Cứ thế, Thích Trạch ở lại quận Tây Hà.
Dù sau này bản thân Thích Trạch cũng lựa chọn ở lại, nhưng tính chất hai việc Thích Trạch tự nguyện ở lại và sự thật mẫu thân Thích Hoán Vân sai hạ nhân nhốt gã trong phòng chất củi lại khác nhau.
Cho nên tới nay, Thích Hoán Vân luôn cảm thấy chẳng qua Thích Trạch không nói ra, nhưng trong lòng gã vẫn hận mẫu thân nàng ta, phụ thân nàng ta và cả nàng ta.
Sau này, ôn dịch ở quận Tây Hà được giải quyết.
Vì thời điểm ôn dịch bùng nổ, Thích Trạch lựa chọn ở lại, dũng khí và trách nhiệm của gã được triều đình ngợi khen.
Rất nhanh, triều đình đã phong quan cho gã.
Mà cả nhà Thích Hoán Vân lúc trước đào tẩu, phụ thân nàng ta trực tiếp bị trượng hình đánh chết, còn mẫu thân, đệ đệ của nàng ta cũng lần lượt chết.
Cuối cùng, cả nhà ngày xưa cùng đào tẩu chỉ còn lại một mình nàng ta.
Lúc sau, vì cuộc sống, Thích Hoán Vân tới kinh thành tìm Thích Trạch.
Thích Trạch không trách nàng ta, cũng không lộ sự bất mãn hay ghét bỏ gì.
Ngược lại, Thích Trạch còn sắp xếp chỗ ở cho nàng ta trong phủ, lại mời nha hoàn và lão ma ma tới chiếu cố.
Thời điểm Thích Hoán Vân ở quận Tây Hà sống thế nào, đến chỗ Thích Trạch không hề kém đi.
Thậm chí đến cuối cùng, Thích Hoán Vân có thể tiến cung, có thể thuận lợi trở thành Hoán Phi, trong đó ít nhiều cũng nhờ danh nghĩa muội muội của Thích Trạch.
Thích Trạch thoạt nhìn giống một đại ca yêu quý muội muội.
Nhưng Thích Hoán Vân chưa từng nghĩ thế.
Nàng ta cảm thấy những việc Thích Trạch làm không phải xuất phát từ trái tim, gã chỉ đang bố thí cho kẻ yếu mà thôi.
Thật ra Thích Trạch đang khinh thường nàng ta.
Thích Trạch khinh thường nàng ta, khinh thường phụ thân bị trượng hình của nàng ta, khinh thường mẫu thân thủ đoạn độc ác của nàng ta, khinh thường mọi người của Thích gia.
Không sai, đây là cảm giác sau khi gặp lại Thích Trạch cho nàng ta.
Nhưng khi ấy, nàng ta không có cách nào thoát khỏi Thích Trạch, từ chối sự hỗ trợ của gã, tự mình sống độc lập ở kinh thành.
Nàng ta không thể không dựa vào Thích Trạch, không thể không dựa vào thế lực của gã mà xây dựng nhân mạch của mình trong cung.
Thích Hoán Vân vừa ghét bỏ, vừa sử dụng những thứ Thích Trạch cho nàng ta.
Mà hiện tại, nàng ta xem như đã thất bại thảm hại.
Lời khuyên của Thích Trạch đối với nàng ta chỉ là sự trào phúng, giống như một người đứng trên đỉnh núi nhìn kẻ dưới chân núi giãy giụa bò lên thế nào.
Kẻ dưới chân núi dùng hết thủ đoạn, thậm chí làm trò hề, kết quả khi sắp bò lên đỉnh núi, thất bại trong gang tấc, về lại điểm xuất phát.
Kẻ đó vô cùng chật vật, mà người bên trên lại lặng lẽ khinh thường, trào phúng kẻ dưới chân núi không biết tự lượng sức mình, trào phúng tình cảnh của kẻ đó.
Thích Hoán Vân cảm thấy nàng ta lúc này như kẻ đang nghĩ mọi cách bò lên đỉnh núi, cuối cùng lại để người kia thấy dáng vẻ khó coi của mình.
Mà Thích Trạch vẫn luôn đứng trên đỉnh núi, nhìn nàng ta không ngừng giãy giụa, không ngưng trở nên chật vật.
Cho nên, khi Thích Trạch nhờ người nhắn nhủ, khuyên nàng ta lựa chọn lại, Thích Hoán Vân càng kiên định với quyết định của mình.
Dựa vào đâu mà Thích Trạch lại cười nhạo nàng ta?
Dựa vào đâu mà Thích Trạch cảm thấy nàng ta thất bại?
Không, nàng ta không thất bại!.
Dù sau này bản thân Thích Trạch cũng lựa chọn ở lại, nhưng tính chất hai việc Thích Trạch tự nguyện ở lại và sự thật mẫu thân Thích Hoán Vân sai hạ nhân nhốt gã trong phòng chất củi lại khác nhau.
Cho nên tới nay, Thích Hoán Vân luôn cảm thấy chẳng qua Thích Trạch không nói ra, nhưng trong lòng gã vẫn hận mẫu thân nàng ta, phụ thân nàng ta và cả nàng ta.
Sau này, ôn dịch ở quận Tây Hà được giải quyết.
Vì thời điểm ôn dịch bùng nổ, Thích Trạch lựa chọn ở lại, dũng khí và trách nhiệm của gã được triều đình ngợi khen.
Rất nhanh, triều đình đã phong quan cho gã.
Mà cả nhà Thích Hoán Vân lúc trước đào tẩu, phụ thân nàng ta trực tiếp bị trượng hình đánh chết, còn mẫu thân, đệ đệ của nàng ta cũng lần lượt chết.
Cuối cùng, cả nhà ngày xưa cùng đào tẩu chỉ còn lại một mình nàng ta.
Lúc sau, vì cuộc sống, Thích Hoán Vân tới kinh thành tìm Thích Trạch.
Thích Trạch không trách nàng ta, cũng không lộ sự bất mãn hay ghét bỏ gì.
Ngược lại, Thích Trạch còn sắp xếp chỗ ở cho nàng ta trong phủ, lại mời nha hoàn và lão ma ma tới chiếu cố.
Thời điểm Thích Hoán Vân ở quận Tây Hà sống thế nào, đến chỗ Thích Trạch không hề kém đi.
Thậm chí đến cuối cùng, Thích Hoán Vân có thể tiến cung, có thể thuận lợi trở thành Hoán Phi, trong đó ít nhiều cũng nhờ danh nghĩa muội muội của Thích Trạch.
Thích Trạch thoạt nhìn giống một đại ca yêu quý muội muội.
Nhưng Thích Hoán Vân chưa từng nghĩ thế.
Nàng ta cảm thấy những việc Thích Trạch làm không phải xuất phát từ trái tim, gã chỉ đang bố thí cho kẻ yếu mà thôi.
Thật ra Thích Trạch đang khinh thường nàng ta.
Thích Trạch khinh thường nàng ta, khinh thường phụ thân bị trượng hình của nàng ta, khinh thường mẫu thân thủ đoạn độc ác của nàng ta, khinh thường mọi người của Thích gia.
Không sai, đây là cảm giác sau khi gặp lại Thích Trạch cho nàng ta.
Nhưng khi ấy, nàng ta không có cách nào thoát khỏi Thích Trạch, từ chối sự hỗ trợ của gã, tự mình sống độc lập ở kinh thành.
Nàng ta không thể không dựa vào Thích Trạch, không thể không dựa vào thế lực của gã mà xây dựng nhân mạch của mình trong cung.
Thích Hoán Vân vừa ghét bỏ, vừa sử dụng những thứ Thích Trạch cho nàng ta.
Mà hiện tại, nàng ta xem như đã thất bại thảm hại.
Lời khuyên của Thích Trạch đối với nàng ta chỉ là sự trào phúng, giống như một người đứng trên đỉnh núi nhìn kẻ dưới chân núi giãy giụa bò lên thế nào.
Kẻ dưới chân núi dùng hết thủ đoạn, thậm chí làm trò hề, kết quả khi sắp bò lên đỉnh núi, thất bại trong gang tấc, về lại điểm xuất phát.
Kẻ đó vô cùng chật vật, mà người bên trên lại lặng lẽ khinh thường, trào phúng kẻ dưới chân núi không biết tự lượng sức mình, trào phúng tình cảnh của kẻ đó.
Thích Hoán Vân cảm thấy nàng ta lúc này như kẻ đang nghĩ mọi cách bò lên đỉnh núi, cuối cùng lại để người kia thấy dáng vẻ khó coi của mình.
Mà Thích Trạch vẫn luôn đứng trên đỉnh núi, nhìn nàng ta không ngừng giãy giụa, không ngưng trở nên chật vật.
Cho nên, khi Thích Trạch nhờ người nhắn nhủ, khuyên nàng ta lựa chọn lại, Thích Hoán Vân càng kiên định với quyết định của mình.
Dựa vào đâu mà Thích Trạch lại cười nhạo nàng ta?
Dựa vào đâu mà Thích Trạch cảm thấy nàng ta thất bại?
Không, nàng ta không thất bại!.
Danh sách chương