Edit: Siu Nhơn Mèo
Bốn mươi ba, hỏi tội.
Động đao? Mọi người ai nấy ngơ ngác nhìn nhau chẳng hiểu chuyện gì.
Trình Chử tưởng Lục Uyên đang nói mình, vội vã giải thích: “Hoàng thượng, dụng cụ của gia binh nhà cựu thần không sắc bén đâu ạ.” Cho dù là binh khí sắc bén bình thường, có Hoàng thượng ở đây, lão không ngu ngốc đến mức để gia binh mang theo binh khí.
Mà Thẩm Ngôn là người duy nhất hiểu được Lục Uyên đang nói gì thì lại chột dạ lén lút giấu thanh đao vào trong tay áo.
Lúc cất tiếng thì Lục Uyên cũng đã vén mành lên, bước ra khỏi xa giá.
Trình Kỵ không dám ngẩng đầu, gã quỳ sụp bên chân phụ thân gã, nhìn thấy một đôi giày minh hoàng thêu tơ vàng dừng lại trước mắt mình.
Gã cầu khấn Hoàng thượng đến đây là để hưng sư vấn tội Thẩm Ngôn.
Thật ra gã đoán cũng không sai, Lục Uyên đến là để hỏi tội Thẩm Ngôn, chỉ có điều tội trạng lại không giống như gã muốn.
Đón lấy ánh mắt buồn bực của Lục Uyên, Thẩm Ngôn sợ hãi rối rít mà gục đầu. Theo như kế hoạch của Lục Uyên thì là khi Thẩm Ngôn cùng Trình Kỵ tìm đến được cửa hầm ngầm, ám vệ sẽ xuất hiện trói gô Trình Kỵ lại, sau đó nương theo hầm ngầm ra khỏi thành. Thảo luận trong hầm ngầm một lần là được.
Thế nhưng Thẩm Ngôn cảm thấy làm vậy có thể sẽ để cho Trình Kỵ có đường biện giải, vả lại bọn họ đã tốn nhiều công sức đến thế, Thẩm Ngôn quyết không cho phép Trình Kỵ có cơ hội phản pháo, cho nên tự ý chủ trương sửa lại kế hoạch. Mà ám vệ lại không có cách nào để vào đường ngầm, cho nên cả đoạn đường trong hầm ngầm hoàn toàn dựa vào Thẩm Ngôn làm chủ.
Ngoài này ám vệ vừa mới hồi bẩm với Lục Uyên xong, ngay sau đó y đã nghe thấy Trình Kỵ nói Thẩm Ngôn động đao, nhất thời dấy lên cơn giận dữ.
Lục Uyên thấy Thẩm Ngôn cúi đầu, cũng không định tính sổ với hắn ngay lúc này.
Sau khi dùng tầm mắt đảo quanh xác nhận Thẩm Ngôn không bị thương, đôi giày thêu rồng của Lục Uyên bước vài bước thong thả đến trước mặt Trình Kỵ, giọng nói trầm thấp: “Trình Kỵ, trẫm cho ngươi một cơ hội khai báo cho rõ ràng, còn nếu không nói… Vậy thì vĩnh viễn cũng không cần nói.”
Bốn mươi bốn, thỉnh nhập ung.
Dây cung trong đầu Trình Kỵ căng chặt có thể dứt đoạn bất cứ lúc nào, làm gì còn nhớ được giọng nói này có quen tai hay không, huống chi trong ấn tượng của gã từ trước đến nay Lục huynh luôn là dáng vẻ lười biếng.
“Ta…”
Cha gã nhéo gã một cái, Trình Kỵ lập tức thay đổi tự xưng: “Thần…”
“Đừng.” Lục Uyên cười lạnh, “Trẫm đã phong ngươi làm thế tử hay là thân ngươi mang chức quan gì? Nếu trẫm có thần tử như ngươi, thì trẫm quả thật là một quân chủ ngu ngốc.”
Thẩm Ngôn nghe thấy lời này thì trong lòng rất khó chịu, lần này Lục Uyên nam tuần thực ra đã phải chịu áp lực rất lớn.
Tiền tuyến đang đánh giặc, nhưng Hoàng đế còn muốn nam tuần. Tất cả mọi người đều cho rằng Lục Uyên xuống phía Nam để ăn chơi phóng túng, nhưng chỉ có mỗi mình Thẩm Ngôn mới biết không phải vậy.
Tiền tuyến mật báo, thời gian và chất lượng lương thảo cung cấp cho bộ binh xuất hiện sai lệch. Mà đại tướng quân Tiết Minh phái người mật thám đại quân Nhu Nhiên, bất ngờ phát hiện trong quân Nhu Nhiên có xe vận lương khắc ký hiệu của bộ binh bên mình.
