Cố Tuyền bị một nhà ba người kích thích không nhẹ, cả tiết tự học buổi tối đều vô cùng ngoan ngoãn, nhìn thấy Chử Tình không dám tùy tiện tán tỉnh, nhìn thấy Thích Mộ Dương học bài cũng không dám nói xấu, sau khi tan học càng là về thẳng ký túc xá, cũng không làm một chút chuyện xấu gì.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu ta bị thần kinh hay là có chiêu trò gì đây?” Gian Thần nghi ngờ.
Nhóc Mập ‘khà khà’ một tiếng: “Cứ kệ nó, nhất định là bị Chử gia giáo huấn, nhìn vết thương trên mặt kia, tôi không tin là tự mình ngã.”
“Sao cậu chắc chắn là Chử gia giáo huấn mà không phải đại ca? Trên mặt đại ca cũng có thương tích, hẳn là đánh nhau với cậu ta.” Trái tim Gian Thần vẫn hướng về Thích Mộ Dương trước sau như một.
Nhóc Mập nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Bị đại ca đánh rất bình thường, hiển nhiên là cậu ta bị người không thể tưởng được đánh nên mới có bộ dạng bị đả kích.”
“Nói cũng phải.” Gian Thần phụ họa xong định đến chỗ Thích Mộ Dương chứng thực, kết quả vừa quay đầu thì không những ngay cả bóng dáng của Thích Mộ Dương cũng không thấy đâu, mà trong lớp chỉ còn lại hai người là cậu ta và Nhóc Mập.
Bên này Thích Mộ Dương lèo nhèo quấn lấy Chử Tình, làm cô không đi cùng đến phòng y tế không được, Chử Tình thật sự vừa cạn lời vừa buồn cười với cậu ta, sau cùng vẫn là đi theo cậu ta và Thích Vị Thần.
Trên đường, cô hơi bất đắc dĩ nói: “Vết thương này của con đến chỗ bác sĩ của trường bôi chút cồn tiêu độc là được, nhất định bắt mẹ đi theo làm gì?”
“Mẹ đi bôi cho con, con không muốn để bác sĩ trường làm, bác sĩ ở trường đặc biệt ghét học sinh đánh nhau, mỗi lần điều trị đều bôi thuốc rất mạnh tay,” Thích Mộ Dương vô cùng đáng thương nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chử Tình lườm cậu ta một cái: “Vậy bảo bố con làm đi.”
“Không được, bố làm cũng không nhẹ.” Lần họ đánh nhau với Tóc Xanh vào đồn cảnh sát, là bố bôi thuốc cho cậu ta ở khách sạn, đau đến mức cả người cậu ta đều khó chịu.
“Không muốn để bác sĩ ở trường làm, lại chê bố con mạnh tay, lúc mới quen biết sao mẹ không biết tính cách con yếu đuối vậy hả?” Chử Tình nói xong dừng một lúc, nhìn gương mặt ra vẻ đáng thương của cậu ta, đột nhiên hơi tò mò: “Bình thường con ở nhà cũng làm nũng với mẹ năm 41 tuổi như vậy sao?”
“Làm quá hơn bây giờ một chút, dù sao hiện tại mẹ cũng mới mười tám, con phải kiềm chế một chút.” Thích Mộ Dương giải thích.
Khóe miệng Chử Tình giật giật: “… Không nhìn ra con kiềm chế mấy đâu.”
Thích Mộ Dương cười hì hì, duỗi tay ôm lấy cánh tay cô. Vóc dáng cậu ta cao hơn Chử Tình rất nhiều, làm như vậy phải khom lưng khuỵu chân, thoạt nhìn vô cùng đè nén, nhưng rõ ràng là cậu ta cũng vô cùng vui vẻ.
Chỉ là cậu vui, người nào đó lại không thể nào vui, mặt không cảm xúc đi đến giữa hai người, mạnh mẽ tách hai người ra. Thích Mộ Dương khó chịu nhìn về phía cậu: “Bố làm gì vậy?”
“Người ngoài không biết quan hệ của hai người, chú ý ảnh hưởng.” Thích Vị Thần lạnh lùng nói, vẫn đứng giữa hai người không đi ra.
Thích Mộ Dương ‘hừ’ một tiếng, ra vẻ đã sớm nhìn thấu cậu: “Chú ý ảnh hưởng với không chú ý ảnh hưởng cái gì, nói thẳng ra là bố ghen thì có sao?”
“Đúng, ghen.”
Thích Mộ Dương bị nghẹn lời, không cam lòng vòng đến bên kia Chử Tình, vì vậy Chử Tình một lần nữa trở thành người đứng giữa trong ba người đang song song đi về phía trước.
“Bố ghen thì con cũng muốn đứng gần mẹ.” Thích Mộ Dương hừ nhẹ một tiếng, ỷ vào Thích Vị Thần trong chốc lát không với tới mình cứ thế khiêu khích.
Thích Vị Thần quét mắt nhìn cậu ta một cái: “Đừng bám váy mẹ.”
“Không có chủ kiến, không có năng lực, tam quan khiếm khuyết lại còn yêu mẹ mới gọi là bám váy mẹ, con với mẹ là quan hệ mẹ con bình thường, thân nhưng không bám chặt, bố có ý kiến?” Thích Mộ Dương ngẩng cằm hỏi: “Nếu cứ tính theo tiêu chuẩn của bố, con còn bám váy bố nữa.”
Chử Tình nghe vậy, sự chú ý lại kỳ quái dừng ở điểm khác: “Đã là năm 2042 rồi mà còn có từ bám váy mẹ, váy bố sao?”
“Hiện tượng xã hội tồn tại một ngày thì hình dung từ cũng tồn tại một ngày, rất bình thường.” Thích Mộ Dương thuận miệng nói.
Chử Tình ‘chậc’ một tiếng: “Không hổ là con trai mẹ, ngay cả từ ngữ cao cấp như ‘hiện tượng xã hội’ cũng nói ra được.”
“Chủ yếu là mẹ sinh giỏi.” Thích Mộ Dương cổ vũ.
Chử Tình phối hợp: “Vẫn là do con lớn lên tốt.”
Thích Vị Thần nghe hai mẹ con vui vẻ khích lệ lẫn nhau xong, mặt không biểu cảm nói: “Thật đáng tiếc, không phải con gái.” Con trai thật sự làm người ta ghét.
Thích Mộ Dương dừng một lát rồi đột nhiên lo lắng: “Bố, ý tưởng này của bố rất nguy hiểm đó, sau khi xuyên về dù thế nào cũng đừng thay đổi giới tính của con, con làm đàn ông quen rồi, không muốn sinh ra là nữ đâu.”
“Nếu con sinh ra đã là con gái thì có gì mà không quen?” Thích Vị Thần nhìn cậu ta một cái.
Thích Mộ Dương: “…” Nói rất có đạo lý, nhưng lại luôn cảm thấy không phải như vậy.
Đang lúc cậu ta tự hỏi nên phản bác bố thế nào thì ba người đã đến phòng y tế, còn chưa vào cửa thì đã thấy Cố Tuyền ngồi trên chiếc giường nhỏ trong phòng, bác sĩ ở trường đang chọc bông tẩm cồn sát trùng lên mặt cậu ta.
“Hic…… Bác sĩ, anh không thể nhẹ chút sao?” Cố Tuyền đen mặt hỏi.
Bác sĩ trường cười lạnh một tiếng: “Có năng lực đánh nhau mà một chút đau này cũng không chịu nổi?” Nói xong, dùng nhíp kẹp một ít bông tẩm cồn sát trùng, lần nữa chọc trên mặt cậu ta.
Thật sự phải dùng từ chọc, có thể nhìn thấy mặt Cố Tuyền bởi vì tay cậu ta bị đè xuống rất mạnh, nếu không phải đầu nhíp là bông tròn thì e là nhíp phải cắm vào thịt cậu ta rồi. Cố Tuyền lần nữa kêu rên, hùng hùng hổ hổ đẩy anh ta ra: “Đm, mẹ nó còn đau hơn so với lúc ông đây bị đánh, không bôi!”
Nói xong thì xoay người về phía cửa, sau khi nhìn thấy mấy người Thích Mộ Dương thì hơi sửng sốt, gương mặt nãy giờ vẫn luôn đen bắt đầu đỏ ửng.
“Chà chà, đây không phải bạn Đại Quất sao? Ngày thường ngài dũng mãnh như vậy còn sợ bôi cồn sát trùng ư?” Thích Mộ Dương đã thành công làm Cố Tuyền và Chử Tình không vừa mắt lẫn nhau, nên giờ phút này cũng không cần giả vờ rộng lượng, vì vậy triển khai hình thức châm biếm vô tình.
Cố Tuyền cười lạnh một tiếng: “Cmn mày có giỏi thì để anh ta bôi thuốc cho thử xem, cmn mày mà không kêu rên thì ông đây cùng họ với mày.”
“Ngại quá. Tôi nhiều bạn bè, tùy tiện gọi một hai người đến đều có thể bôi thuốc giúp tôi, không giống ai đó, ngoại trừ bác sĩ ở trường ra thì không ai để ý.” Thích Mộ Dương không khách khí liếc cậu ta một cái.
Lúc hai người nói chuyện, Thích Vị Thần đã lấy cồn sát trùng từ chỗ bác sĩ, Chử Tình nhận lấy rồi ấn Thích Mộ Dương ngồi xuống chiếc giường nhỏ, cẩn thận giúp tiêu độc miệng vết thương giúp cậu ta.
Thích Mộ Dương phối hợp chu miệng lên, thuận tiện còn không quên nhìn Cố Tuyền một cái để khiêu khích làm cho cậu ta tức điên lên. Cố Tuyền cũng không biết vì sao, rõ ràng biết bản thân đánh không lại mắng không bằng nhưng vẫn ở đây chịu ngược, mãi đến khi Thích Mộ Dương bôi thuốc ở ngoài miệng mới phản ứng lại, lần nữa hùng hùng hổ hổ rời đi.
Lúc này Thích Mộ Dương thắng lớn, tâm trạng vô cùng tốt đẹp, lúc đi về ký túc xá với Chử Tình và Thích Vị Thần còn ngâm nga một bài hát không thành nhịp điệu nào đó, lười biếng đi tới, không có một chút hình tượng nào.
“Vui đến vậy à?” Chử Tình khó hiểu nhìn cậu ta một cái, tuy sau đó cô có trút giận cho cậu ta nhưng cậu ta cũng bị đánh, thật sự không hiểu vì sao cậu ta lại vui vẻ như vậy.
Thích Mộ Dương sợ lộ, nghe vậy ‘khụ’ một tiếng, hơi kiềm chế cảm xúc hưng phấn: “Cũng không có, chỉ là rất thích mẹ che chở con, lần nào cũng làm con cảm thấy mẹ là một đại anh hùng, con ở ngoài xảy ra chuyện gì cũng không sợ, mẹ nhất định sẽ là hậu thuẫn kiên cường nhất của con.”
Mỗi bà mẹ đều thích nghe những lời này, cho dù có là bà mẹ chưa từng trải qua việc mang thai sinh con cũng vậy. Chử Tình nghe vậy tâm trạng cũng tốt lên theo, nhéo mặt Thích Mộ Dương rồi nở nụ cười.
Sau khi ba người cùng đi vào cổng lớn ký túc xá, lúc sắp chia tay thì Thích Mộ Dương đột nhiên nói: “Mẹ, mẹ đưa con về tận sảnh ký túc xá đi.”
“Được thôi.” Bởi vì được cậu ta dỗ khá vui vẻ, vậy nên Chử Tình quyết định chịu đựng việc hôm nay cậu ta được một tấc lại muốn tiến một thước.
Thích Vị Thần suy ngẫm nhìn hai mẹ con một cái, không nói một lời đi về phía ký túc xá.
Toàn bộ khu ký túc xá cũng chỉ lớn bằng đấy, ba người đi hai phút thì đến dưới sảnh ký túc xá, Chử Tình dừng lại ở cửa: “Được rồi, hai người vào đi.”
“Chờ đã!” Thích Mộ Dương nói xong nhìn xung quanh một vòng, nhanh như chớp ôm Chử Tình một cái, Chử Tình và Thích Vị Thần đồng thời dừng lại, không ai chú ý đến tiếng động rất nhỏ phát ra trong một góc tối.
Thích Mộ Dương chỉ ôm một lát rồi buông ra, cười tủm tỉm giải thích: “Hôm nay bị thương, cho nên đặc biệt muốn làm nũng, đây là lần cuối.”
Chử Tình ngẩn người rồi bật cười: “Này, con chắc chắn con không bị phức cảm Oedipus(*) chứ? Quá dọa người.”
“Đương nhiên không có.” Thích Mộ Dương hừ nhẹ một tiếng, vì tự chứng minh sự trong sạch lại ôm bố một cái, lúc ôm còn không quên lén lút nói một câu bên tai Thích Vị Thần: “Cảm ơn bố.”
Trong góc lại lần nữa phát ra tiếng động.
Thích Vị Thần nhìn thoáng qua phía bên kia, vỗ vỗ cánh tay Thích Mộ Dương, chờ cậu ta buông mình ra mới bình thản nói: “Không muốn ôm con.”
“Vậy bố muốn ôm ai?!” Thích Mộ Dương trừng mắt.
Cậu ta còn chưa dứt lời thì Thích Vị Thần đã duỗi tay ôm Chử Tình vào lồng ngực. Hai mẹ con đều ngây người, gương mặt Chử Tình càng lúc càng đỏ. Không giống cái ôm của Thích Mộ Dương, cái ôm của Thích Vị Thần thật sự dùng sức, giống như muốn khảm cô vào trong lồng ngực mình. Chử Tình giãy giụa vài lần không được, đành phải bất đắc dĩ vỗ vỗ cánh tay cậu: “Đủ rồi, con còn ở đây kìa.”
Thích Vị Thần nghe vậy dừng một lại, lúc này mới buông cô ra, ánh mắt khẽ động, nhìn cô một cái rồi xoay người rời đi. Lúc này Thích Mộ Dương mới phản ứng lại, giận dữ: “Ai cho bố ôm mẹ?!”
“Vợ của tôi.” Thích Vị Thần lạnh lùng liếc cậu.
Thích Mộ Dương không phục: “Giờ còn chưa phải! Về sau bố cách xa mẹ một chút, mẹ không yêu sớm!”
Chử Tình: “…” Không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ là thế nào? “Không được.” Thích Vị Thần từ chối.
Thích Mộ Dương tức chết, nhưng lại không dám làm gì cậu, trong lúc nôn nóng muốn nói gì đó thì Thích Vị Thần lạnh lùng nhìn về một góc phía trong: “Còn không ra?”
Vừa dứt lời, trong góc truyền ra động tĩnh rõ ràng, Chử Tình và Thích Mộ Dương lập tức ngây người. Một lát sau, người trốn ở trong đó đi ra, trên mặt Cố Tuyền tràn đầy vẻ tam quan vỡ nát, mắt đào hoa phong lưu thu hút người ngày thường giờ phút này dại ra.
Thích Mộ Dương sửng sốt một lúc lâu, sau đó đột nhiên nổi khùng: “Cmn mày nghe lén bọn tao nói chuyện?!”
“Cmn ai nghe lén, đồ uống ông đây mới mua bị rơi lăn sang đây, tao đang tìm đồ uống.” Giọng nói của Cố Tuyền hơi không kiên nhẫn, ánh mắt đảo quanh ba người.
Thích Mộ Dương gắt gỏng nhìn cậu ta: “Cho nên mày nghe được bao nhiêu?”
“Ông đây chưa nghe được gì cả.” Cố Tuyền hơi mất kiên nhẫn: “Mấy người nói chuyện cũng không lớn tiếng, sao tôi ở kia có thể nghe được, nhưng thật ra…”
“Nhưng thật ra cái gì?” Thích Mộ Dương đến gần một bước.
Cố Tuyền nuốt nước miếng: “Nhưng thật ra nhìn thấy một vài thứ không nên nhìn.”
Thích Mộ Dương: “?”
“Ba người các cậu… là hai nam thích một nữ hay là cả ba người thích lẫn nhau đó?” Cố Tuyền nghẹn mãi, rốt cuộc nhịn không được hỏi một câu.
Thích Mộ Dương: “… Cmn mày biết bản thân đang nói bậy gì không?”
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
“Cậu ta bị thần kinh hay là có chiêu trò gì đây?” Gian Thần nghi ngờ.
Nhóc Mập ‘khà khà’ một tiếng: “Cứ kệ nó, nhất định là bị Chử gia giáo huấn, nhìn vết thương trên mặt kia, tôi không tin là tự mình ngã.”
“Sao cậu chắc chắn là Chử gia giáo huấn mà không phải đại ca? Trên mặt đại ca cũng có thương tích, hẳn là đánh nhau với cậu ta.” Trái tim Gian Thần vẫn hướng về Thích Mộ Dương trước sau như một.
Nhóc Mập nghiêng đầu nhìn cậu ta: “Bị đại ca đánh rất bình thường, hiển nhiên là cậu ta bị người không thể tưởng được đánh nên mới có bộ dạng bị đả kích.”
“Nói cũng phải.” Gian Thần phụ họa xong định đến chỗ Thích Mộ Dương chứng thực, kết quả vừa quay đầu thì không những ngay cả bóng dáng của Thích Mộ Dương cũng không thấy đâu, mà trong lớp chỉ còn lại hai người là cậu ta và Nhóc Mập.
Bên này Thích Mộ Dương lèo nhèo quấn lấy Chử Tình, làm cô không đi cùng đến phòng y tế không được, Chử Tình thật sự vừa cạn lời vừa buồn cười với cậu ta, sau cùng vẫn là đi theo cậu ta và Thích Vị Thần.
Trên đường, cô hơi bất đắc dĩ nói: “Vết thương này của con đến chỗ bác sĩ của trường bôi chút cồn tiêu độc là được, nhất định bắt mẹ đi theo làm gì?”
“Mẹ đi bôi cho con, con không muốn để bác sĩ trường làm, bác sĩ ở trường đặc biệt ghét học sinh đánh nhau, mỗi lần điều trị đều bôi thuốc rất mạnh tay,” Thích Mộ Dương vô cùng đáng thương nói.
Bản chuyển ngữ bạn đang đọc thuộc về Lustaveland.com. Nếu bạn đọc ở trang khác chứng tỏ đó là trang copy không có sự đồng ý của lustaveland. Bản copy sẽ không đầy đủ. Mong bạn hãy đọc ở trang chính chủ để đọc được bản đầy đủ nhất cũng như ủng hộ nhóm dịch có động lực hoàn nhiều bộ hơn nhé.
Chử Tình lườm cậu ta một cái: “Vậy bảo bố con làm đi.”
“Không được, bố làm cũng không nhẹ.” Lần họ đánh nhau với Tóc Xanh vào đồn cảnh sát, là bố bôi thuốc cho cậu ta ở khách sạn, đau đến mức cả người cậu ta đều khó chịu.
“Không muốn để bác sĩ ở trường làm, lại chê bố con mạnh tay, lúc mới quen biết sao mẹ không biết tính cách con yếu đuối vậy hả?” Chử Tình nói xong dừng một lúc, nhìn gương mặt ra vẻ đáng thương của cậu ta, đột nhiên hơi tò mò: “Bình thường con ở nhà cũng làm nũng với mẹ năm 41 tuổi như vậy sao?”
“Làm quá hơn bây giờ một chút, dù sao hiện tại mẹ cũng mới mười tám, con phải kiềm chế một chút.” Thích Mộ Dương giải thích.
Khóe miệng Chử Tình giật giật: “… Không nhìn ra con kiềm chế mấy đâu.”
Thích Mộ Dương cười hì hì, duỗi tay ôm lấy cánh tay cô. Vóc dáng cậu ta cao hơn Chử Tình rất nhiều, làm như vậy phải khom lưng khuỵu chân, thoạt nhìn vô cùng đè nén, nhưng rõ ràng là cậu ta cũng vô cùng vui vẻ.
Chỉ là cậu vui, người nào đó lại không thể nào vui, mặt không cảm xúc đi đến giữa hai người, mạnh mẽ tách hai người ra. Thích Mộ Dương khó chịu nhìn về phía cậu: “Bố làm gì vậy?”
“Người ngoài không biết quan hệ của hai người, chú ý ảnh hưởng.” Thích Vị Thần lạnh lùng nói, vẫn đứng giữa hai người không đi ra.
Thích Mộ Dương ‘hừ’ một tiếng, ra vẻ đã sớm nhìn thấu cậu: “Chú ý ảnh hưởng với không chú ý ảnh hưởng cái gì, nói thẳng ra là bố ghen thì có sao?”
“Đúng, ghen.”
Thích Mộ Dương bị nghẹn lời, không cam lòng vòng đến bên kia Chử Tình, vì vậy Chử Tình một lần nữa trở thành người đứng giữa trong ba người đang song song đi về phía trước.
“Bố ghen thì con cũng muốn đứng gần mẹ.” Thích Mộ Dương hừ nhẹ một tiếng, ỷ vào Thích Vị Thần trong chốc lát không với tới mình cứ thế khiêu khích.
Thích Vị Thần quét mắt nhìn cậu ta một cái: “Đừng bám váy mẹ.”
“Không có chủ kiến, không có năng lực, tam quan khiếm khuyết lại còn yêu mẹ mới gọi là bám váy mẹ, con với mẹ là quan hệ mẹ con bình thường, thân nhưng không bám chặt, bố có ý kiến?” Thích Mộ Dương ngẩng cằm hỏi: “Nếu cứ tính theo tiêu chuẩn của bố, con còn bám váy bố nữa.”
Chử Tình nghe vậy, sự chú ý lại kỳ quái dừng ở điểm khác: “Đã là năm 2042 rồi mà còn có từ bám váy mẹ, váy bố sao?”
“Hiện tượng xã hội tồn tại một ngày thì hình dung từ cũng tồn tại một ngày, rất bình thường.” Thích Mộ Dương thuận miệng nói.
Chử Tình ‘chậc’ một tiếng: “Không hổ là con trai mẹ, ngay cả từ ngữ cao cấp như ‘hiện tượng xã hội’ cũng nói ra được.”
“Chủ yếu là mẹ sinh giỏi.” Thích Mộ Dương cổ vũ.
Chử Tình phối hợp: “Vẫn là do con lớn lên tốt.”
Thích Vị Thần nghe hai mẹ con vui vẻ khích lệ lẫn nhau xong, mặt không biểu cảm nói: “Thật đáng tiếc, không phải con gái.” Con trai thật sự làm người ta ghét.
Thích Mộ Dương dừng một lát rồi đột nhiên lo lắng: “Bố, ý tưởng này của bố rất nguy hiểm đó, sau khi xuyên về dù thế nào cũng đừng thay đổi giới tính của con, con làm đàn ông quen rồi, không muốn sinh ra là nữ đâu.”
“Nếu con sinh ra đã là con gái thì có gì mà không quen?” Thích Vị Thần nhìn cậu ta một cái.
Thích Mộ Dương: “…” Nói rất có đạo lý, nhưng lại luôn cảm thấy không phải như vậy.
Đang lúc cậu ta tự hỏi nên phản bác bố thế nào thì ba người đã đến phòng y tế, còn chưa vào cửa thì đã thấy Cố Tuyền ngồi trên chiếc giường nhỏ trong phòng, bác sĩ ở trường đang chọc bông tẩm cồn sát trùng lên mặt cậu ta.
“Hic…… Bác sĩ, anh không thể nhẹ chút sao?” Cố Tuyền đen mặt hỏi.
Bác sĩ trường cười lạnh một tiếng: “Có năng lực đánh nhau mà một chút đau này cũng không chịu nổi?” Nói xong, dùng nhíp kẹp một ít bông tẩm cồn sát trùng, lần nữa chọc trên mặt cậu ta.
Thật sự phải dùng từ chọc, có thể nhìn thấy mặt Cố Tuyền bởi vì tay cậu ta bị đè xuống rất mạnh, nếu không phải đầu nhíp là bông tròn thì e là nhíp phải cắm vào thịt cậu ta rồi. Cố Tuyền lần nữa kêu rên, hùng hùng hổ hổ đẩy anh ta ra: “Đm, mẹ nó còn đau hơn so với lúc ông đây bị đánh, không bôi!”
Nói xong thì xoay người về phía cửa, sau khi nhìn thấy mấy người Thích Mộ Dương thì hơi sửng sốt, gương mặt nãy giờ vẫn luôn đen bắt đầu đỏ ửng.
“Chà chà, đây không phải bạn Đại Quất sao? Ngày thường ngài dũng mãnh như vậy còn sợ bôi cồn sát trùng ư?” Thích Mộ Dương đã thành công làm Cố Tuyền và Chử Tình không vừa mắt lẫn nhau, nên giờ phút này cũng không cần giả vờ rộng lượng, vì vậy triển khai hình thức châm biếm vô tình.
Cố Tuyền cười lạnh một tiếng: “Cmn mày có giỏi thì để anh ta bôi thuốc cho thử xem, cmn mày mà không kêu rên thì ông đây cùng họ với mày.”
“Ngại quá. Tôi nhiều bạn bè, tùy tiện gọi một hai người đến đều có thể bôi thuốc giúp tôi, không giống ai đó, ngoại trừ bác sĩ ở trường ra thì không ai để ý.” Thích Mộ Dương không khách khí liếc cậu ta một cái.
Lúc hai người nói chuyện, Thích Vị Thần đã lấy cồn sát trùng từ chỗ bác sĩ, Chử Tình nhận lấy rồi ấn Thích Mộ Dương ngồi xuống chiếc giường nhỏ, cẩn thận giúp tiêu độc miệng vết thương giúp cậu ta.
Thích Mộ Dương phối hợp chu miệng lên, thuận tiện còn không quên nhìn Cố Tuyền một cái để khiêu khích làm cho cậu ta tức điên lên. Cố Tuyền cũng không biết vì sao, rõ ràng biết bản thân đánh không lại mắng không bằng nhưng vẫn ở đây chịu ngược, mãi đến khi Thích Mộ Dương bôi thuốc ở ngoài miệng mới phản ứng lại, lần nữa hùng hùng hổ hổ rời đi.
Lúc này Thích Mộ Dương thắng lớn, tâm trạng vô cùng tốt đẹp, lúc đi về ký túc xá với Chử Tình và Thích Vị Thần còn ngâm nga một bài hát không thành nhịp điệu nào đó, lười biếng đi tới, không có một chút hình tượng nào.
“Vui đến vậy à?” Chử Tình khó hiểu nhìn cậu ta một cái, tuy sau đó cô có trút giận cho cậu ta nhưng cậu ta cũng bị đánh, thật sự không hiểu vì sao cậu ta lại vui vẻ như vậy.
Thích Mộ Dương sợ lộ, nghe vậy ‘khụ’ một tiếng, hơi kiềm chế cảm xúc hưng phấn: “Cũng không có, chỉ là rất thích mẹ che chở con, lần nào cũng làm con cảm thấy mẹ là một đại anh hùng, con ở ngoài xảy ra chuyện gì cũng không sợ, mẹ nhất định sẽ là hậu thuẫn kiên cường nhất của con.”
Mỗi bà mẹ đều thích nghe những lời này, cho dù có là bà mẹ chưa từng trải qua việc mang thai sinh con cũng vậy. Chử Tình nghe vậy tâm trạng cũng tốt lên theo, nhéo mặt Thích Mộ Dương rồi nở nụ cười.
Sau khi ba người cùng đi vào cổng lớn ký túc xá, lúc sắp chia tay thì Thích Mộ Dương đột nhiên nói: “Mẹ, mẹ đưa con về tận sảnh ký túc xá đi.”
“Được thôi.” Bởi vì được cậu ta dỗ khá vui vẻ, vậy nên Chử Tình quyết định chịu đựng việc hôm nay cậu ta được một tấc lại muốn tiến một thước.
Thích Vị Thần suy ngẫm nhìn hai mẹ con một cái, không nói một lời đi về phía ký túc xá.
Toàn bộ khu ký túc xá cũng chỉ lớn bằng đấy, ba người đi hai phút thì đến dưới sảnh ký túc xá, Chử Tình dừng lại ở cửa: “Được rồi, hai người vào đi.”
“Chờ đã!” Thích Mộ Dương nói xong nhìn xung quanh một vòng, nhanh như chớp ôm Chử Tình một cái, Chử Tình và Thích Vị Thần đồng thời dừng lại, không ai chú ý đến tiếng động rất nhỏ phát ra trong một góc tối.
Thích Mộ Dương chỉ ôm một lát rồi buông ra, cười tủm tỉm giải thích: “Hôm nay bị thương, cho nên đặc biệt muốn làm nũng, đây là lần cuối.”
Chử Tình ngẩn người rồi bật cười: “Này, con chắc chắn con không bị phức cảm Oedipus(*) chứ? Quá dọa người.”
“Đương nhiên không có.” Thích Mộ Dương hừ nhẹ một tiếng, vì tự chứng minh sự trong sạch lại ôm bố một cái, lúc ôm còn không quên lén lút nói một câu bên tai Thích Vị Thần: “Cảm ơn bố.”
Trong góc lại lần nữa phát ra tiếng động.
Thích Vị Thần nhìn thoáng qua phía bên kia, vỗ vỗ cánh tay Thích Mộ Dương, chờ cậu ta buông mình ra mới bình thản nói: “Không muốn ôm con.”
“Vậy bố muốn ôm ai?!” Thích Mộ Dương trừng mắt.
Cậu ta còn chưa dứt lời thì Thích Vị Thần đã duỗi tay ôm Chử Tình vào lồng ngực. Hai mẹ con đều ngây người, gương mặt Chử Tình càng lúc càng đỏ. Không giống cái ôm của Thích Mộ Dương, cái ôm của Thích Vị Thần thật sự dùng sức, giống như muốn khảm cô vào trong lồng ngực mình. Chử Tình giãy giụa vài lần không được, đành phải bất đắc dĩ vỗ vỗ cánh tay cậu: “Đủ rồi, con còn ở đây kìa.”
Thích Vị Thần nghe vậy dừng một lại, lúc này mới buông cô ra, ánh mắt khẽ động, nhìn cô một cái rồi xoay người rời đi. Lúc này Thích Mộ Dương mới phản ứng lại, giận dữ: “Ai cho bố ôm mẹ?!”
“Vợ của tôi.” Thích Vị Thần lạnh lùng liếc cậu.
Thích Mộ Dương không phục: “Giờ còn chưa phải! Về sau bố cách xa mẹ một chút, mẹ không yêu sớm!”
Chử Tình: “…” Không hiểu sao lại cảm thấy chột dạ là thế nào? “Không được.” Thích Vị Thần từ chối.
Thích Mộ Dương tức chết, nhưng lại không dám làm gì cậu, trong lúc nôn nóng muốn nói gì đó thì Thích Vị Thần lạnh lùng nhìn về một góc phía trong: “Còn không ra?”
Vừa dứt lời, trong góc truyền ra động tĩnh rõ ràng, Chử Tình và Thích Mộ Dương lập tức ngây người. Một lát sau, người trốn ở trong đó đi ra, trên mặt Cố Tuyền tràn đầy vẻ tam quan vỡ nát, mắt đào hoa phong lưu thu hút người ngày thường giờ phút này dại ra.
Thích Mộ Dương sửng sốt một lúc lâu, sau đó đột nhiên nổi khùng: “Cmn mày nghe lén bọn tao nói chuyện?!”
“Cmn ai nghe lén, đồ uống ông đây mới mua bị rơi lăn sang đây, tao đang tìm đồ uống.” Giọng nói của Cố Tuyền hơi không kiên nhẫn, ánh mắt đảo quanh ba người.
Thích Mộ Dương gắt gỏng nhìn cậu ta: “Cho nên mày nghe được bao nhiêu?”
“Ông đây chưa nghe được gì cả.” Cố Tuyền hơi mất kiên nhẫn: “Mấy người nói chuyện cũng không lớn tiếng, sao tôi ở kia có thể nghe được, nhưng thật ra…”
“Nhưng thật ra cái gì?” Thích Mộ Dương đến gần một bước.
Cố Tuyền nuốt nước miếng: “Nhưng thật ra nhìn thấy một vài thứ không nên nhìn.”
Thích Mộ Dương: “?”
“Ba người các cậu… là hai nam thích một nữ hay là cả ba người thích lẫn nhau đó?” Cố Tuyền nghẹn mãi, rốt cuộc nhịn không được hỏi một câu.
Thích Mộ Dương: “… Cmn mày biết bản thân đang nói bậy gì không?”
Danh sách chương