Rất nhanh, bọn họ bị đưa tới một doanh địa.

Tùy tùng doanh địa sau khi nhìn thấy thiếu niên đều lập tức hành lễ, miệng kêu "Sát mục", nói ngôn ngữ mà bọn họ nghe không hiểu.

"Hẳn là người tộc Cổ Tát." Đúng lúc này, giọng Triệu Húc vang lên.

Ba người Vân Trân quay đầu nhìn hắn.

"Ta từng đọc trong sách, nhi tử của Cổ Tát Vương được xưng là Tát Mục.

Mà tộc Cổ Tát chủ yếu sống ở phía Nam Nam Hoang.

Ta nghĩ, bọn họ xuất hiện ở đây, có thể là buổi đi săn mùa đông."
"Chúng ta thật sự sẽ chết ở đây sao? Hu hu hu...!Thiếu gia, là Nguyên Bảo có lỗi với ngài, Nguyên Bảo không nên khuyên ngài tới đây mạo hiểm, hu hu hu..." Nguyên Bảo bật khóc.

Tâm trạng Vân Trân vô cùng nặng nề, ngẩng đầu nhìn tên được mọi người gọi là "sát mục" kia.

Mặt mày thiếu niên hung tợn, nhưng lại không giống kẻ lạm sát người vô tội.

Nếu muốn bọn họ chết, gã đã không dẫn họ về đây.

Cho nên, bọn họ vẫn còn cơ hội.


Chẳng qua, cơ hội này có lẽ cần bọn họ phải trả cái giá rất đắt.

...!
Triệu Húc và Ngụy Thư Tĩnh cũng có cùng suy nghĩ với nàng.

Lúc này, có người mang ghế dựa tới, Cổ Tát Cưu ngồi xuống, hai chân bắt chéo, tùy ý thư thái.

Tùy tùng áp giải bọn họ tới, lại "huyên thuyên" rống lớn với họ một hồi, có lẽ muốn họ quỳ xuống.

Thấy họ không nghe lời, liền dùng sống dao gõ vào chân.

Cổ Tát Cưu giơ tay, ý bảo tùy tùng lui xuống.

"Tiểu gia không muốn trở thành man di như các ngươi nói." Đúng lúc này, Cổ Tát Cửu chòm người về phía trước, cười bảo, "Vì thế, tiểu gia cho các ngươi một cơ hội!"
Triệu Húc giật mình, chờ gã nói tiếp.

"Người của tiểu gia sẽ tiến hành thi đấu với các ngươi, cưỡi ngựa, bắn cung, luận võ.

Các ngươi chọn ra ba người ứng chiến, chỉ cần cả ba trận các ngươi đều thắng, vậy tiểu gia sẽ bỏ qua chuyện các ngươi va chạm lúc trước, tha cho các ngươi rời đi.

Nếu thua, cho dù chỉ là một ván, các ngươi cũng phải ngoan ngoãn ở lại làm nô lệ cho tiểu gia."
Lời này vừa dứt, Triệu Húc nhíu mày.

Cao Tổ Vân Hán Quốc có được thiên hạ từ trên lưng ngựa.


Là tôn tử hoàng tộc, từ nhỏ đã phải học cưỡi ngựa bắn cung.

Cho nên, công phu cưỡi ngựa bắn cung Triệu Húc đều ổn.

Hai hạng mục này, hắn đều có thể tùy ý ứng chiến.

Còn về luận võ có thể giao cho Ngụy Thư Tĩnh.

Chỉ còn một hạng mục, đối phương bắt buộc cả ba người phải hoàn thành...!
Người thứ ba?
Triệu Húc trực tiếp xem nhẹ Vân Trân, nhìn về phía Nguyên Bảo.

"Thiếu gia, Nguyên Bảo không được, không được..." Nguyên Bảo mang vẻ mặt đưa đám xua tay.

"Nếu chỉ ba người thi đấu cũng không gom đủ, các ngươi đừng tự xưng là thiên triều nữa, trực tiếp ngoan ngoãn làm nô lệ cho tiểu gia đi." Cổ Tát Cửu ngồi ở ghế trên, cười to.

Đám người tộc Cổ Tát nghe hiểu tiếng Hán cũng sôi nổi cười ha ha.

"Ta có thể cưỡi ngựa."
Đúng lúc này, một giọng nữ đồng mềm mại vang lên.

Mọi người có mặt đều sửng sốt, không hẹn mà cùng nhìn về phía người nói chuyện.

Vân Trân đè nén căng thẳng trong lòng, lần nữa lên tiếng: "Ta sẽ cưỡi ngựa."
"Cái gì? Ngươi?" Cổ Tát Cưu cảm thấy hoang đường.

Triệu Húc cùng Ngụy Thư Tĩnh cũng nhìn nàng.
"Ngươi biết cưỡi ngựa?" Triệu Húc hỏi.

Vân Trân đảo mắt nhìn Ngụy Thư Tĩnh, sau đó gật đầu với Triệu Húc: "Biết một chút.".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện