Editor: Siu Nhơn Mèo
“Bọn họ cũng giống như chúng ta vậy, một đôi người có tình mà thôi.”
Hai trăm linh một, ép buộc.
Tôn Thiên mờ mịt nhìn hai tờ giấy: “Sao có thể? Điều này sao có thể?! Ta có nhân chứng, có thể chứng minh là ngươi kí.”
Nhân chứng…
Lục Uyên nhíu mày: “Đưa ta xem một chút cái mà ngươi gọi là hôn thư.”
Đổng Phương lấy lại tờ hôn thư từ trong tay Tôn Thiên vẫn còn đang thất hồn lạc phách, đưa cho Lục Uyên.
Lục Uyên tiếp nhận hôn thư, nâng mi mắt, đường nhìn rơi vào chỗ kí tên, rốt cuộc cũng biết được tờ hôn thư này được tạo nên như thế nào.
“Huyện lệnh đại nhân, ta muốn báo quan.”
Đổng Phương hiển nhiên cũng không ngờ chuyện lại thành như vậy, hắng giọng một cái: “Bản quan ở đây, có oan khuất gì, nhanh chóng nói ra.”
Lục Uyên trình hôn thư cho Đổng Phương: “Thảo dân muốn cáo trạng Tôn phủ làm giả giấy tờ…” Nhìn sắc mặt Tôn Thiên chợt biến, Lục Uyên thong thả nói, “Thảo dân còn hoài nghi tú nương* Ôn bà bà ở xưởng dệt của thảo dân bị Tôn phủ uy hiếp.”
*Tú nương: Người dệt vải, công nhân dệt vải.
“Ngươi nói bậy!” Tôn Thiên thất thanh nói, giọng nói bén nhọn khiến người khác khó chịu, “Ngươi, ngươi đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ!”
“Có mới nới cũ?” Lục Uyên cười nhạt, “Ta với Thẩm Ngôn thuở nhỏ quen biết, đến nay đã bầu bạn được 28 năm, đừng nói ta chướng mắt một nha đầu còn chưa dứt sữa như ngươi, cho dù là quốc sắc thiên hương… Ta cũng không đặt vào mắt.”
“Hay cho quốc sắc thiên hương, hay cho quốc sắc thiên hương.” Một giọng nam trung niên truyền đến từ phía sau đoàn người, mọi người quay đầu lại, thấy một cỗ kiệu quan dừng lại, theo sau ngoại trừ tùy tùng cầm theo nghi trượng, còn có hai con tuấn mã phi nhanh tới, vó ngựa giẫm lên mịt mùng bụi, khiến cho không ai thấy rõ người ngồi trên lưng ngựa. Đoàn người dần tách ra, tạo thành một con đường cho bọn họ.
“Lục lục gia thế mà lại không để Hoàng thượng vào mắt?”
Lục Uyên hé mắt, nghe thấy giọng nói thuộc về tri phủ Tô Châu Tôn Hoán Lâm.
“Tôn tri phủ, lục mỗ chỉ là một kẻ dân thường, lòng này đã có nơi thuộc về. Được sự yêu mến của Tôn tiểu thư, xin Tôn tri phủ giơ cao đánh khẽ chớ ép buộc.”
“Ép buộc? Rõ ràng là ngươi không biết điều.” Tôn Hoán Lâm bước ra khỏi kiệu quan, xuyên qua đám người, “Thiên nhi không ngại thiệt thòi mà gả cho ngươi, ngươi nếu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, thì đừng trách bản quan không khách khí.”
Lục Uyên nhếch khóe môi, đột nhiên cất cao giọng nói: “Đưa ta cây viết.”
Y đáng nói chuyện với ai vậy? Mọi người hai mặt nhìn nhau, đang khi ngờ vực thì lại cảm thấy có một bóng đen lóe lên trước mắt mình, ngay trước mắt mọi người, trên tay Lục Uyên có thêm một cây bút lông cao cỡ chừng nửa người.
Định làm gì vậy? “Nhìn kỹ cho ta, đây mới là chữ của ta.”
Hai trăm linh hai, quan chớ vào.
Lục Uyên cong khóe môi, bút lông to lớn cầm trong tay nhẹ điểm lên thềm đá, viết lên mặt đất chữ thứ nhất.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, y dùng nước viết xuống bốn chữ rồng bay phượng múa rất to ——
“Quan gia chớ vào.”
Bốn chữ này vô cùng giống với chữ trong tờ giấy mà quản gia giao cho Đổng Phương.
Đến tột cùng là chuyện gì đang diễn ra? Đôi hàng mày thanh tú của Tôn Thiên lúc này nhíu chặt, giữ hai đầu mày tràn ngập sự tàn bạo xấu xí. Rõ ràng nàng ta đã nhìn thấy Lục Hành Chỉ kí tên cho Ôn bà bà, sao lại không giống được?
Song, với tầm nhìn hạn hẹp của nàng ta, e rằng vĩnh viễn cũng không biết rằng trên thế gian này còn có người có thể bắt chước chữ viết của nhau một cách dễ dàng.
Tất nhiên không chỉ là nàng ta, trước kia cả triều văn võ còn cả Thái tử cũng không dám tin lại có loại chuyện này.
Lục Uyên nhẹ nhàng nở nụ cười, năm đó Thẩm Ngôn mô phỏng theo chữ của mình, sau khi thoái ẩn thì y lại mắc bệnh lười, ngày thường giấy tờ đều là Thẩm Ngôn kí, với lại bởi vì Bình Võ đế đã “băng hà”, nên chữ viết của Bình Võ đế đương nhiên không thể xuất hiện, Thẩm Ngôn viết nhiều nên trong văn chương cũng có phần khí khái.
Mình thì lúc rãnh rỗi cũng hay thích lấy chữ viết của Thẩm Ngôn ra nghiên cứu, cho nên chữ viết hiện giờ của Thẩm Ngôn, y cũng có thể viết ra được.
Sai lầm lớn nhất mà Tôn Thiên phạm phải, ấy chính là muốn trộm chữ của y.
Như vậy, hôn thư trong tay nàng ta lại trở thành sự tồn tại khác biệt duy nhất.
Giả…
Giả… Tất cả đều là giả!
Tôn Thiên nhìn Lục Hành Chỉ, chỉ cảm thấy lỗ tai kêu ong ong, những sự hâm mộ, ao ước của mọi người xung quanh từ lúc nàng ta còn nhỏ cho đến hiện tại, giờ đây đang không ngừng quẩn quanh trong đầu nàng ta, ngay cả tỷ tỷ cũng từng hâm mộ mà nói —— “Nếu ta là muội muội thì tốt rồi.”
“Không thể nào, không thể nào.” Hai đầu gối Tôn Thiên mềm nhũn, kéo lấy ống tay áo Tôn Hoán Lâm, “Cha! Cha! Cha phải giúp nữ nhi!”
Tôn Hoán Lâm cũng bị chọc giận, tức đến mức cả người đều phát run, Lục Hành Chỉ chỉ là một tên dân thường mà lại dám ném mặt mũi của lão xuống đất mà giẫm lên. Tuy rằng mưu kế hôn thư không thành, nhưng nếu đã không có khả năng kết thân, với thế lực của lão thì trị một tên dân thường thôi mà còn phải cần đến giấy tờ gì đó sao?
Hai người áo đỏ và áo trắng vì có một ít chuyện kéo chân nên đến trễ, giờ đây đang nhìn Lục Hành Chỉ mà khiếp sợ há to miệng.
Đây, đây… Trong chớp mắt, hai người liếc nhau, cùng rơi một giọt lệ đồng tình với Tôn Hoán Lâm.
Ngẫm lại, trong số những người năm đó muốn ngăn cản Lục Uyên và Thẩm Ngôn, có mấy ai còn sống? Ngay cả người sống sót cuối cùng là Quy vương, tháng trước cũng đã tự vẫn chết trong ngục.
Tôn Hoán Lâm chú ý tới tuần án đại nhân vừa mới đến, vội vã cất cao giọng nói: “Nhị vị đại nhân, phải làm chủ cho tiểu nữ mới được, tiểu nữ vì y… Chao ôi, người này lại làm lơ luật pháp, khinh người quá đáng!”
Lục Uyên nhìn về phía “tuần án đại nhân” trong miệng lão, lặng yên cười cười: “Nội tử đang chờ thảo dân, thảo dân xin được cáo lui trước.” Dứt lời, y liền lui về sau một bước, đẩy ra cánh cửa lớn nhà mình.
Tôn Hoán Lâm vung tay lên, thủ hạ của lão xông tới, còn chưa bước lên được thềm đá, nhưng tất cả binh khí trong tay họ lại bị đoạt đi trong chớp mắt.
Lại một cái chớp mắt nữa, hơn mười thanh binh khí đều bị bẻ gãy thành hai nửa, một lần nữa được quăng trở về trước mặt bọn họ.
Hai trăm linh ba, quen biết cũ.
“Ai! Ta là mệnh quan triều đình, ai dám ở đây làm càn!”
Lại một tiếng cười khẽ, lúc này đây, trong đám người quây xem náo nhiệt có một nữ tử xinh xắn đột nhiên bụm miệng, nàng nhịn không được mà cúi đầu nhìn thoáng qua ngọc lưu ly quy lủng lẳng bên hông.
“Làm càn? Đến cùng là ai đang làm càn?” Một bóng đen nhẹ nhàng lướt xuống, gã tựa lưng vào cột cửa bên phải, trường kiếm trong tay lại găm vào cây cột bên kia, “Chủ nhân nhà ta nói, quan gia chớ vào, lão nghe không hiểu tiếng người à?”
“Ngươi!”
Hai người ngồi trên ngựa liếc nhìn nhau, đồng loạt xuống ngựa, rành rành là vẫn còn một đoạn khoảng cách, bọn họ lại từng bước một mà bước vào giữa đoàn người, đi đến trước cửa.
“Tuần án đại nhân, ngài xem, dưới nơi quản lý của thuộc hạ lại có loại bạo dân như vậy…”
Người áo đỏ phất tay: “Không sao, ta với Trình đại nhân lần này đến đây để tra án, tra án xong là được, những thứ khác không hỏi tới.”
Tôn Hoán Lâm vốn cho rằng vieecjnayf đã nắm chắc mười phần giờ đây lại thầm rục rịch trong lòng, lời này… Là có ý gì?
Vậy mà lại tha thứ cho cái tên lớn lối kia dễ dàng như thế.
“Hạ đại nhân là người thông minh.” Người áo đen dựa trên khung cửa cười đùa bất cần.
“Ngươi nhận ra ta?” Người áo đỏ, cũng chính là Đại Lý tự khanh Hạ Tử Du ngạc nhiên.
“Tất nhiên.” Người áo đen nhìn về phía người áo trắng, “Hình bộ thượng thư Trình đại nhân.”
Sắc mặt Trình Dục cũng biến đổi.
“Nhị vị đại nhân không nhận biết ta cũng là đương nhiên, ta chỉ làm việc cho chủ nhân.”
“Chủ nhân của ngươi là…” Hạ Tử Du cũng có chút ít suy đoán với thân phận của gã.
“Ta!” Một bóng dáng nhỏ nhắn chạy ra khỏi đám người, xách váy chạy chậm đến bênh cạnh gã.
Lạnh lẽo nơi đáy mắt người áo đen tiên tán dần, vươn tay: “Nương tử chậm một chút.”
Đợi cho nàng đứng vững, người áo đen mới chắp tay: “Thảo dân Ngô Tam Tư, tham kiến nhị vị đại nhân.”
“Ngươi là người của Lục… Lục gia…” Trình Dục nhớ đến đám người áo đen thường lui tới phía sau Lục Uyên.
“Thảo dân đã từng không có họ tên, gốc gác, nhưng bây giờ đã có. Đối với thảo dân mà nói, những chuyện trước kia đã qua cả rồi, ta nghĩ nhị vị lão gia cũng không ngờ sẽ gặp lại cố nhân ở đây.” Ngô Tam Tư khoát khoát tay, “Chẳng qua thảo dân có chút bùi ngùi mà thôi, không quấy rầy nhị vị đại nhân xử án nữa.”
Một phen đối thoại lộn xộn, những người khác nghe không hiểu, chỉ là mang máng biết được Tam Tư tiểu ca đã từng có quen biết với hai vị đại nhân này.
Người khác không rõ, nhưng hai người Hạ, Trình lại hiểu.
Trước kia đã qua, không muốn tính mạng của nhà họ Tôn, nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế ấy.
…
Mà tiểu nương tử nhà họ Ngô lại quấn lấy Ngô Tam Tư, hỏi gã có khát hay không, có mệt hay không, tay có đau hay không.
“Không mệt, không mệt, chuyện nhỏ mà thôi.”
Giọng nói của tiểu nương tử pha lẫn chút ít lo lắng: “Tướng công, địa vị của hai vị lão gia Lục, Thẩm rất lớn sao?”
“Địa vị?” Ngô Tam Tư lắc đầu, “Bọn họ cũng giống như chúng ta vậy, một đôi người có tình mà thôi.”
Tiểu nương tử cái hiểu cái không, nhưng biết nghe theo tướng công nói thì tuyệt đối không sai.
Hai vị lão gia là người tốt.
“Bọn họ cũng giống như chúng ta vậy, một đôi người có tình mà thôi.”
Hai trăm linh một, ép buộc.
Tôn Thiên mờ mịt nhìn hai tờ giấy: “Sao có thể? Điều này sao có thể?! Ta có nhân chứng, có thể chứng minh là ngươi kí.”
Nhân chứng…
Lục Uyên nhíu mày: “Đưa ta xem một chút cái mà ngươi gọi là hôn thư.”
Đổng Phương lấy lại tờ hôn thư từ trong tay Tôn Thiên vẫn còn đang thất hồn lạc phách, đưa cho Lục Uyên.
Lục Uyên tiếp nhận hôn thư, nâng mi mắt, đường nhìn rơi vào chỗ kí tên, rốt cuộc cũng biết được tờ hôn thư này được tạo nên như thế nào.
“Huyện lệnh đại nhân, ta muốn báo quan.”
Đổng Phương hiển nhiên cũng không ngờ chuyện lại thành như vậy, hắng giọng một cái: “Bản quan ở đây, có oan khuất gì, nhanh chóng nói ra.”
Lục Uyên trình hôn thư cho Đổng Phương: “Thảo dân muốn cáo trạng Tôn phủ làm giả giấy tờ…” Nhìn sắc mặt Tôn Thiên chợt biến, Lục Uyên thong thả nói, “Thảo dân còn hoài nghi tú nương* Ôn bà bà ở xưởng dệt của thảo dân bị Tôn phủ uy hiếp.”
*Tú nương: Người dệt vải, công nhân dệt vải.
“Ngươi nói bậy!” Tôn Thiên thất thanh nói, giọng nói bén nhọn khiến người khác khó chịu, “Ngươi, ngươi đứng núi này trông núi nọ, có mới nới cũ!”
“Có mới nới cũ?” Lục Uyên cười nhạt, “Ta với Thẩm Ngôn thuở nhỏ quen biết, đến nay đã bầu bạn được 28 năm, đừng nói ta chướng mắt một nha đầu còn chưa dứt sữa như ngươi, cho dù là quốc sắc thiên hương… Ta cũng không đặt vào mắt.”
“Hay cho quốc sắc thiên hương, hay cho quốc sắc thiên hương.” Một giọng nam trung niên truyền đến từ phía sau đoàn người, mọi người quay đầu lại, thấy một cỗ kiệu quan dừng lại, theo sau ngoại trừ tùy tùng cầm theo nghi trượng, còn có hai con tuấn mã phi nhanh tới, vó ngựa giẫm lên mịt mùng bụi, khiến cho không ai thấy rõ người ngồi trên lưng ngựa. Đoàn người dần tách ra, tạo thành một con đường cho bọn họ.
“Lục lục gia thế mà lại không để Hoàng thượng vào mắt?”
Lục Uyên hé mắt, nghe thấy giọng nói thuộc về tri phủ Tô Châu Tôn Hoán Lâm.
“Tôn tri phủ, lục mỗ chỉ là một kẻ dân thường, lòng này đã có nơi thuộc về. Được sự yêu mến của Tôn tiểu thư, xin Tôn tri phủ giơ cao đánh khẽ chớ ép buộc.”
“Ép buộc? Rõ ràng là ngươi không biết điều.” Tôn Hoán Lâm bước ra khỏi kiệu quan, xuyên qua đám người, “Thiên nhi không ngại thiệt thòi mà gả cho ngươi, ngươi nếu rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt, thì đừng trách bản quan không khách khí.”
Lục Uyên nhếch khóe môi, đột nhiên cất cao giọng nói: “Đưa ta cây viết.”
Y đáng nói chuyện với ai vậy? Mọi người hai mặt nhìn nhau, đang khi ngờ vực thì lại cảm thấy có một bóng đen lóe lên trước mắt mình, ngay trước mắt mọi người, trên tay Lục Uyên có thêm một cây bút lông cao cỡ chừng nửa người.
Định làm gì vậy? “Nhìn kỹ cho ta, đây mới là chữ của ta.”
Hai trăm linh hai, quan chớ vào.
Lục Uyên cong khóe môi, bút lông to lớn cầm trong tay nhẹ điểm lên thềm đá, viết lên mặt đất chữ thứ nhất.
Dưới ánh mắt kinh ngạc của mọi người, y dùng nước viết xuống bốn chữ rồng bay phượng múa rất to ——
“Quan gia chớ vào.”
Bốn chữ này vô cùng giống với chữ trong tờ giấy mà quản gia giao cho Đổng Phương.
Đến tột cùng là chuyện gì đang diễn ra? Đôi hàng mày thanh tú của Tôn Thiên lúc này nhíu chặt, giữ hai đầu mày tràn ngập sự tàn bạo xấu xí. Rõ ràng nàng ta đã nhìn thấy Lục Hành Chỉ kí tên cho Ôn bà bà, sao lại không giống được?
Song, với tầm nhìn hạn hẹp của nàng ta, e rằng vĩnh viễn cũng không biết rằng trên thế gian này còn có người có thể bắt chước chữ viết của nhau một cách dễ dàng.
Tất nhiên không chỉ là nàng ta, trước kia cả triều văn võ còn cả Thái tử cũng không dám tin lại có loại chuyện này.
Lục Uyên nhẹ nhàng nở nụ cười, năm đó Thẩm Ngôn mô phỏng theo chữ của mình, sau khi thoái ẩn thì y lại mắc bệnh lười, ngày thường giấy tờ đều là Thẩm Ngôn kí, với lại bởi vì Bình Võ đế đã “băng hà”, nên chữ viết của Bình Võ đế đương nhiên không thể xuất hiện, Thẩm Ngôn viết nhiều nên trong văn chương cũng có phần khí khái.
Mình thì lúc rãnh rỗi cũng hay thích lấy chữ viết của Thẩm Ngôn ra nghiên cứu, cho nên chữ viết hiện giờ của Thẩm Ngôn, y cũng có thể viết ra được.
Sai lầm lớn nhất mà Tôn Thiên phạm phải, ấy chính là muốn trộm chữ của y.
Như vậy, hôn thư trong tay nàng ta lại trở thành sự tồn tại khác biệt duy nhất.
Giả…
Giả… Tất cả đều là giả!
Tôn Thiên nhìn Lục Hành Chỉ, chỉ cảm thấy lỗ tai kêu ong ong, những sự hâm mộ, ao ước của mọi người xung quanh từ lúc nàng ta còn nhỏ cho đến hiện tại, giờ đây đang không ngừng quẩn quanh trong đầu nàng ta, ngay cả tỷ tỷ cũng từng hâm mộ mà nói —— “Nếu ta là muội muội thì tốt rồi.”
“Không thể nào, không thể nào.” Hai đầu gối Tôn Thiên mềm nhũn, kéo lấy ống tay áo Tôn Hoán Lâm, “Cha! Cha! Cha phải giúp nữ nhi!”
Tôn Hoán Lâm cũng bị chọc giận, tức đến mức cả người đều phát run, Lục Hành Chỉ chỉ là một tên dân thường mà lại dám ném mặt mũi của lão xuống đất mà giẫm lên. Tuy rằng mưu kế hôn thư không thành, nhưng nếu đã không có khả năng kết thân, với thế lực của lão thì trị một tên dân thường thôi mà còn phải cần đến giấy tờ gì đó sao?
Hai người áo đỏ và áo trắng vì có một ít chuyện kéo chân nên đến trễ, giờ đây đang nhìn Lục Hành Chỉ mà khiếp sợ há to miệng.
Đây, đây… Trong chớp mắt, hai người liếc nhau, cùng rơi một giọt lệ đồng tình với Tôn Hoán Lâm.
Ngẫm lại, trong số những người năm đó muốn ngăn cản Lục Uyên và Thẩm Ngôn, có mấy ai còn sống? Ngay cả người sống sót cuối cùng là Quy vương, tháng trước cũng đã tự vẫn chết trong ngục.
Tôn Hoán Lâm chú ý tới tuần án đại nhân vừa mới đến, vội vã cất cao giọng nói: “Nhị vị đại nhân, phải làm chủ cho tiểu nữ mới được, tiểu nữ vì y… Chao ôi, người này lại làm lơ luật pháp, khinh người quá đáng!”
Lục Uyên nhìn về phía “tuần án đại nhân” trong miệng lão, lặng yên cười cười: “Nội tử đang chờ thảo dân, thảo dân xin được cáo lui trước.” Dứt lời, y liền lui về sau một bước, đẩy ra cánh cửa lớn nhà mình.
Tôn Hoán Lâm vung tay lên, thủ hạ của lão xông tới, còn chưa bước lên được thềm đá, nhưng tất cả binh khí trong tay họ lại bị đoạt đi trong chớp mắt.
Lại một cái chớp mắt nữa, hơn mười thanh binh khí đều bị bẻ gãy thành hai nửa, một lần nữa được quăng trở về trước mặt bọn họ.
Hai trăm linh ba, quen biết cũ.
“Ai! Ta là mệnh quan triều đình, ai dám ở đây làm càn!”
Lại một tiếng cười khẽ, lúc này đây, trong đám người quây xem náo nhiệt có một nữ tử xinh xắn đột nhiên bụm miệng, nàng nhịn không được mà cúi đầu nhìn thoáng qua ngọc lưu ly quy lủng lẳng bên hông.
“Làm càn? Đến cùng là ai đang làm càn?” Một bóng đen nhẹ nhàng lướt xuống, gã tựa lưng vào cột cửa bên phải, trường kiếm trong tay lại găm vào cây cột bên kia, “Chủ nhân nhà ta nói, quan gia chớ vào, lão nghe không hiểu tiếng người à?”
“Ngươi!”
Hai người ngồi trên ngựa liếc nhìn nhau, đồng loạt xuống ngựa, rành rành là vẫn còn một đoạn khoảng cách, bọn họ lại từng bước một mà bước vào giữa đoàn người, đi đến trước cửa.
“Tuần án đại nhân, ngài xem, dưới nơi quản lý của thuộc hạ lại có loại bạo dân như vậy…”
Người áo đỏ phất tay: “Không sao, ta với Trình đại nhân lần này đến đây để tra án, tra án xong là được, những thứ khác không hỏi tới.”
Tôn Hoán Lâm vốn cho rằng vieecjnayf đã nắm chắc mười phần giờ đây lại thầm rục rịch trong lòng, lời này… Là có ý gì?
Vậy mà lại tha thứ cho cái tên lớn lối kia dễ dàng như thế.
“Hạ đại nhân là người thông minh.” Người áo đen dựa trên khung cửa cười đùa bất cần.
“Ngươi nhận ra ta?” Người áo đỏ, cũng chính là Đại Lý tự khanh Hạ Tử Du ngạc nhiên.
“Tất nhiên.” Người áo đen nhìn về phía người áo trắng, “Hình bộ thượng thư Trình đại nhân.”
Sắc mặt Trình Dục cũng biến đổi.
“Nhị vị đại nhân không nhận biết ta cũng là đương nhiên, ta chỉ làm việc cho chủ nhân.”
“Chủ nhân của ngươi là…” Hạ Tử Du cũng có chút ít suy đoán với thân phận của gã.
“Ta!” Một bóng dáng nhỏ nhắn chạy ra khỏi đám người, xách váy chạy chậm đến bênh cạnh gã.
Lạnh lẽo nơi đáy mắt người áo đen tiên tán dần, vươn tay: “Nương tử chậm một chút.”
Đợi cho nàng đứng vững, người áo đen mới chắp tay: “Thảo dân Ngô Tam Tư, tham kiến nhị vị đại nhân.”
“Ngươi là người của Lục… Lục gia…” Trình Dục nhớ đến đám người áo đen thường lui tới phía sau Lục Uyên.
“Thảo dân đã từng không có họ tên, gốc gác, nhưng bây giờ đã có. Đối với thảo dân mà nói, những chuyện trước kia đã qua cả rồi, ta nghĩ nhị vị lão gia cũng không ngờ sẽ gặp lại cố nhân ở đây.” Ngô Tam Tư khoát khoát tay, “Chẳng qua thảo dân có chút bùi ngùi mà thôi, không quấy rầy nhị vị đại nhân xử án nữa.”
Một phen đối thoại lộn xộn, những người khác nghe không hiểu, chỉ là mang máng biết được Tam Tư tiểu ca đã từng có quen biết với hai vị đại nhân này.
Người khác không rõ, nhưng hai người Hạ, Trình lại hiểu.
Trước kia đã qua, không muốn tính mạng của nhà họ Tôn, nên xử lý như thế nào thì xử lý như thế ấy.
…
Mà tiểu nương tử nhà họ Ngô lại quấn lấy Ngô Tam Tư, hỏi gã có khát hay không, có mệt hay không, tay có đau hay không.
“Không mệt, không mệt, chuyện nhỏ mà thôi.”
Giọng nói của tiểu nương tử pha lẫn chút ít lo lắng: “Tướng công, địa vị của hai vị lão gia Lục, Thẩm rất lớn sao?”
“Địa vị?” Ngô Tam Tư lắc đầu, “Bọn họ cũng giống như chúng ta vậy, một đôi người có tình mà thôi.”
Tiểu nương tử cái hiểu cái không, nhưng biết nghe theo tướng công nói thì tuyệt đối không sai.
Hai vị lão gia là người tốt.
Danh sách chương