Trong tâm trạng bồn chồn thấp thỏm của Khúc Kim Tích, Thẩm Thính đi lại gần. Khúc Kim Tích hèn nhát dâng tô mì đang bưng trong tay mình lên, bấm bụng hiến mì trứng gà của mình ra.

Để mì trông đẹp mắt và cũng ngon miệng hơn, sau khi nấu xong, Khúc Kim Tích lấy chảo đập thêm con trứng ốp, lại bỏ thêm ít thịt xông khói, rắc hành lá xắt nhỏ lên.

So với món mì trứng cà chua bình thường, bất kể về màu sắc hay mùi vị nom đều vừa mắt hơn hẳn.

Làm người ta trông mà phát thèm.

Thẩm Thính nhận tô mì.

Khúc Kim Tích thở phào một hơi, đồng thời lại nuốt ực một ngụm, trở chân chạy ngược về bếp, trút hết phần mì còn lại ra tô, vội vã rán thêm con trứng, ăn tạm vậy.

Khi Thẩm Thính ăn uống, mỗi một hành động cử chỉ đều thở ra thứ mùi nho nhã, thong dong đủng đỉnh, nom hệt một bức tranh duy mỹ buổi sáng sớm.

Trông cảnh này, Khúc Kim Tích cũng ngại đi tới, chỉ sợ sẽ hủy hoại bức họa đẹp đẽ này.

Thẩm Thính ngẩng đầu. Khúc Kim Tích đang bưng tô mì đứng trơ trơ đằng đó, điệu bộ nom cứ như anh ngược đãi cô vậy. Anh tạm dừng chốc lát: “Cô định đứng ăn đấy à?”

Khúc Kim Tích lập tức cảm động chạy lại.

Dùng bữa sáng xong, Khúc Kim Tích xung phong nhận việc: “Tôi đi rửa bát!”

Liền đó bưng tô trở vào bếp. Ánh mắt Thẩm Thính bám theo bóng lưng cô, cau mày thoáng hơi bực dọc.

Đến khi Khúc Kim Tích đi ra khỏi bếp, nghe thấy Thẩm Thính nói: “Hôm nay tôi rất bận…”

Anh nói chưa dứt câu, Khúc Kim Tích đã ngắt lời: “Tôi biết rồi, giờ tôi sẽ đi ngay.”

Thẩm Thính: “……”

Ý anh không phải thế, tuy vậy anh không giải thích gì, thuận theo lời cô, gật đầu: “Tôi cho người đưa cô về, nhân thể ghé qua đồn công an, dứt điểm vụ án luôn.”

“Không cần đâu, tự tôi lái xe về được rồi.” Một thân một mình, Khúc Kim Tích còn thấy thoải mái hơn.

Đã như vậy, Thẩm Thính cũng không nói thêm nữa.

Chốc lát sau, Khúc Kim Tích bối rối sà lại: “Ờm… anh Thẩm này… anh cho tôi mượn hai trăm tệ được không?”

Trong túi cô không đồng xu cắc bạc, điện thoại cũng không, biết về kiểu gì.

Thẩm Thính lẳng lặng dòm cô mấy giây, đoạn rút ví lấy năm trăm tệ tiền mặt ra đưa.



Thay đồ ra, mặc lại cái váy mặc hôm qua mà nay đã phơi khô, Khúc Kim Tích ngại để đồ ngủ đã mặc lại nên cũng mang theo cả.

Sau khi rời nhà Thẩm Thính, cô bắt một chiếc tắc xi, đi tới đồn công an.

Cứ nghĩ lát phải trả lời câu hỏi của cảnh sát thế nào, đầu cô lại giật nhưng nhức.

Phải qua mắt họ kiểu gì đây.

Đến đồn, Khúc Kim Tích liếc sơ đã thấy Trần Tấn Sinh. Hôm qua thế mà không nhận ra anh cảnh sát trẻ tuổi này nom rất đẹp trai, kiểu đẹp trai sạch sẽ gọn gàng đúng gu cô thích.

Nhưng cô của bây giờ… đã là vợ người rồi.

Đạo đức khiến cô không thể sinh bất cứ ý nghĩ gì.

