Thời Yên kiềm chế nội tâm hưng phấn, ra vẻ trấn định gọi anh một tiếng: “J?”

Lục Cảnh Nhiên không trả lời mà đánh giá cô: “Trêи người cô một trang bị vũ khí cũng không có, đừng tới những nơi thế này.”

Bên ngoài cảnh Hư Vô cũng chẳng an toàn tuyệt đối nữa là.

Nói xong, anh chuẩn bị xoay người rời đi, Thời Yên theo bản năng bắt lấy tay anh, không cho anh đi. Lục Cảnh Nhiên ngừng bước, xoay người lại thản nhiên nhìn cô.

Thời Yên xấu hổ cười hai tiếng, buông tay ra, ánh mắt nhìn ngó khắp nơi. Lục Cảnh Nhiên lại quay lại, đang chuẩn bị rời đi, Thời Yên bỗng nhiên chỉ vào mặt đất hô to: “Đồ của anh, rơi kìa!”

Lục Cảnh Nhiên cúi đầu nhìn xem, bên chân xác thật có một tờ giấy, là một phối phương luyện thạch anh mang theo bên người. Anh còn chưa có phản ứng gì thì Thời Yên đã khom người nhặt lên giùm anh.

“Phối phương luyện thạch, bảy sao?” Mắt Thời Yên sáng ngời, anh vậy mà đã tìm được phối phương bảy sao, “Kim linh thạch, 33 gram……”

Cô mới vừa lẩm bẩm đến đây, Lục Cảnh Nhiên đã vươn tay kéo cô. Thời Yên hoảng sợ, cho rằng anh không muốn cho mình xem phối phương của anh, vội trả lại phối phương.

Có điều ngẫm lại lại cảm thấy không đúng, anh vốn dĩ là người của tổ công lược, phối phương nhiều sao anh cũng chia sẻ, dù đây là bảy sao, anh cũng sẽ không bủn xỉn, dù sao thì trò chơi này yêu cầu mọi người đồng tâm hiệp lực để vá trời.

Nếu không thế giới hiện thực sẽ xong đời.

Thực mau, Lục Cảnh Nhiên giải thích nghi hoặc của cô: “Cô biết chữ bên trên?”

Thời Yên ngẩn người, có chút kỳ quái mà nhìn anh: “Rất khó, sao?”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Anh thành lập tổ công lược đã một khoảng thời gian, phối phương có số sao cao nhất mà tổ công lược công bố chính là sáu sao, nhưng trong tay bọn họ không chỉ có phối phương sáu sao.

Không phải phối phương cao cấp bọn họ không muốn chia sẻ, mà bởi chữ ghi trêи phối phương không ai trong số họ có thể đọc được. Bởi vì ban ngày tỉnh lại bọn họ sẽ quên hết chuyện trong game, cho nên anh tìm chuyên gia về văn tự trong người chơi, hy vọng bọn họ có thể trợ giúp phiên dịch văn tự anh chưa từng gặp bao giờ.

Rất may mắn, anh tìm được hai người hiểu văn tự cổ đại, một người là giảng viên đại học đã về hưu, một người là kẻ trộm mộ có kinh nghiệm lâu năm. Nhưng hai người đều nói với anh, trước nay chưa từng thấy văn tự như vậy, bọn họ thậm chí hoài nghi mấy văn tự này chưa từng có tư liệu nào ghi lại.

Vừa nãy anh mới đi gặp giảng viên đó xong, trêи đường trở về thì ngang qua cảnh Hư Vô, thấy có một người mới lắc lư bên ngoài bên đi đến nhắc nhở cô một câu.

Không nghĩ tới…… Đào được bảo vật? Anh nhìn cô gái trước mắt, trịnh trọng hỏi lại cô một lần nữa: “Cô thật sự có thể xem hiểu?”

Thời Yên nhíu mày, cảm thấy bản thân bị khinh thường: “Anh đang, hoài nghi, chỉ số IQ, của tôi?”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Hiện giờ anh bắt đầu hoài nghi chỉ số IQ của chính mình.

Cảm thấy cô gái trước mắt không giống đang  làm bộ, anh nhìn cô dò hỏi: “Cô tên là gì?”

Thời Yên nói: “Thời Mỹ Lệ.”

Lục Cảnh Nhiên trầm mặc một lát, gọi cái tên này: “Thời Mỹ Lệ, cô có thể cùng tôi về tổ công lược một tý được không?”

Thời Yên kϊƈɦ động: “Anh muốn, mời tôi, gia nhập?”

Lục Cảnh Nhiên suy nghĩ giây lát: “Cũng không phải không thể, nhưng cô phải thông qua bài kiểm tra trước đã.”

“Không vấn, đề!”

Thời Yên cảm thấy, Ánh sáng Âu thần của cô hình như bắt đầu phát huy tác dụng rồi!

Cô đi theo Lục Cảnh Nhiên, muốn cùng anh đi đến vị trí Truyền Tống Trận, không nghĩ tới Lục Cảnh Nhiên bỗng nhiên ôm lấy cô, cúi đầu nói với cô: “Ôm chặt tôi.”

“?”Thời Yên mới vừa biểu đạt một dấu chấm hỏi, còn chưa kịp tự luyến một chút thì đã bị Lục Cảnh Nhiên ôm bỗng nhiên biến mất tại chỗ. Bên tai gió thổi “vù vù”, cứ như vậy lặp lại mấy lần, lúc cô và Lục Cảnh Nhiên đột nhiên dừng lại thì đã đừng trước cửa toà nhà của tổ công lược.

“……” Đôi mắt Thời Yên phảng phất biến thành hai con quay không ngừng chuyển động, toàn bộ thế giới đều trời đất quay cuồng, đầu rất mơ hồ, buồn nôn, đây là cái thao tác gì vậy trời.

Lục Cảnh Nhiên thấy cô hình như có chút không thoải mái, liền nói với cô: “Xin lỗi, tôi có chút sốt ruột, cho nên trực tiếp dùng năng lực của vũ khí trang bị.”

Trước đấy Thời Yên đã điều tra, vũ khí trang bị của Lục Cảnh Nhiên chính là áo choàng cùng màu với quân phục trêи người anh, có năng lực bước nhảy không gian, nói thông tục thì chính là di chuyển ngay lập tức.

Cô đỡ mắt kính trêи mũi, chỉnh lại nơ con bướm, nói với Lục Cảnh Nhiên: “Không, không sao.”

Lục Cảnh Nhiên gật đầu với cô, dẫn cô vào toà nhà: “Chúng ta vào thôi.”

Bên trong toà nhà cũng trang trí theo kiểu châu Âu, trong đại sảnh tầng một có một cái bàn tròn, bên cạnh bàn có một cô gái tóc ngắn ngồi, đang múa bút thành văn trêи giấy, bên cạnh một chàng trai gục xuống bàn, nhìn dáng vẻ chắc ngủ rồi.

Lục Cảnh Nhiên lập tức đi qua, ngữ khí bình đạm nói: “Họp nào.”

Tiếng anh vừa dứt, cô gái lập tức dừng bút trong tay, ngay cả chàng trai cũng dụi đôi mắt, ngồi dậy. Trêи tầng hai cũng có hai người đi xuống, đồng dạng là một nam một nữ, trêи tay nam ôm một chồng sách, nữ…… chính là cô gái tóc vàng xinh đẹp ban nãy trào phúng Thời Yên.

Cô ta thấy Thời Yên đứng bên cạnh Lục Cảnh Nhiên thì sửng sốt một chút, sau đó rất mau nhăn mày hỏi: “J, cô gái này ai dẫn vào?”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Tôi.”

Cô gái tóc vàng nhăn chặt mày hơn, có chút bất mãn hỏi anh: “Anh mang cô ta tới làm cái gì?”

Lục Cảnh Nhiên kéo ghế ra ngồi xuống, đặt phối phương bảy sao trêи bàn: “Tôi tìm được người có thể đọc được văn tự bên trêи.”

Người đàn ông ôm sách sửng sốt một chút, bước nhanh đi tới đặt sách lên bàn, sau đó nhìn Thời Yên: “Chính là cô ấy à?”

“Ừ.” Lục Cảnh Nhiên gật đầu.

Chàng trai vừa ngủ cũng tiến đến trước mặt Thời Yên, tò mò đánh giá cô: “Oa, thật là không thể trông mặt mà bắt hình dong mà, đúng không, Tiểu Hỉ Tử?”

Cô gái bị gọi là Tiểu Hỉ Tử không phản ứng cậu ta, nhưng cũng không nhịn được tò mò mà nhìn Thời Yên.

Chỉ có cô gái tóc vàng phản ứng kịch liệt nhất, cô ta đi đến bên cạnh Lục Cảnh Nhiên, chỉ vào Thời Yên nói: “J, anh đừng bị cô ta lừa, vừa rồi tôi thấy cô ta ở cửa lén lút, đây chỉ là cái cớ để cô ta tiếp cận anh.”

Lục Cảnh Nhiên nói: “Là thật hay giả, thử một lần sẽ biết.”

Anh ngẩng đầu nhìn Thời Yên, gập ngón tay gõ hai cái xuống vị trí bên cạnh: “Ngồi đi.”

Thời Yên kéo ghế ra, ngồi xuống bên cạnh anh, Lục Cảnh Nhiên đưa cho cô một tờ giấy và một cái bút, sau đó đưa phối phương bảy sao cho cô: “Cô dịch chữ bên trêи ra, nếu dựa theo nội dung phiên dịch của cô, chúng tôi có thể luyện ra đá vá trời bảy sao thì coi như cô qua kiểm tra.”

“Được.” Thời Yên đẩy mắt kính, cầm lấy giấy bút ở bên cạnh viết “soàn soạt”. Tuy rằng Lục Cảnh Nhiên nói là “phiên dịch”, nhưng mấy chữ này ở trong mắt cô là chữ Hán bình thường nhất, cô cũng không biết rốt cuộc nơi nào xảy ra vấn đề.

Cô viết lại nội dung bên trêи một lần, đưa cho Lục Cảnh Nhiên, Lục Cảnh Nhiên cầm giấy nhìn giây lát, cho cô gái tóc ngắn bên cạnh: “Tiểu Hỉ, em xem chúng ta còn thiếu mấy nguyên liệu này không.”

“Dạ.” Tiểu Hỉ cầm tờ giấy, tới kho tài liệu thẩm tra đối chiếu nguyên liệu, Lục Cảnh Nhiên đứng lên, giới thiệu với Thời Yên: “Đây là Vưu Lý, đây là Hạ Chanh, đây là Caroline.”

Thời Yên đối chiếu tên và người —— người đàn ông ôm sách là Vưu Lý, thiếu niên ngủ là Hạ Chanh, cô gái tóc vàng khó chịu với cô tên Caroline.

“Chào mọi người.” Thời Yên đứng lên theo Lục Cảnh Nhiên, cất tiếng chào hỏi với tổ công lược. Caroline hừ lạnh một tiếng, không đáp lại cô, mà hỏi Lục Cảnh Nhiên: “J, anh đang lãng phí thời gian đấy.”

Lục Cảnh Nhiên không nói chuyện, trái lại thiếu niên tên Hạ Chanh tới hoà giải: “Lâm Lâm cô đừng võ đoán như vậy, nói không chừng cô ấy biết thật thì sao?” Anh ta nói, tò mò tiến đến trước mặt Thời Yên, hỏi cô: “Cô từng học văn tự cổ đại à?”

Thời Yên lắc đầu: “Mấy chữ đó, ở trong mắt tôi, chính là chữ, phổ thông.”

Hạ Chanh hơi mở to mắt, ngay cả Lục Cảnh Nhiên cũng không nhịn được nhìn về phía cô.

Hạ Chanh hỏi: “Đây là siêu năng lực của cô ư? Vật dẫn là cái mắt kính này?” Tựa hồ cho rằng mắt kính trêи mặt Thời Yên chính là trang bị khiến cô có năng lực xem hiểu văn tự cổ đại, Hạ Chanh nhanh tay tháo mắt kính trêи mặt cô xuống.

“A ——!!” Thời Yên bỗng nhiên hét lên một tiếng, đột nhiên đoạt mắt kính lại, đeo lại lên mặt, “Đừng đụng!”

“……” Hạ Chanh bị tiếng thét chói tai của cô dọa tới mức sắc mặt trắng bệch, anh ta vỗ ngực mình, nhìn Thời Yên hỏi, “Đừng kϊƈɦ động như vậy chứ, mắt kính không phải bản thế của cô đâu nhỉ.”

“……” Thời Yên ngồi trở lại trêи ghế, không nói gì. Đại khái là bởi vì nguyên chủ sợ xã hội, không có mắt kính cô cực kỳ không có cảm giác an toàn.

Lục Cảnh Nhiên nhìn Hạ Chanh một cái, ý bảo anh ta không cần xằng bậy, Hạ Chanh ngoan ngoãn ngồi vào một bên, lại gục xuống bàn ngủ.

Rất mau, Tiểu Hỉ kiểm kê tài liệu từ nhà kho trở về, nói với Lục Cảnh Nhiên: “J, em đã kiểm kê xong, chúng ta còn thiếu 13 gram kim linh thạch, 9 gram lam điểm thạch, cùng với hai giọt máu khỉ.”

Lục Cảnh Nhiên nghĩ ngợi, bắt đầu sắp xếp nhiệm vụ: “Em và Hạ Chanh đi tìm kim linh thạch, Vưu Lý và Caroline đi tìm lam điểm thạch, tôi đi lấy máu khỉ, sưu tập xong thì về nơi này tập hợp.”

“Rõ.”

Mấy người lên tiếng, bắt đầu phân công nhau hành động, Caroline nhìn Thời Yên một cái, nói với Lục Cảnh Nhiên: “J, em cùng anh đi lấy máu khỉ nhé.”

“Không cần.” Lục Cảnh Nhiên không biểu tình mà cự tuyệt, Vưu Lý không chờ Caroline, lo chính mình rời đi, Caroline đứng tại chỗ do dự giây lát, không cam lòng mà nhìn Thời Yên một cái, vẫn đuổi theo Vưu Lý đi ra ngoài.

Cả toà nhà tổ công lược chỉ còn lại có Thời Yên và Lục Cảnh Nhiên, Thời Yên không tiếng động mà nhích lại gần Lục Cảnh Nhiên, nhìn anh hỏi: “Kế tiếp chúng ta, làm cái gì?”

Lục Cảnh Nhiên cúi đầu, vừa lúc thấy hai cái nơ con bướm trêи đỉnh đầu cô: “Tôi phải tới cảnh Hư Vô tìm máu khỉ, cô có thể ở đây chờ chúng tôi trở về, cũng có thể tự do hoạt động. Nếu luyện đá vá trời thành công, tôi sẽ lại liên hệ với cô.”

Thời Yên nghĩ ngợi, vẫn muốn ở cùng Lục Cảnh Nhiên hơn: “Tôi đi, cùng anh nhé.”

“Không cần, cô không có vũ khí trang bị, đi cũng không giúp được việc, tôi còn phải phân thần bảo vệ cô.”

“……” Lại chết ở vũ khí trang bị, cô mua Ánh sáng Âu thần có ích lợi gì! Cô muốn đi hiệp hội người tiêu dùng khiếu nại hệ thống ngu ngốc!

Thấy Lục Cảnh Nhiên nói xong liền đi, Thời Yên vội vàng bắt lấy anh, có chút sốt ruột mở miệng: “Nếu tôi, có vũ khí, anh sẽ dẫn tôi, đi cùng ư?”

Lục Cảnh Nhiên dựa vào bàn tròn, dù bận vẫn ung dung nhìn cô: “Cô chuẩn bị rút thẻ bây giờ?”

“Ừ.” Thời Yên gật đầu.

Đến đây đi! Thắng bại phân tại đây!
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện