Nói xong, Triệu Húc trực tiếp ném trả đồ cho Vân Trân.
Vân Trân nhận lấy, thế mà là cái bình sứ nhỏ để Cửu Chuyển Linh Lung Đan.
"Bệ hạ làm gì vậy?"
Không cần mở, Vân Trân cũng biết Cửu Chuyển Linh Lung Đan còn ở bên trong.
Lần này nàng thật sự không hiểu.
Thứ như Cửu Chuyển Linh Lung Đan, Triệu Húc còn nói nàng có lệ?
Đan dược này cho dù đối với nàng cũng vô cùng trân quý, người khác lấy mười vạn hoàng kim ra đổi cũng chưa chắc đổi được.
Nhưng hiện tại, Triệu Húc lại nói nàng đưa Cửu Chuyển Linh Lung Đan cho hắn chỉ để qua loa có lệ? Nếu ngay cả thứ này cũng là có lệ, Vân Trân thật sự không biết còn lễ vật gì không bị xem là qua loa.
"Đan dược này này với nàng mà nói thật sự trân quý sao?" Triệu Húc hỏi.
"Đúng vậy." Vân Trân khó hiểu.
Chẳng lẽ Triệu Húc lại tùy tiện tìm cớ làm khó nàng?
Cửu Chuyển Linh Lung Đan không trân quý thì còn cái gì trân quý đây?
"A!" Triệu Húc cười lạnh một tiếng, "Đây chẳng qua là thứ nàng thuận tay lấy ra mà thôi.
Đối với nàng mà nói, có cũng được, không có cũng được.
Trong mắt người khác, Cửu Chuyển Linh Lung Đan quả thật vô cùng quý giá, nhưng ở trong mắt nàng căn bản không phải như vậy! Thứ này có thể kéo dài thời gian, thậm chí đôi khi có thể đạt tới công hiệu kỳ diệu.
Nhưng nàng là đại phu, còn là đại phu y thuật cao minh, nếu bệnh nhân ngay cả nàng cũng không cứu được, cho dù dùng tới Cửu Chuyển Linh Lung Đan thì có thể thế nào? Hay là nàng lại muốn rời khỏi trẫm, cho nên cố ý đưa Cửu Chuyển Linh Lung Đan cho trẫm để ám chỉ hả?"
Vân Trân nhíu mày.
Nàng hơi bất ngờ với Triệu Húc đứng trước mặt mình lúc này.
Nàng thật sự không hiểu tại sao Triệu Húc lại trở nên như vậy? Hắn sao lại trở nên khắc nghiệt, bất cận nhân tình như thế?
Rõ ràng nàng không có ý đó!
Hắn tại sao một hai phải nghĩ thế chứ?
"Đúng, bệ hạ nói không sai." Vân Trân đáp, "Cửu Chuyển Linh Lung Đan này đúng là không phải vạn năng.
Đã từng có người uống Cửu Chuyển Linh Lung Đan, kết quả thần thiếp vẫn bó tay hết cách, không thể cứu sống nàng ấy.
Đây là sự thật."
Cuộc đời này nàng gặp ba viên Cửu Chuyển Linh Lung Đan.
Viên thứ nhất là khi nàng tới núi Kỳ La tìm đại phu trị bệnh, Miến Đà Loa cho nàng uống.
Viên thứ hai là trước khi rời khỏi núi Kỳ La, Miến Đà Loa tặng nàng.
Sau này, trên hôn lễ của Tử Thị, nàng cho Tử Thị uống.
Nhưng cuối cùng, Tử Thị vẫn chết, chết trước mặt nàng.
Lần đó, Cửu Chuyển Linh Lung Đan không còn mang đến kỳ tích nữa.
Viên thứ ba chính là thứ đang nằm trong tay nàng.
Cũng là Miến Đà Loa tặng.
Mới khi nãy, nàng tặng nó cho Triệu Húc.
Mà vừa rồi, Triệu Húc lại ném trả cho nàng, hơn nữa còn trách nàng qua loa có lệ.
Trong phòng an tĩnh lại.
Thoạt nhìn sau khi nói xong, Triệu Húc cũng nhớ tới Tử Thị.
Hắn biết chuyện đó đối với Vân Trân là một đả kích rất lớn.
Dù đến cuối cùng, nàng đã báo thù cho Tử Thị.
Nhưng báo thù rồi thì thế nào? Người chết đã chết, không thể sống lại.
Mấy lần hắn mở miệng, muốn nói gì đó.
Nhưng ngay lúc này, Vân Trân lên tiếng trước: "Nếu bệ hạ không hiếm lạ Cửu Chuyển Linh Lung Đan này, vậy thì thôi.
Dù sao không ai giống nhau.
Có lẽ thứ thần thiếp trân quý, đến chỗ bệ hạ căn bản không đáng nhắc tới.".
Vân Trân nhận lấy, thế mà là cái bình sứ nhỏ để Cửu Chuyển Linh Lung Đan.
"Bệ hạ làm gì vậy?"
Không cần mở, Vân Trân cũng biết Cửu Chuyển Linh Lung Đan còn ở bên trong.
Lần này nàng thật sự không hiểu.
Thứ như Cửu Chuyển Linh Lung Đan, Triệu Húc còn nói nàng có lệ?
Đan dược này cho dù đối với nàng cũng vô cùng trân quý, người khác lấy mười vạn hoàng kim ra đổi cũng chưa chắc đổi được.
Nhưng hiện tại, Triệu Húc lại nói nàng đưa Cửu Chuyển Linh Lung Đan cho hắn chỉ để qua loa có lệ? Nếu ngay cả thứ này cũng là có lệ, Vân Trân thật sự không biết còn lễ vật gì không bị xem là qua loa.
"Đan dược này này với nàng mà nói thật sự trân quý sao?" Triệu Húc hỏi.
"Đúng vậy." Vân Trân khó hiểu.
Chẳng lẽ Triệu Húc lại tùy tiện tìm cớ làm khó nàng?
Cửu Chuyển Linh Lung Đan không trân quý thì còn cái gì trân quý đây?
"A!" Triệu Húc cười lạnh một tiếng, "Đây chẳng qua là thứ nàng thuận tay lấy ra mà thôi.
Đối với nàng mà nói, có cũng được, không có cũng được.
Trong mắt người khác, Cửu Chuyển Linh Lung Đan quả thật vô cùng quý giá, nhưng ở trong mắt nàng căn bản không phải như vậy! Thứ này có thể kéo dài thời gian, thậm chí đôi khi có thể đạt tới công hiệu kỳ diệu.
Nhưng nàng là đại phu, còn là đại phu y thuật cao minh, nếu bệnh nhân ngay cả nàng cũng không cứu được, cho dù dùng tới Cửu Chuyển Linh Lung Đan thì có thể thế nào? Hay là nàng lại muốn rời khỏi trẫm, cho nên cố ý đưa Cửu Chuyển Linh Lung Đan cho trẫm để ám chỉ hả?"
Vân Trân nhíu mày.
Nàng hơi bất ngờ với Triệu Húc đứng trước mặt mình lúc này.
Nàng thật sự không hiểu tại sao Triệu Húc lại trở nên như vậy? Hắn sao lại trở nên khắc nghiệt, bất cận nhân tình như thế?
Rõ ràng nàng không có ý đó!
Hắn tại sao một hai phải nghĩ thế chứ?
"Đúng, bệ hạ nói không sai." Vân Trân đáp, "Cửu Chuyển Linh Lung Đan này đúng là không phải vạn năng.
Đã từng có người uống Cửu Chuyển Linh Lung Đan, kết quả thần thiếp vẫn bó tay hết cách, không thể cứu sống nàng ấy.
Đây là sự thật."
Cuộc đời này nàng gặp ba viên Cửu Chuyển Linh Lung Đan.
Viên thứ nhất là khi nàng tới núi Kỳ La tìm đại phu trị bệnh, Miến Đà Loa cho nàng uống.
Viên thứ hai là trước khi rời khỏi núi Kỳ La, Miến Đà Loa tặng nàng.
Sau này, trên hôn lễ của Tử Thị, nàng cho Tử Thị uống.
Nhưng cuối cùng, Tử Thị vẫn chết, chết trước mặt nàng.
Lần đó, Cửu Chuyển Linh Lung Đan không còn mang đến kỳ tích nữa.
Viên thứ ba chính là thứ đang nằm trong tay nàng.
Cũng là Miến Đà Loa tặng.
Mới khi nãy, nàng tặng nó cho Triệu Húc.
Mà vừa rồi, Triệu Húc lại ném trả cho nàng, hơn nữa còn trách nàng qua loa có lệ.
Trong phòng an tĩnh lại.
Thoạt nhìn sau khi nói xong, Triệu Húc cũng nhớ tới Tử Thị.
Hắn biết chuyện đó đối với Vân Trân là một đả kích rất lớn.
Dù đến cuối cùng, nàng đã báo thù cho Tử Thị.
Nhưng báo thù rồi thì thế nào? Người chết đã chết, không thể sống lại.
Mấy lần hắn mở miệng, muốn nói gì đó.
Nhưng ngay lúc này, Vân Trân lên tiếng trước: "Nếu bệ hạ không hiếm lạ Cửu Chuyển Linh Lung Đan này, vậy thì thôi.
Dù sao không ai giống nhau.
Có lẽ thứ thần thiếp trân quý, đến chỗ bệ hạ căn bản không đáng nhắc tới.".
Danh sách chương