Tình huống trước mắt hơi mù mờ, đặc biệt là mái tóc vàng và đôi mắt màu lam của Lục Cảnh Nhiên. Cho nên ở trong truyện này anh được giả thiết là người nước ngoài? 【 Sắp bắt đầu truyền tống ký ức, xin chuẩn bị sẵn sàng 】

Tiếng hệ thống rơi xuống, tin tức thế giới này lần lượt ùa vào trong đầu, là cảm giác đầu óc muốn nổ tung quen thuộc.

Nơi này là tinh hệ Plasticu, chỗ bọn họ là hành tinh Suva, quay xung quanh hành tinh mẹ Plasticu……

“Từ từ.” Thời Yên rất nhanh kêu ngừng, “Đây không phải thể loại thanh xuân vườn trường sao???”

Nếu cô nhớ không lầm, vừa rồi hệ thống nói thế giới này là 《 Học trưởng u buồn 》 mà nhỉ? Tuy rằng tên hơi trẩu, nhưng nghe thế nào cũng là thể loại thanh xuân vườn trường mà??

【 Thanh xuân vườn trường ngoài hành tinh. 】

Thời Yên: “……”

Không có bệnh chứ.

【 Đã đến thế giới cuối cũng rồi mà sao cô còn chưa học được bình tĩnh? 】

Thời Yên: “……”

Đã đến thế giới cuối cùng rồi mà sao mi còn không bỏ thói quen hố ta?

Ký ức lại bắt đầu truyền tống lần nữa, Thời Yên chuẩn bị tâm lý thật tốt, như bọt biển hấp thu tin tức thế giới này.

50 năm trước, hoàn cảnh Trái đất ác liệt càng ngày càng không thích hợp cho con người cư trú, vì thế kế hoạch di cư vào vũ trụ bắt đầu. Con người bắt đầu chia ra lần lượt di cư đến các hành tinh khác, hệ Plasticu chính là tinh hệ thích hợp cư trú nhất mà con người tìm được.

Quay xung quanh Plasticu -1 là mười hai hành tinh, trong đó có ba có ba hành tinh thích hợp cho con người cư trú, hoàn cảnh gần giống Trái đất. Nhưng trêи ba hành tinh này đều đã có dân bản xứ sinh sống, bọn họ cũng không hoàn toàn hoan nghênh người Trái đất đến. Chính phủ Trái đất tiến hành đàm phán với bọn nửa năm, ba hành tinh thích hợp để sống —— hành tinh Suva, hành tinh Seagarson, hành tinh Kenbo, hai hành tinh trước đã chấp nhận Trái đất di dân.

Những người được di cư đến hành tinh khác đầu tiên đều là tinh anh trong xã hội hoặc người giàu có, nhưng tới hành tinh khác, trong mắt dân bản xứ, bọn họ là dân tị nạn ngoài hành tinh.

Đặc biệt là hành tinh Seagarson, tuy rằng hoàn cảnh có thể làm con người tồn tại, nhưng điều kiện tài nguyên còn lâu mới bằng Trái đất, là hành tinh cằn cỗi nhất trong ba hành tinh, đại đa số nhân loại trước mắt đều sinh hoạt ở chỗ này.

Tốt hơn một chút, dân đi cư được hành tinh Suva tinh cho phép được sinh hoạt phía tây hành tinh Suva —— hành tinh Suva tổng cộng chia làm năm khu vực: Đông Tây Nam Bắc và trung ương, khu trung ương là khu vực sinh hoạt của phần tử tinh anh của hành tinh Suva, cũng là khu vực giàu có nhất toàn bộ hành tinh Suva; khu phía Tây hỗn loạn nhất, là nơi người Trái đất và người dân Suva nghèo sinh hoạt.

Rất may mắn, vị trí hiện tại của Thời Yên là khu trung ương.

Gió lạnh thổi vào từ ban công, Thời Yên suy tư có nên kêu Lục Cảnh Nhiên vào ngồi để cô đóng cửa sổ không. Thiết bị đầu cuối đeo trêи cổ tay bỗng nhiên phát ra cảnh báo “tích tích”, đây là tiếng nhắc nhở khi chính phủ có chuyện quan trọng muốn thông báo.

