"Nô tỳ..." Cung nữ run rẩy.
"Ngươi không cần phải sợ! Có ai gia ở đây, chủ tử của ngươi sẽ không dám làm gì ngươi! Ngươi chỉ cần ở trước mặt chủ tử của ngươi lặp lại lời ngươi vừa nói với ai gia là được!"
"Vâng, vậy nô tỳ nói.

Không lâu trước đây, nương nương cảm thấy không khỏe, nên phái người tới Thái Y Viện mời Vương thái y.

Sau khi gặp Vương thái y, nương nương lộ vẻ kinh hỉ.

Sau đó, nương nương đuổi cung nữ hầu hạ như bọn nô tỳ ra ngoài.

Trước lúc ra ngoài, nô tỳ nhìn thấy nương nương kéo tay Vương thái y, cử chỉ ái muội, ánh mắt nhìn Vương thái y cũng rất nhiệt tình."
"Ngươi nhìn thấy sao?" Vân Trân quỳ gối bên cạnh, cười lạnh.
Hôm ấy, nàng đột nhiên gặp lại A Cửu ở Vân Thủy Cung, quả thật có hơi kích động.


Nhưng cái gọi là ái muội hay thân mật mà cung nữ nhắc tới căn bản không tồn tại!
"Nương nương, xin đừng trách cứ nô tỳ, nô tỳ chỉ ăn ngay nói thật mà thôi!" Cung nữ lập tức cúi đầu, hành lễ với Vân Trân.
"Vân phi, ngươi cứ im lặng nghe là được! Chẳng lẽ ngươi muốn đe dọa cung nữ này ngay trước mặt ai gia hả?" Tô Thái Hậu nhìn cung nữ kia, "Ngươi tiếp tục đi."
"Vâng." Cung nữ hành lễ với Tô Thái Hậu, "Mỗi lần Vương thái y tới Vân Thủy Cung, Vân phi nương nương đều không cho bọn nô tỳ ở lại hầu hạ.

Hôm qua, nương nương đột nhiên nổi hứng, sai bọn nô tỳ chuẩn bị rượu và đồ ăn, nói là muốn chiêu đãi Vương thái y ở Ngự Hoa Viên.

Khi đó nô tỳ đã cảm thấy không ổn, còn khuyên nương nương, nhưng..."
Vân Trân nghe cung nữ nói.
Cung nữ không cần nói tiếp, nàng cũng có thể đoán được.
Chắc hẳn là bảo nàng hôm qua gặp A Cửu ở Ngự Hoa Viên, nhân lúc không có ai, hành vi càng không kiêng nể.

Sau đó bọn họ bị Triệu Húc bắt gặp, liền giải thích qua loa.

Chờ Triệu Húc đi rồi, nàng lại cùng A Cửu thân mật.

Mà với Tô Thái Hậu, bà ta căn bản không cần chân tướng gì cả!
Thứ bà ta cần chỉ là một cái cớ, một cái cớ có thể trị tội Vân Trân.
Còn về chân tướng sao?
Cái gì là chân tướng?
Nói không chừng cung nữ kia nói vậy vì nghe theo lệnh của Tô Thái Hậu.
"Nô tỳ chỉ biết từng đó." Cung nữ dập đầu, "Nô tỳ thề, lời nô tỳ nói câu nào cũng là thật.

Nếu có nửa câu nói dối, nô tỳ sẽ chết không được tử tế."
"Vân phi, đã đến lúc này, ngươi còn gì muốn nói không?" Tô Thái Hậu hỏi.
"Đây chỉ là lời phiến diện từ một cung nữ, không có chứng cứ chứng minh giữa thần thiếp và Vương thái y có gì không ổn." Vân Trân nói, "Lời chứng như vậy, thần thiếp cũng có thể nói."
"À, ý của Vân phi là lời của cung nữ không thể tin được, là ai gia oan uổng ngươi?" Tô Thái Hậu cười lạnh, "Nếu Vân phi cảm thấy lời cung nữ nói không thể tin được, không bằng ai gia phái người đưa Vương thái y kia tới Hình Bộ, để Hình Bộ đại nhân giúp ai gia thẩm vấn.

Biết đâu Vương thái y kia không chịu nổi thủ đoạn thẩm vấn của Hình Bộ, khai ra hết thì sao?"
Vân Trân nhíu mày.

Nàng nhìn Tô Thái Hậu.
Tô Thái Hậu cũng nhìn nàng, lộ vẻ trào phúng.
Vân Trân cắn môi.
Nàng biết, Tô Thái Hậu đang uy hiếp nàng, dùng A Cửu để uy hiếp nàng!.


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện