Cộp... Cộp...

" Ai ở ngoài gõ cửa ồn ào vậy? "

Ngụy Lão Lão cau mài đẩy ra khúc cây chắn cửa, ở tuổi này của bà rất dễ mẫn cảm với mấy tiếng động lớn ồn ào. Vả lại mấy ngày trước mấy tiểu quỷ trong thôn nghịch ngợm gõ cửa chọc bà chống gậy đi ra thì ù té chạy mất dạng, bị chọc phá mấy ngày liền như vậy bà định bụng hôm nay phải cho mỗi thằng nhãi một gậy vào mông trừng trị mới được.

Kết quả vừa mở cửa ra, hốc mắt bà liền xúc động chảy ra nước mắt.

" Thằng khỉ con giờ này mới chịu về vác mặt thăm bà già này à! " Ngụy Lão Lão mặc dù vui đến chảy nước mắt nhưng vẫn cắn răng giơ gậy gỗ xoan lên hù Ôn Hàn một trận.

Bách Dạ nhanh tay kéo Ôn Hàn hộ phía sau chỉ chừa cho y ló ra đầu nhỏ đàm phán với bà cụ trước mặt: " Ngoại đừng xúc động, con thật sự có việc mới không về được mà! "

Ngụy Lão Lão tâm mềm cũng không thật hạ thủ với y, tốt xấu gì bà chăm nó cũng mười mấy năm, cưng còn không hết sao lại nỡ đánh nó được.

Điều chỉnh cảm xúc xong, lúc này bà mới chú ý đi với cháu bà trở về lần này còn có thêm một nam nhân.

" Cậu này là? "

Còn che chở cháu bà như gà mẹ vậy? Chàng trai trẻ này cũng lạ thật!

Ôn Hàn khụ một tiếng, đổi lại đi phía trước chắn trước mặt Bách Dạ. Tiếc là chiều cao của y không bằng hắn, trong khi hắn 1m85 thì y chỉ có 1m75 thôi cho nên che thì cũng che được từ cổ hắn trở xuống.

" À à, thật ra đây là bạn con. Cậu ấy kêu Bách Dạ, là bạn chí cốt kiêm bạn cùng phòng đúng không? " Ôn Hàn đổ mồ hôi cố giấu diếm chuyện hài người quen nhau với Ngụy Lão Lão, dưới ánh mắt như tia laser vội thúc cù chỏ lên ngực Bách Dạ cưỡng ép hắn phối hợp theo.

Bách Dạ bị y thúc một chỏ vào ngực, đau muốn chết lặng, cắn răng gật nhẹ đầu.

Ngụy Lão Lão phòng bị lúc này mới chịu buông bỏ xuống, sắc mặt hoà hoãn trở lại nghiêng người nhường đường cho hai người bọn hắn vào trong.

" Haha, Hàn Hàn, con mau dẫn bạn vào nhà đi! Hai đứa đi đường mệt, tắm rửa một chút rồi ra ăn cơm luôn! "

Ôn Hàn nhân lúc Ngụy Lão Lão đi phía trước không thấy hai người bọn họ phía sau đi dựa gần nhau, quay sang chấp tay lại hướng về phía hắn làm khẩu hình miệng.

Em không cố ý! Xin lỗi nha, tình huống cấp bách nên phải làm thế!

Bách Dạ không nói cũng lộ ra giận dữ gì, trực tiếp dùng cách thô nhất đè đầu y hôn một trận nhanh như tia chớp.

Chờ hôn xong hắn cũng dùng khẩu hình miệng nói với y.

Em làm anh đau, lấy thân báo đáp.

Ôn Hàn bị hôn đến mặt đỏ tim đập nhanh, lườm yêu hắn một cái cảnh cáo.

...

Ở vùng nông thôn, hầu hết nhà của người dân đều mộc mạc giản dị chỉ có một gian phòng ngủ, một phòng khách, một phòng bếp nhỏ cùng nhà vệ sinh nhỏ bắt ở ngoài liền hết. Nhà nào dư giả hơn thì xây nhà độ sộ hơn một chút, còn không nhà nào có con trai chờ lớn cưới vợ cùng lắm dựng lên thêm một vách ngăn cách phòng ngủ làm buồng ngủ riêng của hai vợ chồng.

May mắn nhà Ngụy Lão Lão có dư gian phòng nhỏ lúc trước của Ôn Hàn, vì vậy hai người Ôn Bách coi như không phải chịu vất vả ngủ trên ghế gỗ suốt đêm.

Đêm khuya ở vùng quê tương đối thanh tĩnh, giờ này người ở quê đều sớm vắt mùng mà chui vào đánh một giấc ngủ rồi, nếp sống khác xa người thành thị nhiều.

Nhóp nhép... Nhóp nhép

Ôn Hàn trên người chỉ còn mỗi một cái áo thun vừa che khuất mông, bả vai run rẩy chôn đầu ở ngực Bách Dạ, một tay bịt chặt miệng hòng không muốn rên rỉ trong miệng bản thân lúc sơ ý thoát ra ngoài.

Tay còn lại yếu ớt níu lấy vạt áo Bách Dạ nức nở van xin " Ah... Đ..ừng ở chỗ này... Sẽ nghe được... A... A "

Bách Dạ hai ngón tay còn chôn sâu trong hậu nguyệt ấm áp ác ý ma sát nhanh dần lên vách thịt mềm mại, hắn cúi đầu nhây cắn trên vành tai đỏ ửng sau đó dời xuống cổ nhỏ trắng nõn của y giả vờ hỏi: " không phải chỗ đó vậy là chỗ này đúng không? "

Một bên đùa giỡn liếm láp yết hầu yếu ớt của y, một bên không quên lần mò tay vào bên trong áo thun rộng thùng thình trêu đùa nhũ hoa bị hắt hủi xoa nắn một trận.

Ba điểm nhạy cảm nhất trên người đều bị hắn dễ dàng thao túng được, kích tình dồn dập như vậy Ôn Hàn nào chịu cho nổi rất nhanh đã phải tước vũ khí đầu hàng vô điều kiện trước.

" Ân a... " phía trước dù không được an ủi vẫn cao trào bắn ra bạch trọc vung vãi lên bụng Bách Dạ, cắn xuống mu bàn tay, Ôn Hàn co giật người xuất tinh dứt quãng lần cuối.

Đôi mắt sáng lấp lánh như sao trời nay nhiễm một tầng sương mù mơ mơ màng màng vì dục vọng, khoé môi vô thức chảy ra nước bọt bị tích tụ từ khoang miệng đã lâu.

Bách Dạ cự vật bên dưới sớm đã thức tỉnh độn lên quần thành một túp liều lớn, làm xong này đó thủ tục cũng không để bản thân chịu ủy khuất lâu liền vác súng lâm trận.

Đáng giận, hậu nguyệt Ôn Hàn cho dù khai phá bao lâu vẫn như lúc đầu chặt chẽ nếu cắn được liền không khách khí nhả ra. Bách Dạ phải mất một lúc lâu sứt đầu mẻ trán mới đem tính phúc bản thân chào hỏi vách thịt ấm nóng của y.

Ra vào mấy cái hắn phát hiện người trong ngực run rẩy liền dừng lại, hít một ngụm khí, Bách Dạ bẻ ra khớp hàm đang cắn chặt trên mu bàn tay y đem răng nhỏ y hướng lên vai mình hạ xuống hạ khẩu xong mới nâng tay y lên xem xét.

Tiểu tử này đúng là ngốc hết thuốc chữa, đều cắn nát bét mu bàn tay rồi! Không biết đau sao?

" Tiểu Hàn ngoan, không cần tự tổn thương bản thân có biết không? "

Bách Dạ ôm y vào trong lòng vỗ về lên tấm lưng ướt đẫm mồ hôi của y, bên dưới cũng bất động theo. Bản thân hắn cũng thấy kỳ lạ, trước giờ hắn luôn mang bộ mặt lạnh nhạt không quản sự đời, rất ít khi biểu lộ cảm xúc đừng nói đến là nói nhiều hơn một câu.

An ủi người gì đó, hắn càng không biết. Cho đến khi người này xuất hiện, cuộc sống hắn hết thảy bị đảo lộn.

Hắn hoá ra còn có thể cười, cũng biết buồn rầu lo lắng, còn biết yêu như bao người khác.

Bách Dạ vô thức đem người trong lòng càng thêm siết chặt lấy, hắn bắt đầu cảm thấy bất an khi ở bên cạnh y. Bất luận y có ở bên cạnh hắn đi nữa, nổi bất an cũng ngày càng lớn dần.

Chỉ có khi đem y cùng hắn liên kết chặt chẽ một chỗ thì nỗi bất an kia mới vơi đi không ít, có như vậy hắn mới cảm giác được sự tồn tại của y là chân thật nhất.

Ở hắn nhíu chặt mài khó chịu, Ôn Hàn từ trên bả vai hắn ngẩng đầu lên chớp đôi mắt chứa cả một bầu trời đầy sao.

Y cười khẽ đem đầu ngón tay ấn giữa hai chân mài đang chau lại của hắn xoa nhẹ.

Bách Dạ lại làm ảo giác, hắn mơ hồ nhìn được hai hình ảnh chồng chéo lên nhau.

Ôn Hàn cùng thiếu niên kia có cùng một đôi mắt chứa ngôi sao sáng, biểu tình vô hạn ôn nhu mấp máy môi nói:

" Bách Dạ, em thích anh "

Bất an trong lòng hắn vì một câu nói này như thủy triều " ào ào " rút xuống, nước mắt không biết vì sao lại không khống chế từng giọt từng giọt rơi xuống hai bên má gầy gò trượt dần xuống rơi lên vầng trán y.

Hắn nghẹn ngào hôn lên đôi mắt mở ra ngơ ngác nhìn của Ôn Hàn thiều thào đáp lại.

" Anh yêu em, Tiểu Hàn. Chắc chắn "

Ngàn năm trước bỏ lỡ người một kiếp.

Ngàn năm sau nguyện một hộ ngươi một đời.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện