"Bệ hạ chỉ nghĩ bản thân ngài không có cảm giác an toàn, nhưng lại không biết ngài suy đoán như vậy, hoài nghi như vậy đối với thần thiếp mới là vũ nhục lớn nhất! Ngài không lý do mà nghi ngờ thần thiếp, nghi ngờ tình cảm thần thiếp dành cho ngài, lòng trung thành dành cho ngài, nghi ngờ trong lòng thần thiếp có người khác chính là không tin nhân phẩm của thần thiếp, là vũ nhục lớn nhất với thần thiếp! Đồng thời cũng là vũ nhục với chính ngài!" Vân Trân nhìn Triệu Húc, nói tiếp.
Triệu Húc nhìn nàng.
Hắn kinh ngạc, không dám tin.
Những lời này, trước đây Vân Trân chưa từng nói với hắn, cũng không có ai nói với hắn.
Cho tới nay, hắn biết người Vân Trân yêu là hắn, nhưng hắn lại sợ trong lòng Vân Trân còn cất giấu người khác.
Hắn sợ là người kia.
Cho nên hắn luôn hoài nghi.
Gần đây, những thứ đánh dấu về Tái Bắc không ngừng xuất hiện ở Tê Phượng Cung, xuất hiện trước mặt hắn.
Điều này khiến Triệu Húc càng đa nghi.
Từ năm năm trước, thời điểm Vân Trân rời khỏi kinh thành, đi cùng người kia, trái tim Triệu Húc đã bắt đầu dao động.
Hắn của trước kia cảm thấy người Vân Trân thích là hắn, hắn cũng rất khẳng định.
Nhưng sau lần đó, còn cả mấy năm nay, hắn bắt đầu mơ màng, không dám chắc suy nghĩ của mình rốt cuộc có chính xác hay không.
Hắn chỉ nghĩ tới bản thân hắn, lại chưa từng suy xét sự hoài nghi của mình khiến Vân Trân thế nào.
Vũ nhục sao?
Nếu từ đầu tới cuối Vân Trân thật sự chỉ thích một mình hắn, vậy sự hoài nghi hắn dành cho nàng đúng là vũ nhục.
Nhưng bảo hắn làm sao tin người nàng vẫn luôn thích chỉ có mình hắn chứ?
Triệu Húc nhìn Vân Trân.
Vân Trân cũng nhìn Triệu Húc.
"Nếu bệ hạ không hiểu, vậy chi bằng đổi lập trường mà suy nghĩ xem." Vân Trân nói, "Nếu đổi lại là thần thiếp nghi ngờ bệ hạ, nghi ngờ tình cảm ngài dành cho thần thiếp thì sao?"
Ví dụ như trước đây, Triệu Húc cưới Liễu Trản Anh.
Nàng từng hoài nghi giữa Triệu Húc và Liễu Trản Anh đã xảy ra chuyện gì đó.
Mà trên thực tế, bởi vì Liễu Trản Anh đâm lao phải theo lao, quả thật khiến nàng cho rằng giữa Triệu Húc và nàng ta đã có quan hệ.
Ngay cả Triệu Húc lúc đầu cũng nghĩ như thế.
Nhưng khi đó, nàng có đứng trước mặt hắn, chỉ trích hắn sao?
Xưa nay nàng luôn cảm thấy tình yêu không phải chuyện nào cũng cần nói ra, không cần dùng thước đo từng tấc, ngươi khiến ta tổn thương bao nhiêu lần, ta phải khiến ngươi tổn thương bấy nhiêu lần.
"Bệ hạ, vừa rồi thần thiếp lỡ lời." Vân Trân cúi đầu, "Thần thiếp không nên nói như vậy."
Nàng không muốn tiếp tục cãi cọ, điều này khiến nàng rất mệt.
Nàng không muốn hết lần này tới lần khác giải thích quan hệ giữa nàng và Ngụy Thư Tĩnh.
Đây không chỉ là sự sỉ nhục đối với nàng, mà còn với Ngụy Thư Tĩnh.
Vân Trân không biết lúc này Triệu Húc có rõ quan hệ giữa hắn và Ngụy Thư Tĩnh hay không, có biết năm đó Ngụy Thư Tĩnh rời khỏi kinh thành là vì điều gì, là vì bảo vệ ai hay không.
Nếu mỗi lần gặp chuyện liên quan tới Ngụy Thư Tĩnh và Tái Bắc hắn đều nghi ngờ nàng...
Nàng có thể giải thích một lần hai lần, nhưng mỗi lần đều như vậy, nàng thật sự rất mệt.
"Trẫm..."
Triệu Húc nhìn Vân Trân.
Hắn thở dốc, muốn nói gì đó.
Cuối cùng, lại chẳng nói được gì.
Hắn cứ đứng ở đó mà nhìn Vân Trân.
Lần này, đổi thành Vân Trân tránh né ánh mắt của hắn.
"Nếu trẫm nói, cả đời trẫm cũng không thay đổi được thì sao?" Không biết qua bao lâu, Triệu Húc lên tiếng..
Triệu Húc nhìn nàng.
Hắn kinh ngạc, không dám tin.
Những lời này, trước đây Vân Trân chưa từng nói với hắn, cũng không có ai nói với hắn.
Cho tới nay, hắn biết người Vân Trân yêu là hắn, nhưng hắn lại sợ trong lòng Vân Trân còn cất giấu người khác.
Hắn sợ là người kia.
Cho nên hắn luôn hoài nghi.
Gần đây, những thứ đánh dấu về Tái Bắc không ngừng xuất hiện ở Tê Phượng Cung, xuất hiện trước mặt hắn.
Điều này khiến Triệu Húc càng đa nghi.
Từ năm năm trước, thời điểm Vân Trân rời khỏi kinh thành, đi cùng người kia, trái tim Triệu Húc đã bắt đầu dao động.
Hắn của trước kia cảm thấy người Vân Trân thích là hắn, hắn cũng rất khẳng định.
Nhưng sau lần đó, còn cả mấy năm nay, hắn bắt đầu mơ màng, không dám chắc suy nghĩ của mình rốt cuộc có chính xác hay không.
Hắn chỉ nghĩ tới bản thân hắn, lại chưa từng suy xét sự hoài nghi của mình khiến Vân Trân thế nào.
Vũ nhục sao?
Nếu từ đầu tới cuối Vân Trân thật sự chỉ thích một mình hắn, vậy sự hoài nghi hắn dành cho nàng đúng là vũ nhục.
Nhưng bảo hắn làm sao tin người nàng vẫn luôn thích chỉ có mình hắn chứ?
Triệu Húc nhìn Vân Trân.
Vân Trân cũng nhìn Triệu Húc.
"Nếu bệ hạ không hiểu, vậy chi bằng đổi lập trường mà suy nghĩ xem." Vân Trân nói, "Nếu đổi lại là thần thiếp nghi ngờ bệ hạ, nghi ngờ tình cảm ngài dành cho thần thiếp thì sao?"
Ví dụ như trước đây, Triệu Húc cưới Liễu Trản Anh.
Nàng từng hoài nghi giữa Triệu Húc và Liễu Trản Anh đã xảy ra chuyện gì đó.
Mà trên thực tế, bởi vì Liễu Trản Anh đâm lao phải theo lao, quả thật khiến nàng cho rằng giữa Triệu Húc và nàng ta đã có quan hệ.
Ngay cả Triệu Húc lúc đầu cũng nghĩ như thế.
Nhưng khi đó, nàng có đứng trước mặt hắn, chỉ trích hắn sao?
Xưa nay nàng luôn cảm thấy tình yêu không phải chuyện nào cũng cần nói ra, không cần dùng thước đo từng tấc, ngươi khiến ta tổn thương bao nhiêu lần, ta phải khiến ngươi tổn thương bấy nhiêu lần.
"Bệ hạ, vừa rồi thần thiếp lỡ lời." Vân Trân cúi đầu, "Thần thiếp không nên nói như vậy."
Nàng không muốn tiếp tục cãi cọ, điều này khiến nàng rất mệt.
Nàng không muốn hết lần này tới lần khác giải thích quan hệ giữa nàng và Ngụy Thư Tĩnh.
Đây không chỉ là sự sỉ nhục đối với nàng, mà còn với Ngụy Thư Tĩnh.
Vân Trân không biết lúc này Triệu Húc có rõ quan hệ giữa hắn và Ngụy Thư Tĩnh hay không, có biết năm đó Ngụy Thư Tĩnh rời khỏi kinh thành là vì điều gì, là vì bảo vệ ai hay không.
Nếu mỗi lần gặp chuyện liên quan tới Ngụy Thư Tĩnh và Tái Bắc hắn đều nghi ngờ nàng...
Nàng có thể giải thích một lần hai lần, nhưng mỗi lần đều như vậy, nàng thật sự rất mệt.
"Trẫm..."
Triệu Húc nhìn Vân Trân.
Hắn thở dốc, muốn nói gì đó.
Cuối cùng, lại chẳng nói được gì.
Hắn cứ đứng ở đó mà nhìn Vân Trân.
Lần này, đổi thành Vân Trân tránh né ánh mắt của hắn.
"Nếu trẫm nói, cả đời trẫm cũng không thay đổi được thì sao?" Không biết qua bao lâu, Triệu Húc lên tiếng..
Danh sách chương