Thời Yên click mở đầu cuối, hình không gian ba chiều nửa trong suốt hiện ra: “Thông bảo khẩn cấp, 10 giờ 23 phút theo giờ địa phương hành tinh Suva, một nhóm người không rõ thân phận tập kϊƈɦ đường số 9 khu trung ương, mong người dân chú ý an toàn của bản thân, khóa kỹ cửa sổ, thấy người khả nghi lập tức thông báo cho cảnh sát. Lặp lại lần nữa, 10 giờ 23 phút theo giờ địa phương hành tinh Suva……”

Miệng MC trêи màn hình lúc đóng lúc mở, giọng điệu vội vã đọc thông báo, Thời Yên chậm rãi ngẩng đầu, nhìn về phía Lục Cảnh Nhiên đứng ở trêи ban công.

…… Người khả nghi?

Xác thật rất khả nghi, trêи quần áo anh hình như còn dính máu.

Nhưng trí nhớ nhắc cô, Lục Cảnh Nhiên hiện tại là anh họ cô.

Thời Yên nuốt nước miếng, đang muốn mở miệng hỏi anh, Lục Cảnh Nhiên liền “rụp” một tiếng ngã xuống đất.

Thời Yên: “……”

Cũng quá biết chọn thời gian hôn mê mà.

Cô đi lên kéo anh vào trong phòng, cố kéo đến sô pha, sau đó nói: “Lyly, khoá cửa sổ ban công!”

“Đã nhận.” Một giọng nữ máy móc rơi xuống, cửa sổ ban công chậm rãi khép lại.

Thời Yên nhìn Lục Cảnh Nhiên nằm ở trêи sô pha, gương mặt anh càng góc cạnh hơn lúc trước, hơn nữa tuổi trẻ hơn rất nhiều, anh hiện tại nhìn có vẻ là thiếu niên 18 19 tuổi.

Quả nhiên vẫn là thanh xuân vườn trường!

Cô cởi áo da màu nâu trêи người anh, cắt áo sơmi màu trắng, nhìn miệng vết thương trêи vai anh. Miệng vết thương không sâu, nhưng hơi dài, cô suy nghĩ, chạy tới trong phòng tìm chút thuốc, lại lấy thêm chậu nước ấm. Sau khi rửa sạch sẽ miệng vết thương của Lục Cảnh Nhiên, cô rắc thuốc bột lên miệng vết thương của anh, Lục Cảnh Nhiên rêи lên một tiếng, mày nhíu lại.

Nhưng anh vẫn không tỉnh lại.

Thời Yên thổi giúp anh, sau đó băng bó miệng vết thương cho anh.

Xử lý xong, cô dựa vào sô pha ngồi trêи sàn nhà, thở một hơi thật dài. Ánh trăng lặng lẽ chiếu xuống ban công, bên ngoài thoáng truyền đến tiếng còi cảnh sát, dưới ánh trăng có vẻ không rõ ràng. Thời Yên nghiêng đầu, nhìn thoáng qua Lục Cảnh Nhiên ngủ say. Hơi thở anh vững vàng hơn lúc nãy, chẳng qua mày vẫn hơi nhíu lại.

Từ khi chấp nhận Trái đất di dân, trị an hành tinh Suva không còn tốt như trước kia, thường thường sẽ xảy ra một ít chuyện **. Đương nhiên, mấy cái này không hoàn toàn do người Trái đất làm, mâu thuẫn bên trong hành tinh Suva vẫn luôn rất gay gắt, khu phía Tây ngay cả dân bản xứ cũng là có thể không đi thì tận lực không đi.

Cô lại nhìn Lục Cảnh Nhiên một lát, thu dọn đồ rồi trở về phòng mình.

Lúc Lục Cảnh Nhiên tỉnh lại đã là 9 giờ sáng ngày hôm sau. Phòng khách chưa kéo rèm, ánh mặt trời ngoài cửa sổ chiếu vào hơi chói mắt. Lục Cảnh Nhiên thích ứng ánh sáng, chậm rãi ngồi dậy. Lúc Thời Yên xỏ dép lê đi ra, vừa lúc thấy anh đang mờ mịt nhìn xung quanh.

Cô thuận tay rót cốc nước, đi đến trước mặt nhìn anh: “Tỉnh rồi?”

Cô đưa cốc nước cho anh, Lục Cảnh Nhiên nhận cốc nước, nghi hoặc ngẩng đầu: “Cảm ơn, nơi này là nơi nào?”

Thời Yên hơi kinh ngạc nhìn anh: “Nhà anh mà.”

“Nhà tôi?” Lông mày Lục Cảnh Nhiên lại nhăn lại, như đang tự hỏi, “Vậy cô là ai?”

“Em là em họ bên ngoại của anh.” Thời Yên ngồi xuống bên cạnh, nhìn anh hỏi: “Anh không nhớ?”

Lục Cảnh Nhiên lắc đầu.

“Vậy anh còn nhớ anh là ai không?”

Mày Lục Cảnh Nhiên nhăn chặt hơn: “Tôi không nhớ tôi là ai.”

Thời Yên chớp chớp đôi mắt: “Mất trí nhớ?”

Lục Cảnh Nhiên mím môi không trả lời, Thời Yên click mở đầu cuối, bật nhắc nhở tối hôm qua cảnh sát tuyên bố cho anh xem: “Người cảnh sát đang tìm, là anh hả?”

Lục Cảnh Nhiên xem xong tin tức, sắc mặt không tốt lắm: “Tôi không biết.”

“Trêи vai anh có vết thương, anh còn nhớ làm sao bị thương không?”

“Không nhớ.”

“Vậy mã công dân của anh là bao nhiêu?”

Lục Cảnh Nhiên theo bản năng mà nhìn thoáng qua cổ tay, nơi đó cái gì cũng không có.

Thời Yên cũng nhìn về phía cổ tay của anh, hỏi anh: “Đầu cuối của anh đâu?”

Đầu cuối ghi chép tất cả tin tức của người sở hữu, ngoài chứng minh thân phận, tiêu phí, xuất hành, thông tin, đều cần dùng đầu cuối, không có đầu cuối, ở hành tinh Suva gần như là một bước khó đi.

Sắc mặt Lục Cảnh Nhiên càng khó coi, chẳng lẽ người cảnh sát đang tìm là anh thật sao? Vết thương trêи người anh là sao? Vì sao anh không nhớ gì sất?

Thời Yên thấy mày anh từ tối hôm qua đến bây giờ không giãn ra, rốt cuộc hiểu cái tên “Học trưởng u buồn” là như thế nào.

Bộ dạng của anh nhìn qua thật sự cực kỳ u buồn.

Chuông cửa bị ấn vang, Lục Cảnh Nhiên và Thời Yên đồng thời nhìn qua.

“Lyly, bên ngoài là ai?” Thời Yên hỏi.

“Cảnh sát.”

“……”

Yên lặng một lúc, Thời Yên đứng lên nói: “Em đi mở cửa, anh ở đây đừng nhúc nhích.”

Lục Cảnh Nhiên gật đầu, nhìn cô đi đến. Trêи vai đau râm ran, anh không nhớ anh làm sao bị thương. Chẳng lẽ anh thật sự tập kϊƈɦ đương số 9? Nhưng vì sao anh phải làm như vậy?

Ở huyền quan, Thời Yên mở cửa ra. Anh cảnh sát đẹp trai cười với cô, có chút nghi hoặc nói: “Căn cứ thông tin trêи tư liệu, nơi này là nơi ở của ID 6666, mà vị 6666 này là nam.”

Thời Yên cười nói: “Anh trai, anh khẳng định không có bạn gái đúng không.”

Anh cảnh sát: “……”

Không nghĩ tới sáng sớm tinh mơ đã bị một cô gái trông nhỏ tuổi hơn mình đùa giỡn, mặt anh cảnh sát đỏ lên, ho khan một tiếng nói: “Có người dân nhặt được đầu cuối này, chúng tôi căn cứ tin tức trêи đó tìm được nơi này.”

Mắt Thời Yên sáng lên: “Hả, cảm ơn nhiều, chúng tôi đang vì chuyện này mà đau đầu đây!”

Cảnh sát trả đầu cuối cho cô, lại dặn dò: “Đầu cuối rất quan trọng với người dân, nhớ bảo quản cẩn thận, đừng đánh mất nữa.”

“Đã biết, cảm ơn anh trai.”

“Khụ khụ, vậy chúc mọi người sinh hoạt vui vẻ.” Anh cảnh sát leo lên xe máy không quỹ bay đi.

Thời Yên nhìn anh ta đi xa, đóng cửa phòng, về phòng khách.

“Đầu cuối của anh.”

Lục Cảnh Nhiên nhận đầu cuối, nhấn mở nhận diện con ngươi, thành công kết hợp. Anh thoáng thở ra một hơi, đeo đầu cuối trêи tay: “Ban nãy vì sao cô nói như vậy?”

Thời Yên nghi hoặc nhướng mày: “Cái gì?”

Lục Cảnh Nhiên không hiểu sao cũng có chút xấu hổ, quay đầu đi nói: “Cô không phải em họ tôi sao?”

Thời Yên bừng tỉnh, anh đang chỉ chuyện cô ám chỉ mình là bạn gái anh. Cô ngồi ở phía sau trêи bàn, nhìn Lục Cảnh Nhiên cười: “Anh cảnh sát kia trông khá đẹp trai, không nhịn được muốn trêu anh ta, đương nhiên, vẫn là anh đẹp trai nhất.”

Lỗ tai Lục Cảnh Nhiên thuận lợi bị cô trêu đỏ.

Môi Thời Yên cong cao hơn, cô đứng lên, duỗi thắt lưng: “Nếu đầu cuối tìm được rồi, anh không cần lo lắng, chúng ta đi ăn sáng đi.”

Lục Cảnh Nhiên nhìn cô, vẫn không có chút ấn tượng với cô em họ là cô: “Chúng ta vẫn luôn ở cùng một chỗ?”

“Không phải, nghỉ hè em mới tới, tháng 9 em bắt đầu học ở học viện Tiaivo, tạm thời ở chỗ anh.”

“Học viện Tiaivo?” Lục Cảnh Nhiên nhíu mày, trường học này anh có ấn tượng, ở khu trung ương, là đại học tốt nhất trong hành tinh Suva.

Thời Yên nhìn anh một lúc, hỏi: “Không phải cả cái này anh cũng quên chứ? Anh cũng học ở đó, hơn em một khoá.”

Lục Cảnh Nhiên hơi nhụt chí nói: “Tôi xác thật không nhớ.”

Anh phát hiện, anh không nhớ gì về chuyện mình, nhưng thường thức và tin tức cơ bản của thế giới này anh vẫn nhớ rõ.

Thời Yên an ủi: “Không sao, có thể là tối hôm qua anh chịu kϊƈɦ thích gì đó, tạm thời mất trí nhớ, quá mấy ngày chắc là sẽ nhớ thôi.”

“Hy vọng vậy.”

“À, trước khai giảng anh đừng đi linh tinh, lỡ may chuyện tối hôm qua có liên quan đến anh thì sao.”

“…… Ừ.” Nghĩ đến đây, tâm trạng Lục Cảnh Nhiên lại nặng nề, nếu anh thật sự tập kϊƈɦ đường số 9, chỉ sợ sự tình sẽ không đơn giản như vậy. Xem thông báo của cảnh sát, chuyện này là một nhóm làm, anh gia nhập tổ chức kỳ quái nào sao?

“Đừng nghĩ nữa, xem mặt anh nhăn như cái bánh bao kìa.” Thời Yên cong lưng, nhìn anh chớp chớp mắt, “Kỳ thật em muốn hỏi anh, mã công dân của anh dùng bao nhiêu tiền mua?”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Không nhớ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện