Trường Trữ cung, lãnh cung tiêu điều vắng vẻ, thỉnh thoảng lại truyền tới tiếng kêu than thê lương của nữ nhân, thỉnh thoảng lại là tiếng kêu khóc chói tai, người đi ngang nghe được không khỏi sinh đau lòng. Lãnh cung, như một mồ mai táng tuổi xuân của những nữ nhân nơi hậu cung hoàng quyền này, dù dung mạo như hoa nhưng rồi cũng sẽ như hoa mà tàn úa. Nơi này, đã chôn giấu không biết bao nhiêu là những câu chuyện đau xót.

Một nơi không có không khí ấm áp của hơi người, gió luôn thổi ào ào. Cây cối ngoài phòng theo gió đưa chập chờn, phản chiếu thành một bóng trắng dưới ánh trăng, làm cho người ta sinh e sợ bất an.

Tiếng ho khan mơ hồ từ trong phòng truyền tới. Dưới ánh nến trên bàn, Dụ Nguyệt Tịch một thân nguyệt sắc trung y nằm trên giường, tóc đen xõa tản ra trên gối, nổi bật lên khuôn mặt nhỏ nhắn tái nhợt, môi không huyết sắc.

Cửa kêu kẽo kẹt đẩy ra, một cỗ gió lạnh cũng theo đó tràn vào trong phòng. Người vừa đi vào vội vàng xoay người đóng cửa thật chặt, rồi lại ngó nghiêng xem xét của sổ, thấy không còn lọt vào một chút gió mới yên tâm. Hai tay cầm chén thuốc cẩn thận bưng tới bên giường, nhìn sắc mặt tiều tụy của người đang nằm trên giường, trong mắt không khỏi lộ ra tia đau xót.

Đột nhiên bị hương hợp hoan hoa bao vây, Dụ Nguyệt Tịch không cần mở mắt cũng biết người đến là ai.

"Nguyệt Tịch, ngồi dậy uống thuốc đi", giọng nói nỉ non truyền đến làm cho người nghe mềm nhũn. Dụ Nguyệt Tịch mở to mắt, người trước mắt vẫn như cũ, một thân y phục mềm mại hồng sắc, trâm trên đầu như một cành san hô đỏ rực, dung nhan này dưới ánh nến lại càng quyến rũ động lòng. Chỉ là thường ngày vẫn luôn chải chuốt búi tóc thật hoàn hảo, bây giờ lại có vài sợi tóc vô ý rủ xuống trước trán, trên khuôn mặt cũng dính bụi, lộ ra mấy phần chật vật, không giống như thường ngày vẫn luôn đẹp đẽ tinh xảo.

Lâm Mi Nhi đỡ Dụ Nguyệt Tịch ngồi dậy, giúp nàng quấn chăn xung quanh, mới nói,

"Thuốc này ta đun hai canh giờ, nhân lúc còn nóng mau uống, bệnh mới có thể khỏi nhanh", ngay cả khi thấp giọng dặn dò, thanh âm vẫn lộ ra tia mê hoặc, làm cho người nghe càng mềm lòng. Dụ Nguyệt Tịch trừng mắt nhìn, hốc mắt có chút hồng lên. Tự nhủ, quả nhiên lúc ngã bệnh cũng trở nên yếu ớt dễ cảm động rồi.

"Sao thế? Cảm động rồi? Cảm động thì tốt, cảm động liền lấy thân báo đáp là được thôi...", Lâm Mi Nhi hướng nàng vứt cái mị nhãn tà tà, khẽ liếm liếm môi, hàm răng nhẹ cắn môi dưới. Nhìn dáng vẻ này, Dụ Nguyệt Tịch tự động đỏ mặt, trợn mắt hăng hái lườm nàng chằm chằm.

Mà người đó cũng không quan tâm ánh mắt nàng, bưng chén lên kề miệng, thôi nhẹ. Bát thuốc lại đưa tới bên môi người ngồi trên giường, Dụ Nguyệt Tịch mở miệng, nhấp vào một hơn. Thuốc vào miệng, hương vị đắng chát làm cho chân mày nàng nhíu chặt, như là muốn nôn ra.

"Nuốt xuống đi a, công ta vất vả nấu thuốc...", Lâm Mi Nhi thấy nàng có vẻ muốn phun ra, đưa ngón tay chặn trên môi nàng, hăng hái trừng nàng một cái. Dụ Nguyệt Tịch có chút buồn cười, muốn nói sao ngươi trừng mắt mà giống như phao mị nhãn như vậy, nhưng là nàng không thể nói ra, chỉ khom lưng với lấy chậu đồng dưới giường lên, phun thuốc ra hết, còn nôn khan mấy cái, hốc mắt ướt át, khuôn mặt lại càng tái xanh.

Lâm Mi Nhi hừ một tiếng, xoay người lấy một chén trà cho nàng súc miệng, rồi lại lấy khăn lụa ra giúp nàng lau miệng sạch sẽ.

"Đắng đến như vậy sao?", Lâm Mi Nhi nhìn nhìn chén thuốc đen như mực, lầm bẩm hỏi một câu. Dụ Nguyệt Tịch liều mạng gật đầu, tỏ vẻ không muốn uống nữa.

"Không uống không được, ngươi đã nằm giường mấy ngày rồi", Lâm Mi Nhi không chịu lui bước, đưa lên nếm một thìa, đắng chát lập tức lan tràn.

"Ta thà bệnh cũng không uống", Dụ Nguyệt Tịch đưa đầu nghiêng một bên, trở nên bướng bỉnh.

Lâm Mi Nhi ngừng một giây, trực tiếp đưa chén thuốc lên miệng, tự mình uống vào một ngụm lớn, sắc mặt bình tĩnh.

Dụ Nguyệt Tịch kinh ngạc, đang định mở miệng lại thấy Lâm Mi Nhi cúi người tới, môi hạ xuống che ở môi nàng. Chất lỏng đắng chát từ từ trôi vào miệng nàng, cùng với cảm giác mềm mại từ môi truyền tới là tư vị khổ sở lan tràn, làm cho nàng không khỏi run người một cái, lại muốn nôn khan.

Lâm Mi Nhi ngậm lấy môi nàng, dùng sức mút vào, đầu lưỡi trượt vào miệng dây dưa. Một cỗ tê dại từ ót truyền đến, lan tràn ra khắp chân tay làm cho nàng không tự chủ nuốt nước miếng, cũng nuốt luôn ngụm thuốc đắng chát kia. Chân tay mềm đi, trong thân thể như có hàng ngàn con kiến đang bò, ngứa ngáy khó chịu, nàng nhất thời quên đi cảm giác buồn nôn kia.

"Uống thuốc thì bệnh mới có thể nhanh khỏi, ta đây là vì tốt cho ngươi mà thôi. Ngươi xem, ngươi mới là chiếm tiện nghi của ta a", Lâm Mi Nhi thấy nàng không nói gì được, nắm chặt cổ tay của nàng, không cho nàng giãy ra. Người khẽ lui lại, uống thêm một ngụm, lại hạ môi xuống truyền thuốc vào miệng Dụ Nuyệt Tịch. Vị đắng hòa với hương thơm tràn vào khoang miệng, đầu môi đưa tới xúc cảm mềm mại, làm cho thần trí Dụ Nguyệt Tịch mất vài phần tỉnh táo.

Lâm Mi Nhi ngậm thuốc trong miệng, trong đấy mắt là gương mặt yếu ớt mà kiều diễm như hoa của Dụ Nguyệt Tịch, gò má phiếm hồng, lông mi run rẩy che đi ánh mắt mông lung. Lâm Mi Nhi động lòng, tay không tự chủ đưa lên phủ trên cỗ mềm mại trước ngực Dụ Nguyệt Tịch, nhẹ nhàng vuốt qua,

"Đây là phần thưởng", sau khi uy nàng ngụm cuối cùng, nhẹ nhàng cười một tiếng, lấy ra một miếng mứt quả ngậm trên môi, truyền vào miệng Dụ Nguyệt Tịch. Mứt quả chua ngọt thơm mát đánh tan dư vị đắng chát, dây dưa trong miệng.

Đợi đến khi Lâm Mi Nhi rút lui Dụ Nguyệt Tịch mới nhắm mắt lại, giả bộ đang ngủ. Rút người vào sâu trong chăn, chỉ lộ ra vành tai đỏ tươi.

Lâm Mi Nhi để chén thuốc xuống, cầm bả vai nàng kéo người tới đây, thấy được khuôn mặt vì ửng hồng mà sáng lên kiều diễm, mang vài phần xấu hổ e sợ thì không khỏi ngây người. Nhẹ cười lên, ngồi bên mép giường chậm rãi cởi ngoại sam.

"Ngươi đang làm gì?", người đó cuối cùng cũng giả bộ không nổi nữa, hơi hé mắt quét nàng một cái, hung ác hỏi một câu.

"Chuẩn bị ngủ a. Đừng lo lắng, ta không có hứng thú với người bệnh...", Lâm Mi Nhi quét mắt đào qua, nằm xuống ôm nàng.

Mỗi đêm nằm trên giường lạnh như băng, chỉ có một mình, tịch liêu cô độc đã sớm thành thói quen, mà đây lại là một cỗ thân thể ấm áp mềm mại, làm cho nàng rốt cuộc nổi lên một phần luyến tiếc không hiểu rõ.

---Hết chương 48---

Editor lảm nhảm: Một chút sủng cho yêu đời :vv

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện