Lương San cứ nhìn chằm chằm Khúc Kim Tích, nhìn đến da đầu cô tê dại. Mặc dù biết cô biết có lẽ bà ấy thật sự là cô họ của cô, nhưng tiếng cô họ đó làm thế nào cô cũng không gọi ra được.

“Nhìn lại thì hai người chúng ta thật sự có chút giống nhau.” Lương San quay đầu lại hỏi giáo sư Lục, “Anh nói có phải không?”

Giáo sư Lục cười nhẹ, ánh mắt dịu dàng: "Ừ."

"Chúng em đứng cùng nhau trông có giống mẹ con không?"

Giáo sư Lục: "Giống."

Khúc Kim Tích phụt một tiếng, thiếu chút nữa thì sặc.

Lương San nắm lấy tay Khúc Kim Tích, nhẹ nhàng nói: "Có tấm ảnh nào của gia đình cháu không?"

Khúc Kim Tích suy nghĩ lại thật kỹ, có chút không chắc chắn đáp: "... Có lẽ là có, để cháu tìm thử."

Cô lục lọi trong phòng của bà Khúc một lúc lâu, thực sự tìm ra một cuốn album, bên trong có một số bức ảnh của bà Khúc và ông Khúc khi còn trẻ.

Lương San đã lấy ảnh của mẹ cô từ điện thoại di động ra so sánh với ảnh của bà Khúc, có thể thấy hai chị em trông rất giống nhau. Kết quả là, mặc dù Khúc Kim Tích và Lương San cách nhau cả một thế hệ nhưng khuôn mặt thực sự có mấy phần giống nhau.

Thời trẻ, bà ấy đã quá liều mạng trong giới giải trí. Sở dĩ bà ấy rút lui vào thời điểm nổi tiếng nhất lý do chủ yếu là về sức khỏe. Lương San lúc bấy giờ nổi tiếng toàn cầu, biết bao nhiêu doanh nhân giàu có thích bà ấy chứ.

Nhưng bà ấy lại lặng lẽ hẹn hò với giáo sư Lục, cuối cùng dưới sự khuyên giải của giáo sư Lục, bà ấy rút lui khỏi làng giải trí và điều dưỡng cơ thể.

Quyết định này khiến bao nhiêu người nắm cổ tay than thở.

Bởi vì lý do sức khoẻ, Lương San không thể thụ thai, vài năm trước Lương San đã từng nghĩ đến chuyện có con, nhưng giáo sư Lục không đồng ý, sức khỏe của bà ấy không tốt, nuôi một đứa trẻ lại chẳng dễ dàng, đã xác định không có con, bọn họ chỉ cần sống cuộc sống mà mình muốn là được rồi.

Ý nghĩ này của Lương San phai nhạt dần.

Mẹ của Lương San, Trang Uyển Cẩm, sau khi được một doanh nhân giàu có nhận nuôi đã đổi tên thành Chung Uyển rồi kết hôn với bố của Lương San.

Bất luận là nhà họ Chung hay là nhà họ Lương, nhân khẩu đều tương đối đơn giản, đến nỗi bên cạnh Lương San không có một đứa cháu nào.

Lần này vốn là vì mẹ mình mà đến thôn Đào Vân hẻo lánh này để tìm dì nhỏ chưa từng gặp mặt, nhưng mà tiếc là người dì nhỏ này đã qua đời cách đây vài năm trước.

Điều ngạc nhiên là đứa cháu của người dì nhỏ này lại là “người quen” đã từng nghe tên từ lâu.

Có nhiều sự trùng hợp như vậy cho nên ánh mắt của Lương San nhìn Khúc Kim Tích càng ngày càng yêu thương, thật là càng nhìn càng thấy thích.

“Được rồi, chuyện của trưởng bối nói xong rồi, nói chuyện của hai người các cậu đi.” Lương San quay sang Thẩm Thính, cười như không cười, “Thật ra sáng nay khi cậu đến thăm tôi, tôi đã nhìn thấy cái vali hồng trong tay cậu, biết chắc chắn rằng nó không phải là của cậu. Bây giờ xem ra, là của Kim Tích rồi, phải không?"

Thẩm Thính gật đầu.

“Hai đứa qua lại bao lâu rồi?” Đây mới là câu hỏi mà Lương San muốn biết nhất. Nếu như Khúc Kim Tích không liên quan gì đến bà ấy, bà ấy đương nhiên sẽ không hỏi nhiều, nhưng tình huống bây giờ đã khác. Khúc Kim Tích là cháu họ của bà ấy, là một trưởng bối, có những tình huống bà ấy phải biết được rõ ràng.

"Chúng cháu..." Khúc Kim Tích định trả lời, Thẩm Thính cắt ngang lời cô, "Chúng tôi đã kết hôn rồi."

“Cái gì?!” Lương San, người đã từng trải qua mưa to gió lớn, cũng kinh ngạc trước tin tức này.

Sau khi bà ấy rút lui khỏi làng giải trí, những năm gần đây mặc dù không để ý đến tình hình trong ngành, nhưng không tránh khỏi việc quen biết rất nhiều bạn bè có liên quan đến làng giải trí, trong số đó có Ngũ Lập Thu, người đã dẫn dắt Thẩm Thính. Bà ấy nể mặt của Ngũ Lập Thu mà dạy dỗ Thẩm Thính rất nhiều, cũng coi như là một nửa cô giáo của Thẩm Thính.

Đương nhiên, những thành tích trong mấy năm nay của Thẩm Thính, bà ấy cũng có nghe qua, biết được anh nổi tiếng như thế nào.

Huống chi rất ít người trong làng giải trí biết được lai lịch thực sự của Thẩm Thính, bao gồm cả người quản lý hiện tại của anh, Chu Lị cũng không biết điều đó. Rất ít người thực sự biết rằng đứng đằng sau anh là nhà họ Thẩm.

Ngũ Lập Thu tình cờ biết được chuyện đó, chị ấy biết thì Lương San cũng biết.

Đương nhiên, bọn họ không quan tâm đến lai lịch của Thẩm Thính, có lai lịch hay không cũng không có liên hệ trực tiếp tới việc một người có nổi tiếng hay không.

Nhưng một người đàn ông ưu tú như Thẩm Thính, muốn anh kết hôn, đoán chừng không dễ dàng gì- ít nhất thì không dễ dàng vượt qua cửa ải của nhà họ Thẩm.

Kết quả??? Sau khi Lương San kinh ngạc, bà ấy đột nhiên bật cười: "Chẳng trách cậu muốn mời Lập Thu dẫn dắt cô ấy. Hai đứa nên nói cho Lập Thu biết tin này. Hẹn hò và kết hôn là hai chuyện khác nhau. Dù giấu diếm có thể tránh được rất nhiều rắc rối nhưng tiết lộ với những người xung quanh một cách thích hợp chưa chắc đã là chuyện xấu. "

“Cô nói đúng.” Ánh mắt của Thẩm Thính nhẹ nhàng lướt qua Khúc Kim Tích, nhàn nhạt nói “Tôi cũng muốn công khai nhưng cô ấy không muốn.”

Khúc Kim Tích: "..."

Mở mắt ra đã nói nhảm, anh muốn công khai khi nào chứ!

Tuy nhiên, cô cũng không dễ phản bác lại lời nói của Thẩm Thính trước mặt Lương San. Mặc dù Lương San là cô họ của cô nhưng nếu như thật sự muốn thảo luận về mối quan hệ, cô phải đứng về phía người giám hộ.

“Không công khai là đúng rồi.” Mặc dù Lương San đã giải nghệ nhưng bà ấy vẫn nắm rất rõ quy tắc trong ngành: “Cậu đang nổi tiếng, sự nổi tiếng của Kim Tích cũng không bằng cậu. Nếu như hấp tấp công bố thì người bị mắng nhất định là Kim Tích, hơn nữa bị mắng chỉ là thứ yếu, nếu như các cậu công khai mối quan hệ bây giờ, mọi bước đi của Kim Tích trong tương lai đều sẽ bị mọi người đàm tiếu, cho rằng cô ấy không dựa vào nỗ lực của bản thân mà là dựa vào cậu."

Khúc Kim Tích cảm thấy đại lão không hổ danh là đại lão, tam quan quá chuẩn nên cô gật đầu tán thành.

――Hoàn toàn quên mất chuyện cô sẽ ly hôn với Thẩm Thính, cho nên căn bản không tồn tại tình huống công khai nào cả.

"Đợi Kim Tích đuổi kịp cậu và có được chỗ đứng vững chắc trong giới, tới lúc đó rồi công khai cũng không muộn." Lương San lại hỏi, "Hai đứa đã kết hôn bao lâu rồi?"

Trong khi Khúc Kim Tích vẫn còn đang đào bới ký ức của mình, tính xem thời gian bao lâu thì Thẩm Thính đã trả lời: "Tháng Ba năm ngoái."

Cô chỉ đành im lặng.

Lương San liếc nhìn Khúc Kim Tích, sau đó đột nhiên chuyển chủ đề: "Kim Tích, mộ của bà cháu ở đâu? Cháu dẫn cô đi thăm đi, để bà nội cháu nhận mặt."

"Hai người các em đi thôi, đàn ông đừng đi nữa, hôm nay phải ở lại nơi này một đêm, các anh dọn dẹp nhà một chút đi."

Giáo sư Lục không có ý kiến, Thẩm Thính cũng không dám có ý kiến.

Thế là, Khúc Kim Tích liền dẫn đường đến ngọn núi phía sau của ngôi nhà cũ.

“Đường trơn, chú ý một chút, cẩn thận té ngã.” Trước khi rời đi, giáo sư Lục cẩn thận nhắc nhở Lương San. Khúc Kim Tích liếc mắt nhìn, có lẽ đã hiểu được tại sao một đại lão như Lương San lại kết hôn với giáo sư bình thường này.

Giáo sư Lục này dường như chiều chuộng Lương San giống như con gái của mình vậy.

"Kim Tích."

"Cô giáo Lương."

Lương San có chút bất lực: “Không cần phải xa cách như vậy, con nên gọi tôi là cô.” Bà trực tiếp vứt bỏ từ ‘họ’ đó đi.

Bà dùng ánh mắt mong đợi nhìn Khúc Kim Tích.

Khúc Kim Tích chỉ đành nói: "Cô."

“Vậy mới đúng chứ.” Lương San mỉm cười càng tươi hơn, chủ động kéo tay Khúc Kim Tích. Tay của bà ấy mềm mại, lòng bàn tay ấm áp, Khúc Kim Tích liền ngoan ngoãn để bà ấy khoác tay.

“Cháu và Thẩm Thính thật sự đã kết hôn rồi sao?” Đi được một lúc, Lương San đột nhiên hỏi.

Khúc Kim Tích: "Vâng."

Vẻ mặt dịu dàng của Lương San dần dần thay đổi, trong ánh mắt hiện lên vẻ suy tư, bà ấy là một người phụ nữ, trực giác của phụ nữ luôn rất nhạy bén.

Sau khi biết được hai người đã kết hôn, Lương San từ những kinh ngạc ban đầu đã có chút bối rối.

Thẩm Thính và Khúc Kim Tích đứng cùng nhau quả thực xứng đôi vừa lứa, nhưng trên người bọn họ không cảm nhận được sự ngọt ngào và thấu hiểu ngầm thông qua cử chỉ giữa người yêu với nhau.

Ngược lại rất xa cách.

Nhưng nếu như nói không có tình cảm, bà nhận thấy, dường như mọi ánh mắt của Thẩm Thính đều tập trung vào Khúc Kim Tích, nhìn cảm xúc trong mắt cũng không thể nào là giả.

Lương San suy nghĩ một chút, đổi cách khéo léo hơn để hỏi: "Trước khi các cháu kết hôn, ai là người theo đuổi trước?"

Khúc Kim Tích: "..."

"Cô, cô cẩn thận dưới chân, đừng để giẫm phải sỏi."

Kỹ xảo chuyển chủ đề này khiến trái tim của Lương San chùn xuống, nụ cười trên mặt biến mất: "Kim Tích, cháu nói cho cô biết, cháu và Thẩm Thính kết hôn, có phải là cậu ta dùng thủ đoạn bất chính để ép buộc không?"

Không phải cô gái nào cũng thích một người đàn ông có ngoại hình đẹp, giàu có, quyền lực và hoàn hảo về mọi mặt. Lương San là người từng trải, lúc đầu bà ấy cũng nổi tiếng một thời trong giới, nhưng không phải hoàng tử nào cũng thích mình theo đuổi mình.

Nhưng nếu không thích thì chính là không thích.

Thông qua phản ứng của Khúc Kim Tích, bà ấy cũng không phát hiện Khúc Kim Tích thích Thẩm Thính đến cỡ nào.

“Không, không.” Khúc Kim Tích vội vàng lắc đầu. Thật ra cô không muốn nói nhiều về chuyện kết hôn, nào ngờ cô họ này lại muốn truy hỏi đến cùng.

Sau khi suy nghĩ một lát, cô dứt khoát đem chuyện giữa ông cụ Thẩm và bà cụ Khúc kể ra, cuối cùng nói: "Tình huống đại khái là như vậy. Thẩm Thính không có bất kỳ lỗi gì với cháu, là cháu đang lợi dụng anh ấy."

Lương San nghe xong liền cảm thấy nhẹ nhõm, sau đó bà lập tức không vui: "Cái gì mà cháu lợi dụng chứ? Người lợi dụng là tên nhóc Thẩm Thính đó."

Khúc Kim Tích mỉm cười, không nói gì.

Bất luận có nói như thế nào, cô quả thực đã lợi dụng anh. Mối quan hệ giữa cô và Thẩm Thính ngay từ đầu đã không bình đẳng.

Khúc Kim Tích âm thầm lắc đầu, vứt bỏ những suy nghĩ lộn xộn đó đi.

Lương San nhìn ra được cô không muốn nói thêm nữa nên tạm thời đem những lời muốn nói giấu đi, chuyển đề tài sang chuyện công việc.

Sau một hồi trò chuyện, biết được bộ phim mới mà Khúc Kim Tích chuẩn bị đóng là của đạo diễn Minh Ngọc Sênh, bà ấy nhướng mày nói: "Cô biết anh ta, bộ phim đầu tiên mà anh ta làm đạo diễn, tất cả thiết bị còn là cô bỏ tiền ra mua cho anh ta đó."

Trong lòng Khúc Kim Tích thầm nghĩ, có lẽ Lương San quen biết hết tất cả những ông lớn trong làng giải trí.

Ý nghĩ này vừa lóe lên, cô đã nhìn thấy Lương San lấy điện thoại di động ra bấm gọi: "Tiểu Minh, bây giờ anh có bận không?"

Khúc Kim Tích: "???"

Bởi vì đứng gần nên cô còn có thể nghe thấy được giọng nói ở đầu dây bên kia điện thoại của Lương San: "Cô Lương? Tôi suýt chút nữa còn tưởng rằng mình bị hoa mắt rồi, không ngờ thật sự lại là cô."

Ấn tượng của Khúc Kim Tích về Minh Ngọc Sênh là một người nghiêm túc và cứng nhắc, mang khuôn mặt của một minh tinh nhưng lúc nào cũng nghiêm nghị, giọng nói trầm thấp và đôi mắt rất sắc bén, điều này mang lại áp lực cực lớn.

Nhưng bây giờ……

Thông qua giọng nói, não của cô tràn ngập hình ảnh của Minh Ngọc Sênh, người được gọi là Tiểu Minh kia mỉm cười ngốc nghếch, vẻ mặt đột nhiên trở nên vô cùng lạ thường.

Mục đích cuộc gọi của Lương San không phải để thông báo cho Minh Ngọc Sênh về mối quan hệ của bà ấy với Khúc Kim Tích, từ đó để Minh Ngọc Sinh đối xử đặc biệt với Khúc Kim Tích hơn, mà là để tìm hiểu chi tiết về bộ phim "Trúc Sinh Vật Ngữ" của Minh Ngọc Sênh.

Cho đến nay, Khúc Kim Tích mới chỉ nhận được kịch bản của “Trúc sinh vật ngữ”, những tình huống liên quan đến bộ phim, ngay cả Ngũ Lập Thu cũng không biết, huống chi là cô.

Ví dụ, cho đến bây giờ, Khúc Kim Tích còn không biết ai là nam diễn viên chính.

Phía Minh Ngọc Sênh không nói gì cả.

Lương San nghĩ đến mình vừa có thêm một cô cháu họ, lần đầu tiên gặp mặt cũng không có thứ gì tốt để tặng cho cô, nên giúp cô gọi điện thoại để tìm hiểu tình hình cụ thể của bộ phim sắp sửa khởi quay, cũng coi như là một món quà nhỏ dành cho Khúc Kim Tích.

Ít nhất trước tiên phải biết nam diễn viên chính trong bộ phim này là ai, để có thể tìm hiểu trước.

“Nam chính vẫn đang thảo luận.” Mặc dù Minh Ngọc Sênh rất thắc mắc tại sao Lương San lại gọi điện thoại cho ông ta và tìm hiểu về tình hình của bộ phim, nhưng dựa vào sự tôn trọng đối mình với Lương San, ông ta cũng không giấu diếm.

Ông ta tiết lộ: "Ban đầu định chọn Trình Cảnh nhưng mà phía Trình Cảnh xảy ra chút vấn đề, có lẽ không tham gia được. Cô Lương, cô có tiến cử người nào không?"

Thực ra, Minh Ngọc Sênh cũng đang đau đầu vì chuyện nam chính.

Lương San liếc nhìn Khúc Kim Tích, đột nhiên đưa ra đề nghị: "Tôi nghe nói Thẩm Thính gần đây không bận lắm, anh có thể tìm cậu ấy thử xem."

Khúc Kim Tích: "???"

Cô trượt chân, suýt chút nữa ngã xuống.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện