"Trương sư huynh, hà tất so đo với một tiểu cô nương?" Đúng lúc này, Triệu Húc nhàn nhạt xen vào.

Hắn không mở miệng thì thôi, hắn vừa mở miệng, Trương Chính càng tức giận.

Như thế nào liền biến gã đường đường một đại nam nhân, bụng đầy kinh thư đi so đo với tiểu cô nương mười ba tuổi hả? Gã đang nói tiểu cô nương kia sao? Người gã muốn mắng rõ ràng là tiểu tử Triệu Húc!
Trương Chính biết bản thân đã lọt bẫy của họ.

Gã cố gắng hít sâu một hơi, nhịn xuống lửa giận trong lòng: "Hừ! Ta đây không thèm so đo với tiểu nha đầu này! Triệu sư đệ, chúng ta vẫn là nói chuyện giải độc cho Mã sư huynh đi! Khụ khụ, lúc trước đệ ở trước mặt lão sư đề cử vị đại phu y thuật cao minh này, hiện tại, đại phu đã tới rồi, nếu đại phu của đệ không giải được độc cho Mã sư huynh, đệ nói xem, đệ nên thế nào?"
Đây là ép Triệu Húc lập "Quân lệnh trạng" (*)!
(*) Quân lệnh trạng (军令状): lời bảo đảm thực hiện quân lệnh.

Triệu Húc nghe xong, quay đầu nhìn Vân Trân.

Vân Trân gật đầu.

"Triệu sư đệ, sao hả?" Trương Chính cười lạnh.

"Chẳng ra gì." Triệu Húc quay đầu, nhàn nhạt nói.

Lời này khiến mọi người ở đây đều bất ngờ.

"Đệ có ý gì?" Trương Chính bất mãn.


"Ta nói, chẳng ra gì.

Đúng là ta giới thiệu đại phu với lão sư, nhưng chỉ là giới thiệu, chưa từng nói người ta giới thiệu nhất định sẽ giải được độc trên người Mã sư huynh.

Cho nên, không cần biết kết quả cuối cùng thế nào, nàng ấy đều không cần chịu trách nhiệm.

Có điều, Mã sư huynh trúng độc có liên quan tới ta, cho nên..."
Nói tới đây, Triệu Húc xoay người hành lễ với Vân Trân.

"Thiếu gia!" Vân Trân cả kinh, vội đỡ lấy hắn.

"Trân Nhi, nhờ ngươi toàn lực trị liệu." Triệu Húc đè tay nàng lại, khẩn cầu.

Vân Trân nhìn đôi mắt đen nhánh như mực kia, trịnh trọng gật đầu: "Được."
...!
Trương Chính hạ nhục không thành, cuối cùng tức giận đến phất tay áo bỏ đi.

Những kẻ gã dẫn theo xấu hổ nhìn Triệu Húc, cũng rời đi theo.

Đám người đi rồi, Vân Trân muốn dò hỏi, Triệu Húc lại giơ tay cắt ngang lời nàng: "Độc Mã sư huynh trúng, ngươi có manh mối?"
"Ừ." Vân Trân đành phải nuốt xuống nghi hoặc trong lòng.


"Qua phòng bên cạnh rồi nói." Triệu Húc bảo.

Bọn họ qua phòng cách vách.

Nguyên Bảo bị Triệu Húc tống cổ đi thu dọn chỗ ở cho Vân Trân.

Mà Hắc đại nhân thời điểm Vân Trân bắt mạch cho Mã sư huynh không biết đã chạy đi đâu.

Nguyên Bảo còn hỏi tới nó, có điều Vân Trân không hề lo lắng, dù sao Hắc đại nhân cũng không phải một con mèo bình thường.

Lúc này, trong phòng chỉ còn lại hai người Vân Trân và Triệu Húc.

"Độc Mã sư huynh trúng gọi là "Diêm Vương Khiếu", cái tên này trích từ câu tục ngữ Diêm Vương muốn ngươi chết canh ba, ai dám giữ ngươi đến canh năm." Vân Trân trực tiếp đi thẳng vào vấn đề.

Đây là loại độc dược rất hiếm thấy.

Trước kia, nàng cũng chỉ là nghe sau khi sư phụ uống say nhắc qua một lần.

Linh tê thảo, ngưu vương căn, băng lạc thạch là thuốc giải của Diêm Vương Khiếu.

Linh tê thảo và ngưu vương căn có thể mua ở hiệu thuốc quận Xích Thủy được, nhưng băng lạc thạch chỉ có nơi cực hàn mới có.

Triệu Húc nghe qua, liền nói với nàng cách đây không xa, trên núi Bích Lạc có Bích Lạc Cốc.

Bích Lạc Cốc hằng năm bị sông băng bao trùm, có lẽ sẽ có băng lạc thạch.

Sau khi biết, Vân Trân vừa viết thư cho sư phụ báo chuyện Diêm Vương Khiếu, vừa thu dọn hành lý, chuẩn bị đi Bích Lạc Cốc tìm băng lạc thạch..


Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện