Edit: Siu Nhơn Mèo
“Trẫm mong ngươi đừng quá hiểu chuyện đến vậy, khiến trẫm xót ngươi biết bao nhiêu.”
Năm mươi lăm, thương ngươi.
Một đêm này Thẩm Ngôn không thể nói được với Lục Uyên câu nào, không phải hắn không nói, mà là dù hắn nói đến khô lưỡi, Lục Uyên cũng không đáp lại hắn tiếng nào.
Hắn nói ra hết ý nghĩ của mình, nhưng Lục Uyên vẫn không lên tiếng.
Đến cuối cùng Lục Uyên phải đi ngủ, Thẩm Ngôn cũng chỉ có thể từ bỏ. Nhưng lúc vừa mới trải xong đệm chăn cho y, muốn lui ra rời đi, lại bị Lục Uyên kéo cổ tay lại.
“Gia?”
“Ngươi muốn đi đâu?” Vẻ mặt Lục Uyên không kiên nhẫn, khí giận lúc nãy còn chưa tiêu tan lúc này lại xông lên đầu mày.
“Gia…” Thẩm Ngôn mếu máo, cũng có hơi giận dỗi, “Người không muốn nhìn thấy nô tài, nô tài sẽ không ở đây phiền mắt Người.”
“Gia nói không muốn nhìn thấy ngươi lúc nào?”
“Người không nói chuyện với nô tài.” Thẩm Ngôn càng nói càng cảm thấy tủi thân.
Sự tức giận của Lục Uyên trong phút chốc tan thành mây khói.
“Lại đây.”
“Nô tài cũng giận.” Giọng Thẩm Ngôn mềm nhũn, tràn ngập uất ức, nhưng tuy nói như vậy, chân vẫn không nhịn được mà bước về phía Lục Uyên.
“Vậy thì vào trong lòng trẫm mà giận.” Lục Uyên đột nhiên thay đổi tự xưng, khiến Thẩm Ngôn hơi không kịp thích ứng.
Lục Uyên ôm lấy hông hắn, ép hắn ngồi lên chân mình.
“Hửm?” Lục Uyên nhéo mặt hắn, “Giậm trẫm rồi?”
“Nô tài không dám.” Thẩm Ngôn sợ hãi bập môi rũ đầu, không còn chút cốt khí phản kháng như vừa rồi.
“Sao không dám? Trẫm thấy ngươi vừa nãy lá gan cũng lớn lắm.”
Có lẽ là do trong giọng của Lục Uyên có ý cười, Thẩm Ngôn vốn luôn hiểu rõ tâm tình y, lúc này ngẩng đầu mở to mắt trông mong hỏi: “Người không giận nữa ạ?”
“Ngươi giận rồi, thì trẫm không giận được nữa.” Lục Uyên dùng chân lột giày Thẩm Ngôn, “Ngủ.”
Tắt nến, Thẩm Ngôn nương theo ánh trăng nhìn hàm dưới kiên nghị của Lục Uyên, vẫn còn tủi thân, lẩm bẩm nói: “Nô tài nói không có lý sao?”
“Trẫm không nói ngươi lời không có lý.” Lục Uyên dùng cả hai tay ôm eo hắn, “Đạo lý trẫm hiểu, quan hệ giữa lợi và hại trẫm còn rõ ràng hơn ngươi.”
“Vậy tại sao…” Thẩm Ngôn mờ mịt nhìn Lục Uyên.
Lục Uyên cọ cọ cằm trên đỉnh đầu Thẩm Ngôn: “Nhưng trẫm mong ngươi đừng quá hiểu chuyện đến vậy, khiến trẫm xót ngươi biết bao nhiêu.”
Năm mươi sáu, đổi xưng hô.
Có lẽ là lời nói hôm qua của Lục Uyên có tác dụng, cũng có lẽ là bởi vì cách kinh thành ngày càng gần, lời nói và việc làm của Thẩm Ngôn bắt đầu dần buông thả.
Nhưng một người được Lục Uyên tận lực dung túng nhiều năm như vậy lại chưa từng được sủng mà kiêu, có làm càn thì cũng chỉ là nhiều thêm chút thân mật và buông thả trong lời nói và cử chỉ mà thôi.
“Gia, ngày mai sẽ phải hồi cung.” Thẩm Ngôn nhìn cảnh sắc bên ngoài xe ngựa, lẩm bẩm nói.
Lục Uyên nghe vậy thì nhíu mày: “Trẫm bảo bọn họ đi chậm một chút.”
Thẩm Ngôn lắc đầu: “Hồi cung sớm một chút nô tài cũng yên tâm, nô tài… Nô tài chỉ là có chút không nỡ.”
Luyến tiếc sự tự do bên ngoài cung, luyến tiếc được cùng Lục Uyên thân mật không khoảng cách.
Không cần lo lắng đến cái nhìn của người khác, không cần lo lắng về hậu cung, không cần suy xét đến các hoàng tử, không cần suy xét các cung phi, không cần nghĩ về Hoàng hậu và Thái hậu.
“Gia.” Thẩm Ngôn đột nhiên dựa sát đến gần, “Gia.”
“Dính trẫm như thế?” Lục Uyên ôm đầu vai hắn, cười hỏi.
Đáy lòng Thẩm Ngôn thở dài một hơi, thật ra hắn muốn nghe một tiếng tự xưng “Gia” của Lục Uyên, giống như giữa bọn họ không có sự xa cách một trời một vực.
Nhưng ngoài ý muốn là Lục Uyên chẳng chịu hiểu phong tình, cho đến khi xe chạy đến hoàng thành cũng chưa toại cho ý nguyện của Thẩm Ngôn.
Lúc Thẩm Ngôn sửa sang long bào cho Lục Uyên xong, khom lưng định thay về lại cung y xanh đậm, đai lưng lại bị Lục Uyên giữ lại trên tay.
“Hoàng thượng?” Lục Uyên đã thay về long bào, trong lời nói của Thẩm Ngôn cũng thêm phần cẩn thận.
Lục Uyên đợi Thẩm Ngôn mặc vào cung y, đưa tay giúp hắn buộc đai lưng.
Nhìn Thẩm Ngôn vẻ mặt sợ hãi, Lục Uyên nhéo nhéo lòng bàn tay hắn: “Lục Uyên đối với Thẩm Ngôn trước sau như một, mong rằng Thẩm Ngôn cũng một lòng với Lục Uyên.”
Y ôm Thẩm Ngôn đã hoen đỏ khóe mắt vào lòng, xoa xoa đầu hắn: “Trẫm sẽ không để cho A Ngôn khó xử.”
Không phải Hoàng thượng và thái giám, không phải chủ tử và nô tài.
Mà chính là Lục Uyên và Thẩm Ngôn.
Ý Lục Uyên muốn nói là, bất kể đứng dưới thân phận nào, thì y đối với hắn đều là trước sau một lòng.
Năm mươi bảy, mẫu tử đoàn tụ.
“Nương nương, nương nương!” Cung nữ chạy thẳng vào chính điện.
“Cuống cuồng cái gì?” Hoàng hậu đang chép kinh văn, nhạt giọng nói.
“Hoàng thượng hồi cung rồi ạ.”
Hoàng hậu ngừng bút, thở dài một hơi: “Nếu bệ hạ không để cho phi tần tiếp giá, thì cứ làm như không biết đi.”
“Nương nương!” Cung nữ dậm chân, “Thái tử cũng đã trở về.”
“Kiêm nhi…” Hoàng hậu vui vẻ, sau đó lại xoa xoa mi tâm, “Đi bảo nhà bếp nấu cho Thái tử một phần canh.”
Cung nữ không biết tại sao nương nương nhà mình cứ luôn không lạnh không nhạt như thế, rõ ràng là rất thương yêu Thái tử lại không muốn biểu lộ, thế nhưng cung nữ cũng biết nương nương không muốn các nàng xen mồm vào việc này.
Vừa đang muốn nói gì đó, thái giám bên ngoài đã cất giọng nói: “Thái tử điện hạ đến. Thỉnh an Thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Bình thân.”
“Nương nương, Thái tử cũng rất nhớ thương nương nương.”
Trên nét mặt bình tĩnh của Hoàng hậu cũng không nén được mà dấy lên một phần dịu dàng.
“Kiêm nhi thỉnh an mẫu hậu.”
Mới vừa vào điện, Lục Kiêm lập tức dập đầu ba cái với Hoàng hậu: “Kiêm nhi đã khiến mẫu hậu lo lắng, là nhi tử bất hiếu.”
“Được, được, được, bình an là tốt rồi.” Hoàng hậu kéo Lục Kiêm đến bên người mình, nhìn xem thử có đen đi hay không, có gầy đi hay không.
“Để mẫu hậu nhìn xem…” Hoàng hậu vê nặn khôn mặt nhỏ nhắn của Lục Kiêm, “Cao thêm một chút, cũng mập thêm một chút, xe ra không chịu cực khổ gì.”
Lục Kiêm gãi đầu: “Phụ Hoàng chiếu cố nhi thần rất tốt.”
Nghe nó nhắc đến Lục Uyên, nét tươi cười của Hoàng hậu nhạt đi, nàng bảo nhà bếp làm vài món mà Lục Kiêm thích ăn, kéo nó vào dùng bữa tối.
Đến lúc Lục Kiêm sắp phải quay về điện của mình, Hoàng hậu mới hỏi: “Kiêm nhi, trên đường có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không?”
Lục Kiêm ngẩn ra: “Chẳng biết mẫu hậu nói về…”
“Cái gì cũng được, về phụ Hoàng con, về những người xung quanh.”
Lục Kiêm cúi đầu, do dự một chút rồi lắc đầu: “Không có gì ạ.”
“Trẫm mong ngươi đừng quá hiểu chuyện đến vậy, khiến trẫm xót ngươi biết bao nhiêu.”
Năm mươi lăm, thương ngươi.
Một đêm này Thẩm Ngôn không thể nói được với Lục Uyên câu nào, không phải hắn không nói, mà là dù hắn nói đến khô lưỡi, Lục Uyên cũng không đáp lại hắn tiếng nào.
Hắn nói ra hết ý nghĩ của mình, nhưng Lục Uyên vẫn không lên tiếng.
Đến cuối cùng Lục Uyên phải đi ngủ, Thẩm Ngôn cũng chỉ có thể từ bỏ. Nhưng lúc vừa mới trải xong đệm chăn cho y, muốn lui ra rời đi, lại bị Lục Uyên kéo cổ tay lại.
“Gia?”
“Ngươi muốn đi đâu?” Vẻ mặt Lục Uyên không kiên nhẫn, khí giận lúc nãy còn chưa tiêu tan lúc này lại xông lên đầu mày.
“Gia…” Thẩm Ngôn mếu máo, cũng có hơi giận dỗi, “Người không muốn nhìn thấy nô tài, nô tài sẽ không ở đây phiền mắt Người.”
“Gia nói không muốn nhìn thấy ngươi lúc nào?”
“Người không nói chuyện với nô tài.” Thẩm Ngôn càng nói càng cảm thấy tủi thân.
Sự tức giận của Lục Uyên trong phút chốc tan thành mây khói.
“Lại đây.”
“Nô tài cũng giận.” Giọng Thẩm Ngôn mềm nhũn, tràn ngập uất ức, nhưng tuy nói như vậy, chân vẫn không nhịn được mà bước về phía Lục Uyên.
“Vậy thì vào trong lòng trẫm mà giận.” Lục Uyên đột nhiên thay đổi tự xưng, khiến Thẩm Ngôn hơi không kịp thích ứng.
Lục Uyên ôm lấy hông hắn, ép hắn ngồi lên chân mình.
“Hửm?” Lục Uyên nhéo mặt hắn, “Giậm trẫm rồi?”
“Nô tài không dám.” Thẩm Ngôn sợ hãi bập môi rũ đầu, không còn chút cốt khí phản kháng như vừa rồi.
“Sao không dám? Trẫm thấy ngươi vừa nãy lá gan cũng lớn lắm.”
Có lẽ là do trong giọng của Lục Uyên có ý cười, Thẩm Ngôn vốn luôn hiểu rõ tâm tình y, lúc này ngẩng đầu mở to mắt trông mong hỏi: “Người không giận nữa ạ?”
“Ngươi giận rồi, thì trẫm không giận được nữa.” Lục Uyên dùng chân lột giày Thẩm Ngôn, “Ngủ.”
Tắt nến, Thẩm Ngôn nương theo ánh trăng nhìn hàm dưới kiên nghị của Lục Uyên, vẫn còn tủi thân, lẩm bẩm nói: “Nô tài nói không có lý sao?”
“Trẫm không nói ngươi lời không có lý.” Lục Uyên dùng cả hai tay ôm eo hắn, “Đạo lý trẫm hiểu, quan hệ giữa lợi và hại trẫm còn rõ ràng hơn ngươi.”
“Vậy tại sao…” Thẩm Ngôn mờ mịt nhìn Lục Uyên.
Lục Uyên cọ cọ cằm trên đỉnh đầu Thẩm Ngôn: “Nhưng trẫm mong ngươi đừng quá hiểu chuyện đến vậy, khiến trẫm xót ngươi biết bao nhiêu.”
Năm mươi sáu, đổi xưng hô.
Có lẽ là lời nói hôm qua của Lục Uyên có tác dụng, cũng có lẽ là bởi vì cách kinh thành ngày càng gần, lời nói và việc làm của Thẩm Ngôn bắt đầu dần buông thả.
Nhưng một người được Lục Uyên tận lực dung túng nhiều năm như vậy lại chưa từng được sủng mà kiêu, có làm càn thì cũng chỉ là nhiều thêm chút thân mật và buông thả trong lời nói và cử chỉ mà thôi.
“Gia, ngày mai sẽ phải hồi cung.” Thẩm Ngôn nhìn cảnh sắc bên ngoài xe ngựa, lẩm bẩm nói.
Lục Uyên nghe vậy thì nhíu mày: “Trẫm bảo bọn họ đi chậm một chút.”
Thẩm Ngôn lắc đầu: “Hồi cung sớm một chút nô tài cũng yên tâm, nô tài… Nô tài chỉ là có chút không nỡ.”
Luyến tiếc sự tự do bên ngoài cung, luyến tiếc được cùng Lục Uyên thân mật không khoảng cách.
Không cần lo lắng đến cái nhìn của người khác, không cần lo lắng về hậu cung, không cần suy xét đến các hoàng tử, không cần suy xét các cung phi, không cần nghĩ về Hoàng hậu và Thái hậu.
“Gia.” Thẩm Ngôn đột nhiên dựa sát đến gần, “Gia.”
“Dính trẫm như thế?” Lục Uyên ôm đầu vai hắn, cười hỏi.
Đáy lòng Thẩm Ngôn thở dài một hơi, thật ra hắn muốn nghe một tiếng tự xưng “Gia” của Lục Uyên, giống như giữa bọn họ không có sự xa cách một trời một vực.
Nhưng ngoài ý muốn là Lục Uyên chẳng chịu hiểu phong tình, cho đến khi xe chạy đến hoàng thành cũng chưa toại cho ý nguyện của Thẩm Ngôn.
Lúc Thẩm Ngôn sửa sang long bào cho Lục Uyên xong, khom lưng định thay về lại cung y xanh đậm, đai lưng lại bị Lục Uyên giữ lại trên tay.
“Hoàng thượng?” Lục Uyên đã thay về long bào, trong lời nói của Thẩm Ngôn cũng thêm phần cẩn thận.
Lục Uyên đợi Thẩm Ngôn mặc vào cung y, đưa tay giúp hắn buộc đai lưng.
Nhìn Thẩm Ngôn vẻ mặt sợ hãi, Lục Uyên nhéo nhéo lòng bàn tay hắn: “Lục Uyên đối với Thẩm Ngôn trước sau như một, mong rằng Thẩm Ngôn cũng một lòng với Lục Uyên.”
Y ôm Thẩm Ngôn đã hoen đỏ khóe mắt vào lòng, xoa xoa đầu hắn: “Trẫm sẽ không để cho A Ngôn khó xử.”
Không phải Hoàng thượng và thái giám, không phải chủ tử và nô tài.
Mà chính là Lục Uyên và Thẩm Ngôn.
Ý Lục Uyên muốn nói là, bất kể đứng dưới thân phận nào, thì y đối với hắn đều là trước sau một lòng.
Năm mươi bảy, mẫu tử đoàn tụ.
“Nương nương, nương nương!” Cung nữ chạy thẳng vào chính điện.
“Cuống cuồng cái gì?” Hoàng hậu đang chép kinh văn, nhạt giọng nói.
“Hoàng thượng hồi cung rồi ạ.”
Hoàng hậu ngừng bút, thở dài một hơi: “Nếu bệ hạ không để cho phi tần tiếp giá, thì cứ làm như không biết đi.”
“Nương nương!” Cung nữ dậm chân, “Thái tử cũng đã trở về.”
“Kiêm nhi…” Hoàng hậu vui vẻ, sau đó lại xoa xoa mi tâm, “Đi bảo nhà bếp nấu cho Thái tử một phần canh.”
Cung nữ không biết tại sao nương nương nhà mình cứ luôn không lạnh không nhạt như thế, rõ ràng là rất thương yêu Thái tử lại không muốn biểu lộ, thế nhưng cung nữ cũng biết nương nương không muốn các nàng xen mồm vào việc này.
Vừa đang muốn nói gì đó, thái giám bên ngoài đã cất giọng nói: “Thái tử điện hạ đến. Thỉnh an Thái tử điện hạ, điện hạ thiên tuế thiên tuế thiên thiên tuế.”
“Bình thân.”
“Nương nương, Thái tử cũng rất nhớ thương nương nương.”
Trên nét mặt bình tĩnh của Hoàng hậu cũng không nén được mà dấy lên một phần dịu dàng.
“Kiêm nhi thỉnh an mẫu hậu.”
Mới vừa vào điện, Lục Kiêm lập tức dập đầu ba cái với Hoàng hậu: “Kiêm nhi đã khiến mẫu hậu lo lắng, là nhi tử bất hiếu.”
“Được, được, được, bình an là tốt rồi.” Hoàng hậu kéo Lục Kiêm đến bên người mình, nhìn xem thử có đen đi hay không, có gầy đi hay không.
“Để mẫu hậu nhìn xem…” Hoàng hậu vê nặn khôn mặt nhỏ nhắn của Lục Kiêm, “Cao thêm một chút, cũng mập thêm một chút, xe ra không chịu cực khổ gì.”
Lục Kiêm gãi đầu: “Phụ Hoàng chiếu cố nhi thần rất tốt.”
Nghe nó nhắc đến Lục Uyên, nét tươi cười của Hoàng hậu nhạt đi, nàng bảo nhà bếp làm vài món mà Lục Kiêm thích ăn, kéo nó vào dùng bữa tối.
Đến lúc Lục Kiêm sắp phải quay về điện của mình, Hoàng hậu mới hỏi: “Kiêm nhi, trên đường có xảy ra chuyện gì đặc biệt hay không?”
Lục Kiêm ngẩn ra: “Chẳng biết mẫu hậu nói về…”
“Cái gì cũng được, về phụ Hoàng con, về những người xung quanh.”
Lục Kiêm cúi đầu, do dự một chút rồi lắc đầu: “Không có gì ạ.”
Danh sách chương