Từ sau khi tới Phượng Tê cung, bất luận là Thanh Sanh đi nơi nào, cũng đều luôn có những ánh mắt kỳ quái hướng tới nàng. Nàng như một chủ đề để hạ nhân trong cung bàn luận xôn xao, chỉ trỏ chế giễu. Tụ tập xì xầm mà thấy nàng đến gần liền im bặt tản đi. Chốn hậu cung tường vách có tai này, chỉ chút chuyện nho nhỏ cũng có thể lan truyền khắp nơi, huống hồ là một hồi náo loạn liên quan đến cả Hoàng Hậu lẫn Quý phi.
Ngày đó, nàng còn đang trong phòng, đã nghe được tiếng chuyện loáng thoáng từ đâu truyền tới, giống như là đang cố gắng hạ giọng mà ngữ điệu vẫn đầy khinh thường,
"Ta nghe nói là bị thị vệ lấy đi trinh tiết, thật sự là không biết liêm sỉ, cũng không biết đã cùng bao nhiêu người làm chuyện thế này rồi",
"Lần đó còn cố tình uống tình dược câu dẫn Hoàng thượng, chính là muốn trèo cao. Thật không biết lượng sức a"
"Thật đúng là tì tiện. Người như vậy hầu hạ ở Phượng Tê cung không khác nào bôi bẩn danh dự của nương nương"
"Ta thấy, không tới mấy ngày nữa, nương nương chắc chắn sẽ đuổi nàng ra khỏi Phượng Tê cung. Người như vậy có để lại ở Phượng Tê cung cũng không được. Tới đâu cũng chỉ thành tai họa mà thôi"
"Ngươi nói đúng, lúc nào chúng ta lựa lời, làm như là vô tình kể tội nàng trước mặt nương nương, để cho nương nương mau trục xuất nàng. Nàng còn ở đây, Phượng Tê cung còn thị phi a".
Thanh Sanh đã không muốn để ý, nhưng những lời này cứ theo gió bay vào tai, từng lời từng lời chói tai nàng. Hơn nữa mấy ngày nay Đoan Nhược Hoa luôn chỉ giữ một mình nàng bên cạnh mà không truyền ai khác, càng làm cho các cung nữ kia sinh lòng bất mãn, sợ nàng đoạt mất ân sủng của chủ tử.
----
"Bản thân nương nương cũng biết, đưa ta tới Phượng Tê cung chính là tự đẩy cả đôi bên vào thị phi", Thanh Sanh cúi đầu ngây người, nhàn nhạt nói.
Đoan Nhược Hoa nhẹ nhíu mày. Đã sớm cho tất cả lui ra, trong tiền điện chỉ còn lại nàng và Thanh Sanh, hai người riêng tư chung đụng như vậy làm cho nàng có cảm giác giống như khi còn ở Trường Trữ cung, yên bình thản nhiên.
Đoan Nhược Hoa khẽ nhấp trà, nói nhẹ, "Bản thân ta cũng đã biết... Đối với ta, những lời bàn tán kia vốn không quan trọng, ta cũng không để vào tai". Nàng đã từng nói, dù là nàng chưa hề giải thích một lời nhưng vẫn luôn tin Thanh Sanh tất sẽ hiểu được tâm ý của nàng.
Vì muốn che chở cho nàng mà bày ra một hồi giằng co ngươi sống ta chết với Trữ Quý phi, vì muốn che chở cho nàng mà miễn cưỡng giành ân sủng hoàng đế, vì muốn che chở cho nàng mà tiến vào vòng xoáy tranh đấu chốn hậu cung. Chưa từng nói một lời, những vẫn luôn tin nàng sẽ tin tưởng.
Cuối cùng cũng không thể toàn vẹn che chở, mà người kia lại trở thành như vậy, oán trách nàng. Người hẳn là hiểu được tại sao ta không quan tâm thị phi quấn thân, người hẳn sẽ hiểu được tại sao ta không thể giải thích. Nhưng người, đến cuối cùng lại không hiểu.
Thấy người đó vẫn đang quy củ mà đứng một bên, cúi đầu, chỉ nhìn thấy chân mày sắc nét mà không thấy mặt, cũng không biết đang suy nghĩ gì. Lại tự hỏi, từ lúc nào ta lại không biết được nàng đang suy nghĩ gì đây? Đoan Nhược Hoa lấy ra vòng ngọc, vòng ngọc xanh biếc tinh xảo nằm trong lòng bàn tay trắng nõn lại càng như phát sáng. Hẳn là vòng ngọc này, thường xuyên được nâng niu vuốt ve nên mới có thể trơn bóng như vậy.
Hôm đó gặp gỡ ở Mộc Hà cung, nàng không ngờ Thanh Sanh lại lạnh lùng như vậy, nhất thời kích động đến rối loạn tâm trí. Hơn nữa khi đó bởi vì chuyện của Trữ Quý phi mà lòng ngổn ngang, cũng trì hoãn chuyện này.
Hôm nay, bất kể như thế nào, người cuối cùng trở lại bên cạnh ta rồi. Năm tháng rồi sẽ xóa đi hết thảy hiềm khích hiểu lầm, ta sẽ luôn kiên nhẫn, từ từ đợi, từ từ đợi, chỉ cần ta còn sống ta sẽ vẫn còn đợi, đợi người một lần nữa động tâm với ta, yêu ta, đón nhận ta như thuở ban đầu.
Ngón tay chậm rãi vuốt ve đường nét hoa văn trên ngọc bội, chậm rãi bước về phía Thanh Sanh. Thanh Sanh đang cúi đầu, khoảng cách rất gần Đoan Nhược Hoa làm cho nàng rõ ràng cảm nhận được hương vị quen thuộc của người kia tràn vào theo từng hơi thở. Thật là hoài niệm a, nàng kín đáo thở dài. Đoan Nhược Hoa cúi đầu, đôi bàn tay chậm rãi vươn ra, muốn vòng qua eo Thanh Sanh đeo ngọc bội lên, nhưng ngoài dự liệu, tay lại đột ngột bị đẩy ra.
"Nô tỳ không dám mang vật này, dễ dàng gây thị phi", Thanh Sanh nói, ngữ điệu cứng ngắc, sau lại lùi lại một bước. Tay Đoan Nhược Hoa trong không trung run lên, ngọc bội một đường rơi xuống.
Thật ra thì một thân võ nghệ của Thanh Sanh đương nhiên phản ứng sẽ nhanh nhạy, chỉ cần đưa chân ra là có thể hất được ngọc bội lên mà bắt lấy, nhưng nàng lại không hề nhúc nhích. Chỉ chết lặng đứng nhìn, nhìn vòng ngọc rơi xuống trên nền đá hoa, vang lên một tiếng thật lớn, thanh thúy mà đặc biệt chói tai, giống như là tiếng trái tim bị vỡ thành mảnh nhỏ. Trong đại não phảng phất hiện lên cảnh đêm đó, dưới trăng sáng, nàng ôn nhu cúi đầu, mà bây giờ cảnh tượng này cũng đã vỡ vụn, như bọt nước ngắn ngủi.
"Mộc Hà cung cũng được, Trường Trữ cung cũng tốt... Thả ta đi", Thanh Sanh mở miệng, có chút lạc giọng, mà ngữ điệu vẫn đều đều. Đoan Nhược Hoa im lặng không nói, chỉ chằm chằm nhìn nàng.
Bỗng dưng, một giọt nước mắt trong suốt vô thanh vô sắc lặng lẽ rơi xuống, trong suốt đến mức có thể phản chiếu lên một dung nhan vì đau lòng mà nhợt nhạt. Đoan Nhược Hoa mắt mở to không chớp, nàng hoảng hốt xoay người, khí độ bình tĩnh khó khăn lắm mới giữ lại được vài phần, lộ ra lúng túng chật vật. Tay buông bên người khẽ run rẩy, tựa như cả người bị rút đi hết khí lực, lưng eo luôn thẳng thắn có chút hạ xuống. Miễn cưỡng vung tay, phát ra một câu lạnh nhạt mà không giấu được cứng nhắc, "Lui ra đi",
Nghe được lời ấy, Thanh Sanh cúi đầu. Nàng không dám ngẩng đầu, nàng sợ. Nàng không rõ nàng sợ cái gì, chỉ đơn thuần là sợ mà thôi. Nàng biết nàng đã phạm một lỗi lầm không thể vãn hồi, nàng biết, nàng đã làm tổn thương người kia, tổn thương rất sâu.
Nàng biết nàng sai lầm. Biết vậy nhưng vẫn có thứ gì khác thôi thúc nàng, dường như chỉ có làm như thế, mới có thể giúp nàng quên đi đau đớn những lúc kia, những khi nàng đứng đó trong đêm, ngước mắt nhìn trăng mà nghĩ tới người kia đang hầu hạ dưới thân Hoàng đế, đau đớn đến tận xương tủy. Làm như vậy, mới phần nào xoa dịu được bi thương kia, khi nhìn thấy thi thể lạnh cóng của Thanh Trúc. Làm như vậy, nàng mới có thể quên đi lúc ấy trúng tình dược, chịu uất ức nhục nhã như thế nào.
Thì ra nàng cũng chẳng phải là thánh nhân. Nàng sinh tình, sinh oán, rồi lại chôn tình, chết tâm. Rất nhiều chuyện không thể nhớ hết, ngăn cách giữa hai người, dù làm thể nào cũng không thể xóa đi.
Nàng xoay người quay đi, chỉ còn lại một bóng lưng phượng bào tiêu điều đứng đó.
Nghe được bước chân dần xa, Đoan Nhược Hoa mới xoay người lại. Đôi mắt đã ngập nước, rung động một chút, nước mắt nóng hổi liền cứ thế rơi xuống từng giọt, rơi trên từng mảnh ngọc vỡ trên sàn. Bây giờ nàng mới nhận ra, nước mắt một người lại có thể nóng đến như vậy, mà khi rơi nước mắt, nơi sâu nhất trong lòng lại có thể đau đến như thế, làm người ta tán hồn lạc phách.
Ngón tay Đoan Nhược Hoa run rẩy tháo ra từng hàng khuy ngọc bên người, phượng bào chỉ vàng chói lóa, cẩm bào hoa văn vân phượng xen cùng mấy đóa mẫu đơn, đại diện cho quyền lực cùng địa vị nơi hoàng quyền, tất cả từ từ rơi xuống, chỉ còn lại nguyệt sắc trường sam, trong trẻo mà thanh u.
Nàng giơ tay rút ra trâm ngọc phượng, kim cài, trâm hoa, đông châu, thả mái tóc đen như thác rủ xuống bên hông, càng tôn lên một thân nguyệt sắc trung y đang mặc trên người.
Dung nhan trong trẻo lạnh lùng vẫn như xưa, mà nụ cười ảm đạm.
Không có ngươi, một mình ta, trăm ngàn tính toán tranh giữ Hậu vị cũng có ý nghĩa gì đâu.
---Hết chương 46---
Editor lảm nhảm: Các thí chủ đừng vội đánh đấm đạp đá nữ chủ, tội bả, hồi sau sẽ rõ :vvv Mà tui thấy thương Hậu qá à :((((
Ngày nào cx edit 1c rầu như nài chắc tèo sớm quá...