"Sau khi con thuyền kia được vớt lên, nô tỳ tự đi kiểm tra, phát hiện chỗ thuyền ngập nước là do bị người ta đục một lỗ, chẳng qua trước đó cái lỗ kia bị thứ gì chặn lại, cho nên lúc đầu thuyền mới không bị ngập nước." Thanh Hà nói.
Ban đầu thuyền không ngập nước, chỉ khi trở về mới ngập nước...
Hôm nay may mà Vân Trân không cho thuyền tới chỗ nước sâu, nếu không, bọn họ rất có khả năng không thể bình an lên bờ.
Vân Trân ra ngoài do Thanh Hà sắp xếp.
Kiến nghị du hồ cũng là Thanh Hà nói ra.
Lúc này, Vân Trân lại bị người ta tính kế, thiếu chút khiến A Linh và Tiểu Từ cùng xảy ra chuyện.
Là đại cung nữ phụ trách chuyến đi của Vân Trân, Thanh Hà quả thật không thoát khỏi trách nhiệm.
Nhưng càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ hơn là kẻ tính kế chuyện lần này.
Khẳng định kẻ tính kế chuyện lần này có thế lực và tai mắt trong cung ngay cả Vân Trân cũng không sánh kịp.
Nếu không, không có khả năng Vân Trân vừa đưa ra quyết định đi du hồ, bên kia đã ra tay đục thuyền.
Theo lý thuyết, thuyền mà phi tần dùng để du hồ đều phải trải qua kiểm tra cẩn thận.
Huống chi người du hồ lần này là Hoàng Quý Phi duy nhất trong hậu cung.
Ngoại trừ Hoàng Quý Phi, còn có Thái Tử và Duệ Vương điện hạ.
Ba người có thân phận như vậy có thể sánh với nửa giang sơn.
Người bên dưới chắc chắn sẽ càng cẩn thận.
Nhưng kẻ âm thầm giở thủ đoạn, thế lực trong tay kẻ đó có thể duỗi xa như thế, thậm chí quấy nhiễu việc kiểm tra thuyền...
Hai điểm này nếu xét riêng thôi cũng đã rất đáng sợ, huống chi hiện tại là cả hai cùng xuất hiện.
Chỉ nghĩ đến đây, Vân Trân đã kinh hãi.
Trước hôm nay, nàng cho rằng trên cơ bản nàng đã nắm giữ tình hình trong cung.
Nàng cho rằng hiện tại, ít nhất nàng đã có năng lực bảo vệ bản thân, bảo vệ A Linh và Tiểu Từ.
Nhưng chuyện hôm nay đối với nàng mà nói chẳng khác nào hồi chuông cảnh báo.
Chuông cảnh báo giúp nàng tỉnh táo lại, để nàng biết nàng lúc này còn kém thứ nàng cần xa lắm.
Nếu còn tiếp tục như vậy, lần sau sẽ lại xảy ra chuyện tương tự.
"Tự xuống nhận phạt đi." Vân Trân nói với Thanh Hà.
"Tạ nương nương." Thanh Hà hành lễ, lui xuống.
Muốn bồi dưỡng thế lực thuộc về mình, phải học được cách khống chế người bên dưới, thưởng phạt phân minh.
Chuyện hôm nay tuy do thế lực của đối phương quá lớn, nhưng Thanh Hà cũng có lỗi.
Dù sao nàng đã bồi dưỡng Thanh Hà như tâm phúc của mình.
Nàng giao an toàn của bản thân, của A Linh và Tiểu Từ cho Thanh Hà.
Nhưng cuối cùng, bọn họ lại thiếu chút gặp nạn bên ngoài.
Tuy chuyện này tới quá đột ngột, ngay cả Vân Trân cũng khó lòng phòng bị, nhưng Thanh Hà cũng cần gánh vác trách nhiệm của nàng ấy.
Chỉ là, kẻ đứng sau rốt cuộc là ai?
Rốt cuộc là ai nấp trong tối lặng lẽ nhìn nàng chằm chằm?
Nếu là trước đây, người đầu tiên nàng nghĩ tới khẳng định là Tô Thái Hậu! Nhưng Tô Thái Hậu hiện giờ bị bắt dưỡng bệnh trong An Bình Cung, ngay cả phượng ấn cũng về tay Vân Trân.
Gần đây, An Bình Cung rất an tĩnh.
Cho nên, tỷ lệ kẻ đứng sau là Tô Thái Hậu không quá lớn.
Nhưng nếu không phải Tô Thái Hậu thì sẽ là ai?
Kẻ đứng sau rốt cuộc là nhằm vào nàng, hay nhằm vào A Linh, Tiểu Từ? Hoặc là còn nguyên nhân nào khác?.
Ban đầu thuyền không ngập nước, chỉ khi trở về mới ngập nước...
Hôm nay may mà Vân Trân không cho thuyền tới chỗ nước sâu, nếu không, bọn họ rất có khả năng không thể bình an lên bờ.
Vân Trân ra ngoài do Thanh Hà sắp xếp.
Kiến nghị du hồ cũng là Thanh Hà nói ra.
Lúc này, Vân Trân lại bị người ta tính kế, thiếu chút khiến A Linh và Tiểu Từ cùng xảy ra chuyện.
Là đại cung nữ phụ trách chuyến đi của Vân Trân, Thanh Hà quả thật không thoát khỏi trách nhiệm.
Nhưng càng khiến người ta cảm thấy đáng sợ hơn là kẻ tính kế chuyện lần này.
Khẳng định kẻ tính kế chuyện lần này có thế lực và tai mắt trong cung ngay cả Vân Trân cũng không sánh kịp.
Nếu không, không có khả năng Vân Trân vừa đưa ra quyết định đi du hồ, bên kia đã ra tay đục thuyền.
Theo lý thuyết, thuyền mà phi tần dùng để du hồ đều phải trải qua kiểm tra cẩn thận.
Huống chi người du hồ lần này là Hoàng Quý Phi duy nhất trong hậu cung.
Ngoại trừ Hoàng Quý Phi, còn có Thái Tử và Duệ Vương điện hạ.
Ba người có thân phận như vậy có thể sánh với nửa giang sơn.
Người bên dưới chắc chắn sẽ càng cẩn thận.
Nhưng kẻ âm thầm giở thủ đoạn, thế lực trong tay kẻ đó có thể duỗi xa như thế, thậm chí quấy nhiễu việc kiểm tra thuyền...
Hai điểm này nếu xét riêng thôi cũng đã rất đáng sợ, huống chi hiện tại là cả hai cùng xuất hiện.
Chỉ nghĩ đến đây, Vân Trân đã kinh hãi.
Trước hôm nay, nàng cho rằng trên cơ bản nàng đã nắm giữ tình hình trong cung.
Nàng cho rằng hiện tại, ít nhất nàng đã có năng lực bảo vệ bản thân, bảo vệ A Linh và Tiểu Từ.
Nhưng chuyện hôm nay đối với nàng mà nói chẳng khác nào hồi chuông cảnh báo.
Chuông cảnh báo giúp nàng tỉnh táo lại, để nàng biết nàng lúc này còn kém thứ nàng cần xa lắm.
Nếu còn tiếp tục như vậy, lần sau sẽ lại xảy ra chuyện tương tự.
"Tự xuống nhận phạt đi." Vân Trân nói với Thanh Hà.
"Tạ nương nương." Thanh Hà hành lễ, lui xuống.
Muốn bồi dưỡng thế lực thuộc về mình, phải học được cách khống chế người bên dưới, thưởng phạt phân minh.
Chuyện hôm nay tuy do thế lực của đối phương quá lớn, nhưng Thanh Hà cũng có lỗi.
Dù sao nàng đã bồi dưỡng Thanh Hà như tâm phúc của mình.
Nàng giao an toàn của bản thân, của A Linh và Tiểu Từ cho Thanh Hà.
Nhưng cuối cùng, bọn họ lại thiếu chút gặp nạn bên ngoài.
Tuy chuyện này tới quá đột ngột, ngay cả Vân Trân cũng khó lòng phòng bị, nhưng Thanh Hà cũng cần gánh vác trách nhiệm của nàng ấy.
Chỉ là, kẻ đứng sau rốt cuộc là ai?
Rốt cuộc là ai nấp trong tối lặng lẽ nhìn nàng chằm chằm?
Nếu là trước đây, người đầu tiên nàng nghĩ tới khẳng định là Tô Thái Hậu! Nhưng Tô Thái Hậu hiện giờ bị bắt dưỡng bệnh trong An Bình Cung, ngay cả phượng ấn cũng về tay Vân Trân.
Gần đây, An Bình Cung rất an tĩnh.
Cho nên, tỷ lệ kẻ đứng sau là Tô Thái Hậu không quá lớn.
Nhưng nếu không phải Tô Thái Hậu thì sẽ là ai?
Kẻ đứng sau rốt cuộc là nhằm vào nàng, hay nhằm vào A Linh, Tiểu Từ? Hoặc là còn nguyên nhân nào khác?.
Danh sách chương