Bên trong ngọc lộ, Trữ Tử Mộc đoan chính ngồi yên tĩnh một mình, Thanh Sanh đang ở cùng với Hãn Vân trong xe ngựa phía sau. Nếu nàng không muốn tới, Trữ Tử Mộc cũng không bắt ép nàng tới bên cạnh mình. Đến trạm dịch, đoàn hộ tống dừng lại, nghỉ ngơi lấy sức. Thanh Sanh cũng theo Hãn Vân xuống xe, nhưng ánh mắt luôn dõi theo ngọc lộ phía trước, như là chờ đợi điều gì.
Đúng lúc Trữ Tử Mộc vén rèm che lên, ngó ra ngoài quét mắt một vòng, nhìn thấy Thanh Sanh đang đứng phía xa lấm lét nhìn về phía mình. Hai đạo dư quang chạm nhau, đối chiếu, nóng rực chăm chú, đương nhiên là Thanh Sanh đọ không lại, rụt đầu chuyển tầm mắt, co người trốn sau lưng Hãn Vân, chỉ chừa đôi mắt lên hé ra lén lút nhìn ngó. Trữ Tử Mộc hung bạo trừng nàng một cái, nhìn ánh mắt kia lại trở nên mềm nhũn, tràn đầy ủy khuất. Tầm mắt hai người rơi cùng một điểm, như là quấn quanh, giao tiếp không lời.
Chợt, Tô Mộ Hàn đến gần ngọc lộ, tới phía trước rèm che. Chưa kịp lên tiếng đã để ý thấy nét mặt Trữ Tử Mộc thập phần quái lạ, biểu cảm tàn bạo hung dữ không che giấu, bặm môi trợn mắt lại có chút mất hình tượng. Nét mặt tuấn tú của Tô Mộ Hàn cũng trở nên vặn vẹo, thốt lên một tiếng, Trữ Tử Mộc giật mình quay đầu, trong tích tắc thu hồi biểu cổ quái kia, nghiễm nhiên quay về bộ dạng đứng đắn uy nghiêm, làm cho Tô Mộ Hàn còn tưởng rằng hắn chỉ vừa tưởng tượng mà thôi.
"Quý phi nương nương, mạt tướng đem theo mấy phần trà Long Tĩnh, là loại trà thượng hạng, là loại trà đặc biệt của Tô Châu, đoán rằng nương nương sẽ thích", Tô Mộ Hàn hộp gỗ lên, đứng phía dưới ngọc lộ, thoải mái nói.
"Đa tạ Tô tướng quân có lòng", Trữ Tử Mộc nở nụ cười ôn hòa, đôi mắt thành một đường cong cong, tươi sáng như hoa đào nở rộ tháng ba. Tô Mộ Hàn nhất thời ngây người, khóe miệng ngập ngừng, cuối cùng cũng nhếch môi cười lên một mạt. Từ xa nhìn lại quả là nam tử tuấn tú, nữ tử tuyệt mỹ, tạo thành một cảnh đẹp như xuân sắc đua nở, làm cho người nhìn phải cảm thán trong lòng.
"Làm phiền tướng quân rồi", Hãn Vân tiến tới, cúi đầu nói tạ ơn, đưa tay ra nhận lấy hộp gỗ, lúc này Tô Mộ Hàn mới lấy lại tinh thần, mặt khẽ nóng lên, thu liễm tình ý trong mắt, vội vàng cáo lui.
Hãn Vân đi lên ngọc lộ, đun nước pha trà, lại lấy cao điểm bày ra. Thanh Sanh cũng vào trong, lấm lét ngồi ngay ngắn vào một góc.
"Được rồi, ngươi lui xuống đi", thấy Hãn Vân hầu hạ xong xuôi, Trữ Tử Mộc khoát tay cho nàng lui. Hãn Vân nhìn Thanh Sanh đang nấp trong một góc, rồi lại nhìn về phía Trữ Tử Mộc, thấy nàng nhẹ gật đầu mới lui xuống.
"Đừng hồ nháo nữa, ra đây ăn thôi", Trữ Tử Mộc nhàn nhạt nói, nhưng bóng lưng kia vẫn vững như núi. Nha? Ngay cả ăn cũng không quan tâm, vậy là giận dỗi thật rồi?
"Ta đã trừng phạt nàng rồi, ngươi còn muốn thế nào nữa?", giọng nói Trữ Tử Mộc chậm rãi, bóng dáng trong góc mới từ từ nhích qua, ngồi xuống thảm gấm, gối đầu lên đùi nàng, ngẩng mặt, biểu tình nghiêm túc,
"Mộc Mộc,ta thực sự là kẻ ngu sao?", giọng nói chậm rãi nhưng ẩn sợ hãi ủy khuất, làm lòng người ê ẩm, đâm vào nơi mềm yếu nhất trong lòng Trữ Tử Mộc,
"Tuyệt đối không phải. Thanh Sanh của ta, tuyệt nhất trên thế gian này...", Trữ Tử Mộc cúi đầu nhìn nàng, ánh mắt mềm mại, trang dung hoa lệ nhưng dáng vẻ lại thập phần lưu luyến ôn nhu, vuốt ve theo từng đường nét dung mạo nàng.
"Có hơn người mặc khôi giáp màu trắng kia không?", Thanh Sanh lại càng nghiêm túc hỏi, thấy Trữ Tử Mộc gật đầu, trên mặt mới thả lỏng, lộ ra tia vui vẻ.
"Vậy tại sao ngươi cười với hắn nhiều như vậy... Có phải là vì A Thanh không ở bên cạnh ngươi, cho nên ngươi liền đối tốt với người khác như vậy...",
Nàng bĩu môi, lầm bầm trong miệng. Nàng biết Trữ Tử Mộc nuông chiều nàng, mà thấy Trữ Tử Mộc đối tốt với người khác như thế, đương nhiên là bất mãn.
Trữ Tử Mộc cười rộ lên, hai tay áp lấy má Thanh Sanh, kéo nàng lên đối diện với tầm mắt, nở một nụ cười thật sâu. Mày kẻ đen sắc lẹm, đuôi mắt cũng theo nụ cười mà cong lên, nụ cười như một đóa hướng dương nở rộ rực rỡ. Thanh Sanh cũng cười đến vui vẻ, hai người gì cũng không nói, chóp mũi chạm nhau, khúc khích thành tiếng.
"Ân, nhưng ta phát hiện ra một chuyện kỳ quái", Thanh Sanh sau khi đã ăn no, khi đang ngó đầu ra khỏi rèm che quan sát bên ngoài, xoay người,mang dáng vẻ thần thần bí bí nói với Trữ Tử Mộc.
"Nha?", ánh mắt Trữ Tử Mộc Vẫn rơi trên trang sách, nhưng chân mày nhướn lên,
"Cái người mặc khôi giáp màu trắng kia, nam tử nhìn thấy hắn, mặt sẽ chuyển thành trắng bệch, mà nữ tử gặp hắn, mặt lại trở nên hồng a", Thanh Sanh không nhớ được tên Tô Mộ Hàn, chỉ ấn tượng được hắn luôn mặc một thân khôi giáp màu bạc, liền gọi hắn 'cái người mặc khôi giáp trắng'.
"Mộc Mộc có biết tại sao không?", Thanh Sanh ngồi chồm hỗm trên sàn, ngẩng đầu nhìn Trữ Tử Mộc, với tay kéo kéo góc váy của nàng,
"Những nam tử kia đều là thuộc hạ của hắn, khi gặp hắn sẽ biết sợ hãi, cho nên sắc mặt sẽ thành trắng bệch, còn những nữ tử kia đều ái mộ hắn, cho nên lúc nhìn thấy hắn, mặt sẽ đỏ lên", Trữ Tử Mộc để sách xuống, tay đặt lên đỉnh đầu Thanh Sanh, xoa xoa búi tóc, lại chỉnh lại vài sợi tóc lộn xộn rũ xuống trước trán nàng.
"Kia Mộc Mộc cười với hắn vui vẻ như vậy, là có ái mộ hắn hay không?", Thanh Sanh làm bộ lơ đãng hỏi, nhưng trong con ngươi vẫn vô ý lộ ra tia căng thẳng.
"Đỏ mặt mới là ái mộ, chỉ cười thôi thì không phải", Trữ Tử Mộc cũng thoải mái trả lời, ngón tay vẫn lướt trên tóc nàng.
"Vậy Mộc Mộc có người trong lòng hay không a?", Thanh Sanh nghe vậy thì vui vẻ, bắt lấy bàn tay Trữ Tử Mộc đang quấy rối trên đỉnh đầu nàng. Nàng nhướn người, mặt kề gần tới, mắt mở thật to mong đợi câu trả lời. Vì khoảng cách gần như vậy, làm cho Trữ Tử Mộc cảm nhận được hương cỏ xanh mát lạnh quen thuộc, làm cho nàng có chút mông lung.
Trữ Tử Mộc nhất thời cứng họng, trong đầu mơ mơ hồ hồ hiện lên một cái tên, nhưng không sao ra khỏi miệng, chỉ quanh quẩn, như bị bao phủ bởi một tầng sương mù, bứt rứt không rõ ràng. Nàng từ lúc nào lại yếu đuối thế này, ngay cả một câu trêu chọc cũng không nói ra khỏi miệng. Gò má bất giác đỏ lên, lớp son phấn không che giấu được, ánh mắt run run chiếu thẳng vào đôi mắt đang mở to mong đợi của người kia.
"A, Mộc Mộc nhìn ta mà lại đỏ mặt, nghĩa là ngươi ái mộ ta sao?", Thanh Sanh để ý thấy, hô lên, như là đã thông suốt. Trên mặt hiện lên một nụ cười đắc ý, lại càng kề sát khuôn mặt vào, nhìn đông ngắm tây, chăm chú quan sát gò má đang ngày càng phi hồng của Trữ Tử Mộc, trong mắt lấp lánh lưu quang.
Tầm mắt Trữ Tử Mộc tập trung ở đôi môi hồng nhạt đang hé mở, giống như là mời gọi người nhìn, rồi như là bị ma xui quỷ khiến, không nói một lời, vòng tay qua cổ Thanh Sanh, giữ lấy gáy, cúi đầu áp môi lên đôi môi kia, cảm nhận hô hấp ấm áp mang theo hương cỏ phảng phất trên mỗi tấc da thịt. Liều chết triền miên, trên môi truyền tới xúc cảm mềm mại, đưa theo cả hương cả xanh, xen kẽ với hương sữa nhàn nhạt, đoán là Thanh Sanh uống trộm sữa dê ở đâu đó rồi.
Trữ Tử Mộc chủ động, nhưng càng lúc lại càng không thể kiểm soát mà lưu luyến run rẩy, bỗng nhiên lại cảm thấy có gì đó không đúng. Nàng hé mắt, thấy Thanh Sanh đang trợn mắt thật lớn, cả người cứng ngắc. Nàng giật mình, theo bản năng đẩy Thanh Sanh ra, ho nhẹ một tiếng, gắng sức ra vẻ trấn tĩnh ổn định, quay đầu nhìn sang một bên, lưu lại sườn mặt tuyệt mỹ xinh đẹp.
Thanh Sanh vẫn đang kinh ngạc đến ngây người, giữ vững tư thế không nhúc nhích, thoạt nhìn giống như một bức tượng đá. Con ngươi đảo lòng vòng, lén lút nhìn Trữ Tử Mộc một cái, vẻ mặt vừa là hoang mang, vừa là sợ hãi, lại có cả ủy khuất đau khổ, chỉ chậm rãi thì thầm,
"Ngô... lúc nãy... tim ta hình như không đập thì phải... Có thể là nó chết rồi...", vẻ mặt hoang mang như vừa phát hiện chuyện tày đình,
"Không phải là chết. Là quá vui vẻ nên quên đập mà thôi", Trữ Tử Mộc đưa tay che miệng, trong mắt dư quang linh động như hồ ly chín đuôi, nhưng giọng nói lại thập phần đứng đắn nghiêm trang. Thanh Sanh nghe thế, đưa tay áp trước ngực kiểm tra, lại đều đều thì thầm,
"Cũng đúng a... hình như ban nãy quả thật là có vui vẻ, có khi còn vui vẻ hơn lúc được ăn gà quay...", Trữ Tử Mộc nghe lời này, hoàn toàn mất hứng, không làm được gì khác ngoài phẩy tay áo một cái.
Lúc này Thanh Sanh mới yên lòng, thả lỏng quay ngang quay ngửa nhìn bốn phía xung quanh, bỗng nhiên nhăn nhó, túm túm lấy ống tay áo, lí nhí cất lời,
"Lần trước ta ăn miệng của ngươi, lần này ngươi ăn của ta, vậy là chúng ta hòa nhau rồi. Lần sau ngươi còn ăn của ta, ta nhất định sẽ đòi lại".
Trữ Tử Mộc chấn động cả người, khó khăn lắm mới chống đỡ sao cho có thể ngồi thẳng, xoay đầu nhìn Thanh Sanh, thấy vẻ mặt người đó hoàn toàn là thật tình nghiêm túc, không sợ hãi.
---Hết chương 68---
Editor lảm nhảm: Hai bạn trẻ ngày càng ngọt, dễ cưng quá trời... và Hậu đang đứng trước nguy cơ...
Mà có phải tui bị ảo giác không, càng ngày càng thấy Phi íu đúi, mà Sanh lại phúc hắc lên kkkk