Cung Kiệt không nghĩ tới sẽ có người xông tới ngay lúc này, theo bản năng muốn giấu văn kiện ra phía sau. Không dự đoán được vừa động, ngọn lửa liền quét tới ngón tay mình, tay Cung Kiệt đau xót, ngược lại làm văn kiện rơi xuống đất.

Văn kiện đốt từ dưới lên, mà phía trêи cùng, thình lình in hình vẽ Thời Yên từng thấy.

Thời Yên vội vã chạy lên, giẫm mấy cái dập tắt ngọn lửa, sau đó nhặt phần văn kiện còn lại lên.

Lục Cảnh Nhiên và người hầu Âu gia cũng đuổi tới, vừa rồi Thời Yên đá cửa động tĩnh không nhỏ, bọn họ nghe được tiếng động, giật nảy mình. Trong phòng còn vương mùi đồ vật bị cháy, Lục Cảnh Nhiên kéo Thời Yên ra phía sau, chất vấn Cung Kiệt đối diện: “Sao lại thế này? Anh đang đốt cái gì?”

Thời Yên đưa phần văn kiện còn lại cho anh, chỉ logo bên trên: “Là viện điều dưỡng Thụy Sĩ kia.”

Lục Cảnh Nhiên nhăn mày, nhìn lướt qua văn kiện trêи tay Thời Yên, lúc ngước mắt nhìn Cung Kiệt, trong mắt đã thêm vài phần tức giận đè nén: “Cùng tôi tới phòng ông nội Âu nói chuyện.”

Sắc mặt Cung Kiệt cũng khó coi, anh ta khóa chặt mày, hai đấm nắm chặt đặt song song bên người, nhưng cũng không phản kháng, đi theo Lục Cảnh Nhiên và Thời Yên rời đi.

Đám người hầu nhìn bọn họ thì thầm, lại không rõ nguyên do mà giải tán. Cung Kiệt luôn là người có năng lực lại thận trọng trong lòng bọn họ, tuyệt đối xứng với quản gia ưu tú, hôm nay cũng không biết xảy ra chuyện gì.

Trong phòng Âu Văn Phú, không khí có chút ngưng trọng. Cung Kiệt muốn hủy văn kiện kia, tuy rằng đã cháy rụi, nhưng chỉ xem một nửa còn lại cũng có thể đại khái hiểu văn kiện đang nói cái gì.

“Đây là một bản hợp đồng.” Âu Văn Phú nhìn Cung Kiệt, ngón tay gõ gõ trêи logo trêи cùng của văn kiện, “Cậu ký kết hợp đồng với viện điều dường Thụy Sĩ này.”

Cung Kiệt mím môi, không trả lời, Âu Văn Phú trầm mặc một lát, nói với Cung Kiệt: “Mấy năm trước, kỳ thật bố cậu từng tìm tôi nói qua một lần, ông ấy nói ông ấy phát hiện cậu gửi một số tiền lớn tới một tài khoản tiết kiệm, hơn nữa là liên tục ba năm, mỗi năm đều gửi qua một số tiền, ông ấy sợ cậu bị người ta lừa, đặc biệt tới tìm tôi nói chuyện này.”

Cung Kiệt sửng sốt một chút, anh ta biết bố anh ta phát hiện anh ta gửi tiền, nhưng không nghĩ tới ông ấy lại tìm Âu Văn Phú điều tra.

Âu Văn Phú dừng một chút, lại tiếp tục nói: “Tôi cũng sợ cậu trúng âm mưu gì, nên tìm người hỗ trợ điều tra xem, sau đó phát hiện, tiền được gửi cho một người tên Thịnh Gia Vinh, tên này tôi có chút ấn tượng, hình như là bạn đại học của cậu, đúng không?”

Cung Kiệt vẫn không nói chuyện, Âu Văn Phú dường như cũng không cần anh ta trả lời, chỉ tung ra vấn đề, sau đó tiếp tục nói: “Người bạn học này của cậu quan hệ phúc tạp, nhưng tốt xấu là người đứng đắn, cho nên cậu nói với bố cậu, cậu hợp tác làm ăn với cậu ta, bố cậu cũng tin. Sau đó chúng tôi không quan tâm chuyện này nữa, mãi đến lần trước, lúc tôi đang điều tra viện điều dưỡng Thụy Sĩ lại thấy được tên này.”

Cung Kiệt nắm chặt tay, gân xanh đều nổi lên, nhưng vẫn cắn răng không nói câu nào. Lục Cảnh Nhiên lạnh mặt, nhìn anh ta nói: “Anh cho rằng anh không nói lời nào thì không có việc gì sao? Số tiền này của anh, trêи danh nghĩa là gửi cho Thịnh Gia Vinh, kỳ thật là cho viện điều dưỡng Thụy Sĩ này, đúng không? Tôi thật sự có chút tò mò, ai ở viện điều dưỡng này?”

Đáp án kỳ thật đã miêu tả sinh động, chỉ là ai cũng không chọc thủng tầng giấy này thôi. Âu Văn Phú đợi một lát, thấy Cung Kiệt vẫn không muốn mở miệng, rốt cuộc nhíu mày.

Hàng năm ở trêи địa vị cao khiến trêи người Âu Văn Phú có cảm giác áp bách khác hẳn với người thường, một khi ông rút lại vẻ hiền lành trêи mặt, cảm giác áp bách này lập tức sẽ khiến người ta không biết theo ai.

“Ở viện điều dưỡng, là Mỹ Lệ sao?”

Câu chất vấn này dường như thành công đè bẹp cọng rơm thần kinh cuối cùng của Cung Kiệt, anh ta đột nhiên quỳ xuống, hốc mắt đỏ lên nhìn Âu Văn Phú: “Ông nội Âu, là cháu có lỗi với ông, có lỗi với Mỹ Lệ tiểu thư.”

Khi còn nhỏ, Cung Kiệt và Lâm Khả Khả giống nhau, đều gọi Âu Văn Phú là ông nội, một tiếng “ông nội” này của anh ta khiến trái tim Âu Văn Phú khẽ run: “Chuyện 5 năm trước, thật sự có liên quan đến cậu?”

“Dạ.” Cung Kiệt dường như cuối cùng không nhịn được, nước mắt lăn dài xuống đất, “Là cháu mua chuộc tài xế, bảo anh ta chế tạo tai nạn xe cộ, cháu muốn diệt trừ Mỹ Lệ tiểu thư.”

Âu Văn Phú còn chưa nói gì, Lục Cảnh Nhiên đã dẫn đầu không nhịn được, túm cổ áo Cung Kiệt: “Vì sao? Mỹ Lệ đắc tội anh ở đâu?”

Cung Kiệt nhìn anh, bỗng nhiên cười một tiếng: “Mỹ Lệ tiểu thư cái gì cũng chưa sai, sai chính là anh! Ai bảo anh yêu cô ấy!”

Lục Cảnh Nhiên híp mắt: “Anh có ý gì?”

Cung Kiệt nói: “Bởi vì tôi vẫn luôn thích Mỹ Lệ tiểu thư, tôi không muốn cô ấy gả cho anh!”

Thời Yên vẫn luôn ở bên cạnh nghe rốt cuộc phát ra tiếng: “Xin lỗi logic này của anh tôi có chút ngốc, anh không muốn tôi gả cho anh ấy, vậy anh đi giết anh ấy ấy, vì sao giết tôi???”

Lục Cảnh Nhiên: “……”

Cung Kiệt nhìn, biểu tình có vẻ điên cuồng: “Anh giết anh ta sẽ chỉ khiến em nhớ kỹ anh ta cả đời, anh càng không chiếm được trái tim em. Nếu anh không chiếm được, cũng sẽ không để cho người khác chiếm được.”

Thời Yên: “……”

Tuy rằng lần này cô trở về Âu gia cũng không bao lâu, nhưng cô thật sự không cảm thấy Cung Kiệt có tình cảm sâu nặng với cô, sâu nặng đến biến thái.

“Vậy chuyện viện điều dưỡng là sao? Anh lại hối hận đã giết tôi?”

