"Hoàng thượng, thế nào rồi?", Thái hoàng Thái hậu cũng bị giam lỏng trong tẩm cung, chẳng qua là ít thủ vệ canh giác, cho nên cũng được cứu ra dễ dàng hơn. Vừa ra khỏi, Thái hoàng Thái hậu đã tới Càn Đức cung, tận mắt nhìn thấy Chu Kỳ Lân hoàn hảo không bị thương tổn mới an tâm.
"Hoàng tổ mẫu...", Chu Kỳ Lân chạy tới trong vòng tay nàng, đã cả một quãng thời gian dài cố gắng điềm tĩnh, lúc này mới hóa thành tủi thân, ôm chặt nàng không chịu buông.
"Thái hậu đâu rồi?", Thái hoàng Thái hậu nhìn quanh khắp cung cũng không thấy bóng dáng Đoan Nhược Hoa, liền hỏi Chu Kỳ Lân. Đoan Nhược Hoa thân là Thái hậu, lúc này hung hiểm, nàng không thể nào lại không ở bên phụng bồi Hoàng thượng.
"Mẫu hậu đã hồi Phượng Tê cung rồi, lúc nãy đi vô cùng vội vàng, cung nữ của nàng còn ôm theo một người toàn thân toàn máu đen", Đoan Nhược Hoa sợ bên ngoài nguy hiểm vẫn chưa tan, cho nên dặn dò Chu Kỳ Lân ở lại trong Càn Đức cung, nên khi hắn đi ra cũng chỉ thấy được bóng lưng Đoan Nhược Hoa đi khỏi.
Thái hoàng Thái hậu sâu kín nhíu mày, trầm ngâm không nói, "Hoàng tổ mẫu, người làm sao vậy?", Chu Kỳ Lân kéo góc áo nàng, khi nãy tận mắt nhìn thấy cảnh chém giết cùng thi thể ngổn ngang, hắn không khỏi sợ hãi, tới bây giờ vẫn chưa hoàn hồn.
"Không có chuyện gì, Lân Nhi, mấy ngày này theo Hoàng tổ mẫu tới Khôn Ninh cung ở mấy ngày thôi, đợi Càn Đức cung thu xếp xong xuôi rồi trở về", Thái hoàng Thái hậu ôm lấy Chu Kỳ Lân, vỗ nhè nhẹ trên lưng hắn trấn an, nhưng sắc mặt vẫn chưa hết âm trầm.
---
Vân Khuynh theo lệnh của Đoan Nhược Hoa bế Thanh Sanh vào Phượng Tê cung. Ôn tuyền phía sau tẩm cung, hơi nước bốc lên nghi ngút, Vân Khuynh đặt Thanh Sanh trên bệ đá, thay nàng cởi trường bào, muốn giải khai trung y của nàng.
"Vân Khuynh, ngươi lui xuống được rồi", Đoan Nhược Hoa đi tới, hạ lệnh cho Vân Khuynh ra ngoài. Nàng nhấp ướt khăn lụa, thật nhẹ nhàng lau đi những vết máu đen chằng chịt đã khô đi đi khuôn mặt Thanh Sanh. Máu hòa với nước mắt đã khô, cũng khó lòng lau sạch, Đoan Nhược Hoa chỉ có thể chậm rãi thấm nước, từ tốn lau đi. Cho tới khi những vết máu chồng chéo được lau sạch, lúc ấy khuôn mặt trắng nõn cùng với dung mạo tinh tế của nàng mới dần lộ ra, như thể một thân nhuốm bụi trần vừa được gột rửa, nhưng ngũ quan vẫn quanh quẩn tia thống khổ bất an.
Đoan Nhược Hoa giải khai trung y của nàng, ôn nhu ẩn nhẫn lau đi vết máu đã in hằn trên da thịt nàng, nhưng càng lau sạch lại càng phát hiện ra những vết chém nông sâu càn phá da thịt. Nhìn một thân mảnh mai đầy thương tích, hốc mắt Đoan Nhược Hoa không khỏi đỏ lên, cảm giác cay xè như bị hơ qua lửa. Xong xuôi lại đích thân mặc y phục lại cho nàng, để Vân Khuynh bế nàng vào tẩm cung, rồi cho truyền Thái Y.
Ba ngày sau, Đoan Nhược Hoa tới Phượng Tê cung thu xếp phòng cho Thanh Sanh, cũng vừa lúc thấy Vân Khuynh đang canh giữ ngoài cửa, có chút ngây người.
"Nàng đã tỉnh chưa? Đã ngủ mê man tới ba ngày rồi", Đoan Nhược Hoa nhịn ăn bỏ ngủ canh giữ bên giường Thanh Sanh hai ngày, cho tới khi Vân Khuynh thấy nàng khó lòng trụ nổi nữa, mới hết lời khuyên nhủ nàng đi nghỉ ngơi. Vừa nghỉ chưa được hai canh giờ, Đoan Nhược Hoa đã không an tâm tới nhìn Thanh Sanh.
Dứt lời, nàng muốn đẩy cửa đi vào, nhưng Vân Khuynh lại lùi lại một bước ngăn nàng lại, "Nương nương...", cho nên Đoan Nhược Hoa cũng thu lại bước chân, nhìn Vân Khuynh với ánh mắt ngờ vực, hỏi,
"Có chuyện gì?",
"Nàng... không có trong phòng", Vân Khuynh chần chừ một lát mới trả lời.
"Nàng đi đâu rồi?", Đoan Nhược Hoa liền biến sắc, giọng nói xưa nay vốn bình thản không gợn cũng lộ ra tia bất an cùng căng thẳng.
"Nương nương, nàng tới chuồng ngựa rồi...", Vân Khuynh thấy chủ tử như vậy không khỏi than thở trong lòng, chỉ cần là chuyện liên quan tới Thanh Sanh, Đoan Hậu luôn luôn bình tĩnh lạnh lùng liền có thể đánh mất sự điềm nhiên.
Ngự Mã phòng chiếm một góc lớn trong Hoàng cung, xung quanh là những hàng cỏ khô đặt bên máng nước. Từ xa đi tới đã có thể cảm nhận được mùi gay mũi hỗn tạp của phân ngựa cùng với cỏ khô ngấm nước.
"Nương nương, chuồng ngựa bẩn thỉu, để nô tỳ tới gọi nàng qua đây", Vân Khuynh ngăn Đoan Nhược Hoa lại, biết nàng trời sinh tính sạch sẽ, không ưa bụi bẩn.
"Không sao", Đoan Nhược Hoa không dài dòng cũng không dừng bước, tiếp tục đi tới. Cẩm bào nguyệt sắc thêu chỉ vân phượng theo bước chân mà lướt trên mặt đất, kéo theo bùn đất, tạo thành những vết bẩn chướng mắt trên chất vải quý giá đẹp đẽ.
Rốt cuộc cũng nhìn thấy ở nơi đó, trong góc chuồng ngựa, có một bóng người lam tử đang rúc vào thân ngựa, bờm ngựa đỏ rực, mà ánh mắt nói cũng như đang phát sáng trong bóng tối. Người ấy bò lổm ngổm trên mặt đất, nghiêng đầu đưa tay vuốt ve bộ bờm ngựa. Hỏa mã theo nhịp điệu vuốt ve của người ấy cũng nhắm hờ mắt, vung vẩy đuôi. Người đó lại tựa vào thân ngựa, nằm trên đống cỏ khô, từ xa cũng cảm nhận được cả thân hình nàng đang khẽ run.
Có tiếng bước chân nhẹ nhàng đi tới, "Thanh Sanh...", Đoan Nhược Hoa nhẹ giọng gọi tên nàng, một tiếng mang theo bao sự bất an lo lắng. Nghe được có người tới gần, hỏa mã mở to mắt nhìn tới, thần sắc cũng trở nên bất thiện. Nó ngồi thẳng lên, hai vó trước không kiên nhẫn gõ xuống mặt đất, tựa như đang bày tỏ bất mãn với Đoan Nhược Hoa đã quấy rầy nó và Thanh Sanh.
"Hỏa Lân...", thanh ảnh kia khẽ nhúc nhích, nhẹ giọng gọi một tiếng, Hỏa Lân liền quay đầy hướng về phía nàng, quỳ hai vó xuống mà dùng đầu dụi vào lòng nàng, giống như đang muốn vuốt ve.
"Nàng chết rồi... nàng, chết rồi...", Thanh Sanh ôm đầu Hỏa Lân, chui vào cổ nó, giọng nói chậm rãi nhưng chua xót khổ sở, giống như nàng đang trút ra bao nhiêu là hối hận cùng tự trách qua từng câu từng chữ. Hỏa Lân ngửa đầu, nhìn thấy nàng đang trào nước mắt, tựa như cũng hiểu được gì đó, nó đột nhiên bật dậy, hí lớn một tiếng.
Hỏa Lân giống như nổi cơn thịnh nộ, liều mạng vọt tới hàng rào, muốn đâm đầu vào cột gỗ, ngay cả tiếng hí nghe cũng thấy được sự thê lương. Cả chuồng ngựa đều rung động nhưng Hỏa Lân vẫn không dừng lại, nó vẫn không biết đau, không ngừng đâm đầu vào cột gỗ vững trãi.
"Hỏa Lân... nàng sẽ không trở về, cho nên ngươi phải sống, sống thật tốt...", Thanh Sanh gào lên, xông tới ôm lấy đầu Hỏa Lân mà ngăn cản, cả người cả ngựa tạo thành một cảnh hỗn loạn mà đau thương, làm cho người ta không nỡ nhìn thẳng.
"Thanh Sanh...", Đoan Nhược Hoa đứng bên ngoài chuồng ngựa, kinh ngạc nhìn nàng. Con ngươi Thanh Sanh đã sớm nổi tia máu, nghe được tiếng gọi bên ngoài, thân hình không khỏi chấn động, nhưng cũng không có phản ứng, một lúc sau mới xoay người lại. Nàng nhìn lên Đoan Nhược Hoa, để ánh mắt hỗn loạn đối diện với người kia, ánh mắt chỉ toàn tự trách cùng hối hận làm Đoan Nhược Hoa lặng người.
"Ta hại nàng, là ta hại nàng...",
"Nếu không phải do ta một mực muốn hồi cung, nàng cũng sẽ không cần phải theo ta mà lâm vào hung hiểm, nếu không phải do ta nhu nhược không ngăn nàng lại, nàng cũng sẽ không phải chết oan uổng như thế... Nàng vẫn luôn bảo vệ ta, vẫn luôn chu toàn bảo vệ ta, mà ta, ta chưa từng nghĩ cho nàng, thậm chí... chưa từng bảo vệ được nàng..."
"Là lỗi của ta, là Thanh Sanh ta hại chết nàng...",
Thanh Sanh thất thần lẩm bẩm, trong mắt chỉ còn trống rỗng tiêu điều, nàng liều mạnh tát chính mình, làm cho vết thương vừa được băng bó vẫn chưa lành hẳn rỉ máu, nhiễm lên nền vải lam sắc. Sườn má nàng đã đỏ lên, in những vết ngón tay chằng chéo, mà nàng tựa như một vật vô tri không biết đau đớn, vẫn không ngừng tay, bờ vai cũng bắt đầu run lên.
Rồi nàng chậm rãi đổ người trên đất, gục đầu trên lưng Hỏa Lân mà nỉ non, "Nàng chết rồi... nàng chết... sau cùng, lại là ta giết nàng...", Hỏa Lân tựa như hiểu được, phủ phục xuống để nàng tựa vào, con ngươi đen bóng cũng ánh lên, dường như phủ bởi một tầng nước mắt.
"Đừng khóc, Thanh Sanh... Ngươi còn có ta, còn có ta...", Đoan Nhược Hoa xem không nổi nữa, chạy tới ôm Thanh Sanh vào lòng, bàn tay mềm mại trắng nõn vỗ về trên đỉnh đầu nàng, mềm giọng trấn an. Bản thân nàng cũng không để ý đất bụi cùng với cỏ khô bẩn thỉu đã nhiễm trên cẩm bào nguyệt sắc của nàng, chỉ không ngừng mềm giọng an ủi người trong vòng tay, cho tới khi người ấy khóc mệt mà lâm vào mê man.
Khi Thanh Sanh tỉnh lại đã thấy Đoan Nhược Hoa ngồi bên giường, hai tay gắt gao nắm lấy tay nàng, dung nhan cao lãnh loáng thoáng vẻ tiều tụy lo lắng. Thanh Sanh miễn cưỡng treo lên một nụ cười trấn an, ngồi dậy dựa đầu giường, yên lặng ngắm nhìn Đoan Nhược Hoa. Đôi môi tái nhợt của nàng mấp máy chần chừ, tựa như có lời muốn nói.
"Đừng nói, ngươi không cần phải nói... trước tiên dưỡng thân thể cho thật tốt. Thuốc nguội rồi, ta đi lấy thuốc", ánh mắt Đoan Nhược Hoa lóe linh quang, hẳn là trong lòng nàng cũng bất an không ít. Trữ Tử Mộc chết rồi, nàng thậm chí còn sợ hãi hơn Thanh Sanh. Nàng sợ, sợ cái chết của Trữ Tử Mộc sẽ trở thành một bức tường ngăn giữa nàng và Thanh Sanh, tạo thành một khoảng cách dù có làm thế nào cũng không thể vượt qua.
Dung nhan thất sắc của Thanh Sanh lại hiện lên tia đau lòng, nàng cầm lấy tay Đoan Nhược Hoa, rồi chăm chú ngắm nhìn, dường như cổ họng cũng nghẹn lại, chỉ một câu mà có biết bao khó khăn khổ sở,
"Từ nay về sau, sợ rằng... có bao lâu đi chăng nữa, ta cũng sẽ không thể quên được nàng",
Dù đã sở liệu trước, nhưng Đoan Nhược Hoa vẫn không tránh khỏi bị thất thần, mí mắt không chớp lăng lăng nhìn Thanh Sanh. Đột nhiên có một giọt nước mắt nóng hổi lặng lẽ rơi xuống, đáp trên tay Thanh Sanh, nói rực như nước sôi. Đoan Nhược Hoa tựa như tỉnh ngộ, lao tới ôm lấy đầu Thanh Sanh trong vòng tay, cằm chống trên đỉnh đầu nàng, không cho nàng nhìn thấy nước mắt mình đang rơi. Đoan Nhược Hoa lặng lẽ hít sâu một hơi, cố gắng giữ lấy ngữ điệu bình tĩnh thản nhiên,
"Ta vẫn sẽ đợi, vẫn đợi... Chỉ cần ngươi không rời bỏ ta, ta sẽ đợi...", thanh âm yên bình, nhưng thân hình không ngăn được mà run rẩy, ngay cả nước mắt cũng không nhịn được mà lặng lẽ trào ra. Dòng nước mắt chảy xuống cổ Thanh Sanh, trượt vào sâu theo da thịt, xúc cảm nóng hổi làm cho nàng run lên từng hồi. Cuối cùng, nàng vòng tay siết quanh eo Đoan Nhược Hoa, cũng làm cho bản thân mình không kìm được tiếng khóc nữa, liền lớn tiếng khóc lên, phát tiết những đau lòng chua xót từ rất lâu, và cả những tự trách hối hận của hôm nay.
---Hết chương 119---
Tác giả có lời muốn nói: Biên kịch mẹ kế ngửa mặt rơi lệ T-T
Editor lảm nhảm: Nhà đài vừa edit vừa mắng biên kịch 7 7 49 lần T-T Giờ đoàn tụ với Hậu rồi, khán giả đã vui chưa? Nay chưa đến 8h mà tui cứ cho phát sóng nhá, up sớm còn làm deadline rồi xem phim :v