"Ta biết ngươi là người lý trí." Cổ Tát cưu nói, "Khống chế hài tử dễ hơn người lớn."
Bọn họ cần một lời giải thích cho những tướng sĩ đã chết, cho nên không thể giữ Cổ Tát Cưu lại.

Đồng thời, bọn họ cũng cần một con tin có thể kiềm chế, không thể giữ Cổ Tát Cưu, nhưng gã còn một nhi tử, nhi tử duy nhất.
Sau khi Cổ Tát Vương chết, hài tử của gã thuận lý thành chương trở thành vương của tộc Cổ Tát.
Mà vương này chỉ là con rối.
Nó còn nhỏ, rất thích hợp để triều đình khống chế.
Hài tử được nuôi ở kinh thành từ nhỏ ở kinh thành, dễ dàng đùa nghịch.
Cho nên, nhi tử của Cổ Tát Cưu hợp làm con tin hơn gã.
Đây cũng là lý do Cổ Tát Cưu tìm Vân Trân.
Gã và Vân Trân là người quen.
Dù giao tình giữa họ sâu đậm hay mỏng, nhưng tình nghĩa vẫn còn.

Mà thời niên thiếu chính là khoảng thời gian tốt đẹp nhất của Vân Trân.


Những người quen biết lúc đó luôn đơn thuần và tốt đẹp hơn những người quen sau này.
Thật ra cũng là vì thân phận hiện giờ của Vân Trân.
Những người khác không rõ, nhưng Cổ Tát Cưu lại hiểu.
Nữ nhân trước mắt được hoàng đế Vân Hán Quốc tín nhiệm.

Tình nghĩa giữa họ xây dựng từ thời còn là hài tử đến nay.

Khi bé làm bạn, nâng đỡ lẫn nhau, nghiêng ngả lảo đảo trưởng thành, cùng chung hoạn nạn...!Cho dù người trong kinh thành đều nói phi tử hoàng đế sủng ái nhất là Hoán Phi, nhưng Cổ Tát Cưu biết, trong thiên hạ này không có nữ nhân nào sánh được với địa vị của Vân Trân trong lòng Triệu Húc.
Vứt bỏ tình cảm sang một bên, giữa họ còn có một khoảng thời gian niên thiếu tươi đẹp không thể quay về.
Nếu Vân Trân đồng ý nói chuyện giúp hài tử của gã trước mặt hoàng đế Vân Hán Quốc, tỷ lệ thành công việc này sẽ tăng một nửa.
Cuối cùng, đương nhiên cũng là vì Vân Trân là nữ nhân thông minh.
Nói điều kiện với người thông minh rất nhẹ nhàng.
Có nhiều chuyện không cần nhiều lời, hai bên đều có thể hiểu.
Thay gã bảo vệ hài tử, với triều đình Vân Hán Quốc mà nói lợi nhiều hơn hại.

Bọn họ lựa chọn như vậy, chắc chắn sẽ không chịu thiệt.

Cho nên gã biết, Vân Trân sẽ nói chuyện giúp hài tử của gã.
"Nếu ta không đồng ý thì sao?" Vân Trân hỏi.
Cổ Tát Cưu khẽ cười: "Ta không nghĩ ra lý do ngươi không đồng ý.

Có điều, nếu ngươi thật sự không đồng ý, ta cũng không thể làm gì ngươi.

Có điều, chủ nhân của tửu hồ lô kia sẽ thế nào, ta đây không dám bảo đảm.

Chắc ngươi cũng biết Cốt Hùng, gã đi theo ta nhiều năm, là thị vệ trung thành nhất của ta, gã chỉ nghe lệnh của ta.

Nếu cuối cùng hài tử của ta chết, chỉ sợ lão nhân gia thích uống rượu kia cũng phải đi cùng hài tử của ta..."
Đây là uy hiếp.
Vân Trân nhìn Cổ Tát Cưu.
Cổ Tát Cưu cũng nhìn Vân Trân.
"Được thôi." Nửa ngày sau, Vân Trân nói, "Chúc mừng ngươi đã bắt được một nhược điểm của ta, biết ta sợ cái gì."
Thời điểm nghe Vân Trân nói tới đây, Cổ Tát Cưu thở phào.
"Ngươi yên tâm, nếu bệ hạ có ý này, ta đương nhiên sẽ vui vẻ hoàn thành tâm nguyện của ngươi.

Nếu không có..." Ánh mắt Vân Trân trở nên sắc bén, "Đến cuối cùng, nếu quyết định của triều đình không thay đổi, các ngươi nếu dám đụng đến sư phụ của ta, ta khẳng định sẽ bắt các ngươi trả cái giá càng thảm!".


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện