Vân Trân tới thiên lao đã được Triệu Húc cho phép.
Mà nàng tới thiên lao làm gì, gặp ai, khẳng định Triệu Húc cũng biết.
Những điều này đều nằm trong phạm vi cho phép của hắn, hắn mới có thể đồng ý cho Vân Trân di.
"Gã hi vọng giữ lại tính mạng cho con của gã." Vân Trân nói kết quả câu chuyện cho Triệu Húc.
Ý của Cổ Tát Cưu là muốn họ giữ lại mạng cho hài tử.
Nếu đã bảo vệ hài tử, vậy bản thân gã đã không còn tác dụng.
Dù sao so sánh với hài tử, nếu gã làm con tin, tính nguy hiểm và không xác định sẽ nhiều hơn.
Hơn nữa nếu để Cổ Tát Cưu sống, Triệu Húc không thể đối mặt với những tướng sĩ chết trận ở Nam Hoang.
Hắn cần cho họ và những tướng sĩ kề vai chiến đấu với hắn một công bằng.
Đồng thời, xử tử Cổ Tát Cưu cũng có thể khiến kẻ có dã tâm phải kinh sợ.
Đây cũng coi như là giết gà dọa khỉ.
"Có thể." Triệu Húc gật đầu, "Có điều, trẫm còn muốn đòi vài thứ từ gã."
Thứ Cổ Tát Cưu có không chỉ riêng tộc Cổ Tát và những thứ ở bên ngoài.
"Về việc này cũng chỉ có bệ hạ nói chuyện với gã." Vân Trân nói.
Tác dụng của nàng trong cả chuyện này chẳng qua là lén đàm phán, bắc cầu cho Triệu Húc và Cổ Tát Cưu.
Còn về việc bọn họ muốn giao dịch gì, muốn nói gì, tất cả đều liên quan tới Vân Trân.
"Trẫm biết." Triệu Húc gật đầu, "Ái phi vất vả rồi."
"Phân ưu cho bệ hạ, thần thiếp không thấy vất vả." Vân Trân đáp.
...
Triệu Húc và Cổ Tát Cưu nói gì, Vân Trân không biết.
Nàng cũng không quản được.
Không bao lâu, triều đình đã có phán quyết với Cổ Tát Cưu.
Cổ Tát Cưu dẫn binh tạo phản, tội không thể tha, tội đáng tru di cửu tộc.
Nhưng niệm tình gã lạc đường biết quay đầu, có ý hối cải, nên chỉ chém đầu một mình hắn.
Hài tử của hắn được phong làm Cổ Tát Vương, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên ở kinh thành, hoàng đế sẽ mời lão sư tốt dạy dỗ nó.
Còn thủ hạ của Cổ Tát Cưu đều bị xử lý theo pháp luật.
Ngày hành hình Cổ Tát Cưu sẽ vào tháng sau.
Sau khi có phán quyết Cổ Tát Cưu, Vân Trân nhận được phong thư của Độc Thủ Y Tiên.
Trong thư Độc Thủ Y Tiên nói ông đã tới một nơi bình an, bảo nàng đừng nhớ mong.
Đồng thời, ông còn bảo nàng nếu có cơ hội thì lấy lại tửu hồ lô giúp ông.
Tửu hồ lô kia ông đã dùng nhiều năm, bây giờ đổi cái mới, rất không quen.
Nhận được phong thư kia, Vân Trân liền nhờ người đưa tửu hồ lô cho Độc Thủ Y Tiên.
Đối với chuyện Độc Thủ Y Tiên bị người của Cổ Tát Cưu bắt đi, thật ra ngay từ đầu Vân Trân không quá lo lắng.
Bởi vì nàng biết, Cổ Tát Cưu cũng biết nếu tộc Cổ Tát dám làm hại sư phụ nàng, nàng sẽ dùng mọi cách báo thù cho sư phụ mình.
Cổ Tát Cưu quen biết nàng đã không phải chuyện ngày một ngày hai.
Nếu gã không muốn sau khi gã chết còn chuốc thêm phiền phức cho tộc Cổ Tát, cho những tâm phúc, cho hài tử của gã, tốt nhất gã nên đối xử tốt với sư phụ của nàng.
Nàng đồng ý với gã, ngoại trừ cân nhắc lợi hại, ngoại trừ lựa chọn của Triệu Húc và triều đình, đương nhiên vẫn có lý do là nàng niệm tình cảm ngày xưa.
Giao tình cũ.
Con người mà, càng trải qua nhiều chuyện, càng sống lâu, người quen biết thời trẻ sẽ càng ít đi..
Mà nàng tới thiên lao làm gì, gặp ai, khẳng định Triệu Húc cũng biết.
Những điều này đều nằm trong phạm vi cho phép của hắn, hắn mới có thể đồng ý cho Vân Trân di.
"Gã hi vọng giữ lại tính mạng cho con của gã." Vân Trân nói kết quả câu chuyện cho Triệu Húc.
Ý của Cổ Tát Cưu là muốn họ giữ lại mạng cho hài tử.
Nếu đã bảo vệ hài tử, vậy bản thân gã đã không còn tác dụng.
Dù sao so sánh với hài tử, nếu gã làm con tin, tính nguy hiểm và không xác định sẽ nhiều hơn.
Hơn nữa nếu để Cổ Tát Cưu sống, Triệu Húc không thể đối mặt với những tướng sĩ chết trận ở Nam Hoang.
Hắn cần cho họ và những tướng sĩ kề vai chiến đấu với hắn một công bằng.
Đồng thời, xử tử Cổ Tát Cưu cũng có thể khiến kẻ có dã tâm phải kinh sợ.
Đây cũng coi như là giết gà dọa khỉ.
"Có thể." Triệu Húc gật đầu, "Có điều, trẫm còn muốn đòi vài thứ từ gã."
Thứ Cổ Tát Cưu có không chỉ riêng tộc Cổ Tát và những thứ ở bên ngoài.
"Về việc này cũng chỉ có bệ hạ nói chuyện với gã." Vân Trân nói.
Tác dụng của nàng trong cả chuyện này chẳng qua là lén đàm phán, bắc cầu cho Triệu Húc và Cổ Tát Cưu.
Còn về việc bọn họ muốn giao dịch gì, muốn nói gì, tất cả đều liên quan tới Vân Trân.
"Trẫm biết." Triệu Húc gật đầu, "Ái phi vất vả rồi."
"Phân ưu cho bệ hạ, thần thiếp không thấy vất vả." Vân Trân đáp.
...
Triệu Húc và Cổ Tát Cưu nói gì, Vân Trân không biết.
Nàng cũng không quản được.
Không bao lâu, triều đình đã có phán quyết với Cổ Tát Cưu.
Cổ Tát Cưu dẫn binh tạo phản, tội không thể tha, tội đáng tru di cửu tộc.
Nhưng niệm tình gã lạc đường biết quay đầu, có ý hối cải, nên chỉ chém đầu một mình hắn.
Hài tử của hắn được phong làm Cổ Tát Vương, nhưng vì tuổi còn nhỏ nên ở kinh thành, hoàng đế sẽ mời lão sư tốt dạy dỗ nó.
Còn thủ hạ của Cổ Tát Cưu đều bị xử lý theo pháp luật.
Ngày hành hình Cổ Tát Cưu sẽ vào tháng sau.
Sau khi có phán quyết Cổ Tát Cưu, Vân Trân nhận được phong thư của Độc Thủ Y Tiên.
Trong thư Độc Thủ Y Tiên nói ông đã tới một nơi bình an, bảo nàng đừng nhớ mong.
Đồng thời, ông còn bảo nàng nếu có cơ hội thì lấy lại tửu hồ lô giúp ông.
Tửu hồ lô kia ông đã dùng nhiều năm, bây giờ đổi cái mới, rất không quen.
Nhận được phong thư kia, Vân Trân liền nhờ người đưa tửu hồ lô cho Độc Thủ Y Tiên.
Đối với chuyện Độc Thủ Y Tiên bị người của Cổ Tát Cưu bắt đi, thật ra ngay từ đầu Vân Trân không quá lo lắng.
Bởi vì nàng biết, Cổ Tát Cưu cũng biết nếu tộc Cổ Tát dám làm hại sư phụ nàng, nàng sẽ dùng mọi cách báo thù cho sư phụ mình.
Cổ Tát Cưu quen biết nàng đã không phải chuyện ngày một ngày hai.
Nếu gã không muốn sau khi gã chết còn chuốc thêm phiền phức cho tộc Cổ Tát, cho những tâm phúc, cho hài tử của gã, tốt nhất gã nên đối xử tốt với sư phụ của nàng.
Nàng đồng ý với gã, ngoại trừ cân nhắc lợi hại, ngoại trừ lựa chọn của Triệu Húc và triều đình, đương nhiên vẫn có lý do là nàng niệm tình cảm ngày xưa.
Giao tình cũ.
Con người mà, càng trải qua nhiều chuyện, càng sống lâu, người quen biết thời trẻ sẽ càng ít đi..
Danh sách chương