Cuối tháng 5, Khúc Kim Tích đóng máy.

Cô là diễn viên chính cuối cùng trong ekip đóng máy, Thẩm Thính, Túc Hướng Địch và một số vai nữ quan trọng đã đóng máy một tuần trước rồi. Sau khi Thẩm Thính đóng máy, anh vội vàng ra nước ngoài giải quyết chuyện của công công ty, vẫn chưa quay về.

“Cậu ấy không nói khi nào quay về sao?” Lương San đến sân bay đón Khúc Kim Tích về nhà bà. Bởi vì Khúc Kim Tích bận rộn nên đến nhà họ Chung vào dịp Tết Nguyên Đán nhưng không đến nhà Lương San chơi.

Bây giờ khó khăn lắm cô mới đóng máy, Lương San nóng lòng muốn đưa cháu gái về nhà ở vài ngày.

Khúc Kim Tích lắc đầu: "Khi bận rộn thì không có giờ giấc cố định, không chắc chắn khi nào quay về ạ."

“Thẩm Thính này, không quan tâm đến gia đình chút nào.” Lương San mới không thèm nghe những lý do này. Bà đã rời khỏi giới giải trí trong thời kỳ nổi tiếng của mình, được giáo sư Lục chiều chuộng hơn nửa đời, tính tình không thay đổi nhiều so với khi còn trẻ.

Nếu giáo sư Lục đi công tác, mười ngày nửa tháng không về — Ông ấy sẽ không đi nữa.

Do đó, theo quan điểm của Lương San, cháu rể Thẩm Thính này không đạt tiêu chuẩn chút nào.

"Năm ngoái, cô của cháu đã sửa căn phòng trẻ em còn trống ở trong nhà chỉ đợi cháu đến ở." Giáo sư Lục đang lái xe hiểu rõ suy nghĩ của cô vợ mình. Thời đại bây giờ đã khác, quan điểm tình yêu của giới trẻ không giống với mấy chục năm trước. Hơn nữa, tình yêu của giới trẻ không thích bị gia đình kiểm soát, vì vậy bọn họ tự nhiên thay đổi chủ đề.

“Cảm ơn dượng.” Khúc Kim Tích xấu hổ toát mồ hôi, nhớ đến căn phòng nhà họ Chung sắp xếp cho cô ở Trang viên, phong cách gần như toàn là màu hồng, nghĩ chắc phong cách của căn phòng mà Lương San chuẩn bị cho cô ở nhà riêng cũng tương tự.

Hai vợ chồng Lương San không có con cái, khó khăn lắm mới có một đứa cháu nên hai người thương yêu Khúc Kim Tích như con gái của mình. Lương San chưa từng làm mẹ, cuối cùng bà chỉ có thể cảm nhận được chút cảm giác làm mẹ ở trên người Khúc Kim Tích.

Khúc Kim Tích cũng không tiện làm phật lòng bà.

So với trang viên của nhà họ Chung, ngôi nhà của Lương San và giáo sư Lục cũng không nổi bật. Trong một khu chung cư quy mô trung bình, không tính là sang trọng nhưng mà có cây xanh tươi tốt.

Trọng điểm là trường tiểu học và trung học cơ sở đều ở bên cạnh, xa hơn một chút là trường đại học trọng điểm, nơi mà giáo sư Lục đang làm việc, bản thân Lương San thì mở một quán cà phê ở gần nhà.

Bà rời khỏi giới giải trí lâu rồi, giới truyền thông không còn chú ý đến bà nữa, bình thường những người có thể nhận ra bà trong quán cà phê chủ yếu đều là những người cùng thời với họ, những người trẻ tuổi hiếm khi nhận ra bà là ai.

Theo quan niệm của Lương San, khi còn trẻ náo nhiệt đủ rồi thì bây giờ nên nghỉ ngơi và sống những ngày tháng bình thường, đây mới là cuộc sống.

Trong những ngày qua sống ở nhà của Lương San, Khúc Kim Tích cảm thấy mình đã trở thành một đứa trẻ không biết gì, ăn mặc ở đi lại toàn bộ đều do Lương San lo hết.

Bởi vì đóng rất nhiều cảnh đánh nhau nên vết thương cũ trên người cô chưa lành đã có thêm vết thương mới, Lương San nhìn thấy cảm thấy rất đau lòng. Khi Khúc Kim Tích tắm xong, bà lấy sản phẩm chăm sóc da do mình nghiên cứu, tự tay bôi lên người Khúc Kim Tích.

"Cô cũng không thích chuyện đóng phim. Cháu vẫn còn trẻ thích liều thì liều, khi đóng phim thì không còn cách nào khác, nhưng mà cái gì cần bảo vệ thì phải bảo vệ, không được để lại gốc bệnh. Làn da này cũng nên được chăm sóc tốt, không thể cậy vào việc còn trẻ trung mà thích làm gì thì làm."

“Đã là diễn viên, nhất là diễn viên nữ, không chỉ có khuôn mặt mà làn da trên cơ thể cũng phải đẹp, khi bước lên thảm đỏ hay tham dự những dịp quan trọng thì có thể mặc váy hở lưng, khí chất, dáng người và làn da là những thứ không thể thiếu để giết chết đồng nghiệp chỉ trong vài giây." Lương San đem kinh nghiệm của mình truyền lại cho Khúc Kim Tích.

Sau một lúc ngập ngừng, bà có chút tinh nghịch lại có chút sâu sắc nói, "Đương nhiên còn có đàn ông nữa, họ cũng thích làn da mịn màng và mềm mại..."

“Cô!” Khúc Kim Tích đỏ mặt cắt ngang lời nói hổ sói của Lương San, người cô họ này của cô cái gì cũng giỏi, chỉ là về phương diện này lại khiến người ta không nhịn được.

“Da mặt mỏng quá.” Lương San lắc đầu, hừ nói, “Cháu chỉ là không biết thôi, cô gái trẻ bây giờ rất nhiệt tình, cháu á, còn không bằng một cô gái trẻ.”

Khúc Kim Tích: "..."

Cô ngoan ngoãn im lặng, không cãi lời.

"Giống như dượng của cháu, người đã gần năm mươi rồi mà vẫn được một nhóm các cô gái trẻ ở trường yêu thích. Cháu nhìn làn da của cô đi, chỉ là dùng phương pháp của cô mà chăm sóc đã không thua kém những cô gái nhỏ đó. Nếu không, lão Lục nói không chừng đã bị những cô bé đó mê hoặc rồi."

"Trong mắt dượng chỉ có một mình cô, làm sao có thể có chuyện đó chứ."

“Có gì mà không thể?” Lương San để Khúc Kim Tích nằm sấp rồi lau lưng cho cô, “Hôm đó cô đến trường đón ông ấy, nhìn thấy một cô bé đưa sô cô la cho ông ấy đấy. Chậc, cô tức chết đi được.”

"Dượng đã nhận sao?"

"Không."

"Vậy thì cô tức cái gì?"

"..."

Hai cô cháu nói chuyện như những người bạn thân, Khúc Kim Tích ở mấy ngày, giáo sư Lục canh phòng trống ngần ấy ngày, cuối cùng ông không nhịn được nữa, gọi điện thoại cho Thẩm Thính: "Khi nào thì cậu về?"

Thẩm Thính ở đầu bên kia điện thoại nói: "Vẫn còn chưa chắc chắn, giáo sư Lục có chuyện gì vậy?"

Giáo sư Lục đã già rồi không thể nào nói với cháu rể là mình đang ghen với cháu gái, ông chỉ đành ho khan mấy tiếng: "Không có gì, chỉ hỏi thử thôi. Mấy ngày nay Kim Tích cứ nhắc tới cậu."

“Cô ấy nhắc tới cháu?” Thẩm Thính nhướng mày, như thể nghe thấy điều gì đó thú vị.

Thật ra thì Khúc Kim Tích chưa từng nhắc tới anh dù chỉ một lần, nhưng giáo sư Lục mặt không biến sắc, mỉm cười nói: "Tôi nghe nó nói chuyện với cô nó, có chút phàn nàn về việc cậu còn chưa quay về."

Thẩm Thính nói: "Cháu sẽ nhanh chóng quay về."

Giáo sư Lục lập tức cảm thấy nhẹ nhõm, hài lòng cúp điện thoại.

Ngày hôm sau, mới sáng sớm Khúc Kim Tích vẫn còn đang ngủ ngon trên giường, giáo sư Lục lặng lẽ vào phòng đánh thức Lương San, người đã hơi tỉnh.

Lương San nhẹ nhàng bước ra khỏi giường, đắp chăn cho Khúc Kim Tích, đi theo giáo sư Lục ra khỏi phòng ngủ, hét lên: "Sao vậy? Hôm qua em và Tích Tích xem phim đến một giờ rưỡi, bây giờ mới chỉ có bảy giờ rưỡi, buồn ngủ chết đi được."

"Hả? Hôm nay anh không đến trường à?"

Giáo sư Lục: "..."

“Hôm nay thứ bảy, anh không có tiết.” Ông buồn bã nói.

Lương San hoàn toàn không để ý đến chút tâm tư trung niên đó của giáo sư Lục, bà vừa định nói thì đột nhiên phát hiện ra có điều gì đó không đúng.

Trong phòng khách sao lại có thêm một người?!

“Cô Lương.” Thẩm Thính từ trên sô pha đứng lên, trên người mặc một bộ âu phục, nhưng mà dưới mắt lúc này lại có một quầng thâm màu xanh nhàn nhạt, trông có chút mệt mỏi.

Anh không theo Khúc Kim Tích gọi cô chú mà vẫn gọi là cô để thể hiện của sự tôn trọng.

“Thẩm Thính?” Lương San ngạc nhiên “Hôm qua, không phải cậu nói với Tích Tích rằng đang ở nước M. Cậu đến khi nào vậy?”

Giáo sư Lục vội trả lời: "Tiểu Thính xuống máy bay thì trực tiếp qua đón Tích Tích."

Vừa nghe là tới đây đón Tích Tích, lão đại Lương San liền không vui, nhưng mà thấy Thẩm Thính vừa xuống máy bay đã vội vàng chạy tới đón người, phần tâm ý hiếm có này khiến bà cực kỳ hài lòng.

"Tích Tích vẫn còn đang ngủ."

Giáo sư Lục nhân cơ hội nói: “Cậu vào phòng thăm Tích Tích đi.” Sau đó kéo Lương San trở lại phòng ngủ của bọn họ.

"Vợ chồng trẻ nửa tháng không gặp mặt rồi."

Lương San suy nghĩ một lát đành vậy, ngáp một cái rồi ngủ thiếp đi trên giường của mình.

Giáo sư Lục là người có kỷ luật, vốn dĩ lúc này nên thức dậy làm bữa sáng cho vợ, nhưng canh phòng trống đã bao nhiêu ngày quả thật là ông rất nhớ vợ, thế nên ông cũng lên giường ôm vợ thật chặt rồi cùng nhau ngủ tiếp.

Thẩm Thính bước vào phòng, ngồi xuống bên giường, lặng lẽ ngắm nhìn cô gái đang say giấc.

Anh đã không chợp mắt trong 30 tiếng đồng hồ liên tục, trong hốc mắt có tia máu màu đỏ nhạt. Anh vuốt lông mày, sau đó cởi áo khoác ra, nhẹ nhàng nằm trên giường, cẩn thận dè dặt ôm cô gái vào lòng.

Một lúc sau, anh mãn nguyện nhắm mắt lại.

Lần này Khúc Kim Tích ngủ rất ngon, tối hôm qua cô cùng Lương San xem một bộ phim kinh điển mà bà đã đóng trước đây, mục đích là dạy cô cách xử lý biểu cảm một chút.

Có quá nhiều kỹ năng diễn xuất, những điều cần phải học hỏi trong đó là vô hạn. Cho dù Khúc Kim Tích rất tự tin vào bản thân nhưng cũng biết rõ rằng mình vẫn còn một chặng đường dài phía trước.

Từ trước đến giờ, cô không học tập một cách có hệ thống, chỉ dựa vào sự tìm tòi của bản thân. Bây giờ một đại lão như Lương San đã truyền dạy kinh nghiệm cho cô, cô liền tiếp thu chúng dễ dàng hơn.

Khi tỉnh dậy, cô đột nhiên cảm thấy có điều gì đó không đúng, cơ thể của cô đâu có cứng như vậy--

Khúc Kim Tích đột nhiên mở mắt ra, khi cô nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc liền lắc đầu nguầy nguậy. Cô đang nằm mơ sao? "Nhất định là nằm mơ, làm sao có thể là Thẩm Thính được chứ? Anh ấy vẫn đang ở nước M." Khúc Kim Tích nhỏ giọng thì thầm, lười biếng lật người lại.

Lúc này, một tiếng cười nhẹ vang lên trên đỉnh đầu.

Tiếp theo đó trước mắt tối sầm lại, môi bị hôn sâu vào, sau nụ hôn, cô nghe thấy giọng nói khàn khàn của người đàn ông: "Còn cảm thấy là mơ không?"

Khúc Kim Tích: "..."

“Anh, sao anh lại quay về rồi?” Cô không khống chế được cong môi, kinh ngạc nhìn người đàn ông có râu mọc quanh khóe miệng, gợi cảm không thể giải thích được.

“Buổi sáng.” Thẩm Thính cười nói, “Tưởng em còn đang ngủ, không nói cho em biết.”

“Có nhớ anh không?” Anh ôm cô gái vào lòng, cảm nhận sự nhiệt tình của anh.

“Đừng làm loạn nữa!” Khúc Kim Tích đỏ mặt, “Đây là nhà của cô!

"Em vẫn chưa trả lời câu hỏi của anh."

"..." Cô ngậm miệng không nói gì.

Mấy phút sau, cô bỏ vũ khí đầu hàng, thân thể mềm nhũn thở hổn hển nói: "Nhớ nhớ nhớ, nhớ anh chết đi được."

Rốt cuộc đây không phải là nhà của mình, Thẩm Thính tha cho cô, hai người lặng lẽ ôm nhau, anh nói, "Anh cũng nhớ em."

Khúc Kim Tích hiếm khi nghe thấy những lời yêu thương của Thẩm Thính, ngọt ngào trực tiếp chui vào vòng tay anh.

Quấn quýt nửa ngày, cho đến khi Lương San ở bên ngoài gõ cửa: "Tích Tích, đã mười một giờ rồi, hai cháu mau dậy đi ăn trưa đi."

......Sau khi ăn trưa, Lương San và giáo sư Lục tiễn đôi vợ chồng trẻ đi. Khi giáo sư Lục nhìn thấy vợ mình lưu luyến không rời nhìn chiếc xe kia, ông chỉ đành dối lòng nói: "Nhớ Tích Tích thì lần sau đón nó qua đây sống là được mà."

Hoặc là--

Ông chợt nảy ra một ý: "Tiểu Thính cũng không còn quá trẻ nữa. Phía nhà họ Thẩm đoán rằng cũng đang thúc giục để hai đứa nó sinh một đứa trẻ. Tới lúc đó em có thể chơi với nó."

Nào ngờ Lương San nhíu mày: "Không được, muốn sinh cũng không thể vào lúc này. Chờ Tích Tích có được chỗ đứng vững chắc trong làng giải trí rồi sinh cũng không muộn."

"Được được được, đều nghe theo em."

...

“Không trở về căn hộ, đi đâu vậy?” Phát hiện con đường này không phải về căn hộ, trong lòng Khúc Kim Tích khẽ động, chẳng lẽ Thẩm Thính muốn đưa cô đi hẹn hò sao???

“Mẹ vừa mới gọi điện thoại, bảo chúng ta về biệt thự.” Thẩm Thính nói.

Khúc Kim Tích đột nhiên cảm thấy có chút xấu hổ. Từ sau khi Thẩm Thính công khai, cô vẫn chưa gặp lại mẹ Thẩm. Bây giờ về nhà họ Thẩm, cô dường như có chút không muốn cho lắm.

"Sao vậy?"

Khúc Kim Tích viện lý do: "Em chưa mua quà cho mẹ."

Thẩm Thính cũng không vạch trần sự ngụy trang của cô, nhịn cười nói: "Mẹ không thiếu thứ gì cả."

“Mẹ không thiếu là chuyện của mẹ, còn em tặng hay không là chuyện của em.” Khúc Kim Tích phản bác, mẹ Thẩm quả thực không thiếu thứ gì, nhưng là con dâu hiểu chuyện một chút thì nên tặng quà bày tỏ tấm lòng của mình cũng tốt thôi.

"Sao trước đây không thấy em tặng."

"Trước đây có thể giống nhau sao."

Người đàn ông "Ồ" một tiếng đầy ẩn ý.

Khúc Kim Tích: "..."

Cuối cùng, dưới yêu cầu mạnh mẽ của Khúc Kim Tích, Thẩm Thính đành phải tìm một cửa hàng trang sức gần đó, để cho Khúc Kim Tích che mặt thật kín, tránh để người ta nhận ra, sau đó đi vào cửa hàng trang sức và dành nửa tiếng đồng hồ để chọn mua một chiếc vòng tay bằng ngọc bích.

Về đến biệt thự của nhà họ Thẩm, nhìn thấy mẹ Thẩm, Khúc Kim Tích còn chưa kịp tặng quà thì đã bị mẹ Thẩm túm lấy, "Vào cùng mẹ."

Hoàn toàn phớt lờ Thẩm Thính.

Thẩm Thính: "..."

Lần đầu tiên anh bị mẹ ruột của mình phớt lờ triệt để như vậy.

Đầu óc Khúc Kim Tích rối bời bị mẹ Thẩm kéo vào trong phòng áo quần, lấy ra một chiếc váy dạ hội màu lam nhạt: "Mau thay đi."

"Hả?"

"Hả cái gì, ngoan, nhanh thay đi."

Sau khi mẹ Thẩm nói chuyện với Lương San một hồi tại nhà họ Chung vào dịp Tết Nguyên Đán, cả hai nói chuyện rất vui vẻ, có cảm giác như vừa gặp đã quen. Bà và Lương San không chênh lệch nhiều về tuổi tác, hai người cư xử như những người bạn thân. Lại thấy con trai mình thật sự thích Khúc Kim Tích, từ đáy lòng bà đã thừa nhận cô con dâu Khúc Kim Tích này rồi, cho nên thái độ của bà đối với Khúc Kim Tích đương nhiên cũng thay đổi.

"Tối nay nhà họ Cố tổ chức tiệc. Những năm trước đều là một mình mẹ đi. Tối nay con sẽ đi cùng mẹ." Mẹ Thẩm nói, "Cũng để cho mọi người biết con dâu của mẹ trông như thế nào."

Bữa tiệc có thể khiến mẹ Thẩm tham dự chính là bữa tiệc thật sự sang trọng. Khúc Kim Tích cảm thấy vô cùng áp lực nhưng nhìn thấy dáng vẻ mong đợi của mẹ Thẩm, cô chỉ đành căng da đầu mặc váy vào.

Chiếc váy được thiết kế theo phong cách nhẹ nhàng, khí chất, phần eo được khoét rỗng, sau lưng lấy voan mỏng che phủ, thêm mấy phần nhẹ nhàng, xinh đẹp.

Đường viền váy thấp thoáng, những gợn sóng lăn tăn hiện ra khi chuyển động, lại sang trọng hơn mấy phần.

Khi cô thay đồ xong bước ra ngoài, mẹ Thẩm nhìn từ trên xuống dưới, gật đầu hài lòng: "Mẹ nhìn thấy chiếc váy này từ cửa hàng chính của nước F, trong lòng nghĩ rằng chắc chắn sẽ hợp với con. Quả nhiên, ánh mắt của mẹ không tồi."

“Cảm ơn mẹ.” Khúc Kim Tích nghĩ rằng chiếc váy này có lẽ rất đắt tiền. Bởi vì cô vừa mới nhìn kỹ thì thấy những khoảng trống trên váy không phải được khảm bằng những viên ngọc trai nhỏ mà là những viên kim cương thật.

Nếu như không cẩn thận bị rơi mất, đó đều là tiền!

Mẹ Thẩm đâu có biết rằng cô con dâu của mình mặc chiếc váy xinh đẹp như vậy vào vấn đề nghĩ đến là "rơi tiền".

Bà chuẩn bị đích thân ra tay chải tóc cho Khúc Kim Tích.

"Mẹ, con cảm thấy..." Lời vừa nói ra, một cảm giác quen thuộc ập đến, Khúc Kim Tích thân thể cứng đờ, trực giác không hay.

"Tích Tích, mẹ..."

Giọng nói của mẹ Thẩm đột ngột dừng lại, ngẩn người nhìn về phía đối diện--

Cô con dâu xinh đẹp khiến người ta không rời mắt được bỗng chốc biến thành một cô bé chừng bốn tuổi.

Khúc Kim Tích: "..."

Mẹ Thẩm: "?????!!!"
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện