Edit: Siu Nhơn Mèo
“Yến yến, vĩ tiên tiên. Trương công tử, thời tương kiến. Mộc môn thương lang căn, yến phi lai, trác hoàng tôn. Hoàng tôn tử, yến trác thỉ.”
Tám mươi hai, giả điên giả ngốc.
Theo quy củ, chỉ có nữ quyến mới được đi gặp cung phi.
Thế nhưng Lục Uyên lại vì Nhạc thừa tướng mà phá lệ này, việc này ngược lại khiến Nhạc thừa tướng lo sợ bất an.
Từ năm ngoái, Nhạc Thừa Tắc chưa gặp Lệ phi lần nào, mỗi khi trình thẻ bài vào cung, lời nhắn về luôn luôn là “Thân thể Lệ phi nương nương có bệnh, không tiện gặp mặt.”
Nhạc Thừa tắc cũng không phải chưa từng nghi ngờ có chăng Lệ phi đã làm sai điều gì nên bị giam lỏng hay không, thế nhưng vào những ngày lễ tết, Hoàng thượng ban thưởng cũng chưa từng thiếu phần của Nhạc phủ. Sai người đi hỏi thăm cũng nói không tỉ mỉ, thậm chí có người nói Lệ phi nương nương đang được Thánh sủng vô bờ.
Trước đó Nhạc Thừa Tắc không muốn mạo hiểm đắc tội Hoàng đế nên vẫn không hỏi rõ, nhưng một đạo thánh chỉ xét nhà Huy Nam vương phủ nện xuống, lão rốt cuộc cũng ý thức được mình hầu như đã mất đi con đường thu hoạch tin tức từ trong cung.
Hoàng thượng đột nhiên làm khó dễ Huy Nam vương phủ, đến cùng là vì cái gì, biết được bao nhiêu thứ rồi, chẳng biết việc này có dính dáng gì đến mình hay không. Vì vậy, cuối cùng mới có chuyện Nhạc Thừa Tắc thỉnh xin Lục Uyên cho gặp Lệ phi.
“Bệ hạ, lão thần vào trong phải chăng có hơi bất tiện?” Nhạc Thừa tắc nhìn vào tẩm cung vắng lặng của Lệ phi, trong lòng đánh cái thịch.
“Ái khanh và Lệ phi là phụ tử, có gì mà bất tiện?” Lục Uyên nhàn nhạt nói, “Ở bên trong đó, thừa tướng xin mời.”
Thẩm Ngôn đẩy cửa cho lão, cúi đầu lui về sau người Lục Uyên.
“Đa tạ bệ hạ.” Nhạc Thừa tắc thi lễ, khom người bước vào nội thất, trong lòng ẩn ẩn có loại dự cảm chẳng lành, cửa phòng sau lưng lão bị khép lại.
Cùng lúc đó, Nhạc Thừa Tắc ngửi được mùi ngải thảo nồng đậm.
Chẳng lẽ là nữ nhi bị thương? Nghĩ như vậy, Nhạc Thừa Tắc dừng bước trước tấm bình phong, trầm giọng nói: “Lão thần thỉnh an Lệ phi nương nương.”
Tiếng của Lệ phi nương nương vang lên sau tấm bình phong, nhưng lại giống như đang lẩm nhẩm.
“Nương nương?”
Nhạc Thừa tắc sốt ruột, nhìn thoáng qua cánh cửa sau lưng, cũng không kiềm chế được nữa, trực tiếp vòng qua bình phong lại bị tình cảnh bên trong dọa cho xém chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Nữ tử bên trong đầu tóc rối bù mặc trung y, ôm trong lòng một bọc tả lót minh hoàng, vừa cười vừa hát đồng dao.
“Yến yến, vĩ tiên tiên. Trương công tử, thời tương kiến. Mộc môn thương lang căn, yến phi lai, trác hoàng tôn. Hoàng tôn tử, yến trác thỉ.”
*Chú thích của tác giả: Bài ca dao trên xuất từ Hán Thư, ca dao này dần được truyền tụng, trở thành điển tích [Yến trác hoàng tôn; 燕啄皇孙], có nghĩa là “chim yến mổ chết hoàng tôn” để nói về việc hoàng hậu Triệu Phi Yến cùng với em gái mình là Triệu Chiêu Nghi mưu hại hoàng tôn.
Nhạc Thừa Tắc cả kinh thất sắc, hoảng hốt bước tới, che lại miệng nàng, quát nhỏ: “Nương nương đang nói bậy bạ gì đó?”
Lệ phi nghiêng đầu né tránh, giãy khỏi tay lão, ánh mắt cố chấp nhìn tã lót trong ngực, khẽ hát: “Mẫu phi chắc chắn sẽ bảo hộ con bình an, chớ để ý đến Thẩm gia yến tử phi.”
Đến khi Nhạc Thừa Tắc đến cạnh bên người Lệ phi, mới chú ý tới tã lót tơ lụa minh hoàng trong ngực nàng đang bọc một cái gối mềm.
“Nương nương!” Nhạc Thừa Tắc lúc này đã biết Lệ phi có chuyện gì, vô cùng đau đớn mà bấu hai vai nàng, “Nương nương, người có biết lão thần là ai không?”
Lệ phi cười khanh khách,đưa tay sờ mò mặt lão, giọng nói đang trầm thấp đột nhiên biến thành giọng con nít: “Ta biết! Ngươi đó —— là nô tài của Thẩm Hoàng hậu!”
Nhạc Thừa Tắc mặt đầy nước mắt: “Nương nương, người tỉnh táo lại đi, Nhạc gia chỉ dựa vào một mình người thôi!”
“Nhưng ta —— chỉ nhờ vào Thẩm Hoàng hậu mà sống.” Lệ phi đột nhiên vơ lấy chiếc lược chải chải mái tóc dài của mình, rồi chợt nắm hết tóc vấn lên đỉnh đầu, “Ngươi xem xem ta có giống Thẩm Hoàng hậu hay không? Giống hay không?” Lại thình lình quỳ sụp xuống đất, “Thẩm tỷ tỷ, muội không tranh cướp Hoàng thượng với tỷ. Tỷ xem này, con của muội cũng đã mất, tỷ bỏ qua cho muội đi.”
Trước đó Hoàng thượng cho nàng tự chọn, một là biếm vào lãnh cung, hai là chuyên tâm tu hành. Nhưng nàng khăng khăng chọn lãnh cung, Lục Uyên nói rằng nàng còn chưa hết hi vọng. Lúc đầu Thẩm Ngôn cho rằng một phi tử thất sủng thì có thể gây ra được bao nhiêu sóng gió? Nhưng trong một năm này, hậu cung lục tục xảy ra chuyện, khiến Thẩm Ngôn ý thức được Lệ phi chẳng phải là đèn cạn dầu.
“Nàng ta muốn giả ngây giả dại thì tùy nàng ta đi.” Lục Uyên vỗ vỗ mu bàn tay của Thẩm Ngôn, “Hiện tại vẫn không thể động đến Nhạc phủ, Lệ phi này giữ không được mà giết cũng không xong. Hừ, quả thật là một cục phiền toái lớn.”
Tám mươi ba, mất tâm dược.
“Hoàng thượng! Ngay cả thần mà Lệ phi nương nương cũng không nhớ được!” Lục Thừa tắc vừa ra khỏi cửa bỗng nhiên lại lấy được sức lực, nữ nhi của lão đang tốt đẹp nhập cung làm phi, nhưng lại rơi vào kết cục như vậy?!
“Thừa tướng muốn hỏi trẫm vì sao không vời ngự y đến chữa cho nàng ta sao?” Lục Uyên tiếc nuối lắc đầu, “Trẫm mời ngự y hết cả rồi, nhưng toàn bộ người trong thái y viện đều bảo tâm bệnh của Lệ phi quá nặng, sợ là trong một khoảng thời gian ngắn không cách nào chuyển biến tốt lên được.”
“Nhưng nữ nhi của thần đang yên đẹp thì vì sao, vì sao…” Nhạc Thừa Tắc không nói được nữa, vẻ mặt oán giận.
“Thừa tướng có chỗ không bết rồi, Lệ phi nàng ta bởi vì… Mất con nhỏ.” Lòng nhạc Thừa Tắc chợt lạnh, chuyện gì đây vậy? Chẳng lẽ là nữ nhi hộ long tự không xong? Thế nhưng lại nghĩ đến mùi thuốc ngải thảo trong phòng, cũng biết được Lục Uyên nói không sai.
*Long tự: Con cháu của Vua.
“Ngự y nói tâm bệnh phải có tâm dược.” Lục Uyên đau lòng nói, “Trẫm sao lại không muốn chữa khỏi cho Lệ phi cơ chứ?”
“Cần thuốc gì ạ?” Nhạc Thừa Tắc vừa nghĩ tới nữ nhi nhà mình khó khăn lắm mới đưa nàng vào cung được mà lại thất thế, liền bất chấp tất cả, “Lão phu tìm về cho nương nương.”
“Việc này… E là thừa tướng chẳng giúp được.” Lục Uyên thở dài.
Nhạc Thừa Tắc cố hỏi thêm vài lần, Lục Uyên mới nhả ra: “Ngự y nói, nếu muốn Lệ phi khỏe lại, tốt nhất là hoài thai thêm một đứa nữa.”
“Thừa tướng, trẫm có một chuyện không rõ, ngươi nói xem, nếu nữ nhân này bởi vì mất đứa con mà đau khổ không ngớt, chắc hẳn cũng ái ý tràn đầy với phụ thân của đứa nhỏ đúng không.”
“Tất nhiên là vậy.” Nhạc Thừa Tắc thầm nhũ, nếu chỉ cần một đứa bé để giải quyết vấn đề, Hoàng thượng còn khó xử cái gì nữa chứ?
“Trẫm cũng nghĩ như vậy.” Lục Uyên thở dài một hơi, “Nếu như trẫm sớm biết Lệ phi mắc phải bệnh điên, thì trước đây cũng không giết Mã gia.”
Mã gia… Đầu óc Nhạc Thừa Tắc hoàn toàn mông lung, đây là đứa cháu họ xa của phu nhân lão, lão biết đối phương ở trong cung làm hầu, thế nhưng một năm này cũng không lui tới.
“Không thì, lại để gã cho Lệ phi thêm một đứa bé, ắt hẳn bệnh điên của Lệ phi lại tốt lên không chừng.”
Thẩm Ngôn cười lạnh, vung tay đưa ra trước khuôn mặt mồ hôi đầm đìa của Nhạc Thừa Tắc: “Nhạc đại nhân, mời.”
Sau lưng bọn họ, từ bên trong tẩm điện vang ra từng tiếng chửi rủa và gào khóc thảm thiết.
Tám mươi tư, đáng nhận sủng.
“Không được, ta muốn vào cung, ta phải gặp Thái hậu!” Nhạc Thừa tắc từ trong mơ giật mình tỉnh giấc, sắp xếp lại đầu đuôi câu chuyện, lại thấy được có vài phần quỷ dị.
Vì sao Hoàng thượng không xử lý Lệ phi? Vì sao giữ kín chuyện không nói ra? Vì sao lần trước Thái hậu nương nương còn căn dặn phu nhân nhà mình phải năng tiến cung đến thăm Lệ phi?
“Lão gia?” Nhạc phu nhân cũng giật mình tỉnh lại, Nhạc Thừa tắc không dám nói việc này cho bà biết, chỉ có thể qua loa ậm ừ vài câu.
“Chẳng lẽ là nương nương đã xảy ra chuyện gì?” Nhạc phu nhân mặt ủ mày chau, “Trước đây ta đã căn dặn thằng cháu họ xa sau khi vào làm thị vệ trong cung phải ghé qua xem chừng nương nương, nhưng cũng chưa gửi tin báo về.”
“Bà nói cái gì?!”
Nhạc phu nhân nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Nhạc Thừa Tắc, có hơi e sợ: “Lão gia?”
“Ngu xuẩn!” Nhạc Thừa Tắc tức giận đẩy bà ngã xuống giường, mình thì trực tiếp đi về hướng trong cung.
Ngoài xe ngựa, một tiểu thái giám thu vào lá vàng Nhạc Thừa tắc cho gã, thấp giọng nói: “Đại nhân, Thái hậu nương nương đi lễ Phật, không ở trong cung.”
“Không ở?”
“Đúng vậy ạ, Thái hậu nương nương chỉ có khi cung yến mới hồi cung, thời gian còn lại đều ở lại chùa lễ Phật.”
Nhắc Thừa Tắc vuốt cằm, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh vài ngày trước mình gặp Lệ phi, Lệ phi khẽ ngâm câu ca dao trong miệng. Lão suy nghĩ một chút rồi hỏi tiểu thái giám: “Hiện nay, vị nương nương nào trong cung đang được nhận ân sủng?”
“Đương nhiên là Lệ phi nương nương.” Tiểu thái giám tươi cười ra mặt, sau khi thu được ánh mắt hung ác của Nhạc Thừa Tắc, cắn cắn môi dưới.
“Nói.”
“Là, là Hoàng hậu nương nương.”
“Yến yến, vĩ tiên tiên. Trương công tử, thời tương kiến. Mộc môn thương lang căn, yến phi lai, trác hoàng tôn. Hoàng tôn tử, yến trác thỉ.”
Tám mươi hai, giả điên giả ngốc.
Theo quy củ, chỉ có nữ quyến mới được đi gặp cung phi.
Thế nhưng Lục Uyên lại vì Nhạc thừa tướng mà phá lệ này, việc này ngược lại khiến Nhạc thừa tướng lo sợ bất an.
Từ năm ngoái, Nhạc Thừa Tắc chưa gặp Lệ phi lần nào, mỗi khi trình thẻ bài vào cung, lời nhắn về luôn luôn là “Thân thể Lệ phi nương nương có bệnh, không tiện gặp mặt.”
Nhạc Thừa tắc cũng không phải chưa từng nghi ngờ có chăng Lệ phi đã làm sai điều gì nên bị giam lỏng hay không, thế nhưng vào những ngày lễ tết, Hoàng thượng ban thưởng cũng chưa từng thiếu phần của Nhạc phủ. Sai người đi hỏi thăm cũng nói không tỉ mỉ, thậm chí có người nói Lệ phi nương nương đang được Thánh sủng vô bờ.
Trước đó Nhạc Thừa Tắc không muốn mạo hiểm đắc tội Hoàng đế nên vẫn không hỏi rõ, nhưng một đạo thánh chỉ xét nhà Huy Nam vương phủ nện xuống, lão rốt cuộc cũng ý thức được mình hầu như đã mất đi con đường thu hoạch tin tức từ trong cung.
Hoàng thượng đột nhiên làm khó dễ Huy Nam vương phủ, đến cùng là vì cái gì, biết được bao nhiêu thứ rồi, chẳng biết việc này có dính dáng gì đến mình hay không. Vì vậy, cuối cùng mới có chuyện Nhạc Thừa Tắc thỉnh xin Lục Uyên cho gặp Lệ phi.
“Bệ hạ, lão thần vào trong phải chăng có hơi bất tiện?” Nhạc Thừa tắc nhìn vào tẩm cung vắng lặng của Lệ phi, trong lòng đánh cái thịch.
“Ái khanh và Lệ phi là phụ tử, có gì mà bất tiện?” Lục Uyên nhàn nhạt nói, “Ở bên trong đó, thừa tướng xin mời.”
Thẩm Ngôn đẩy cửa cho lão, cúi đầu lui về sau người Lục Uyên.
“Đa tạ bệ hạ.” Nhạc Thừa tắc thi lễ, khom người bước vào nội thất, trong lòng ẩn ẩn có loại dự cảm chẳng lành, cửa phòng sau lưng lão bị khép lại.
Cùng lúc đó, Nhạc Thừa Tắc ngửi được mùi ngải thảo nồng đậm.
Chẳng lẽ là nữ nhi bị thương? Nghĩ như vậy, Nhạc Thừa Tắc dừng bước trước tấm bình phong, trầm giọng nói: “Lão thần thỉnh an Lệ phi nương nương.”
Tiếng của Lệ phi nương nương vang lên sau tấm bình phong, nhưng lại giống như đang lẩm nhẩm.
“Nương nương?”
Nhạc Thừa tắc sốt ruột, nhìn thoáng qua cánh cửa sau lưng, cũng không kiềm chế được nữa, trực tiếp vòng qua bình phong lại bị tình cảnh bên trong dọa cho xém chút nữa ngã ngồi xuống đất.
Nữ tử bên trong đầu tóc rối bù mặc trung y, ôm trong lòng một bọc tả lót minh hoàng, vừa cười vừa hát đồng dao.
“Yến yến, vĩ tiên tiên. Trương công tử, thời tương kiến. Mộc môn thương lang căn, yến phi lai, trác hoàng tôn. Hoàng tôn tử, yến trác thỉ.”
*Chú thích của tác giả: Bài ca dao trên xuất từ Hán Thư, ca dao này dần được truyền tụng, trở thành điển tích [Yến trác hoàng tôn; 燕啄皇孙], có nghĩa là “chim yến mổ chết hoàng tôn” để nói về việc hoàng hậu Triệu Phi Yến cùng với em gái mình là Triệu Chiêu Nghi mưu hại hoàng tôn.
Nhạc Thừa Tắc cả kinh thất sắc, hoảng hốt bước tới, che lại miệng nàng, quát nhỏ: “Nương nương đang nói bậy bạ gì đó?”
Lệ phi nghiêng đầu né tránh, giãy khỏi tay lão, ánh mắt cố chấp nhìn tã lót trong ngực, khẽ hát: “Mẫu phi chắc chắn sẽ bảo hộ con bình an, chớ để ý đến Thẩm gia yến tử phi.”
Đến khi Nhạc Thừa Tắc đến cạnh bên người Lệ phi, mới chú ý tới tã lót tơ lụa minh hoàng trong ngực nàng đang bọc một cái gối mềm.
“Nương nương!” Nhạc Thừa Tắc lúc này đã biết Lệ phi có chuyện gì, vô cùng đau đớn mà bấu hai vai nàng, “Nương nương, người có biết lão thần là ai không?”
Lệ phi cười khanh khách,đưa tay sờ mò mặt lão, giọng nói đang trầm thấp đột nhiên biến thành giọng con nít: “Ta biết! Ngươi đó —— là nô tài của Thẩm Hoàng hậu!”
Nhạc Thừa Tắc mặt đầy nước mắt: “Nương nương, người tỉnh táo lại đi, Nhạc gia chỉ dựa vào một mình người thôi!”
“Nhưng ta —— chỉ nhờ vào Thẩm Hoàng hậu mà sống.” Lệ phi đột nhiên vơ lấy chiếc lược chải chải mái tóc dài của mình, rồi chợt nắm hết tóc vấn lên đỉnh đầu, “Ngươi xem xem ta có giống Thẩm Hoàng hậu hay không? Giống hay không?” Lại thình lình quỳ sụp xuống đất, “Thẩm tỷ tỷ, muội không tranh cướp Hoàng thượng với tỷ. Tỷ xem này, con của muội cũng đã mất, tỷ bỏ qua cho muội đi.”
Trước đó Hoàng thượng cho nàng tự chọn, một là biếm vào lãnh cung, hai là chuyên tâm tu hành. Nhưng nàng khăng khăng chọn lãnh cung, Lục Uyên nói rằng nàng còn chưa hết hi vọng. Lúc đầu Thẩm Ngôn cho rằng một phi tử thất sủng thì có thể gây ra được bao nhiêu sóng gió? Nhưng trong một năm này, hậu cung lục tục xảy ra chuyện, khiến Thẩm Ngôn ý thức được Lệ phi chẳng phải là đèn cạn dầu.
“Nàng ta muốn giả ngây giả dại thì tùy nàng ta đi.” Lục Uyên vỗ vỗ mu bàn tay của Thẩm Ngôn, “Hiện tại vẫn không thể động đến Nhạc phủ, Lệ phi này giữ không được mà giết cũng không xong. Hừ, quả thật là một cục phiền toái lớn.”
Tám mươi ba, mất tâm dược.
“Hoàng thượng! Ngay cả thần mà Lệ phi nương nương cũng không nhớ được!” Lục Thừa tắc vừa ra khỏi cửa bỗng nhiên lại lấy được sức lực, nữ nhi của lão đang tốt đẹp nhập cung làm phi, nhưng lại rơi vào kết cục như vậy?!
“Thừa tướng muốn hỏi trẫm vì sao không vời ngự y đến chữa cho nàng ta sao?” Lục Uyên tiếc nuối lắc đầu, “Trẫm mời ngự y hết cả rồi, nhưng toàn bộ người trong thái y viện đều bảo tâm bệnh của Lệ phi quá nặng, sợ là trong một khoảng thời gian ngắn không cách nào chuyển biến tốt lên được.”
“Nhưng nữ nhi của thần đang yên đẹp thì vì sao, vì sao…” Nhạc Thừa Tắc không nói được nữa, vẻ mặt oán giận.
“Thừa tướng có chỗ không bết rồi, Lệ phi nàng ta bởi vì… Mất con nhỏ.” Lòng nhạc Thừa Tắc chợt lạnh, chuyện gì đây vậy? Chẳng lẽ là nữ nhi hộ long tự không xong? Thế nhưng lại nghĩ đến mùi thuốc ngải thảo trong phòng, cũng biết được Lục Uyên nói không sai.
*Long tự: Con cháu của Vua.
“Ngự y nói tâm bệnh phải có tâm dược.” Lục Uyên đau lòng nói, “Trẫm sao lại không muốn chữa khỏi cho Lệ phi cơ chứ?”
“Cần thuốc gì ạ?” Nhạc Thừa Tắc vừa nghĩ tới nữ nhi nhà mình khó khăn lắm mới đưa nàng vào cung được mà lại thất thế, liền bất chấp tất cả, “Lão phu tìm về cho nương nương.”
“Việc này… E là thừa tướng chẳng giúp được.” Lục Uyên thở dài.
Nhạc Thừa Tắc cố hỏi thêm vài lần, Lục Uyên mới nhả ra: “Ngự y nói, nếu muốn Lệ phi khỏe lại, tốt nhất là hoài thai thêm một đứa nữa.”
“Thừa tướng, trẫm có một chuyện không rõ, ngươi nói xem, nếu nữ nhân này bởi vì mất đứa con mà đau khổ không ngớt, chắc hẳn cũng ái ý tràn đầy với phụ thân của đứa nhỏ đúng không.”
“Tất nhiên là vậy.” Nhạc Thừa Tắc thầm nhũ, nếu chỉ cần một đứa bé để giải quyết vấn đề, Hoàng thượng còn khó xử cái gì nữa chứ?
“Trẫm cũng nghĩ như vậy.” Lục Uyên thở dài một hơi, “Nếu như trẫm sớm biết Lệ phi mắc phải bệnh điên, thì trước đây cũng không giết Mã gia.”
Mã gia… Đầu óc Nhạc Thừa Tắc hoàn toàn mông lung, đây là đứa cháu họ xa của phu nhân lão, lão biết đối phương ở trong cung làm hầu, thế nhưng một năm này cũng không lui tới.
“Không thì, lại để gã cho Lệ phi thêm một đứa bé, ắt hẳn bệnh điên của Lệ phi lại tốt lên không chừng.”
Thẩm Ngôn cười lạnh, vung tay đưa ra trước khuôn mặt mồ hôi đầm đìa của Nhạc Thừa Tắc: “Nhạc đại nhân, mời.”
Sau lưng bọn họ, từ bên trong tẩm điện vang ra từng tiếng chửi rủa và gào khóc thảm thiết.
Tám mươi tư, đáng nhận sủng.
“Không được, ta muốn vào cung, ta phải gặp Thái hậu!” Nhạc Thừa tắc từ trong mơ giật mình tỉnh giấc, sắp xếp lại đầu đuôi câu chuyện, lại thấy được có vài phần quỷ dị.
Vì sao Hoàng thượng không xử lý Lệ phi? Vì sao giữ kín chuyện không nói ra? Vì sao lần trước Thái hậu nương nương còn căn dặn phu nhân nhà mình phải năng tiến cung đến thăm Lệ phi?
“Lão gia?” Nhạc phu nhân cũng giật mình tỉnh lại, Nhạc Thừa tắc không dám nói việc này cho bà biết, chỉ có thể qua loa ậm ừ vài câu.
“Chẳng lẽ là nương nương đã xảy ra chuyện gì?” Nhạc phu nhân mặt ủ mày chau, “Trước đây ta đã căn dặn thằng cháu họ xa sau khi vào làm thị vệ trong cung phải ghé qua xem chừng nương nương, nhưng cũng chưa gửi tin báo về.”
“Bà nói cái gì?!”
Nhạc phu nhân nhìn thấy vẻ mặt giận dữ của Nhạc Thừa Tắc, có hơi e sợ: “Lão gia?”
“Ngu xuẩn!” Nhạc Thừa Tắc tức giận đẩy bà ngã xuống giường, mình thì trực tiếp đi về hướng trong cung.
Ngoài xe ngựa, một tiểu thái giám thu vào lá vàng Nhạc Thừa tắc cho gã, thấp giọng nói: “Đại nhân, Thái hậu nương nương đi lễ Phật, không ở trong cung.”
“Không ở?”
“Đúng vậy ạ, Thái hậu nương nương chỉ có khi cung yến mới hồi cung, thời gian còn lại đều ở lại chùa lễ Phật.”
Nhắc Thừa Tắc vuốt cằm, trong đầu đột nhiên hiện ra hình ảnh vài ngày trước mình gặp Lệ phi, Lệ phi khẽ ngâm câu ca dao trong miệng. Lão suy nghĩ một chút rồi hỏi tiểu thái giám: “Hiện nay, vị nương nương nào trong cung đang được nhận ân sủng?”
“Đương nhiên là Lệ phi nương nương.” Tiểu thái giám tươi cười ra mặt, sau khi thu được ánh mắt hung ác của Nhạc Thừa Tắc, cắn cắn môi dưới.
“Nói.”
“Là, là Hoàng hậu nương nương.”
Danh sách chương