“Cảnh sát Trần.” Nhưng gặp được chú cảnh sát đẹp trai, tính ra vẫn là việc khiến người ta mát lòng mát dạ mà.

Trần Tấn Sinh ngoái lại, nét mặt ngờ vực: “Cô là…?”

“Tôi là Khúc Kim Tích.”

Trần Tấn Sinh bừng tỉnh, dường như cũng không ngạc nhiên vì cô tới đây, chỉ hỏi: “Mèo nhà cô vẫn khỏe chứ?”

Tức thì Khúc Kim Tích trưng ra nụ cười mỉm bối rối lại không thất lễ: “Nó rất khỏe, cảm ơn anh.”

Lạ thật, hôm qua cô gặp tai nạn, dưng không biến mất trong xe, mấy viên cảnh sát vẫn phỏng đoán không biết cô đã biến mất kiểu gì, đã đi đâu.

Giờ thấy cô bình an xuất hiện, ấy vậy Trần Tấn Sinh lại chẳng hay nghi ngờ.

“Ban nãy bọn tôi mới nhận được điện thoại từ trợ lý của anh Thẩm, nói cô đã bình an trở về, không ngờ cô lại tới nhanh như thế… Cô theo tôi vào ghi khẩu cung đi.” Trần Tấn Sinh đúng lúc giải thích cho mối nghi hoặc của Khúc Kim Tích.

Khúc Kim Tích không ngờ là ngay cả khi rất ghét mình, Thẩm Thính vẫn săn sóc bảo Tần Tang đánh tiếng chào hỏi trước. Bảo sao nguyên chủ mê anh ta như thế, tuýp đàn ông có phong độ có nhan sắc có cả năng lực tiền của thế này, ai mà không mê cho được? Tiếc thay nguyên chủ được bộ bài tốt mà đánh bài thì chả ra gì.

Khúc Kim Tích quẫy mạnh đầu, gạt bay những suy nghĩ hỗn tạp.

“Mèo của cô Khúc rất thông minh, không biết cô đã dạy con bé thế nào?” Trần Tấn Sinh không nhịn được hỏi.

Tối qua anh ta về nhà, ôm bế mèo nhà mình, đầu óc cứ thường tự động bay tới con mèo con biết mặt chữ viết câu kia. Mèo mà biết viết chữ thì quá là hi hữu rồi.

Khúc Kim Tích toát mồ hôi, nghiêm mặt tâng bốc: “Nó sinh ra đã thông minh, dạy một lần là biết.”

Trần Tấn Sinh: “……”

Ganh ghét.

Lần nữa trông thấy đội trưởng Vương màu mỡ, Khúc Kim Tích cười cười với ông.

Đội trưởng Vương: “???”

Chẳng lẽ bữa nay nhan sắc của mình tăng lên rồi?

Ông tằng hắng một tiếng: “Khúc Kim Tích, sau tai nạn xe hôm qua, cô đã đi đâu?”

Khúc Kim Tích bắt đầu nghiêm túc phân giải, lấy cái cớ mình đã soạn sẵn trên đường tới.

Cứ nói sau khi tai nạn xảy ra, lúc ấy cô vẫn còn ý thức, tay chân tự động mở cửa hông đi ra. Lại vì cô là người của công chúng, trên mạng đi đâu cũng thấy tai tiếng về cô, một khi việc gặp tai nạn mà bung ra không chừng netizen sẽ còn chụp mũ cho cô biết bao tội danh chối tai nên cô mới muốn lặng lẽ rời đi, không để bị phát hiện.

Cô biết là có camera, vô thức tránh khỏi những camera đó, vừa hay hai bên đường có những lùm cây nhỏ, cô chẳng nghĩ ngợi gì đã chui ngay vào. Vốn là định để sau đó sẽ tới đồn giải thích, ai ngờ lại vì bị thương mà không cầm cự được, ngất xỉu đi mất, đến khi tỉnh lại đã là tối muộn.

Khúc Kim Tích từ tốn kể lại mọi việc, nói xong lại cảm ơn một cách chân thành, đồng thời tỏ ý hối lỗi vì bản thân đã gây nhiều rắc rối cho cảnh sát.

Thái độ tốt tới nỗi cảnh sát trong đồn đều cảm thấy cô gái trước mặt này và cô sao nữ tép riu bị cả cộng đồng mạng mắng chửi kia là hai người hoàn toàn khác nhau.

Có thể thấy lời trên mạng là không thể tin được.

Đội trưởng Vương phẩy tay: “Không sao, người bình an là tốt rồi, về sau lái xe nhớ phải cẩn thận, chú ý an toàn.”

Lý do của Khúc Kim Tích dẫu còn lỗ hổng song khi xét kĩ lại thấy cũng hợp lẽ. Cô bình an trở về, không mất tích, cũng không gặp chuyện bất trắc gì.

Sự việc này cứ qua như thế. Lấy lời khai xong xuôi, Khúc Kim Tích còn nhận được cái điện thoại đã sửa xong của mình.

— Hôm qua, vì điện thoại đang sửa nên Thẩm Thính chỉ xách theo túi xách của Khúc Kim Tích về.

Vẫy tay chào các chú cảnh sát, cô hăm hở rời khỏi đồn.

Một nữ cảnh sát khẽ giọng nói: “Khó mà tin được, chẳng ai ngờ cô ấy lại là vợ của Thẩm Thính.”

Đội trưởng Vương lườm cô nàng, răn: “Hóng hớt cái gì! Lo làm việc đi!”



Chiếc xe của Khúc Kim Tích bị hư hại khá nghiêm trọng, gần như báo hỏng. Nhưng may đã có bảo hiểm nên cô mới được thở phào. Chứ nếu không, mấy cắc bạc dính túi cô hiện giờ còn chẳng đủ tiền sửa xe.

Về đến căn biệt thự, Khúc Kim Tích đem bộ đồ ngủ mang từ nhà Thẩm Thính về ra giặt sạch, định lần sau gặp Thẩm Thính thì trả lại. — Anh ta có lấy áo lại không là một chuyện, còn cô thì nhất định thái độ phải đứng đắn.

Quản lý không sắp xếp công việc cho, trên vai còn có vết thương, Khúc Kim Tích bèn ở luôn trong biệt thự bắt đầu cuộc sống dưỡng thương, trong lúc ấy có gọi điện thoại cho cụ Thẩm.

Trong điện thoại, ông cụ tuyệt nhiên không đả động chuyện ly hôn. Cụ không nhắc, tất nhiên Khúc Kim Tích cũng không khơi ra, tránh lại kích thích tới cụ.

Dầu vậy việc cô với Thẩm Thính ly hôn cũng chỉ có mấy người hay chuyện, liệu là ai đã báo với cụ Thẩm, khiến ông cụ ngất xỉu suýt thì phát bệnh lần nữa?

Khúc Kim Tích nhớ tới chuyện này, không nhịn được nhắn tin cho Thẩm Thính hỏi thử, ai ngờ tin đi như hòn đá chìm đáy biển sâu.

Bởi vậy, khi cụ Thẩm gọi điện tới bảo cô có rảnh rỗi hãy ở bên Thẩm Thính nhiều hơn.

Khúc Kim Tích: “……”

Cô nào dám.

“Yên tâm, có ông đây bảo vệ cháu mà.” Dường như biết trong đầu cô đang nghĩ gì, đầu kia cụ Thẩm cất tiếng nói rất có uy.

Nếu nguyên chủ mà nghe được câu này, e sẽ vui nhảy cả lên, lập tức đi tìm Thẩm Thính.

Tiếc thay cô không phải nguyên chủ.

Dưa chín ép thì không ngọt!

Vờ như đồng ý với ông cụ là nhất định sẽ đi tìm Thẩm Thính, Khúc Kim Tích cúp điện thoại, quẳng mình lên cái sô pha êm mềm.

Lăn hai vòng, lại vớ cái điện thoại.

Không phải Thẩm Thính đã nói vì việc ly hôn tạm thời gác lại nên sẽ đền cho cô một cơ hội thử vai rồi ư? Giờ đã mấy ngày rồi, thế mà vẫn chẳng hay tin tức.

Cô ngại phải thúc giục, mà vị quản lý kia của cô thì cũng chẳng hề nhắn tới bất cứ tin nào.

Khúc Kim Tích thở dài, phải nghĩ cách thôi, xem làm sao mới có thể kiếm được công việc.

Đúng vào lúc ấy, một người lưu tên là “phó đạo diễn Sử” nhắn tin cho cô qua wechat: [Có một vai diễn, phòng 401 Vân Xuân Lai.]

Từ ghi chép trò chuyện của nguyên chủ và phó đạo diễn Sử, Khúc Kim Tích biết được ông phó đạo diễn này từng giới thiệu vai diễn cho nguyên chủ, quan hệ hai bên khá thân thiết.

Bất kể là vai thế nào vẫn cứ tới xem thử, nếu thấy được, ít nhiều cũng có việc làm. Khúc Kim Tích lập tức lên tinh thần, sửa soạn một phen, mở phần mềm gọi xe đi tới địa điểm ông Sử chỉ định.

Một giờ đồng hồ sau, Khúc Kim Tích đến nơi cần đến.

Mở cửa phòng, thấy không gian trong phòng không lớn, có một người đàn ông tuổi quá tứ tuần đang ngồi bên trong.

“Đạo diễn Sử.” Cô cười đi tới.

Nhác trông thấy cô, phó đạo diễn Sử lập tức nở cười, vỗ vỗ vào vị trí bên cạnh: “Qua đây ngồi.”

Mí mắt Khúc Kim Tích giật nảy, linh tính mách bảo cô điều chẳng lành.

Cô ngồi sang bên kia, phó đạo diễn Sử tức thì trầm mặt: “Sao hả, chỗ anh không thể ngồi à?”

Lời ra khỏi miệng, Khúc Kim Tích hiểu ngay là đối phương không có ý tốt.

Cô không biết trước kia nguyên chủ xử trí thế nào, vẫn không ngồi xuống. Chỉ một giây thôi cô cũng không muốn ở lại đây, nhưng ngoài mặt thì vẫn phải lễ nghĩa chu toàn.

“Phó đạo diễn Sử nói đùa rồi, chỉ là ngồi bên này thì sẽ tiện rót rượu cho anh hơn thôi.”

Bấy giờ sắc mặt phó đạo diễn Sử mới khá hơn đôi chút. Ông ta mào lời, ánh mắt liếc dọc Khúc Kim Tích, bỗng lấy một tờ tài liệu ra: “Biết dạo này em không có phim để diễn, đây là vai diễn anh kiếm được cho em, nữ số ba, rất hợp với em.”

“Vai diễn đáng kể nhất của em khi trước chỉ là nữ số bốn, số năm. Nữ số ba là gấp mấy lần rồi đấy.” Ông ta nói như bố thí.

Khúc Kim Tích nhận tờ giấy, sau khi đọc xong, biểu cảm trên nét mặt nhạt đi đôi phần.

Vai nữ ba trên này, là vai diễn trong một phim cấp ba!

Tuy rằng nguyên chủ chỉ là một sao nữ tép riu, những vai từng diễn cũng toàn là vai nữ phụ ác độc bị ăn chửi, nhưng chí ít đó là phim chính quy đàng hoàng.

Bây giờ đưa cô vai nữ ba của một bộ phim cấp ba, đó gần như là nhục nhã cô thẳng mặt.

Khúc Kim Tích cúi rèm mi dài. Có lẽ cô đã phần nào hiểu được nguyên do tại sao nguyên chủ muốn mượn Thẩm Thính để leo lên, bởi vì… nghệ sĩ ở tầng dưới, thực sự không có nhân quyền.

“Sao không nói gì vậy? Không thích à?” Phó đạo diễn Sử híp tịt cặp mắt, nếu không vì dáng người Khúc Kim Tích rất nuột, ông ta còn chẳng muốn cho cô vai này, vả lại… Ông ta đoán Khúc Kim Tích sẽ không từ chối.

Giờ cô ả này bị cả cộng đồng mạng chửi bới, cơ hội bằng không, mà cô ả lại còn có dã tâm, có dục vọng, do vậy khi được ông ta tặng cho vai diễn này, tất nhiên cô ả sẽ nóng lòng muốn diễn.

Ông ta đứng dậy, lại gần Khúc Kim Tích, trong cặp mắt chớp lên tia sáng làm người ta phát tởm.

Khúc Kim Tích đứng người dậy, khẽ giọng nói: “Cảm ơn ý tốt của anh, vai diễn này, anh đổi sang cho người khác thích hợp hơn vậy.”

Lời từ chối của cô khiến phó đạo diễn Sử sững lại, vẻ không dám tin vụt lướt qua đôi mắt. Thế mà cô ả này lại từ chối thật?!

Nhưng ông ta đã bàn xong với bên trên, rất lo nhỡ cô ả trước mặt quay lưng bỏ đi thật nên chỉ đành cố bình tĩnh lại, dịu giọng ôn hòa: “Anh biết em đang băn khoăn điều gì, không sao cả, trong cái giới này có sao nữ nào mà chưa từng cởi thuở còn ít tiếng. Nếu em muốn nổi lên, tất phải đánh đổi, phải học mà cởi đi, em đã hiểu chưa?”

Khúc Kim Tích chẳng buồn nói nhiều với ông ta, đã toan rời phòng. Phó đạo diễn Sử trông vậy sắc mặt tức khắc trở nên nanh ác: “Khúc Kim Tích, cô cũng chẳng nhìn lại xem mình là cái thá gì. Tôi có thể giới thiệu cho cô vai diễn này đã là cất nhắc cô, cô đừng có không biết điều.”

“Chỉ là bảo cô cởi thôi mà, đã vào cái giới này rồi, đừng có đòi vừa làm đĩ lại vừa được thanh cao. Cô cho rằng mình là bánh ngon bánh lạ, người người đều yêu đều muốn chắc?”

“Trừ vai diễn tôi đưa, còn có ai tìm tới cô nữa?” Trong mắt ông ta chớp lên tia sáng hiểm độc, “Nếu hôm nay cô đi khỏi cánh cửa này mà còn tìm được vai diễn nào khác, ông đây sẽ theo họ cô!”

Hai bên trán Khúc Kim Tích giật lên liên hồi, đằng sau là tiếng chửi rủa của đàn ông lùa tới. Cô hít thở sâu, quyết đoán quay lưng lại.

Phó đạo diễn Sử lập tức ngậm miệng. Quả nhiên con ranh này hối hận rồi. Ông ta hẩy hẩy cổ áo, vẻ nanh ác tan đi, nói: “Miễn em đây…”

Bốp, một đĩa đồ ăn phi thẳng lên mặt ông ta.

Gã đàn ông bị đánh lú cả não, chưa kịp tỉnh hồn đã lại bị cô vớ ngay lấy chậu bonsai bên cạnh đập thẳng vào đầu.

Ông ta chẳng kịp rên lấy một tiếng, tức khắc nhũn người đổ ập ra đất.

Trút giận hả hê, mỗi một lỗ chân lông trên người Khúc Kim Tích đều giãn ra sung sướng.

Sướng quá đi mất!!

Cô bước tại chỗ mấy bước, cuối cùng lấy điện thoại ra, quay số gọi cho Thẩm Thính.

Tút…

Ba giây sau, điện thoại nối máy, Thẩm Thính không nói gì.

“Anh Thẩm này.”

“Ừ.”

Khúc Kim Tích tự véo vào đùi: “Chuyện là như vầy, trong cảnh nguy nan bất ngờ, tôi có sẩy tay đập một người ngất xỉu. Là sẩy tay thật, tôi xin thề!”

Thẩm Thính: “…………………………”

———–

1. Khi nói tới phim cấp ba hẳn mọi người thường nghĩ tới phim sex nhỉ, nhưng tra thử thì có vẻ cụm từ này xuất phát từ phim đĩa Hồng Kông ngày xưa, cũng là phim 18+ nhưng chưa tới như phim sex, chỉ các loại phim có nhiều cảnh nhạy cảm hoặc bạo lực, hoặc chỉ đơn giản là đề cập tình dục, tội phạm, tệ nạn… và không phù hợp với người dưới mười tám tuổi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện