Edit: Siu Nhơn Mèo
“Thay trẫm bảo vệ cho Hoàng cung.”
Một trăm bảy mươi hai, đồng tâm kết.

“Hoàng thượng!” Thẩm Ngôn bắt lấy cánh tay Lục Uyên, năm ngón tay bấu sâu vào long bào, những đường thêu tinh xảo trên long bào lại mài cho tim hắn nhoi nhói đau, “Hoàng thượng…”

“A Ngôn.” Lục Uyên lật tay đè lại tay của Thẩm Ngôn, ngón cái vuốt ve mu bàn tay hắn, “Trẫm không thể để cục diện rối rắm này lại cho Thái tử.”

“Nô tài biết, nhưng…” Thẩm Ngôn mím mím môi, lúc này ám vệ đã lui ra, trong nội điện chỉ còn lại hai người họ. Thẩm Ngôn bước gần thêm một bước, tay phải chộp lên đầu vai phải của Lục Uyên, ôm vòng lấy Lục Uyên từ phía sau: “Nếu Hoàng thượng có đi, thì dẫn nô tài cùng đi đi.”

Lục Uyên thở dài, y im lặng không nói gì, Thẩm Ngôn cũng vẫn không buông tay. Trước khi Thẩm Ngôn nói ra lời này, đã biết sẽ không có chuyện Lục Uyên dẫn hắn theo, không đơn thuần là vì vấn đề an toàn, hơn thế nữa là vì, ngày nào Lục Uyên rời cung, ngày đó hắn phải trông giữ trong Hoàng cung…

Thẩm Ngôn biết Lục Uyên không định công khai chuyện Quy vương mưu phản, chí ít là không phải bây giờ. Cho nên không thể công khai để Thái tử giám quốc, nhưng nếu ngầm giao cho Thái tử, lỡ như Lục Uyên ở bên ngoài có xảy ra chuyện gì, sơ sẩy một chút thôi là sẽ khiến Lục Kiêm mang trên lưng tội danh giết cha – hành thích Vua.

Đến khi tiếng điểm canh ngoài kia vang lên, Lục Uyên mới xoay người ôm lấy Thẩm Ngôn, y cúi đầu đặt lên trán Thẩm Ngôn một cái hôn: “A Ngôn, ngươi hiểu mà, đúng không?” Ánh nến chập chờn, tạo nên những vệt sáng loang lổ trên khuôn mặt họ. Đôi môi Lục Uyên dần di chuyển xuống dưới, cuối cùng lại dịu dàng ngậm lấy cánh môi Thẩm Ngôn: “Thay trẫm bảo vệ cho Hoàng cung.”

“Bệ hạ!”

Thẩm Ngôn cũng không biết mình bị sao rồi nữa, do đây là lần đầu tiên hai người đối mặt với sự chia xa sau nhiều năm như vậy, hay là do ánh nến chập chờn khiến lòng hắn chẳng thể yên.

“A Ngôn ngoan, trẫm sẽ bình an trở về. Còn nhớ bức thiết kế trước kia không? Trẫm dùng tên giả để tìm thợ giỏi chiếu theo bản vẽ mà xây nhà, hôm qua mới truyền tin đến cho trẫm, bảo đã xây xong rồi. Trấn nhỏ nọ cũng rất đẹp, ngươi nhất định sẽ thích, tên là ——”

“Lục Uyên!” Thẩm Ngôn nghẹn ngào gọi, hắn áp đầu trên vai Lục Uyên, không thấy rõ được nét mặt, “Đợi đến khi Người trở về rồi lại nói cho ta biết, nói cho ta biết trấn nhỏ nọ tên là gì.”

“Được.” Tay Lục Uyên nhẹ nhàng vỗ vỗ lưng Thẩm Ngôn, “Không khóc, không khóc nhé, trẫm đồng ý với ngươi, trẫm chắc chắn sẽ bình an trở về.”

Thẩm Ngôn lau đi vệt nước bên khóe mắt, giơ ra ngón út: “Lời hứa của Đế Vương!”

“Nặng tựa Thái Sơn.” Lục Uyên cũng vươn ra ngón út ngoéo tay với hắn.

Ngón út đan bện vào nhau, sinh tử không rời.

Sau khi sửa sang xong bọc hành trang đơn giản cho Lục Uyên, Thẩm Ngôn giao nó cho Lục Uyên lúc này đã thay lại một thân y phục đi đêm đang ngồi trên lưng ngựa, ngẩng đầu trịnh trọng nói: “Lục Uyên, nếu Người có gặp phải chuyện gì thì xin hãy đợi ta một chút, ta sẽ đến tìm Người.”

Cho dù là bích lạc hay là hoàng tuyền.
Một trăm bảy mươi ba, lòng bất an.

Sở dĩ Lục Uyên dám tùy tiện rời đi, là vì ngày nghỉ lễ năm mới của Đại Dục tổng cộng có đến 15 ngày. Tính toán ngày giờ một chút, nếu như Lục Uyên tranh thủ ra roi thúc ngựa không ngừng nghỉ, xác nhận di thể của Quy vương rồi trở về ngay, nói không chừng còn có thể được nghỉ ngơi vài ngày nữa.

Mà lúc Lục Uyên đi đã là buổi tối ngày mùng 3 Tết, những ai nên đến bái kiến Lục Uyên thì đều đã đến cả.

Vì thế Thẩm Ngôn liền bày ra bộ dáng nhàn nhã thong dong tựa như Lục Uyên vẫn còn ở trong cung, nhưng trên thực tế hắn luôn đang xử lý các loại tình huống trong cung.

Nếu như trong ngày thường, có một số việc nhỏ có thể nhắm một mắt mở một mắt cho qua, nhưng hiện giờ Lục Uyên không ở trong cung, lỡ như có người nào đó dậy nên một bọt sóng nhỏ thôi cũng có thể là chuyện phiền phức tiềm ẩn, Thẩm Ngôn phải nghiêm trị xử lý hết tất cả.

Chúng cung nhân lại buồn bực, là ai đã chọc Thẩm tổng quản mất hứng vậy? Rõ ràng là trên mặt vẫn luôn tười cười, nhưng xử lý chuyện thì lại có thể xưng là sấm vang chớp giật.

Thẩm Ngôn không quay về phòng của mình để ngủ, thật ra phòng của hắn đã bỏ không không dùng đã nhiều năm. Tuy rằng mỗi ngày đều có cung nhân đến quét tước, nhưng không khí trong phòng lại lạnh lẽo, chẳng có lấy một chút không khí của con người.

Hắn cũng không ngủ trên long sàng, Lục Uyên không ở đây, ngủ trên cái giường kia tuyệt không an tâm. Vả lại công việc cũng nhiều, ban ngày xử trí cung vụ, đến lúc đêm khuya vắng người, Thẩm Ngôn bèn viết viết vẽ vẽ một chút. Hắn vẽ ra những mạng lưới quan hệ mà hắn biết, thật ra hắn cũng không biết mình đang bất an vì điều gì, thế nhưng nếu lỡ có một ngày Lục Uyên xảy ra chuyện, hắn phải thu xếp mọi việc một cách nhanh chóng nhất.

Xì xì, sẽ không có chuyện gì đâu.

Rõ ràng đang là năm mới, màn tuyết trắng phau ngoài trời báo hiệu cho một mùa bội thu. Nhưng đối với Thẩm Ngôn, lại giống như là những ngày tháng phải chịu đựng, hắn chỉ có thể không ngừng dùng công vụ lấp đầy đầu, không để cho mình miên man nghĩ nhiều nữa.

Mãi cho đến tiếng điểm canh giờ tý (từ 11 giờ đêm đến 1 giờ sáng) ngày mùng 8 tết vang lên, rốt cục Thẩm Ngôn cũng không ngồi yên được nữa. Còn chưa đầy 3 canh giờ nữa, đã phải thượng đại triều rồi, nhưng ở chỗ này của hắn lại chỉ có bức thư báo bình an do chính Lục Uyên viết tay được ám vệ mang về hai ngày trước.

Đang khi Thẩm Ngôn lo lắng đến mức giậm chân, khung cửa sổ lại bị gõ, Thẩm Ngôn vui mừng bước nhanh về phía trước đẩy mạnh cánh cửa sổ: “Bệ ——”

Không đúng, nếu là Lục Uyên về thì hẳn sẽ đi thẳng vào cửa chính, bên ngoài cửa sổ là ám vệ mặc đồ đen. Thẩm Ngôn nhìn thấy sắc mặt khó coi của ám vệ, bỗng nhiên dấy lên dự cảm không lành.

“… Thẩm công công, chủ tử mất tích.”
Một trăm bảy mươi bốn, để lại ngọc bội.



“Thẩm công công!”

“Thẩm công công!”

Giọng nói bên tai từ mơ hồ đến dần rõ ràng lên, Thẩm Ngôn tìm lại được một tia sáng từ giữa bóng tối, hắn lúc này mới phát hiện mình đang ngã ngồi trên mặt đất. Ám vệ đang quỳ gối cạnh bên hắn: “Là do thuộc hạ vô năng, xin công công trách phạt.”

Thẩm Ngôn ho khan hai tiếng, giơ tay lên ngăn lại lời thỉnh tội của án vệ, hắn ép bản thân phải trấn định lại, giọng khàn khàn: “Chuyện xảy ra lúc nào?”

“Trưa hôm qua.”

“Bệ hạ tự mất tích hay là bị kẻ khác… ép đi?”

“Chắc là tự mất tích, trong phòng không hề có dấu vết của thuốc mê hay là ẩu đả gì cả.” Ám vệ móc từ trong lòng ra một miếng ngọc bội, “Nhưng thuộc hạ tìm được mảnh ngọc bội này bị rơi trên giường trong khách điếm.”

Thẩm Ngôn nhận lấy, nhìn miếng ngọc bội và sợi dây đã bạc màu được móc vào nó.

Miếng ngọc bội này là thứ mà năm đó sau khi bọn họ đính ước, đã được hắn dốc hết tất cả bạc có trên người ra mua ở chợ trên đường từ Huy Nam về kinh. Đừng nói đến việc nó không đáng giá trong Hoàng cung, ngay cả người ở gia đình hơi phú quý bình thường thôi cũng nhìn không thuận mắt được nó, nhưng Lục Uyên vẫn luôn mang theo nó bên người suốt 13 năm.

Thẩm Ngôn nắm chặt ngọc bội, Lục Uyên… 13 năm không hề tháo xuống, sao lần này  Người lại tháo nó xuống chứ…

Không đúng!

Thẩm Ngôn quẹt rơi nước mắt nơi khóe mắt, nhìn kỹ lại ngọc bội rồi lấy tay sờ mò.

“Lúc bệ hạ ở một mình trong khách điếm, các ngươi đang ở đâu?!”

“Toàn bộ ám vệ đều bị chủ tử phái ra ngoài, vốn dĩ có thuộc hạ bên người chủ tử, nhưng đột nhiên chủ tử lại nhìn thấy một kẻ khả nghi liền bảo thuộc hạ đuổi theo.”

“Kẻ khả nghi?” Thẩm Ngôn mở to hai mắt, “Đúng thật là Quy vương chưa chết?”

“Vâng, bởi vì thi thể Quy vương mà bọn thuộc hạ tìm được bị chết cháy, đã hoàn toàn biến dạng, bọn thuộc hạ nhận người dựa vào y phục…”

“Người bị chết cháy! Sao y phục lại có thể còn vẹn toàn?!” Thẩm Ngôn giận đến cắn răng, ám vệ cũng hổ thẹn không dám phản bác, nhưng vẫn tiếp tục nói: “Chủ tử xác nhận thi thể, nói trên vai thiếu mất một vết sẹo, thi thể là của người khác.”

“Kim thiền thoát xác! Hay cho chiêu kim thiền thoát xác.” Thẩm Ngôn nhếch khóe môi, “Ngươi đi chuẩn bị ngựa đi.”

“Gì cơ?!” Ám vệ mạnh ngẩng đầu, gã vội vã chạy về như vậy là do biết sắp phải thượng đại triều, nhất định phải báo cho Thẩm tổng quản biết để chuẩn bị kỹ phương pháp đối phó, nhưng Thẩm Ngôn đây là đang… Muốn cùng đi với gã? Thẩm Ngôn chống tay, đứng dậy khỏi mặt đất, nhét ngọc bội vào trong ngực áo.

Đây là tin tức mà Lục Uyên để lại cho mình, hắn phải đi.

“Nhưng công công à, trong cung này…”

“Ám vệ các ngươi chẳng phải là không hỏi đến chuyện ở triều đình? Chỉ nghe mệnh lệnh của mỗi Lục Uyên?” Thẩm Ngôn thoáng nâng cằm, “Ý ta đã quyết, chuẩn bị một chút đi, bình minh lên chúng ta liền ra khỏi thành.”

Ám vệ bị hắn nói một câu, hơi bực mình: “Nếu không thì mời công công lập tức khởi hành luôn?”

Thẩm Ngôn lại bước về hướng ngự đài*, ánh mắt trầm xuống vài phần, vẫn chưa được, có một số việc hắn cần phải sắp xếp cho xong.

*Ngự đài: Bàn của Vua, thường được dùng để phê tấu chương hoặc xử lý việc triều chính.
Bạn có thể dùng phím mũi tên ← → hoặc WASD để lùi/sang chương.
Báo lỗi Bình luận
Danh sách chươngX

Cài đặt giao diện