Lâm viên biệt viện Tô Châu, Thương Lãng các. Cửa Bắc mở rộng, đi vào, chếch vào bên trong là một hành lang quanh co, một bên là vườn trúc xanh ngắt, một bên là hòn nam bộ đồ sộ. Hậu viện rộng rãi quang đãng, từng tia nắng sớm chiếu xuống, sương sớm bao phủ lên cảnh sắc nên thơ, mang hơi thở nhẹ nhàng trong vắt của mảnh đất Giang Nam.

Trữ Tử Mộc chậm rãi dạo bước trong hành lang gấp khúc, một thân bách điểu kim bào, họa tiết mây khói thêu may bằng chỉ bạc, phản chiếu tia nắng mong manh. Trâm phỉ thúy xuyên qua búi tóc chu nhan, phối hợp với mỗi bước chân mà uyển chuyển đung đưa, hoa lệ cao quý.

Nhìn quanh biệt viện, bày trí cầu kỳ đẹp đẽ thế này, nghĩ thầm Tô Chi Niên cũng quá dụng tâm bài trí biệt phủ rồi. Yến tiệc tối nay sẽ được ai bài ở đây, Trữ gia Tô gia giao hảo cũng đã nhiều năm, hẳn là cũng không thể từ chối thịnh tình.

Ở Dương Châu, khi ấy Trữ Kỳ Sơn cùng Tô Chi Niên, hai người đều là xuất thân võ tướng, huynh đệ tình thâm, đã bao năm kề vai sát cánh. Trữ Kỳ Sơn giỏi điều binh khiển tướng nơi chiến trận sa trường, mà Tô Chi Niên giỏi binh pháp mưu lược, sau này bởi vì Trữ Kỳ Sơn tự nguyện cầm quân tới Mạc Bắc chinh chiến, còn Tô Chi Niên lại lui về Tô Châu giữ chức Thái thú, cho nên từ khi ấy giao tình mới dần phai nhạt đi.

---

Trong đại sảnh, mọi người đã ngay ngắn ngồi vào chỗ, thấy Trữ Tử Mộc ung dung bước vào liền đứng dậy hành lễ. Trữ Tử Mộc nói một tiếng miễn lễ, một đường thẳng tới vị trí nơi cao nhất, Tô Chi Niên, Tô Mộ Hàn ngồi hai bên. Bởi vì là gia yến, Tô Chi Niên không cho phép ngoại nhân có mặt, dù sao cũng là tiếp đón Quý phi, lại còn là Trữ gia chi nữ, vẫn phải chu toàn một chút.

"Tô Thái thú, đã lâu không gặp. Khí sắc không tệ, vẫn như xưa, hiên ngang lẫm liệt", Trữ Tử Mộc nhàn nhạt mở lời trước.

"Đa tạ Quý phi nương nương có lòng, vẫn còn nhớ tới giao hảo năm xưa", Tô Chi Niên đã qua ngũ tuần nhưng vẫn giữ được nụ cười ôn hòa tự nhiên, dáng vẻ ôn văn nho nhã, có chút không phù hợp với xuất thân võ tướng.

"Dù sao cũng là gia yến, các vị không cần khách sáo. Trữ gia, Tô gia đã giao hảo lâu năm, tất nhiên nên ôn chút chuyện cũ, bỏ qua lễ nghi đi thôi", nàng khẽ mỉm cười, nụ cười như hoa đào nở tháng ba, hoa lệ tuyệt mỹ, làm cho Tô Mộ Hàn ngồi bên nhất thời sửng sốt. Chén rượu đang đưa lên miệng dừng lại giữa không trung, chăm chăm nhìn nàng. Tô Chi Niên ngồi đối diện khẽ ho một tiếng, vô thanh vô sắc liếc nhi tử một cái, làm cho hắn khôi phục lại tinh thần. Đưa chén rượu lên miệng, một hơi cạn sạch, trên khuôn mặt anh tuấn không che được tia buồn bã chán nản.

"Khuyển tử bất hảo, đã lớn như vậy rồi còn không biết giữ lễ nghi, xin nương nương đừng để tâm", Tô Chi Niên vội vàng nói, làm Tô Mộ Hàn cũng ngượng ngùng chắp quyền tạ lỗi. Giao tình giữa hai nhà dù có thân thiết, nhưng bây giờ Trữ Tử Mộc đã là Quý phi nương nương, há lại có thể để người khác tùy ý đánh giá.

"Không sao, Tô Tướng quân cùng bổn cung đã quen biết từ lâu, chuyện nhỏ tất nhiên không đáng để ý", Trữ Tử Mộc cười nhạt đáp lời. Năm ấy phụ thân xuất chinh, Tô gia thường xuyên chiếu cố nàng, Tô Mộ Hàn cũng đối với nàng vô cùng tốt.

"Mộ Hàn a, nam nhi đến tuổi này rồi, như người khác đã phải lập thất từ lâu, mà hắn vẫn muốn làm công tử ăn chơi, đây cũng coi như là điều bất hạnh của Tô gia", Tô Chi Niên thở dài, trong lời nói có mấy phần bất đắc dĩ.

"Tô Thái thú quá lời rồi, Tô Tướng quân trí dũng hơn người, thân là thống soái kỵ binh Tô Châu, hẳn là cái phúc của Chu Hướng, cái phúc của dân chúng. Bổn cung cho rằng hắn cũng là có nỗi niềm riêng thôi", Trữ Tử Mộc khéo léo trấn an, nhưng trong lòng nàng cũng không khỏi có chút kinh ngạc. Tô Mộ Hàn lớn hơn nàng năm tuổi, năm nay đã chừng hai bảy, vậy mà vẫn chưa lập thất. Nam tử gần ba mươi chưa lập thất, quả là hiếm thấy.

"Đa tạ Quý phi nương nương khích lệ, Tô Mộ Hàn xấu hổ rồi", Tô Mộ Hàn nghe hai người nói chuyện với nhau, trên mặt hơi nóng lên, đưa chén rượu về phía Trữ Tử Mộc, ý mời cạn một ly.

"Nếu nói đến trí dũng hơn người, ai có thể so sánh với Trữ Tướng Quân đây. Chỉ là... trời cao đố kỵ anh tài... Vi thần vẫn ân hận năm đó không thể tiếp tục cùng Trữ Tướng quân sóng vai kháng địch", thần sắc Tô Chi Niên trở nên bi ai, tuy hắn xuất thân võ tướng nhưng từ khi còn trẻ đã yếu đuối lắm bệnh, chỉ có thể chuyên tâm học binh pháp, trong lòng luôn luôn hâm mộ Trữ Kỳ Sơn oai phong lẫm liệt, xông pha sa trường giết địch lập công.

Trữ Tử Mộc nghe vậy cũng nghiêm mặt, mấy phần buồn bã, hồi lâu cũng chỉ giữ im lặng. Tô Chi Niên liên tục thở dài, mà Tô Mộ Hàn cũng chỉ cúi đầu uống rượu, không khí nhất thời lâm vào trầm mặc.

"Nương nương, người ăn chút rau", Hãn Vân tiến lên gắp chút rau vào bát Trữ Tử Mộc. Nàng không đáp, chỉ tiếp tục im lặng như có điều suy nghĩ, lúc sau, hơi cười lên,

"Thịnh tình của Tô Thái thú, bổn cung thay gia phụ cảm tạ", Tô Chi Niên gật đầu không ngừng, ý rằng không cần tính toán chi li.

Trữ Tử Mộc rời mắt nhìn quanh, thấy được nơi án phía xa có một nữ tử xiêm y vàng nhạt, dung mạo trẻ trung xinh đẹp, ngũ quan cũng có mấy phần tương tự Tô Mộ Hàn, liền đổi đề tài,

"Vị giai nhân ngồi kia chính là Tô Hoan Hỉ? Mấy năm không gặp, đã thành thiếu nữ xinh đẹp vậy rồi sao?",

"Chính là ấu nữ Tô Hoan Hỉ. Thời gian trôi quá nhanh, thoáng cái đã qua nhiều năm như vậy rồi, hài tử cũng lớn, vi thần không muốn già đi cũng không được", Tô Chi Niên trả lời, vẻ mặt hòa hoãn trở lại, ánh mắt yêu thương cưng chiều nhìn ái nữ.

Tô Hoan Hỉ uyển chuyển đứng dậy, bước chân nhẹ nhàng bước tới trước Trữ Tử Mộc, hành lễ làm một cái phúc, nói, "Dân nữ Tô Hoan Hỉ thỉnh an Quý phi nương nương, nương nương phượng thể an khang". Tô Hoan Hỉ, dung nhan ôn hòa dễ chịu, thần sắc bình tĩnh, giơ tay nhấc chân cũng rất có phong thái tiểu thư khuê các.

"Người Tô gia ai nấy đều xuất chúng", Trữ Tử Mộc đánh giá Tô Hoan hỉ một chút, chậm rãi nói. Lời vừa nói ra, Tô Hoan Hỉ liền hiện rõ vui vẻ, Tô Chi Niên cũng vui mừng, sủng nịch nhìn nữ nhi.

"Hãn Vân, thưởng Tô phu nhân bộ trâm ngà voi dát vàng, tơ lục Ngọc Châu, thưởng Tô Hoan Hỉ trân châu khổng tước lục sắc", Trữ Tử Mộc ban thưởng, Tô gia cảm kích không dứt, hành lễ tạ ơn. Mọi người ngồi ôn lại chuyện xưa, không khí cũng trở nên thoải mái hòa hợp. Tô Chi Niên còn đặc biệt chuẩn bị vũ cơ tới biểu diễn, nhưng Trữ Tử Mộc viện cớ uống rượu có chút mệt mỏi, cáo lui trước.

Hành lang gấp khúc chìm trong ánh sáng đèn lồng treo dọc lối đi. Trong hành lang, thị vệ tay cầm đèn lồng đi trước, ánh sáng rung động theo từng bước chân. Hãn Vân dìu tay Trữ Tử Mộc đi phía sau, hướng tới khuê phòng. Bầu trời đêm nay đầy sao trời, không gian tràn ngập hương hoa tử đằng, hương thơm hòa với ánh sáng lấp lánh mờ nhạt, làm say lòng người.

"Thanh Sanh ở đâu?", Trữ Tử Mộc hỏi, nghĩ đến Thanh Sanh nàng lại bất giác cười lên. Tiệc không tới hai canh giờ, vậy mà đã thấy nhớ người kia rồi.

Hãn Vân trả lời, "Thanh Sanh vẫn đang trong phòng, nô tỳ sợ nàng đi lạc liền dặn dò nàng ở trong phòng, không được ra ngoài", trong lòng thầm nghĩ, quả thật chủ tử quá yêu thích sủng vật rồi, chưa tới một buổi đã không nỡ xa nàng. Đêm nào nương nương cũng kéo Thanh Sanh vào khuê phòng, chỉ cho một mình nàng bên cạnh, thế này quả thực là quá nuông chiều rồi.

Trữ Tử Mộc vào phòng, vừa đẩy cửa đã thấy một thân ảnh thanh sam lao đến, tay chân múa may khua loạn tìm đông kiếm tây, Trữ Tử Mộc nhíu mày, đẩy nàng ra, mắt phượng trở nên hung ác, quát lên, "Không hiểu quy củ, còn ra cái thể thống gì!",

Hãn Vân thấy chủ tử tức giận, vội vàng chạy lên kéo Thanh Sanh ra, thấy nàng không ngừng khua khoắng loạn xạ, nhẹ giọng ôn nhu hỏi han, "Sao thế, Thanh Sanh, đừng hoảng, nói cho Hãn Vân nghe một chút được không?", Thanh Sanh lắc đầu lia lịa, khuôn mặt nhăn nhó ứa nước mắt, bộ dạng ủy khuất vô cùng.

"Đói...", lí nhí nói một chữ, lời vừa nói ra nước mắt liền như muốn trào ra, nhưng lại gắt gao kìm lại, người nhìn vào không khỏi đau lòng.

"Sao lại như thế! Hãn Vân, tại sao không có người đưa cơm tới cho nàng!", Trữ Tử Mộc tức giận tới mức nâng giọng quát tháo, làm cho Hãn Vân luống cuống, vội vàng quỳ xuống,

"Nô tỳ theo nương nương đi gấp, nhất thời quên phân phó. Nô tỳ lập tức sai người đi chuẩn bị cơm", Hãn Vân bật dậy xách váy, một đường gấp gáp chạy ra ngoài.

Trữ Tử Mộc thở một hơi, thấy nàng vẫn đang đứng bứt rứt ở một bên, bộ dáng ủy khuất, liền tiến tới kéo tay nàng lại, đi tới bên bàn. Thanh Sanh ngoan ngoãn để nàng kéo đi, hai người ngồi bên bàn, trầm mặc không nói gì.

'Ục ục', bụng Thanh Sanh đột nhiên sôi lên, vang lên trong không gian yên tĩnh, nàng nhăn nhó. Trữ Tử Mộc không khỏi vừa buồn cười vừa bực mình, nhếch môi, thần sắc vẫn lạnh nhạt như cũ. Đưa tay nhéo má Thanh Sanh một cái, lại thấy nàng nói một câu,

"Nha, có con cóc ngoài cửa kêu thật to nha..."

Câu này chính là Lâm Mi Nhi dạy nàng. Khi đó nàng luôn quấn theo Nguyệt Tịch chơi bên hồ, Lâm Mi Nhi tới kéo nàng ra, chỉ vào trong hồ nước, nói rằng, trong hồ có một con cóc, nó xấu xí như vậy mà luôn nghĩ rằng nó có thể ăn thịt thiên nga, nếu như nàng còn bám lấy Nguyệt Tịch, nàng sẽ bị biến thành con cóc. Lời này làm cho nàng sợ đến phát khóc, liền bị ấn tượng sâu sắc bởi con cóc.

Trữ Tử Mộc nghe thế càng không thể nhịn cười, 'phù' một cái, bật cười ha ha. Cười xong xuôi, nụ cười lại thu liễm về một mạt cười tà,

"Không cho ngươi cười...", Thanh Sanh đỏ mặt, đưa tay che miệng nàng. Trữ Tử Mộc tránh né tay nàng, lại càng cười lớn, cười thành tiếng như hài tử vô lo vô nghĩ. Nếu có người nhìn thấy Trữ Tử Mộc lúc này, hẳn là mở rộng tầm mắt rồi.

Đợi đến khi Hãn Vân mang thức ăn tới, Trữ Tử Mộc mới thu liễm nụ cười, mở miệng, "Hãn Vân, ngươi cũng chưa ăn gì, ngồi xuống ăn cùng Thanh Sanh đi".

Hãn Vân đương nhiên là không dám ngồi, nàng làm gì có cái phúc phận ngồi cùng bàn với Quý phi nương nương chứ. Nhưng lại thấy chân mày chủ tử nhếch lên, dường như là mất hứng, chỉ đành nơm nớp lo sợ mà ngồi xuống.

Thanh Sanh đảo mắt nhìn quanh, sau đó một giây liền vùi đầu lang thôn hổ yết, bộ dạng cắn nuốt hung bạo, làm cho Hãn vân sợ hết hồn, đến mức muốn rơi đũa rồi. Nàng len lén liếc nhìn chủ tử, lại thấy nàng thoải mái không để tâm, lúc này mới dám bắt đầu ăn.

Ăn uống xong, Thanh Sanh tự giác cầm chăn gối của mình, chuẩn bị theo Hãn Vân ra ngoài.

"Thanh Sanh, phòng ngươi ở đây. Nơi này phòng rất nhiều, không cần phải chen chúc một phòng hai người", Hãn Vân nói, Thanh Sanh lại dùng một ánh mắt tiểu cẩu nhìn về phía Trữ Tử Mộc, con ngươi trong suốt lấp lánh rung động.

"Không thể mềm lòng, không thể mềm lòng", Trữ Tử Mộc niệm trong đầu, cố gắng kìm chế không nhìn tới ánh mắt cầu thương hại kia, trực tiếp quay lưng. Tốt nhất nên đi khỏi, càng nhìn nàng lại càng không kìm lòng được, nàng sợ chính mình không thể kiểm soát. Lúc này tâm tính Thanh Sanh như hài tử mà thôi, luôn luôn làm cho nàng thương xót, cho nên nàng tốt hơn không nên nhìn tới nữa. Thanh Sanh theo Hãn Vân ra ngoài, vẫn lưỡng lự trước cửa, ánh trắng hắt lên, lưu lại trên cửa một bóng lưng u oán.

---Hết chương 63---

Editor lảm nhảm: Tui mợt mỏi với Sanh ngốc quá rồi huhuu ~~~

Mà tui đang cố cày cho xong việc để tuần sau có thể thảnh thơi trở về tiến độ thần tốc nè các thí chủ :((((

Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện