Thiếu niên vừa bước vào lớp, nam sinh ban nãy còn đỏ mặt tía tai giống như có chỗ dựa, chỉ vào chỗ ngồi của Chử Tình tố cáo: “Đại ca, cô ta cứ ngồi ở chỗ của đại ca, em nói gì cũng không chịu đi!”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Người thiếu niên nhìn theo hướng cậu ta chỉ, đối diện với Chử Tình thì sửng sốt, sau đó ánh mắt trở nên khó hiểu. 

Ban đầu toàn bộ lực chú ý của Chử Tình còn đặt trên quả đầu gà tây năm màu của cậu ta, nhưng bị cậu ta nhìn chằm chằm một lúc thì đành miễn cưỡng dời mắt xuống. Tầm mắt hai người giao nhau giữa không trung, sau khi thấy đôi mắt đối phương, cô cũng chợt hoảng hốt.

….Sao đôi mắt của thằng bé này giống Thích Vị Thần vậy? Chỉ là nhìn kỹ thì thấy không giống lắm, đôi mắt của Thích Vị Thần giống như hồ nước lạnh băng vào mùa đông, luôn vô tình lộ ra một loại cảm giác lạnh lùng, lộ ra sự xa cách trời sinh, nhưng thằng bé này lại khác, đôi mắt nhỏ giống như con mèo con được nuông chiều từ bé, hồn nhiên ngây thơ, còn có một chút… ngổ ngáo đáng đánh đòn quen thuộc.

Tuy bực bội vì ngủ nửa giấc bị đánh thức, nhưng ngoài ý muốn là Chử Tình lại không ghét nổi thằng nhóc gà tây này, không muốn chấp nhặt với cậu ta cho lắm.

Nhưng cô rộng lượng, người khác lại không muốn bỏ qua như vậy. Nam sinh vừa cãi nhau với cô bây giờ đang mang vẻ mặt y hệt một tên gian thần đứng bên cạnh nhóc gà tây: “Đại ca, trước mặt nhiều người như vậy, đại ca nhất định phải dạy dỗ cô ta, nếu không để mọi người biết đại ca bị một con nhóc chiếm chỗ ngồi, sau này chúng ta còn mặt mũi gì lăn lộn ở Thừa Đức!”

Thiếu niên vẫn đang nhìn chằm chằm vào Chử Tình, nghe thấy lời này nhưng không phản ứng gì, cậu ta lập tức đi về phía cô, ném cặp sách trên vai xuống bàn, nhìn chằm chằm vào gương mặt cô: “Này, từ đâu đến?”

Chiều cao của thiếu niên tương đương với Thích Vị Thần, đột nhiên đứng chắn trước mặt cô, bị nhìn chằm chằm như vậy, nếu là người khác nhất định sẽ thấy áp lực, nhưng Chử Tình không bị ảnh hưởng chút nào, chỉ nghiêm trang nói với cậu ta: “Đây là chỗ của tôi.”

Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.

Thiếu niên suýt chút nữa chửi bậy, nhưng đối diện với khuôn mặt của cô thì không mở miệng nổi, nghẹn họng ba giây rồi kéo ghế ra, ngồi đối diện cô một cách không kiên nhẫn: “Không nói chuyện chỗ ngồi, tôi hỏi cậu từ đâu đến? Tên là gì?”

Nam sinh vừa rồi còn làm gian thần há hốc mồm, mang vẻ mặt khiếp sợ nhìn bóng dáng cậu ta, mấy thiếu niên quen biết nam sinh cũng hai mặt nhìn nhau, một lúc sau có người hỏi nhỏ: “Lần đầu tiên đại ca hỏi tên con gái, chẳng lẽ thích cô ta à?”

“Tao cũng nghĩ vậy, con bé này trông khá xinh… Nhưng sao tao lại thấy quen quen nhỉ, tụi bay có cảm thấy trông rất giống đại ca không?”

“Tao nghe thấy đấy.” Thiếu niên nhíu mày nói.

Đám đàn em lập tức im như chim cút, ngoan ngoãn đứng yên một chỗ không dám hé răng.

“Này, nói đi.” Thiếu niên nhìn Chử Tình chằm chặp.

Chử Tình liếc nhìn cậu ta một cái, vẻ mặt vô tội đẩy nhẹ chiếc cặp sách trên bàn, cặp sách lập tức từ trên bàn rơi xuống, lúc rơi xuống đất phát ra một tiếng rõ to. Trong lớp vang lên mấy tiếng hít hà, mấy thiếu niên vẫn luôn đi theo sau lại càng không thể tin được.

Ngay lúc mọi người cho rằng Chử Tình chắc chắn sẽ gặp xui xẻo thì thiếu niên tức giận bỏ khẩu trang xuống, lộ ra gương mặt anh tuấn. Chử Tình hơi kinh ngạc, không ngờ ngoại trừ đôi mắt, ngay cả mũi và khuôn mặt cậu ta cũng giống Thích Vị Thần, chỉ là đôi môi hồng hơn Thích Vị Thần một chút, dáng môi cũng không giống lắm... nhưng cũng rất quen, giống như cô đã từng thấy ở đâu đó.

…Nhóc con này chẳng lẽ là người thân của Thích Vị Thần? Ý tưởng này vừa lóe lên, Chử Tình trực tiếp hỏi luôn: “Cậu tên gì?”

“Đm, ai hỏi ai hả?” Thiếu niên càng thêm tức giận, nhưng không biết vì nguyên nhân gì mà cậu ta vẫn luôn cố gắng hết sức để nén cơn giận của mình.

…Tính cách tệ thật, Chử Tình ‘haiz’ một tiếng: “Tôi tên Chử Tình, cậu có chuyện gì không?”

Thiếu niên nghe vậy sửng sốt: “Tên gì cơ?”

“Chử Tình. Chử gần âm với Thử, Tình trong thất nhất oánh tình*.” Chử Tình giới thiệu tên mình xong, nhìn lại thấy gương mặt dại ra của thiếu niên, bỗng nhiên cô cảm thấy chính mình thật sự quá kiên nhẫn.

*Chử phát âm zhǔ, gần với zī (nghĩa là cười), thất nhất chỉ ngày 1-7, ngày thành lập quân đội nhân dân Trung Hoa, oánh là óng ánh, tình là trời quang mây tạnh, hợp lại là ánh mặt trời vào ngày 1 - 7. Tên mang ý nghĩa là ánh mặt trời của Đảng chiếu rọi khắp muôn nơi)

Sau một lúc lâu, ánh mắt thiếu niên đột nhiên trở nên sắc bén: “Không thể nào! Sao cậu có thể tên là Chử Tình?!”

“Lừa cậu làm gì, chẳng lẽ phải cho cậu xem căn cước công dân thì mới tin?” Năm 2042 không sử dụng chứng minh thư nữa, thay vào đó là thẻ căn cước, một loại thẻ tích hợp đủ các chức năng của chứng minh thư, bảo hiểm y tế và nhiều giấy tờ khác, Thích Vị Thần 41 tuổi đã chuẩn bị cho cô.

Nói xong, cô lấy thẻ căn cước của mình ra, thoải mái hào phóng đưa cậu ta xem. 

Thiếu niên nhìn thấy tên cô ở mặt trên xong, lạnh lùng trầm ngâm nửa ngày, cuối cùng nhíu mày hỏi cô: “Vì sao cậu được đặt tên này?”

“Cậu đã biến đi được chưa?” Chử Tình gần như hết kiên nhẫn, lộ ra một nụ cười giả lả với cậu ta. 

Nụ cười này mang đến cho cậu ta cảm giác quá quen thuộc, thiếu niên cảm nhận được tay mình đang phát run nhưng vẫn chưa từ bỏ ý định hỏi thăm: “Ai đặt tên cho cậu?”

“Mẹ tôi.”

“Ai đưa cậu tới trường học này?” Nét mặt của thiếu niên càng thêm ngưng trọng.

Sự kiên nhẫn của Chử Tình đã hoàn toàn biến mất, cô mang khuôn mặt không biểu tình thuận miệng nói dối: “Mẹ tôi”

Thiếu niên nhìn chằm chằm cô một cách gắt gao, một lúc lâu sau thì cậu ta bực bội đứng dậy, đi đi lại lại tại chỗ hai vòng rồi quay người ra ngoài. Nam sinh ban nãy luôn cổ vũ cậu ta dạy dỗ Chử Tình vội vàng ngăn cậu ta lại, nói: “Đại ca, sắp vào lớp rồi, đại ca định đi đâu?”

“Đi đâu… tao không đi đâu hết.” Thiếu niên hoàn hồn, cố gắng bình tĩnh lại.

Nam sinh liếc nhìn Chử Tình một cái, thấy cô lại gục xuống bàn chuẩn bị ngủ thì lập tức giận sôi máu: “Đại ca, chẳng lẽ đại ca thật sự thích cô ta?”

“Đừng nói bậy.” Thiếu niên nói xong thì dừng một lát, sau đó nói một câu cực kỳ không phù hợp với vẻ ngoài phản nghịch của mình, “Mẹ tao không cho yêu sớm.”

Người quen biết đều biết cậu ta rất nghe lời mẹ, cậu ta đã nói như vậy, nam sinh kia đã chắc chắn cậu ta không thích Chử Tình, yên tâm đổ dầu vào lửa: “Nếu không thích, vậy đại ca còn chần chừ gì, ở cấp ba Thừa Đức nào có ai không biết bàn ở góc lớp đều là của đại ca, nếu bị con nhóc này cướp mất, đại ca sẽ bị cười đến mức nào chứ!”

“Đúng rồi, chỗ ngồi.” Lúc này thiếu niên mới lấy lại tinh thần, quay lại trước mặt Chử Tình một lần nữa, gõ gõ lên bàn, “Ây, cậu ngồi dịch sang bên cạnh, đây là chỗ của tôi.”

Chử Tình bị làm phiền cả buổi sáng, giờ đã cực kỳ tức giận, ngồi thẳng lên nhìn về phía cậu ta: “Dựa vào đâu chứ?”

Tính cách thiếu niên nóng nảy, nhưng lúc này đối mặt với cô lại không biết vì sao không thể nổi nóng: “Chỉ đổi chỗ một chút, cậu làm bạn cùng bàn với tôi, cũng không khác nhau là mấy.”

“Tôi nhất định ngồi đây, cậu có thể làm bạn cùng bàn với tôi, không khác nhau là mấy.” Chử Tình nói ra lời tương đồng với giọng điệu không hề giống cậu ta, độ kiêu ngạo đáng đánh đòn cao hơn thiếu niên gấp bội. 

Thiếu niên còn chưa kịp trả lời thì nam sinh phía sau cậu ta đã không nhịn được: “Này, Chử Tình! Đừng có cho mặt mũi mà không cần (*) nha!”

(*)Không biết điều.

“Không được gọi tên cô ấy lung tung!” Thiếu niên khó chịu quát to, nam sinh kia lập tức không dám nói tiếp nữa.

Thiếu niên nhíu mày thật chặt, lần đầu tiên thử nói lý với người khác: “Ngồi ở chỗ này đều là lưu manh không thích học hành, cậu ngồi ở đây cẩn thận không thi đậu đại học.”

Mặt Chử Tình không biểu cảm nhìn chằm chằm cậu ta: “Nói đi, mấy đứa muốn thế nào thì mới ngậm miệng.”

“Đm…” Thiếu niên nhịn nhưng cuối cùng vẫn không nhịn được thốt ra một tiếng chửi bậy.

Nam sinh nhịn nửa ngày lập tức nói tiếp: “Đại ca, dạy dỗ nó một trận đi!”

“Gian Thần, im miệng!” Chử Tình trừng mắt nhìn cậu ta một cái.

Nam sinh: “?” Ai, ai là Gian Thần?

Thiếu niên nhíu mày nhìn Chử Tình, vừa bực bội vừa buồn bực, dường như không biết nên làm gì với cô mới ổn. Chử Tình bị cậu ta nhìn chằm chằm, không buồn ngủ nổi nên xụ mặt nhìn lại cậu ta. Đúng lúc hai người mắt to trừng mắt nhỏ, bầu không khí giằng co căng thẳng thì Thích Vị Thần đi từ ngoài vào, nhìn thấy mấy nam sinh cao to vây quanh Chử Tình thì dừng một lúc. 

Chử Tình chú ý thấy Thích Vị Thần đi về phía mình thì lập tức xua tay với cậu: "Tôi không sao, cậu về chỗ ngồi đi." Chuyện hôm nay không thể thua, nếu không sau này rất khó lập uy, lúc này cô thật sự không hy vọng Thích Vị Thần nhúng tay. 

Thích Vị Thần dừng bước, nhưng không nghe lời về chỗ ngồi của mình mà đứng tại chỗ bình tĩnh nhìn cô. Đám đồng bọn của thiếu niên nhìn cậu một cái, không khỏi buột miệng thốt lên: “Mẹ nó, quá giống!”

Thiếu niên nhíu mi, tùy tiện quay đầu nhìn lại, sau khi thấy khuôn mặt Thích Vị Thần thì nét mặt đông cứng lại. Còn Thích Vị Thần ngay lúc đối diện với cậu ta, đôi mắt luôn bình tĩnh như giếng cổ không bao giờ dao động dường như cũng xuất hiện một chút thay đổi.

Thiếu niên cảm thấy hô hấp khó khăn, cả người đều không khỏe, một lúc lâu sau mới gian nan mở miệng: “Đm?”

“Đừng nói tục.” Thích Vị Thần mở miệng.

Giọng điệu quen thuộc này, biểu cảm quen thuộc này khiến gân xanh trên thái dương thiếu niên giựt giựt: “…Cậu tên gì?”

“Thích Vị Thần.” Thích Vị Thần chậm rãi nói.

Chử Tình kinh ngạc nhìn cậu, không ngờ học thần luôn lạnh lùng kiêu ngạo cũng bằng lòng trả lời một thằng nhóc gà tây với cái đầu đủ mọi màu sắc.

Yết hầu thiếu niên giật giật, một lúc lâu sau mới nỗ lực khiến bản thân bình tĩnh lại: “Ai đặt tên cho cậu?”

“Bố tôi.”

“Ai đưa cậu đến Thừa Đức học?” Thiếu niên tiếp tục hỏi.

Chử Tình sợ Thích Vị Thần không biết nói dối, vội vàng ngắt lời: “Bố cậu ấy, cậu có thể hỏi vấn đề khác không, hễ gặp ai cũng hỏi hai câu này, thú vị sao?”

Thiếu niên giống như con lạc đà chỉ cần một cọng rơm là có thể đè ngã(*), cố gắng đứng giữa Chử Tình và Thích Vị Thần, ánh mắt đảo quanh hai người, sau cùng hỏi: “Hai người… có phải cùng chung bố mẹ không?”

(*)Lấy ý từ câu “Cọng rơm đè ngã con lạc đà”, nghĩa đen chỉ con lạc đà thồ quá nhiều đồ, đồ vật lúc trước gánh lên không làm nó bị ngã nhưng sau cùng khi đưa cọng rơm lên thì lạc đà quá sức chịu đựng, bị ngã. Nghĩa bóng là trong đời thường gặp được một vài việc mang đến áp lực lớn, nhưng nếu nằm trong phạm vi nhất định, họ sẽ chịu được, chỉ là khi vượt quá mức độ chịu đựng, họ sẽ sụp đổ.

“Nói lung tung cái gì vậy, đương nhiên không phải!” Chử Tình ném cho cậu ta cọng rơm cuối cùng.

Thiếu niên siết thật chặt hai nắm tay, cố gắng bình tĩnh một lát rồi quay đầu đi nhanh ra khỏi lớp, Gian Thần sốt ruột gọi một tiếng đại ca, vừa gọi vừa chạy theo, mấy người còn lại đang định chạy theo thì bị Thích Vị Thần cản đường.

“Cậu ta tên là gì?” Thích Vị Thần bình tĩnh hỏi.

Mấy người kia vốn sốt ruột muốn ra ngoài, nhưng không biết vì sao sau khi đối diện với ánh mắt bình tĩnh nhưng lạnh lùng của cậu thì theo bản năng ngoan ngoãn đứng yên trả lời: “Thích Mộ Dương.”

“Thích Mộ Dương.” Thích Vị Thần âm thầm nhắc lại một lần, lông mi hơi cụp xuống như chặn lại toàn bộ suy nghĩ.

Trong lúc Thích Vị Thần chặn người lại hỏi tên, Thích Mộ Dương đã chạy xa. Cậu ta chân dài thể lực tốt, Gian Thần đuổi theo không lâu đã mất dấu, chạy khắp nơi trong trường tìm hơn một giờ mới thấy người. 

Lúc tìm được Thích Mộ Dương ở trên sân thượng của khu nhà dạy học thì đối phương đã bình tĩnh lại, đang ngẩn người nhìn chằm chằm di động trong tay. 

Gian Thần kiệt sức ngồi cạnh cậu ta, nhìn mặt trời chói chang trên đỉnh đầu, nuốt nước miếng hỏi: “Đại ca, đại ca không nóng sao?”

Thích Mộ Dương không nói gì.

Gian Thần nhìn về phía điện thoại di động của cậu ta, pin không đến 5%, giao diện ở mục nhật ký điện thoại, dãy số trên cùng là “bố”, “mẹ” đã hiển thị mấy chục cuộc gọi đi, hiển nhiên hết pin là do gọi điện thoại.

“Đại ca, không phải đại ca bảo cô chú tham gia hạng mục nghiên cứu, trong vòng một năm rưỡi không thể liên lạc sao? Sao giờ lại gọi điện cho họ?” Gian Thần khó hiểu.

“Tao có chuyện muốn hỏi họ.” Khuôn mặt Thích Mộ Dương trầm xuống, không muốn nói dù chỉ một lời, nhìn giống như đã gặp phải đả kích cực lớn.

Gian Thần: “Nhưng giờ đại ca cũng không liên lạc được mà.”

Thích Mộ Dương không nói gì cả.

Gian Thần lau mồ hôi một cái, mặt ủ mày ê hỏi: “Đại ca, rốt cuộc có chuyện gì, sao hôm nay đại ca khác thường vậy? Là vì chỗ ngồi hay là hai người kia? Đại ca nói một câu, em lập tức gọi anh em đi xử lý bọn họ, sau đó cướp bảo tọa* góc tường về cho đại ca!”

(*) Bảo tọa: Thường dùng để chỉ chỗ ngồi dành cho vua chúa, người đứng đầu. Trong trường hợp này, góc tường là chỗ ngồi hợp phong thủy với những học sinh không muốn nghe giảng, làm bài tập trong giờ nên gọi là bảo tọa

“Giờ tao không có tâm trạng nói vụ chỗ ngồi, cô ấy muốn ngồi thì để cô ấy ngồi… còn nữa, đừng động đến hai người đó." Thích Mộ Dương nói xong thì cúi đầu xuống, thoạt nhìn vô cùng ủ rũ, ủ rũ nhất từ trước đến giờ.

Gian Thần khiếp sợ nhìn cậu ta: “Đại ca! Rốt cuộc đại ca làm sao vậy? Đó là chỗ ngồi đại ca thích nhất, sao có thể nói cho là cho?! Còn không được so đo với bọn họ?”

Thích Mộ Dương liếc nhìn người kia: “Mày không hiểu.”

“Đại ca nói thì em sẽ hiểu.” Gian Thần lập tức cười hihi ghé sát tai vào.

Thích Mộ Dương ngửi thấy mùi mồ hôi trên người cậu ta, ghét bỏ lùi ra phía sau, lùi đến khoảng cách an toàn mới đau khổ nói: “Nếu tao đoán không sai, hai người kia có lẽ là con riêng bố mẹ tao ngoại tình sinh ra, anh chị em cùng cha khác mẹ và cùng mẹ khác cha với tao.”

“… Cái gì?”
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện