“Vân Nhu còn có việc, xin lui trước.” Đổng Vân Nhu cố gắng khắc chế lửa giận trong lòng, cung kính nói với Vệ Minh Khê.
Vệ Minh Khê gật đầu, tuy rằng Đổng Vân Nhu kiềm chế rất khá, nhưng Vệ Minh Khê vẫn thấy được một tia hỏa diễm lóe lên trong ánh mắt nàng. Vệ Minh Khê cứ nghĩ mình nhìn nhầm, nàng đâu có chọc giận gì ai.
Lửa giận của Đổng Vân Nhu đương nhiên không phải hướng về phía Vệ Minh Khê, mà là Tiểu Hoa - cái kẻ đến giờ vẫn còn cười ngu ngốc ở đằng kia. Ngu ngốc quả nhiên là căn bệnh nan y mà, chỉ ban thưởng cái họ mà thôi, cần gì cười toe toét như vậy? Thật lòng Đổng Vân Nhu không hiểu nổi, họ Vệ dễ nghe hơn so với họ Đổng hay sao? Đương nhiên Đổng Vân Nhu không phát hiện mình đối với Tiểu Hoa, tư duy cũng tự dưng ấu trĩ hoá.
Đổng Vân Nhu xoay người bước đi, nàng không nghĩ đến việc tiếp tục đứng đó nhìn nữ nhân với vẻ mặt ngu ngốc kia nữa, làm cho mình rất muốn đánh nàng, đúng, đặc biệt là muốn nhéo nàng! Vệ Tiểu Hoa nhìn Đổng Vân Nhu đã đi xa rồi, cảm thấy rất khó hiểu, vừa rồi vẫn còn vui lắm mà, sao hiện tại giống như rất tức giận vậy, tuy rằng không biết Đổng Vân Nhu tức cái gì, nhưng Vệ Tiểu Hoa vẫn biết người nào đó tựa hồ đã bắt đầu giống như chú mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi, lông tơ dựng đứng cả lên, làm cho Vệ Tiểu Hoa lo lắng. Vệ Tiểu Hoa cúi đầu chào Vệ Minh Khê một cái rồi nhanh chóng chuyển thân đuổi theo Đổng Vân Nhu.
“Mẫu hậu biết vì sao Đổng Vân Nhu tức giận như thế không?” Dung Vũ Ca ghé sát vào người Vệ Minh Khê, khẽ thì thầm bên tai nàng.
“Vì sao?” Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, thì ra Dung Vũ Ca cũng thấy Đổng Vân Nhu có vẻ tức giận, vậy xem ra không phải là mình nhìn nhầm, nhưng mà nàng vẫn không hiểu tại sao Đổng Vân Nhu lại tự dưng như thế.
“Vệ Tiểu Hoa là nữ nhân Đổng Vân Nhu chỉ hận không thể mang theo bên người, vừa rồi nàng ta lại bị phớt lờ như thế, tất nhiên là ghen với mẫu hậu rồi.” Môi Dung Vũ Ca càng thêm gần sát Vệ Minh Khê, dùng âm thanh mờ ám chỉ có hai người mới có thể nghe thấy. Sỡ dĩ Dung Vũ Ca hiểu rõ cảm xúc lúc này của Đổng Vân Nhu như thế, còn không phải vì nàng và Đổng Vân Nhu có cùng sở thích, chính là thích ghen tuông lung tung hay sao.
Vệ Minh Khê nghe vậy thì giật mình, ra là thế. Nhưng nhìn đến Dung Vũ Ca ở trước mắt đông đảo mọi người lại nói chuyện với mình mờ ám như thế, khẽ nhíu mày: “Dung Vũ Ca!” Vệ Minh Khê nhẹ giọng nhắc nhở Dung Vũ Ca, phải luôn chú ý trong mọi tình huống.
Kỳ thật lúc này ngoài Tĩnh Doanh là người có lỗ tai rất thính ra, những người khác không nghe được các nàng nói gì cả. Mặc dù hai người có chút thân cận, nhưng trong mắt người xung quanh cũng chỉ là một đôi mẹ chồng nàng dâu hoà hợp đang nói chuyện riêng tư mà thôi. Chỉ có thể nói là do Vệ Minh Khê có tật giật mình, không muốn có hành động gì quá thân thiết với Dung Vũ Ca ở trước mặt người ngoài.
Dung Vũ Ca đành bất đắc dĩ đứng lùi về một chút, ngoại trừ lúc mẫu hậu trên giường còn có chút thoải mái ra thì lúc vừa bước xuống giường đã cẩn thận từng li từng tí, tuy rằng cẩn thận là đúng nhưng vẫn làm cho Dung Vũ Ca có cảm giác uỷ khuất nho nhỏ.
-------------------------------
“Này, ngươi làm gì đi nhanh như vậy?” Vệ Tiểu Hoa đuổi theo phía sau, càn rỡ gọi to Đổng Vân Nhu. Lúc bình thường có kêu thế thì cũng không có việc gì, nhưng lại lựa ngay đúng lúc Đổng Vân Nhu đang rất nổi nóng. Làm cho Đổng Vân Nhu nghe thấy thế liền xoay người lại, hung tợn trừng mắt nhìn Vệ Tiểu Hoa, giờ phút này nàng giống y như một nữ yêu tinh muốn ăn thịt người. Một khắc trước rõ rang còn thiên kiều bá mị, một khắc sau vẻ mặt lại biến hóa ra thế này, làm cho lưng của Vệ Tiểu Hoa không kìm được rét run, nàng có dự cảm rất xấu bèn bất giác tự lùi về phía sau hai bước.
“Vệ Tiểu Hoa, ngươi kêu bản cung là cái gì? Ai cho ngươi gan lớn như vậy, dám càn rỡ như thế?” Đổng Vân Nhu tức giận nói, tựa hồ hận không thể lập tức lôi Vệ Tiểu Hoa ra ngoài chém đầu.
Vệ Tiểu Hoa khẽ bĩu môi, hình như nàng đâu có làm chuyện gì khiến Đổng Vân Nhu tức giận đâu, lâu vậy mà cũng không bỏ được phong cách Quí phi của nàng, không, hiện tại là Thái phi mới đúng, vừa hung dữ vừa doạ người. Khí thế Vệ Tiểu Hoa quá yếu, không tự chủ được lại lùi thêm hai bước, nếu không lùi thì còn may, giờ càng lùi lại càng làm cho Đổng Vân Nhu thêm tức khí.
Tiểu cung nữ chết tiệt này, vừa rồi nhìn thấy Vệ Minh Khê, y như hận không thể làm một tiểu cẩu chạy lại cọ cọ lên ống quần người ta, giờ nhìn thấy mình ngược lại còn dám lùi về, có phải Vệ Tiểu Hoa đã quên mất nàng là tiểu cẩu do ai nuôi hay không, ai cho phép nàng đối với người khác cũng vẫy đuôi vui vẻ như vậy? Cái đuôi ấy có muốn vẫy, thì chỉ có thể vẫy với mình mình thôi!
“Thái phi…” Vệ Tiểu Hoa nghĩ Đổng Vân Nhu bất mãn mình vừa rồi gọi bậy, liền vội vàng sửa lại cho đúng. Nhưng mà dù sao kêu cũng không được tự nhiên, rõ ràng nàng nhỏ hơn mình một tuổi, giờ thêm vào chữ “Thái”, tự dưng vô cùng khó đọc.
Đổng Vân Nhu nheo mắt, ngọn lửa trong bụng càng ngày càng bốc lên cao, cháy phừng phừng.. Nàng không thích Tiểu Hoa gọi nàng là Thái phi một chút nào cả, ai ngờ như thể gặp quỷ lại kêu ngay nàng là Thái phi, nghe như thể đang gọi một quả phụ vừa già vừa xấu, lại có thêm trượng phu vừa mới mất, vô cùng khó nghe.
Mà thực tế bây giờ cho dù Tiểu Hoa gọi nàng là gì, nói cái gì cũng đều bị Đổng Vân Nhu xoi mói từng tí một, cho nên mới nói lòng dạ nữ nhân là nhỏ nhen nhất.
“Ngươi lại đây cho ta!” Đổng Vân Nhu rống lên với Vệ Tiểu Hoa - mặc dù là kẻ thiếu não nhưng lại là sinh vật có bản năng cực kì mẫn duệ. Vệ Tiểu Hoa nhạy cảm ngửi được khí tức chớ lại gần và bất lương trên người Đổng Vân Nhu, cho nên càng sợ hãi rụt rè thối lui thêm vài bước, lui cho đến khi Đổng Vân Nhu hoàn toàn không thể nhịn được nữa. Tiểu cung nữ chết tiệt! Tốt lắm, nàng đã hoàn toàn chọc tức mình!
Vệ Tiểu Hoa nhìn mặt Đổng Vân Nhu nhanh chóng đen lại, đành không thể không khống chế sợ hãi trong lòng, lấy tốc độ của con rùa tới gần nàng. Chậm quá, đúng là thử thách tính nhẫn nại vốn kém cỏi của Đổng Vân Nhu.
Vệ Tiểu Hoa rất tự giác đã chuẩn bị sẵn tâm lý trong lòng rằng nhất định sẽ bị mèo quào, vì giờ phút này chính là tới gần một chú mèo hoang đang rất tức giận. Vệ Tiểu Hoa cảm thấy thân phận mình thật sự rất bi thảm, nàng thích là thích một mèo con ôn thuận, ở trong lòng nàng ngoan ngoãn để nàng vuốt ve, đến lúc cao hứng còn có thể phối hợp khẽ rên vài tiếng, chứ không phải như mèo hoang thích huơ móng vuốt cào cấu lung tung thế này. Vì cái gì một tiểu cung nữ không quyền không thế như nàng lại không thể chạy? Mà điều khiến Tiểu Hoa buồn bực nhất là nàng căn bản không biết nguyên nhân tại sao mèo hoang lại đòi cắn người, vì cái gì chứ? Có lúc thì là mèo con siêu cấp khả ái, nhưng sao có lúc lại hỉ nộ vô thường như thế? Vệ Tiểu Hoa cứ thắc mắc mãi trong lòng mà vẫn không sao đoán được.
Thật ra thì Vệ Tiểu Hoa rất khẩn trương, vừa thấp thỏm vừa bất an, cứ nhìn lòng bàn tay toát đầy mồ hôi của nàng cũng có thể hiểu được lúc này nàng đang chịu Đổng Vân Nhu tra tấn tinh thần đến cỡ nào.
Đổng Vân Nhu khẽ nheo ánh mắt đầy quyến rũ, nhãn tình mê người đến mức làm cho xương cốt người ta phát run, nhưng Vệ Tiểu Hoa lại không phải bị điện giật mà run, mà chính là bị Đổng Vân Nhu doạ đến xương cốt nhũn ra, bởi vì lúc nàng càng mê người, càng là lúc vung loạn móng vuốt cào cấu ngươi.
“Ha ha ha,Thái phi có gì phân phó không…” Vệ Tiểu Hoa làm bộ cười ngây ngô lấy lòng, bộ dạng ngu ngốc ấy ở trong mắt Đổng Vân Nhu nói có bao nhiêu đáng đánh thì có bấy nhiêu đáng đánh.
“Ngươi là nô tài của ai?” Đổng Vân Nhu nhướng mày hỏi Vệ Tiểu Hoa, khẩn cấp cho Vệ Tiểu Hoa một bài học về nhận rõ chủ quyền, thuộc sở hữu của ai, để tránh sau này nàng không phân rõ chủ quyền, lại chạy đi vẫy vẫy đuôi với người khác.
“Đương nhiên nô tỳ là cung nữ của nương nương…” Vệ Tiểu Hoa vẫn không hiểu vì sao Đổng Vân Nhu đột nhiên lại hỏi vấn đề này, nàng lúc trước không phải là do Đổng Vân Nhu ép đưa tới Vân Phương điện để sai bảo hay sao? Đương nhiên là cung nữ Vân Phương điện rồi, cái này mà cũng hỏi.
“Là của nương nương nào?” Tần phi trong cung đều có thể gọi là nương nương, phân chia bát nháo như vậy, khó trách Vệ Tiểu Hoa không nhận thức rõ chủ tử..
“Đương nhiên là nương nương người!” Lần này Vệ Tiểu Hoa trả lời rất nhanh, làm cho Đổng Vân Nhu vừa lòng.
“Cái này đúng rồi, nhưng vừa rồi hình như ngươi không rõ chủ tử của mình là ai?” Nói tới đây Đổng Vân Nhu lại tức giận, không thèm xin chủ tử mình ban họ, lại xin chủ tử khác ban họ, cái này phải nói thế nào đây?
“Hả?” Việc này hiển nhiên là đang khảo nghiệm chỉ số thông minh của Vệ Tiểu Hoa, nàng hoàn toàn không hiểu Đổng Vân Nhu đang nói cái gì.
Đổng Vân Nhu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tiểu Hoa, sao nàng lại quên mất nữ nhân này ngu ngốc đến thế nào chứ? Đổng Vân Nhu có cảm giác đá không thể mài thành ngọc được, cứ cùng tên ngốc này nói quanh cũng không có ích lợi gì, nhưng trực tiếp nói cho Tiểu Hoa biết ý của nàng thì mặt mũi nàng lại không cho phép! Quả nhiên là Đổng Vân Nhu rất kiêu ngạo, không phải muốn được là được ngay.
“Ngươi về sau gọi là Đổng Tiểu Hoa, không được gọi là Vệ Tiểu Hoa, khó nghe muốn chết!” Đổng Vân Nhu ra lệnh như thể đó là chuyện đương nhiên.
“Không được!” Vệ Tiểu Hoa phản xạ có điều kiện lập tức cự tuyệt, lúc này lá gan của nàng tự nhiên rất lớn.
“Cái gì?” Đổng Vân Nhu híp mắt, nhãn tình loé ra một tia nguy hiểm, làm cho Vệ Tiểu Hoa có cảm giác như bị kim đâm, đau rờn rợn.
“Cái kia…kia…tên này là do Thái hậu ban mà, ngươi không có quyền sửa…” Vệ Tiểu Hoa cái khó ló cái khôn thình lình hô lên, lúc này trí thông minh tuyệt đối đã phát huy siêu trình độ, lại còn biết lấy Vệ Minh Khê ra áp chế Đổng Vân Nhu.
Đổng Vân Nhu vô cùng tức khí nhưng lại vô pháp phản bác, lời Vệ Minh Khê so với mình lớn hơn là đương nhiên, nàng quả thật không thể cưỡng chế Vệ Tiểu Hoa cải biên danh tự, đấy là tội đại bất kính, nhưng trong lòng như thể vướng một cái gai, khiến nàng đau nhức khó chịu. Tên của Vệ Tiểu Hoa nàng vô pháp sửa, nhưng đối với cái người tên Vệ Tiểu Hoa này thì nàng lại luôn có biện pháp để trị!
Lúc này Đổng Vân Nhu quả thực bị Vệ Tiểu Hoa chọc tức đến mất luôn lý trí, cúi đầu sát vào cổ nàng, hung hăng cắn một cái cho hả giận.
Vệ Tiểu Hoa bị cắn đau hét lên một tiếng, hu hu, Đổng Vân Nhu không đánh người mà lại thành cắn người! Vệ Tiểu Hoa thực rất muốn khóc, mức độ bạo hành của Đổng Vân Nhu tựa hồ đã thăng cấp rồi!
Rốt cục Đổng Vân Nhu cũng khôi phục chút lí trí, buông Vệ Tiểu Hoa ra, trên cổ nàng hiện rõ ràng một loạt dấu răng, còn có biểu tình uỷ khuất cực điểm của Vệ Tiểu Hoa, nhắc nhở với Đổng Vân Nhu rằng nàng đường đường là một Thái phi nương nương, vậy mà lại chủ động cắn một tiểu cung nữ vô tài vô sắc, quả thực rất mất thân phận!
“Khụ khụ…” Đổng Vân Nhu làm bộ ho khan vài tiếng, che dấu hành vi thất thố vừa rồi, khôi phục lại vẻ đúng lý hợp tình nói: “Ai bảo ngươi chọc ta mất hứng, đáng tội!”
Vệ Tiểu Hoa vẫn không hiểu rốt cuộc Đổng Vân Nhu giận cái gì, nữ nhân này lạ lùng quá, tuy rằng người ta là tiểu cung nữ nhưng cũng biết không vui mà. Vệ Tiểu Hoa trừng mắt liếc Đổng Vân Nhu một cái, chuyển thân rời đi, không để ý tới Đổng Vân Nhu nữa, gan Vệ Tiểu Hoa quả thật rất lớn.
Đổng Vân Nhu vừa mới hoàn thành một việc hung ác, khó khăn lắm mới hạ hoả một tí, nhưng lại thấy Vệ Tiểu Hoa dám trừng mắt với mình, còn dám không nói không rằng chạy mất, lửa giận lại bốc lên lên lần nữa. Nàng vội vươn tay muốn bắt lấy Vệ Tiểu Hoa nhưng bởi vì nóng vội, không chú ý dưới chân mà vấp phải hòn đá, ngã nhào về phía trước, không ngờ đúng lúc này Vệ Tiểu Hoa quay mặt lại, bởi vì nàng đột nhiên nghĩ ra nàng chỉ là tiểu cung nữ đáng thương, không thể đi được.
Bởi vì khoảng cách hai người không xa, nên thân thể Đổng Vân Nhu té nhào vào lòng Vệ Tiểu Hoa, khiến cho Vệ Tiểu Hoa cũng ngã xuống, hai người cùng ngã vào bụi hoa ở Ngự hoa viên, cái này đại khái so với Dung Vũ Ca và Vệ Minh Khê yêu đương vụng trộm còn kích tình hơn.
Mặt Đổng Vân Nhu vừa lúc vùi vào hai khoả mềm mại không lớn không nhỏ trước ngực Tiểu Hoa, mũi lập tức ngửi được hương thơm đặc hữu trên người thiếu nữ. Cũng bởi vì có Tiểu Hoa làm đệm thịt, Đổng Vân Nhu không những không bị đau, còn có tâm tư thưởng thức hương vị trên người Tiểu Hoa. Tội cho Tiểu Hoa không có mệnh tốt như vậy, vừa rồi lòng tràn đầy ý nghĩ che chở cho Đổng Vân Nhu, cho nên sức nặng toàn thân Đổng Vân Nhu đều áp lên người nàng, hiện tại chỉ cảm thấy mông rất đau, ngực bị ép cũng rất đau, toàn thân đều đau hết.
“Ngươi bị ngã có sao không?” Tiểu Hoa bất chấp cơ thể đau nhức, lập tức lo lắng hỏi Đổng Vân Nhu.
Đổng Vân Nhu cảm giác được Tiểu Hoa khẩn trương ôm lấy mình, nàng biết vừa rồi Tiểu Hoa đã cực lực che chở cho mình, hành động này làm lòng nàng chợt ấm áp, bởi vì nàng biết lúc con người hành động theo bản năng thì thường thường là chân thật nhất. Nàng vội cử động cánh tay còn rảnh, nhấc người lên một chút cho giảm bớt sức nặng, nhưng thân thể vẫn còn dán chặt vào nhau, nhìn Vệ Tiểu Hoa thần sắc lo lắng, có chút hoảng hốt, xem ra tiểu cung nữ này cũng có điểm khả ái….
Vệ Tiểu Hoa hỏi cả nửa ngày cũng không thấy Đổng Vân Nhu đáp lại, cảm thấy cảnh tượng này rất kì quái. Đổng Vân Nhu vẫn đang đè lên mình, còn mình lại không một chút chán ghét nào khi bị đè ở dưới, chỉ là có vài sợi tóc của Đổng Vân Nhu nhẹ buông trên mặt, làm chóp mũi nàng ngưa ngứa….
Lúc Vệ Tiểu Hoa còn chưa kịp phản ứng, Đổng Vân Nhu đã cúi đầu xuống, dùng môi che lại môi Vệ Tiểu Hoa, bắt đầu nhẹ nhàng thăm dò. Đôi môi mềm mại không chỉ làm cho mặt mũi Tiểu Hoa nhột nhột, mà ngay cả trong lòng cũng vừa ngứa ngáy vừa nóng rực. Thật mềm mại, so với kẹo đường còn thích hơn, Vệ Tiểu Hoa thầm nghĩ.
Cho tới bây giờ Đổng Vân Nhu cũng không nghĩ đến thì ra môi nữ nhân lại có thể tuyệt vời đến vậy, trước kia Hoàng Thượng hôn nàng chỉ làm nàng thấy buồn nôn, nhưng lúc này cảm giác lại hoàn toàn bất đồng, nhu nhuyễn, thơm tho, khí tức thanh khiết như vậy, làm cho người ta lưu luyến không rời.
Đôi môi quấn quýt khó khăn lắm mới có thể chia lìa, lúc tách ra, trên mặt Đổng Vân Nhu đã hiện lên một tầng đỏ ửng, đáng tiếc Tiểu Hoa không thấy được vì nàng vẫn còn cảm giác như lọt vào sương mù, giống như có bươm bướm bay bay, còn có cầu vồng gì đó, nơi nơi một màu sáng rỡ.
Đổng Vân Nhu nhìn vẻ mặt vẫn còn hiện lên vẻ say mê của Vệ Tiểu Hoa, thật muốn cốc nàng một cái, nhưng rốt cuộc cũng nhịn xuống. Có lẽ nữ nhân một khi động tâm rồi cũng sẽ dịu dàng trở lại.
“Về sau không được phép ân cần với Vệ Minh Khê như thế, ngươi là người của Đổng Vân Nhu!” Vẻ mặt Đổng Vân Nhu không được tự nhiên nói.
“Ừ.” Tiểu Hoa chỉ là vô thức gật đầu, nàng còn chưa có từ trên mây trở về.
Đổng Vân Nhu nhìn Vệ Tiểu Hoa, trong lòng không khách khí mắng thầm ngu ngốc! Vẫn như trước có vài phần khinh bỉ bên ngoài, nhưng lại có thêm phần ôn nhu khó phát hiện trong lòng.
Vệ Minh Khê gật đầu, tuy rằng Đổng Vân Nhu kiềm chế rất khá, nhưng Vệ Minh Khê vẫn thấy được một tia hỏa diễm lóe lên trong ánh mắt nàng. Vệ Minh Khê cứ nghĩ mình nhìn nhầm, nàng đâu có chọc giận gì ai.
Lửa giận của Đổng Vân Nhu đương nhiên không phải hướng về phía Vệ Minh Khê, mà là Tiểu Hoa - cái kẻ đến giờ vẫn còn cười ngu ngốc ở đằng kia. Ngu ngốc quả nhiên là căn bệnh nan y mà, chỉ ban thưởng cái họ mà thôi, cần gì cười toe toét như vậy? Thật lòng Đổng Vân Nhu không hiểu nổi, họ Vệ dễ nghe hơn so với họ Đổng hay sao? Đương nhiên Đổng Vân Nhu không phát hiện mình đối với Tiểu Hoa, tư duy cũng tự dưng ấu trĩ hoá.
Đổng Vân Nhu xoay người bước đi, nàng không nghĩ đến việc tiếp tục đứng đó nhìn nữ nhân với vẻ mặt ngu ngốc kia nữa, làm cho mình rất muốn đánh nàng, đúng, đặc biệt là muốn nhéo nàng! Vệ Tiểu Hoa nhìn Đổng Vân Nhu đã đi xa rồi, cảm thấy rất khó hiểu, vừa rồi vẫn còn vui lắm mà, sao hiện tại giống như rất tức giận vậy, tuy rằng không biết Đổng Vân Nhu tức cái gì, nhưng Vệ Tiểu Hoa vẫn biết người nào đó tựa hồ đã bắt đầu giống như chú mèo nhỏ bị giẫm phải đuôi, lông tơ dựng đứng cả lên, làm cho Vệ Tiểu Hoa lo lắng. Vệ Tiểu Hoa cúi đầu chào Vệ Minh Khê một cái rồi nhanh chóng chuyển thân đuổi theo Đổng Vân Nhu.
“Mẫu hậu biết vì sao Đổng Vân Nhu tức giận như thế không?” Dung Vũ Ca ghé sát vào người Vệ Minh Khê, khẽ thì thầm bên tai nàng.
“Vì sao?” Vệ Minh Khê nhìn Dung Vũ Ca, thì ra Dung Vũ Ca cũng thấy Đổng Vân Nhu có vẻ tức giận, vậy xem ra không phải là mình nhìn nhầm, nhưng mà nàng vẫn không hiểu tại sao Đổng Vân Nhu lại tự dưng như thế.
“Vệ Tiểu Hoa là nữ nhân Đổng Vân Nhu chỉ hận không thể mang theo bên người, vừa rồi nàng ta lại bị phớt lờ như thế, tất nhiên là ghen với mẫu hậu rồi.” Môi Dung Vũ Ca càng thêm gần sát Vệ Minh Khê, dùng âm thanh mờ ám chỉ có hai người mới có thể nghe thấy. Sỡ dĩ Dung Vũ Ca hiểu rõ cảm xúc lúc này của Đổng Vân Nhu như thế, còn không phải vì nàng và Đổng Vân Nhu có cùng sở thích, chính là thích ghen tuông lung tung hay sao.
Vệ Minh Khê nghe vậy thì giật mình, ra là thế. Nhưng nhìn đến Dung Vũ Ca ở trước mắt đông đảo mọi người lại nói chuyện với mình mờ ám như thế, khẽ nhíu mày: “Dung Vũ Ca!” Vệ Minh Khê nhẹ giọng nhắc nhở Dung Vũ Ca, phải luôn chú ý trong mọi tình huống.
Kỳ thật lúc này ngoài Tĩnh Doanh là người có lỗ tai rất thính ra, những người khác không nghe được các nàng nói gì cả. Mặc dù hai người có chút thân cận, nhưng trong mắt người xung quanh cũng chỉ là một đôi mẹ chồng nàng dâu hoà hợp đang nói chuyện riêng tư mà thôi. Chỉ có thể nói là do Vệ Minh Khê có tật giật mình, không muốn có hành động gì quá thân thiết với Dung Vũ Ca ở trước mặt người ngoài.
Dung Vũ Ca đành bất đắc dĩ đứng lùi về một chút, ngoại trừ lúc mẫu hậu trên giường còn có chút thoải mái ra thì lúc vừa bước xuống giường đã cẩn thận từng li từng tí, tuy rằng cẩn thận là đúng nhưng vẫn làm cho Dung Vũ Ca có cảm giác uỷ khuất nho nhỏ.
-------------------------------
“Này, ngươi làm gì đi nhanh như vậy?” Vệ Tiểu Hoa đuổi theo phía sau, càn rỡ gọi to Đổng Vân Nhu. Lúc bình thường có kêu thế thì cũng không có việc gì, nhưng lại lựa ngay đúng lúc Đổng Vân Nhu đang rất nổi nóng. Làm cho Đổng Vân Nhu nghe thấy thế liền xoay người lại, hung tợn trừng mắt nhìn Vệ Tiểu Hoa, giờ phút này nàng giống y như một nữ yêu tinh muốn ăn thịt người. Một khắc trước rõ rang còn thiên kiều bá mị, một khắc sau vẻ mặt lại biến hóa ra thế này, làm cho lưng của Vệ Tiểu Hoa không kìm được rét run, nàng có dự cảm rất xấu bèn bất giác tự lùi về phía sau hai bước.
“Vệ Tiểu Hoa, ngươi kêu bản cung là cái gì? Ai cho ngươi gan lớn như vậy, dám càn rỡ như thế?” Đổng Vân Nhu tức giận nói, tựa hồ hận không thể lập tức lôi Vệ Tiểu Hoa ra ngoài chém đầu.
Vệ Tiểu Hoa khẽ bĩu môi, hình như nàng đâu có làm chuyện gì khiến Đổng Vân Nhu tức giận đâu, lâu vậy mà cũng không bỏ được phong cách Quí phi của nàng, không, hiện tại là Thái phi mới đúng, vừa hung dữ vừa doạ người. Khí thế Vệ Tiểu Hoa quá yếu, không tự chủ được lại lùi thêm hai bước, nếu không lùi thì còn may, giờ càng lùi lại càng làm cho Đổng Vân Nhu thêm tức khí.
Tiểu cung nữ chết tiệt này, vừa rồi nhìn thấy Vệ Minh Khê, y như hận không thể làm một tiểu cẩu chạy lại cọ cọ lên ống quần người ta, giờ nhìn thấy mình ngược lại còn dám lùi về, có phải Vệ Tiểu Hoa đã quên mất nàng là tiểu cẩu do ai nuôi hay không, ai cho phép nàng đối với người khác cũng vẫy đuôi vui vẻ như vậy? Cái đuôi ấy có muốn vẫy, thì chỉ có thể vẫy với mình mình thôi!
“Thái phi…” Vệ Tiểu Hoa nghĩ Đổng Vân Nhu bất mãn mình vừa rồi gọi bậy, liền vội vàng sửa lại cho đúng. Nhưng mà dù sao kêu cũng không được tự nhiên, rõ ràng nàng nhỏ hơn mình một tuổi, giờ thêm vào chữ “Thái”, tự dưng vô cùng khó đọc.
Đổng Vân Nhu nheo mắt, ngọn lửa trong bụng càng ngày càng bốc lên cao, cháy phừng phừng.. Nàng không thích Tiểu Hoa gọi nàng là Thái phi một chút nào cả, ai ngờ như thể gặp quỷ lại kêu ngay nàng là Thái phi, nghe như thể đang gọi một quả phụ vừa già vừa xấu, lại có thêm trượng phu vừa mới mất, vô cùng khó nghe.
Mà thực tế bây giờ cho dù Tiểu Hoa gọi nàng là gì, nói cái gì cũng đều bị Đổng Vân Nhu xoi mói từng tí một, cho nên mới nói lòng dạ nữ nhân là nhỏ nhen nhất.
“Ngươi lại đây cho ta!” Đổng Vân Nhu rống lên với Vệ Tiểu Hoa - mặc dù là kẻ thiếu não nhưng lại là sinh vật có bản năng cực kì mẫn duệ. Vệ Tiểu Hoa nhạy cảm ngửi được khí tức chớ lại gần và bất lương trên người Đổng Vân Nhu, cho nên càng sợ hãi rụt rè thối lui thêm vài bước, lui cho đến khi Đổng Vân Nhu hoàn toàn không thể nhịn được nữa. Tiểu cung nữ chết tiệt! Tốt lắm, nàng đã hoàn toàn chọc tức mình!
Vệ Tiểu Hoa nhìn mặt Đổng Vân Nhu nhanh chóng đen lại, đành không thể không khống chế sợ hãi trong lòng, lấy tốc độ của con rùa tới gần nàng. Chậm quá, đúng là thử thách tính nhẫn nại vốn kém cỏi của Đổng Vân Nhu.
Vệ Tiểu Hoa rất tự giác đã chuẩn bị sẵn tâm lý trong lòng rằng nhất định sẽ bị mèo quào, vì giờ phút này chính là tới gần một chú mèo hoang đang rất tức giận. Vệ Tiểu Hoa cảm thấy thân phận mình thật sự rất bi thảm, nàng thích là thích một mèo con ôn thuận, ở trong lòng nàng ngoan ngoãn để nàng vuốt ve, đến lúc cao hứng còn có thể phối hợp khẽ rên vài tiếng, chứ không phải như mèo hoang thích huơ móng vuốt cào cấu lung tung thế này. Vì cái gì một tiểu cung nữ không quyền không thế như nàng lại không thể chạy? Mà điều khiến Tiểu Hoa buồn bực nhất là nàng căn bản không biết nguyên nhân tại sao mèo hoang lại đòi cắn người, vì cái gì chứ? Có lúc thì là mèo con siêu cấp khả ái, nhưng sao có lúc lại hỉ nộ vô thường như thế? Vệ Tiểu Hoa cứ thắc mắc mãi trong lòng mà vẫn không sao đoán được.
Thật ra thì Vệ Tiểu Hoa rất khẩn trương, vừa thấp thỏm vừa bất an, cứ nhìn lòng bàn tay toát đầy mồ hôi của nàng cũng có thể hiểu được lúc này nàng đang chịu Đổng Vân Nhu tra tấn tinh thần đến cỡ nào.
Đổng Vân Nhu khẽ nheo ánh mắt đầy quyến rũ, nhãn tình mê người đến mức làm cho xương cốt người ta phát run, nhưng Vệ Tiểu Hoa lại không phải bị điện giật mà run, mà chính là bị Đổng Vân Nhu doạ đến xương cốt nhũn ra, bởi vì lúc nàng càng mê người, càng là lúc vung loạn móng vuốt cào cấu ngươi.
“Ha ha ha,Thái phi có gì phân phó không…” Vệ Tiểu Hoa làm bộ cười ngây ngô lấy lòng, bộ dạng ngu ngốc ấy ở trong mắt Đổng Vân Nhu nói có bao nhiêu đáng đánh thì có bấy nhiêu đáng đánh.
“Ngươi là nô tài của ai?” Đổng Vân Nhu nhướng mày hỏi Vệ Tiểu Hoa, khẩn cấp cho Vệ Tiểu Hoa một bài học về nhận rõ chủ quyền, thuộc sở hữu của ai, để tránh sau này nàng không phân rõ chủ quyền, lại chạy đi vẫy vẫy đuôi với người khác.
“Đương nhiên nô tỳ là cung nữ của nương nương…” Vệ Tiểu Hoa vẫn không hiểu vì sao Đổng Vân Nhu đột nhiên lại hỏi vấn đề này, nàng lúc trước không phải là do Đổng Vân Nhu ép đưa tới Vân Phương điện để sai bảo hay sao? Đương nhiên là cung nữ Vân Phương điện rồi, cái này mà cũng hỏi.
“Là của nương nương nào?” Tần phi trong cung đều có thể gọi là nương nương, phân chia bát nháo như vậy, khó trách Vệ Tiểu Hoa không nhận thức rõ chủ tử..
“Đương nhiên là nương nương người!” Lần này Vệ Tiểu Hoa trả lời rất nhanh, làm cho Đổng Vân Nhu vừa lòng.
“Cái này đúng rồi, nhưng vừa rồi hình như ngươi không rõ chủ tử của mình là ai?” Nói tới đây Đổng Vân Nhu lại tức giận, không thèm xin chủ tử mình ban họ, lại xin chủ tử khác ban họ, cái này phải nói thế nào đây?
“Hả?” Việc này hiển nhiên là đang khảo nghiệm chỉ số thông minh của Vệ Tiểu Hoa, nàng hoàn toàn không hiểu Đổng Vân Nhu đang nói cái gì.
Đổng Vân Nhu nhìn vẻ mặt mờ mịt của Tiểu Hoa, sao nàng lại quên mất nữ nhân này ngu ngốc đến thế nào chứ? Đổng Vân Nhu có cảm giác đá không thể mài thành ngọc được, cứ cùng tên ngốc này nói quanh cũng không có ích lợi gì, nhưng trực tiếp nói cho Tiểu Hoa biết ý của nàng thì mặt mũi nàng lại không cho phép! Quả nhiên là Đổng Vân Nhu rất kiêu ngạo, không phải muốn được là được ngay.
“Ngươi về sau gọi là Đổng Tiểu Hoa, không được gọi là Vệ Tiểu Hoa, khó nghe muốn chết!” Đổng Vân Nhu ra lệnh như thể đó là chuyện đương nhiên.
“Không được!” Vệ Tiểu Hoa phản xạ có điều kiện lập tức cự tuyệt, lúc này lá gan của nàng tự nhiên rất lớn.
“Cái gì?” Đổng Vân Nhu híp mắt, nhãn tình loé ra một tia nguy hiểm, làm cho Vệ Tiểu Hoa có cảm giác như bị kim đâm, đau rờn rợn.
“Cái kia…kia…tên này là do Thái hậu ban mà, ngươi không có quyền sửa…” Vệ Tiểu Hoa cái khó ló cái khôn thình lình hô lên, lúc này trí thông minh tuyệt đối đã phát huy siêu trình độ, lại còn biết lấy Vệ Minh Khê ra áp chế Đổng Vân Nhu.
Đổng Vân Nhu vô cùng tức khí nhưng lại vô pháp phản bác, lời Vệ Minh Khê so với mình lớn hơn là đương nhiên, nàng quả thật không thể cưỡng chế Vệ Tiểu Hoa cải biên danh tự, đấy là tội đại bất kính, nhưng trong lòng như thể vướng một cái gai, khiến nàng đau nhức khó chịu. Tên của Vệ Tiểu Hoa nàng vô pháp sửa, nhưng đối với cái người tên Vệ Tiểu Hoa này thì nàng lại luôn có biện pháp để trị!
Lúc này Đổng Vân Nhu quả thực bị Vệ Tiểu Hoa chọc tức đến mất luôn lý trí, cúi đầu sát vào cổ nàng, hung hăng cắn một cái cho hả giận.
Vệ Tiểu Hoa bị cắn đau hét lên một tiếng, hu hu, Đổng Vân Nhu không đánh người mà lại thành cắn người! Vệ Tiểu Hoa thực rất muốn khóc, mức độ bạo hành của Đổng Vân Nhu tựa hồ đã thăng cấp rồi!
Rốt cục Đổng Vân Nhu cũng khôi phục chút lí trí, buông Vệ Tiểu Hoa ra, trên cổ nàng hiện rõ ràng một loạt dấu răng, còn có biểu tình uỷ khuất cực điểm của Vệ Tiểu Hoa, nhắc nhở với Đổng Vân Nhu rằng nàng đường đường là một Thái phi nương nương, vậy mà lại chủ động cắn một tiểu cung nữ vô tài vô sắc, quả thực rất mất thân phận!
“Khụ khụ…” Đổng Vân Nhu làm bộ ho khan vài tiếng, che dấu hành vi thất thố vừa rồi, khôi phục lại vẻ đúng lý hợp tình nói: “Ai bảo ngươi chọc ta mất hứng, đáng tội!”
Vệ Tiểu Hoa vẫn không hiểu rốt cuộc Đổng Vân Nhu giận cái gì, nữ nhân này lạ lùng quá, tuy rằng người ta là tiểu cung nữ nhưng cũng biết không vui mà. Vệ Tiểu Hoa trừng mắt liếc Đổng Vân Nhu một cái, chuyển thân rời đi, không để ý tới Đổng Vân Nhu nữa, gan Vệ Tiểu Hoa quả thật rất lớn.
Đổng Vân Nhu vừa mới hoàn thành một việc hung ác, khó khăn lắm mới hạ hoả một tí, nhưng lại thấy Vệ Tiểu Hoa dám trừng mắt với mình, còn dám không nói không rằng chạy mất, lửa giận lại bốc lên lên lần nữa. Nàng vội vươn tay muốn bắt lấy Vệ Tiểu Hoa nhưng bởi vì nóng vội, không chú ý dưới chân mà vấp phải hòn đá, ngã nhào về phía trước, không ngờ đúng lúc này Vệ Tiểu Hoa quay mặt lại, bởi vì nàng đột nhiên nghĩ ra nàng chỉ là tiểu cung nữ đáng thương, không thể đi được.
Bởi vì khoảng cách hai người không xa, nên thân thể Đổng Vân Nhu té nhào vào lòng Vệ Tiểu Hoa, khiến cho Vệ Tiểu Hoa cũng ngã xuống, hai người cùng ngã vào bụi hoa ở Ngự hoa viên, cái này đại khái so với Dung Vũ Ca và Vệ Minh Khê yêu đương vụng trộm còn kích tình hơn.
Mặt Đổng Vân Nhu vừa lúc vùi vào hai khoả mềm mại không lớn không nhỏ trước ngực Tiểu Hoa, mũi lập tức ngửi được hương thơm đặc hữu trên người thiếu nữ. Cũng bởi vì có Tiểu Hoa làm đệm thịt, Đổng Vân Nhu không những không bị đau, còn có tâm tư thưởng thức hương vị trên người Tiểu Hoa. Tội cho Tiểu Hoa không có mệnh tốt như vậy, vừa rồi lòng tràn đầy ý nghĩ che chở cho Đổng Vân Nhu, cho nên sức nặng toàn thân Đổng Vân Nhu đều áp lên người nàng, hiện tại chỉ cảm thấy mông rất đau, ngực bị ép cũng rất đau, toàn thân đều đau hết.
“Ngươi bị ngã có sao không?” Tiểu Hoa bất chấp cơ thể đau nhức, lập tức lo lắng hỏi Đổng Vân Nhu.
Đổng Vân Nhu cảm giác được Tiểu Hoa khẩn trương ôm lấy mình, nàng biết vừa rồi Tiểu Hoa đã cực lực che chở cho mình, hành động này làm lòng nàng chợt ấm áp, bởi vì nàng biết lúc con người hành động theo bản năng thì thường thường là chân thật nhất. Nàng vội cử động cánh tay còn rảnh, nhấc người lên một chút cho giảm bớt sức nặng, nhưng thân thể vẫn còn dán chặt vào nhau, nhìn Vệ Tiểu Hoa thần sắc lo lắng, có chút hoảng hốt, xem ra tiểu cung nữ này cũng có điểm khả ái….
Vệ Tiểu Hoa hỏi cả nửa ngày cũng không thấy Đổng Vân Nhu đáp lại, cảm thấy cảnh tượng này rất kì quái. Đổng Vân Nhu vẫn đang đè lên mình, còn mình lại không một chút chán ghét nào khi bị đè ở dưới, chỉ là có vài sợi tóc của Đổng Vân Nhu nhẹ buông trên mặt, làm chóp mũi nàng ngưa ngứa….
Lúc Vệ Tiểu Hoa còn chưa kịp phản ứng, Đổng Vân Nhu đã cúi đầu xuống, dùng môi che lại môi Vệ Tiểu Hoa, bắt đầu nhẹ nhàng thăm dò. Đôi môi mềm mại không chỉ làm cho mặt mũi Tiểu Hoa nhột nhột, mà ngay cả trong lòng cũng vừa ngứa ngáy vừa nóng rực. Thật mềm mại, so với kẹo đường còn thích hơn, Vệ Tiểu Hoa thầm nghĩ.
Cho tới bây giờ Đổng Vân Nhu cũng không nghĩ đến thì ra môi nữ nhân lại có thể tuyệt vời đến vậy, trước kia Hoàng Thượng hôn nàng chỉ làm nàng thấy buồn nôn, nhưng lúc này cảm giác lại hoàn toàn bất đồng, nhu nhuyễn, thơm tho, khí tức thanh khiết như vậy, làm cho người ta lưu luyến không rời.
Đôi môi quấn quýt khó khăn lắm mới có thể chia lìa, lúc tách ra, trên mặt Đổng Vân Nhu đã hiện lên một tầng đỏ ửng, đáng tiếc Tiểu Hoa không thấy được vì nàng vẫn còn cảm giác như lọt vào sương mù, giống như có bươm bướm bay bay, còn có cầu vồng gì đó, nơi nơi một màu sáng rỡ.
Đổng Vân Nhu nhìn vẻ mặt vẫn còn hiện lên vẻ say mê của Vệ Tiểu Hoa, thật muốn cốc nàng một cái, nhưng rốt cuộc cũng nhịn xuống. Có lẽ nữ nhân một khi động tâm rồi cũng sẽ dịu dàng trở lại.
“Về sau không được phép ân cần với Vệ Minh Khê như thế, ngươi là người của Đổng Vân Nhu!” Vẻ mặt Đổng Vân Nhu không được tự nhiên nói.
“Ừ.” Tiểu Hoa chỉ là vô thức gật đầu, nàng còn chưa có từ trên mây trở về.
Đổng Vân Nhu nhìn Vệ Tiểu Hoa, trong lòng không khách khí mắng thầm ngu ngốc! Vẫn như trước có vài phần khinh bỉ bên ngoài, nhưng lại có thêm phần ôn nhu khó phát hiện trong lòng.
Danh sách chương