Mà mật thám ở khắp các nơi hồi báo, nói ở chợ phiên sát biên giới xuất hiện một lượng lớn lương mễ Huy Nam.
Sau khi lục hoàng tử Nhu Nhiên lén lút vào kinh bị bắt lại, những sự việc đáng ngờ này cứ như củ cải bị nhổ ra khỏi mặt đất còn dính bùn lầy vậy, cứ thế mà trồi lên mặt nước.
Trình Kỵ không phải là người ra tay trước, nhưng gã là một người thông minh có dã tâm bừng bừng. Vì vậy hai người Lục, Thẩm cứ chơi đòn gậy ông đập lưng ông với Trình Kỵ, kéo gã đi lòng vòng khiến cho gã yếu thế, lấy gã làm điểm đột phá để tra rõ vụ án thông đồng với địch phản quốc này.
Bốn mươi lăm, bóc trần thân phận.
“Thảo, thảo dân.” Bị khí thể của Lục Uyên làm cho sợ hãi, lần nữa mở miệng, Trình Kỵ ngay cả nói cũng nói không suôn sẻ, “Thảo dân có thể cung cấp hành tung của Nhu Nhiên vương tử.”
“Làm sao trẫm biết lời ngươi nói là thật hay giả?”
“Thảo, thảo dân có thư từ!” Trình Kỵ móc lá thư hồi âm mà lúc trước Lục Uyên đưa cho gã từ trong lòng ra.
Lục Uyên mở lá thư ra, không nhìn mà trực tiếp đưa cho nội thị: “Đưa cho các vị đại nhân cũng nhìn xem.”
Nội thị đưa lá thư có chúng đại thần truyền đọc, có người kinh ngạc hô to một tiếng, rồi ngay lập tức vội vàng ngậm miệng lại.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng mọi ánh mắt đều đổ dồn về thái phó của Thái tử.
Lục Uyên không để ý đến tiếng xì xào bàn tán của mấy người phía sau, tiếp tục khảo vấn Trình Kỵ: “Chỉ một phong thư, làm sao để phân biệt thật giả?”
“Có, thảo, thảo dân có tín vật.” Trình Kỵ sờ vào bên hông mình, nhớ ra tín vật đang không ở trên người, lập tức từ trong ánh mắt tuyệt vọng của Từ Úy mà chỉ thẳng vào lão lớn tiếng nói, “Tín vật ở chỗ Từ đại nhân.”
Từ Úy đặt mông ngồi sụp xuống đất, mặc cho thị vệ lục soát người mình, nhìn thị vệ móc ra tín vật của lục hoàng tử Nhu Nhiên, tâm như tro tàn mà nhắm lại đôi mắt đã vẩn đục.
“Đại lý tự khanh.”
*Đại lý tự (大理寺) là một trong 6 tự trong quan chế Lục tự. Đại lý tự là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gởi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để đệ tâu lên vua xin quyết định. (Theo wikipedia)
“Có thần.” Một thanh niên trang điểm mặc hồng y bước ra khỏi hàng, là Hạ Tử Du mới vừa nhậm chức đầu năm nay.
“Khanh thấy sao?”
“Hồi bẩm bệ hạ, có thể cho thần xem tín vật một chút được không ạ?”
Đợi sau khi Hạ Tử Du tra xét tỉ mỉ tín vật xong, có vài phần không tin cùng khó hiểu: “Bệ hạ, tín vật là thật không phải giả. Nhưng… Lục hoàng tử Nhu Nhiên rõ ràng còn đang bị nhốt trong đại lý tự, sao lại chạy đến Huy Nam trao đổi tín vật với hai vị đây được?”
“Gì cơ?” Từ Úy và Trình Kỵ đều thất kinh, cũng chẳng còn đoái hoài gì đến những người khác, mà cùng nhìn về phía Hạ Tử Du.
Lục Uyên lúc này mới cười khẽ một tiếng: “Lá thư vừa nãy có vấn đề gì, cứ nói đừng ngại.”
Thái phó của Thái tử căng da đầu bước ra khỏi hàng trong sự xô đẩy của đồng liêu, chắp tay nói: “Hồi Hoàng thượng, chữ viết trên lá thư này… Khá giống với chữ của Thái tử điện hạ.”
Lục Uyên khoát tay ý bảo lão bình thân, chậm rãi nói: “Trình huynh, giật mình lắm sao?”
Trong nháy mắt Trình Kỵ ngẩng đầu lên ấy, hai con tư ấn từ trong tay Lục Uyên rơi xuống trước mặt gã.
Bốn mươi ba, hỏi tội.
Động đao? Mọi người ai nấy ngơ ngác nhìn nhau chẳng hiểu chuyện gì.
Trình Chử tưởng Lục Uyên đang nói mình, vội vã giải thích: “Hoàng thượng, dụng cụ của gia binh nhà cựu thần không sắc bén đâu ạ.” Cho dù là binh khí sắc bén bình thường, có Hoàng thượng ở đây, lão không ngu ngốc đến mức để gia binh mang theo binh khí.
Mà Thẩm Ngôn là người duy nhất hiểu được Lục Uyên đang nói gì thì lại chột dạ lén lút giấu thanh đao vào trong tay áo.
Lúc cất tiếng thì Lục Uyên cũng đã vén mành lên, bước ra khỏi xa giá.
Trình Kỵ không dám ngẩng đầu, gã quỳ sụp bên chân phụ thân gã, nhìn thấy một đôi giày minh hoàng thêu tơ vàng dừng lại trước mắt mình.
Gã cầu khấn Hoàng thượng đến đây là để hưng sư vấn tội Thẩm Ngôn.
Thật ra gã đoán cũng không sai, Lục Uyên đến là để hỏi tội Thẩm Ngôn, chỉ có điều tội trạng lại không giống như gã muốn.
Đón lấy ánh mắt buồn bực của Lục Uyên, Thẩm Ngôn sợ hãi rối rít mà gục đầu. Theo như kế hoạch của Lục Uyên thì là khi Thẩm Ngôn cùng Trình Kỵ tìm đến được cửa hầm ngầm, ám vệ sẽ xuất hiện trói gô Trình Kỵ lại, sau đó nương theo hầm ngầm ra khỏi thành. Thảo luận trong hầm ngầm một lần là được.
Thế nhưng Thẩm Ngôn cảm thấy làm vậy có thể sẽ để cho Trình Kỵ có đường biện giải, vả lại bọn họ đã tốn nhiều công sức đến thế, Thẩm Ngôn quyết không cho phép Trình Kỵ có cơ hội phản pháo, cho nên tự ý chủ trương sửa lại kế hoạch. Mà ám vệ lại không có cách nào để vào đường ngầm, cho nên cả đoạn đường trong hầm ngầm hoàn toàn dựa vào Thẩm Ngôn làm chủ.
Ngoài này ám vệ vừa mới hồi bẩm với Lục Uyên xong, ngay sau đó y đã nghe thấy Trình Kỵ nói Thẩm Ngôn động đao, nhất thời dấy lên cơn giận dữ.
Lục Uyên thấy Thẩm Ngôn cúi đầu, cũng không định tính sổ với hắn ngay lúc này.
Sau khi dùng tầm mắt đảo quanh xác nhận Thẩm Ngôn không bị thương, đôi giày thêu rồng của Lục Uyên bước vài bước thong thả đến trước mặt Trình Kỵ, giọng nói trầm thấp: “Trình Kỵ, trẫm cho ngươi một cơ hội khai báo cho rõ ràng, còn nếu không nói… Vậy thì vĩnh viễn cũng không cần nói.”
Bốn mươi bốn, thỉnh nhập ung.
Dây cung trong đầu Trình Kỵ căng chặt có thể dứt đoạn bất cứ lúc nào, làm gì còn nhớ được giọng nói này có quen tai hay không, huống chi trong ấn tượng của gã từ trước đến nay Lục huynh luôn là dáng vẻ lười biếng.
“Ta…”
Cha gã nhéo gã một cái, Trình Kỵ lập tức thay đổi tự xưng: “Thần…”
“Đừng.” Lục Uyên cười lạnh, “Trẫm đã phong ngươi làm thế tử hay là thân ngươi mang chức quan gì? Nếu trẫm có thần tử như ngươi, thì trẫm quả thật là một quân chủ ngu ngốc.”
Thẩm Ngôn nghe thấy lời này thì trong lòng rất khó chịu, lần này Lục Uyên nam tuần thực ra đã phải chịu áp lực rất lớn.
Tiền tuyến đang đánh giặc, nhưng Hoàng đế còn muốn nam tuần. Tất cả mọi người đều cho rằng Lục Uyên xuống phía Nam để ăn chơi phóng túng, nhưng chỉ có mỗi mình Thẩm Ngôn mới biết không phải vậy.
Tiền tuyến mật báo, thời gian và chất lượng lương thảo cung cấp cho bộ binh xuất hiện sai lệch. Mà đại tướng quân Tiết Minh phái người mật thám đại quân Nhu Nhiên, bất ngờ phát hiện trong quân Nhu Nhiên có xe vận lương khắc ký hiệu của bộ binh bên mình.
Mà mật thám ở khắp các nơi hồi báo, nói ở chợ phiên sát biên giới xuất hiện một lượng lớn lương mễ Huy Nam.
Sau khi lục hoàng tử Nhu Nhiên lén lút vào kinh bị bắt lại, những sự việc đáng ngờ này cứ như củ cải bị nhổ ra khỏi mặt đất còn dính bùn lầy vậy, cứ thế mà trồi lên mặt nước.
Trình Kỵ không phải là người ra tay trước, nhưng gã là một người thông minh có dã tâm bừng bừng. Vì vậy hai người Lục, Thẩm cứ chơi đòn gậy ông đập lưng ông với Trình Kỵ, kéo gã đi lòng vòng khiến cho gã yếu thế, lấy gã làm điểm đột phá để tra rõ vụ án thông đồng với địch phản quốc này.
Bốn mươi lăm, bóc trần thân phận.
“Thảo, thảo dân.” Bị khí thể của Lục Uyên làm cho sợ hãi, lần nữa mở miệng, Trình Kỵ ngay cả nói cũng nói không suôn sẻ, “Thảo dân có thể cung cấp hành tung của Nhu Nhiên vương tử.”
“Làm sao trẫm biết lời ngươi nói là thật hay giả?”
“Thảo, thảo dân có thư từ!” Trình Kỵ móc lá thư hồi âm mà lúc trước Lục Uyên đưa cho gã từ trong lòng ra.
Lục Uyên mở lá thư ra, không nhìn mà trực tiếp đưa cho nội thị: “Đưa cho các vị đại nhân cũng nhìn xem.”
Nội thị đưa lá thư có chúng đại thần truyền đọc, có người kinh ngạc hô to một tiếng, rồi ngay lập tức vội vàng ngậm miệng lại.
Mọi người nhìn nhau, cuối cùng mọi ánh mắt đều đổ dồn về thái phó của Thái tử.
Lục Uyên không để ý đến tiếng xì xào bàn tán của mấy người phía sau, tiếp tục khảo vấn Trình Kỵ: “Chỉ một phong thư, làm sao để phân biệt thật giả?”
“Có, thảo, thảo dân có tín vật.” Trình Kỵ sờ vào bên hông mình, nhớ ra tín vật đang không ở trên người, lập tức từ trong ánh mắt tuyệt vọng của Từ Úy mà chỉ thẳng vào lão lớn tiếng nói, “Tín vật ở chỗ Từ đại nhân.”
Từ Úy đặt mông ngồi sụp xuống đất, mặc cho thị vệ lục soát người mình, nhìn thị vệ móc ra tín vật của lục hoàng tử Nhu Nhiên, tâm như tro tàn mà nhắm lại đôi mắt đã vẩn đục.
“Đại lý tự khanh.”
*Đại lý tự (大理寺) là một trong 6 tự trong quan chế Lục tự. Đại lý tự là cơ quan có nhiệm vụ xét lại những án nặng đã xử rồi, như án về tử tội hay tội lưu rồi gởi kết quả cuộc điều tra qua bộ Hình để đệ tâu lên vua xin quyết định. (Theo wikipedia)
“Có thần.” Một thanh niên trang điểm mặc hồng y bước ra khỏi hàng, là Hạ Tử Du mới vừa nhậm chức đầu năm nay.
“Khanh thấy sao?”
“Hồi bẩm bệ hạ, có thể cho thần xem tín vật một chút được không ạ?”
Đợi sau khi Hạ Tử Du tra xét tỉ mỉ tín vật xong, có vài phần không tin cùng khó hiểu: “Bệ hạ, tín vật là thật không phải giả. Nhưng… Lục hoàng tử Nhu Nhiên rõ ràng còn đang bị nhốt trong đại lý tự, sao lại chạy đến Huy Nam trao đổi tín vật với hai vị đây được?”
“Gì cơ?” Từ Úy và Trình Kỵ đều thất kinh, cũng chẳng còn đoái hoài gì đến những người khác, mà cùng nhìn về phía Hạ Tử Du.
Lục Uyên lúc này mới cười khẽ một tiếng: “Lá thư vừa nãy có vấn đề gì, cứ nói đừng ngại.”
Thái phó của Thái tử căng da đầu bước ra khỏi hàng trong sự xô đẩy của đồng liêu, chắp tay nói: “Hồi Hoàng thượng, chữ viết trên lá thư này… Khá giống với chữ của Thái tử điện hạ.”
Lục Uyên khoát tay ý bảo lão bình thân, chậm rãi nói: “Trình huynh, giật mình lắm sao?”
Trong nháy mắt Trình Kỵ ngẩng đầu lên ấy, hai con tư ấn từ trong tay Lục Uyên rơi xuống trước mặt gã.
Danh sách chương