Lúc Vệ Minh Khê giúp Dung Vũ Ca chỉnh lại y phục, Tĩnh Doanh cũng ra lệnh cho các cung nữ lui xuống, chỉ lưu lại hai người Vệ Minh Khê và Dung Vũ Ca cùng nhau. Từ sau lần ôm nhau đến tận hừng đông vào đêm cung biến đó, tới tận khi tân hoàng đăng cơ, vội vội vàng vàng khiến cho hai nàng không có nhiều thời gian ở chung một chỗ, ngay cả Tĩnh Doanh cũng nhận ra từ lúc đó giữa các nàng đã phát sinh một biến hoá vô cùng vi diệu.
Lúc này Vệ Minh Khê thậm chí còn vì Dung Vũ Ca chỉnh lại vạt áo, Dung Vũ Ca đột nhiên trở tay cầm lấy tay Vệ Minh Khê, nhìn nàng nói: “Dung Vũ Ca vì người làm hết thảy đều là do nàng cam tâm tình nguyện, không cần cảm thấy vì nàng mà áy náy, Dung Vũ Ca muốn Vệ Minh Khê được yên tâm thoải mái, biết được Dung Vũ Ca đối với nàng tốt đến mức nào.” Dung Vũ Ca đem bàn tay Vệ Minh Khê áp lên má mình, nói một cách chân thành.
“Nhìn nàng khổ sở như vậy, làm sao ta có thể yên lòng?” Vệ Minh Khê khẽ hôn bàn tay Dung Vũ Ca, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt nàng, thì thầm nhỏ nhẹ, như nói với Dung Vũ Ca, cũng giống như nói với chính mình.
“Ta sẽ tốt thôi, đừng vì ta mà lo lắng, ta nói thật đấy, qua hôm nay, Dung Vũ Ca vẫn sẽ là Dung Vũ Ca như trước.” Dung Vũ Ca nhẹ nhàng nắm lấy tay Vệ Minh Khê, dịu dàng đặt nụ hôn lên mu bàn tay nàng, nghiêm túc nói.
Nhìn bộ dáng thận trọng của Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê cảm giác được tâm Dung Vũ Ca cho tới bây giờ cũng chưa từng dao động, trong tâm dần thả lỏng, chỉ khẽ gật đầu, nàng thực sự nhớ người thiếu nữ luôn tươi cười rạng rỡ, tựa hồ không hề có ưu thương nào ngày trước.
“Hôm nay nàng nên thử về phủ công chúa xem thế nào.” Vệ Minh Khê tin tưởng Dung Vũ Ca sẽ ổn định tốt tâm tình của mình, vì thiếu nữ này đã trở thành một nữ nhân, là một nữ nhân biết đảm đương.
Dung Vũ Ca gật đầu, nàng sẽ cố hết sức dùng tấm lòng thành để vãn hồi lại tình mẫu tử với mẫu thân nàng.
------------------------------
“Vũ nhi, Vũ Ca đã quỳ ngoài cửa đến hai canh giờ rồi…” Dung Trực nhìn nữ nhi đang quỳ gối trên phiến đá, mặc dù vẫn còn tức giận nữ nhi chút ít, nhưng cảm giác đau lòng lại nhiều hơn.
“Phủ công chúa vốn không có người này, cũng không hoan nghênh người đó, đuổi nàng về đi.” Ngữ khí Vũ Dương không có một tia thương lượng nào, chỉ lãnh đạm nói. Nữ nhân một khi đã quyết tâm, thật khó có thể dao động.
“Vũ nhi…” Dung Trực nhìn sắc mặt thê tử vẫn như trước, vừa tái nhợt vừa lạnh lùng, không hề có chút thương lượng nào thì khẽ thở dài, tính nết thê tử mình đã quá rõ rồi, đã nói một thì không bao giờ có hai. Dung Trực đành lui ra.
“Hồi cung đi, nếu đã lựa chọn như vậy, làm mẫu thân ngươi thương tâm đến thế thì cũng nên dự đoán trước sẽ có ngày thế này.” Dung Trực nhìn nữ nhi, đối với việc nữ nhi đưa ra lựa chọn như vậy, trong lòng hắn cũng có vài phần oán giận.
“Con biết, cho nên mới quỳ gối ở đây, mẫu thân không tha thứ cho con cũng không sao, ít nhất con muốn nói cho mẫu thân biết, con quả thực để tâm đến người, không phải thực sự muốn làm người đau lòng. Con biết từ nhỏ đến lớn mẫu thân cái gì cũng muốn tốt cho con, không muốn con cùng Vệ Minh Khê bên nhau cũng vì suy nghĩ cho con, không muốn con làm ra hành vi nghịch thiên, nhưng Vệ Minh Khê giống như độc dược đã thấm vào tận xương tuỷ, nếu thiếu nàng, con sẽ chết mất. Tình yêu con dành cho Vệ Minh Khê sẽ không bao giờ thay đổi, một ngày nào đó, mẫu thân sẽ thông cảm cho tình cảm của con đối với Vệ Minh Khê, nhất định sẽ có ngày đó, con sẽ chờ mẫu thân thấu hiểu.” Dung Vũ Ca kiên định nói, thần sắc quyết tâm làm cho mặt mày Dung Trực nhăn nhó, thì ra không những tới khẩn cầu Vũ nhi tha thứ mà còn muốn tranh thủ để Vũ nhi hiểu rõ, đồng tình với tình cảm của các nàng. Việc này không thể nghi ngờ đã khó càng thêm khó, thực sự là một hài tử chấp mê bất ngộ.
“Ngươi làm vậy là tự tìm bế tắc, có biết không? Cữu cữu ngươi chết trong tay ai cũng được, nhưng không ngờ lại chết trong tay ngươi, mẫu thân muốn tha thứ cho ngươi đã khó, vốn nàng có thể cho ngươi một cơ hội cuối cùng đã là nhượng bộ lớn nhất, nhưng ngươi lại cố tình nhằm đúng miệng vết thương vốn đã đầm đìa máu mà rạch sâu thêm nữa. Ngươi muốn mẫu thân tha thứ cho ngươi, chỉ có rời khỏi Vệ Minh Khê mới có hy vọng, bằng không thì trở về đi, hết thảy đều sẽ uổng công thôi…” Dung Trực nhớ tới chuyện đêm đó vẫn còn tức giận, thân làm phụ mẫu, làm sao không giận cho được? “Phụ thân, người vì mẫu thân mà từ bỏ cuộc sống tiêu dao khoái hoạt giang hồ, vì nàng mà cam tâm tình nguyện trói buộc mình với triều đình, người đã từng hối hận sao?” Dung Vũ Ca chất vấn lại Dung Trực.
Dung Trực nghe vậy thì im lặng không nói, năm đó phụ thân và mẫu thân thấy mình vì Vũ nhi mà từ bỏ nhiều thứ như vậy, cũng đã rất tức giận, cũng cho rằng điều đó không đáng. Nhưng hiện tại nhớ lại, dù cho có lặp lại một lần nữa, hắn sẽ vẫn chọn lựa như vậy, chỉ vì tình cảm đã khắc cốt ghi tâm, cam tâm tình nguyện vì nàng che gió chắn mưa, chấp nhận mọi trách cứ nặng nề. Có phải lập trường của nữ nhi cũng quyết liệt giống mình ngày trước hay không? Có lẽ chỉ khi làm phụ mẫu, tâm cảnh thay đổi mới hiểu được, chung quy vì lập trường bất đồng mà thôi.
Giờ khắc này, Dung Trực mới có thể thông cảm với phụ mẫu của mình vì sao đã nhiều năm như vậy cũng không muốn gặp Vũ nhi, tựa như Vũ nhi lúc này, sợ là sẽ vĩnh viễn chán ghét Vệ Minh Khê. Chỉ vì một ngoại nhân mà làm người một nhà đau lòng, mà nay nữ nhi làm thế so với mình năm đó còn gây ra tổn thương nghiêm trọng hơn, khó lòng cứu vãn.
Dung Trực thở dài, cũng không chỉ trích nữ nhi nữa, nhưng đối với tình cảm giữa nữ nhi cùng Vệ Minh Khê vẫn như trước không hề xem trọng. Hai nữ tử, mà lại là hai nữ tử có thân phận như vậy, còn có hài tử thiện lương kia ở giữa, các nàng sẽ xử lí như thế nào mới ổn thoả đây?
“Thôi, dù quyết định thế nào thì cũng đã không còn đường quay đầu nữa, ngươi cứ đi theo con đường ngươi đã lựa chọn đi, phụ thân cũng có thể thông cảm cho ngươi, cái chính là ở mẫu thân của ngươi, phụ thân sợ là cũng không thể khuyên giải được…” Dung Trực thở dài, vô luận thế nào, hắn vẫn hy vọng mẫu tử các nàng có thể hoà hảo.
Phụ thân có thể thông cảm cho mình như vậy cũng là quá tốt rồi. Lời của phụ thân, tuy rằng nửa khắc nhất thời thì không có công hiệu, nhưng ngày dài tháng rộng cứ rủ rỉ thì thầm, lâu ngày tích luỹ, Dung Vũ Ca tin tưởng chắc rằng rồi sẽ có ngày có chút tác dụng. Dung Vũ Ca xem như đã nắm được chút hy vọng nhỏ nhoi.
--------------------------------
“Vũ nhi, Vũ Ca đã quỳ cả ngày rồi…” Dung Trực cứ cách một canh giờ lại báo cáo với thê tử thời gian nữ nhi quỳ gối bên ngoài, hy vọng có thể khiến cho thê tử có chút đau lòng.
Nhưng Vũ Dương vẫn như trước không có phản ứng.
“Vũ Ca từ nhỏ chưa từng nếm qua khổ sở, chưa từng trải qua nỗi đau da thịt như vậy. Tiểu Vũ Ca tựa hồ gầy đi rất nhiều, chỉ còn da bọc xương…” Cũng thật khó cho một nam tử vốn trầm mặc ít nói như Dung Trực, vì biện giải cho nữ nhi, cứ rủ rỉ rù rì, còn đâu uy nghiêm của một đại tướng quân?
Vũ Dương khẽ cau mày, hôm nay trượng phu thực sự nói nhiều quá, cứ một bên nói lại một bên giảng, khiến cho Vũ Dương có chút tức giận, nhìn khuôn mặt trượng phu cũng tương tự vài phần với nữ nhi, tâm tình Vũ Dương lại càng phiền não.
“Dung Trực, sao chàng hôm nay nói nhiều quá!” Vũ Dương lạnh lùng đập tan bài diễn văn độc thoại của Dung đại tướng quân, kỳ thực mặc dù hắn không thích nhưng vẫn phải cố lặp đi lặp lại, chỉ có nói rồi giảng may ra Vũ nhi mới có thể đau lòng, dù sao từ nhỏ Vũ nhi cũng yêu thương Vũ Ca nhất. Chẳng qua Vũ nhi tựa hồ giận chó đánh mèo với mình, trước kia đã bao giờ nàng hung dữ với mình đâu, chắc hẳn đã có chút tác dụng rồi.
Dung Trực còn muốn nói tiếp, nhưng lại sợ thê tử đau lòng. Nhìn mặt thê tử lạnh lùng, cũng biết hiện tại muốn nàng tha thứ cho nữ nhi quả thật là làm khó cho nàng, đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Vũ Ca, đủ rồi, đi về đi, trong lòng ngươi có mẫu thân, nàng khắc biết, chỉ là nhất thời…” Dung Trực thấy nữ nhi quỳ mãi cũng không phải là biện pháp giải quyết, mắt thấy trời đã sắp tối mà nữ nhi vẫn không có ý đứng lên, Dung Trực chỉ biết nhăn mày nhíu mặt.
“Đây là chuyện nữ nhi nên làm…” Sắc mặt Dung Vũ Ca tái nhợt, tái đến mức khiến chân mày Dung Trực càng nhíu chặt lại.
“Đủ rồi! Ngươi chẳng lẽ còn muốn tự thương tổn chính mình, làm cho chúng ta phải lo lắng vì ngươi sao? Thế này lại càng bất hiếu! Không nói nữa, ta cho người đưa ngươi hồi cung.”
Nghe Dung Trực nói như vậy, Dung Vũ Ca do dự một chút, liền dập đầu trên mặt đất, vái ba vái: “Mẫu thân, vô luận người có nhận con hay không, người vẫn luôn là mẫu thân của con.” Dung Vũ Ca hướng về phía trong phòng hét to lên, nàng biết mẫu thân sẽ nghe thấy.
Dung Vũ Ca nói xong mới đứng lên, nhưng bởi vì quỳ cả ngày, chân sớm đã run lên, không thể nào đứng dậy nổi, trực tiếp đổ nhào xuống, vô cùng chật vật. Dung Trực lo lắng ôm lấy nữ nhi, sợ là nàng quỳ đến mức đầu gối tím đen cả rồi.
Vừa lúc ấy Dung Trực bắt gặp một tia lo lắng chợt loé lên trong mắt thê tử, tuy chỉ ngắn ngủi trong chốc lát nhưng cũng đủ để hắn khẳng định mối quan hệ huyết mạch này không phải nói đoạn liền có thể đoạn.
----------------------------------
Lúc Dung Vũ Ca hồi cung, Vệ Minh Khê đã tới Phượng Nghi cung rồi. Vệ Minh Khê nhìn trán Dung Vũ Ca sưng đỏ, khẽ nhíu mày, nàng vì lo lắng Vũ Ca một mình trở về nên đã sai Tĩnh Doanh đi theo. Những gì xảy ra Tĩnh Doanh cũng đã nói cho nàng biết, cho nên Vệ Minh Khê thập phần lo lắng, vội vàng kéo ống quần của Dung Vũ Ca lên xem, trên đôi chân nõn nà là một mảnh tím đen hiện rõ ràng trên đầu gối, nhìn thấy ghê người, làm cho Vệ Minh Khê vô cùng đau lòng.
Vệ Minh Khê dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa dịu lên đầu gối Dung Vũ Ca, căn bản không dám dùng sức, trong lòng buồn bã vô hạn, bởi vì tại mình nên mới khiến cho hài tử này phải chịu nhiều uỷ khuất đến thế.
“Có đau không?” Thanh âm Vệ Minh Khê nghẹn ngào, thiếu chút nữa nước mắt đã chảy xuống.
“Chân đau nhưng tâm không đau, ngốc quá, đây là cái giá ta phải trả.” Dung Vũ Ca ngược lại còn an ủi Vệ Minh Khê.
“Nhưng mà, lòng ta đau.” Vệ Minh Khê ôm lấy Dung Vũ Ca. Dung Vũ Ca lại thích bộ dáng Vệ Minh Khê vì mình mà đau lòng lúc này.
“Một khi lập khế ước, thì phải cần hai người đều đồng ý mới có hiệu lực, đúng không? Một người thì không tính, một mình mẫu thân nói đoạn tuyệt quan hệ, ta không đồng ý, vậy cũng không thể tính là thật, đúng không?” Dung Vũ Ca nhướn mày hỏi, trên mặt lại hiện lên nụ cười đã biến mất nhiều ngày qua, đó mới là Dung Vũ Ca mà Vệ Minh Khê từng quen thuộc, tươi cười như vậy làm lòng Vệ Minh Khê cũng vơi bớt lo lắng.
Vệ Minh Khê gật đầu, cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng đáp lại. Vệ Minh Khê bắt đầu giúp Dung Vũ Ca thoa dược, dáng vẻ vừa cẩn thận vừa ôn nhu, làm cho lòng Dung Vũ Ca dịu ngọt đi không ít. Nếu phải chọn một lần nữa, nàng vẫn sẽ chọn Vệ Minh Khê, tuy rằng có thể cả đời này phải mang trên lưng tội bất hiếu đi chăng nữa.
Ở tại tẩm cung của Vệ Minh Khê, có hai người con gái lẳng lặng ôm nhau, không hề có dục vọng nào, chỉ là nương tựa, ôn tồn dựa sát vào nhau…
Tựa hồ giống như bầu trời sau cơn mưa, cuối cùng ánh dương quang cũng có thể xuyên qua tầng tầng mây đen, yếu ớt chiếu rọi lên mặt đất, tuy rằng không thể xem là sáng rỡ, nhưng cũng đủ làm cho lòng người có thêm một phần hy vọng.
Lúc này Vệ Minh Khê thậm chí còn vì Dung Vũ Ca chỉnh lại vạt áo, Dung Vũ Ca đột nhiên trở tay cầm lấy tay Vệ Minh Khê, nhìn nàng nói: “Dung Vũ Ca vì người làm hết thảy đều là do nàng cam tâm tình nguyện, không cần cảm thấy vì nàng mà áy náy, Dung Vũ Ca muốn Vệ Minh Khê được yên tâm thoải mái, biết được Dung Vũ Ca đối với nàng tốt đến mức nào.” Dung Vũ Ca đem bàn tay Vệ Minh Khê áp lên má mình, nói một cách chân thành.
“Nhìn nàng khổ sở như vậy, làm sao ta có thể yên lòng?” Vệ Minh Khê khẽ hôn bàn tay Dung Vũ Ca, nhẹ nhàng vuốt ve da thịt nàng, thì thầm nhỏ nhẹ, như nói với Dung Vũ Ca, cũng giống như nói với chính mình.
“Ta sẽ tốt thôi, đừng vì ta mà lo lắng, ta nói thật đấy, qua hôm nay, Dung Vũ Ca vẫn sẽ là Dung Vũ Ca như trước.” Dung Vũ Ca nhẹ nhàng nắm lấy tay Vệ Minh Khê, dịu dàng đặt nụ hôn lên mu bàn tay nàng, nghiêm túc nói.
Nhìn bộ dáng thận trọng của Dung Vũ Ca, Vệ Minh Khê cảm giác được tâm Dung Vũ Ca cho tới bây giờ cũng chưa từng dao động, trong tâm dần thả lỏng, chỉ khẽ gật đầu, nàng thực sự nhớ người thiếu nữ luôn tươi cười rạng rỡ, tựa hồ không hề có ưu thương nào ngày trước.
“Hôm nay nàng nên thử về phủ công chúa xem thế nào.” Vệ Minh Khê tin tưởng Dung Vũ Ca sẽ ổn định tốt tâm tình của mình, vì thiếu nữ này đã trở thành một nữ nhân, là một nữ nhân biết đảm đương.
Dung Vũ Ca gật đầu, nàng sẽ cố hết sức dùng tấm lòng thành để vãn hồi lại tình mẫu tử với mẫu thân nàng.
------------------------------
“Vũ nhi, Vũ Ca đã quỳ ngoài cửa đến hai canh giờ rồi…” Dung Trực nhìn nữ nhi đang quỳ gối trên phiến đá, mặc dù vẫn còn tức giận nữ nhi chút ít, nhưng cảm giác đau lòng lại nhiều hơn.
“Phủ công chúa vốn không có người này, cũng không hoan nghênh người đó, đuổi nàng về đi.” Ngữ khí Vũ Dương không có một tia thương lượng nào, chỉ lãnh đạm nói. Nữ nhân một khi đã quyết tâm, thật khó có thể dao động.
“Vũ nhi…” Dung Trực nhìn sắc mặt thê tử vẫn như trước, vừa tái nhợt vừa lạnh lùng, không hề có chút thương lượng nào thì khẽ thở dài, tính nết thê tử mình đã quá rõ rồi, đã nói một thì không bao giờ có hai. Dung Trực đành lui ra.
“Hồi cung đi, nếu đã lựa chọn như vậy, làm mẫu thân ngươi thương tâm đến thế thì cũng nên dự đoán trước sẽ có ngày thế này.” Dung Trực nhìn nữ nhi, đối với việc nữ nhi đưa ra lựa chọn như vậy, trong lòng hắn cũng có vài phần oán giận.
“Con biết, cho nên mới quỳ gối ở đây, mẫu thân không tha thứ cho con cũng không sao, ít nhất con muốn nói cho mẫu thân biết, con quả thực để tâm đến người, không phải thực sự muốn làm người đau lòng. Con biết từ nhỏ đến lớn mẫu thân cái gì cũng muốn tốt cho con, không muốn con cùng Vệ Minh Khê bên nhau cũng vì suy nghĩ cho con, không muốn con làm ra hành vi nghịch thiên, nhưng Vệ Minh Khê giống như độc dược đã thấm vào tận xương tuỷ, nếu thiếu nàng, con sẽ chết mất. Tình yêu con dành cho Vệ Minh Khê sẽ không bao giờ thay đổi, một ngày nào đó, mẫu thân sẽ thông cảm cho tình cảm của con đối với Vệ Minh Khê, nhất định sẽ có ngày đó, con sẽ chờ mẫu thân thấu hiểu.” Dung Vũ Ca kiên định nói, thần sắc quyết tâm làm cho mặt mày Dung Trực nhăn nhó, thì ra không những tới khẩn cầu Vũ nhi tha thứ mà còn muốn tranh thủ để Vũ nhi hiểu rõ, đồng tình với tình cảm của các nàng. Việc này không thể nghi ngờ đã khó càng thêm khó, thực sự là một hài tử chấp mê bất ngộ.
“Ngươi làm vậy là tự tìm bế tắc, có biết không? Cữu cữu ngươi chết trong tay ai cũng được, nhưng không ngờ lại chết trong tay ngươi, mẫu thân muốn tha thứ cho ngươi đã khó, vốn nàng có thể cho ngươi một cơ hội cuối cùng đã là nhượng bộ lớn nhất, nhưng ngươi lại cố tình nhằm đúng miệng vết thương vốn đã đầm đìa máu mà rạch sâu thêm nữa. Ngươi muốn mẫu thân tha thứ cho ngươi, chỉ có rời khỏi Vệ Minh Khê mới có hy vọng, bằng không thì trở về đi, hết thảy đều sẽ uổng công thôi…” Dung Trực nhớ tới chuyện đêm đó vẫn còn tức giận, thân làm phụ mẫu, làm sao không giận cho được? “Phụ thân, người vì mẫu thân mà từ bỏ cuộc sống tiêu dao khoái hoạt giang hồ, vì nàng mà cam tâm tình nguyện trói buộc mình với triều đình, người đã từng hối hận sao?” Dung Vũ Ca chất vấn lại Dung Trực.
Dung Trực nghe vậy thì im lặng không nói, năm đó phụ thân và mẫu thân thấy mình vì Vũ nhi mà từ bỏ nhiều thứ như vậy, cũng đã rất tức giận, cũng cho rằng điều đó không đáng. Nhưng hiện tại nhớ lại, dù cho có lặp lại một lần nữa, hắn sẽ vẫn chọn lựa như vậy, chỉ vì tình cảm đã khắc cốt ghi tâm, cam tâm tình nguyện vì nàng che gió chắn mưa, chấp nhận mọi trách cứ nặng nề. Có phải lập trường của nữ nhi cũng quyết liệt giống mình ngày trước hay không? Có lẽ chỉ khi làm phụ mẫu, tâm cảnh thay đổi mới hiểu được, chung quy vì lập trường bất đồng mà thôi.
Giờ khắc này, Dung Trực mới có thể thông cảm với phụ mẫu của mình vì sao đã nhiều năm như vậy cũng không muốn gặp Vũ nhi, tựa như Vũ nhi lúc này, sợ là sẽ vĩnh viễn chán ghét Vệ Minh Khê. Chỉ vì một ngoại nhân mà làm người một nhà đau lòng, mà nay nữ nhi làm thế so với mình năm đó còn gây ra tổn thương nghiêm trọng hơn, khó lòng cứu vãn.
Dung Trực thở dài, cũng không chỉ trích nữ nhi nữa, nhưng đối với tình cảm giữa nữ nhi cùng Vệ Minh Khê vẫn như trước không hề xem trọng. Hai nữ tử, mà lại là hai nữ tử có thân phận như vậy, còn có hài tử thiện lương kia ở giữa, các nàng sẽ xử lí như thế nào mới ổn thoả đây?
“Thôi, dù quyết định thế nào thì cũng đã không còn đường quay đầu nữa, ngươi cứ đi theo con đường ngươi đã lựa chọn đi, phụ thân cũng có thể thông cảm cho ngươi, cái chính là ở mẫu thân của ngươi, phụ thân sợ là cũng không thể khuyên giải được…” Dung Trực thở dài, vô luận thế nào, hắn vẫn hy vọng mẫu tử các nàng có thể hoà hảo.
Phụ thân có thể thông cảm cho mình như vậy cũng là quá tốt rồi. Lời của phụ thân, tuy rằng nửa khắc nhất thời thì không có công hiệu, nhưng ngày dài tháng rộng cứ rủ rỉ thì thầm, lâu ngày tích luỹ, Dung Vũ Ca tin tưởng chắc rằng rồi sẽ có ngày có chút tác dụng. Dung Vũ Ca xem như đã nắm được chút hy vọng nhỏ nhoi.
--------------------------------
“Vũ nhi, Vũ Ca đã quỳ cả ngày rồi…” Dung Trực cứ cách một canh giờ lại báo cáo với thê tử thời gian nữ nhi quỳ gối bên ngoài, hy vọng có thể khiến cho thê tử có chút đau lòng.
Nhưng Vũ Dương vẫn như trước không có phản ứng.
“Vũ Ca từ nhỏ chưa từng nếm qua khổ sở, chưa từng trải qua nỗi đau da thịt như vậy. Tiểu Vũ Ca tựa hồ gầy đi rất nhiều, chỉ còn da bọc xương…” Cũng thật khó cho một nam tử vốn trầm mặc ít nói như Dung Trực, vì biện giải cho nữ nhi, cứ rủ rỉ rù rì, còn đâu uy nghiêm của một đại tướng quân?
Vũ Dương khẽ cau mày, hôm nay trượng phu thực sự nói nhiều quá, cứ một bên nói lại một bên giảng, khiến cho Vũ Dương có chút tức giận, nhìn khuôn mặt trượng phu cũng tương tự vài phần với nữ nhi, tâm tình Vũ Dương lại càng phiền não.
“Dung Trực, sao chàng hôm nay nói nhiều quá!” Vũ Dương lạnh lùng đập tan bài diễn văn độc thoại của Dung đại tướng quân, kỳ thực mặc dù hắn không thích nhưng vẫn phải cố lặp đi lặp lại, chỉ có nói rồi giảng may ra Vũ nhi mới có thể đau lòng, dù sao từ nhỏ Vũ nhi cũng yêu thương Vũ Ca nhất. Chẳng qua Vũ nhi tựa hồ giận chó đánh mèo với mình, trước kia đã bao giờ nàng hung dữ với mình đâu, chắc hẳn đã có chút tác dụng rồi.
Dung Trực còn muốn nói tiếp, nhưng lại sợ thê tử đau lòng. Nhìn mặt thê tử lạnh lùng, cũng biết hiện tại muốn nàng tha thứ cho nữ nhi quả thật là làm khó cho nàng, đành ngoan ngoãn ngậm miệng lại.
“Vũ Ca, đủ rồi, đi về đi, trong lòng ngươi có mẫu thân, nàng khắc biết, chỉ là nhất thời…” Dung Trực thấy nữ nhi quỳ mãi cũng không phải là biện pháp giải quyết, mắt thấy trời đã sắp tối mà nữ nhi vẫn không có ý đứng lên, Dung Trực chỉ biết nhăn mày nhíu mặt.
“Đây là chuyện nữ nhi nên làm…” Sắc mặt Dung Vũ Ca tái nhợt, tái đến mức khiến chân mày Dung Trực càng nhíu chặt lại.
“Đủ rồi! Ngươi chẳng lẽ còn muốn tự thương tổn chính mình, làm cho chúng ta phải lo lắng vì ngươi sao? Thế này lại càng bất hiếu! Không nói nữa, ta cho người đưa ngươi hồi cung.”
Nghe Dung Trực nói như vậy, Dung Vũ Ca do dự một chút, liền dập đầu trên mặt đất, vái ba vái: “Mẫu thân, vô luận người có nhận con hay không, người vẫn luôn là mẫu thân của con.” Dung Vũ Ca hướng về phía trong phòng hét to lên, nàng biết mẫu thân sẽ nghe thấy.
Dung Vũ Ca nói xong mới đứng lên, nhưng bởi vì quỳ cả ngày, chân sớm đã run lên, không thể nào đứng dậy nổi, trực tiếp đổ nhào xuống, vô cùng chật vật. Dung Trực lo lắng ôm lấy nữ nhi, sợ là nàng quỳ đến mức đầu gối tím đen cả rồi.
Vừa lúc ấy Dung Trực bắt gặp một tia lo lắng chợt loé lên trong mắt thê tử, tuy chỉ ngắn ngủi trong chốc lát nhưng cũng đủ để hắn khẳng định mối quan hệ huyết mạch này không phải nói đoạn liền có thể đoạn.
----------------------------------
Lúc Dung Vũ Ca hồi cung, Vệ Minh Khê đã tới Phượng Nghi cung rồi. Vệ Minh Khê nhìn trán Dung Vũ Ca sưng đỏ, khẽ nhíu mày, nàng vì lo lắng Vũ Ca một mình trở về nên đã sai Tĩnh Doanh đi theo. Những gì xảy ra Tĩnh Doanh cũng đã nói cho nàng biết, cho nên Vệ Minh Khê thập phần lo lắng, vội vàng kéo ống quần của Dung Vũ Ca lên xem, trên đôi chân nõn nà là một mảnh tím đen hiện rõ ràng trên đầu gối, nhìn thấy ghê người, làm cho Vệ Minh Khê vô cùng đau lòng.
Vệ Minh Khê dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng xoa dịu lên đầu gối Dung Vũ Ca, căn bản không dám dùng sức, trong lòng buồn bã vô hạn, bởi vì tại mình nên mới khiến cho hài tử này phải chịu nhiều uỷ khuất đến thế.
“Có đau không?” Thanh âm Vệ Minh Khê nghẹn ngào, thiếu chút nữa nước mắt đã chảy xuống.
“Chân đau nhưng tâm không đau, ngốc quá, đây là cái giá ta phải trả.” Dung Vũ Ca ngược lại còn an ủi Vệ Minh Khê.
“Nhưng mà, lòng ta đau.” Vệ Minh Khê ôm lấy Dung Vũ Ca. Dung Vũ Ca lại thích bộ dáng Vệ Minh Khê vì mình mà đau lòng lúc này.
“Một khi lập khế ước, thì phải cần hai người đều đồng ý mới có hiệu lực, đúng không? Một người thì không tính, một mình mẫu thân nói đoạn tuyệt quan hệ, ta không đồng ý, vậy cũng không thể tính là thật, đúng không?” Dung Vũ Ca nhướn mày hỏi, trên mặt lại hiện lên nụ cười đã biến mất nhiều ngày qua, đó mới là Dung Vũ Ca mà Vệ Minh Khê từng quen thuộc, tươi cười như vậy làm lòng Vệ Minh Khê cũng vơi bớt lo lắng.
Vệ Minh Khê gật đầu, cũng nở một nụ cười nhẹ nhàng đáp lại. Vệ Minh Khê bắt đầu giúp Dung Vũ Ca thoa dược, dáng vẻ vừa cẩn thận vừa ôn nhu, làm cho lòng Dung Vũ Ca dịu ngọt đi không ít. Nếu phải chọn một lần nữa, nàng vẫn sẽ chọn Vệ Minh Khê, tuy rằng có thể cả đời này phải mang trên lưng tội bất hiếu đi chăng nữa.
Ở tại tẩm cung của Vệ Minh Khê, có hai người con gái lẳng lặng ôm nhau, không hề có dục vọng nào, chỉ là nương tựa, ôn tồn dựa sát vào nhau…
Tựa hồ giống như bầu trời sau cơn mưa, cuối cùng ánh dương quang cũng có thể xuyên qua tầng tầng mây đen, yếu ớt chiếu rọi lên mặt đất, tuy rằng không thể xem là sáng rỡ, nhưng cũng đủ làm cho lòng người có thêm một phần hy vọng.
Danh sách chương