Edit: Siu Nhơn Mèo
“Nhoáng cái đã mười năm, đại ca vẫn khỏe chứ?”
Một trăm bốn mươi hai, đoán Đế tâm.
“Bệ hạ…” Mấy thị vệ nhìn chằm chặp cái thùng gỗ mà bọn họ đang bê, có hơi thắc mắc, có phải là có cái gì đang động đây hay không? “Sao?”
“Trong thùng này hình như…”
“Ồ.” Lục Uyên ý vị thâm trường nói, “Có thể là có người thả cá vào.”
Thị vệ: “…” Bên trong là nước nóng, đợi bê đến nơi chắc sẽ biến thành canh cá mất? Hơn nữa trọng lượng này ước chường không chỉ là một con cá nhỏ, bệ hạ và Thẩm công công thật biết đùa.
Không lâu sau, Lục Uyên dẫn một dám thị vệ đến cung điện phía Tây hẻo lánh.
“Hàm Hi cung…” Lục Uyên nhìn tấm biển phủi bụi trên đầu, không nhịn cười được, “Quả thật là nhọc lòng…”
Nhưng nụ cười kia chưa vào được đáy mắt đã lạnh xuống hoàn toàn, vẻ mặt hiếm thấy mang theo vài phần khinh miệt: “Đáng tiếc… Trẫm ghét nhất người ra vẻ thông minh, nhưng lại hoàn toàn đoán sai tâm tư của trẫm.”
Y khoát tay áo, bình lui mấy tên thị vệ sang một bên, tự mình đẩy ra phiến cửa đỏ thắm.
Một trăm bốn mươi ba, Hàm Hi cung.
“Hoàng thượng.” Đức phi dường như không ngạc nhiên với việc Lục Uyên sẽ đến, đứng dậy từ chỗ ngồi, cười thi lễ với y, “Thầm thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc.”
Thẩm Ngôn ngừng thẩm vấn hai người thái giám cung nữ, đứng dậy hành lễ, lại thấy Lục Uyên lắc đầu với mình, đầu gối đã khuỵu xuống một nửa liền đứng thẳng trở lại. Thẩm Ngôn cảm thấy Lục Uyên có dự tính khác.
“Ừ.” Lục Uyên chắp hai tay sau lưng, “Đặt thùng gỗ xuống đi, đừng đem vào trong, để ngoài cửa.”
Đức phi kinh ngạc nhìn thùng gỗ ngoài cửa, đây là cái gì?
Lệ phi thấy Đức phi muốn đứng dậy, lạnh lùng nhìn lướt qua: “Trẫm có cho ngươi đứng lên sao?”
Đức phi ngây người, nàng ta thấy Lục Uyên đi đến bên người Thẩm Ngôn, nói với hắn: “Theo trẫm vào trong điện.”
Thẩm Ngôn ngay lập tức hiểu, thấp giọng đáp lại, đi theo sau Lục Uyên.
Đức phi thấy Lục Uyên đẩy ra cửa nội điện, bước vào trong, tay chẳng biết cầm lên cái gì từ trên bàn, sau đó nàng ta liền nghe được giọng Lục Uyên vang lên thong thả như đang nhàn thoại việc nhà: “Nhoáng cái đã mười năm, đại ca vẫn khỏe chứ?”
Đức phi hít vào một ngụm khí lạnh, sao lại… như vậy?
Rốt cuộc nàng ta cũng biết Lục Uyên đang cần thứ gì trên tay, bởi vì Thẩm Ngôn cầm lên ba nén nhang, nhấc qua khỏi đỉnh đầu.
Hắn vừa muốn mở miệng, Lục Uyên lại cắt ngang: “Gọi theo trẫm.”
Thẩm Ngôn gật đầu, lẩm nhẩm vài câu, cắm ba nén nhang trong tay vào lư hương.
Không lâu sau, Lục Uyên ra khỏi nội điện, phiến cửa phủ đầy bụi được đóng lại lần nữa.
Lục Uyên mắt lạnh nhìn Đức phi ngồi co quắp trên đất: “Trẫm vốn muốn để việc hôm nay trở thành một tràng tấu trò vui mà thôi, thế nhưng trẫm không ngờ ngay cả đại ca ngươi cũng dám đánh chủ ý. Nếu trẫm tha cho ngươi, e là sẽ có lỗi với đại ca.”
“Thần, thần thiếp…”
“Đừng nói không cố ý, trẫm không phải kẻ ngốc.” Lục Uyên tuy rằng không biết đầu đuôi câu chuyện, thế nhưng vừa vào đến Hàm Hi cung đã nhìn thấy một đôi cung nữa thái giám đang quỳ, ngay lập tức biết được Đức phi có ý gì.
Đức phi biết mình gây họa, quỳ gối lếch đến trước người Lục Uyên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, tựa như nháy mắt một cái liền rơi xuống: “Hoàng thượng, thần thiếp không phải cố ý quấy nhiễu phế Thái tử, là Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn kiên trì muốn thẩm vấn chuyện dơ bẩn của hai kẻ này ở Hàm Hi cung!”
“Phế Thái tử? Trẫm vào Hàm Hi cung cũng không dám làm càn, huống chi là ngươi?” Lục Uyên cười lạnh một tiếng, “Chút nước mắt này vẫn nên giữ lại vào lãnh cung rồi từ từ rơi đi.”
“Hoàng thượng!” Đức phi thất thanh kêu lên, nàng ta làm thế nào cũng không ngờ tới Lục Uyên dĩ nhiên không hỏi đầu đuôi mọi chuyện, đã trực tiếp biếm nàng ta vào lãnh cung.
“Trẫm không biết ngươi nghe được lời đồn đãi ở đâu…” Lục Uyên liếc nhìn nàng ta, “Nhưng nếu ngươi nghĩ đến Hàm Hi cung sẽ khiến trẫm cho rằng Thẩm Ngôn là họa thủy (mầm tai họa), vậy thì ngươi sai rồi.”
“Nếu như ngươi cho rằng nhắc đến Hàm Hi cung, trẫm sẽ thẹn quá hóa giận, vậy thì ngươi cũng sai rồi.” Lục Uyên nhìn thoáng qua Thẩm Ngôn, “Thẩm Ngôn, nói cho nàng ta biết, trong cung này, trẫm chỉ kính trọng ba người, là những ai?”
“Tiên Hoàng, Cao quý phi, Mật vương.” Thẩm Ngôn khom lưng nói.
*Cho những bạn nào quên: Cao quý phi là mẹ nuôi của Lục Uyên, lúc nhỏ Lục Uyên bị Thái hậu đưa đến chỗ Cao quý phi.
Một trăm bốn mươi bốn, tiên Thái tử.
Đức phi xụi lơ trên mặt đất, Mật vương… Nàng ta làm sao cũng không ngờ tới, Lục Uyên vậy mà lại kính trọng phế Thái tử Lục Tỷ? Sách lược vẹn toàn mà nàng ta nghĩ ra, ngay từ đầu đã đi nhầm hướng.
“Có phải ngươi cho rằng việc đại ca bị phế ngôi Thái tử có liên quan đến việc y sủng hạnh thái giám bên người? Ngươi cho rằng đại ca vì một tiểu thái giám mà khắc khẩu với phụ Hoàng, ấy là nguyên nhân y bị phế? Ngươi cho là trẫm tới đây, lại gặp được chuyện thái giám tư thông, sẽ dẫn đến việc trẫm có liên tưởng không tốt với Thẩm Ngôn?” Lục Uyên cười lạnh nói, “Trước tiên không nói đến việc trẫm không mê tín, lại nói, ngươi thật sự cho rằng đại ca thân là một vị Thái tử gia của Đại Dục tung hoành trong triều đình nhiều năm lại bởi vì loại chuyện nhỏ này mà bị phế?”
“Đức phi, ngươi nếu muốn chết cho rõ ràng. Trẫm không ngại nói cho ngươi biết, đại ca được truy phong* là do trẫm cầu phụ Hoàng.” Lục Uyên lạnh lùng nói, “Người đâu! Đưa Đức phi vào lãnh cung!”
*Truy phong: Phong chức, tước cho người đã chết.
Mấy thị vệ vốn được sai bê thùng gỗ đột nhiên ngây ngốc mà tiếp nhận ý chỉ biếm Đức phi đứng đầu trong bốn vị phi tần vào lãnh cung.
Chẳng phải nói là tình. thú sao? Sao lại bỗng nhiên dính đến bí mật mới của Hoàng gia vậy?
Đức phi cố giãy giụa, giày thêu chỉ vàng cũng bị rơi ra khỏi chân: “Thần thiếp không phục, thần thiếp nhiều năm nay ở hậu cung an phận thủ thường, vì bệ hạ giáo dưỡng nhị Hoàng tử, thần thiếp không phục!”
“Muốn tội danh? Dễ nói thôi…” Lục Uyên đưa tay nhấc lên nắp đậy thùng gỗ, ngay lúc nắp đậy được giở ra, bên trong đã có một người vội đứng lên, dựa vào thành thùng gỗ ra sức hít không khí.
Thị vệ nhìn cánh tay trắng nõn của người này vắt vẻo trên thành gỗ, mắt cũng không biết đặt ở đâu. Chẳng phải là cá sao? Sao lại… Biến thành người sống?
“Cứ nói, Đức phi và thái giám Dung Linh tư thông ở Hàm Hi cung, quấy nhiễu đến thương hồn của Mật vương, thế nào?”
“Nhoáng cái đã mười năm, đại ca vẫn khỏe chứ?”
Một trăm bốn mươi hai, đoán Đế tâm.
“Bệ hạ…” Mấy thị vệ nhìn chằm chặp cái thùng gỗ mà bọn họ đang bê, có hơi thắc mắc, có phải là có cái gì đang động đây hay không? “Sao?”
“Trong thùng này hình như…”
“Ồ.” Lục Uyên ý vị thâm trường nói, “Có thể là có người thả cá vào.”
Thị vệ: “…” Bên trong là nước nóng, đợi bê đến nơi chắc sẽ biến thành canh cá mất? Hơn nữa trọng lượng này ước chường không chỉ là một con cá nhỏ, bệ hạ và Thẩm công công thật biết đùa.
Không lâu sau, Lục Uyên dẫn một dám thị vệ đến cung điện phía Tây hẻo lánh.
“Hàm Hi cung…” Lục Uyên nhìn tấm biển phủi bụi trên đầu, không nhịn cười được, “Quả thật là nhọc lòng…”
Nhưng nụ cười kia chưa vào được đáy mắt đã lạnh xuống hoàn toàn, vẻ mặt hiếm thấy mang theo vài phần khinh miệt: “Đáng tiếc… Trẫm ghét nhất người ra vẻ thông minh, nhưng lại hoàn toàn đoán sai tâm tư của trẫm.”
Y khoát tay áo, bình lui mấy tên thị vệ sang một bên, tự mình đẩy ra phiến cửa đỏ thắm.
Một trăm bốn mươi ba, Hàm Hi cung.
“Hoàng thượng.” Đức phi dường như không ngạc nhiên với việc Lục Uyên sẽ đến, đứng dậy từ chỗ ngồi, cười thi lễ với y, “Thầm thiếp thỉnh an Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc.”
Thẩm Ngôn ngừng thẩm vấn hai người thái giám cung nữ, đứng dậy hành lễ, lại thấy Lục Uyên lắc đầu với mình, đầu gối đã khuỵu xuống một nửa liền đứng thẳng trở lại. Thẩm Ngôn cảm thấy Lục Uyên có dự tính khác.
“Ừ.” Lục Uyên chắp hai tay sau lưng, “Đặt thùng gỗ xuống đi, đừng đem vào trong, để ngoài cửa.”
Đức phi kinh ngạc nhìn thùng gỗ ngoài cửa, đây là cái gì?
Lệ phi thấy Đức phi muốn đứng dậy, lạnh lùng nhìn lướt qua: “Trẫm có cho ngươi đứng lên sao?”
Đức phi ngây người, nàng ta thấy Lục Uyên đi đến bên người Thẩm Ngôn, nói với hắn: “Theo trẫm vào trong điện.”
Thẩm Ngôn ngay lập tức hiểu, thấp giọng đáp lại, đi theo sau Lục Uyên.
Đức phi thấy Lục Uyên đẩy ra cửa nội điện, bước vào trong, tay chẳng biết cầm lên cái gì từ trên bàn, sau đó nàng ta liền nghe được giọng Lục Uyên vang lên thong thả như đang nhàn thoại việc nhà: “Nhoáng cái đã mười năm, đại ca vẫn khỏe chứ?”
Đức phi hít vào một ngụm khí lạnh, sao lại… như vậy?
Rốt cuộc nàng ta cũng biết Lục Uyên đang cần thứ gì trên tay, bởi vì Thẩm Ngôn cầm lên ba nén nhang, nhấc qua khỏi đỉnh đầu.
Hắn vừa muốn mở miệng, Lục Uyên lại cắt ngang: “Gọi theo trẫm.”
Thẩm Ngôn gật đầu, lẩm nhẩm vài câu, cắm ba nén nhang trong tay vào lư hương.
Không lâu sau, Lục Uyên ra khỏi nội điện, phiến cửa phủ đầy bụi được đóng lại lần nữa.
Lục Uyên mắt lạnh nhìn Đức phi ngồi co quắp trên đất: “Trẫm vốn muốn để việc hôm nay trở thành một tràng tấu trò vui mà thôi, thế nhưng trẫm không ngờ ngay cả đại ca ngươi cũng dám đánh chủ ý. Nếu trẫm tha cho ngươi, e là sẽ có lỗi với đại ca.”
“Thần, thần thiếp…”
“Đừng nói không cố ý, trẫm không phải kẻ ngốc.” Lục Uyên tuy rằng không biết đầu đuôi câu chuyện, thế nhưng vừa vào đến Hàm Hi cung đã nhìn thấy một đôi cung nữa thái giám đang quỳ, ngay lập tức biết được Đức phi có ý gì.
Đức phi biết mình gây họa, quỳ gối lếch đến trước người Lục Uyên, nước mắt đảo quanh hốc mắt, tựa như nháy mắt một cái liền rơi xuống: “Hoàng thượng, thần thiếp không phải cố ý quấy nhiễu phế Thái tử, là Thẩm Ngôn, Thẩm Ngôn kiên trì muốn thẩm vấn chuyện dơ bẩn của hai kẻ này ở Hàm Hi cung!”
“Phế Thái tử? Trẫm vào Hàm Hi cung cũng không dám làm càn, huống chi là ngươi?” Lục Uyên cười lạnh một tiếng, “Chút nước mắt này vẫn nên giữ lại vào lãnh cung rồi từ từ rơi đi.”
“Hoàng thượng!” Đức phi thất thanh kêu lên, nàng ta làm thế nào cũng không ngờ tới Lục Uyên dĩ nhiên không hỏi đầu đuôi mọi chuyện, đã trực tiếp biếm nàng ta vào lãnh cung.
“Trẫm không biết ngươi nghe được lời đồn đãi ở đâu…” Lục Uyên liếc nhìn nàng ta, “Nhưng nếu ngươi nghĩ đến Hàm Hi cung sẽ khiến trẫm cho rằng Thẩm Ngôn là họa thủy (mầm tai họa), vậy thì ngươi sai rồi.”
“Nếu như ngươi cho rằng nhắc đến Hàm Hi cung, trẫm sẽ thẹn quá hóa giận, vậy thì ngươi cũng sai rồi.” Lục Uyên nhìn thoáng qua Thẩm Ngôn, “Thẩm Ngôn, nói cho nàng ta biết, trong cung này, trẫm chỉ kính trọng ba người, là những ai?”
“Tiên Hoàng, Cao quý phi, Mật vương.” Thẩm Ngôn khom lưng nói.
*Cho những bạn nào quên: Cao quý phi là mẹ nuôi của Lục Uyên, lúc nhỏ Lục Uyên bị Thái hậu đưa đến chỗ Cao quý phi.
Một trăm bốn mươi bốn, tiên Thái tử.
Đức phi xụi lơ trên mặt đất, Mật vương… Nàng ta làm sao cũng không ngờ tới, Lục Uyên vậy mà lại kính trọng phế Thái tử Lục Tỷ? Sách lược vẹn toàn mà nàng ta nghĩ ra, ngay từ đầu đã đi nhầm hướng.
“Có phải ngươi cho rằng việc đại ca bị phế ngôi Thái tử có liên quan đến việc y sủng hạnh thái giám bên người? Ngươi cho rằng đại ca vì một tiểu thái giám mà khắc khẩu với phụ Hoàng, ấy là nguyên nhân y bị phế? Ngươi cho là trẫm tới đây, lại gặp được chuyện thái giám tư thông, sẽ dẫn đến việc trẫm có liên tưởng không tốt với Thẩm Ngôn?” Lục Uyên cười lạnh nói, “Trước tiên không nói đến việc trẫm không mê tín, lại nói, ngươi thật sự cho rằng đại ca thân là một vị Thái tử gia của Đại Dục tung hoành trong triều đình nhiều năm lại bởi vì loại chuyện nhỏ này mà bị phế?”
“Đức phi, ngươi nếu muốn chết cho rõ ràng. Trẫm không ngại nói cho ngươi biết, đại ca được truy phong* là do trẫm cầu phụ Hoàng.” Lục Uyên lạnh lùng nói, “Người đâu! Đưa Đức phi vào lãnh cung!”
*Truy phong: Phong chức, tước cho người đã chết.
Mấy thị vệ vốn được sai bê thùng gỗ đột nhiên ngây ngốc mà tiếp nhận ý chỉ biếm Đức phi đứng đầu trong bốn vị phi tần vào lãnh cung.
Chẳng phải nói là tình. thú sao? Sao lại bỗng nhiên dính đến bí mật mới của Hoàng gia vậy?
Đức phi cố giãy giụa, giày thêu chỉ vàng cũng bị rơi ra khỏi chân: “Thần thiếp không phục, thần thiếp nhiều năm nay ở hậu cung an phận thủ thường, vì bệ hạ giáo dưỡng nhị Hoàng tử, thần thiếp không phục!”
“Muốn tội danh? Dễ nói thôi…” Lục Uyên đưa tay nhấc lên nắp đậy thùng gỗ, ngay lúc nắp đậy được giở ra, bên trong đã có một người vội đứng lên, dựa vào thành thùng gỗ ra sức hít không khí.
Thị vệ nhìn cánh tay trắng nõn của người này vắt vẻo trên thành gỗ, mắt cũng không biết đặt ở đâu. Chẳng phải là cá sao? Sao lại… Biến thành người sống?
“Cứ nói, Đức phi và thái giám Dung Linh tư thông ở Hàm Hi cung, quấy nhiễu đến thương hồn của Mật vương, thế nào?”
Danh sách chương