Hoàng thượng hôn mê bất tỉnh, vậy người có quyền lực lớn nhất lúc này chính là Hoàng hậu, cho nên không một ai dám truy cứu trách nhiệm Hoàng Hậu đã làm cho Hoàng Thượng tức giận, hơn nữa tuyệt đại bộ phận đại thần lại âm thầm cảm thấy may mắn vì chính mình tránh được một kiếp. Cái gì mà loạn thất bát tao tiên đan, ai cũng thừa dịp hoàng đế ngất đi mà nhanh chóng vứt hết, sau đó mới làm ra dáng lo lắng cho long thể.

Vũ Dương công chúa tuy bất mãn Vệ Minh Khê, nhưng chỉ cần một ngày Vệ Minh Khê còn là hoàng hậu, nàng so với mình vẫn uy quyền hơn, mình cũng không thể làm gì được nàng, hơn nữa giờ phút này biểu hiện của Vệ Minh Khê làm nàng khá vừa lòng, bộ dáng vô cùng lo lắng, cũng không biết là thực sự lo lắng hay vẫn là diễn trò!

Chỉ có Vũ Dương là thực sự lo cho thân thể Cao Hàn, Hoàng Thượng không thể vẫn cứ tiếp tục dùng đan dược, nếu cứ tiếp tục, hậu quả thế nào Vũ Dương cũng không dám tưởng tượng ! Hoàng Thượng đang độ tráng niên, sao có thể chỉ vì người ta nói mấy câu mà tức giận ngất xỉu? Xem ra việc cấp bách nhất là trừ bỏ quốc sư, khiến Hoàng Thượng bỏ được tật nghiện đan.

Vũ Dương tuy rằng bất mãn Vệ Minh Khê, nhưng thật ra cũng không phải quyết liệt muốn phế Vệ Minh Khê. Nàng lo lắng nhất vẫn là thân thể đệ đệ, nàng cảm thấy nếu đệ đệ không luyện đan, hay từ bỏ không dùng đan nữa thì Vệ Minh Khê cũng không thể tạo nên sóng to gió lớn gì!

“Hoàng Thượng thế nào?” Vệ Minh Khê lo lắng hỏi ngự y, kỳ thật chuyện nàng lo lắng không phải tất cả đều là giả, nàng không thích Cao Hàn hiện tại tự tung tự tác, nhưng cũng không hề muốn Cao Hàn chết. Dù gì đã làm hai mươi năm phu thê, dù không có tình thì vẫn còn chút nghĩa.

“Hoàng Thượng chỉ là nhất thời lửa giận công tâm, không có chuyện gì lớn, tuy nhiên……” Ngự y muốn nói lại thôi.

“Tuy nhiên cái gì?” Vũ Dương cũng lo lắng hỏi.

Ngự y vẫn không dám nói, thật ra từ sau khi có quốc sư Cao Hàn đã không truyền ngự y xem bệnh nữa. Tuy hắn có bệnh, nhưng ăn đan dược vào liền cảm thấy thần thanh khí sảng, so với dược ngự y kê công hiệu vừa chậm lại khó uống thì tốt hơn nhiều, cho nên đây là lần đầu từ sau khi Cao Hàn dùng đan dược tới nay mới cho ngự y xem bệnh. Nếu các ngự y nói đan dược không tốt, ngược lại sẽ chọc giận Cao Hàn, đưa tới hoạ sát thân cũng không chừng.

“Tuy nhiên cái gì? Ngự y cứ nói đừng ngại, bản cung sẽ không trách tội ngươi!” Vệ Minh Khê cất lời làm cho ngự y hơi yên tâm, hiển nhiên ngự y cũng đã nghe qua chuyện vừa rồi ở Tiên yến, biết Vệ hậu là người tài đức sáng suốt, nên ở trước mặt Hoàng Hậu mới có can đảm nói.

“Thỉnh người xem ngón tay Hoàng Thượng, đầu ngón tay đã chớm đen kịt, da thịt ố vàng, cơ thể bắt đầu héo rút, độc dược trong đan lắng đọng trong cơ thể tuy rằng không quá nặng nhưng cũng không nhẹ, nếu cứ để như thế ta sợ long thể Hoàng Thượng chống đỡ cùng lắm chỉ được ba năm……”

Kỳ thật khoảng thời gian ba năm chỉ là tiên đoán trong trường hợp lạc quan nhất, mà điều kiện tiên quyết là lượng đan dược hiện tại không gia tăng thêm, nhưng rõ ràng Hoàng Thượng đã hoàn toàn ỷ lại vào thứ thuốc đó, nếu không sử dụng thì căn bản không thể chịu đựng nổi, liều lượng chỉ càng tăng chứ không giảm, đến khi đan đó không thể nâng cao tinh thần được nữa, sợ là……

“Nói bậy, Lịch đế luyện đan ít nhất phải hai, ba mươi năm mới trúng độc đan mà bệnh mất, Hoàng Thượng luyện đan bất quá mới có mấy tháng, làm sao có khả năng chỉ sống được không quá ba năm!” Vũ Dương tức giận chất vấn!

Ngự y hoảng sợ vội vàng quỳ xuống: “Đại công chúa, bình thường đế vương luyện đan đều chỉ được vài năm, như Hiến đế chỉ được ba năm thì mất, chỉ có Lịch đế là trường hợp ngoại lệ, Lịch đế luyện đan cực ít khi gần nữ sắc, mà Hoàng Thượng sau khi dụng đan dược hàng đêm đều vui xuân, có khi một đêm mấy nữ tử, chuyện này dù là thanh niên cường tráng cũng gây ra tổn thương thật lớn, huống hồ thân thể Hoàng Thượng……” Lịch đế tinh thông thuật luyện đan, tự mình luyện đan nên không đem xuân dược cùng thần tiên tán thêm vào, liều lượng bao nhiêu thì trong lòng tự có ước lượng, nhưng Hoàng Thượng dùng đan dược quả thật là đòi mạng, chẳng những có xuân dược, lại còn có thần tiên tán.

Thần tiên tán khi nghiện có thể làm cho liều thuốc trong khoảng thời gian ngắn đề cao công hiệu. Hơn nữa Hoàng Thượng hàng đêm đều miệt mài phóng túng, bình thường nam tử nếu làm quá mức, tinh lực khô kiệt, nhất định thân vong, huống chi Hoàng Thượng còn dùng thứ tiên đan đòi mạng ấy, đem hai mươi, ba mươi năm tuổi thọ rút ngắn vô số lần……

“Có giải pháp nào không?” Vũ Dương ngẫm lại xác thực có vài phần đạo lý, việc cấp bách bây giờ là tìm cách giải quyết tình trạng này thì hơn.

“Việc này vô cùng nan giải, ngoại trừ việc không dùng đan dược nữa cũng không còn cách nào, Hoàng Thượng dù sao còn đương độ tráng niên, có thể từ từ đem độc này bài trừ, tu dưỡng một thời gian, có lẽ có thể khôi phục……” Nếu có thể ngừng sử dụng đan dược, có lẽ còn có thể cứu, nhưng đã nghiện đan thì sánh với bệnh nan y còn khó trị hơn, ngự y vẫn không sao vui nổi.

“Hoàng Hậu thấy sao?” Vũ Dương hỏi Vệ Minh Khê, nàng muốn thử Vệ Minh Khê, muốn biết hành vi đại nghịch vừa rồi là vì bản thân nàng nhân cách thanh cao không cho phép, hay mục đích chính là lợi dụng tình thế muốn giúp nhi tử nàng thượng vị? Nếu là dạng người trước, nàng có lẽ còn bội phục Vệ Minh Khê, nhưng nếu là dạng người sau, vậy thì không thể tha thứ!

“Bản cung luôn luôn không tán thành Hoàng Thượng luyện đan.” Lập trường của nàng cho tới bây giờ cũng chưa từng thay đổi. Nàng đương nhiên là hy vọng Cao Hàn có thể khôi phục lại là Cao Hàn ngày trước, nhưng tựa hồ rất khó a!

“Chúng ta cưỡng chế làm cho Hoàng Thượng cai đan dược thì thế nào?” Vũ Dương hỏi Vệ Minh Khê.

Vệ Minh Khê sửng sốt, nếu thế thì phải giam cầm Hoàng Thượng, cưỡng chế cấm hắn dùng đan. Nếu mình cùng Vũ Dương công chúa hợp tác, giam cầm Hoàng Thượng thì cũng không phải không có khả năng, nhưng mà sau đó thì phải làm sao? Vệ Minh Khê rất hiểu Cao Hàn, mình đã khiêu chiến uy nghiêm của hắn một lần, đã khiến cho kẻ nhỏ mọn như hắn phật ý, giờ nếu lại liên hợp với Vũ Dương công chúa cưỡng chế hắn giới đan, vậy đó có thể coi là lần thứ hai. Sau khi Cao Hàn khôi phục sẽ khó có thể dung tha mình cùng Hiên nhi. Hắn sẽ không cho phép người khác lặp đi lặp lại nhiều lần khiêu chiến oai nghiêm đế vương của hắn.

Nhưng Vũ Dương lại không giống vậy, nàng là tỷ tỷ mà Cao Hàn kính yêu, mình chỉ là thê tử, thê tử còn có thể lập người khác, nhưng tỷ tỷ thì chỉ có một. Vũ Dương một lòng vì hắn suy nghĩ, hảo ý ấy sẽ không bị hiểu lầm, nhưng nếu là hảo ý của mình thì chưa chắc!

Dù sao vẫn còn có thái tử, chắc chắn sẽ không khiến Cao Hàn bớt hiềm nghi mình nóng lòng giúp đỡ thái tử thượng vị. Vệ Minh Khê thực lâm vào cảnh tiến thoái lưỡng nan!

Dung Vũ Ca ở một bên nghe vậy, vô cùng căng thẳng. Tuy rằng mẫu thân xuất phát là vì cữu cữu mà suy nghĩ, nhưng lại muốn giam lỏng thiên tử, đây là điều tối kỵ. Cữu cữu một khi từ bỏ tiên đan, văn võ bá quan lại quy tâm, dân tâm ổn định sẽ qua cầu rút ván, sẽ gây khó dễ cho Vệ Minh Khê và thái tử biểu đệ, nếu thật sự có người phải chết, Dung Vũ Ca thà rằng kẻ đó là Cao Hàn, điểm ấy có thể nói là nàng tư tâm.

“Mẫu thân, biện pháp này không được, giam giữ thiên tử là tử tội, mặc dù mẫu thân là đại công chúa, mẫu hậu là hoàng hậu thì cũng không thể làm thế!” Dung Vũ Ca lập tức lên tiếng phản đối.

Vũ Dương tức giận trừng mắt liếc Dung Vũ Ca. Nàng chỉ một lòng hướng về Vệ Minh Khê, nàng phải nhớ rõ, người dùng đan dược là thân cữu cữu của nàng, là người nhất mực yêu thương nàng từ khi nàng còn nhỏ!

Ai cũng không phải thánh nhân, mỗi người đều có tư tâm riêng. Vũ Dương muốn cứu thân đệ đệ, dù có hy sinh kẻ khác cũng không thèm để ý; Vệ Minh Khê vừa muốn tự bảo vệ mình, lại càng muốn bảo vệ nhi tử của mình; mà Dung Vũ Ca thì chỉ hy vọng người trong lòng mình bình an, ngoài ra còn có một ít tâm tư u ám khác.

Ba nữ nhân đều không thể nói là thiện lương, ở phương diện này, kẻ thiện lương nhất có lẽ chỉ có kẻ đến bây giờ cái gì cũng không biết, chính là Cao Hiên.

Lúc Vệ Minh Khê cùng Vũ Dương còn chưa đạt thành hiệp nghị, Cao Hàn đã tỉnh lại.

“Vệ Minh Khê, ngươi thật lợi hại, trước mặt văn võ bá quan, coi lời trẫm nói như gió thoảng!” Cao Hàn vừa tỉnh đã hướng tới Vệ Minh Khê làm khó dễ, Vệ Minh Khê vội quỳ xuống.

“Hoàng Thượng, thần thiếp không muốn người mắc thêm lỗi lầm nào nữa!” Vệ Minh Khê quỳ trên mặt đất, ngẩng đầu ưỡn ngực, không có nửa điểm áy náy cùng sợ hãi. Bộ dáng ấy làm cho Cao Hàn run tay chỉ thẳng Vệ Minh Khê, tức giận đến không thể nói nổi thành lời!

“Ngươi có tin trẫm dám lập tức phế ngươi?” Cao Hàn uy hiếp. Vệ Minh Khê dám ở trước mặt người khắp thiên hạ đối đầu với chính mình!

“Hoàng Hậu, Hoàng Thượng hiện tại còn nổi nóng, ngươi đi ra ngoài trước đi, bản cung cùng Hoàng Thượng có vài lời muốn nói.” Vũ Dương thấy Cao Hàn bị kích động, sợ hắn lại bị Vệ Minh Khê chọc tức, vội nói lời hoà giải.

Vệ Minh Khê cũng biết nếu mình cùng Cao Hàn cứ căng thẳng mãi thế, đối với chính mình cũng không có lợi gì, nên trước hết liền đi ra ngoài.

Dung Vũ Ca vẫn muốn lưu lại, nàng lo lắng, sợ mẫu thân cùng cữu cữu thương lượng đối phó Vệ Minh Khê.

“Vũ Ca, ngươi cũng đi ra đi!” Vũ Dương cũng buộc Dung Vũ Ca ly khai.

Dung Vũ Ca không thể không đi ra ngoài. Mẫu thân tuy rằng có chút bất mãn với Vệ Minh Khê, nhưng chắc cũng chưa tới mức muốn trừ bỏ nàng cho thống khoái, Dung Vũ Ca tự trấn an mình. Nàng đột nhiên nảy sinh ý nghĩ muốn làm cho dấu thủ cung sa của mình tiêu thất, làm cho mẫu thân nghĩ mình đã thất thân với Cao Hiên, như vậy mẫu thân mới có thể xác định Cao Hiên là con rể của nàng, đến lúc đó, mẫu thân mới không vội vã muốn đối phó Vệ Minh Khê.

Dung Vũ Ca đi ra ngoài thì thấy Vệ Minh Khê đang ngửa đầu nhìn ánh trăng. Dưới ánh nguyệt quang, khuôn mặt vốn nõn nà lại càng thêm trắng bệch, bóng dáng lạnh lẽo cô đơn, làm cho người ta nhìn mà thương tâm.

“Nàng ổn chứ?” Dung Vũ Ca tới gần Vệ Minh Khê, thân thiết hỏi.

“Ngươi biết không? Ta hiên ngang lẫm liệt không đơn giản chỉ vì thành toàn chính nghĩa thiên hạ, có lẽ còn có phần tư lợi bên trong, mà có lẽ phần nhiều là muốn mua danh chuộc tiếng, ta đại khái chắc sẽ nổi danh, xem như được lọt vào sử xanh!” Vệ Minh Khê mỉa mai cười nói.

Dung Vũ Ca nhìn Vệ Minh Khê. Nữ nhân này, bất luận có tư tâm như thế nào cũng vẫn làm người ta cảm giác nàng rất trong sạch. Tư tâm lớn nhất trong lòng nàng, bất quá cũng chỉ là tự bảo vệ mình cùng bảo hộ thái tử biểu đệ mà thôi. Mẫu hậu xem ra yêu cầu đạo đức rất cao, đến nỗi hiện tại chỉ vì chính mình có chút tư tâm mà cũng áy náy.

“Ừ, ái nhân của ta đáng lý nên được lưu vào sử xanh từ lâu rồi mới phải!” Dung Vũ Ca phản đối. Trong mắt nàng cái gì thiện lương, chính nghĩa đều là thứ vứt đi cả. Vệ Minh Khê là tất cả của nàng, Dung Vũ Ca thừa nhận mình vì yêu có thể bất chấp tất cả, quả thực là một kẻ hỗn đản.

“Chỉ nhi, nàng chỉ là một nữ nhân, thứ hư danh này, không cần thiết dùng chừng mực của thánh nhân mà gây khó dễ cho bản thân.”

Dung Vũ Ca nhìn xa xa phía trước, là người mẫu thân phái đến giám sát mình, khẽ nhíu mày. Đáng giận, khó có được cơ hội cùng mẫu hậu một chỗ, lại bị những người này phá hỏng.

“Tĩnh Doanh, ta muốn cùng mẫu hậu một chỗ, ngươi giúp ta thoát khỏi bọn họ!” Dung Vũ Ca dùng phúc ngữ cùng Tĩnh Doanh nói chuyện.

Được rồi, từ sau khi thái tử phi cùng hoàng hậu nương nương từ Giang Nam trở về, Tĩnh Doanh chỉ biết nàng phải tuỳ thời vì Dung Vũ Ca muốn yêu đương vụng trộm mà tìm cách giải quyết phiền toái, điểm ấy Tĩnh Doanh đành nhất mực phải nhận mệnh, cho nên nàng rất nhanh biến mất trong màn đêm, không biết khi nào đã đến phía sau đám người hầu Vũ Dương phái tới, điểm huyệt bọn họ.

Dung Vũ Ca thấy Tĩnh Doanh đã giải quyết xong hai kẻ theo sát mình liền lôi kéo Vệ Minh Khê vào một ngôi đình hẻo lánh.

Vệ Minh Khê cơ hồ là bị Dung Vũ Ca cứ thế kéo đi, lông mày khẽ nhíu. Dung Vũ Ca xác định chung quanh không có người liền lập tức ôm lấy Vệ Minh Khê, hơi ấm làm cho Vệ Minh Khê vốn muốn trách cứ Dung Vũ Ca không biết xấu hổ đành chìm xuống, ngoan ngoãn để cho nàng ôm chặt.

Dung Vũ Ca vùi đầu vào cổ Vệ Minh Khê, tham lam hít lấy hơi thở nóng bỏng trên người nàng. Ba ngày qua tương tư khổ sở, nàng ở Đông cung đã sắp phát điên rồi, chỉ có thể nhìn bộ dáng Cao Hiên có vài nét tương đồng Vệ Minh Khê mà ngẩn người.

Dung Vũ Ca ôm càng ngày càng chặt, cơ hồ muốn đem mình hoà nhập vào cơ thể Vệ Minh Khê, chặt đến nỗi làm cho xương cốt Vệ Minh Khê có chút đau. Vệ Minh Khê khẽ kêu một tiếng, chân tướng Dung Vũ Ca lúc này chính là một con báo nhỏ đói khát. Nàng đột nhiên rất hâm mộ Dung Vũ Ca, chỉ quan tâm nữ nhi tình trường, không vì thế sự mà ưu phiền!

Vệ Minh Khê thở dài một hơi, đưa tay ôm lấy thắt lưng Dung Vũ Ca. Hơi thở thơm mát mềm mại này, có lẽ có thể khiến mình tạm thời quên đi hiện thực cung đình tranh đấu khốc liệt..
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện