhiên hít sâu một hơi dài: “Ta nói này tiểu muội muội, ngươi đừng cứ mãi quấn quít lấy ca ca, ca ca đã có người trong lòng rồi, không có hứng thú với tiểu nha đầu như ngươi đâu ……” So với ngữ khí nửa câu đầu rất không khách khí, nửa câu sau ngữ khí lại vô cùng hòa ái dễ gần, người ta đã đáp ứng mẫu hậu thì sẽ làm theo như những gì mẫu hậu muốn.
Hải Đường thẹn đỏ cả mặt, tâm tư vốn đơn thuần nay lại bị Dung Vũ Ca tại chỗ vạch trần, trong lòng vô cùng khó chịu: “Ai thích ngươi, ngươi…ngươi là đồ xú nam tử……” Hải Đường hướng Dung Vũ Ca quát.
Nếu bình thường Dung Vũ Ca bị người khác lớn tiếng, khẳng định cũng sẽ quát lại, nhưng Dung Vũ Ca không biết đột nhiên nghĩ đến chuyện gì đó, không những không giận mà còn cười, vẻ mặt không có chút nào hảo ý.
“Là ca ca sai rồi, Hải Đường đáng yêu như thế, nhất định có rất nhiều công tử theo đuổi. Phía trên phong cảnh rất đẹp, Hải Đường có muốn cùng ta lên lầu ngắm cảnh không?” Dung Vũ Ca trưng ra bộ dáng đúng chuẩn một tên công tử chuyên môn đi dụ dỗ thiếu nữ nhà lành ngây ngô không biết gì.
Hải Đường nhìn Dung Vũ Ca kia tuấn mỹ đến cực hạn, có chút thất thần, nàng đột nhiên cảm giác Dung Vũ Ca giờ phút này như thần tiên lạc đến chốn này, vô luận tính cách Dung Vũ Ca có ác liệt cỡ nào, nhưng Dung Vũ Ca quả thật có vẻ bê ngoài không thể chê vào đâu được, dễ dàng mê hoặc các thiếu nữ nhỏ bé ngây thơ chưa đủ đạo hạnh.
Hải Đường lấy lại tinh thần, mặc dù trong lòng vui sướng, nhưng cũng biết Dung Vũ Ca đột nhiên thay đổi sắc mặt nhất định đang có chủ ý quái quỷ gì đó.
“Được thôi, để xem ai sợ ai!” Hải Đường rất muốn biết Dung Vũ Ca rốt cuộc có ý định gì, nên vẫn làm như bất mãn mà mạnh miệng nói.
-----------------------------------
Tầng cao nhất ở Tụ hiền các có quang cảnh vô cùng đẹp, chẳng những có thể nhìn toàn cảnh Giang Lăng thành, hơn nữa còn có thể thấy dòng Lăng giang sóng biếc cuộn trào, khung cảnh vô cùng hoành tráng a! Vệ Minh Khê nhìn mà cảm khái!
“Hải Đường muội muội, ngươi xem, ngọn núi kia có phải là Võ Lâm sơn hay không?” thanh âm thân thiết của Dung Vũ Ca đột nhiên truyền đến tai Vệ Minh Khê. Vệ Minh Khê có chút kinh ngạc, vừa rồi còn đối người ta hung hãn thế, sao lúc này lại thân thiết đến thế? Vệ Minh Khê nghi hoặc nhìn về phía Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca cùng Hải Đường đang dựa vào nhau rất gần, Dung Vũ Ca còn chủ động nắm tay Hải Đường, hiển nhiên Dung Vũ Ca không biết hành động này của nàng đã tạo thành ảnh hưởng thế nào với tiểu cô nương đó, trên khuôn mặt nhỏ nhắn ấy chỉ thấy một màu đỏ ửng.
Nhìn một màn này, Vệ Minh Khê đột nhiên cảm thấy trong lòng có chút không thoải mái, nhưng chỉ cố chuyển tầm mắt, tiếp tục bất động thanh sắc trông về phía xa ngắm cảnh.
Dung Vũ Ca vì được nuông chiều quá mức, quả thật có chút làm cho người ta đau đầu, nhưng nếu nàng chủ động lấy lòng, Vệ Minh Khê tin tưởng trong thiên hạ không ai có thể chống đỡ được một Dung Vũ Ca ôn tình, huống chi một tiểu cô nương chưa hiểu rõ thế thái nhân tình, làm sao chống đỡ được mị lực của Dung Vũ Ca, dễ dàng buông hạ vũ khí đầu hàng.
Vệ Minh Khê không biết mình làm sao vậy, rõ ràng chính mình hy vọng Dung Vũ Ca không kiêu ngạo hống hách, có thể cùng tiểu cô nương kia hoà thuận vui vẻ, nhưng khi thấy các nàng thật sự ở cạnh nhau, trong lòng lại không thể nào cao hứng nổi.
Đương nhiên người vốn không có kinh nghiệm gì về phương diện tình cảm như Vệ Minh Khê không ý thức được mình đang ghen, mà chính Vệ Minh Khê cũng không nguyện ý thừa nhận mình là người nhỏ nhen như thế.
Dung Vũ Ca len lén nhìn về phía Vệ Minh Khê, sao không có chút phản ứng gì vậy? Dung Vũ Ca trong lòng do dự, nếu đổi lại là nàng thì nàng đã sớm xông lại đây, trong lòng cũng đã sớm tan nát thành nhiều mảnh rồi. Nhưng sắc mặt mẫu hậu dù một chút cũng không biến đổi, chẳng lẽ mẫu hậu không sợ mình và người khác thân mật sao?
Trong lòng Dung Vũ Ca y như đưa đám! Không được, không được khóc.
“Kia đương nhiên là Võ Lâm sơn! Thế nhân đều biết Võ Lâm sơn ở sau Tụ hiền các, ngươi sao ngốc thế……” Hải Đường toàn lực cố ý duy trì bộ dáng đáng ghét của Dung Vũ Ca, nhưng thanh âm lại thực thẹn thùng.
Ngu ngốc ư? Thôi ta nhịn, Dung Vũ Ca hít một hơi, nàng đương nhiên biết đó là Võ Lâm sơn, chẳng qua vì không có đề tài nào để nói mà thôi. Nếu không phải muốn mẫu hậu vì mình mà ghen một lần thì đâu cần phải giả bộ ngu ngốc như thế này?
“Trên núi kia có phải có một toà miếu hay không?” Dung Vũ Ca lại hỏi, ngữ khí càng thêm vô cùng thân thiết, ánh mắt thỉnh thoảng liếc trộm Vệ Minh Khê. Hu hu, Vệ Minh Khê sao vẫn không thèm nhìn qua vậy!
“Ngu ngốc, đó là thư viện, Giang Lăng thư viện, sao trên đời có người ngốc như ngươi chứ!” Hải Đường không khách khí quở trách Dung Vũ Ca. Ngốc quá sức tưởng tượng, Hải Đường trong lòng khi dễ nghĩ, nhưng vẫn cảm thấy hắn có điểm khả ái.
“Vậy à!?” Dung Vũ Ca lại nhìn Vệ Minh Khê ,nàng vẫn cứ điềm nhiên coi mình và Hải Đường như không tồn tại. Vệ Minh Khê đáng ghét! Sao một chút phản ứng cũng không có? Hừ, còn lần nữa mà vẫn không để ý, nàng chắc chắn sẽ tức giận.
“Hải Đường, gió lớn quá, hình như có hạt cát rơi vào mắt ta, Hải Đường thổi giúp ta đi……” Thanh âm đáng thương của Dung Vũ Ca tiếp truyền đến tai Vệ Minh Khê, mà Vệ Minh Khê vẫn như trước bất động thanh sắc.
Giờ phút này Dung Vũ Ca vô cùng ai oán, nàng thật sự tức giận, Vệ Minh Khê thì ra một chút cũng không thèm để ý đến mình! Người lẽ ra phải ghen thì không tức giận, nhưng kẻ đi trêu hoa ghẹo nguyệt ngược lại đầy một bụng oán khí .
Kỳ thật người bình thường đều biết đây là tầng cao nhất ở Tụ hiền các, cao hơn mặt đất những mười thước, cho dù gió có thổi to hơn nữa thì cát căn bản cũng không thổi được đến đây, hơn nữa giờ là mùa xuân, nào có gió lớn như thế đâu? Dung Vũ Ca đơn thuần là đang giả bộ, đương nhiên người thông minh như Vệ Minh Khê đã hiểu ra, cũng sáng tỏ Dung Vũ Ca rốt cuộc muốn làm cái gì.
Biết rõ Dung Vũ Ca bất quá đang đùa giỡn nàng bằng một trò hí kịch vụng về, nhưng điều không thể phủ nhận là bộ dáng vụng về này so với cái gì khác cũng có nhiều tác dụng hơn. Vệ Minh Khê nghe Dung Vũ Ca cứ trái một câu Hải Đường, phải một câu Hải Đường, trong lòng lại càng không thoải mái.
Hải Đường ngửi được một cỗ hương hoa dễ chịu, lại nhìn Dung Vũ Ca tiến đến trước mặt mình, dung nhan kia so với mình còn xinh đẹp hơn bội phần, dù muốn cũng tìm không ra một chút tỳ vết nào trên mặt. Hải Đường không hiểu sao tim mình lại đột nhiên đập rộn ràng, gương mặt phút chốc hồng lên như trái táo.
Dung Vũ Ca nhìn mặt Hải Đường đỏ ửng, trong lòng lại càng thêm buồn bực. Ngươi đỏ mặt làm cái gì, người ta đâu phải muốn câu dẫn ngươi! Nhưng mà Dung Vũ Ca à, cái này mà không tính là câu dẫn thiếu nữ vô tri thì cái gì mới phải đây?
Vệ Minh Khê rốt cục cũng phải đảo mắt về phía Dung Vũ Ca cùng Hải Đường, Hải Đường đang đỏ mặt thổi hạt cát vô hình trong mắt Dung Vũ Ca. Vệ Minh Khê khẽ nheo mắt, nhưng rất nhanh liền khôi phục trạng thái bình thường, lập tức xoay người đi vào lầu các bên trong, bắt đầu lật xem mấy tàng thư trân quý, cố cưỡng chế trái tim đang mất bình tĩnh của mình.
Dung Vũ Ca thấy Vệ Minh Khê tiến vào tàng thất, không biểu hiện dù chỉ một tia hờn giận, rốt cục cũng không nhịn được tính khí công chúa của mình nữa.
“Được rồi, không cần thổi nữa!” Dung Vũ Ca lãnh đạm nói, mặt đổi sắc so với lật sách còn nhanh hơn, xoay người chuẩn bị đi tìm Vệ Minh Khê kêu khóc om sòm.
Hải Đường lẳng lặng nhìn Dung Vũ Ca, đột nhiên ý thức được, hắn cùng mình chẳng qua là biểu diễn cho người khác nhìn, chỉ là lợi dụng mình mà thôi. Nước mắt trong nháy mắt từ từ chảy xuống, không biết vì sao trong lòng có chút đau. Hải Đường chạy ra khỏi Tụ hiền các, nàng cũng không biết chính mình rốt cuộc làm sao vậy?
-------------------------------------------------
Vệ Minh Khê đang mở ra một quyển sách thì bị Dung Vũ Ca đoạt lấy.
“Vệ Minh Khê, ngươi sao một chút cũng không để ý!” Dung Vũ Ca tức giận chất vấn.
“Cái gì?” Vệ Minh Khê làm bộ như nghe không hiểu, trong lòng nàng vốn cũng có chút giận, nhưng nhìn thấy bộ dáng Dung Vũ Ca hùng hổ như muốn bốc hoả, ngược lại tự dưng hết giận.
“Vệ Minh Khê!” Dung Vũ Ca gầm nhẹ, hết lần này đến lần khác nàng thực sự không có biện pháp với Vệ Minh Khê, chỉ biết trừng mắt chằm chằm nhìn nàng thôi.
“Ở ngoài cung không được phép kêu loạn tên ta!” Vệ Minh Khê nhàn nhạt nói, vẻ vân đạm phong thanh (điềm nhiên bình thản) của nàng hoàn toàn chọc giận Dung Vũ Ca.
Dung Vũ Ca đột nhiên ôm lấy Vệ Minh Khê, đem nàng ép lên giá sách rồi cường hôn nàng, hàng loạt thư tịch trên giá đều nhất loạt bị rơi xuống đất. Vệ Minh Khê bị ép tới mức không cách nào nhúc nhích, nàng đột nhiên cảm thấy mình rất vô tội, Dung Vũ Ca đi trêu hoa ghẹo nguyệt, mình không ăn giấm chua chẳng lẽ cũng là lỗi của mình sao?
Lúc môi Dung Vũ Ca chạm đến môi Vệ Minh Khê bất giác lại biến thành ôn nhu. Nàng đối với nữ nhân này vốn chưa bao giờ có thể tức giận quá nhiều.
Dung Vũ Ca vươn đầu lưỡi liếm hàm răng đang đóng chặt của Vệ Minh Khê, nữ nhân này luôn thích đem lòng mình phong bế thật chặt, mà nàng thì vẫn luôn hi vọng Vệ Minh Khê có thể coi trọng mình hơn một chút.
Vệ Minh Khê dần dần buông lỏng, để cho đầu lưỡi Dung Vũ Ca xâm nhập, cũng theo Dung Vũ Ca hôn càng ngày càng nhiệt tình, lưỡi cùng lưỡi dung hoà. Bị Dung Vũ Ca khiêu khích, Vệ Minh Khê bất tri bất giác đưa tay quấn quanh cổ Dung Vũ Ca.
Có thể cho phép Dung Vũ Ca ở bên ngoài làm càn như vậy thực tình rất hiếm thấy ở Vệ Minh Khê, nhưng cũng chỉ có Vệ Minh Khê biết rõ vừa rồi vì nhìn thấy Hải Đường vì Dung Vũ Ca mà thổi cát, bộ dáng vô cùng thân thiết đó khiến lòng nàng đau như dao cắt đến thế nào.
Dung Vũ Ca yêu vô cùng những giờ phút hiếm hoi được Vệ Minh Khê nhiệt tình thế này, khi tay nàng đang muốn thâm nhập nội y Vệ Minh Khê thì bị Vệ Minh Khê ngăn lại .
“Nơi này không được!” Vệ Minh Khê cự tuyệt Dung Vũ Ca cứ điềm nhiên chẳng phân biệt được nơi nào mà cầu hoan, đây là địa phương diễn ra thiên hạ luận tài, thánh khiết như thế, nàng làm sao có thể cùng Dung Vũ Ca ở chỗ này mà làm chuyện như vậy đây? Vệ Minh Khê đối với việc vừa rồi mình nhiệt tình hôn lại Dung Vũ Ca tự dưng cảm thấy có chút xấu hổ.
“Ừ……” Dung Vũ Ca ngữ khí có chút mất mát, lại nghe lời nàng không làm tiếp chuyện gì quá phận, chỉ ôm chặt lấy Vệ Minh Khê, bình ổn xao động trong lòng.
“Dung Vũ Ca, buông ta ra đi……” Vệ Minh Khê nhẹ nhàng khẩn cầu, như ở trong lòng tình nhân mà làm nũng.
Dung Vũ Ca thật sự rất yêu Vệ Minh Khê lúc này, giờ mới có cảm giác Vệ Minh Khê như tình nhân chân chính, ngọt ngào như mật.
“Không được, để cho ta ôm một chút, chỉ một chút thôi……” Dung Vũ Ca làm nũng nói, nàng hận không thể lúc nào cũng ở bên Vệ Minh Khê, dù một phút cũng không rời xa.
“Vậy…chỉ một chút thôi đấy.” Vệ Minh Khê đối với Dung Vũ Ca hiếm hoi dung túng nói.
Danh sách chương