Cung Kiệt mím môi, nói: “Đúng vậy, cuối cùng anh vẫn mềm lòng, đáng tiếc lúc ấy đã muộn, lúc anh đuổi đến, tai nạn xe đã xảy ra. May mắn chính là, em chưa chết. Anh không dám đưa em trực tiếp tới bệnh viện, anh sợ chuyện sẽ bại lộ. Cho nên anh liên hệ Thịnh Gia Vinh, cậu ấy là bạn bè chí cốt của anh, lại vừa lúc có tài nguyên chữa bệnh. Cậu ấy tìm một đoàn đội chữa bệnh bí mật phẫu thuật cho em, sau đó đưa đến viện điều dưỡng Thụy Sĩ dưỡng thương. Lúc ấy em bị thương rất nặng, ở viện điều dưỡng hơn hai năm mới hoàn toàn khôi phục.”

Âu Văn Phú nghe đến mấy lời này, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, thì ra ông đã từng cách chân tướng gần đến vậy, nếu lúc trước ông tiếp tục điều tra từ Thịnh Gia Vinh, rất nhanh có thể tra ra được anh ta góp cổ phần viện điều dưỡng Thụy Sĩ này, nói không chừng đã sớm có thể tìm được Mỹ Lệ.

Thời Yên tiêu hóa một tràng dài này của Cung Kiệt, lại nhìn anh ta hỏi: “Vậy thôi miên cho tôi là ai?”

“Cũng là anh tìm người.” Cung Kiệt nói, “Anh sợ sau khi em khỏi sẽ trở về tìm Âu gia, sẽ trả thù anh, cho nên anh tìm người thôi miên em, cấy ký ức của người khác cho em, khiến em cho rằng em kỳ thật là một người khác.”

Anh ta nói xong, trong phòng an tĩnh thật lâu, ngay cả Lục Cảnh Nhiên mới đầu còn xúc động cũng bình tĩnh lại. Những lời Cung Kiệt nói, anh cảm thấy vẫn tồn tại điểm đáng ngờ, hiện giờ, chứng cứ nắm giữ có thể chứng minh anh ta vẫn luôn chuyển tiền cho viện điều dưỡng Thụy Sĩ, nhưng tai nạn xe 5 năm trước cũng không có chứng cứ trực tiếp.

“Cung Kiệt.” Âu Văn Phú bỗng nhiên mở miệng, ánh mắt nặng nề nhìn Cung Kiệt, “Cậu biết những lời vừa rồi của cậu đủ cho cậu ngồi tù bao lâu không? Cậu có nghĩ tới bố mẹ cậu không?”

Vẻ mặt Cung Kiệt thay đổi, lại rơi vài giọt nước mắt đàn ông: “Cháu có lỗi với bọn họ, chuyện này không liên quan đến họ, hy vọng ông nội Âu đừng khó xử bọn họ.”

Vẻ mặt Âu Văn Phú càng thêm phức tạp: “Cậu quyết tâm muốn nhận hết trách hiện sao? Tôi hỏi cậu, làm những việc này, Khả Khả có biết không?”

“Khả Khả tiểu thư cái gì cũng không biết, chuyện này không liên quan đến cô ấy.”

“Được, nếu cậu nói như vậy, vậy tôi sẽ gọi điện báo cảnh sát đến bắt người đi.”

Cung Kiệt quỳ trêи mặt đất, cúi đầu, không nói thêm câu nào. Âu Văn Phú thật sự gọi cảnh sát tới, trước khi cảnh sát đến, Cung Kiệt vẫn luôn ở trong phòng mình do vệ sĩ Âu gia trông chừng.

Sau khi Âu Văn Phú gọi cảnh sát thì bảo thư ký gọi Lâm Khả Khả trở về, còn đặc biệt dặn, đừng rút dây động rừng. Lúc này, Lâm Khả Khả bởi vì “có bạn mới vừa chuyển đến thành phố A”, gần như mỗi ngày đều ra ngoài, hôm nay cũng không ngoại lệ.

Cụ thể cô ta đang làm những gì, trong lòng Âu Văn Phú hiểu rõ, cô ta trừ bỏ điều tra Âu Thế Xuyên có có gái riêng hay không, còn điều tra chỗ ở ban đầu của người Thời gia.

Ước chừng là trời xanh không phụ người có lòng, hôm nay thật đúng là khiến Lâm Khả Khả điều tra có tiến triển to lớn. Tựa như lo lắng của Thời Yên lúc trước, là giả thì nhất định sẽ lộ ra sơ hở, đặc biệt là dưới sự điều tra bám riết không tha của người có lòng.

Phiên bản Thời Yên bịa đặt chuyện kia cũng là bị thương nặng ở nhà dưỡng thương, vì để không dễ điều tra ra, bọn họ thật sự tìm một nhà có con gái bị thương nặng lại ru rú trong nhà, đem câu chuyện dời hoa nối cành.

Hơn nữa nơi đó hiện tại xác thật phá bỏ và di dời, không thể nghi ngờ lại gia tăng khó khăn điều tra, mà mấy cái này đều không làm khó Lâm Khả Khả! Cô ta rốt cuộc tìm được một hàng xóm từng gặp con gái nhà đó, chứng thực con gái nhà đó căn bản không phải Thời Mỹ Lệ!

Hàng xóm lúc ấy thấy ảnh chụp liền nói: “Đưa con gái kia nào có xinh đẹp như vậy!”

Lời này Lâm Khả Khả tuy rằng không tán đồng, nhưng xác thật khiến cô ta uống liều thuốc an thần.

Nếu con gái là giả, vợ chồng Thời gia khẳng định cũng là giả, vốn Lâm Khả Khả định ra tay từ vợ chồng nhà này, nhưng lại không tra ra được tin tức của bọn họ, cuối cùng vẫn chỉ có thể cầm ảnh chụp Thời Mỹ Lệ hỏi khắp nơi.

Cô ta đang định dẫn người hàng xóm này về gặp Âu Văn Phú, giáp mặt vạch trần lời nói dối của Thời Yên thì nhận được điện thoại của Cung Kiệt. Cuộc điện thoại này rất kỳ quái, sau khi cô ta nghe máy, đối phương vẫn luôn không nói gì, nhưng ngược lại ống nghe có thể nghe ra tiếng đối thoại đứt quãng.

Lâm Khả Khả cẩn thận nghe hết, cái trán chảy ra một tầng mồ hôi mỏng. Âu Văn Phú và Cung Kiệt nói chuyện, cô ta đều nghe được hết, chuyện 5 năm trước sắp không gói được.

Lâm Khả Khả nghe được trọng điểm thì cắt đứt điện thoại. Cô ta căn bản không biết Cung Kiệt vậy mà còn làm nhiều chuyện như vậy, viện điều dưỡng Thụy Sĩ gì? Thôi miên gì? Hiện tại Thời Mỹ Lệ lại thật sự là Âu Mỹ Lệ? Vậy mấy cái cô ta tra được là cái gì? Trong nháy mắt Lâm Khả Khả rơi vào hỗn loạn, nhưng cô ta rất nhanh ép bản thân bình tĩnh. Trực giác nói cho cô ta, Âu Văn Phú sẽ không dễ nói chuyện như vậy, ông khẳng định hoài nghi cô ta, bước tiếp theo, ông sẽ bắt cô ta trở về giằng co.

Vừa nghĩ đến đây, tiếng chuông điện thoại truyền đến từ trong túi xách, Lâm Khả Khả cúi đầu lấy ra xem, là thư ký của Âu Văn Phú gọi tới.

Điều này vừa lúc nghiệm chứng suy đoán của Lâm Khả Khả, Âu Văn Phú đang tìm cô ta. Cô ta cau mày ngắt điện thoại, sau đó thuận tay tắt máy.

Lúc này cô ta không thể trở về, cô ta không biết Âu Văn Phú rốt cuộc nắm giữ bao nhiêu, cũng chưa biết rõ Thời Mỹ Lệ rốt cuộc có thân phận gì, bây giờ trở về chính là chui đầu vào rọ.

Cô ta chột dạ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện